Bệnh Mỹ Nhân Và Minh Chủ Cưới Trước Yêu Sau – Chương 58

Chương 58: Công Dụng Tuyệt Vời Của Kem…….

 

    Bên ngoài trời mưa tí tách, Hạ Diễm nằm trong bồn tắm nhìn về phía ánh đèn mờ ảo trong phòng. Không biết vì sao, mỗi lần gặp mặt Lục Bỉnh Văn thì cuối cùng đều biến thành như vậy. Bởi vì gần đây gặp nhau thường xuyên hơn, vậy cho nên số lần ôm nhau cũng càng ngày càng nhiều hơn.

Mười chín năm qua cậu vẫn rất ngoan, thậm chí trước khi gặp Lục Bỉnh Văn cậu cũng có thể xem là thanh tâm quả dục. Những gì Lục Bỉnh Văn làm với cậu bây giờ là điều mà hai tháng trước có nằm mơ cậu cũng không thấy được. Hóa ra…. Kem… Còn có thể dùng như vậy.

        Hạ Diễm rửa sạch cơ thể, lại cảm thấy trên người vẫn còn rất nóng, bởi vì da cậu trắng như tuyết, vậy nên màu hồng nổi lên trên da còn lưu lại khi song tu hết sức rõ ràng, qua lâu như vậy mà vẫn như cũ chứ không phai đi.

        Lục Bỉnh Văn gõ cửa, nói: “Bảo bối à, anh có thể vào được không?” Hạ Diễm biết nếu để lão quỷ này tiến vào chắc chắn sẽ không có chuyện gì tốt, vậy nên đã nói: “Không được.”

Sau khi Hạ Diễm trả lời xong thì ngoài cửa không có động tĩnh gì nữa, lão lưu manh kia cũng thật sự không vào.

        Cậu lại ngâm mình trong bồn tắm khoảng mười phút nữa, chờ lúc cậu từ trong bồn tắm đi ra, mặc bộ đồ ngủ Gấu nhỏ mềm mại vào rồi đẩy cửa phòng tắm ra, không ngờ vừa vặn được Lục Bỉnh Văn nho nhã lễ độ đứng ngoài cửa ôm vào lòng.

        Hạ Diễm nằm trong lòng Lục Bỉnh Văn, đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía lão quỷ, tò mò hỏi: “Anh à, nãy giờ anh vẫn chờ ở ngoài cửa hả?”

        Lục Bỉnh Văn nhẹ nhàng ôm Hạ Diễm đi vào phòng ăn, nói: “Đúng vậy, đang chờ em ra ăn cơm, vì muốn chúc mừng chuyện của em đã được giải quyết xong mà tối nay anh đã nấu tận tám món.”

        Hạ Diễm nhịn không được cười rộ lên, cậu nói: “Em nghe nói Hàn Trường An ở trường bên cạnh tự thừa nhận tội của mình, chuyện này chắc là bút tích của anh phải không?”

        “Ừ, là anh.”

        Lục Bỉnh Văn nhẹ nhàng gãi gãi cằm Hạ Diễm, giống như đang trêu chọc mèo con vậy. “Hắn ta bắt nạt em, sao em không nói với anh?”

        Hai má Hạ Diễm ửng hồng, cậu nói: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, em nghĩ… Phong Đô đại đế hẳn là rất bận rộn, những chuyện như thế này không quan trọng, em tự mình xử lý là được rồi.”

        “Không có việc gì quan trọng hơn chuyện phu nhân của anh phải chịu oan ức.” Lục Bỉnh Văn đút cho Hạ Diễm một muỗng canh gà, “Đây cũng không phải là chuyện không quan trọng, em có vui hay không mới là chuyện lớn.”

        Hạ Diễm giật mình, nghĩ thầm lão quỷ Lục Bỉnh Văn này còn dỗ ngọt hơn cả lúc mới kết hôn.

        Lúc mới gặp, lão quỷ này tích tự như vàng, rất ít khi mở miệng, hình như đối với tất cả mọi chuyện trên thế giới này đều không có hứng thú gì vậy. Bây giờ lão quỷ này vì dỗ dành cậu mà nói nhiều đến mức có thể viết ra được cả một quyển sách về nam quỷ tốt.

        Lúc này, Hạ Diễm từ bàn ăn nhìn thoáng qua phòng khách, thầm nghĩ, hình như chỗ phòng khách giao nhau với phòng ăn có thêm một lá cờ gấm.

        Cậu đến gần nhìn mới phát hiện đó là một lá cờ đỏ rực kim sắc thánh quang.

        Lá cờ này rõ ràng không phải do con người làm ra, giống như dùng công nghệ khoa học bí ẩn gì đó vậy, từ nãy đến giờ nó vẫn luôn tỏa sáng.

        Vì tò mò nên Hạ Diễm đã tắt hết đèn trong phòng khách, quả nhiên lá cờ này vẫn phát sáng vào ban đêm, cho dù ở trong bóng tối vẫn rạng rỡ như cũ, trên lá cờ còn viết ba dòng chữ nhỏ màu vàng:

        “Tặng huynh đệ tốt mới cưới Lục Bỉnh Văn:

        Đệ nhất nam quỷ tốt ở tam giới, yêu vợ không ai sánh bằng trên đời — Người bạn ẩn danh”

        Hạ Diễm cười trộm, cũng không biết là ai tặng, nhưng quả thực là nói lời trong lòng hắn.

        Cậu bật đèn lại, quay đầu nhìn về phía Lục Bỉnh Văn, nói: “Anh ơi, đây là quà sinh nhật Thần bốn mùa tặng anh à?” Hai ngày sau chính là sinh nhật lần thứ 3133 của Lục Bỉnh Văn, quả thật là đã đến lúc nhận quà.

        “Ừ, mấy ngàn năm không thấy tặng anh được một món quà sinh nhật nào, đây là lần đầu tiên anh được Thần bốn mùa tặng quà đó, anh coi như mình đang được khen.” Lục Bỉnh Văn trầm giọng nói, “Thần bốn mùa là phúc thần, thứ hắn ta tặng, đồ hắn ta đụng qua sẽ mang đến vận may cho con người, vậy cho nên anh đã treo nó ở phòng khách, có lẽ nó sẽ mang đến cho Diễm Diễm nhà chúng ta chút may mắn.”

        Hạ Diễm cong mắt cười: “Ừm, em cảm thấy rất đáng yêu.”

        Trên bàn phòng khách còn có một hộp quà màu lam cực kỳ lớn, Hạ Diễm cho rằng cái hộp này cũng là quà người khác tặng cho Lục Bỉnh Văn, vậy nên cậu rất lịch sự dời tầm mắt đi, cũng không mở ra xem.

        Nhưng Lục Bỉnh Văn lại gọi cậu lại, nói: “Diễm Diễm, đây là quà của em, không mở ra xem à?”

        “Cho em?”

        Hạ Diễm lắp bắp kinh hãi, cậu quay trở về nâng hộp quà cực lớn kia lên, sau đó ngồi trên thảm bắt đầu mở quà. Trong khoảnh khắc nhìn thấy thứ trong hộp, cậu mở to hai mắt.

        Trong hộp chiếc hộp lớn chứa đầy mặt nạ dưỡng da.

        Cậu nhẹ giọng hỏi: “…. Sao … Sao nhiều mặt nạ như vậy?”

        Lục Bỉnh Văn vỗ ngực tự tin nói: “Không phải em rất thích mặt nạ sao?”

        Hạ Diễm nghi hoặc lắc đầu, nói: “Thật ra bình thường em cũng không dùng mặt nạ, nhưng mà… Vẫn cảm ơn anh đã tặng quà cho em.”

        Lục Bỉnh Văn và Hạ Diễm nhìn nhau, một lát sau Lục Bỉnh Văn nói: “Tài khoản trên mạng của em không phải là Miêu Miêu Ác Ma Mua Mặt Nạ Sao? Anh còn tưởng là em rất thích mặt nạ, hóa ra là anh hiểu sai rồi.”

        Hạ Diễm giật mình, lại cười khúc khích, trong lúc nhất thời không biết phải giải thích như thế nào về nguồn gốc cái tên này cho Lục Bỉnh Văn hơn ba ngàn tuổi hiểu. Hạ Diễm cười cong cong hai mắt, nói: “Không sao đâu, vậy bắt đầu từ bây giờ em sẽ đắp mặt nạ, để làn da em sẽ trở nên đẹp hơn.”

“Da em đã đẹp lắm rồi, không cần phải đẹp thêm nữa.” Lục Bỉnh Văn nói, “Nhưng rốt cuộc thì cái tên trên mạng có ý nghĩa là gì?”

        Hạ Diễm suy nghĩ một chút, cố gắng giải thích cho Lục Bỉnh Văn hiểu: “Ác Ma Miêu Miêu Mua Mặt Nạ là những từ sẽ nhảy ra khi gõ trên bàn phím bằng phương thức nhập tự động, mấy năm trước khi em mới bắt đầu chơi game đã dùng cái tên này, kỳ thật chỉ tiện tay chọn cái tên này thôi, không có ý nghĩa gì đặc biệt.

        Lục Bỉnh Văn gật gật đầu, lại đưa tay xoa xoa tóc Hạ Diễm, nói: “Rất đáng yêu.”

        Hạ Diễm ngoan ngoãn nhìn hắn, nói: “Em cũng cảm thấy cái tên này rất đáng yêu.”

        Lục Bỉnh Văn nhẹ nhàng nhéo hai má Hạ Diễm, nói: “Ý anh là, phu nhân Miêu Miêu của anh rất đáng yêu.”

        Sau khi Hạ Diễm được khen thì có chút xấu hổ, trên xương quai xanh của cậu vẫn còn dấu vết vừa rồi Lục Bỉnh Văn lưu lại, Lục Bỉnh Văn liếc mắt một cái, nhẹ nhàng ôm Hạ Diễm trở về bàn ăn.

        Lục Bỉnh Văn nói: “Bạn nhỏ, đã đến giờ dùng cơm, trước tiên phải ngoan ngoãn ăn cơm đã.”

Hạ Diễm gật gật đầu, mặc dù đã mua xong quà sinh nhật cho Lục Bỉnh Văn rồi, nhưng cậu vẫn không nhắc tới chuyện tổ chức sinh nhật cho hắn.

        Cậu muốn vào ngày sinh nhật sẽ cho Lục Bỉnh Văn một bất ngờ, dù sao thì sinh nhật cũng là một ngày quan trọng, một năm chỉ có một lần, vẫn phải có chút cảm giác nghi lễ mới được.

        Ngày hôm sau, chứng cứ về việc Hàn Trường An ăn cắp bản vẽ đã được xác định, sau khi bản vẽ của hắn ta bị gỡ xuống, bản vẽ của Hạ Diễm cũng bắt kịp thời hạn đưa ra xem xét, thành công gởi đi dự thi.

        Chuyện sao chép đã gây ra ồn ào lớn, cuối cùng Hàn Trường An bị xử phạt rất nặng, tuy không bị đuổi học, nhưng kết quả thi nghiên cứu sinh đã bị hủy, kết quả xử phạt cũng được ghi chép trong hồ sơ, đối với sự phát triển tương lai sau này của hắn ta sẽ ảnh hưởng rất lớn.

        “Vừa lòng hả dạ tôi ghê!” Tiểu Kiều ở trong ký túc xá lướt qua thông báo của trường học, nói, “Hiện tại trong giới kiến trúc ai cũng đều biết chuyện này, sau này nếu Hàn Trường An muốn học nghiên cứu sinh ở trường tốt hơn một chút chắc chắn là thi không được, làm gì có thầy cô nào dám thu loại học sinh có vấn đề như hắn ta.”

        Những sinh viên mang hào quang T đại đương nhiên sẽ nhận được sự chú ý, huống chi Hàn Trường An và Hạ Diễm lại là thủ khoa ở các khóa khác nhau của khoa kiến trúc, có vô số đôi mắt đang nhìn chằm chằm bọn họ.

        Nhưng dù sao Hạ Diễm cũng không thèm để ý, dù sao cậu cũng tài hoa hơn người, cuộc sống của cậu sẽ không chỉ có mỗi bản vẽ này, mà còn có khả năng vô hạn.

        Hạ Diễm đang xem quyển sách nhỏ triệu hồi chìa khóa cánh cửa mở ra Minh Giới của Thần bốn mùa tặng, nhưng hôm nay cậu đã vẽ hơn mười tấm phù chú rồi mà vẫn không triệu hoán ra được chìa khóa.

        Cậu có chút mệt mỏi ngáp một cái, sau đó khép sách vở lại, thầm nghĩ, lần sau gặp Lục Bỉnh Văn nhất định phải thỉnh giáo một chút.

        Rất nhanh lại đến thời gian công ty trả lương, Hạ Diễm đặt một cái máy in nhỏ ở ký túc xá để in bảng lương. Mao Tiểu Quất cũng ở đây, nó ngồi xổm bên cạnh máy in để giúp cậu in bảng lương.

        Sau khi đánh xong, Mao Tiểu Quất nhẹ giọng nói, “Meo…. chủ nhân, in xong rồi.”

        Hạ Diễm vươn ngón tay chạm vào mèo con, Tiểu Kiều đột nhiên dựng thẳng lỗ tai lên, nói: “Diễm Diễm, cậu có nghe thấy tiếng mèo kêu không?”

        Hạ Diễm liếc nhìn về phía con mèo Mao Tiểu Quất đang ngồi xổm trên đùi mình, tuy rằng phần lớn mọi người đều không nhìn thấy Mao Tiểu Quất, cũng không nghe được nó nói chuyện, nhưng con người có giác quan mạnh vẫn có thể cảm nhận được.

        Cậu lắc đầu với Tiểu Kiều, lại hỏi cậu ta: “Hôm nay Kiều sư phụ có chương mới không?”

        “Còn chưa đâu, lát nữa uống chút rượu tìm cảm hứng.” Tiểu Kiều nói, “Ngày nào Hách Đa Tình cũng đều để lại tin nhắn cho tôi, tôi thật sự yêu anh ấy chết mất.”

Hạ Diễm đang định trêu ghẹo cậu ta vài câu, lại nhận được một email. Là mail của giáo sư Ngụy Hành Đông, phía sau tên địa chỉ email của giáo sư cũng là chữ T, viết tắt của T đại.

        Trong thư viết: Tiểu Hạ, chào cậu. Sau khi xem bản vẽ của cậu, tôi cảm thấy cậu là một người rất có tài. Mặc dù bây giờ cậu chỉ mới là sinh viên năm nhất, nhưng đã nắm rất vững những kỹ năng cơ bản, đã đạt đến trình độ vẽ thiết kế độc lập. Tôi đã thông qua giáo viên chuyên ngành của cậu là giáo sư Ngô để xin phương thức liên hệ, nếu cậu có hứng thú theo tôi học thiết kế thì có thể thêm WeChat của tôi. Mong nhận được câu trả lời của cậu.

        Hạ Diễm giật mình: “Hả?”

        Tiểu Kiều ngồi thẳng người dậy, hỏi: “Diễm Diễm, làm sao vậy?”

        “Giáo sư Ngụy vừa mới liên hệ với tôi, hỏi tôi sau này có muốn học thiết kế với ông ấy hay không.” Hạ Diễm nói, “Nhưng bây giờ tôi mới có học năm nhất mà, chuyện này có thích hợp không?”

            “Thích hợp chứ, cái này có gì mà không thích hợp, mấy năm trước thỉnh thoảng cũng có tình huống như vậy. Nếu cậu tạo dựng được mối quan hệ với sếp lớn tốt, vậy có thể sớm khóa chặt được danh ngạch nghiên cứu sinh rồi!” Tiểu Kiều vui vẻ đứng lên, “Cậu đây gọi là nhân họa đắc phúc đó, cơ hội này không thể để mất được, nếu không nó chẳng đến nữa đâu, mau thêm wechat đi!”

        Hạ Diễm gật gật đầu, giáo sư Ngụy là người thầy cậu rất ngưỡng mộ, cũng là một kiến trúc sư vô cùng lợi hại.

        Có thể theo giáo sư Ngụy học tập là ước mơ của tất cả sinh viên khoa Kiến trúc, trong lòng cậu cũng rất vui vẻ, vậy nên đã đem tin tức tốt này chia sẻ cho Lục Bỉnh Văn trước tiên.

        Lục Bỉnh Văn đang làm việc ở Minh phủ, hắn trả lời tin nhắn rất nhanh, nói: Bảo bối giỏi quá! Kèm theo là icon mèo nhỏ lăn lộn.

        Hạ Diễm trả lời lại bằng một icon mèo nhỏ cọ cọ.

        Lục Bỉnh Văn chuyển hai vạn nhân dân tệ cho Hạ Diễm, nói: Tối nay anh phải vá vết nứt kết giới giữa minh giới và trần gian, chắc sẽ không về nhà được, có chuyện vui như vậy, em tự mình đi ăn chút gì đó ngon nhé.

          Hạ Diễm gởi cho hắn icon mèo nhỏ với dấu chấm hỏi trên đầu, cậu nói: Ông chồng ma quỷ của em cho em tiền tiêu vặt này.

        Lục Bỉnh Văn: Đương nhiên, chồng em cho tiền tiêu vặt thì em phải tiêu hết mới được.

        Hạ Diễm khẽ cười, sau khi nhận chuyển khoản, cậu còn gởi tới một tin nhắn thoại: “Anh à, cố lên!”

        Cậu không ngờ Lục Bỉnh Văn lại trực tiếp gọi video tới, Hạ Diễm vội vàng sửa sang lại tóc mình, sau đó ngồi ở trước bàn học nhận điện thoại.

        Chỗ Lục Bỉnh Văn rất ồn ào, tựa hồ như còn có rất nhiều quỷ sai khác đang bận rộn.

        Lão quỷ này vẫn là một chàng trai lạnh lùng đẹp không góc chết, Hạ Diễm chớp chớp đôi mắt to, nhẹ giọng nói với hắn: “Anh ơi, anh chỉnh camera lại một chút được không?”

        Lúc này Lục Bỉnh Văn mới cầm thẳng điện thoại lên, Hạ Diễm nhìn thấy dãy núi địa ngục phía sau Lục Bỉnh Văn giống như núi lửa phun trào, đôi mắt mèo xinh đẹp kinh ngạc mở thật to.

        “Có nguy hiểm nhiều không anh?” Hạ Diễm hỏi, “Ngọn núi phía sau anh hình như đang bốc cháy.”

 Lục Bỉnh Văn nhẹ nhàng nói: “Không sao, một hai ngày là có thể vá được.”

        Nghe được còn phải lâu như vậy mới có thể vá xong, Hạ Diễm khẽ chớp mắt mấy cái, trong lòng cậu đột nhiên như bị nhéo một cái, mặt cũng nhăn lại.

        “Sao đột nhiên lại gọi điện cho em?” Hạ Diễm cười rộ lên, “Làm em giật nảy mình.”

 “Nhớ em.” Lục Bỉnh Văn nghiêm túc nói, “Muốn gặp em nhưng lại không thể quay về được.”

Trong lòng Hạ Diễm cảm thấy thật ấm áp, cậu cong khóe miệng, nói: “Vậy anh tập trung làm việc đi, đừng trốn việc nữa, vậy chúng ta có thể nhanh chóng gặp nhau rồi.”

        “Ừ.” Lục Bỉnh Văn nhìn khuôn mặt Hạ Diễm thanh tú đáng yêu trong video, “Em đi ngủ sớm một chút.”

        Sau khi buông điện thoại xuống, Hạ Diễm đã thêm wechat của giáo sư Ngụy, đồng thời cũng hẹn ngày mai đến nhà ông gặp mặt, cậu sẽ mang theo mấy bản vẽ của mình cho giáo sư xem.

        Cậu sửa sang lại các bản vẽ đến khuya, lúc Tiểu Kiều đã ngủ rồi Hạ Diễm mới vội vàng rửa mặt lên giường.

        Gần đây, Mỗi ngày Hạ Diễm đều ở chung với Lục Bỉnh Văn. Nhưng đêm nay cậu lại không nằm trong khuỷu tay hắn đi vào giấc ngủ, cậu tự mình quấn chăn co ro trên giường nhỏ trong ký túc xá.

        Mao Tiểu Quất nằm ở chân giường cùng cậu, nhưng không có lão lưu manh bên gối, trong lòng Hạ Diễm bỗng có chút trống rỗng. Quả nhiên, thói quen đúng là độc dược nhân gian, hình như cậu…. Đã có chút nhớ Lục Bỉnh Văn rồi.

        Chiều hôm sau, Lục Bỉnh Văn vẫn đang làm việc, không trở về nhân gian.

        Hạ Diễm in mấy bản thiết kế của mình ra, cầm đến khi nhà của giáo viên nằm bên cạnh trường, mặc dù cậu rất khẩn trương, nhưng cuối cùng cũng thuận lợi gặp được giáo sư Ngụy đang làm việc.

          Nhà thầy Ngụy nằm ở phía có nắng nhiều, nhưng sau khi Hạ Diễm vào nhà lại cảm thấy rất lạnh, thậm chí còn hơi rùng mình, giáo sư Ngụy trông rất mệt mỏi, dưới mắt còn có quầng thâm rất đậm.

          Mặc dù trông ông vô cùng nghiêm túc, nhưng sau khi xen nất bản thiết kế của Hạ Diễm xong thì không tiếc lời khen ngợi: “Hạ Diễm, cậu đúng là một thiên tài.”

        Hạ Diễm có chút ngượng ngùng cười cười, giáo sư Ngụy lại nói: “Lúc còn trẻ tôi cũng thường xuyên được người ta khen như vậy, khi người khác khen tôi cũng đỏ mặt như thế, rất giống cậu.”

        Hạ Diễm không ngờ giáo sư Ngụy còn có thể nói đùa như vậy, cậu gật gật đầu, nói: “Thầy là đàn anh của ba em, ông ấy thường nói với em thầy cực kỳ lợi hại.”

        “Ba cậu….. Chẳng lẽ là Hạ Triều?” Giáo sư Ngụy kinh ngạc nói, “Có phải cậu ta nhỏ hơn tôi ba tuổi không?”

        “Dạ đúng rồi ạ.” Hạ Diễm nói, “Ông ấy cũng thường gọi thầy là thiên tài.”

        “Ba cậu năm đó cũng là một nhân vật phong vân trong trường của chúng ta, vừa đẹp trai vừa nhiều tiền, còn có một cô bạn gái xinh đẹp nữa chứ, thành tích học tập cũng rất xuất sắc.” Giáo sư Ngụy không ngờ lại có tầng quan hệ này với Hạ Diễm, “Cậu đúng là rất có thiên phú, nhưng xét về kinh nghiệm thiết kế chi tiết thì dù sao tôi cũng đã sống nhiều hơn cậu mấy chục năm, có lẽ còn có thể dạy cho cậu một vài thứ. Việc cậu duy trì thành tích chắc hẳn là không có gì khó khăn, khóa học năm nhất rất nhiều, nhưng nếu cậu có thời gian rảnh vẫn có thể làm đề tài với tôi, không biết cậu có ý định học nghiên cứu sinh với tôi hay không?”

        Hạ Diễm vội vàng nói: “Dạ có, cảm ơn thầy.”

        “Được rồi, không cần lo lắng tôi không giữ lời, tôi thu học trò chủ yếu là dựa vào duyên phận, ở trường chúng ta mà nói, quả thật là có chút tùy hứng.” Giáo sư Ngụy nhìn thời gian, “Bản vẽ của cậu chắc chắn có thể vượt qua vòng sơ tuyển, có lẽ trận bán kết sẽ diễn ra ở Giang Tây, đến lúc đó tôi sẽ mang cậu đi cùng, cậu chuẩn bị một bản PPT, lúc diễn ra trận bán kết phải lên thuyết trình trước mặt mọi người về cảm hứng và sự khéo léo của mình.”

        Hạ Diễm đáp lại một tiếng, giáo sư Ngụy nói: “Vừa lúc tôi có chuyện phải lái xe ra ngoài, thuận đường đưa cậu về trường, vốn nên gặp cậu trong văn phòng, nhưng gần đây mẹ tôi bị bệnh, bà ấy chỉ muốn ăn chút cơm trong nhà. Mỗi ngày vợ tôi phải chuẩn bị cơm nước và dạy con học, tôi cũng bận rộn mang ba bữa đến cho mẹ nên cũng không đến trường nhiều.”

        Hạ Diễm nói: “Dạ không sao đâu, thầy rất vất vả rồi ạ.”

        Giáo sư Ngụy vặn cổ đứng lên, trong nháy mắt ông đứng dậy, Hạ Diễm nhìn thấy trên cổ ông còn đeo theo một nữ quỷ mặt xanh nanh vàng, nữ quỷ kia mặc đồ y tá, nó đang cầm đao phẫu thuật nhìn Hạ Diễm cười âm hiểm.

        Bất thình lình nhìn thấy cảnh tượng như vậy khiến Hạ Diễm sợ tới mức làm rơi cả điện thoại. Giáo sư Ngụy quay đầu nhìn cậu, nói: “Làm sao vậy Tiểu Hạ?”

Lúc Hạ Diễm nhìn lại thì thứ kia đã biến mất. Cậu cúi đầu nhặt điện thoại lên, trong nháy mắt khom lưng, vừa lúc nhìn qua thấy nữ quỷ kia xuất hiện dưới gầm giường, nó đang dán sát vào sàn nhà nhìn chằm chằm Hạ Diễm, trên mặt vẫn còn lộ ra nụ cười âm hiểm.

        Hạ Diễm đã xác định căn phòng này có vấn đề, cậu niệm pháp quyết trừ tà, sau đó dán một tấm bùa mình mang theo xuống bên người dưới gầm giường, thứ dưới gầm giường kia cũng biến mất.

        Vợ của giáo sư Ngụy đang đóng gói cơm hộp cho ông mang đi, sau khi nhìn thấy Hạ Diễm, bà cười và nói: “Thật là một đứa trẻ xinh đẹp.”

        Bà lấy bánh quy trong hộp ra cho Hạ Diễm ăn, Hạ Diễm cầm một miếng bánh nhỏ, nhẹ giọng nói: “Dạ cám ơn cô.”

        Cậu nghiêm túc quan sát người bà, sau khi xác định trên người bà không có thứ gì bẩn bám vào, lúc đó mới đi theo giáo sư Ngụy ra cửa.

        Xe của giáo sự Ngụy là một chiếc BMW màu trắng, đợi khi đến bãi đỗ xe, ông bảo Hạ Diễm lên xe với mình.

        “Tiểu Hạ, đừng câu nệ.” Giáo sư Ngụy nói: “Ngày thường tôi yêu cầu rất cao đối với bản vẽ của các em, nhưng trong cuộc sống cũng có thể coi là bình dị dễ gần.”

        Hạ Diễm gật gật đầu, nói: “Dạ, em biết, cám ơn thầy.”

        Giáo sư Ngụy vừa mới tới gần xe, còn chưa kịp mở cửa thì chuông báo trên xe đã đột nhiên vang lên. “Bíp bíp bíp…..”

        Tiếng chuông báo này là tiếng kích hoạt của xe sau khi bị đụng chạm mới phát ra, mà chỗ kích hoạt cũng ở bên trong xe, mới vừa rồi Hạ Diễm và giáo sư Ngụy không ai chạm vào chiếc xe này, điều đó cũng có nghĩa là….. Có thứ gì đó trên xe.

        Trời đã chạng vạng, những đám mây trên trời đã che khuất mất ánh mặt trời.

        Giáo sư Ngụy bỗng cảm thấy như có cơn gió lạnh vừa thổi qua, bàn tay ông nắm tay nắm cửa hình như vừa bị thứ gì đó chạm vào một cái, nhưng lại giống như đó chỉ là ảo giác vậy.

        “Chắc đã đến lúc tôi nên thay chiếc xe này rồi, hai….” Giáo sư Ngụy nói, “Gần đây thường xuyên bị như vậy, chắc chuông báo bị trục trặc, thỉnh thoảng lại tự vang lên, hôm qua và hôm kia cũng đều như vậy. “

        Lúc này Hạ Diễm đã đứng bên ngoài xe sững sờ, cậu buông bàn tay đang định mở cửa xe ra, kinh ngạc nhìn vào trong chiếc xe BMW.

        Trong xe có ba con lệ quỷ đang ngồi, giờ khắc này, ba con lệ quỷ kia đang nhìn chằm chằm giáo sư Ngụy, bọn họ người thì mặc áo bầu trắng, người thì mặc đồ y tá, khuôn mặt xanh lè lộ ra nụ cười khủng bố, trong tay còn cầm dao phẫu thuật.

        “Làm sao vậy?” Giáo sư Ngụy cười cười, “Sao đột nhiên cậu lại nhìn vào trong xe như vậy, làm tôi có chút sợ.”

        Hạ Diễm nhìn về phía giáo sư Ngụy, tất nhiên là cứu người quan trọng hơn so với việc để lại ấn tượng tốt cho giáo sư nhiều, cậu lấy lại bình tĩnh, nói: “Thầy à, chuông báo không có bị hư, trong nhà và trong xe thầy…. Tất cả đều có những thứ bẩn thỉu thầy mang về từ bệnh viện. Gần đây thầy có gặp phải chuyện gì kỳ quái không?”

        Giáo sư Ngụy nghe cậu nói như vậy thì cũng khẩn trương hẳn lên, ông dùng nụ cười để che dấu sự khẩn trương trong lòng mình, sau đó ông xoa xoa cái cổ đau nhức, nói: “Thứ bẩn thỉu? Chuyện gì đó kỳ lạ? Hạ Diễm, cậu còn có thể nhìn thấy những thứ này sao?”

        “Đúng vậy, ví dụ như…… Sự kiện kỳ lạ.” Hạ Diễm nói, “Gần đây thầy vẫn thường xuyên đến bệnh viện phải không?”

        Giáo sư Ngụy gật gật đầu: “Nghe cậu hỏi như vậy….. Đúng là gần đây tôi đã gặp phải rất nhiều chuyện kỳ lạ. Đầu tiên không nói đến chuyện gì khác, sau khi nhiệt độ giảm xuống, trong nhà đã bật điều hòa không khí rồi, nhưng không biết vì sao vẫn rất lạnh, cơ thể tôi cũng rất khó chịu, về cơ bản thì ban đêm ngủ không ngon giấc.”

        “Ngoài ra, lúc tôi ở bệnh viện nằm cạnh giường bệnh cũng gặp phải rất nhiều chuyện kỳ lạ.”

 

Hết chương 58.

Bệnh Mỹ Nhân Và Minh Chủ Cưới Trước Yêu Sau – Chương 58

Ngày đăng: 19 Tháng mười hai, 2023

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên