Bệnh Mỹ Nhân Và Minh Chủ Cưới Trước Yêu Sau – Chương 57

Chương 57: Vả Mặt Cẩu Sao Chép….

 

    Đợi đến khi giải lao trong giờ học, Tiểu Kiều đã nhịn không được mắng chửi.

        “Tôi tận mắt nhìn thấy cậu vẽ nhiều bản như vậy, tên ngốc này lại nói sao chép là sao chép sao, còn mang đi lấy lòng giáo sư tương lai nữa chứ?” Vẻ mặt Tiểu Kiều ghét bỏ, cậu ta nhỏ giọng nói một tiếng, “Sao chép thì có còn xứng làm kiến trúc sư không? Sau khi tan học tôi sẽ đi tìm anh ta với cậu! Mà nói đi cũng phải nói lại, Diễm Diễm, sao cậu lại bị anh ta sao chép vậy?”

        “Thư viện nghỉ trưa tôi không mang máy tính của mình theo.” Hạ Diễm nói, “Lát nữa có thể đi xem camera giám sát tầng ba của thư viện.”

        “Bà nó, thật đáng ghét.” Tiểu Kiều nắm chặt tay thành nắm đấm, “Tình cờ tôi có quen biết một thủ thư trong thư viện, lát nữa tôi sẽ nói mình bị mất đồ, hỏi xem có thể xem camera giám sát hay không.”

        Hạ Diễm nhìn bộ dáng đầy căm phẫn của Tiểu Kiều thì lại an ủi ngược lại cậu ta, cậu bình tĩnh nói: “Không sao đâu, mọi chuyện rồi sẽ được giải quyết thôi mà. Nhưng trước đây tôi chưa từng tiếp xúc với đàn anh này, Tiểu Kiều, cậu thì sao?”

        “Tôi hả? Lúc trước tôi còn nghe anh ta chia sẻ kinh nghiệm học nghiên cứu sinh. Thành tích bốn năm qua của Hàn Trường An luôn đứng đầu trong chuyên ngành theo học, nghe nói là vì có bạn gái ở trường bên cạnh nên đã qua đó học cao học. Thật sự là biết người biết mặt không biết lòng, nhân khuông cẩu dạng, sau lưng thì âm u như bò sát.”

        Khoa Kiến trúc đại học T là năm năm, năm nay Hàn Trường An học năm cuối đại học, cách đây không lâu vừa mới xác nhận được nhận vào trường bên cạnh học nghiên cứu sinh, mà không học nghiên cứu sinh ở trường cũ có khoa kiến trúc vượt trội hơn.

        “Nhưng mà từng có tin đồn là, lúc trước anh ta muốn làm học trò của giáo sư Ngụy khoa chúng ta, nhưng không biết vì lý do gì mà giáo sư Ngụy lại từ chối, sau đó anh ta mới đến trường bên cạnh.”

        Giáo sư Ngụy là chủ nhiệm khoa kiến trúc, cũng có thể xem là một giáo sư nghiêm khắc, tuy rằng ông hướng dẫn rất nhiều sinh viên cao học, nhưng quả thật là rất ít khi thấy ông cười nói, hơn nữa về cơ bản thì chỉ nhận sinh viên cao học đã tốt nghiệp tại trường.

        Hạ Diễm gật gật đầu: “Tôi nghe nói nếu muốn đăng ký học nghiên cứu sinh do giáo sư Ngụy hướng dẫn thì ngoại trừ tài liệu nghiên cứu ra, còn phải nộp riêng cho thầy một bản vẽ thiết kế nữa.”

        Tiểu Kiều cười nhạo một tiếng, nói: “Ồ, vậy cũng không có gì ngạc nhiên. Lúc trước tôi còn cảm thấy kỳ quái, không hiểu vì sao anh ta lại không bảo vệ ở trường, bây giờ thì đã biết rồi. Chắc chắn là giáo sư Ngụy chướng mắt tác phẩm của anh ta, vậy cho nên nới không nhận anh ta làm học trò, phỏng chừng là bị đả kích nặng nề nên mới bắt đầu tìm cách khác.”

        Hạ Diễm nhìn thấy sơ yếu lý lịch của Hàn Trường An trong bảng vinh danh của khoa kiến trúc, ngoại trừ thành tích học tập xuất sắc ra, anh ta còn tham gia không ít cuộc thi, nhưng phần lớn đều là thi đấu trong trường, hơn nữa chưa bao giờ giành được giải nhất, chỉ là giải nhì hoặc giải ba.

        Những cuộc thi này sẽ được lưu trữ trong trường, vậy nên cậu đã lên trang web chính thức của học viện xem lại các tác phẩm của Hàn Trường An.

        Trong hai năm đầu đại học, tác phẩm của Hàn Trường An vô cùng bình thường, trên cơ bản chính là tác phẩm không có sai sót gì, nhưng cũng không thể nói là có linh tính.

        Nhưng sau năm thứ ba đại học, tác phẩm của anh ta đột nhiên tiến bộ hơn rất nhiều so với trước đây.

        Từ nhỏ Hạ Diễm đã đi theo cha mẹ xem không ít tác phẩm thiết kế xuất sắc, về cơ bản thì cậu cũng có thể đoán được vì sao thầy Ngụy không thu anh ta làm học trò của mình.

        Là một nhà thiết kế, ít nhất phải có một số ý tưởng và phong cách của riêng mình, nhưng những tác phẩm của Hàn Trường An đều có dấu vết bắt chước rất nặng, một người thầy như giáo sư Ngụy chắc chắn sẽ chướng mắt.

        Chó không sửa được thói quen ăn bẩn, Hàn Trường An có thể nghênh ngang sao chép lại bản vẽ của người khác ở thư viện, lá gan của anh ta cũng không nhỏ, không giống như người mới làm lần đầu, nói không chừng là một kẻ thường xuyên phạm tội.

        Hạ Diễm lưu những tác phẩm sau năm thứ ba đại học của Hàn Trường An trên pad xem xét cẩn thận kỹ lưỡng, phần mà Hàn Trường An sao chép của cậu là phần nổi bật nhất trong toàn bộ bản vẽ. Hạ Diễm nhìn qua từng bức vẽ rồi khoanh lại những phần nổi bật nhất trên những bản vẽ đó.

        Nếu là người thường thì có lẽ sẽ nhìn không ra những bản vẽ này có vấn đề gì. Nhưng trí nhớ của Hạ Diễm lại vô cùng tốt, tốt đến mức nhìn qua một lần là không thể nào quên được, cậu nhìn chăm chú vào bản vẽ lần trước Hàn Trường An được giải nhì cuộc thi thiết kế trong trường một lúc, đột nhiên cảm thấy bản vẽ này rất quen mắt.

        Hạ Diễm nhắm hai mắt lại, trong vòng năm phút ngắn ngủi đã rà soát lại tất cả những nhà thiết kế mình biết qua một lần, cuối cùng cũng phát hiện ra manh mối!

        Bản vẽ này quả thật cũng có sự sao chép. Nhưng bản vẽ bị sao chép này không phải là của nhà thiết kế trong nước, mà là của một nhà thiết kế nhỏ ở nước ngoài.

        Cậu tìm được bản vẽ này từ lịch sử trò chuyện với nhà thiết kế kiến trúc của công ty gia đình mình, bởi vì cậu đã quyết định học kiến trúc từ sớm nên thỉnh thoảng chú trưởng phòng thiết kế của công ty lại chia sẻ một số tác phẩm xuất sắc ở trong và ngoài nước cho cậu xem.

        Cậu đưa bản vẽ cho Tiểu Kiều xem, Tiểu Kiều khiếp sợ trả lời lại tin nhắn của cậu: Con bà nó, người này ăn cắp thành thói rồi à?!

        Hạ Diễm: Đúng vậy, tôi vừa mới xem một chút, hai tờ p1 và p3 này đều có chỗ sao chép.

        Tiểu Kiều: Trâu bò thiệt chứ, nhanh lên, gởi bản vẽ cho tôi đi, tôi sẽ làm một bản so sánh tỉ mỉ gửi lên diễn đàn cho mọi người xem, người không biết còn tưởng rằng đại ca này vẽ hết đó.

        Hạ Diễm: Được rồi, vậy để tôi sửa sang lại rồi gởi cho cậu, cảm ơn cậu nha….

        Tiểu Kiều: A…. Thủ thư ở thư viện đã trả lời tin nhắn cho tôi rồi này, cậu nhìn xem, anh ta lén lút chụp ảnh trước bàn cậu đã bị camera ghi lại! Hơn nữa, thầy ấy nói mấy ngày đó camera giám sát đều bị anh ta xóa đi hết, nhưng lại bỏ sót lại một ngày!

        Hạ Diễm nhìn về phía mấy tấm ảnh này, phát hiện đúng là Hàn Trường An đã đến nhìn trộm bản vẽ của cậu vào giờ nghỉ trưa, thậm chí còn chụp ảnh lại.

        Hạ Diễm: Cảm ơn Kiều Kiều!

        Tiểu Kiều: Bé yêu!

        Hạ Diễm: Icon mèo con với dấu chấm hỏi trên đầu.

        Tiểu Kiều: Tôi đã muốn hỏi cậu câu này lâu rồi, trên người cậu có một mùi thơm rất dễ chịu, đó là nước hoa mùi gỗ phải không?

        Tiểu Kiều rất biết cách đặt câu hỏi.

        Hạ Diễm bị hỏi cho mặt đỏ tai hồng, bản thân cậu không dùng nước hoa, nhưng bởi vì ngày nào cũng ở cùng một chỗ với Lục Bỉnh Văn, lúc nào Lục Bỉnh Văn cũng hôn, cũng ôm, tối hôm qua lại ôm cậu ngủ cả đêm, mùi gỗ thông nhàn nhạt trên người hắn tất nhiên cũng dính vào trên người cậu.

        Hạ Diễm:… Có thể là mùi hương của gia đình.

        Một người nam quỷ thực sự tốt không chỉ làm miếng dán hạ sốt hình người cho nam sinh đại học, mà còn có thể làm nước hoa hình người nữa.

.

        Lúc này đã hơn bốn giờ chiều, hôm nay là một ngày u ám, Hàn Trường An đang ở trong phòng tự học trường bên cạnh cùng các đàn anh đàn chị của mình vẽ bản thiết kế cho giáo sư, vì trời quá tối nên đèn trong phòng tự học đã được bật lên.

        Trên vách tường phòng tự học có treo đủ loại bản vẽ xuất sắc, có một số bản vẽ đã biến thành những tòa nhà cao tầng.

        Hàn Trường An nhìn những bản vẽ này có chút đắc ý nhếch khóe miệng, hắn ta thầm nghĩ, chỉ cần đi theo giáo sư Vạn thì không cần lo lắng về tương lai phát triển của mình nữa.

        Trong giờ nghỉ ngơi, đàn anh của hắn ta khen ngợi: “Tiểu Hàn, có lẽ cậu không biết, giáo sư Vạn vốn đã chọn đủ người rồi, nhưng ông ấy xem tác phẩm cậu tham gia cuộc thi thiết kế xong thì trực tiếp đổi một đàn em cùng khóa cho giáo sư Lưu, lúc này cậu mới có thể vào lớp chúng ta.”

        Trên mặt Hàn Trường An lộ ra nụ cười khiêm tốn, hắn ta nói: “Là do tôi may mắn thôi, giáo sư Vạn lợi hại như vậy, tôi thật may mắn khi được thầy ấy thu nhận.”

        “Cậu đã lấy cảm hứng từ đâu để vẽ bản thiết kế này? Một đàn chị tò mò hỏi, “Phong cách rất đặc biệt, hơn nữa còn có tính thực tiễn và tính thẩm mỹ rất cao, nền tảng mỹ thuật của cậu rất tốt.”

        “Đúng vậy, nghe nói tác phẩm này của Tiểu Hàn còn bị đàn em cậu ta sao chép, cậu đàn em này cũng thật xấu hổ, vậy mà còn dám sao chép bản vẽ của cậu.” Một đàn anh khác nói, “Chuyện này đã truyền đi khắp T đại rồi, tôi cảm thấy cậu đàn em kia của cậu chắc không thể lăn lộn nổi ở T đại nữa đâu.”

        Hàn Trường An vẫn tươi cười như trước, nhưng trong lòng lại bắt đầu chột dạ.

        Trước khi vào đại học hắn ta không học mỹ thuật nhiều, chỉ học một ít trong kỳ nghỉ hè, cũng không có nền tảng mỹ thuật gì, ngay cả việc sao chép bản vẽ này của Hạ Diễm cũng mất rất nhiều công sức.

        Từ nhỏ hắn đã tự hào mình là một người có đầu óc thông minh, học hành luôn giành được thành tích xuất sắc, là “thiên tài” lớn lên với hào quang của học sinh giỏi, mà thất bại lớn nhất trong đời hắn ta chính là, sau khi bắt đầu thiết kế bản vẽ thì phát hiện ra mình rất tầm thường.

        Khi bản thân hắn ta không có bất kỳ ý tưởng nào sẽ bắt đầu điên cuồng bắt chước tác phẩm của người khác, cố gắng để thu được một chút cảm hứng và lợi ích từ nó.

        Lúc được nhận làm nghiên cứu sinh, hắn ta cầm những bản thiết kế mình hài lòng nhất đến gặp giáo sư Ngụy đứng đầu khoa, nhưng giáo sư Ngụy lại chướng mắt những tác phẩm đó, không chỉ không chịu nhận hắn ta làm học trò, mà còn thản nhiên ném lại một câu: “Cậu không thích hợp vẽ, những môn khoa học cơ bản em học rất tốt, có thể cân nhắc chuyển sang chuyên ngành khác.”

        Câu nói đó chắc chắn là một cú sốc lớn đối với người muốn trở thành kiến trúc sư từ khi còn nhỏ. Vì cảm thấy không còn chút mặt mũi nào nữa nên hắn ta đã thi vào một trường đại học cùng cấp khác, vốn hắn ta định theo giáo sư Vạn trong trường này, nhưng chỉ có một giáo sư trẻ nguyện ý nhận hắn ta làm học trò, còn giáo sư Vạn hắn ta muốn đi theo vẫn không có câu trả lời.

        Ngày đó lúc hắn ta đang sắp xếp lại sách ở thư viện thì tình cờ nhìn thấy Hạ Diễm vẽ tranh trong góc.

        Hạ Diễm bên ngoài còn đẹp hơn cả những bức ảnh được lan truyền rộng rãi trên diễn đàn, từ xa nhìn qua thì cậu là một mỹ nhân trong trẻo lạnh lùng vô cùng hút mắt.

        Bởi vì từ rất lâu trước kia hắn ta đã nghe bạn cùng phòng kể cho nghe đủ loại tin đồn về Hạ Diễm, cũng vì tò mò nên hắn đã thừa dịp buổi trưa thư viện đóng cửa một tiếng để đi xem lén tác phẩm của Hạ Diễm.

        Ai ngờ vừa nhìn hắn ta đã kinh hãi vô cùng. Bản vẽ mà Hạ Diễm vẽ không thua gì hắn ta vẽ cả.

        Hạ Diễm vừa vặn lại chính là loại người hắn ta ghen tị nhất, không cần tốn nhiều công sức vẫn có thể đạt tới đỉnh cao mà cả đời này người khác cũng không đạt được, là thiên tài chân chính.

        Lòng ghen tị và ham hư vinh đã khiến hắn ta không ngần ngại chụp lại bản vẽ của Hạ Diễm, mấy ngày sau đó, ngày nào Hạ Diễm cũng đều cập nhật bản vẽ, và trưa nào hắn ta cũng lén chụp ảnh lại, đồng thời cũng chỉnh sửa chi tiết bản vẽ của mình theo Hạ Diễm.

        Tác phẩm hoàn mỹ kia dưới sự sửa đổi theo bản vẽ của Hạ Diễm càng thêm hoàn mỹ. Mà vì ngày nào hắn ta cũng có thể nhìn thấy tiến độ của Hạ Diễm, vậy nên càng hiểu rõ hơn những suy nghĩ của Hạ Diễm, từ đó càng cảm thấy mình thất bại nhiều hơn.

        Vào một đêm cách đây không lâu, hắn ta đã đem bản vẽ mình sao chép sửa đổi một chút, lại ôm thái độ thử một lần xem thế nào gửi đến cho giáo sư Vạn, cũng làm bộ hỏi mình có thể vào lớp giáo sư Vạn hay không.

        Không ngờ, giáo sư Vạn vẫn luôn không thèm trả lời email của hắn ta, vậy nhưng hơn nửa tiếng sau ông lại gửi tới một đoạn khen ngợi, còn viết vào cuối tin nhắn kia rằng: Tôi rất xem trọng em, hoan nghênh em gia nhập lớp tôi! Nếu em đồng ý, tôi sẽ trực tiếp gởi bản vẽ này đến tổ kiểm duyệt cuộc thi để xem xét, chắc chắn có thể đạt được thành tích không tồi.

        Một chút áy náy cuối cùng trong lòng hắn ta cũng theo lời khen ngợi của giáo sư Vạn mà hóa thành hư ảnh, Hàn Trường An lớn lên trong sự ngưỡng mộ của vô số người, nhưng bản thiết kế của hắn ta lại chưa bao giờ nhận được nhiều lời khen ngợi như vậy.

        Những bản vẽ của đại học T phải được nhà trường sàng lọc trước một vòng rồi mới có thể gởi đi xem xét dự thi, còn hắn ta thì lại được đích thân giáo sư Vạn gởi đi giúp, vậy nên Hàn Trường An đã nhân cơ hội này chui vào khoảng trống thời gian đó lấy bản vẽ của Hạ Diễm làm của riêng mình.

        “Làm sao vậy, Tiểu Hàn?” Đàn chị nói, “Có phải cậu mệt quá không, nhìn ánh mắt cậu thật mệt mỏi.”

          “Có một chút, vậy em đi rửa mặt trước đã.” Hàn Trường An cười cười, nói: “Tối hôm qua vẽ bản thiết kế nên thức hơi muộn.”

        “Này, cậu siêng năng thật đó. Chuyện bị người ta ăn cắp ý tưởng quả thật là rất đáng thương.”

        Hàn Trường An đi ra khỏi phòng tự học như đang chạy trốn, hắn ta sợ các đàn anh đàn chị tiếp tục truy hỏi về bản vẽ kia nữa.

        Cậu lấy cảm hứng từ đâu? Sao cậu lại vẽ như vậy?

        Những câu như thế hắn ta không biết phải trả lời như thế nào, bởi vì hắn ta chính là một kẻ ăn cắp ý tưởng, hắn ta chỉ có thể sao chép được vẻ ngoài của bản thiết kế, chứ không thể hiểu được ý nghĩa sâu sắc của từng chi tiết trên bản vẽ.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

        Lúc này bên ngoài cửa sổ bắt đầu có mưa rơi tí tách, Hàn Trường An đi vào toilet rửa mặt, hắn ta đứng trước cửa sổ toilet nhìn cảnh sắc âm u bên ngoài cửa sổ.

        “Trường An, cậu ngẩn người cái gì vậy?”

        Lúc này, phía sau Hàn Trường An truyền đến giọng nói của một đàn anh.

        Hàn Trường An đang định quay đầu thì lại nghe phía sau có người nói: “Chột dạ à, cẩu ăn cắp ý tưởng của người khác?”

Hàn Trường An hoảng sợ, hắn ta giật mình quay đầu lại. Nhưng trong toilet trống rỗng này rõ ràng chỉ có một mình hắn ta, làm gì có người nào nữa?

        Hắn ta mở cửa từng buồng vệ sinh nhìn vào trong, nhưng không nhìn thấy một người nào. Nhưng tiếng của vị đàn anh vừa nói lúc nãy nghe rất gần, sao lại biến mất nhanh như vậy, ngay cả tiếng bước chân cũng không có?

        Mấy ngày nay hắn ta vẫn lo lắng chuyện mình sao chép bản vẽ của đàn em năm nhất bị người ta phát hiện, thậm chí còn nghĩ, nếu có người nào đó nhắc tới thì cứ cắn ngược trở lại, cứ nói là Hạ Diễm sao chép ý tưởng của mình.

        Dù sao thì tác phẩm của hắn ta cũng được đưa đi tham dự cuộc thi sớm hơn Hạ Diễm, dù thế nào hắn ta cũng có lý do để giải thích cho mình. Nhưng hắn ta lại không ngờ, sự tình bị đưa lên diễn đàn T đại, được mọi người quan tâm nhiều như thế, chuyện càng lúc càng nghiêm trọng.

        Hàn Trường An nhìn khuôn mặt tái nhợt của mình trong gương, sau khi xác nhận bộ dạng của mình đã ổn, lúc đó hắn ta mới chậm rãi ra khỏi toilet, trở về phòng tự học.

        Trong phòng tự học, tất cả các đàn anh đàn chị đều đang cúi đầu vẽ bản thiết kế của mình.

        Hàn Trường An ngồi xuống bên cạnh đàn anh, hỏi: “Sư huynh, vừa rồi anh đi toilet à?”

        Đúng lúc này, có cơn gió lạnh lẽo thổi qua bên cạnh Hàn Trường An, đàn anh ngồi bên cạnh hắn ta chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt chảy huyết lệ, anh ta cười âm hiểm, nói: “Bị cậu nhìn thấy rồi, cẩu ăn cắp tác phẩm của người khác.”

        Hàn Trường An bị dọa cho té ngã xuống đất, hắn ta hoảng sợ đến mức không ngừng lùi về phía sau, lại nhìn thấy đàn chị ở phía trước giật giật cái cổ, dùng một loại tư thế vặn vẹo bò lên trên bàn, hơn nữa còn nhanh chóng bò tới chỗ hắn ta.

        “Tiểu Hàn à, cậu đã lấy cảm hứng từ đâu vậy? Sao lại không nói gì?”

        Đàn chị đó há to miệng, thế mà đầu lưỡi lại phân thành hai nhánh giống như rắn thè ra bên ngoài, một mùi tanh vừa lạnh vừa hôi xông thẳng vào mũi Hàn Trường An, hắn ta sợ tới mức không dám thở, vừa thét chói tai vừa chạy về phía cửa.

        “Chạy đi đâu vậy?”

        Hàn Trường An vừa mới chạy ra khỏi phòng tự học thì lại nghe thấy trong hành lang truyền đến giọng nói của một đàn anh khác.

        “Tiểu Hàn à, sao cậu lại chạy trốn vậy, cậu chột dạ sao?”

        Giọng nói đó truyền đến từ trần nhà, Hàn Trường An hoảng sợ nhìn lên trên, phát hiện đàn anh mặc đồ trắng đang bám vào trần nhà giống như một con nhện lớn, ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm vào hắn ta.

        “Hàn Trường An, cậu sao chép tác phẩm của Hạ Diễm, không phải cậu còn muốn cắn ngược lại cậu ta sao, không phải muốn nói cậu ấy sao chép bản vẽ của mình sao?”

        Hàn Trường An hét lên một tiếng thật lớn, nói: “Tôi….. Tôi không sao chép! Các người là ai, các người là quỷ quái phương nào, mau đi đi,  đi đi!”

        Hắn ta vừa lăn vừa bò về phía cầu thang, nhanh chóng vọt xuống dưới lầu, rõ ràng là hắn ta đang ở lầu ba, nhưng ngay cả khi đã leo lên tám tầng vẫn không tìm được lối ra của tầng này.

        Mồ hôi lạnh sau lưng hắn ta chậm rãi chảy xuống, ba con lệ quỷ bất thình đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn ta.

        “Hàn Trường An, cậu chạy đi đâu? Hôm nay chạy được, ngày mai có chạy được không?” Một bàn tay quỷ tái nhợt phủ lên ngực Hàn Trường An, “Trái tim bẩn thỉu như vậy, hay là để ta lấy giúp ra nhé.”

        “Không không không…… Đừng, đừng làm vậy!”

        Hàn Trường An quỳ gối trước mặt ba con lệ quỷ, hoảng sợ nói: “Đừng giết tôi, đừng giết tôi!”

        Hắn ta lại chạy về phía phòng tự học, vừa chạy chưa được mấy bước đã bị một bàn tay túm chặt lấy mắt cá chân, hắn ta nặng nề ngã trên mặt đất, cả người hắn ta cũng phải nặng hơn tám mươi kilogam, nhưng lại bị lệ quỷ kia nhanh chóng kéo vào phòng học hết sức dễ dàng.

        Cánh cửa “rầm” một tiếng đóng sầm lại, Hàn Trường An lại quay về phòng tự học của lớp, nhưng lúc này, hắn ta lại nghe thấy hình như những bản thiết kế trên vách tường trở nên sống động, chúng như đang nói chuyện với hắn ta.

        “Sao chép tác phẩm của đàn em khóa dưới, thật ghê tởm! Sao lại có người ghê tởm như vậy nhỉ?! Hắn ta không nên học kiến trúc!”

        “Đồ rác rưởi, cẩu ăn cắp bản vẽ của người khác, cả đời này cũng đừng nghĩ làm được trò trống gì!”

        Đèn trong phòng học bắt đầu chớp tắt liên tục, Hàn Trường An bò đến bên cửa, bắt đầu điên cuồng vặn tay nắm cửa, nhưng làm thế nào cũng không mở ra được. Phía sau, ba con lệ quỷ đang chậm rãi đến gần, hắn ta vừa kêu gào vừa không ngừng lắc tay nắm cửa, cuối cùng cũng mở được cửa ra ngoài…….

       Lệ quỷ vừa mỉm cười vừa bóp cổ hắn ta, nó nói: ” Hàn Trường An, cậu còn không chịu thừa nhận sao?”

          “Được….”

                Hàn Trường An gần như không thể thở được, hai chân hắn ta lơ lửng giữa không trung, hắn ta không ngừng lớn tiếng hét lên: “Tôi sai rồi, tôi sai rồi! Khụ khụ khụ….! Đúng là tôi đã sao chép bản vẽ của Hạ Diễm, tôi thấy tác phẩm của cậu ta thật sự xuất sắc mới sao chép, là tôi nhất thời hồ đồ, tôi không chịu nổi bản thân mình thua kém đàn em! Buông tôi ra, hãy tha cho tôi!”

        Lệ quỷ hỏi: “Cậu đã sao chép bản thiết kế nào của Hạ Diễm?”

        “Tôi đã sao chép Ảo Cảnh Đào Viên của Hạ Diễm!” Hàn Trường An cuống quít thừa nhận, “Cầu xin ngài tha cho tôi, tôi vẫn chưa muốn chết!” Hắn ta vừa dứt lời thì cảm giác mình đã được lệ quỷ kia thả xuống đất.

        Lệ quỷ âm trầm cười rồi chậm rãi biến mất trong tầm mắt hắn ta.

        Hàn Trường An ho khan mấy tiếng, lúc này mới phát hiện không biết vì sao mình lại xuất hiện ở cửa thư viện trường học, các bạn học gần đó đều đang vây quanh hắn ta ba tầng trong ba tầng ngoài, đàn anh đàn chị cũng đang nhìn hắn ta với vẻ mặt thật không thể tin được.

        Đàn chị nói: “Cho nên, thì ra là cậu đã sao chép bản vẽ của đàn em trong trường!”

        “Thế mà chuyện này lại là thật. Cậu đàn em năm nhất kia đã bị bạo lực mạng trên diễn đàn T đại rất dữ dội, cậu nhóc kia đúng là thảm quá mà, tác phẩm của mình bị sao chép còn bị mắng chửi, Hàn Trường An, cậu thật ghê tởm.”

        “Cậu không cảm thấy mình đáng khinh sao?!” Vị đàn anh kia trực tiếp cho Hàn Trường An một quyền, “Loại người như cậu ở trong lớp chúng ta giống như con sâu làm rầu nồi canh, mau cút đi!”

        Hàn Trường An mặt mũi bầm dập lắc đầu, hắn ta nói: “Không phải như vậy, tôi không sao chép, tôi không ăn cắp!”

 Trong đám người có cả giáo sư Vạn, ông vừa ra khỏi lớp thì bất ngờ nhìn thấy sinh viên mình vừa nhận hướng dẫn chật vật vô cùng. Mới vừa rồi Hàn Trường An vừa chạy vừa hét to là mình sao chép tác phẩm của Hạ Diễm, còn có người quay lại được cảnh hắn ta đột nhiên phát điên.

        Giáo sư Vạn chỉ cảm thấy mặt mũi của mình bị mất sạch rồi, lúc này ông mới bất đắc dĩ nhìn Hàn Trường An, nói: “Tôi tuyệt đối không thu nhận một người như cậu, nếu những gì cậu vừa nói là thật, vậy có thể cút đi được rồi!”

        “Đừng! Thầy ơi, cuộc thi cao học bây giờ đã kết thúc rồi, nếu thầy không nhận em thì em biết phải đi đâu….” Hàn Trường An vừa khóc vừa ôm lấy đùi giáo sư Vạn, “Em chỉ nhất thời xúc động mà thôi, thành tích của em rất tốt, thầy ơi, xin người đừng như vậy……”

        Hàn Trường An chật vật không chịu nổi, nhưng giáo sư Vạn đã hất tay hắn ta ra, nói: “Nghe giọng điệu của cậu thì xem ra chuyện đó là thật. Sau này tôi sẽ gỡ bỏ bản vẽ của cậu xuống và thông báo cho các đồng nghiệp của mình về vấn đề này. “

        Giờ này khắc này, tiền đồ và mặt mũi mà Hàn Trường An để ý nhất đã không còn, ngày thường hắn ta ngụy trang nho nhã lễ độ bao nhiêu, bây giờ lại mất hình tượng bấy nhiêu, hắn ta chửi ầm lên: “Rốt cuộc là ai đã hại tôi? Là ai?”

        Lúc này, trên diễn đàn T đại lại xuất hiện một bài đăng mới rất hot mang tên:【Hàn Trường An là cẩu sao chép, hắn ta đã ăn cắp tác phẩm của người khác.]

 [Bà nó, anh ta sao chép nhiều như vậy à? Thật không nhìn ra luôn đó, không ngờ anh ta là người như vậy.】

        【Vậy chắc anh ta cũng sao chép tác phẩm của Hạ Diễm đi, sao mỹ nhân lại đáng thương như vậy chứ, hu hu hu…..】

        【Camera giám sát số 24 đã chụp được cảnh người này thừa dịp Hạ Diễm đi ăn cơm đã nhìn trộm máy tính của cậu ấy, hơn nữa còn chụp lén bản thiết kế của Hạ Diễm, đây là camera giám sát, hắn ta còn xóa camera giám sát số 21 và 23, việc này đã cấu thành tội xử lý kỷ luật, hiện tại đã báo cáo lên nhà trường rồi.】

        【Thật ác, tôi làm bạn cùng phòng với hắn ta nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên biết hắn ta là người như vậy.】

        【Cấp báo! Vừa rồi chính miệng Hàn Cẩu ở sân thể dục trường học bên cạnh đã thừa nhận là mình sao chép tác phẩm của Hạ Diễm, mọi người xung quanh đều quay được video hắn ta phát điên, có phải tinh thần của người này không bình thường hay không?】

        【Thật sự là bị say à, Diễm Diễm đáng thương, vừa rồi còn bị người ta công kích nhiều như vậy nữa chứ. Diễm Diễm của tôi chỉ là một mỹ nhân khốn khổ mà thôi, đến đây mẹ ôm con một cái….】

        【 Diễm Diễm thật sự có fan mẹ à? Tôi tưởng tất cả đều là fan hâm mộ của bạn trai cậu ấy, tôi thì khác, tôi muốn gọi cậu ấy là vợ.]

        [Đó là vợ tôi, cậu là ai?】

        [Bà xã tôi là Miêu Miêu Mua Mặt Nạ là ai vậy? Kiêu ngạo quá đó, Diễm Diễm chính là vợ tôi, vợ tôi!]

        【Cẩu sao chép cút khỏi T đại đi, anh ta có bị đuổi học không nhỉ?!】

        【Vậy thì không biết, ít nhất thì không thể bảo vệ được kết quả thi nghiên cứu sinh, nghe nói hắn ta bị thầy giáo mới ở trường bên cạnh bỏ rơi rồi, cười chết tôi, thật sự là ông trời có mắt mà.】

        Hạ Diễm nhìn thấy bài viết trên diễn đàn, tất nhiên cậu cũng biết Hàn Trường An ở sân thể dục tự mình thừa nhận đã sao chép tác phẩm của cậu, chắc hẳn đó là bút tích của Lục Bỉnh Văn, trong lòng cậu cũng có chút cảm động.

        Sáu giờ, lớp kiến trúc kết thúc, Hạ Diễm tạm biệt Tiểu Kiều, một mình yên lặng ở trong lớp đợi ông chồng ma quỷ của mình đến đón.

        Nhưng cậu đợi một hồi lâu mà Lục Bỉnh Văn vẫn không xuất hiện, đang định gọi điện hỏi một chút thì Lục Bỉnh Văn đã một thân âu phục giày da đột ngột xuất hiện bên cạnh Hạ Diễm, trong tay còn cầm theo một cây kem.

        “Chỗ bán xúc xích nướng ở trường em đắt khách quá.” Lục Bỉnh Văn nói, “Người ta đã bán hết rồi, vậy nên anh đã mua cho em một cây kem.”

Hạ Diễm có chút mê mang nhìn hắn: “Sao anh lại đi mua xúc xích nướng?”

        “Sợ em không cho anh nắm tay đó.” Lục Bỉnh Văn cười khẽ, hắn nói: “Anh mua kem cho em rồi, bạn nhỏ có cho anh nắm tay không?”

Hạ Diễm giật mình, tâm tình khó chịu cũng bị quét sạch đi không còn gì.

        Cậu đến bên cạnh Lục Bỉnh Văn, nhẹ nhàng cắn một miếng kem trong tay Lục Bỉnh Văn, cười cong cong hai mắt, nói: “Chỉ một cây kem đã bị lừa đi rồi, có phải em dễ lừa lắm không?”

 

Hết chương 57.

Bệnh Mỹ Nhân Và Minh Chủ Cưới Trước Yêu Sau – Chương 57

Ngày đăng: 19 Tháng mười hai, 2023

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên