Bệnh Mỹ Nhân Và Minh Chủ Cưới Trước Yêu Sau – Chương 5

Chương 5: Triển lãm tranh kinh dị…..

 

    Từ đó về sau, mỗi ngày Hạ Diễm đều đến từ đường dâng hương cho Lục Bỉnh Văn.

        Sau khi cậu bệnh nặng một hồi, lại ốm đi rất nhiều, mặt cũng nhỏ đi một vòng.

        Trong lòng cha mẹ Hạ Diễm lại tràn ngập bi thương vì sắp gả con trai cho nam quỷ, lại lo lắng Hạ Diễm sống không qua sinh nhật lần thứ mười chín, cho nên đối với cậu đặc biệt tốt.

        Ngược lại tâm tính Hạ Diễm cũng không tệ lắm, gần đây thời tiết rất tốt, khắp nơi đều là cảnh sắc ấm áp tươi sáng.

        Có chuyện du lịch tốt nghiệp lần trước, Hạ Diễm đóng cửa không ra ngoài, rảnh rỗi không có việc gì làm thì sẽ vẽ tranh. Có đôi khi vẽ người, đôi khi lại vẽ vườn hoa nhà mình, nhàm chán hơn nữa thì chơi game cùng Trần Đồng.

        Mỗi ngày trôi qua, Hạ Diễm lại tự nói với mình rằng, thật tuyệt khi mình lại sống thêm một ngày nữa.

        Trong lúc chờ đợi hết ngày này đến ngày khác, cuối cùng Hạ Diễm cũng bình an vô sự nghênh đón sinh nhật lần thứ 19 của mình.

        Cha mẹ Hạ Diễm ngóng trông thật lâu mới đợi đến ngày này, hai người bọn họ đều vô cùng vui vẻ, Lưu đạo sĩ nói năm nay nhất định phải tổ chức sinh nhật âm lịch, hơn nữa ngày này càng náo nhiệt càng tốt, vậy cho nên hai vợ chồng dự định buổi tối sẽ tổ chức một bữa tiệc sinh nhật nhỏ cho Hạ Diễm, cũng bảo cậu gọi bạn bè của mình đến nhà chơi.

        Bọn họ cũng nhân cơ hội này mời giới thượng lưu ở thành phố Tân Hải đến nhà làm khách, sẽ giới thiệu Hạ Diễm với bọn họ.

        Thật ra vòng tròn giao tiếp của Hạ Diễm cũng không lớn lắm, cậu yếu ớt nhiều bệnh, lại không giỏi giao tiếp, ba năm trung học cũng chỉ thân với mỗi Trần Đồng ngồi cùng bàn.

        Nhưng nhân duyên của cậu tốt hơn cậu tượng tượng rất nhiều. Trần Đồng chỉ mới truyền tin Hạ Diễm sắp tổ chức sinh nhật thì Tưởng Nhược Nhược, Bành Hạo, Nhậm Hiểu Bình đều nói muốn tới.

        Ngoài ra, Lưu đạo sĩ còn nói quyên góp vào ngày sinh nhật rất có lợi cho việc tích góp công đức, vậy nên Hạ Diễm đã hẹn Trần Đồng buổi chiều đi xem Triển lãm mỹ thuật từ thiện thanh niên, thuận tiện quyên góp một khoản tiền làm từ thiện, buổi tối lại cùng nhau tham gia tiệc sinh nhật.

        “Nhóc Hạ, chúc mừng sinh nhật cậu!” Trần Đồng đưa cho Hạ Diễm một hộp chuyển phát nhanh, “Nhưng mà sao năm nay cậu tổ chức sinh nhật âm lịch vậy? Tôi nhớ không lầm thì bốn ngày sau là sinh nhật dương lịch của cậu, đúng không?”

        “Đúng rồi.” Hạ Diễm cầm hộp chuyển phát nhanh nói, “Cám ơn Trần tổng. Cái gì đây? Khá nặng đó. ”

        “Tai nghe giảm tiếng ồn, quà cho cậu đó.” Trần Đồng cười hắc hắc nói: “Cảm thấy khi cậu vẽ tranh có thể dùng được, yêu đương trên mạng cũng có thể dùng.”

        Chàng trai thẳng thắn Trần Đồng trực tiếp đưa hộp chuyển phát nhanh cho Hạ Diễm. Cậu mở hộp giấy ra, chuẩn bị bỏ tai nghe vào trong túi, lúc này mới phát hiện trên hộp vẽ một cái phone tai mèo màu xanh.

        Cậu trầm mặc vài giây, bắt đầu nghi ngờ hình tượng của mình trong mắt Trần Đồng.

        “Buổi tối Tư Kiến Không và Hàn Tranh đều nói muốn đến, cậu thấy có được không?” Trần Đồng tự mình chuyển đề tài: “Nếu không để tôi từ chối bọn họ. Có phải người đến hơi nhiều không, ăn cơm ở nhà thì… Có hơi đông, đúng không?”

        “Không sao, nhiều người náo nhiệt mà.” Hạ Diễm nói, “Sân nhà tôi rộng rãi lắm, sẽ không chen chúc đâu. ”

        “Sân?”

        “Ừm.” Hạ Diễm gật gật đầu, “Chắc là ba mẹ tôi cũng sẽ mời một ít bạn bè đến nhà chơi, cho nên bên chỗ tôi nhiều một người ít một người cũng không sao.”

        Trần Đồng đăm chiêu nhìn Hạ Diễm. Ngoài việc thường xuyên đi về sớm và xin nghỉ phép thì ở trường Hạ Diễm vẫn rất kín tiếng.

        Ngoại trừ năm lớp 12 đã tổ chức một triển lãm tranh, trong trò chơi thì điên cuồng vung tiền, cuộc sống của Hạ Diễm không có gì khác biệt so với những học sinh trung học khác.

        Hiện tại cậu ta bắt đầu hoài nghi tin đồn trong trường học, bọn họ đã đồn Hạ Diễm là con trai của người cầm quyền, có khi đó lại đúng là sự thật.

        Hôm nay là ngày cuối cùng của triển lãm tranh, trùng hợp cũng là ngày cuối tuần, bọn họ vào cửa phòng trưng bày nghệ thuật rồi đi một vòng từ cổng phía bắc đến cổng phía nam.

        Đang giữa mùa hè, Trần Đồng bị phơi nắng đến mồ hôi chảy đầm đìa, Hạ Diễm thuộc thể hàn, một giọt mồ hôi cũng không có.

        Giống như nhiệt độ quanh người cậu lúc nào cũng thấp hơn người khác ba độ, cả người cậu mát như tuyết mùa xuân vừa lướt qua vậy, cho dù không nói lời nào, chỉ đứng ở đó thôi cũng khiến cho người khác chú ý.

        Có một nữ sinh và hai nam sinh đến xin WeChat của Hạ Diễm, nhưng ai đến Hạ Diễm cũng lễ phép từ chối.

        “Em gái vừa rồi rất đẹp nha.” Trần Đồng chân thành nói: “Không nói chuyện một chút sao?”

        Hạ Diễm lắc đầu, mặc dù cậu vốn không thêm wechat của người xa lạ, nhưng từ khi Lục Bỉnh Văn xuất hiện, không hiểu sao cậu lại như tiến vào trạng thái đã kết hôn.

        Lỡ vị kia tức giận rồi mặc kệ sống chết của cậu, vậy lúc đó cậu khóc với ai.

        Ở trong trường, người đến thổ lộ với Hạ Diễm đa phần là các nam sinh, nhưng Hạ Diễm như người không dính khói lửa nhân gian, đối với những cậu trai trẻ ở tuổi dậy thì mà nói, dường như cậu có hơi thanh tâm quả dục.

        Trần Đồng không hiểu Hạ Diễm lắm, rốt cục nhịn không được hỏi: “Nhóc Hạ, vậy sau này cậu chuẩn bị tìm con dâu hay con rể cho ba?”

        Hạ Diễm không cần suy nghĩ nói: “Con rể đi.”

        “Ồ.” Trần Đồng gật gật đầu: “Vậy cũng tốt. ”

        Điều hòa không khí trong phòng trưng bày được bật hết cỡ, bởi vì bây giờ đang là nửa tháng 7, ở đại sảnh trưng bày một bộ “Bách Quỷ Dạ Hành Đồ” khổng lồ tại vị trí dễ thấy nhất.

        Bức họa này được vẽ vô cùng tinh xảo, trong tranh vẽ ngày rằm tháng bảy, quỷ môn ở Minh giới rộng mở, yêu ma quỷ quái sẽ đến dương gian tìm người thân, người thân lấy lễ vật để cúng bái bọn họ.

        Hạ Diễm chăm chú nhìn một hồi, phát hiện trong bức tranh có một cung điện đại diện cho vị trí âm phủ, trong cung điện hình như có một vị tà thần mặc áo đỏ, xung quanh là một đám ác linh đang quỳ gối trước mặt tà thần.

        Trong bức tranh này, ác quỷ đều là mặt xanh răng nanh, con người thì mặt hồng, mà tà thần cũng mặt hồng, hình tượng càng giống với người bình thường hơn.

        Trần Đồng chỉ vào một đứa bé mặt xanh ở góc trong bức tranh, hỏi: “Đây là cái gì vậy?”

        “Là linh hồn trẻ sơ sinh biến thành ác ma, đã thành hình nhưng không được sinh ra.” Hạ Diễm thản nhiên nói, “Có lời đồn nói rằng, loại trẻ con này vì không thể làm người nên oán khí cực nặng, nó sẽ không ngừng tìm kiếm thân thể mới để nhập vào.”

        “Còn đây thì sao?” Trần Đồng chỉ vào một nam quỷ tóc dài đang bò bên bờ sông: “Người này chết đuối à?”

        “Đúng vậy.” Hạ Diễm nhẹ giọng nói, “Trong bức họa này, tất cả những khuôn mặt xanh đều là quỷ.”

        Trần Đồng lại nhìn kỹ một hồi, chỉ vào một nam một nữ ở trong góc bức tranh, hỏi: “Cậu nhìn chỗ này nè, người đàn ông là mặt xanh nhưng người nữ lại mặt trắng, hai người bọn họ đều mặc hỉ phục, hình như là đang kết hôn. Đây có phải là… Minh hôn không?”

        Ánh mắt Hạ Diễm hơi mở to, cậu nhẹ giọng đáp một tiếng, rồi nói tiếp: “Nghe đồn rằng, ngày xưa có một số nam hài nhà giàu chết khi chưa kết hôn, người nhà sẽ chọn một phụ nữ có bát tự thích hợp để kết thân với người đã chết.”

        Trần Đồng phàn nàn: “Người chết cũng chết rồi, còn cưới vợ làm cái chi, đúng là nhảm nhí.”

        Hạ Diễm âm thầm thắp một ngọn nến trong lòng cho Trần Đồng, cũng cầu nguyện cho Lục Bỉnh Văn không nghe thấy.

        Cậu cũng không muốn tiếp tục xem bức tranh quỷ thần này nữa, bèn kéo Trần Đồng đi chỗ khác.

        Ánh sáng ở phòng trưng bày nghệ thuật rất mờ, không khí trong bảo tàng không được lưu thông cho lắm, bầu không khí có chút ngột ngạt.

        Hạ Diễm rất nghiêm túc xem từng tác phẩm, nhưng Trần Đồng lại như cưỡi ngựa xem hoa, cậu cảm thấy hứng thú với các tác phẩm nghệ thuật tương tác hơn.

        Sau khi tiến vào hành lang dài thì Trần Đồng và Hạ Diễm lại tách ra.

        Hạ Diễm đứng ở cuối hành lang dài, nhìn về phía bức tranh có tên là “Kêu cứu” ở trước mặt.

        Đây là một bức tranh sơn dầu vô cùng chân thực, trong tranh vẽ các bộ phận của chiếc xe nằm rải rác trên đường cao tốc, xe lật trong hồ nước, mơ hồ có thể nhìn thấy trong xe có một đầu tóc đen và đôi bàn tay đang đập vào cửa kính.

        Phần lớn nước trong bức tranh này đều dùng màu xanh huỳnh quang làm nền, dưới ánh đèn lờ mờ khiến mọi thứ trong bức tranh giống như một vòng xoáy, muốn hút ánh mắt của người nhìn vào đó.

        Nói là tranh sơn dầu, còn không bằng nói ảnh hiện trường vụ tai nạn đã được làm đẹp.

        Hạ Diễm cau mày nhìn bức tranh này trong chốc lát, cảm thấy cả người đều không thoải mái, thậm chí cậu còn mơ hồ nghe thấy được tiếng người đàn ông trẻ tuổi trong xe đang đập cửa kính.

        – Cứu tôi!

        – Cứu tôi!

        “Có ai không! Cứu tôi với!”

        Hạ Diễm phục hồi tinh thần lại, lúc này mới phát hiện hành lang dài vừa rồi còn chật cứng người giờ lại không còn ai.

        Hành lang này không phải là một thiết kế thẳng, mà là lối đi hình chữ hồi quanh co.

        Trong lòng Hạ Diễm hoảng hốt, cậu xoay người muốn trở về đường cũ, kết quả đi chưa được ba mươi bước đã trở lại chỗ bức tranh xanh mướt này.

        Hạ Diễm giật mình, cậu nghĩ có lẽ mình đã đi sai đường.

        Lần này cậu đổi phương hướng khác, nhưng đi được ba mươi bước thì lại một lần nữa trở về trước bức họa này.

        Nội dung trong tranh hình như đã xảy ra biến hóa vi diệu, bàn tay mới vừa rồi đập cửa sổ xe cũng biến mất, chỉ còn lại một đầu tóc đen.

        Dưới ánh đèn mờ ảo, chỉ có bóng Hạ Diễm bị kéo dài trên tường.

        Cả người cậu nổi da gà, giả vờ trấn định gọi điện thoại cho Trần Đồng, lúc này mới phát hiện điện thoại di động không có tín hiệu.

        Cậu hít sâu một hơi, lại một lần nữa quay người chuẩn bị rời đi, lúc này lại nghe được một chuỗi tiếng cười đáng sợ phía sau lưng.

        Hình như tiếng cười đó truyền đến từ phía sau lưng Hạ Diễm, ngay cả dũng khí quay đầu cậu cũng không dám, vội vàng bước nhanh ra ngoài, nhưng dù cậu có đi bao xa thì tiếng cười kia vẫn theo bên cạnh như hình với bóng, giống như có người đi theo phía sau cậu.

        Hạ Diễm ý thức được có thể mình đã gặp phải quỷ đả tường.

        Lại một lần nữa cậu đi đến ngõ cụt của phòng trưng bày, thứ xuất hiện trước mặt cậu vẫn là bức “Kêu cứu” kia.

        Lần này, nội dung bức tranh hình như lại thay đổi một lần nữa.

        Trong xe ngay cả tóc cũng không còn, ngược lại bên bờ sông lại xuất hiện một con thủy quái mới từ dưới nước bò lên bờ.

        Toàn thân thủy quái ướt đẫm, nhìn thân hình thì có thể đoán được đó là một người đàn ông, nhưng tóc lại rất dài, ngay cả móng tay cũng trở nên bén nhọn vô cùng, da thịt trên người tựa hồ như cũng đã bắt đầu thối rữa.

        Hạ Diễm nhẹ giọng kêu lên một tiếng, sau đó lại nhanh chóng quay đầu đi về phía trước, nhưng cuối cùng vẫn quay lại chỗ bức họa này.

        Ngay sau đó, cậu nhìn thấy con thủy quái bò lên bờ, nó cực kỳ chậm rãi di chuyển ra ngoài khung tranh —— lúc đầu nó ở bờ sông phía bắc, chỉ ngắn ngủi vài giây đã bò tới bờ sông phía nam.

        Thủy quỷ buông mái tóc thật dài, nó thò ra nửa cái đầu từ trong khung tranh, giống như người máy lảo đảo bò ra ngoài.

        Hạ Diễm có thể ngửi được mùi ẩm ướt nhàn nhạt bên bờ sông, cũng có thể ngửi thấy mùi hôi thối trên người ác quỷ, giống như cậu bị chôn chân tại chỗ, ngay cả nhúc nhích cũng không được. Cậu muốn kêu cứu nhưng lại không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.

        Là cậu đã sơ suất, cậu nghĩ mình có thể bình an sống đến ngày sinh nhật thì sau này cũng có thể thuận lợi sống sót.

        Nhưng nếu chết vào đúng ngày sinh nhật này thì cũng quá đáng thương rồi, phải không?

        Xung quanh hình như càng ngày càng tối, Hạ Diễm bị nỗi sợ hãi bao trùm, tựa hồ như có thể nghe được tiếng ác quỷ vang lên bốn phía.

        Thủy quái đã bò tới cách cậu chưa đầy một thước, nó kéo theo một vệt nước rất dài, còn nhe răng cười nhìn Hạ Diễm, ánh mắt nó tỏa ra thứ ánh sáng màu xanh lục.

        “Ngươi …… Thơm quá…”

        Thủy quái vén mái tóc dài của mình lên, để lộ ra khuôn mặt phù thủng và đầy răng nanh, nó hung ác nhào tới chỗ Hạ Diễm.

        Hạ Diễm sợ hãi nhắm mắt lại, nhưng ngay khi ác quỷ đụng phải người cậu thì ngọc châu trên cổ tay lại phát ra quang mang màu lam trong bóng tối.

        Giây tiếp theo, một chiếc ô đen xoay tròn xuất hiện giữa hư không.

        Thủy quái vừa rồi còn kiêu ngạo ương ngạnh thì bây giờ lại giống như nhìn thấy thứ gì đó vô cùng đáng sợ, nó thét chói tai rồi bò về phía khung tranh.

        Nhưng còn chưa bò được mấy bước đã bị một cỗ lực lượng cường đại hơn đánh cho tan tành, nó biến thành một làn khói xanh rồi chậm rãi tiêu tán.

        Toàn bộ quá trình diễn ra cũng chưa tới mười giây, Hạ Diễm vẫn còn chưa hoàn hồn, cậu ngơ ngác nhìn chiếc ô đen lơ lững không trung.

        Người đàn ông dưới chiếc ô đen vẫn mặc âu phục giày da, tay cầm theo bó hoa bỉ ngạn đỏ rực, ánh mắt hắn sâu thẳm nhìn về phía Hạ Diễm sắc mặt tái nhợt.

        Thấy Hạ Diễm vẫn còn hoảng sợ, Lục Bỉnh Văn trấn an vỗ vỗ vai cậu, quét đi quỷ khí mà lệ quỷ kia lưu lại trên người cậu.

        Hạ Diễm ngẩng đầu lên, vừa mới bị dọa cho tóc ta rối bời, trông cậu giống hệt một con mèo nhỏ bị thổi cho xù lông, nhưng vẫn nhỏ giọng nói cảm ơn.

        Ngón tay lạnh như băng của Lục Bỉnh Văn dịu dàng vuốt vuốt mái tóc cậu, nói: “Phu nhân không cần nói lời cảm ơn với tôi. ”

        Cánh hoa bỉ ngạn tỏa ra vầng sáng màu vàng nhạt, trông vừa hoa mỹ vừa quỷ dị.

        Lục Bỉnh Văn đặt bó hoa vào trong ngực Hạ Diễm, cúi người xuống nói với cậu: “Chúc mừng sinh nhật Hạ Diễm, chúc em có được những gì mình muốn.”

Hết chương 5.

Bệnh Mỹ Nhân Và Minh Chủ Cưới Trước Yêu Sau – Chương 5

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên