Bệnh Mỹ Nhân Và Minh Chủ Cưới Trước Yêu Sau – Chương 46

Chương 46: Vợ Học Giỏi Toàn Diện……

 

    Lục Bỉnh Văn không phải là một người sống buông thả, hắn đã từng cho rằng mình bị cảm giác mới mẻ hấp dẫn, mình mê luyến cơ thể Hạ Diễm, nhưng hiện giờ, hắn phát hiện không phải như vậy, thứ hắn mê luyến chính là tất cả những gì thuộc về Hạ Diễm.

        Giờ này khắc này, hắn cảm thấy Hạ Diễm thật hấp dẫn.

        “Tự mình ôm đầu gối.” Lục Bỉnh Văn nói, “Ngoan một chút, không được trốn.”

        Hạ Diễm nước mắt lưng tròng nhìn hắn, lẩm bẩm nói: “Anh ơi, đừng bắt nạt em nữa mà.”

        Lục Bỉnh Văn vươn tay che miệng Hạ Diễm lại, cậu nhẹ nhàng cắn ngón tay hắn, giống như đang kháng nghị vậy.

        Mà Lục Bỉnh Văn thì lại cảm thấy Hạ Diễm đang đổ thêm dầu vào lửa, khiến ngọn lửa trong lòng hắn càng thêm dữ dội.

        Cũng không biết là Hạ Diễm đang mệt mỏi hay đau nữa, cậu ngồi dậy tựa mặt vào ngực Lục Bỉnh Văn, đem nước mắt trên mặt mình lau hết lên ngực hắn, bộ dáng đáng thương kia lại khiến cho Lục Bỉnh Văn có chút đau lòng.

        Lục Bỉnh Văn xoa xoa tóc Hạ Diễm, dỗ dành: “Đừng khóc.”

        Hạ Diễm khóc một lúc trong lòng hắn, đôi mắt giống như hổ phách trong suốt lại càng thêm xinh đẹp, Lục Bỉnh Văn càng nhìn càng cảm thấy nhóc con này mê người. Nhưng Hạ Diễm lại không để ý đến mà cứ đốt lửa trên người Lục Bỉnh Văn, tự mình khóc mệt thì quấn chăn nhỏ trở mình ngủ thiếp đi.

        Lục Bỉnh Văn:…… Nghẹn.

        Ngày hôm sau, Hạ Diễm và Lục Bỉnh Văn định đến cửa hàng dạo một vòng, hơn tám giờ cậu mới miễn cưỡng đứng lên khỏi giường, kết quả vừa mới đứng lên thì hai chân đã mềm nhũn quỳ trên thảm.

        Lục Bỉnh Văn đã ăn mặc chỉnh tề, kéo vợ từ trên sàn nhà lên giường, nói: “Chiều nay chúng ta đi.”

        Hạ Diễm mơ mơ màng màng, nghĩ thầm, một tuần này của mình cũng thật đặc sắc. Đầu tiên là tập trung học hành trong năm ngày, sau đó là đi vào rừng sâu núi thẳm diệt yêu trừ ma, cuối cùng lại bị ông chồng ma quỷ lăn lộn đến nửa đêm mới ngủ.

        Diễm Diễm cậu thật sự rất mệt mỏi.

        Hạ Diễm trầm mặc thật lâu, lần nữa quấn chặt chăn nhỏ của mình, nói: “Vậy em phải ngủ thêm một lát nữa.” Lục Bỉnh Văn thì nằm bên cạnh cậu, ôm cả chăn lẫn Hạ Diễm vào lòng.

        Trong phòng ngủ cũng không tính là sáng lắm, Lục Bỉnh Văn không còn bộ dáng hung hãn như tối hôm qua, nút áo sơ mi trên người cũng gài kín đến nút trên cùng, nếu không phải hắn ôm Hạ Diễm nồng nhiệt như vậy, Hạ Diễm sẽ ảo giác là mình vẫn còn đang mơ.

        Mùi hương gỗ thông trên người Lục Bỉnh Văn vô cùng dễ ngửi, cũng khiến cho buổi sáng hôm nay càng thêm dịu dàng và mông lung, giống như một giấc mộng đẹp vô biên vậy. Hạ Diễm cũng không tiếp tục ngủ nữa, cậu mở mắt ra, tò mò hỏi: “Anh ơi, anh thật sự không cần ngủ à?”

        Lục Bỉnh Văn nói: “Ừ, con người nhất định phải ăn ngủ mới có thể duy trì trạng thái bình thường, anh không cần những thứ này, anh chỉ cần có linh lực là có thể kiểm soát mọi thứ.”

        Hạ Diễm nghiêng đầu nhìn hắn, qua một lúc lâu mới nói: “Trong sách cổ có nói, Phong Đô đại đế chưa từng tiến vào luân hồi. Nói cách khác…… Anh chưa bao giờ làm người, phải không?”

        Lục Bỉnh Văn gật đầu, nói: “Chưa bao giờ.”

        Hạ Diễm chớp chớp mắt, nghĩ thầm, nếu Lục Bỉnh Văn hoàn toàn không cần sống cuộc sống của nhân loại, vậy anh ấy làm tất cả chỉ là đang bầu bạn với cậu mà thôi. Tất cả mọi thứ trong nhân gian đối với Phong Đô đại đế mà nói, có nhàm chán hay không?

        Lục Bỉnh Văn tự cho là mình đã thấy qua nhiều buồn vui hợp tan trên thế gian này, đối với nhân loại cũng có thể coi là hiểu biết. Nhưng khi hắn ôm Hạ Diễm trong lòng lại cảm thấy hiểu biết của mình về nhân loại quá ít.

        Hắn thấy Hạ Diễm đang suy nghĩ, không biết cậu đang suy nghĩ cái gì, hắn hôn lên cổ Hạ Diễm, khiến Hạ Diễm có chút ngứa. Cậu cười rộ lên, nụ cười vẫn sáng sủa đáng yêu như cũ.

        “Vì sao đột nhiên phu nhân lại hỏi anh những thứ này?”

        Hạ Diễm vùi cái đầu nhỏ bông xù của mình vào khuỷu tay Lục Bỉnh Văn, nói: “Bởi vì….. Em cũng tò mò về anh.”

        Bỗng dưng Lục Bỉnh Văn lại cảm thấy trong lòng mình có chút ngứa, hắn trầm giọng, nói: “Mệt thì ngủ thêm một lát nữa, tỉnh lại anh sẽ nấu sườn dê cho em. ”

        Cửa hàng mở cửa chưa đầy nửa tháng, việc buôn bán trên con phố Huyền Học này đã bị công ty Bỉ Ngạn cướp mất một nửa.

        Buổi chiều, lúc Hạ Diễm ăn no uống đủ thì chạy đến công ty Bỉ Ngạn, Lưu lão đạo đang tiếp đãi một học sinh đến cầu phúc. Đại Kim và Tiểu Kim cũng không có thời gian vẽ vời cà phê nữa, cả hai cũng đang tích cực kinh doanh buôn bán, người thì tính quẻ, người thì bắt quỷ, bận rộn đến mức làm không hết việc.

        “Cô gái, chỉ nói tên là không được, có nhiều tên trùng nhau lắm. Đã nhận được giấy chứng nhận dự thi chưa?” Lưu lão đạo nói, “Lúc cầu nguyện thì phải báo số báo danh trên giấy chứng nhận dự thi với Phật tổ, như vậy mới càng thêm chính xác, chưa có giấy chứng nhận dự thi thì cũng có thể báo số chứng minh thư.”

        Cô gái kia vội vàng báo số chứng minh thư của mình, lại nói: “Đại sư, vậy kỳ thi nghiên cứu sinh của tôi có hy vọng không?”

        Lưu lão đạo bấm ngón tay tính toán, nói: “Có hy vọng có hy vọng, cô trở về thành thành thật thật ôn tập, học cho đến ngày đi thi thì chắc chắn có thể thành công.”

        Cô gái nói, “Nhưng tôi …..”

        Lưu lão nói: “Nhưng cái gì, tôi xem thì thấy trong mệnh của cô nói chắc chắn có thể làm nghiên cứu sinh, trở về học hành ôn luyện cho tử tế là được!”

Cô gái nghe xong thì vui vẻ ra về.

        Người tiếp theo đến xem bói là một sinh viên đang tìm việc làm, sau khi báo sinh thần bát tự thì cậu ta lại mặt ủ mày chau, than thở.

        “Đại sư, khi nào tôi mới có thể tìm được việc làm?” Cậu ta nói, “Bạn cùng lớp của tôi bây giờ đã có lời đề nghị làm việc rồi, chỉ có tôi là không có gì, hai…., mùa tuyển dụng cũng đã kết thúc rồi, ngài nói xem, tôi phải làm sao bây giờ?”

        Lưu lão đạo bảo cậu ta gieo quẻ xin xăm, cậu ta lắc lắc mấy cái thì rớt ra một quẻ xăm may mắn có mệnh làm quan.

        “Ôi chao.” Lưu lão đạo nói, “Bạn nhỏ à, cậu chọn sai hướng rồi, cậu nên tham gia kỳ thi công chức đi, trong mệnh cậu có quan vận đó!”

 Nghe xong, nam sinh này cũng vui vẻ rời đi, trước khi đi còn mua một vòng tay phật châu trong cửa hàng.

        Chờ hai người bọn họ đi rồi, Hạ Diễm cũng ngồi xuống trước mặt Lưu lão đạo, cậu cười khẽ nói: “Lưu đạo trưởng, vừa rồi là ông tùy tiện nói, hay là thật sự tính ra được vận khí của bọn họ?”

        “Đoán mò đó, cô gái đầu tiên là lo lắng quá độ làm ảnh hưởng đến việc học, tôi cổ vũ cô ấy một chút, vì thời gian từ giờ đến lúc thi nghiên cứu sinh còn rất lâu, cô ấy trở về học hành ôn tập đàng hoàng, nói không chừng còn có hy vọng.” Lưu lão đạo nói, “Thằng bé thứ hai thì trong mệnh cậu ta thật sự có chút quan vận, bát tự sát lưu quan, lại thân vượng, ít nhất cũng là một quan nhỏ. Nhưng cậu ta phải hết sức cẩn thận, nếu không sẽ trở thành… Siêu tham quan.”

        Hạ Diễm kinh ngạc nói: “Thật lợi hại, cái này cũng có thể tính ra được?”

        “Ở phương diện bói toán thì Lão đạo vẫn có chút thiên phú, bất quá mệnh càng tính càng mỏng, cũng không thể tính nhiều. Ngoài ra, không tính chuyện sinh tử, đó cũng là đạo đức của thầy bói.” Lưu lão đạo cười tủm tỉm nói với Hạ Diễm, “Hạ công tử, trong mệnh của cậu không có quan vận, nhưng cậu lại có tài vận lớn, hơn nữa còn có mệnh làm phu nhân của đại quan, nói tóm lại, ngoại trừ trêu ma chọc quỷ ra thì cũng có thể xem như mệnh cách cực tốt.”

        Hạ Diễm đưa mắt nhìn Phong Đô đại đế đang chơi gõ mỏ online bên cạnh, nghĩ đến từ “Phu nhân đại quan” thì có chút không chịu nổi.

        Liên tiếp hoàn thành mấy đơn hàng lớn, giới thiên sư mộ danh đến công ty Bỉ Ngạn tham quan rất nhiều, còn có người gởi thiệp mời cậu đến đấu trường thiên sư.

        Hạ Diễm mở thiệp mời ra nhìn một chút, nghĩ đến con dao ba cm mình dùng linh lực biến ra cách đây không lâu, lại chậm rãi khép thiệp mời, thầm nghĩ, sau này rồi tính.

        Đúng lúc này, Hạ Thần đã lâu không liên lạc với Hạ Diễm đột nhiên xuất hiện, anh ta dẫn theo một cô gái đeo khẩu trang đen đến cửa hàng. Nhìn thấy Hạ Diễm, Hạ Thần tháo kính râm xuống, nói: “Diễm Diễm, đã lâu không gặp.”

        Lần đầu tiên Lục Bỉnh Văn cười chào hỏi Hạ Thần, hắn nói: “Hạ tiên sinh, cậu yêu người mới nhanh vậy sao?”

        Ấn tượng của Hạ Thần đối với Lục Bỉnh Văn vẫn là anh họ khó chọc của tiểu mỹ nhân, nhưng thấy hôm nay thấy Hạ Diễm và Lục Bỉnh Văn đứng gần nhau như vậy, lại thấy có chút hương vị khác thường.

        Anh ta có chút mê mang nhìn Hạ Diễm và Lục Bỉnh Văn, lại nói: “Lục tiên sinh nói đùa, Nhạc Dĩnh là sư tỷ cùng công ty của tôi, gần đây cô ấy gặp phải một chút rắc rối nhỏ, muốn tới nhờ Diễm Diễm xem giúp cô ấy một chút.”

        Cô gái tháo khẩu trang xuống, Lúc này Hạ Diễm mới nhận ra cô là Từ Nhạc Dĩnh, một tiểu hoa gần đây rất nổi. Vẻ ngoài của Từ Nhạc Dĩnh rất ngọt ngào, rất hút ánh đèn sân khấu. Lẽ ra thì sự nổi tiếng rất dưỡng người, vậy nên sẽ không thể tiều tụy như vậy, nhưng khi cô tháo khẩu trang xuống thì ấn đường lại đen, sắc mặt tái nhợt, giống như đã mấy đêm rồi không ngủ ngon vậy.

        “Chào cô, cô gặp phải rắc rối gì sao?” Hạ Diễm cười nói, “Chúng ta ngồi xuống uống cốc cà phê trước đã?”

        Từ Nhạc Dĩnh vốn còn lo lắng mình và Hạ Thần xuất hiện ở đây sẽ gây xôn xao, nhưng sau khi nhìn thấy Hạ Diễm thì đã không còn lo lắng nữa, Hạ Diễm không chỉ có diện mạo vô cùng xuất chúng, hơn nữa trên người cậu còn có loại khí chất vân đạm phong khinh, giống như Thiên Vương lão tử có tới thì cậu cũng chỉ nói một câu “Xin chào!” Nhìn qua là một thiên sư thấu hiểu sự đời, cũng khiến cho cô có cảm giác an toàn hơn.

        “Chào cậu, Tiểu Hạ thiên sư.” Từ Nhạc Dĩnh nói, “Vấn đề của tôi là….. Cách đây không lâu, tôi được bạn bè giới thiệu, có xin một lá bùa hộ mệnh của Thái Lan đeo lên người. Vận khí của tôi trong giới giải trí vốn rất kém, nhưng từ sau khi đeo lá bùa này thì tôi đã lập tức nổi tiếng.”

        Cô lấy lá bùa hộ mệnh trong tay cho Hạ Diễm xem rồi nói: “Nhưng gần đây tôi…… Luôn nghe thấy lá bùa này nói chuyện với mình mỗi đêm.”

        Hạ Diễm cầm lấy lá bùa của cô nhìn qua một chút, dù đạo hạnh của cậu vẫn còn nông, nhưng cũng có thể nhìn ra đây không phải là một lá bùa hộ mệnh chân chính, mà là một tấm bùa quỷ có mang theo quỷ khí.

        Mà phía sau Từ Nhạc Dĩnh lại có một nữ quỷ trẻ tuổi đang cúi đầu, nữ quỷ đang nhìn chằm chằm cô, giống như đang nhìn chằm chằm miếng thịt ngon sắp nuốt vào trong bụng vậy.

        “Lá bùa này của cô có một chút vấn đề.” Hạ Diễm nói, “Sau này đừng đeo nữa, cứ đưa nó cho tôi đi, tôi sẽ tiêu hủy.”

“Nhưng….. Bây giờ tôi mới được nổi tiếng, tôi sợ nếu mình không đeo nó thì lại bị chìm vào quên lãng.” Từ Nhạc Dĩnh cũng không dễ dàng gì, “Tôi đã ở trong giới giải trí gần mười năm, hơn nữa còn rất toàn tâm toàn ý quay phim, nhưng có lẽ thật sự thiếu chút may nắm.”

        “Bùa quỷ thì làm sao có thể cho cô may mắn được? Nó chỉ hút may mắn của cô đi thôi, đeo mấy cái gì trên người cũng phải chú ý.” Hạ Diễm nói, “Nếu cô lo lắng về vận khí của mình thì có thể qua bên đó tìm vị đại sư râu trắng kia, ông ấy sẽ tính cho cô một quẻ.”

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

        Lưu lão đạo vừa nghe vậy thì biết đã đến lúc mình lên sàn, ông nói: “Đúng vậy, lão đạo tính số mệnh cho người khác rất chuẩn, cô nương ngồi xuống đi, tôi xem cho một quẻ?”

        Hạ Diễm cầm lá bùa trong tay, cậu ngẩng đầu lên hỏi Lục Bỉnh Văn, “Dựa theo cách nói trong sách cổ thì phải phải ném lá bùa này vào trong lửa đốt mới được, vậy còn nữ quỷ đi theo cô ấy……”

        Lục Bỉnh Văn không muốn vợ lại mệt nhọc, hắn cầm lá bùa trong tay Hạ Diễm qua, nhẹ nhàng bóp một cái, lá bùa đã hóa thành bột phấn, một giây sau, Mao Tiểu Quất từ trong túi Hạ Diễm bay ra, nuốt nữ quỷ kia vào trong bụng.

        Mao Tiểu Quất vui vẻ trở lại bên cạnh Hạ Diễm, nói: “Chủ nhân, sờ sờ đầu ta, sờ đầu ta đi…..”

        Hạ Diễm ngồi xổm xuống vuốt lông cho mèo nhỏ, chắc là bộ dáng vuốt lông mèo của cậu quá dịu dàng, một con mèo hoa rất nhỏ lang thang gần đó cũng ngồi xổm trước cửa hàng, nó có chút chờ mong nhìn cậu, như thể cũng rất muốn được sờ đầu.

        Hạ Diễm và con mèo thật kia nhìn nhau một lúc, sau đó cậu cầm một ít cá khô đưa cho Mao Tiểu Quất, nói: “Tiểu Quất, mày đi chia cho nó một ít đi.”

        Mao Tiểu Quất ngậm cá khô đi giao lưu kết bạn với con mèo nhỏ kia, hai con mèo kêu meo meo liên hồi, cũng không biết đang nói cái gì, Hạ Diễm ngồi từ xa cười với con mèo nhỏ kia.

        Trong cửa hàng, sau khi lá bùa của Từ Nhạc Dĩnh bị tiêu hủy, toàn thân cô bỗng trở nên thoải mái hơn rất nhiều, cô còn đến tìm Lưu lão đạo tính một quẻ.

        Lưu lão đạo nhìn Từ Nhạc Dĩnh, nói: “Cô gái, nhân duyên của cô cũng không tệ lắm, đúng chứ? Mỗi lần gặp phải chuyện gì cũng đều có người đến giúp đỡ, đúng không?”

        Từ Nhạc Dĩnh gật gật đầu, nói: “Hình như đúng là như vậy, mặc dù tôi cũng không tính là có năng lực lắm, nhưng mỗi khi gặp phải khó khăn sẽ có người đến giúp đỡ.”

        “Chậc.” Lưu lão đạo cười tủm tỉm nói, “Trong mấy người bạn tốt của cô bây giờ có một người rất thích cô, người nọ chính là quý nhân trong mệnh của cô, sau này người đó sẽ giúp cô trở thành ngôi sao…… “

        Từ Nhạc Dĩnh có chút mê mang, suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng mới nói: “Bạn của tôi sao? Chẳng lẽ là nữ?”

        Cô vừa dứt lời thì trước cửa văn phòng bên kia đã đậu một chiếc Rolls-Royce, một cô gái chân dài tóc dài xõa qua vai đi vào cửa hàng, nhìn thấy Từ Nhạc Dĩnh thì nói: “Nhạc Dĩnh, thế nào rồi?”

        Từ Nhạc Dĩnh vui vẻ chạy đến bên cạnh người đó, nhẹ nhàng cười cười với cô ấy, nói: “Đàn em trong công ty giới thiệu cửa hàng này cho tôi rất tốt, tôi cảm giác sau khi tiêu hủy lá bùa kia thì tâm tình tốt hơn rất nhiều. Thôi bỏ đi, cho dù sau này không nổi tiếng cũng không sao, cứ…. Sống theo ý mình thôi.”

        Cô gái có mái tóc đen vừa dài vừa thẳng kia nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, nắm tay cô đi ra ngoài, nói: “Đúng vậy, sống theo ý mình cũng rất tốt.”

        Chờ hai mỹ nữ lên xe nghênh ngang rời đi, Lưu lão đạo mới nói: “Vận khí của cô ấy là vận quý nhân, cũng không phải đến từ lá bùa kia, sau khi vứt lá bùa kia đi cô ấy sẽ rất nổi tiếng.”

        Hạ Thần nhìn sư tỷ và người đại diện đi xa, lại quay đầu nhìn về phía Hạ Diễm và Lục Bỉnh Văn đang thì thầm to nhỏ với nhau, nhìn thế nào cũng cảm thấy thế giới chỉ có một mình mình bi thương.

        Hắn có chút bất đắc dĩ nói: “Lưu đạo sĩ, bằng không ông cũng coi cho tôi một quẻ đi?”

        Lưu lão đạo cười hì hì, nói: “Nếu cậu không thay đổi sở thích của mình thì sẽ cô đơn suốt đời!”

        Hạ Thần:…… Câm nín.

        Lúc này, không biết Hạ Diễm nói gì mà Lục Bỉnh Văn lại cúi người khẽ hôn lên môi cậu một cái, sau đó dịu dàng yêu thương vuốt vuốt tóc Hạ Diễm.

        Hạ Diễm t ngoan để hắn sờ đầu mình, lại giơ tay lên nắm lấy tay Lục Bỉnh Văn, lúc này Hạ Thần mới phát hiện, hai người đều đeo một đôi nhẫn ngọc cùng kiểu dáng, còn đeo ở vị trí nhẫn cưới.

        “A.” Hạ Thần khiếp sợ nói, “Hai người, hai người không phải là anh em họ sao?!”

        Lưu lão đạo ngồi ở cửa, sợ thiên hạ chưa đủ loạn, ông còn trêu chọc anh ta: “Hạ tiên sinh, thời đại gì rồi, cậu phải cởi mở một chút chứ, phải cởi mở hơn mới được.”

        Hạ Thần nhíu mày thật sâu, nói: “Hả?”

        Hạ Diễm quay đầu nhìn về phía Hạ Thần, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của anh ta, lúc này mới nhớ tới hình như cậu chưa bao giờ giải thích quan hệ giữa mình và Lục Bỉnh Văn với Hạ Thần, có chút ngượng ngùng cười cười.

        Lục Bỉnh Văn nhướng mày với Hạ Thần, nói: “Thật xin lỗi, lần trước vì một số nguyên nhân mà không giải thích rõ ràng với Hạ tiên sinh, Hạ Diễm là vợ tôi, tôi cũng không phải anh họ cậu ấy.”

        Sau một hồi kinh ngạc, Hạ Thần đỡ trán, nói: “….. Như vậy mới hợp lý.”

Mặt Hạ Diễm đã đỏ đến mang tai, Lục Bỉnh Văn lại dịu dàng cười với cậu, sau đó nắm tay cậu đi ra phía sau hậu viện.

        Cây đào tiên ở hậu viện đã mở hoa, giống như một biển mây hồng vậy, gió thu thổi qua, cánh hoa màu hồng xoay tròn trên không trung rồi rơi xuống mặt đất, đây là phong cảnh hiếm có trong mùa này.

        Hạ Diễm ngồi trên xích đu bên cạnh cây đào, chậm rãi đung đưa xích đu, nhìn biển mây màu hồng phấn thật đẹp, chỉ cảm thấy cảnh đẹp trước mắt mình không chân thật lắm.

        Lục Bỉnh Văn nhìn mỹ nhân xinh đẹp, chỉ cảm thấy hình như Hạ Diễm còn đẹp hơn so với lúc mới gặp.

        Trong lòng hắn có chút kiêu ngạo, chỉ cảm thấy vợ mình nên nuôi dưỡng tỉ mỉ như vậy mới có thể càng ngày càng thêm đáng yêu.

        Hạ Diễm nghỉ ngơi một lát, cảnh đẹp ở hậu viện như khơi dậy cảm hứng trong lòng cậu, vì vậy cậu lấy cuốn sổ ghi chép từ trong túi ra, ghi lại cảm hứng của mình vào máy tính, sau đó vẽ một bản thiết kế, chuẩn bị tham gia cuộc thi thiết kế trong khoa.

        Cậu chuyên tâm ngồi vẽ tranh, Lục Bỉnh Văn cũng không quấy rầy cậu, hắn chỉ ngồi một bên uống trà nhìn cậu vẽ.

        Qua một hồi lâu, điện thoại của Hạ Diễm rung lên liên tục, lúc đó cậu mới ngẩng đầu lên khỏi bản vẽ, nhìn về phía di động. Tiểu Kiều gửi cho cậu năm mươi dấu chấm than, sau đó nói: Bà nó! Hạ Diễm, cậu được điểm tuyệt đối đó.

Tiểu Kiều: Thật đáng sợ mà, chỉ học có bốn hay năm ngày gì đó mà đạt được điểm tuyệt đối luôn!

        Tiểu Kiều: Cậu đã làm thế nào mà đạt được điểm tuyệt đối trong một kỳ thi ma quỷ như vậy chứ?! Bây giờ tôi đang nghi ngờ cậu thực sự là một thiên tài, nghiêm túc đó. Thật đáng sợ mà!

        Hạ Diễm trả lời bằng một icon hình mèo thẹn thùng, sau đó nói: May mắn đó, nhanh như vậy đã có kết quả rồi sao?

        Tiểu Kiều ném cho Hạ Diễm một đường link, lúc này Hạ Diễm mới phát hiện học viện đã công bố điểm, cậu không chỉ đứng vị trí số 1 trong khoa, hơn nữa còn đạt điểm tuyệt đối, trở thành một truyền thuyết ở khoa kiến trúc.

        Trên diễn đàn, các bạn cùng khoa kiến trúc đều cảm khái, không biết làm sao lại có một người hoàn hảo như Hạ Diễm.

        【…… Bỗng nhiên tôi cảm thấy mình đến thế giới này chỉ để góp cho đủ số lượng.】

        【Tôi đi học cùng cậu ấy, cảm giác cậu ấy cũng chỉ nghe giảng bình thường như mọi người, có đôi khi cũng nghịch điện thoại, rốt cuộc thì cậu ấy học như thế nào vậy chứ?! Quả nhiên là mạch não không giống nhau mà!!! 】

        【Cao thủ chính là như vậy đó!】

        [Vậy lần này cậu ấy có tham gia cuộc thi thiết kế không? Vị trí thứ hai bị cậu ấy ném thật xa, người đó đã nói có cảm giác thật thất bại. Nam sinh kia còn xuất thân từ đội tuyển đi thi học sinh giỏi từ hồi học cấp ba, điểm Hạ Diễm là điểm tuyệt đối, cao đến quá đáng luôn á! 】

        【Đêm trước kỳ thi tôi còn nhìn thấy cậu ấy và bạn trai đi dạo dưới lầu ký túc xá, bây giờ tôi thấy hâm mộ bạn trai cậu ấy ghê, yêu đương với Hạ Diễm chắc là rất thú vị!! 】

        【Đừng nói nữa, tôi ôm vợ học giỏi toàn diện trên internet của tôi đi trước, hu hu hu…., thành tích học tập cũng không phải là điều quan trọng nhất, chủ yếu là bị sắc đẹp mê hoặc đến sắp ngất, cậu ấy thật đáng yêu!!!】

        Lục Bỉnh Văn tò mò hỏi: “Làm sao vậy?”

        “Không có gì, bạn cùng phòng nói đã có kết quả thi rồi.” Hạ Diễm tiếp tục vẽ bản thiết kế của mình, “Thật ra có một em bị bí, nhưng không nghĩ là mình đã làm đúng.”

        Lục Bỉnh Văn nhìn lên màn hình của Hạ Diễm, tên vợ hắn rõ ràng xuất hiện ở vị trí đầu tiên trong danh sách.

        Hắn biết Hạ Diễm là sinh viên xuất sắc, nhưng quả thật không ngờ Hạ Diễm lợi hại như vậy, chủ yếu là….. Hắn cảm thấy Hạ Diễm học rất thoải mái.

Lục Bỉnh Văn nói: “Vậy phải chúc mừng một chút, tối nay chúng ta ra ngoài ăn đi?”

        Hạ Diễm gật gật đầu, nói: “Buổi tối em mời mọi người đi ăn lẩu nhé, khai trương lâu như vậy rồi mà, em làm ông chủ mà vẫn chưa mời mọi người ăn một bữa cho đàng hoàng.”

        Cách đó không xa, Đại Kim và Tiểu Kim nghe nói có đồ ăn ngon thì lập tức chạy tới, nói: “Ông chủ, cậu muốn mời mọi người đi ăn à?!”

        Hạ Diễm gật gật đầu, lấy từ trong ví của mình ra mấy tấm thẻ VIP của nhà hàng Michelin, đưa cho Đại Kim Tiểu Kim nói: “Các cậu xem muốn ăn gì? Hương vị đồ ăn ở những nhà hàng này rất ngon.”

        Đại Kim và Tiểu Kim vốn tưởng rằng mọi người cùng nhau ăn một nồi lẩu, không nghĩ tới ông chủ Hạ lại hào phóng như vậy, tụ tập mọi người trong công ty cũng phải đến nhà hàng Michelin.

        Hai người cùng nhau nhìn về phía Lục Bỉnh Văn bằng ánh mắt cực kỳ hâm mộ, Lục Bỉnh Văn nhìn Hạ Diễm, nói: “Diễm Diễm, anh cho rằng chúc mừng là thế giới hai người thôi chứ.”

        Hạ Diễm cong cong hai mắt với hắn,”Ngày nào chúng ta cũng ở bên nhau, anh không chán sao?”

          “Vất vả lắm mới cưới được vợ về nhà thì làm sao chán được!” Lục Bỉnh Văn nói, “Nếu ông chủ Hạ đã mời mọi người ăn cơm thì tôi sẽ mời mọi người uống rượu, đêm nay không say không về.”

 

Hết chương 46.

Bệnh Mỹ Nhân Và Minh Chủ Cưới Trước Yêu Sau – Chương 46

Ngày đăng: 10 Tháng mười hai, 2023

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên