Bệnh Mỹ Nhân Và Minh Chủ Cưới Trước Yêu Sau – Chương 53

Chương 53: Phong Đô Đại Đế Dỗ Vợ…….

 

    Hoa văn trên áo bào đỏ rực trên người Lục Bỉnh Văn là những đóa hoa bỉ ngạn chậm rãi trôi nổi, nhưng Hạ Diễm vừa mới chớp mắt một cái, mái tóc dài và trường bào của Lục Bỉnh Văn đã không thấy bóng dáng đâu nữa, lão quỷ này lại biến thành bộ dáng lạnh lùng mặc âu phục giày da như ngày thường, hết sức tỉ mỉ và nghiêm cẩn.

        Đại Kim và Tiểu Kim mới vừa rồi bị ma khí mê hoặc, chờ bọn họ mở mắt ra thì đột nhiên phát hiện trong tầng hầm nhỏ hẹp này có rất nhiều “người”. Mà Lục Bỉnh Văn cả ngày không gặp đã xuất hiện ở tầng hầm nhỏ hẹp này từ lúc nào, một tay hắn ôm Hạ Diễm, tay kia chống một chiếc ô màu đen, soái ca với mỹ nhân, khung cảnh đột nhiên trở nên bắt mắt vô cùng.

        Lục Bỉnh Văn nhàn nhạt liếc nhìn nữ quỷ không chịu đi kia một cái, nữ quỷ lập tức bay về phía sau, tóc cũng chải gọn gàng, miệng cũng ngậm lại, tiếng “vù vù” vừa rồi cô ta phát ra cũng biến mất, nhìn cô ta bỗng trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều.

        Ở trước mặt tà ác cường đại, cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi tầng hầm này. Sau khi trận pháp bị hủy diệt, những linh hồn khác bị hiến tế trong tầng hầm này cũng được giải thoát, lúc này, bọn họ đang từ trong vách tường phòng khách trên lầu chậm rãi đi ra.

        Những quỷ hồn này cảm giác được trong tầng hầm có đầy những con quỷ cường đại, bọn chúng nơm nớp lo sợ chuẩn bị bỏ chạy.

        “Chạy cái gì.” Lục Bỉnh Văn thản nhiên nói, “Tự mình lại đây.”

        Khí thế của Phong Đô Đại Đế vô cùng cường đại, chỉ đứng ở đó thôi cũng không giận mà uy, mấy quỷ hồn kia đành phải lặng yên bay trở về, xếp thành hàng đứng trước mặt hắn. Lúc này, Lục Bỉnh Văn mới dịu dàng xoa xoa tóc Diễm Diễm, nói: “Còn giận à?”

        Hạ Diễm chui ra khỏi tay hắn, Lục Bỉnh Văn lập tức đi theo, lúc đối mặt với Hạ Diễm, hắn hoàn toàn không còn chút khí thế sắc bén và u ám như vừa rồi, hắn nói: “Buổi tối làm cá sốt chanh cho em?”

        Đại Kim Tiểu Kim bối rối:???

        Nữ quỷ:???

        Quỷ Vương ngũ phương vừa mới họp xong đã phải tăng ca:???

        Hạ Diễm cầm tay Lục Bỉnh Văn đặt bên eo mình xuống, nói: “Cá chanh, thêm ớt.”

        Lục Bỉnh Văn: “Được.”

        Lúc này Hạ Diễm mới niệm khẩu quyết, triệu hoán Mao Tiểu Quất vừa rồi bị đánh bay ra ngoài về, cậu sờ sờ đầu Miêu Miêu, nói: “Tiểu Quất, có đau không?”

        Mao Tiểu Quất choáng váng nói: “Chủ nhân, ta không sao, ta bị mùi thối rữa trên người con chó săn kia làm cho choáng, sao có thể thối như vậy chứ! A, hắt xì…..”

        Hạ Diễm niệm pháp quyết siêu độ, Mao Tiểu Quất trong nháy mắt biến thành một con mèo khổng lồ, nó bay đến bên cạnh những quỷ hồn kia, một ngụm nuốt luôn bảy con quỷ, sau đó phun ra bảy chấm trắng nhỏ.

        Hạ Diễm nghiêm túc đếm đếm những chấm trắng nhỏ, tò mò hỏi: “Vậy hai mẹ con bị ma vật cắn nuốt hình như không có ở bên trong?”

        “Con người khi bị ma vật ăn thịt thì linh hồn cũng sẽ bị thôn phệ, bọn họ cũng sẽ không có cơ hội tiến vào luân hồi được nữa. Lục Bỉnh Văn nói, “Thiện có thiện báo, ác có ác báo, kết quả bây giờ của bọn họ cũng là gieo nhân nào gặp quả ấy.”

        Đại Kim và Tiểu Kim thuở nhỏ học đạo pháp, cũng đã gặp qua quan ấn của năm vị Quỷ Vương trong sách cổ.

        Mới vừa rồi bọn họ chỉ nhìn thấy nhẫn của Hạ Diễm phát sáng, trên mặt đất liền xuất hiện năm quan ấn quỷ vương, sau đó xảy ra chuyện gì thì bọn họ nhìn không rõ. Chờ đến khi nhìn thấy lại bình thường thì trước mặt đã xuất hiện Lục Bỉnh Văn và năm quỷ vương âu phục thẳng thớm này.

        Tiểu Kim nhìn về phía năm vị quỷ vương tây trang phẳng phiu, nói: “Mấy người…… Chẳng lẽ mấy người chính là quỷ vương trong truyền thuyết?”

        Quỷ Vương Tây Phương nhướng mày cười với Đại Kim và Tiểu Kim, sau đó đội mũ dạ lên, cùng mấy vị quỷ vương khác biến mất, trong nháy mắt đã không còn bóng dáng đâu.

        Đại Kim và Tiểu Kim bị đại pháp dịch chuyển tức thì vô tung vô ảnh này làm cho hoảng sợ, Tiểu Kim kinh ngạc nói: “Cái này….. Chẳng lẽ chính là đại pháp dịch chuyển tức thì trong truyền thuyết?”

        “So với cái này…… Ông chủ Hạ của chúng ta vậy mà có thể triệu hoán ra đại quan Minh giới?” Đại Kim kích động nói, “Quá trâu bò, đây là pháp thuật gì thế, tôi cũng muốn học!”

        Hạ Diễm:… Cái này có liên quan đến gia đình người chấp pháp.

        “Nhưng mà Quỷ Vương thoạt nhìn cũng không có gì khác người bình thường chúng ta, đơn giản chỉ là đẹp trai hơn tôi một chút.” Tiểu Kim nói, “Nhưng dù có đẹp trai đến đâu cũng không đẹp trai bằng Lục tiên sinh, nếu Lục ca đi vào giới giải trí, vậy chẳng phải sẽ thành đỉnh lưu sao?”

        Lục Bỉnh Văn tựa tiếu phi tiếu nhìn Tiểu Kim, nói: “Vậy cậu có từng nghĩ tới tôi cũng không phải là người không?”

        Tiểu Kim đánh giá Lục Bỉnh Văn từ trên xuống dưới, mặc dù khí chất của Lục Bỉnh Văn có chút u ám, nhưng trên người cũng không có bất kỳ chút quỷ khí nào. Cho dù có xuất quỷ nhập thần thì cũng bị hai anh em nhà này lầm tưởng là pháp thuật thông thiên.

        Tiểu Kim nhíu mày nói: “Lục tiên sinh sao lại không phải là người chứ? nếu anh không phải là con người, vậy tôi cũng không phải là người rồi.”

        Hạ Diễm:… Nhưng mà hắn quả thật là không phải.

        Lúc này, Vu Tuyết vừa rồi bị dọa cho ngất đi cũng từ từ tỉnh lại, cô chậm rãi giật giật ngón tay rồi mở mắt ra. Nguy cơ đã được giải trừ, tất cả mọi người đều nhìn cô quan tâm.

        Hạ Diễm nói: “Cô Vu, cô thấy thế nào rồi, có chỗ nào không thoải mái không?”

        Vu Tuyết mê mang nhìn Hạ Diễm vừa thanh lãnh vừa tao nhã, lại nhìn về phía Lục Bỉnh Văn tuấn mỹ phi phàm bên cạnh cậu, cô nghi hoặc, nói: “Tôi không sao, nhưng vị tiên sinh này là… Vừa rồi anh ấy mới ở chỗ này à?”

        “A, là bạn trai tôi, anh ấy vừa tới tìm tôi.” Hạ Diễm đỡ Vu Tuyết dậy, “Nơi này âm khí quá nặng, không tốt cho cơ thể con người, chúng ta đi ra ngoài trước đã rồi nói sau.”

        Vu Tuyết nghi hoặc nhìn về phía Lục Bỉnh Văn, lại nhìn Hạ Diễm, cô nhẹ giọng nói, “Ừ, hai người rất xứng đôi.”

Lúc này đã là mười một giờ đêm, mặt trăng đã treo cao, trên bầu trời đêm chỉ có mấy ngôi sao thưa thớt.

Sau khi từ tầng hầm đi ra, Hạ Diễm hít một hơi thật sâu không khí trong lành bên ngoài, lúc này mới cảm thấy mình như được sống lại.

        Lục Bỉnh Văn thấy sắc mặt Hạ Diễm tái nhợt, hắn lấy từ trong túi ra một viên kẹo chanh đưa cho cậu, nói: “Phu nhân lại bị hạ đường huyết rồi?”

        Hạ Diễm gật gật đầu, trực tiếp cắn viên kẹo chanh nuốt vào trong bụng, một lát sau mới bình tĩnh trở lại.

        Cậu xoay người nhìn về phía Vu Tuyết, nói: “Cô Vu, lệ quỷ đã được siêu độ, mọi chuyện cô cũng đã biết rõ rồi. Hai mẹ con người yêu của bạn cùng phòng với cô vì muốn thực hiện nghi thức hiến tế tà thần mà đã giết hại nhiều người, nhưng cần phải hiến tế một người sống nữa mới hoàn thành được, vậy cho nên bạn trai của bạn cùng phòng của cô đã bảo cô bạn kia giới thiệu căn nhà này cho cô, sau đó bắt đầu theo dõi cô.”

        Vu Tuyết gật gật đầu, cô gái đơn thuần dường như đã nhanh chóng trưởng thành chỉ sau một đêm, đối với những mối quan hệ phức tạp trong xã hội cũng có nhận thức sâu sắc hơn.

        “Cô vốn là huyết linh cuối cùng, nhưng vừa rồi hai người bọn họ đã bị nữ quỷ kia báo thù, vừa vặn rơi vào giữa trận pháp lục mang tinh này, máu tươi trên người bọn họ đã tạo thành máu dẫn cho trận pháp, cũng triệu hoán ra sinh vật quái dị, sau đó lại bị sinh vật kia ăn luôn.” Hạ Diễm nói, “Lần này không có nguy hiểm gì, sau này cô có thuê nhà thì vẫn nên tìm hiểu thật kỹ, Bây giờ…… Cô còn chỗ nào để ở không?”

        Vu Tuyết vô cùng sợ hãi gật gật đầu, nói: “Tôi định đến chỗ bạn mình ở lại mấy ngày, sẽ không trở về ký túc xá. Tôi không ngờ bạn cùng phòng Tiểu Lệ lại là loại người này….. Thế mà lại vì đàn ông bán đứng bạn bè! Tôi phải báo cảnh sát!”

        “Ừ, về chuyện báo cảnh sát, công ty chúng tôi không tiện tham gia.” Lục Bỉnh Văn nói, “Nếu bây giờ cô muốn đi, chúng tôi có thể thuận đường đưa cô đến đồn cảnh sát.”

        Hạ Diễm còn tưởng rằng Lục Bỉnh Văn sẽ gọi xe, nhưng lại phát hiện ven đường đã đậu một chiếc Maybach màu đen từ khi nào. Hạ Diễm sửng sốt, hoàn toàn không nghĩ tới lão quỷ Lục Bỉnh Văn này lại mua xe. Đối với một lão quỷ biết dịch chuyển tức thì mà nói, hắn cũng không cần công cụ của xã hội loài người thay thế.

        Hạ Diễm nhỏ giọng hỏi Lục Bỉnh Văn: “Anh ơi, anh mua xe à?”

        “Ừ, anh nghĩ, em mở công ty thì chắc chắn sẽ có lúc cần sử dụng đến xe.” Lục Bỉnh Văn mở cửa xe cho Hạ Diễm, “Diễm Diễm, lên xe đi.”

        Hạ Diễm ngoan ngoãn ngồi ở vị trí ghế lái phụ, Lục Bỉnh Văn nghiêng người thắt dây an toàn cho vợ, nhân cơ hội còn nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cậu một cái.

        Hạ Diễm bị anh hôn có chút thẹn thùng, cậu chớp chớp hàng mi dài nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe, trong lòng lại đang suy nghĩ, lão quỷ này còn rất chu đáo, giống như hết thảy những gì hắn làm đều là vì nghĩ cho cậu.

        Tiểu Kim và Vu Tuyết đi tới vị trí ghế sau xe, Tiểu Kim am hiểu bói toán, vì để trấn an tâm tình Vu Tuyết, cậu ta đã lấy ngày tháng năm sinh của Vu Tuyết ra tính cho cô một quẻ.

        “Ừm… Cô Vu, thời thơ ấu của cô không phải là quá tốt, cha mẹ ly hôn, cô sống với mẹ, người cha cũng đã lập gia đình một lần nữa, còn có một đứa con trai, nhưng đứa con trai đó lại qua đời vì bệnh tật khi còn rất nhỏ. Còn cô thì sao, mặc dù thuở nhỏ rất thông minh, nhưng cuộc sống lại khá vất vả, những thứ người khác dễ dàng có được thì cô phải mất rất nhiều công sức mới đạt được, đúng không?”

        Vu Tuyết nghe xong càng thêm buồn, cô thở dài, nói: “Đúng là như vậy, tôi luôn nghĩ là vì mình quá ngu ngốc.”

        “Không, không, không, sao cô có thể ngu ngốc được chứ? Thân thích bên ba cô, có phải phụ nữ sống tốt hơn đàn ông không?” Tiểu Kim nói, “Tôi có cảm giác dòng họ nhà cô chỉ vượng nhánh con cháu.”

        Vu Tuyết kinh ngạc gật gật đầu, cô nói: “Trên thực tế mấy chú của tôi đều đã không còn trên nhân thế, cha tôi tuy vẫn còn, nhưng sống nghèo khó, cũng rất tệ. Nhưng sau khi tốt nghiệp đại học, chú tôi đã tìm được một công việc rất tốt, hiện tại cuộc sống rất tốt. “

        Tiểu Kim nói: “Đúng vậy, cô đừng buồn, tuy rằng bây giờ cô vẫn còn rất xui xẻo, nhưng sau hai mươi hai tuổi sẽ gặp được đại vận, vận may về tài lộc, vận đào hoa, vận may về công danh, tất cả đều đến trong vòng một năm, cô gái à, cô rất may mắn, bất quá, bát tự của cô cũng có âm, ngày thường phơi nắng nhiều một chút, nên đi đến những nơi đông người, lúc ngủ có thể đặt một cái kéo dưới gối.”

        Vu Tuyết bán tín bán nghi gật gật đầu, nói: “Được, cám ơn cậu.”

        Chờ đến cửa cục cảnh sát, Tiểu Kim lo một mình Vu Tuyết sẽ sợ hãi, vậy nên đã cùng nhau xuống xe đưa cô vào.

        Chiếc maybach vững vàng lái qua khu vực trung tâm thành phố, chờ lên đến đường cao tốc, Lục Bỉnh Văn đạp mạnh chân ga, chiếc xe “vèo” một cái bay đi thật xa, nóc xe cũng chậm rãi thả xuống.

        Tóc Hạ Diễm bị gió thổi bay tán loạn, cậu cảm thấy mọi buồn bực tối nay đều đã bị quét sạch, cực kỳ thoải mái.

        Lục Bỉnh Văn cho xe đi chậm lại, hắn cười khẽ hỏi cậu: “Bảo bối, vẫn không muốn nói chuyện với anh à?”

        Trong bóng đêm, Hạ Diễm quay đầu lại nhìn về phía Lục Bỉnh Văn.

        Góc áo sơ mi trắng tinh trên người cậu bị gió thổi bay lên, làn da trắng như tuyết ở chỗ xương quai xanh sáng bóng nhẵn nhụi. Hạ Diễm cong mắt về phía Lục Bỉnh Văn, đôi mắt màu lưu ly vẫn mờ mịt như sương mù, nhưng vẫn hết sức trêu người.

        Chỉ một cái liếc mắt đã khiến lục Bỉnh Văn tâm thần nhộn nhạo.

        “Vậy anh đến từ khi nào?” Hạ Diễm nhẹ giọng hỏi, “Không phải anh vẫn luôn ở bên cạnh em chứ?”

        “Chuỗi bạch ngọc châu trên người em có thể giúp anh cảm giác được hoàn cảnh xung quanh em, cho anh biết em có nguy hiểm hay không, sau khi em xuống tầng hầm anh mới tới.” Lục Bỉnh Văn nói, “Anh biết Diễm Diễm ứng phó được, nhưng vẫn không yên tâm, vậy cho nên mới ở lại nhìn một chút.”

        Tai Hạ Diễm có chút đỏ, cậu nói: “Tới cũng không thèm nói với em một tiếng, em sẽ đổi tên wechat của anh.”

        Lục Bỉnh Văn đặt điện thoại của mình vào trong lòng Hạ Diễm, hắn trầm giọng, nói: “Phu nhân muốn sửa cái gì thì cứ tùy tiện sửa, chẳng lẽ….. Em muốn đổi thành ‘Nam quỷ xấu xa’?”

        Hạ Diễm cầm lấy điện thoại của Lục Bỉnh Văn, lúc này mới phát hiện màn hình khóa điện thoại của lão lưu manh này đã thay từ lúc nào.

        Hình nền hiện tại của Lục Bỉnh Văn là gương mặt đáng yêu khi ngủ của Hạ Diễm, lúc cậu cuộn người nhắm mắt ngủ trong chiếc chăn nhỏ khi bị bệnh. Trong ảnh, Hạ Diễm đang nằm nghiêng, mái tóc đen mềm mại xõa trên gối, nửa khuôn mặt của cậu được giấu trong chăn, chỉ để lộ đôi mắt và hai hàng chân mày, tuy đang nhắm mắt nhưng vẫn có thể nhìn ra là một mỹ nhân từ những nét ít ỏi đó.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

        Hạ Diễm cảm thấy có chút xấu hổ với phát hiện ngoài ý muốn của mình, cậu yên lặng ấn nút khóa màn hình, đặt điện thoại di động của Lục Bỉnh Văn sang một bên, lại nhìn phong cảnh đang lướt qua bên ngoài cửa sổ, tai cũng từ từ đỏ lên.

        Là một đứa trẻ suýt chết khi mới ba tuổi, cậu biết khái niệm “sống” và “chết” sớm hơn so với những đồng nghiệp của mình.

        Cậu biết mọi người đang sống trong hiện tại, nhưng vào lúc này, cậu nghĩ đến một ngày nào đó mình cũng sẽ biến thành một đốm trắng nhỏ bay về phương xa, trong lòng cảm thấy thật chua xót.

        Nếu sau khi cậu qua đời, lão quỷ này lại cưới một người vợ khác để song tu…… Không hiểu sao cậu lại cảm thấy có chút buồn.

Cậu phát hiện, sau hai tháng kết hôn, vốn cậu đối với cái gì cũng xem nhẹ, nhưng đối với lão quỷ nhà mình thì lại bắt đầu có dục vọng chiếm hữu. Hạ Diễm đột nhiên u oán nhìn Lục Bỉnh Văn, đôi mắt xinh đẹp mờ mịt. Lục Bỉnh Văn cũng không biết Hạ Diễm đang suy nghĩ cái gì, hắn cười khẽ hỏi: “Sao càng ngày càng tức giận vậy?”

        Hạ Diễm nhỏ giọng nói: “Tối nay anh đến thư phòng ngủ đi, chưa đủ một tuần thì không được trở về.”

        Xe dừng lại ở con đường nhỏ bên cạnh rừng cây vùng ngoại ô, Hạ Diễm giật mình, cũng không biết vì sao Lục Bỉnh Văn lại đột ngột dừng xe, nhưng một giây sau, ghế ngồi của cậu đột nhiên bị hạ xuống.

        Lục Bỉnh Văn cởi hai nút áo sơ mi trên người Hạ Diễm, nụ hôn lạnh như băng rơi xuống cổ và xương quai xanh của cậu, khiến Hạ Diễm có chút ngứa, lại có chút động tình.

        “Anh không muốn ngủ ở thư phòng, vậy Diễm Diễm có thể ngủ trong xe cùng anh được không?” Lục Bỉnh Văn nghiêm túc nói, “Không phải con người có câu, ngôi nhà thứ hai của người đàn ông đã có vợ là ở trong xe sao? Bây giờ hai chúng ta về nhà rồi.”

        Hạ Diễm bị mấy lời lưu manh này làm cho hết hồn, ngay lúc cậu còn kinh ngạc, Lục Bỉnh Văn đã nâng khuôn mặt Hạ Diễm lên bằng cả hai tay, nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt đang nhắm lại của Hạ Diễm.

        Hắn dịu dàng xoa xoa chiếc cổ mềm mại của Hạ Diễm, ôm Hạ Diễm vào lòng mình, tựa hồ như đang trấn an Hạ Diễm vậy.

        Hắn tưởng rằng Hạ Diễm sợ yêu ma quỷ quái vừa mới xuất hiện lúc nãy, lại không biết thứ Hạ Diễm sợ hãi chính là thời gian.

        Nhưng lúc này, cái đầu nhỏ choáng váng của Hạ Diễm đã không thể nghĩ thêm được điều gì nữa, trong mắt hắn chỉ còn lại gương mặt anh tuấn của Lục Bỉnh Văn.

        Cậu nhẹ nhàng dùng sức kéo cà vạt màu xám bạc trên cổ Lục Bỉnh Văn xuống, vòng tay qua ôm lấy cổ hắn, lại một lần nữa hôn hắn, cậu vừa hôn vừa buộc cà vạt che mắt Lục Bỉnh Văn lại.

        Nhiệt độ trong xe dường như lại tăng lên mấy độ, Hạ Diễm nhẹ giọng nói với Lục Bỉnh Văn: “Bây giờ anh không thể nhìn thấy em, anh chỉ có thể nghe lời em.”

        Lục Bỉnh Văn chỉ cảm thấy người mình bị đè xuống, Hạ Diễm ngồi trên đùi hắn, dựa vào hắn gần hơn một chút.

        “Nơi này thật chật hẹp.” Hạ Diễm thì thầm bên tai hắn, “Sau này không được lái chiếc xe này đến văn phòng, em không muốn để cho người khác ngồi vào.”

Nửa đêm, quần áo trên người Lục Bỉnh Văn vẫn còn thẳng thớm nghiêm chỉnh, nhưng Hạ Diễm thì đã trở nên xộc xệch.

        Hạ Diễm mặc âu phục của Lục Bỉnh Văn, cùng Lục Bỉnh Văn ngồi bên cạnh hồ nước nhỏ trong rừng cây ngắm trăng.

        Lục Bỉnh Văn ôm cậu, Hạ Diễm chậm rãi dời bàn tay đặt trên bụng mình, ngước mắt nhìn về phía Lục Bỉnh Văn, nói: “Không được sờ nữa, em….. Sẽ không mang thai đâu.”

        Lục Bỉnh Văn nhếch khóe miệng: “Ý nghĩ này của phu nhân rất đặc biệt, anh vừa mới tới đây, sờ…..”

        Hạ Diễm đột nhiên ý thức được cái gì đó, cậu dùng nụ hôn che miệng Lục Bỉnh Văn lại, vội vàng nói: “Được rồi, anh đừng nói những thứ này, em hơi lạnh, chúng ta về nhà đi?”

        Về nhà thôi.

        Ngàn năm qua, chưa có người nào nói những lời như vậy với Phong Đô Đại Đế.

        Lục Bỉnh Văn được nhân loại triều bái, được ma vật sợ hãi, được Vạn quỷ ở Minh giới tôn kính, nhưng hình như Hạ Diễm cũng không thèm để ý hắn có thân phận gì, chỉ coi hắn như một người đàn ông.

        Giờ phút này, ánh mắt Hạ Diễm nhìn Lục Bỉnh Văn cũng rất dịu dàng, ánh mắt cậu còn rực rỡ chói mắt hơn những vì sao trên thế gian này, là cảnh đẹp mà hơn ba ngàn năm qua Lục Bỉnh Văn chưa từng thấy qua.

        Hắn càng ngày càng say mê sự dịu dàng của Hạ Diễm, thậm chí còn bị cảm xúc vui buồn của Hạ Diễm làm cho lay động.

        Một giây sau, Lục Bỉnh Văn ôm Hạ Diễm trở về nhà bọn họ.

        Hạ Diễm được hắn đặt vào trong bồn tắm, cậu bỏ một quả bóng tắm có mùi dừa vào trong bồn tắm, đột nhiên nhẹ giọng nói: “Anh ơi…. Chiếc xe vẫn còn trong rừng.”

        “

        Lục Bỉnh Văn chỉ biến mất trong chốc lát rồi lại mang theo chút đồ ăn khuya trở về.

        Hạ Diễm đang tắm rửa, hắn ngồi trong phòng khách lột tôm, sau đó xiên tôm hùm đất đã lột vỏ xong thành một que, đưa vào phòng tắm cho Hạ Diễm cùng với cá sốt chanh.

        Hạ Diễm nhìn thấy tôm thì khẽ cười thành tiếng, cậu nói: “Được rồi, ông chồng ma quỷ của em không cần ngủ thư phòng nữa.”

        Lục Bỉnh Văn tựa vào cửa phòng tắm, nói: “Dễ dỗ như vậy à?”

        Hạ Diễm rũ mắt xuống, có chút ngượng ngùng nói: “Bởi vì em vốn cũng đâu có tức giận gì, kỳ thật em rất biết ơn anh đã dạy cho em biết nhiều thứ như vậy, hơn nữa còn cho em mượn quan ấn nữa chứ.”

        Hạ Diễm vươn tay trái ra, nhìn chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay áp út, nói: “Đây là chiếc nhẫn rất quý giá, tôi sẽ trân trọng nó.”

        Lục Bỉnh Văn cởi áo ngủ đi vào phòng tắm, sau lưng hắn còn có mấy dấu vết vừa rồi bị Hạ Diễm cào đỏ bừng, sau khi Hạ Diễm nhìn thấy thì càng thêm ngượng ngùng, cậu nghĩ thầm, sao bây giờ mình… Cũng biến thành cái dạng này vậy chứ.

        Lục Bỉnh Văn bước vào bồn tắm, nhẹ nhàng đưa tay nắm cằm Hạ Diễm, nói: “Một lần không đủ.”

        Hạ Diễm mê mang hỏi: “Hả?”

        “Song tu, một đêm một lần không đủ.” Con ngươi đen nhánh của Lục Bỉnh Văn nhìn về phía Hạ Diễm, “Anh muốn em.”

        Ba ngày sau, Hạ Diễm lại xuất hiện ở công ty Bỉ Ngạn, Đại Kim cười hì hì nói: “Ông chủ, sao cậu lại bị cảm nữa vậy, cậu mới khỏi cảm đây mà?”

        Hạ Diễm trầm mặc không nói gì, chỉ thở dài.

        “Đúng rồi, ông chủ, trong cửa hàng có một nhân viên mới, là Lưu đạo trưởng tự mình phỏng vấn.” Tiểu Kim kéo một nam sinh tóc xoăn đến trước mặt Hạ Diễm, “Cậu ta tên là Hách Đa Tình, rất giỏi trong việc điều phối các loại dược tề huyền học, có cậu ta, cửa hàng chúng ta lại có thêm mấy loại thuốc trừ tà mới lên kệ, đây là sản phẩm độc nhất vô nhị ở con phố Huyền Học này đó!”

        Hách Đa Tình nhìn qua hình như cũng rất sợ giao tiếp, cậu ta nhìn thấy Hạ Diễm thì lập tức cúi đầu, sau đó vươn một tay về phía Hạ Diễm, nói: “….. Ông chủ Hạ, chào cậu.”

        Hạ Diễm vội vàng nhẹ nhàng nắm chặt tay cậu ta, thấy Hách Đa Tình không nhìn mình, cậu cười khẽ, hỏi: “Hách tiên sinh, tôi nghiêm túc như vậy sao? Sao cậu không nhìn tôi?”

        “Không…. Không phải. Hách Đa Tình nói, “Cậu lớn lên quá đẹp, tôi thấy người đẹp sẽ khẩn trương, cậu…. Trước tiên….. Cậu đừng nhìn tôi. “

        Hạ Diễm có chút xấu hổ, Hách Đa Tình lại nhìn về phía tướng tay Hạ Diễm, tiếp tục nói: “Tôi, tôi không có ý gì khác, tại bình thường tôi không dám nhìn người đẹp trai. Tôi còn biết xem tướng một chút, cả đời cậu có rất nhiều vận đào hoa, trong cuộc sống gặp rất nhiều may mắn, có rất nhiều người theo đuổi. Nhưng cuối cùng cậu lại kết hôn với một người bạn đời rất mạnh, anh ta theo dõi cậu tương đối chặt chẽ, nhưng đối xử với cậu cũng rất tốt.”

        Hạ Diễm có chút hứng thú, đúng vào lúc này, Lục Bỉnh Văn mới xếp hàng đi mua trà sữa cho cậu xong bước vào trong cửa hàng. Hách Đa Tình chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua rồi lại cúi đầu.

        Có lẽ cậu ta đã nhìn thấy cái gì đó, nhưng cuối cùng chỉ nói, “Tôi, tôi đi làm việc đây.”

        Hạ Diễm đi lên đón hắn, nhận lấy trà sữa trong tay Lục Bỉnh Văn, nói: “Hả? Nó còn nóng.”

“Trời lạnh rồi, đừng uống trà sữa lạnh nữa, nhất là em vừa mới bị cảm lạnh, không tốt cho cổ họng.”

        Hạ Diễm uống một ngụm trà sữa, sau đó đưa trà sữa đến bên miệng Lục Bỉnh Văn, nhẹ giọng nói: “Anh ơi, nếm thử đi?”

        Lục Bỉnh Văn uống một chút, nói: “Món này cũng chỉ có mấy bạn nhỏ thích uống, ngọt quá.”

        Hạ Diễm rất hài lòng uống thêm một ngụm, nói: “Rất ngon mà.”

        Đúng giữa trưa, ngoài cửa văn phòng Bỉ Ngạn có một đôi vợ chồng ăn mặc cầu kỳ đi tới đi lui, hai vợ chồng còn đang nắm tay một cô bé ủ rũ.

        Hình như cô bé chỉ mới mười tuổi, cô bé đứng ngoài cửa liên tục hắt hơi.

        Đôi vợ chồng kia tựa hồ rất do dự, không biết có nên tiến vào hay không, Hạ Diễm thấy bọn họ, nhưng cậu cũng không chủ động đi chào hỏi, muốn để cho bọn họ tự mình suy nghĩ rõ ràng.

        Khoảng mười lăm phút sau, cuối cùng hai vợ chồng cũng quyết định đưa cô bé từ ngoài cửa vào. Hạ Diễm khẽ cười, nói: “Xin chào, các vị gặp phải chuyện gì kỳ quái gì à?”

        “Chúng tôi….. Cũng không biết đây có được xem là chuyện kỳ quái hay không.”

        Hai vợ chồng dẫn theo cô bé ngồi trước mặt Hạ Diễm, người phụ nữ có chút bất đắc dĩ sờ sờ tóc đứa nhỏ, nói: “Trước đây con nhà chúng tôi học rất giỏi, về cơ bản thì năm nào cũng đứng nhất lớp, nhưng mấy lần thi gần đây thì kết quả của con bé rất kém, giống như là biến thành người khác vậy, bây giờ thì đã đứng thứ ba từ dưới đếm lên.”

        Đại Kim bưng cà phê tới, cậu ta nghe người mẹ này nói xong thì nghi hoặc thì thầm với Tiểu Kim: “Vấn đề giáo dục này cũng có thể tìm Huyền Học hả? Chẳng lẽ muốn tìm thiên sư dạy con bà ấy làm bài tập?”

        Hạ Diễm nhẹ nhàng gật gật đầu, ý bảo người mẹ tiếp tục nói.

        “Chúng tôi cho rằng mình không nên quá khắt khe trong việc quản lý con cái, vẫn xem con mình như bảo bối mà cưng chiều, đứa bé cũng phát triển toàn diện cả về thể chất lẫn đạo đức, vậy cho nên tố chất thân thể cũng rất tốt.” Bà mẹ nói, “Nhưng gần đây thân thể của con bé lại trở nên rất kém, sức ăn và lượng vận động đều giống như trước, nhưng con bé lại nhanh chóng gầy đi, hai…..”

        Rốt cục Tiểu Kim cũng nhịn không được lên tiếng, cậu ta nói: Cô à…… Sao không đưa cô bé đến bệnh viện nhi xem sao? Thường thì khi gặp vấn đề về thể chất cũng sẽ ảnh hưởng đến thành tích học tập đó.”

        “Tôi làm mẹ nên đối với sự thay đổi của con mình thấy rất rõ ràng.” Người phụ nữ nói, “Nếu chỉ là cơ thể có vấn đề, hoặc là thành tích học tập giảm xuống, vậy tôi cũng sẽ thấy không sao. Nhưng tính cách của đứa trẻ này cũng trở nên rất nóng nảy, vốn là một đứa trẻ rất ngoan ngoãn, nhưng bây giờ tính cách của nó lại đột nhiên trở nên kỳ lạ, năm nào nó cũng tổ chức sinh nhật cho tôi, nhưng năm nay, ngay cả sinh nhật của tôi nó cũng quên. “

        Hạ Diễm gật gật đầu, trong lòng cũng đang suy nghĩ, có phải sức khỏe tâm thần của đứa nhỏ này có vấn đề gì hay không.

        Nhưng ngay sau đó, cha của đứa bé lại nói: “Chúng tôi biết những gì các cậu đang suy nghĩ, chúng tôi cũng đã đưa con bé đến chỗ bác sĩ tâm lý, hôm nay đến đây cũng là ôm tâm lý coi ngựa chết thành ngựa sống mà chạy chữa. Trong khi con bé nhà tôi học hành càng ngày càng tệ hơn, thì một trong những người bạn của nó lại tiến bộ rất nhanh. Đứa nhỏ kia từ vị trí thứ ba tính từ dưới lên biến thành đứng thứ hai trong lớp, vốn thân thể nó rất yếu, đột nhiên bây giờ lại đứng vị trí thứ ba trong đại hội thể thao của trường, đột nhiên nó như biến thành một người khác vậy.”

        Ba cô bé thở dài, nói: “Không biết các vị thiên sư có nghe qua một câu nói của người lớn tuổi thường nói là ‘Đổi mạng’ hay không. Chúng tôi luôn cảm thấy, cuộc đời của con mình đã bị đứa trẻ đó thay thế vậy, vì vậy nên chúng tôi mới đưa con bé đến xem.”

 

Hết chương 53.

Bệnh Mỹ Nhân Và Minh Chủ Cưới Trước Yêu Sau – Chương 53

Ngày đăng: 19 Tháng mười hai, 2023

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên