Bệnh Mỹ Nhân Và Minh Chủ Cưới Trước Yêu Sau – Chương 45

Chương 45: Trong Hơi Thở…..

 

    Sương mù dày đặc, trời càng lúc càng khuya.

        Ngọn núi này vô cùng hoang vắng. Mùa thu là mùa thu hoạch, nhưng hai bên con đường núi quanh co gồ ghề khó đi này không có cây trái gì để thu hoạch, ngay cả cây cối cũng trơ trụi.

        Từ trên núi nhìn xuống, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những người giấy lơ lửng trên trời ở cổng làng. Người giấy không có mắt kia giống như biểu tượng của sự ngu muội vô tri của người trong thôn, lúc này nhìn vào lại thấy càng thêm châm chọc và nực cười.

        Hạ Diễm và Lục Bỉnh Văn sóng vai đi ở phía sau Trịnh Hiểu, có cơn gió nhẹ thổi qua, sau lưng Hạ Diễm không hiểu sao lại nổi da gà, cậu nhìn ra phía sau, nhưng cũng không thấy gì, chỉ cảm thấy cái lạnh thấu tim này không bình thường.

        Lục Bỉnh Văn kéo cậu lại, nói: “Đợi một lát, để cho cô ấy tự mình nói với lệ quỷ vài câu.”

        Hạ Diễm có chút khó hiểu, Lục Bỉnh Văn lại chỉ vào cây đại thụ trước mặt, nói: “Ở chỗ này, oan có đầu, nợ có chủ, nếu cô ta không nói rõ ràng với lệ quỷ kia, sẽ rất khó hóa giải oán khí của lệ quỷ đó.”

        Trịnh Hiểu vô cùng khẩn trương, mỗi một bước cô đi đều phải nhìn đông nhìn tây. Nãy giờ cô vẫn luôn liếc nhìn Hạ Diễm và Lục Bỉnh Văn đi phía sau mình qua khóe mắt, nhưng bây giờ đột nhiên lại không thấy hai người nữa.

        “Này!”

        Trịnh Hiểu hoảng sợ quay đầu nhìn xung quanh, nói: “Hai người đi đâu rồi?”

        Ánh trăng treo cao trên ngọn cây, một cái cây khô khổng lồ xuất hiện trong tầm mắt Trịnh Hiểu.

        Tất nhiên là cô biết cái cây này, đây chính là nơi Trịnh Tiểu Nguyện treo cổ. Trịnh Hiểu không muốn ở lại đây lâu, cô giống như ruồi mất đầu đi loanh quanh một lúc lâu, nhưng làm sao cũng không ra khỏi bán kính mười thước quanh cái cây.

        Sương mù cũng càng ngày càng nhiều, Trịnh Hiểu nhìn không thấy khung cảnh xung quanh, chỉ có thể tuyệt vọng đứng lại dưới tàng cây, cô nhắm mắt lại, nói: “Tiểu Nguyện, Tiểu Nguyện, xin lỗi cậu, tôi sai rồi.”

        Có giọt nước rơi trên người cô, Trịnh Hiểu ngửi, chỉ cảm thấy nước vừa của vị ngọt vừa có mùi thối….. Đó là mùi thối rữa kỳ lạ.

        Đột nhiên cô nhớ tới người lớn trong nhà đã từng nói, mùi vừa ngọt vừa thối chính là mùi của người chết.

        Cô chậm rãi ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một đôi chân lắc lư giữa không trung, trên chân còn mang đôi giày da nhỏ màu đỏ.

        Đôi giày da kia là quà sinh nhật Trịnh Hiểu mua cho Trịnh Tiểu Nguyện khi cô lên thành phố chơi, cô nhìn thấy đôi giày này thì thét chói tai, lui về phía sau vài bước rồi ngã ngồi trên mặt đất.

        “A….!”

        Trịnh Hiểu lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên lần nữa, Trịnh Tiểu Nguyện treo trên thân cây mặc một bộ váy trắng, mái tóc dài màu đen buông xuống đã dài đến gần mắt cá chân, cổ cô ấy vặn vẹo nghiêng sang một bên, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Trịnh Hiểu. Vào ngày cô ấy qua đời, trời đã mưa rất to, bây giờ tóc của cô ấy vẫn còn ướt sũng, trộn lẫn với máu và nước mắt trên khuôn mặt của cô ấy, chảy qua gò má rồi chậm rãi rơi xuống.

        “Trịnh Hiểu…… Hiểu……” Giọng nói của Trịnh Tiểu Nguyện còn nhẹ hơn cả gió, “Chúng ta….. Không phải…… Là bạn bè sao?”

        “AAA….! Cậu đừng đến, đừng đến đây!”

        Trịnh Hiểu liên tục bò về phía sau, cô nói: “Tiểu Nguyện, cậu nghe tôi nói, tôi..…Tôi…. Không phải tôi không muốn cứu cậu, lúc đó tôi có tới, nhưng mà đã chậm một bước.”

        Nghe được những lời này, Trịnh Tiểu Nguyện phát ra tiếng cười âm trầm lạnh lẽo.

        Cô ấy từ từ đi đến trước mặt Trịnh Hiểu, nói: “Tôi đã cho cậu cơ hội, cậu không đến để chuộc tội với tôi, cậu chỉ sợ chết.”

        “Không, không, không… Không phải như vậy!” Trịnh Hiểu liên tục lui về phía sau, “Tôi thật sự không phải cố ý muốn hại cậu!”

        “Cô nghĩ rằng tôi không biết gì sao? Chính cô đã nói với bà đồng rằng tôi là huyết mạch của ba tôi, là người thích hợp nhất. Cô thích Vương Vĩ Đức, mà Vương Vĩ Đức lại thích tôi, cô nghĩ rằng tôi chết thì anh ta sẽ yêu cô à? Cô sai rồi, Vương Vĩ Đức cũng không phải thứ gì tốt lành gì, anh ta ở trường đã sớm yêu đương, còn vọng tưởng có thêm mấy cô gái nữa, hoàn toàn không đơn giản như những gì cô đã nghĩ, tôi cũng không quan tâm đến anh ta!”

        Vương Vĩ Đức là sinh viên đại học duy nhất trong làng, lớn lên cùng Trịnh Tiểu Nguyện và Trịnh Hiểu.

        Mà Trịnh Hiểu là bạn thân của Trịnh Tiểu Nguyện, kỳ thật cô đã sớm thích Vương Vĩ Đức, nhưng cô cũng có thể nhìn ra được, dường như Vương Vĩ Đức có ý với Trịnh Tiểu Nguyện, hai người chỉ cách một lớp giấy mỏng mà thôi.

        Cô không rõ vì sao Vương Vĩ Đức lại thích con gái của một kẻ ngốc, còn mình rõ ràng là con gái của bí thư thôn lại không được Vương Vĩ Đức yêu. Hơn nữa, ba người từ nhỏ đến lớn vẫn luôn chơi với nhau, cô không tự chủ được đã sinh lòng đố kỵ với Trịnh Tiểu Nguyện, cảm thấy mình thất bại không chịu nổi, hạt giống tà ác trong lòng cứ thế nảy mầm.

        Cô cho rằng nhân cơ hội này diệt trừ Trịnh Tiểu Nguyện thì mình sẽ có cơ hội, lại không ngờ Vương Vĩ Đức cũng chẳng phải bạch mã hoàng tử gì, còn vì vậy mà mang tai họa đến cho cả làng.

        Bây giờ Trịnh Tiểu Nguyện đã chết, Vương Vĩ Đức trở về thôn cũng biến thành một con Quỷ dạ hành, mà Trịnh Hiểu thì vẫn như vậy, vẫn không dám thừa nhận lỗi lầm của mình với Trịnh Tiểu Nguyện.

        “Tiểu Nguyện, hãy tha thứ cho tôi, tôi chỉ nhất thời hồ đồ thôi, là tôi đã nhất thời hồ đồ!”

        Trịnh Tiểu Nguyện từ trên ngọn cây chậm rãi bay đến bên cạnh Trịnh Hiểu, hai tay bóp cổ Trịnh Hiểu, hung ác nói: “Các người đều là thủ phạm, không chỉ cô, tôi còn muốn tất cả các người đều phải chết, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho các người!”

        Ngay khi Trịnh Hiểu sắp không thở được nữa, thân ảnh khổng lồ của Mao Tiểu Quất lại hiện lên giữa bầu trời đêm, sau đó nó mở miệng nuốt lệ quỷ vào trong bụng.

        Oán hận của lệ quỷ lớn đến nỗi vào trong bụng Mao Tiểu Quất rồi mà vẫn còn đang hò hét: “Thế gian là địa ngục, người khác là địa ngục, kiếp sau tôi cũng không muốn làm người, tôi muốn ám cô ta đời đời kiếp kiếp!”

        Vì oán khí của cô ấy thật sự quá lớn, Mao Tiểu Quất cảm thấy buồn nôn nên đã ói cô ấy ra.

        Trịnh Tiểu Nguyện từ trong bụng mèo đi ra, mắt chảy huyết lệ, cô dùng hai ngón tay đâm mù mắt Trịnh Hiểu, nói: “Tôi không muốn cô chết, ta muốn cô đau khổ cả đời, tôi muốn cô nếm thử cảm giác bị người khác kỳ thị là như thế nào!”

        Đúng lúc này, hồn ma người cha của Trịnh Tiểu Nguyện đột nhiên xuất hiện.

        Thì ra sau khi ông qua đời, vì lo lắng Trịnh Tiểu Nguyện nên đã không đến Minh giới, vẫn bồi hồi ở lại nhân gian.

        Cha Trịnh Tiểu Nguyện lệ rơi đầy mặt, ông nhìn Trịnh Tiểu Nguyện, khi còn sống ông bị bệnh nên si si ngốc ngốc, phải nhờ con gái chăm sóc, sau khi ông chết lại khôi phục thần trí.

        Ông nhìn con gái mình chật vật không chịu nổi, cuối cùng lại hóa thành lệ quỷ, ông nói: “Tiểu Nguyện, xin lỗi con, cha đã để con chịu uất ức rồi, nợ con cha chỉ có thể đợi đến kiếp sau trả, nhưng con đừng như vậy, tất cả đã không còn ý nghĩa gì nữa.”

        Trịnh Tiểu Nguyện chợt tỉnh táo lại, trong đầu cô bỗng hiện lên rất nhiều ký ức đẹp đẽ khi hai cha con còn sống.

        Cô ra đời cũng không phải là cha tự nguyện, người trong thôn đã ép buộc hai kẻ ngốc sinh ra đời sau để có người kế tục công việc Thủ thôn, lại không biết vì sao hai kẻ ngốc lại sinh ra một cô con gái thông minh.

        Trong ngôi làng dốt nát và lạc hậu này, mẹ Trịnh Tiểu Nguyện qua đời khi bà còn rất trẻ, mặc dù cha cô si ngốc, nhưng ông là chỗ dựa duy nhất của cô.

        Trong ký ức của cô, khi mùa thu đến, người cha si ngốc đó lại lên núi hái những quả dại mà cô yêu thích về, còn hái cả hoa cho cô nữa, mãi cho đến khi cha cô qua đời, mùa thu nào cô cũng nhận được một món quà như vậy. Mỗi lần có ai đó đến bắt nạt, xúc phạm cô, cha cô cũng sẽ xông lên trước đánh đối phương một trận.

        Mặc dù cha cô không thể nói chuyện, chỉ biết cười si ngốc, nhưng trong lòng cô biết, kỳ thật trong lòng ông rất tỉnh táo, cha cô rất yêu thương cô. Vậy cho nên, trong cuộc sống bi thảm đầy tiếc nuối của cô, hồi ức hạnh phúc duy nhất chính là cha của mình, đó là thiện niệm duy nhất của cô còn sót lại ở nhân gian, cũng là vướng bận duy nhất của cô ở thế gian này.

        Cô kinh ngạc nhìn cha mình, sau đó chậm rãi nói: “…… Cha. “

        “Tiểu Nguyện, chúng ta đi thôi.” Ông lão nước mắt giàn giụa, “Phong cảnh ở Vạn quỷ thành cũng rất tốt, chúng ta không sống ở nơi này nữa, chúng ta đến một nơi khác tốt hơn.”

        Mao Tiểu Quất nuốt hai con lệ quỷ vào trong bụng, cả hai cùng nhau biến thành chấm trắng nhỏ biến mất giữa bầu trời đêm sâu thẳm. Mà Trịnh Hiểu thì…. Tuy không bị thương tổn gì về mặt thể xác, nhưng lại giống như bị dọa cho choáng váng, cô điên cuồng chạy vào trong rừng.

        Hạ Diễm vốn định ngăn cô lại, nhưng Lục Bỉnh Văn đã nói: “Cô ấy đã làm chuyện sai trái gì đó, bị dọa cho ngốc luôn rồi.” Trong tầm mắt hai người lại xuất hiện một sợi dây nguyền rủa màu đỏ bao quanh ngôi làng.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

        Lục Bỉnh Văn nhìn sợi dây rồi nói, “Diễm Diễm, anh dạy cho em một khẩu quyết, khẩu quyết này có thể dùng linh lực hóa thành binh khí.”

        Hạ Diễm nhắm mắt lại niệm pháp quyết, lúc mở mắt ra lần nữa thì trong tay đã xuất hiện một thanh thanh đao nhỏ dài chừng ba centimet.

        Lục Bỉnh Văn:…. Đúng thật là vợ mình không tính công kích gì cả.

        Con dao nhỏ trong tay Hạ Diễm có hình dạng gần giống với một thanh đao làm móc khóa trang trí, cậu ngồi xổm xuống dùng cây đao nhỏ cắt sợi dây nguyền rủa, thấy Lục Bỉnh Văn tựa tiếu phi tiếu nhìn mình, cậu có chút u oán trừng mắt nhìn Lục Bỉnh Văn, nói: “Anh à, có phải anh đang cười em không?”

        Lục Bỉnh Văn bước lên nhẹ nhàng ôm lấy eo Hạ Diễm, nói: “Nào có, anh chỉ cảm thấy em có chút đáng yêu thôi.”

        Hạ Diễm cắt đứt sợi dây nguyền rủa, sương mù trong làng tan đi ngay lập tức, Quỷ Vương Phương Tây mặc áo kẻ sọc từ xa chạy tới, nói: “Bệ hạ! Xong rồi! Chúng ta đi thôi!”

        Mấy người Hạ Diễm đã biến mất khỏi ngọn núi chỉ trong nháy mắt, mà người Nhạc thị nghe tin chạy tới thì chỉ nhìn thấy Trịnh Hiểu đang quỳ dưới gốc cây khô ôm lấy thân cây thì thào cái gì đó nghe không rõ.

        “Cô ấy làm sao vậy?” Nhạc Tĩnh nói, “Sao đột nhiên lại biến thành như vậy?”

Đại sư huynh của Nhạc Tĩnh nói: “Có thể là bị báo ứng đó.”

        【 Tin tức cực kỳ lớn trên diễn đàn Thiên Sư 】: [Vụ Quỷ Dạ Hành này đã được giải quyết, mọi người có biết giải quyết như thế nào không?! Hạ Diễm đã triệu hoán ra quỷ vương! 】

        [Tôi cảm thấy tin tức gần đây trên diễn đàn của chúng ta không được chính xác lắm, Hạ Diễm mua thủy quân à? Sao tất cả mọi người đều khen cậu ấy lợi hại thế này, lợi hai thế kia mãi vậy. Mà cái việc triệu hoán ra quỷ vương thì…… Các người không cảm thấy có chút khoa trương sao?! Nào có chuyện thái quá như vậy chứ?” 】

        【 Chậc, làm sao biết đó là quỷ vương?! 】

        [Tôi là đệ tử của phái Nhạc thị, hôm nay đã đi đến hiện trường, tôi thấy quan ấn của Quỷ Vương Phương Tây. Hơn nữa, tất cả ma vật đều bị thanh lý rất nhanh, người sống như chúng ta, cho dù là thiên sư cấp S cũng không có năng lực lợi hại như vậy! 】

        【Thật hay giả, nếu là thật thì Úc Chi nên đem danh hiệu thiên tài này tặng cho Hạ Diễm đi.】

        【Tôi cũng muốn gia nhập công ty Bỉ Ngạn, sau này tôi chính là một thành viên của môn phái Hạ Diễm!】

        ……..

        Lúc Hạ Diễm và Lục Bỉnh Văn về đến nhà thì đêm đã khuya, Lục Bỉnh Văn nói: “Em đi tắm đi, anh đi nấu đồ ăn khuya cho em.”

        Hạ Diễm gật gật đầu, chờ cậu bước vào phòng tắm xả nước vào bồn tắm, cậu mới muộn màng nhận ra, Phong Đô Đại Đế đang làm bữa khuya cho cậu.

        Cậu nằm vào trong bồn tắm, nghĩ đến những gì Lục Bỉnh Văn vừa rồi nói với mình, hình như Lục Bỉnh Văn đã nói, cậu rất đặc biệt.

        Đột nhiên Hạ Diễm cảm thấy tim mình đập nhanh hơn mấy nhịp, từ thời trung học cơ sở cậu đã bắt đầu nhận thư tình, vậy nên sao có thể không biết, nếu một người cảm thấy một người khác rất đặc biệt với mình, vậy tất nhiên là có vài phần thích và cảm mến rồi.

        Chỉ là, bạn dành cho người đó bao nhiêu cảm mến, bao nhiêu thích, thì đó lại là bí mật riêng của mỗi người.

        Lục Bỉnh Văn bưng một tô miến thịt bằm mới làm xong từ ngoài cửa đi vào, đặt lên tấm chắn nhỏ trước mặt Hạ Diễm, hắn nói: “Gần đây anh nghe nói món này rất ngon, phu nhân nếm thử xem.”

        Hạ Diễm tròn mắt nhìn hắn, hỏi: “Anh không tắm cùng em sao?”

        Lục Bỉnh Văn nhướng mày: “Phu nhân tắm trước đi.”

        Tài nấu nướng của Lục Bỉnh Văn càng ngày càng giỏi, miến nấu thịt này rất ngon, Hạ Diễm thích vô cùng. Mẹ nhắn tin hỏi cậu có nghỉ ngơi tốt không, thế là cậu đã chụp một bức ảnh gởi cho mẹ. Cố Liên tò mò hỏi: Món đó là Lục tiên sinh nấu à?

        Hạ Diễm nói: Dạ đúng rồi mẹ, hình như anh ấy đang nghiên cứu công thức nấu ăn, món nào nấu ra ăn cũng rất ngon.

        Cố Liên trả lời: Diễm Diễm, con bắt đầu đeo nhẫn rồi à?

       Lúc này Hạ Diễm mới phát hiện mình không cẩn thận chụp luôn cả tay vào, mà ngón áp út của cậu lại đang đeo một chiếc nhẫn ngọc xinh đẹp.

        Đó là lễ vật Lục Bỉnh Văn tặng cậu trong đêm tân hôn, rốt cuộc bây giờ cậu cũng đeo chiếc nhẫn lên ngón tay mình, cũng không còn cảm thấy sợ hãi ông chồng ma quỷ của mình như lần đầu quen biết nữa.

        Vợ đang tắm rửa, Lục Bỉnh Văn lặng lẽ ở trong phòng khách tùy tiện tìm một bộ phim tình cảm xem.

        Hạ Diễm từ phòng tắm đi ra, cậu khoác khăn tắm ngồi xuống bên cạnh Lục Bỉnh Văn, sau đó ăn một miếng cam trên bàn. Cậu và Lục Bỉnh Văn im lặng xem TV, qua một hồi lâu, Hạ Diễm đút cho Lục Bỉnh Văn ăn một miếng cam, cậu nói: “Cam đỏ hôm nay rất tươi.”

        Lục Bỉnh Văn đáp: “Ừ. ”

        “Anh à, anh…… Làm quan ở Minh giới mà cứ ở bên cạnh em mãi….. Có vẻ không tốt lắm, phải không?” Hạ Diễm bắt đầu lo lắng cho công việc của Lục Bỉnh Văn, “Ở Minh Giới hẳn là cũng có rất nhiều chuyện cần anh xử lý, đúng chứ?”

        Lục Bỉnh Văn thản nhiên nói: “Không sao, rất nhiều việc đều có thể làm ở nhân gian, hơn nữa……”

        “Hơn nữa?”

        Hạ Diễm buông cái nĩa xuống, nghiêng đầu nhìn Về phía Lục Bỉnh Văn.

        “Hơn nữa anh là một người đàn ông tốt đã kết hôn.” Lục Bỉnh Văn cười khẽ, “Anh muốn ở lại nhân gian với vợ.

 Hạ Diễm cong mắt, nhịn không được nói: “Mới không phải, anh muốn ở lại nhân gian chơi với vợ hay là anh muốn trốn việc.”

        Nhiệt độ thành phố B tối nay rất mát mẻ, Hạ Diễm tựa đầu vào vai Lục Bỉnh Văn, cùng anh xem đôi tình nhân hôn nhau trên Ti Vi.

        Đợi đôi tình nhân hôn xong, Hạ Diễm và Lục Bỉnh Văn liếc nhau một cái, hai người lại lâm vào trầm mặc một lần nữa.

        Hạ Diễm nhẹ nhàng cọ cọ vào cổ Lục Bỉnh Văn, hơi thở ấm áp phun lên xương quai xanh hắn, giống như đang hôn Lục Bỉnh Văn, lại giống như chỉ đang làm nũng.

        Lục Bỉnh Văn bị trêu chọc có mất tập trung, hắn nắm lấy cổ tay Hạ Diễm, đặt cậu lên sô pha hôn thật sâu.

        Đêm về khuya, nụ hôn càng ngày càng mãnh liệt, từ đơn thuần chạm vào nhau biến thành hương vị khác.

        Lục Bỉnh Văn nhẹ giọng nói bên tai Hạ Diễm: “Bảo bối, em nhìn anh làm gì?”

        Hạ Diễm ngoan ngoãn nhìn hắn, nói: “Vào những lúc như thế này không phải là nên nhìn anh sao?”

        Cậu thật sự là rất biết cách nắm bắt tâm tư Lục Bỉnh Văn, bất kể là trước đây hay bây giờ gì cũng vậy, lúc nào cũng làm cho Lục Bỉnh Văn muốn chiếm hữu cậu, ôm cậu vào lòng.

        Hô hấp của Lục Bỉnh Văn lập tức trở nên nặng nề, ngón tay hắn cọ qua môi Hạ Diễm, nhẹ giọng nói: “Vì sao phải nhìn anh?”

        “Vì em cũng muốn gặp ngươi.” Hạ Diễm nhẹ giọng nói, “Nhìn thấy anh em sẽ có cảm giác an toàn hơn. ”

 

Hết chương 45.

Bệnh Mỹ Nhân Và Minh Chủ Cưới Trước Yêu Sau – Chương 45

Ngày đăng: 10 Tháng mười hai, 2023

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên