Chương 49: Chồng Thật Chồng Giả……
Bối cảnh được thiết lập trong game này là một hòn đảo nhỏ ở thế giới tương lai, hòn đảo đã bị ác linh xâm chiếm, cư dân của hòn đảo cũng bị ác linh khống chế.
Các game thủ là Đặc phái viên đặc biệt của văn phòng chính phủ đến giải cứu người dân, nhiệm vụ của game thủ là tìm búp bê và giết chúng.
Trong khi đoàn người tiến vào trò chơi, người chơi ở thế giới này vẫn tiếp tục gia tăng.
Lục Bỉnh Văn đi bên cạnh Hạ Diễm, nghe Hạ Diễm nhẹ giọng nói: “Biến miêu miêu….”
Một giây sau Mao Tiểu Quất đã xuất hiện trong túi Hạ Diễm, Mao Tiểu Quất nhìn về phía Lục Bỉnh Văn, rì rầm hỏi: “Phu quân của chủ nhân, Mao Tiểu Hắc đâu?”
Lục Bỉnh Văn bị cách xưng hô này của Mao Tiểu Quất lấy lòng, hắn cũng triệu hoán Mao Tiểu Hắc ra, hai con mèo bây giờ ở chung với nhau cũng coi như hòa hợp, sau khi Mao Tiểu Hắc xuất hiện, hai con mèo cùng nhau chậm rãi tản bộ trên mặt đất.
Toàn bộ khung cảnh trong trò chơi giống như thế giới thực, sau khi xuyên qua khu rừng rậm bao phủ dưới ánh mặt trời, tiếng sóng biển cũng biến mất, một tòa lâu đài khổng lồ xuất hiện trước mặt Hạ Diễm.
Lâu đài này có hình dáng tương tự như những lâu đài châu Âu thời trung cổ, mái nhà là tháp hình nón mang tính biểu tượng, được bao quanh bởi những cây cao hình thù kỳ lạ, cổng được bao quanh bởi những lan can sắt thật cao, trên đó còn có khóa mật khẩu.
Bên cạnh cổng, còn có một nơi tương tự như phòng bảo vệ cũng xuất hiện.
Lúc này cảnh tượng trò chơi xảy ra biến hóa, sắc trời bỗng tối sầm lại, vầng trăng khuyết treo trên cành cây cao, như thể Hạ Diễm vừa đi qua không phải là rừng rậm, mà là dòng thời gian dài đằng đẵng.
Vốn dĩ ở phía trước ba người còn có mấy người chơi vừa mới vào game, Hạ Diễm đi theo mấy người bọn họ từ đằng xa. Cậu thấy mấy người đó dừng lại ở chỗ bảo vệ, vậy nên cậu cũng nhìn về phía người gác cửa, chỉ thấy chỗ bảo vệ bay ra một bà lão đội khăn trùm đầu, tay cầm lưỡi hái, không biết bà lão kia nói gì với mấy người đó mà bọn họ cứ liên tục lắc đầu.
Ngay sau đó, bà lão giơ lưỡi hái lên chém xuống, máu tươi lập tức phun ra, mấy người chơi kia cũng biến mất.
Ti Ti hoảng sợ, hỏi: “…. Bọn họ đã chết rồi sao?”
“Chết trong thế giới trò chơi, bọn họ không giống chúng ta, cùng lắm thì bọn họ chỉ bị nhốt ở thế giới này, nhưng nếu như chúng ta chết trong trò chơi này thì thân thể cũng sẽ biến mất.” Mao Tiểu Quất giải thích cho Ti Ti hiểu, “Vậy cho nên chúng ta phải càng thêm cẩn thận, meo meo….. ”
Sau khi mấy người chơi trước đó biến mất, Úc Chi mang theo con rắn của hắn ta đi đến phòng bảo vệ.
Ban đầu phòng bảo vệ trống rỗng, nhưng trong nháy mắt khi hắn ta chạm vào lan can sắt thì một bà lão đột nhiên nhảy ra.
Bà lão kia bay lơ lửng trên không trung, trong tay còn cầm lưỡi hái thật lớn, ánh mắt bà ta oán độc nhìn chằm chằm Úc Chi, Ti Ti muốn tấn công bà ta, nhưng bà ta lại chỉ là một NPC không tồn tại trong thế giới thực, vì vậy nên dù cho Ti Ti có tấn công như thế nào cũng không thể tiêu diệt được bà ta.
Vài giây sau, bà ta lại một lần nữa xuất hiện trước mặt đoàn người Hạ Diễm, nói: “Các người… Muốn vào…..?” Giọng nói của bà chói tai như kim loại bị rỉ sét, nghe có vẻ kỳ dị và rùng rợn.
Úc Chi nói: “Nói nhảm ít thôi, mau mở cửa ra!”
Bà lão bay đến trước mặt Úc Chi, nói: “Anh bạn trẻ, vậy cậu phải trả lời câu hỏi của tôi trong vòng mười giây, nếu không…. Lưỡi hái của tôi cực kỳ sắc bén đấy!”
Úc Chi nhíu mày, nói: “Câu hỏi là gì?”
– Ha ha ha ……”
Nói xong thì bà lão nở nụ cười ác độc, bà ta đọc ra một đề toán vô cùng dài, tựa hồ như cảm thấy ba người này cũng không thể trả lời chính xác câu hỏi của mình trong thời gian ngắn như vậy, vậy nên bà ta đã trực tiếp giơ lưỡi hái lên chuẩn bị chém xuống!
Vẻ mặt Úc Chi vô cùng mê mang và bất đắc dĩ, ai có thể nghĩ đến bắt quỷ còn phải làm toán, hắn ta đành bó tay, quay đầu nhìn về phía Hạ Diễm. Một giây sau, hắn ta nghe Hạ Diễm và Lục Bỉnh Văn đồng thanh nói: “Một trừ sáu pi bình phương?”
Úc Chi:……
Có lẽ bà lão chưa từng thấy qua người nào có thể giải đề toán này nhanh như vậy, trong lúc nhất thời vẻ mặt bà ta có chút hoảng sợ, bà ho một tiếng, ra vẻ bình tĩnh, hỏi: “Ừm….. Hai người các cậu chắc chắn chưa?”
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của bà lão và Úc Chi, ánh mắt Lục Bỉnh Văn nhìn Hạ Diễm có thêm vài phần kiêu ngạo.
Biểu tình của Hạ Diễm cũng không có bất kỳ biến hóa gì, cậu nói: “Ừ, đề này rất đơn giản.”
Lục Bỉnh Văn liếc nhìn bà lão, trong mắt hắn lộ ra hàn ý khiến cho tay cầm lưỡi hái của bà lão cũng run lên. Bà lão nói: “Chúc mừng người chơi đã đưa ra đáp án đúng, hoan nghênh các người tiến vào lâu đài ma quái.”
Hàng rào sắt trước cửa lâu đài cổ chậm rãi kéo ra, một con đường bằng đá lát vàng hiện ra trước cổng lâu đài. Bà lão kia đang định chạy trốn thì lại nghe Lục Bỉnh Văn lạnh lùng nói: “Những người đó đâu?”
Bà lão sửng sốt, hỏi lại: “Người nào?”
Lục Bỉnh Văn tà khí nhếch khóe miệng, hắn nói: “Quên đi.”
Dứt lời, Lục Bỉnh Văn nhẹ nhàng giơ tay lên, bà lão kia bỗng hóa thành cát bụi hòa vào trong bóng đêm sâu thẳm.
Bởi vì động tác quá nhanh, thậm chí Úc Chi còn không thấy rõ Lục Bỉnh Văn đã làm cái gì, nhưng ngay sau khi bà lão hoàn toàn biến mất thì mấy người trẻ tuổi bị nhốt trong phòng bảo vệ cũng xuất hiện, trên người bọn họ bị dây thừng trói, mới đầu không cử động được, nhưng sau khi bà lão biến mất thì bọn họ có thể động đậy bình thường.
Úc Chi khiếp sợ nói: Anh….. Anh làm thế nào tiêu diệt được nhân vật trong game vậy?”
“Tìm đoạn mã của nó rồi xóa đi.” Lục Bỉnh Văn nói, “Chúng ta phải dùng khoa học để đối phó với khoa học.”
Úc Chi:…… Học dốt nhưng vẫn muốn bắt quỷ có được không?
Lúc này, mấy người bị mắc kẹt trong game đang cứng ngắc cử động ngón tay, giống như robot đang khởi động lại vậy, bọn họ khàn giọng, nói: “Cứu chúng tôi, cởi dây thừng ra giúp chúng tôi đi.”
Hạ Diễm biến ra con dao nhỏ ba centimet của mình, bắt đầu cắt dây thừng cho mọi người.
Sau khi cởi được dây trói, cậu thanh niên dẫn đầu háo hức nói: “Lúc nửa đêm tôi đang chơi trò chơi, không biết làm sao lại bị hút vào trong game, sau đó bị một con búp bê xấu xí đưa tới đây, sau đó nữa thì tôi mất ý thức. Các người cũng là người chơi à? Có biết làm sao để thoát khỏi nơi này ra ngoài không?”
Lục Bỉnh Văn chỉ chỉ sang phía trái, thản nhiên mở miệng nói: “Từ chỗ này đi sang phía bên phải, nhìn thấy ngã tư thì rẽ phải, đi thêm một chút nữa là có thể ra khỏi trò chơi này.”
Mấy người cảm ơn Lục Bỉnh Văn rồi đi theo hướng hắn đã chỉ.
Chờ bọn họ đi xa rồi Hạ Diễm mới tò mò hỏi: “Anh ơi, tại sao phải đi về phía bên phải vậy?”
“Thiết kế đường ở đây là một mê cung ma trận mở, chúng ta đang ở phía trên bên trái của ma trận mê cung, mà lối ra là ở phía dưới bên phải mê cung, nếu tuân theo nguyên tắc bàn tay phải thì chắc chắn có thể đi ra ngoài được.”
Hạ Diễm gật gật đầu, cong mắt nhìn Lục Bỉnh Văn: “Anh à, anh thật lợi hại, em cũng không chú ý tới.”
Hạ Diễm cười rộ lên thật sự rất đáng yêu, Lục Bỉnh Văn nhìn vào mắt Hạ Diễm, tầm mắt lại dần dần chuyển xuống vòng eo nhỏ của Hạ Diễm.
“Em mặc đồng phục rất đẹp.”
Nhận thấy được tầm mắt lão lưu manh, tai Hạ Diễm đỏ bừng, trong đầu lại không tự chủ được nhớ lại bộ dáng lão lưu manh tối qua đã hung hăng siết chặt eo mình như thế nào.
Mặc dù tối hôm qua cậu lại bị làm cho khóc, nhưng cũng không phải vì đau, mà là vì quá mức hưng phấn và thoải mái.
Lúc cậu nhịn không được đã để lại một dấu răng nhỏ trên vai Lục Bỉnh Văn, nhưng bây giờ Lục Bỉnh Văn lại quần áo chỉnh tề, giống như những chuyện tối hôm qua……… Chỉ là giấc mơ của Hạ Diễm vậy.
Làm thế nào mà ánh mắt của lão quỷ này…… Lại có thể lưu manh như vậy chứ?
Cậu bước nhanh vài bước như muốn chạy trốn, nhưng Lục Bỉnh Văn lại đi theo, sóng vai đi bên cạnh Hạ Diễm, hai người cùng nhau bước vào cánh cổng lâu đài cổ.
Hạ Diễm lén nhìn Lục Bỉnh Văn, lúc này Lục Bỉnh Văn lại nắm lấy tay Hạ Diễm một lần nữa, nói: “Phu nhân, làm sao vậy?”
“Em…..” Hạ Diễm đỏ mặt nhỏ giọng nói, “Không có gì.” Em chỉ cảm thấy như lúc nào cũng bị anh đùa giỡn.
Lục Bỉnh Văn buồn cười, bàn tay nắm tay Hạ Diễm khẽ dùng sức một chút, cậu được hắn ôm vào trong ngực.
“Vợ ngoan, để anh ôm một cái.”
Có lẽ là đi cùng với ông chồng ma quỷ nhà mình, vậy nên Hạ Diễm không những không khẩn trương, mà còn có loại cảm giác mới lạ khi mở khóa địa điểm hẹn hò mới. Ôm nhau trước vườn hoa hồng của lâu đài cổ cũng có thể xem là một chuyện lãng mạn bất ngờ.
Lục Bỉnh Văn ghé vào tai Hạ Diễm hỏi cậu: “Lúc anh ôm em, em có cảm thấy lạnh không?”
Hạ Diễm lắc đầu, ngước mắt lên nhìn hắn, nói: “Về mặt lý thuyết hẳn là như thế…. Nhưng mỗi lần anh ôm em thì cơ thể em lại trở nên rất nóng, còn có chút kỳ quái……”
Vợ hắn thật là đáng yêu, Lục Bỉnh Văn không nhịn được, lại hôn cậu một cái.
Cả hai người đều đeo nhẫn ngọc, mặc dù khán giả livestream không thấy rõ kiểu dáng cụ thể, cũng không nghe rõ hai người bọn họ đang nói cái gì, nhưng lại có thể nhìn ra hai người bọn họ đều đeo nhẫn ở trên ngón áp út, giống như là một cặp chồng chồng đã kết hôn với nhau từ lâu, nhưng vẫn ân ái như lúc ban đầu.
【Hiện trường bắt quỷ biến thành hiện trường hẹn hò, hóa ra Diễm Diễm lạnh lùng lại ngọt ngào như vậy, chẳng lẽ là lúc Diễm Diễm mệt mỏi sẽ làm nũng à? 】
【Trời ạ, Lục tiên sinh chủ động nắm tay Diễm Diễm, ôm Diễm Diễm, thật là ngọt ngào quá thể! Vừa rồi hai người đó mới nói chuyện gì vậy nhỉ? Tôi cũng muốn nghe.】
【Đối với đại mỹ nhân rụt rè thì phải trực tiếp một chút! 】
【Không hổ là học sinh giỏi toàn diện của đại học T, quá trình tính toán cũng bỏ qua, trực tiếp nói đáp án luôn! Nhưng mà, Lục thiên sư là người như thế nào nhỉ? Bạn trai thiên tài quả nhiên cũng rất xứng với thiên tài! 】
【A, ba giây, Diễm Môn mãi mãi trường tồn! Diễm Diễm quá mạnh! 】
【Thật muốn xuyên hồn lên người Lục thiên sư, đem Diễm Diễm làm cho khóc nhất định rất thú vị?! Mẹ đã đồng ý hôn nhân của hai người! Tôi xuyên vào người Úc thiên sư cũng không phải không thể, hắn ta có thể đến hiện trường chứng kiến CP của tôi trời sinh một đôi! 】
【Hai người này thật là trâu bò, hu hu…. Điều này có thể nói được không? Lục thiên sư lạnh lùng như vậy nhưng chỉ thích có mỗi nhóc Hạ của chúng ta, nhóc Hạ lạnh lùng như vậy nhưng lại cười rất ngọt ngào với Lục thiên sư, hôm nay tôi phát điên vì couple này mất thôi.】
[Thi đại học có thể dán ảnh Diễm Diễm lên bái lạy một chút không! 】
【 Hình ảnh Úc Chi nghiến răng nghiến lợi sao lại buồn cười thế nhỉ, hắn ta thật sự thích Hạ Diễm à? Hắn ta đi theo phía sau hai người giống như bóng đèn khổng lồ đang phát sáng vậy.】
[Ủa? Sao đột nhiên Livestream bị ngắt vậy, do quỷ khí quá nặng làm nhiễu tín hiệu à?! 】
Sau khi tiến vào lâu đài cổ, Hạ Diễm cảm nhận được một luồng quỷ khí vô cùng nồng đậm, vậy nên cậu đã dừng bước nhìn xung quanh.
Đại sảnh lâu đài được thắp sáng bởi những ngọn đèn pha lê rực rỡ, ở chính giữa tầng một của lâu đài còn bày một bức chân dung búp bê khổng lồ.
Con búp bê trong bức chân dung có mái tóc xoăn vàng, mặc một chiếc váy kẻ sọc màu đỏ, trong tay còn ôm một con gấu nhỏ. Mới đầu, biểu tình của nó còn mang theo vài phần ngây thơ, nhưng khi Hạ Diễm đứng trước khung tranh, bốn phía khung tranh lại chảy máu, ngay sau đó, môi con búp bê nhếch lên một tư thế hết sức quỷ dị.
“Hì hì hì. Hì hì….”
Trong đại sảnh trống rỗng đột nhiên truyền đến tiếng cười của cô bé, bỗng có bóng người chợt lóe lên ở góc cầu thang, Hạ Diễm nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu lên, đèn trong đại sảnh lầu một lập tức tắt ngấm.
Trong phút chốc, bốn phía xung quanh tối đen như mực, đưa tay ra cũng không thấy được năm ngón.
Úc Chi thắp lên một ngọn nến, nương theo ánh nến mờ nhạt, Hạ Diễm lại nhìn thấy mấy bóng đen bị kéo dài bay qua người mình, ác linh đi lại xung quanh cậu, trong không khí cũng truyền đến cảm giác thật lạnh lẽo.
Lục Bỉnh Văn kéo tay Hạ Diễm, hắn búng ngón tay, đèn trong đại sảnh lại sáng lên lần nữa.
Một con gấu bông cao khoảng một mét bò tới phía sau mấy người, nhưng lại bị Mao Tiểu Quất cắn vào đuôi, nói: “Meo meo! Lại có cơm ăn rồi!”
Vừa dứt lời, Mao Tiểu Quất và Mao Tiểu Hắc cùng nhau chia sẻ ác linh nằm trong con gấu bông khổng lồ kia, Ti Ti thấy thế cũng phi thân đi qua, nói: “Có thể chia cho người ta một miếng không, hai người các cậu phải biết chia sẻ chứ ~….”
Hạ Diễm thở phào nhẹ nhõm, chỉ chỉ lên tầng ba, nói: “Em cảm thấy hình như quỷ khí ở tầng ba là nặng nhất, mẫu virus của búp bê ác linh kia chắc là đang ở tầng ba.”
Cả nhóm người cùng nhau đi lên cầu thang, Úc Chi mở cửa căn phòng đầu tiên trên tầng ba, nói: “Không phải ở đây.”
Mao Tiểu Hắc mở cửa căn phòng thứ hai, nói: “Cũng không có ở đây.”
Hạ Diễm đang định sẽ mở cửa từng phòng ra xem, nhưng Lục Bỉnh Văn lại chỉ chỉ thang máy tầng ba, nói: “Vào chỗ này, trước tiên ấn số 4, sau đó ấn số 8, số 5, số 10, cuối cùng nhấn số 17.”
Úc Chi nửa tin nửa ngờ, Lục Bỉnh Văn chỉ chỉ một dãy số bên cạnh thang máy, nói: “Đều viết hết ở đây rồi này, Úc thiên sư, sao cậu không kiểm tra câu hỏi luôn đi.”
Úc Chi:……
Hạ Diễm không khỏi khâm phục sự tỉ mỉ của Lục Bỉnh Văn, cậu cười cong cong hai mắt với Lục Bỉnh Văn, nói: “Em cũng không chú ý.”
Lục Bỉnh Văn thản nhiên nói: “Bạn nhỏ đi theo anh là tốt rồi, không cần phải chú ý những thứ này.”
Chờ đến khi cửa thang máy lại mở ra, Hạ Diễm phát hiện mình lại trở về đại sảnh lầu một, trong khi lúc nãy rõ ràng cậu đã ấn tầng 17 rồi.
Ánh đèn pha lê tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt, giữa đại sảnh còn treo một bức chân dung búp bê.
Nhưng lần này, con búp bê ngồi bên cạnh bức chân dung của chính nó và nói, “Cuối cùng thì các người cũng tìm được tôi.”
Mao Tiểu Quất nhào về phía con búp bê kia và nuốt chửng nó, nhưng ngay sau khi con búp bê biến mất, đèn xung quanh lại tắt.
Hạ Diễm không cảm nhận được vị trí của Lục Bỉnh Văn, mà cậu chỉ có thể cảm nhận được sự tĩnh lặng như cái chết này. Đột nhiên, cậu nghe thấy Lục Bỉnh Văn nhẹ giọng gọi mình: “Diễm Diễm, mau tới đây, đến bên cạnh anh.”
Hạ Diễm chậm rãi đi vài bước về phía vị trí phát ra tiếng nói, đột nhiên lại cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Nếu Lục Bỉnh Văn muốn gọi cậu thì nhất định hắn sẽ đi tới nắm lấy tay cậu, chắc chắn sẽ không gọi cậu như vậy. Giọng nói đó lại tiếp tục gọi cậu: “Diễm Diễm, em thất thần làm cái gì, nhanh đến đây.”
Hạ Diễm đã chắc chắn đây không phải Lục Bỉnh Văn, mặc dù “Thứ đó” có giọng nói rất giống Lục Bỉnh Văn, nhưng xem ra chỉ là đang lừa gạt cậu mà thôi, bởi vì giọng nói đó nghe qua rất độc ác và lạnh lẽo, không có một chút ấm áp nào như khi Lục Bỉnh Văn gọi tên cậu.
Hạ Diễm bắt đầu thấy lạnh sống lưng, cậu không dám lên tiếng, liên tục lui về phía sau vài bước, nhưng lại đột nhiên bị thứ gì đó nắm lấy chân.
Á!
Thứ đó tóm chặt lấy mắt cá chân Hạ Diễm, khiến cậu không thể thoát ra được, chỉ có thể đứng yên tại chỗ không động đậy.
Hạ Diễm lấy lại bình tĩnh, bắt đầu niệm chú ngữ, trên người cậu bỗng xuất hiện một kết giới màu trắng sáng.
Mà trong nháy mắt kết giới xuất hiện, bàn tay nắm lấy mắt cá chân cậu cũng buông lỏng, cậu dùng linh lực biến ra một thanh đao nhọn, đâm vào bàn tay ác quỷ kia, ngay khoảnh khắc cậu đâm trúng bàn tay kia, thế giới xung quanh đột nhiên sáng bừng.
Cậu phát hiện không biết từ lúc nào mình đã đi vào toilet tầng một, lúc này, tấm gương đối diện đã bị con dao găm của Lục Bỉnh Văn đập vỡ thành những mảnh vụn nằm rải rác dưới chân cậu.
Hạ Diễm nhìn về phía Lục Bỉnh Văn sau lưng mình từ những mảnh gương vung vãi khắp nơi dưới đất, trong lúc nhất thời không biết có nên tin tưởng tên “Lục Bỉnh Văn” này hay không. Cậu nhìn về phía tên “Lục Bỉnh Văn” thì lại nghe hắn nói: “Diễm Diễm, đừng sợ, anh ở đây.”
Hình như nguy hiểm đã được giải trừ, nhưng Hạ Diễm vẫn mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.
Cậu đã tìm thấy dấu hiệu khác thường từ trong giọng nói của Lục Bỉnh Văn, cậu ngước mắt lên nhìn thẳng vào tên “Lục Bỉnh Văn” ở trước mặt, lại phát hiện ánh mắt hắn lạnh như băng, không có sự dịu dàng như ông chồng ma quỷ nhà mình. Hơn nữa, trên người tên “Lục Bỉnh Văn” này cũng không có mùi gỗ thông quen thuộc.
Trong lòng cậu đã có đáp án, nhưng vẫn giả vờ ngoan ngoãn, cậu chậm rãi tới gần tên “Lục Bỉnh Văn” kia, nói: “Anh ơi, anh đã đi đâu vậy?”
Tên “Lục Bỉnh Văn” kia muốn tới ôm Hạ Diễm, nhưng trong nháy mắt hắn tới gần thì Hạ Diễm lại cầm chủy thủ của mình đâm thẳng vào lồng ngực đối phương. Một đao này cậu gần như đã dùng toàn bộ khí lực mình có, cậu đẩy “Thứ đó” đến bên tường, lạnh lùng hỏi: “Rốt cuộc thì mày là ai?”
“Ồ? Thật hung dữ.”
Người trước mặt bị cậu đẩy lên tường đột nhiên mọc ra một đầu tóc trắng rất dài, sau đó, khuôn mặt hắn ta cũng dần dần biến thành mặt của Bạch Tư Dã.
Lúc này, ngực phải của Bạch Tư Dã đang chảy máu đỏ tươi, hắn ta cười mà như không cười nhìn Hạ Diễm, nói: “Là anh đây, bảo bối, không nhớ anh sao?”
“Bạch Tư Dã…..” Hạ Diễm nói, “Chẳng lẽ con búp bê trong game này chính là mi?!”
“Đúng vậy.” Bạch Tư Dã nói, “Nhờ phúc của cậu mà đã lâu lắm rồi tôi không ăn được linh hồn nào ngon cả. Nhưng điều đó cũng không quan trọng, bỗng dưng tôi phát hiện, hình như linh hồn cậu là một trong những món ngon nhất trên đời.”
Vô số dây thừng từ bốn phương tám hướng đánh tới, trói Hạ Diễm vào chiếc ghế gỗ trong toilet.
Hạ Diễm bị trói chặt cứng không nhúc nhích được, Bạch Tư Dã lại lấy tay nhẹ nhàng nâng cằm Hạ Diễm lên, nói: “Cậu rất thông minh, nhưng linh lực của cậu còn quá yếu, muốn đả thương tôi là chuyện khó như lên trời.”
Hắn ta nghiêm túc thưởng thức bộ dáng Hạ Diễm bị trói trên ghế, nói: “Tiểu mỹ nhân à, kỹ thuật song tu của Lục Bỉnh Văn có được không?”
Hạ Diễm không thích bị ma vật này chạm vào, cậu nghiêng mặt né bàn tay của Bạch Tư Dã.
Bộ dáng cao quý không thể chạm tới này của cậu ngoài ý muốn lại hấp dẫn Bạch Tư Dã, hắn ta hứng thú sờ sờ cằm mình, sau đó mạnh mẽ kéo áo khoác đồng phục của Hạ Diễm xuống.
“Bây giờ tôi có thể hiểu được tại sao Lục Bỉnh Văn lại có hứng thú với cậu rồi. Đây là ảo cảnh mà tôi tạo ra cho cậu, cậu cứ yên tâm đi, dù cậu có gọi rách cả cổ thì ông chồng ma quỷ của cậu cũng sẽ không đến cứu đâu.”
Đôi mắt xinh đẹp của Hạ Diễm hung hăng trừng Bạch Tư Dã, ở trong ảo cảnh hắn ta tạo ra, cậu cực kỳ bị động, những kỹ năng phòng thân cậu đã học cũng hoàn toàn không đối phó được đại ma vật tồn tại mấy ngàn năm trên thế gian này.
Mình phải làm gì bây giờ?
Lúc Bạch Tư Dã lại tới gần cậu một lần nữa, trong đầu Hạ Diễm chợt lóe lên một ý nghĩ, chắc chắn hơn phân nửa bây giờ Lục Bỉnh Văn cũng đang tìm cậu, nếu cậu triệu hoán ra Môn linh, để cho Môn linh dừng ở vị trí Lục Bỉnh Văn xuất hiện, vậy là cậu được cứu rồi.
Nhưng có lẽ phu phu hai người tâm linh tương thông, Lục Bỉnh Văn đã triệu hoán thần sứ của Hạ Diễm trước cậu một bước, Môn linh tìm tung tích của Hạ Diễm rất chuẩn xác, nó tìm được cậu trong ảo cảnh, sau đó dừng lại ở phía sau Bạch Tư Dã.
Trong phút chốc, bóng đèn trong phòng tắm đột nhiên bắt đầu nhấp nháy dữ dội, quỷ khí dày đặt từ bốn phương tám hướng tràn qua cánh cửa.
Bạch Tư Dã nhìn ra phía sau, nhưng đã quá muộn.
Lục Bỉnh Văn vẻ mặt âm trầm mở cửa ra, Bạch Tư Dã còn chưa kịp phản ứng lại thì vòi nước trong phòng tắm đã bị một cỗ linh lực cường đại vặn ra, ngay sau đó đường ống nước bị nổ tung, nước phun xối xả, dưới sự khống chế linh lực của Lục Bỉnh Văn, dòng nước biến thành một con rồng thật dài, lao thẳng vào ngực Bạch Tư Dã.
Bạch Tư Dã bất ngờ nhận một kích thật mạnh, bị tưới cho một đầu nước lạnh, hắn ta kêu lên một tiếng đau đớn, còn nôn ra một ngụm máu tươi.
Lục Bỉnh Văn bước nhanh đến, xách con ma vật này đặt lên tường, sợi dây thừng từ trên người Hạ Diễm bay tới, quấn quanh người Bạch Tư Dã, trói chặt hắn ta lại.
Lục Bỉnh Văn tà khí nhếch khóe miệng lên, hắn lạnh lùng nói với Bạch Tư Dã: “Bạch huynh, tu luyện mấy ngàn năm mà chỉ biết khi dễ bạn nhỏ thôi à? Pháp thuật không tiến bộ thì thôi, chỉ số thông minh cũng lùi về số âm rồi à?!”
Sau đó Hạ Diễm mới nhận ra, lão quỷ Lục Bỉnh Văn này hình như đang báo thù cho mình, hắn đang dùng cách Bạch Tư Dã đối phó với cậu áp dụng lại trên người Bạch Tư Dã.
Lúc này, ngay cả cơ hội giãy dụa trước khi chết Lục Bỉnh Văn cũng không cho Bạch Tư Dã, hắn phi thân đến phía sau Hạ Diễm, sau đó nắm lấy tay cậu, cầm lấy chủy thủ màu xanh biếc, đâm thẳng vào ngực trái Bạch Tư Dã.
Lục Bỉnh Văn ghé vào bên tai Hạ Diễm, trầm giọng nói: “Bảo bối, đâm thì phải đâm phía bên trái, đừng do dự, phải dứt khoát.”
Hạ Diễm chỉ cảm thấy Lục Bỉnh Văn giờ phút này thật sự lạnh lùng và hung ác, cậu chưa từng thấy hắn như vậy, Lục Bỉnh Văn giống như một thanh đao sắc bén không có gì phá hủy được, thanh chủy thủ móc trái tim Bạch Tư Dã ra, lại nhìn trái tim dơ bẩn này một lúc, sau đó mới biến trái tim kia thành bột phấn.
Bạch Tư Dã phun ra một ngụm máu, hắn ta lại cười to, nói: “Lục huynh, thì ra ấn tượng của huynh đối với ta vẫn dừng lại ở thời điểm ta cần trái tim này. Cỗ thân thể tàn tạ này ta đã sớm muốn đổi rồi, nhưng ta không thể tự giết chết mình được. “Giết búp bê” không phải là giết một con búp bê, mà là ta.”
Lục Bỉnh Văn nhíu mày, Bạch Tư Dã lại nói: “Hẹn gặp lại.”
Dứt lời, cả người hắn ta bỗng hóa thành một đốm sáng màu đỏ rồi biến mất không còn tung tích.
Hạ Diễm phục hồi lại tinh thần, cảnh tượng bốn phía lại biến thành đại sảnh lầu một của lâu đài.
Đèn pha lê sáng chói khiến cậu phải nheo mắt lại, cậu nhìn xung quanh, phát hiện mình vừa ngất xỉu trước bức họa ở đại sảnh, bây giờ đang được Lục Bỉnh Văn ôm vào trong ngực.
Thân thể Lục Bỉnh Văn lúc nào cũng lạnh, nhưng cậu vẫn cảm thấy thật ấm áp.
Úc Chi thấy cậu tỉnh lại, vội vàng chạy tới, “Diễm Diễm, cuối cùng cậu cũng tỉnh lại rồi!”
Vừa rồi Hạ Diễm ngất đi hô hấp cũng không còn, lúc hắn ta hết đường xoay xở thì Lục Bỉnh Văn lại triệu hoán Môn linh đi cứu Hạ Diễm trở về.
Lúc này Úc Chi mới ý thức được, mình hoàn toàn không bảo vệ được Hạ Diễm, mà Lục Bỉnh Văn thì khác, tuy là lệ quỷ nhưng còn mạnh hơn mình rất nhiều. Hơn nữa, ánh mắt Hạ Diễm nhìn Lục Bỉnh Văn cũng không chỉ có ỷ lại.
Lục Bỉnh Văn giơ tay lên, lâu đài đột nhiên bắt đầu rung lắc kịch liệt, ngay sau đó, tất cả các cửa đều mở ra. Các game thủ bị mắc kẹt trong cửa cũng tỉnh dậy giữa chấn động dữ dội, tất cả mọi người lảo đảo chạy ra khỏi các phòng.
“Mọi người! Mau ra ngoài, sau đó đi thẳng sang bên phải là có thể về nhà!” Mao Tiểu Hắc nói, “Mọi người đi theo tôi!”
Nhiệm vụ đã hoàn thành, Lục Bỉnh Văn không lãng phí thời gian nữa. Ôm Hạ Diễm lên đi về nhà, hắn trầm giọng hỏi: “Có đau không?”
Hạ Diễm chớp chớp mắt, nói: “Không đau, hắn ta còn chưa kịp làm gì em thì anh đã xuất hiện.”
Lục Bỉnh Văn trầm mặc thật lâu, trong giọng nói còn ngập tràn áy náy, hắn nói: “Sẽ không có lần sau.”
Hắn đặt Hạ Diễm lên giường, nhìn vào mắt cậu, nói: “Hắn ta có thể bắt chước bộ dáng của anh, nhưng sao em phát hiện ra hắn ta không phải anh?”
Hạ Diễm nghe được câu hỏi này thì nhẹ nhàng cười, nụ cười vừa đáng yêu vừa thẹn thùng.
Cậu vươn tay nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt Lục Bỉnh Văn, nói: “Bởi vì ông chồng ma quỷ của em là độc nhất vô nhị.”
Cậu cọ cọ vào cổ Lục Bỉnh Văn, nhẹ giọng nói: “Giọng điệu nói chuyện, mùi hương trên người, và ánh mắt hắn ta nhìn em….. Hắn ta và anh không có bất cứ điểm gì giống nhau cả.”
Hết chương 49.