Bệnh Mỹ Nhân Và Minh Chủ Cưới Trước Yêu Sau – Chương 59

Chương 59: Kể Chuyện Kỳ Quái Ở Bệnh Viện……

 

    Vào lúc chạng vạng, bãi cỏ chỗ đậu xe được ánh hoàng hôn chiếu sáng vàng rực.

        “Chúng ta ngồi xuống rồi nói.” Giáo sư Ngụy chỉ chỉ băng ghế dài cách đó không xa: “Trong chiếc xe này….. Còn gì nữa không?”

 Hạ Diễm lắc đầu, nói: “Đã đi hết rồi.”

        Cậu và giáo sư Ngụy ngồi trên băng ghế gần bãi đậu xe, giáo sư Ngụy còn nhìn xe của mình vài lần, qua một hồi lâu ông mới há miệng nói ra những chuyện đã xảy ra gần đây.

        “Mẹ tôi bị ung thư gan giai đoạn cuối, bây giờ không còn cách nào điều trị được nữa, vậy cho nên gần đây tôi đã chuyển bà từ bệnh viện liên kết với đại học T đến bệnh viện Ung bướu thành phố. Bệnh viện Ung bướu cũng được chia thành bệnh viện phía Nam và bệnh viện phía Bắc, bệnh viện phía Bắc là nơi những bệnh nhân phát hiện sớm và còn hy vọng điều trị đang ở, bệnh viện phía Nam….. Tương tự với nơi dành để chăm sóc những bệnh nhân sắp lìa đời. Bệnh nhân đến bệnh viện phía Nam trên cơ bản đều là tuổi thọ đã đến giai đoạn cuối cùng, cách thời gian bọn họ ra đi rất gần.”

        “Phần lớn bệnh nhân ung thư đến giai đoạn cuối đều không thích ăn cơm, nhưng trước mắt thì mẹ tôi vẫn có cảm giác thèm ăn, hơn nữa bản thân tôi cũng tương đối lạc quan với bệnh tình của bà, bà luôn hy vọng có điều kỳ diệu xảy ra, tôi làm con trai cũng chỉ có thể đưa cơm đến cho bà mỗi ngày, để cho khoảng thời gian cuối cùng của bà thoải mái hơn một chút.” Giáo sư Ngụy thở dài, “Mẹ tôi năm nay còn chưa tới bảy mươi tuổi, cha tôi thì đã không còn, chỉ có một mình bà ấy ở bệnh viện, thỉnh thoảng cũng sẽ cảm thấy sợ, chuyện kỳ lạ tôi nói, chính là một tuần trước khi tôi đến đó ngủ lại.”

        “Hôm đó là một ngày mưa, cứ tối lại là mẹ tôi đau đến mức không ngủ được. Phòng bệnh của bà là một phòng vip có hai giường, mẹ tôi ngủ một giường, còn tôi thì nằm trên chiếc giường khác. Nghĩ đến mẹ tôi khó chịu như vậy, mà tôi thì lại bất lực, đêm đó tôi trằn trọc mãi mà vẫn không ngủ được.”

        “Chờ đến khi tôi chìm vào giấc ngủ thì đã hơn một giờ đêm, trong lúc nửa mê nửa tỉnh, hình như tôi nghe thấy ở cửa truyền đến bốn tiếng gõ cửa “cộc cộc cộc cộc”. Nói như thế nào nhỉ? Người bình thường gõ cửa hẳn là sẽ không gõ như vậy, bốn tiếng gõ đó cực kỳ có quy luật, khoảng thời gian sau mỗi một tiếng gõ đều giống nhau như đúc.”

        Giáo sư Ngụy nói đến đây thì trạng thái cả người cũng căng thẳng.

        “Tôi cho rằng y tá đến để kiểm tra phòng, vậy nên đã ngồi dậy mở cửa. Nhưng sau khi cánh cửa mở ra thì chỉ có hành lang trống rỗng, không hề có một bóng người nào.” Giáo sư Ngụy nói, “Tôi cho rằng là mình nghe lầm, có lẽ tiếng gõ cửa truyền đến từ phòng bên cạnh, vậy nên cũng không quản nhiều nữa, nằm trở lại trên giường.”

        “Cơn buồn ngủ của tôi không hoàn toàn tiêu tán mất, tôi lại nhắm mắt chuẩn bị đi ngủ tiếp, nhưng đúng lúc này, mẹ tôi lại ho khan vài tiếng, tôi mở mắt ra, định đến đắp lại chăn cho bà, nhưng lại nhìn thấy một bác sĩ nam mặc áo blouse trắng đứng bất động trước giường bệnh của tôi, trong tay còn cầm một con dao phẫu thuật sắc bén. Hắn ta chỉ nhìn tôi cười, một câu cũng không nói, kiểu cười đó….. Cho dù tôi đã sống nhiều năm rồi nhưng khi nhìn thấy vẫn cảm thấy đáng sợ.”

          Hạ Diễm nổi da gà khi nghe giáo sư Ngụy miêu tả lại.

        “Tôi sợ tới mức ngồi bật dậy khỏi giường bệnh, hơn nữa còn bật hết đèn trong phòng bệnh lên, tôi hét lớn một tiếng hỏi ‘Ai đó’. Nhưng đối phương vẫn không trả lời, hơn nữa, theo ánh đèn xuất hiện, vị bác sĩ kia cũng biến mất. Sau đó, khi tôi về nhà và nói chuyện này với vợ mình, cô ấy nói rằng chắc là do tôi căng thẳng quá nên mới gặp ảo giác, hoặc là tôi đã coi nội dung cơn ác mộng của mình thành sự thật, tóm lại là cô ấy không tin tôi đã thật sự gặp phải ma.”

        Hạ Diễm lắc đầu, nói: “Bình thường thì con người ai cũng phân biệt rõ ràng được mộng và hiện thực, nếu thầy cảm thấy đó không phải là mộng, vậy chắc chắn là không phải.”

        “Đúng vậy, sau ngày hôm đó, tôi đã không ở lại trong bệnh viện qua đêm nữa.” Giáo sư Ngụy nói, “Nhưng đêm hôm kia khi tôi đến bệnh viện đưa cơm lại gặp phải một chuyện lạ.”

        “Mẹ tôi nằm viện ở tầng 17, sau khi tôi xách hộp cơm vào thang máy, tôi đã nhấn xuống số 17. Lúc đó trong thang máy chỉ có một mình tôi, tôi vừa chờ thang máy đi lên vừa xem luận văn cho sinh viên, đợi đến khi thang máy dừng lại thì đi thẳng ra ngoài. Mẹ tôi nằm ở phòng thứ ba phía bên trái thang máy, nhưng lúc tôi mở cửa căn phòng thứ ba ra thì chỉ nhìn thấy bóng lưng của ba nhân viên y tế. Nghe thấy tiếng tôi mở cửa, ba người bọn họ đang định quay đầu lại, tôi biết mình đã đi nhầm phòng nên nói một tiếng ‘Xin lỗi’, sau đó đóng cửa lại rời đi trước khi bọn họ quay đầu lại một bước.”

        Giáo sư Ngụy cẩn thận suy nghĩ một lúc, hình như ông cũng có chút mê mang.

        Ông nói: “Tôi đưa mắt nhìn lên thì tấm biển ở cửa viết ‘Phòng 1707’, đúng là phòng mẹ tôi đang nằm. Nhưng….. Tấm biển ở cửa lại vô cùng cũ kỹ, phía dưới tấm biển còn viết “Bệnh viện tâm thần thành phố B”, tấm biển kia hình như còn có dấu vết bị lửa đốt cháy, bốn phía quanh mép tấm biển cũng bị cháy xém. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy bóng lưng của những nhân viên y tế đó, bọn họ không giống như mấy bác sĩ điều trị cho mẹ tôi.”

        Hạ Diễm lại nổi da gà, cậu gật gật đầu, ý bảo giáo sư Ngụy cứ nói tiếp.

        “Hôm đó tôi bắt taxi từ sở xây dựng đến bệnh viện, trong lúc nhất thời tôi có chút hoảng hốt, không biết có phải tài xế đã đưa tôi đến nhầm chỗ hay không.” Giáo sư Ngụy trầm giọng nói, “Tôi hoảng hốt đi về phía thang máy, lại cảm giác ở phía sau lưng mình thật lạnh, lúc đó tôi cũng không biết làm sao, chỉ là không dám quay đầu lại, nên cứ bước thật nhanh về phía trước.”

        Hạ Diễm nói: “Đôi khi con người gặp phải nguy hiểm thì sẽ như vậy, cơ thể thầy sẽ phản ứng trước một bước, giúp thầy đưa ra phán đoán nhanh hơn.”

        “Đúng vậy, lúc ấy trong lòng tôi rất sợ hãi, thậm chí tôi còn không dám liếc mắt một cái. Tôi nhanh chóng đi về phía thang máy, nhưng đột nhiên lại nghe thấy bác sĩ trưởng điều trị cho mẹ tôi gọi tên tôi, ông ta yêu cầu tôi đến xem hóa đơn của mẹ tôi.” Giáo sư Ngụy nói, “Bác sĩ đứng ở cửa phòng 1707, tôi giật mình, lại nhìn vào phòng bệnh tìm ba bác sĩ mình vừa nhìn thấy trong phòng, nhưng ở đó chỉ có mẹ tôi đang nằm trên giường bệnh.”

        “Vậy cho nên, tôi cũng không rõ ngày hôm đó rốt cuộc mình đã đi vào phòng nào. Ba bác sĩ đó là ảo giác của tôi hay là sự thật, tôi không dám chắc chắn.” Giáo sư Ngụy nói, “Kể từ ngày đó trở đi, đồ đạc trong nhà tôi thường xuyên rơi xuống đất không lý do. Thư phòng và phòng khách nhà chúng tôi cách nhau một cửa sổ kính mờ, đêm hôm qua khi tôi đang ngồi một mình trong thư phòng đọc luận văn của sinh viên, hình như còn nhìn thấy bóng dáng của thứ gì đó chợt vụt qua.”

        “Tôi nghĩ đó là con trai mình thức dậy đi toilet, tôi đã gọi nó nhưng không có tiếng trả lời. Khi đó trong lòng tôi rất sợ, lại có loại…. Cảm giác khủng hoảng kỳ lạ. Tôi đánh thức vợ mình dậy, nhưng vợ tôi là một người rộng lượng, cô ấy nghĩ là do tôi mệt mỏi quá độ, vì vậy bảo tôi hãy nghỉ ngơi sớm một chút.” Giáo sư Ngụy nhíu mày, “Cho nên, dù hôm nay cậu không đề cập đến chuyện này thì tôi cũng có chút hoài nghi, không biết có phải mình đã mang theo thứ gì bẩn thỉu gì về nhà hay không, có nên đi chùa lễ phật hay không. Tiểu Hạ à, nếu cậu biết mấy thứ này, có thể giúp tôi xem một chút được không?”

        Hạ Diễm nghe đến đó thì thành thật nói: “Đúng là thầy đã gặp phải quỷ, mới vừa rồi có ba con lệ quỷ ngồi ở trong xe thầy, nhìn qua quả thật rất giống ba nhân viên y tế mà thầy vừa miêu tả.”

        Giáo sư Ngụy rùng mình một cái, trong lúc nhất thời không nói nên lời, căn bản không ngờ có ngày mình sẽ gặp phải chuyện siêu nhiên như vậy.

        Qua một lúc lâu ông mới nói: “Khi tôi tham gia tụ tập bạn học, tôi mơ hồ nghe nói về chuyện ba cậu cầu thần hỏi Phật, vậy cho nên, Hạ Diễm, cậu thật sự có thể nhìn thấy những thứ bẩn thỉu kia à?”

        Hạ Diễm gật gật đầu, nói: “Đúng vậy, bây giờ không chỉ có thể nhìn thấy mà còn có thể hỗ trợ xử lý. Nếu giáo sư tin tưởng em thì em có thể đi theo thầy đến bệnh viện để xem thử.”

        Giáo sư Ngụy nói: “Được, cảm ơn cậu. Nhưng…. Tuy tôi vẫn không tin những thứ này, lúc ba tôi còn sống đã tính cho tôi một quẻ, vị đại sư kia nói bát tự của tôi rất cứng, thân thể cũng không tệ, cũng chưa bao giờ làm chuyện xấu, vậy sao tôi lại dính phải những thứ bẩn thỉu kia mà trước đây lại không bị?”

        Hạ Diễm suy nghĩ một chút, nói: “Vậy để em tìm một đại sư xem lại bát tự cho thầy thử.”

        Bệnh viện là nơi chứng kiến sinh lão bệnh tử của nhân loại, quả thật là một nơi âm khí cực nặng, huống chi bệnh viện ung bướu phía Nam là nơi hầu như ngày cũng có người qua đời.

        Nếu bát tự yếu hoặc là thân thể yếu, đến nơi âm khí nặng như vậy rồi mang theo mấy thứ bẩn thỉu trở về cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

        Nhưng lại kỳ quái ở chỗ, giáo sư Ngụy nói bát tự của mình cũng không tệ, theo lý thuyết thì những thứ bẩn thỉu kia hẳn sẽ không dám tới gần ông mới đúng.

          Hạ Diễm hỏi sinh thần bát tự của giáo sư Ngụy, sau đó gởi cho Lưu lão đạo. Rất nhanh sau đó ông đã trả lời lại rằng: Bát tự rất cứng, là Văn Khúc Tinh hạ phàm, người này học rất giỏi đúng không?

      Hạ Diễm: Đúng vậy, đúng vậy, học rất giỏi.

        Lưu lão đạo: Có một câu mà lão đạo không biết có nên nói hay không.

        Hạ Diễm: Ngài cứ nói đi.

        Lưu lão đạo nói: ….. Làm thế nào mà tôi lại tính ra trong số mệnh của người này không chỉ có một người vợ?

        Hạ Diễm:….. Có phải là hôn nhân bất hòa không?

        Lưu lão đạo nói: À, nói thế nào nhỉ, vợ của người này cũng không phải là loại tử tế gì, nhưng mà bát tự ông ta đủ cứng nên trước mắt có thể chịu được.

Lưu lão đạo nói rất mơ hồ, nhưng Hạ Diễm lại sợ còn hơn cả lúc gặp quỷ.

        Cậu chưa từng nghe nói hôn nhân của giáo sư Ngụy bất hòa hoặc là muốn ly hôn, ngược lại, Tiểu Kiều nói hôn nhân của giáo sư Ngụy rất hạnh phúc, gia đình mỹ mãn. Nhưng khi nghe Lưu lão đạo nói như vậy, Hạ Diễm không khỏi hoài nghi, không biết có phải Lưu lão đạo đã tính sai rồi không.

        Nhớ tới bộ dáng dịu dàng của vợ thầy nói chuyện lúc nãy, Hạ Diễm càng cảm thấy nghi hoặc hơn. Mỗi ngày nấu cơm cho bệnh nhân cũng là một công việc khó khăn, nếu hôn nhân bất hòa, chắc chắn vợ thầy sẽ không muốn làm.

        Sắc trời đã tối, lúc này giáo sư Ngụy mới đi vòng quanh chiếc xe yêu thích của mình mấy lần, cuối cùng quay đầu nhìn về phía Hạ Diễm, ông hỏi: “Hạ Diễm, thật sự không còn gì trong này chứ?”

        Hạ Diễm cười cười, nói: “Thật sự không còn gì nữa, nếu thầy sợ thì em sẽ dán lên người thầy một lá bùa trừ quỷ.” Cậu tùy tiện tìm một tờ giấy từ trong túi, sau đó viết một lá bùa trừ quỷ phức tạp, dán lên lưng ghế lái.

        Đây là bài học Hạ Diễm vừa mới học gần đây, do đích thân Phong Đô đại đế tự mình dạy, phù chú này của cậu so với phù chú bình thường lợi hại hơn rất nhiều.

        Giáo sư Ngụy nhìn phù chú đơn sơ của Hạ Diễm thì suy tư thật lâu, cuối cùng vẫn nhịn không được nói: “Không phải tôi không tin cậu…. Nhưng không cần dùng giấy vàng sao?”

        Hạ Diễm lắc đầu, nói: “Viết lên giấy gì cũng có chức năng giống nhau thôi, thầy đừng sợ, bây giờ em đã cùng bạn mình kinh doanh huyền học, những lá bùa này em rất quen thuộc, sẽ không vẽ sai.”

        Giáo sư Ngụy ngày thường là một người tỉ mỉ, nhưng khi đối mặt với lực lượng siêu nhiên như quỷ thần cũng khó nén đước sự kinh hoảng thất thố.

        Trên đường từ nhà đến bệnh viện, giáo sư Ngụy cũng không nói gì.

        Hạ Diễm thì dành thời gian nhìn wechat một chút, Lục Bỉnh Văn vẫn chưa liên lạc gì với cậu.

        Ông chồng ma quỷ thật đáng ghét, vậy mà một ngày một đêm rồi không về nhà, ngày hôm sau còn mất liên lạc. Thật quá đáng! Nam quỷ này xứng đáng ngủ thư phòng một tuần, rất đáng đời!

        Cậu đang nghĩ đến Lục Bỉnh Văn thì hắn đã gửi tin nhắn đầu tiên của ngày hôm nay cho cậu: Vợ à, chắc là anh sẽ về nhà muộn một chút.

 Hạ Diễm nhìn thoáng qua, lơ lão quỷ này mười phút, thầm nghĩ không biết trễ một chút là muộn đến mức nào.

        Lục Bỉnh Văn gởi tới một bức ảnh: Vừa rồi anh đến thần giới họp, có mua cho em một ít đồ ăn vặt, có chanh và bánh đào tiên em thích nhất.

Hạ Diễm mở hình ảnh ra xem, thầm nghĩ, cái bánh đào này hình như rất ngon.

        Lục Bỉnh Văn thấy Hạ Diễm còn chưa trả lời, trực tiếp gọi video call tới, ngón tay Hạ Diễm không cẩn thận đụng phải màn hình, lại nhận cuộc gọi này trước mặt thầy giáo tương lai.

        Lục Bỉnh Văn ở đầu dây bên kia video nói: “Diễm Diễm, ăn cơm chưa?”

        Hạ Diễm lập tức cúp điện thoại, thầy Ngụy kinh ngạc nhìn Hạ Diễm một cái, nói: “Bạn của em à?”

        Hạ Diễm ngoan ngoãn gật gật đầu, nói: “Dạ.”

        Giáo sư Ngụy cười, nói: “Bạn trai?”

        Hạ Diễm:…… Nghẹn.

        Giáo sư Ngụy cười, nói: “Tôi đã dạo diễn đàn trường chúng ta, nếu không cũng sẽ không tìm thấy tiểu thiên tài là cậu đây. Cũng có thể xem cậu là một người nổi tiếng trên diễn đàn, có một bài đăng còn up ảnh cậu đi dạo với bạn trai mình.”

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

        Hạ Diễm xấu hổ đỏ mặt, cậu thấp giọng, nói: “….. Vâng, thầy.”

        “Không sao, yêu đương cũng có sao đâu, quan trọng nhất vẫn là phải vui vẻ.” Thầy Ngụy cảm khái vô cùng, “Tôi và vợ tôi cũng yêu nhau lúc cả hai còn ngồi trên ghế nhà trường, nhưng gần đây tôi cứ có cảm giác….. Tình yêu của cô ấy dành cho tôi giống như cát giữa kẽ ngón tay vậy, tôi không thể nắm bắt được.”

        Hạ Diễm đang định an ủi giáo sư Ngụy vài câu thì ông lại cười khổ, nói: “Người đến tuổi trung niên rồi thân bất do kỷ, tình yêu đúng là không còn mặn nồng như thời niên thiếu nữa. Tôi cũng hiểu cô ấy, con người không thể cứ như vậy cả đời không thay đổi được.”

        Hạ Diễm gật gật đầu, trong lòng lại suy nghĩ rất nhiều. Lúc này điện thoại của cậu lại rung lên.

        Lục Bỉnh Văn: Lá gan của bạn nhỏ nhà chúng ta càng lúc càng lớn nhỉ? Bây giờ còn dám cúp điện thoại của anh?

        Hạ Diễm vội vàng trả lời lại Lục Bỉnh Văn: Em đang ở trên xe của thầy giáo, vừa rồi không tiện nghe điện thoại, bây giờ em phải đi giúp thầy bắt mấy con lệ quỷ.

        Lục Bỉnh Văn: Được.

        Lục Bỉnh Văn: Phu nhân cúp điện thoại của anh một lần, mỗi tuần phải tăng thêm hai lần song tu, ánh sẽ cho em nợ, đợi sau này đòi lại sau.

 Hạ Diễm mặt đỏ tai hồng tắt khung chat, nghĩ thầm, mình sẽ cho lão quỷ này vào danh sách đen.

Xe chậm rãi chạy vào bãi đậu xe của bệnh viện Ung bướu, nhiệt độ ở thành phố B gần đây đã giảm xuống, nhưng nhiệt độ ở đây rõ ràng là thấp hơn so với những nơi khác rất nhiều.

        Lúc Hạ Diễm xuống xe, có cơn gió lạnh lẽo thổi qua bên tai, giống như muốn xuyên vào tai cậu, khiến cậu nhịn không được rùng mình.

        “Theo tôi.” Giáo sư Ngụy nói, “Không ngờ sống đến chừng này tuổi rồi còn phải phiền học trò của mình đuổi quỷ giúp.

Hạ Diễm lắc đầu, nói: “Dạ không có gì.”

        Bệnh viện Ung bướu ở phía nam không có nhiều người đi lại, chỉ thỉnh thoảng có người nhà đến thăm bệnh nhân, nhưng hầu hết sắc mặt bọn họ đều rất kém, có người trên mặt còn mang theo nước mắt.

        Hạ Diễm không đành lòng nhìn nhiều, lúc tiến vào thang máy, cậu tự mình ấn nút tầng 17.

        Lúc cửa thang máy sắp đóng lại, Hạ Diễm ngáp một cái, lại bất thình lình bị một bàn tay đột nhiên xuất hiện ở khe cửa thang máy dọa cho tỉnh táo lại.

        Hạ Diễm ấn nút mở cửa, giáo sư Ngụy bên cạnh lại nghi hoặc nhìn cậu, nói: “Quên lấy cái gì à?”

“Vừa rồi còn có người muốn vào.” Hạ Diễm nhẹ giọng nói, “Tay của người đó còn kẹt ở khe cửa.”

Sau lưng giáo sư Ngụy bắt đầu ớn lạnh, ông cười khổ, nói: “Hả? Cậu đừng như thế, tôi không thấy bàn tay nào cả.”

        Lúc này Hạ Diễm thật sự có chút sợ hãi, cậu và giáo sư Ngụy đứng trong thang máy không nói một lời, giáo sư Ngụy nói: “Bằng không xuống dưới rồi chúng ta đi lên lại?”

        Hạ Diễm lắc đầu, cậu nói: “Không cần, binh tới tướng chặn, nước đến đất ngăn, thầy đừng sợ mấy thứ này, thầy càng sợ bọn chúng càng muốn quấy rầy.”

        Cậu lại một lần nữa ấn xuống tầng 17, lúc này thang máy vững vàng đi lên, bàn tay vừa rồi cũng không còn xuất hiện nữa. Lên đến tầng 17, thang máy từ từ dừng lại.

        Hạ Diễm đi theo phía sau giáo sư Ngụy, khi đi ngang qua quầy dịch vụ tầng 17, cậu vừa vặn nghe được mấy y tá đang nhỏ giọng thì thầm với nhau.

        “Lần đó anh Vương trực đêm đã nhìn thấy.” Một y tá khác nói, “Ngay trên tầng của chúng ta, thật đáng sợ.”

        Cô y tá thực tập mặt trắng bệch, nhỏ giọng nói: “Trên thế giới này thật sự có quỷ sao?”

        “Nghe nói ở phòng 170….. A, giáo sư Ngụy, giáo sư Ngụy đến rồi.” Sau khi nhìn thấy giáo sư Ngụy thì mấy y tá kia liền ngừng nói chuyện, “Trạng thái hôm nay của mẹ anh cũng không tệ, vẫn luôn tỉnh táo, không có mê man.”

        Bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối thường rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, giáo sư Ngụy gật đầu, cầm hộp cơm đi vào phòng bệnh.

        Lúc này đã là tám giờ rưỡi tối, trong phòng bệnh, bà lão gầy trơ xương suy yếu nằm trên giường bệnh, nhìn qua vô cùng đau đớn.

        Thấy giáo sư Ngụy đến, vẻ mặt bà đột nhiên dữ tợn, chỉ chỉ cổ mình, trong miệng không ngừng phát ra thanh âm “A a…”

        Hạ Diễm bị bà làm cho phát hoảng, giáo sư Ngụy thì vô cùng bất đắc dĩ, nói: “Bắt đầu từ tuần này, dây thanh quản của mẹ tôi cũng bị khối u chèn ép, bây giờ đã không thể nói chuyện được nữa. Cho nên tôi cũng chỉ có thể đoán bà cần cái gì, hoặc là cho bà một cây bút, để bà viết ra điều mình muốn nói, nhưng bà thật sự không có chút khí lực nào, có viết ra tôi cũng đọc không được.”

        Giáo sư Ngụy cho rằng bà khát, vậy nên đã đi lấy chút nước đút cho bà, lại ngồi xuống bên cạnh đút cho bà mấy muỗng cháo. Thấy bà lão vẫn tiếp tục chỉ vào cổ mình, ông lấy một cây bút ra rồi nói, “Mẹ, mẹ muốn nói gì cứ viết ra đây.”

        Hạ Diễm nhìn quanh bốn phía, chỉ cảm thấy nơi này quỷ hồn mạnh đến mức lỗ chân lông trên người cậu như muốn nổ tung.

        Nhưng tìm nửa ngày mà cậu vẫn không tìm được nguồn gốc quỷ khí trong căn phòng này.

        Cậu lấy giấy bút từ trong túi ra, lại viết bốn lá bùa trừ quỷ, sau đó dán lên cửa phòng bệnh và ba cửa sổ, giống như một kết giới vây quanh căn phòng này vậy.

        Sau khi làm xong tất cả những thứ đó, cậu yên lặng ngồi xuống bên cạnh bà lão, gọt cho bà một quả táo, lại nhìn dòng chữ bà viết trên giấy.

        “Đây là gì?” Giáo sư Ngụy vẫn đọc không ra mẹ mình muốn viết cái gì, “Hình như có một chữ là… chữ ‘Nhĩ’?” Hạ Diễm tiến lại gần nhìn, bởi vì tay bà lão không có khí lực, chữ viết ra quả thật rất khó phân biệt. Cậu nhìn nửa ngày, nói: “Không phải là ‘nhĩ’, mà là chỉ thầy…. thầy, Nguyệt?”

        Giáo sư Ngụy có chút mê mang nhìn về phía mình, bà lão vẫn ra sức viết như cũ, cho dù toàn thân đau đớn thì bà vẫn cố gắng để viết, tựa hồ như muốn nhắc nhở con trai mình chuyện gì đó rất quan trọng.

        Hạ Diễm ở bên cạnh nhìn bà viết, vừa mới nhìn thấy bà đang viết dang dỡ chưa hết chữ thì lại nghe bên ngoài cửa truyền đến bốn tiếng gõ cửa có tiết tấu đều đặn, “Cốc cốc cốc cốc.”

        Bây giờ thời gian vẫn còn sớm, giáo sư Ngụy cho là bác sĩ đến kiểm tra bệnh nhân, vậy nên ông định đi ra mở cửa.

        Nhưng Hạ Diễm lại cảm thấy có gì đó không đúng, cậu giữ chặt cánh tay giáo sư Ngụy lại, nói: “Thầy đừng đi!”

        “Cốc cốc cốc cốc!”

        “ Rầm rầm rầm rầm!”

        Cửa ra vào và cửa sổ đột nhiên vang lên tiếng bị thứ gì đó đập vào, giáo sư Ngụy chỉ cảm thấy lông tơ trên người mình dựng thẳng đứng hết lên, ông nhìn về phía ba cửa sổ thủy tinh có dán bùa chú, ngoài cửa sổ là một mảnh tối đen như mực, rõ ràng cái gì cũng không có, lại không ngừng phát ra tiếng gõ.

        “Rầm rầm rầm rầm!”

        Thứ bên ngoài hình như rất nóng vội muốn tiến vào, chúng nó không ngừng đập vào cửa sổ, mà bà lão trên giường bệnh cũng phiền não bất an động động thân thể, thỉnh thoảng còn chỉ vào cổ mình, giống như bà đã biết được chuyện gì đó.

        Bà chật vật viết ra chữ cuối cùng, rồi lại nhìn về phía Hạ Diễm…..

        Hạ Diễm vội vàng đi qua, cậu nhìn vào dòng chữ bà lão viết, đọc lên thành tiếng: “Con, cổ, bảo vệ…. Đây là….” Hình như Hạ Diễm đã hiểu được ý của bà lão, nhất định là bà đã biết cái gì đó rồi. Cậu nhìn về phía giáo sư Ngụy, nói: “Thầy ơi, trên cổ thầy có đeo cái gì không?”

        Giáo sư Ngụy chợt nhớ ra, ông đưa tay kéo lá bùa hộ mệnh trên cổ xuống, nói: “Tôi có đeo một lá bùa hộ mệnh, là quà sinh nhật vợ tôi tặng, có vấn đề gì à?”

        Hạ Diễm cầm bùa hộ mệnh trong tay, trên miếng ngọc màu tím có khắc một vị thần nào đó.

Giáo sư Ngụy hỏi: “….. Chẳng lẽ nó có vấn đề gì sao?”

        “Đây là một loại bùa thu hút ma quỷ.” Hạ Diễm nhíu mày nói, “Bình thường chiêu quỷ phù dùng để hạ táng người chết, không thể đeo trên cơ thể người sống được. Nếu người sống đeo sẽ bị lệ quỷ đến đòi mạng. Vợ của thầy muốn thầy chết. Mà mẹ của thầy chắc là biết trên cổ thầy có lá bùa, vậy nên bà ấy mới cố gắng nhắc nhở thầy.”

        Giáo sư Ngụy rùng mình, hoàn toàn không nghĩ tới chuyện lại là như vậy.

        Vợ là người ông đã yêu thương bấy lâu nay, vậy mà nay người đó lại muốn hại chết ông!

        Trong khoảnh khắc đó, phù chú dán xung quanh phòng đột nhiên rơi hết xuống mặt đất, thậm chí mép giấy trắng còn bắt đầu chuyển sang màu đen, giống như bị một lực lượng nào đó không thể diễn tả được công kích vậy.

        Bỗng cánh cửa “Kẽo kẹt” một tiếng rồi mở ra…… Trái tim Hạ Diễm như muốn vọt lên cổ họng, cậu nhanh chóng triệu hoán Mao Tiểu Quất ra, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.

        Nhưng một giây sau, Hạ Diễm lại cảm giác được quỷ khí nặng nề xung quanh bỗng biến mất.

        Lục Bỉnh Văn mặc âu phục giày da, trên tay còn xách theo một túi đồ ăn vặt xuất hiện trước cửa, trong tay còn ôm một gói hoa hồng bọc trong giấy báo.

        Thấy Hạ Diễm và giáo sư Ngụy đều nhìn mình không chớp mắt, hắn sải bước đi vào trong phòng, nho nhã lễ độ nói: “Ngụy tiên sinh, quấy rầy rồi, tôi là bạn của Hạ Diễm, tôi đến để giúp mọi người một tay.”

        Giáo sư Ngụy thở phào nhẹ nhõm, nói: “Tôi biết cậu, cậu là bạn trai của Hạ Diễm, vừa rồi tôi còn nghĩ bên ngoài là một con ma đang gõ cửa.”

        Hạ Diễm cũng thở phào nhẹ nhõm, Lục Bỉnh Văn nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, nói. “Đúng là vừa rồi quỷ đã gõ cửa.”

        Lục Bỉnh Văn nhìn về phía cánh cửa trống rỗng, nói: “Hơn nữa không chỉ có một con.”

 

Hết chương 59.

Bệnh Mỹ Nhân Và Minh Chủ Cưới Trước Yêu Sau – Chương 59

Ngày đăng: 19 Tháng mười hai, 2023

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên