Bệnh Mỹ Nhân Và Minh Chủ Cưới Trước Yêu Sau – Chương 6

Chương 6: Rằm Tháng 7 …..

 

    Nói đến cũng lạ, mỗi lần đụng phải quỷ thì thân thể Hạ Diễm sẽ không thoải mái. Nhưng hôm nay được Lục Bỉnh Văn vuốt tóc thì cậu lại cảm thấy thần thanh khí sảng.

        Bức tranh “Kêu cứu” xanh thẳm u ám kia đã khôi phục lại bộ dáng vốn có, hoàn cảnh xung quanh cũng trở lại bình thường.

        “Hạ Diễm, cậu đây rồi!” Trần Đồng vội vàng chạy tới từ cách đó không xa: “Tôi đi khắp nơi cũng không tìm thấy cậu, còn gọi cậu nửa ngày rồi mà vẫn không được.”

        Nhìn vẻ mặt khẩn trương của Trần Đồng, Hạ Diễm thành khẩn nói: “Xin lỗi cậu, vừa rồi tôi có chút thất thần, không nghe thấy cậu gọi.”

        Trong ánh mắt cậu còn lưu lại sự sợ hãi và luống cuống, trong ngực còn ôm một bó hoa màu đỏ quỷ dị.

        Trần Đồng cảm thấy cảnh tượng trước mắt có chút kỳ lạ. Cậu ta chỉ chỉ bó hoa trong ngực Hạ Diễm, nói: “Này, hoa ở đâu ra vậy?”

        Lúc này Hạ Diễm mới cúi đầu nhìn về phía bó hoa bỉ ngạn trong ngực, nói: “À, vừa rồi gặp một người bạn, đó là quà sinh nhật của anh ấy tặng tôi.”

        Trần Đồng “Ồ” một tiếng rồi không nhắc đến nữa, cậu ta nhìn theo ánh mắt Hạ Diễm, cũng nhìn thấy bức “Kêu cứu” trên bức tường, cậu ta nhíu mày ghét bỏ, nói: “Bức tranh này thật đáng sợ.”

        “Hả?”

        “Tôi không hiểu gì về nghệ thuật, chỉ cảm thấy màu sắc và góc nhìn của bức tranh này khiến cho người ta rất khó chịu.” Trần Đồng rụt cổ lại, “Cậu không cảm thấy… Góc nhìn của bức tranh này giống như của người đã mưu sát người trong xe sao, đứng trên bờ nhìn chiếc xe dần dần chìm xuống hồ, tận hưởng khoái cảm khi nhìn người đó đấu tranh sinh tử trong nước?”

        Hạ Diễm chớp chớp mắt, lại cảm thấy miêu tả của Trần Đồng khiến hình ảnh cũng trở nên sống động.

        “Cậu vừa nói vậy… Tôi thấy cũng đúng thật.” Hạ Diễm nhìn về phía hàng chữ nhỏ bên cạnh khung tranh, “Tác giả là một người ẩn danh.”

        “Bà nó, cậu nhìn xem, dưới khung tranh còn có một vũng nước nhỏ này? Điều hòa không khí bị rò rỉ à? Không thể là bức tranh bị rỉ nước được.” Cả người Trần Đồng bỗng dưng nổi da gà: “Không khí trong phòng trưng bày không lưu thông à, ở đây khiến tôi ngột ngạt đến phát hoảng, hay là chúng ta đi thôi?!”

        Hạ Diễm gật gật đầu, nói: “Được, tôi đi quyên góp rồi mình về.”

        Lúc ngồi trên xe taxi, trong đầu Hạ Diễm không ngừng hiện lên gương mặt anh tuấn của Lục Bỉnh Văn.

        Cậu vuốt ve chuỗi ngọc châu trong suốt trên cổ tay, bắt đầu tin tưởng Lục Bỉnh Văn thật sự có thể bảo vệ hắn một đời bình an. Tuy cậu không biết khi nào mình gặp phải nguy hiểm, nhưng Lục Bỉnh Văn vẫn luôn xuất hiện kịp thời bên cạnh cậu.

        Trần Đồng nhìn một bức tranh minh họa nhỏ trong lòng Hạ Diễm, tò mò hỏi: “Nhóc Hạ, tôi cũng có quyên góp tiền mà, sao người ta không tặng tranh cho tôi? ”

        Lúc này Hạ Diễm mới hoàn hồn nói: “Tôi… Quyên góp nhiều hơn một chút.”

        Trần Đồng lại lâm vào trầm tư.

        Cuối cùng chiếc taxi cũng dừng lại ở khu biệt thự độc lập ở thành phố Tân Hải, đây là nơi có phong thủy tốt do ba mẹ Hạ Diễm tìm đại sư phong thủy chọn, người có thể ở đây không phải phú cũng quý.

        Nhìn hạ trạch khí phái tựa như trang viên quý tộc trong phim, hai mắt Trần Đồng mở thật to, nói: “Hạ Diễm, đây là nhà cậu à?”

        Hạ Diễm ôm bó hoa bỉ ngạn trong ngực, nhẹ nhàng bước chân vào nhà.

        “Ừm, hình như vẫn chưa có cơ hội mời cậu đến chơi.” Hạ Diễm nói, “Trần tổng, buổi tối còn phải phiền cậu đi đón mọi người cùng tôi.”

        “A, không thành vấn đề, tôi nhớ đường mà.” Trần Đồng có hơi đầu váng mắt hoa, “Nhóc Hạ, tôi có còn tư cách ba nuôi của cậu nữa không?”

        Hạ Diễm bị chọc cho bật cười, cậu nói: “Chúng ta làm bạn đi.”

        Cậu dẫn Trần Đồng đi xuyên qua sân biệt thự, người giúp việc trong nhà cậu đang chuẩn bị tiệc buffet cho buổi tối, trong viện người tới người đi, vô cùng náo nhiệt.

        Trong lúc đó, Trần Đồng còn chào hỏi mẹ Hạ Diễm.

        “Mẹ cậu thật xinh đẹp.” Trần Đồng nói, “Tôi tò mò không biết ba mẹ cậu quen nhau như thế nào.”

        “Hai người họ là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã chơi cùng nhau cho đến lớn.”

        “Thật tốt…. Hạ Diễm, vậy cậu cũng phải tìm một đối tượng môn đăng hộ đối sao? À, nói không chừng còn phải liên hôn? Trần Đồng cảm khái nói: “Trong phim truyền hình đều diễn như vậy mà.”

        Hạ Diễm suy tư vài giây rồi nửa đùa nửa thật nói: “Vậy chắc là tôi không có cơ hội rồi.”

        Sau đó, Hạ Diễm thay một bộ âu phục màu đen, đi theo bên cạnh ba mẹ chào đón khách khứa.

        Bộ âu phục cao cấp màu đen tuyền càng làm cho làn da trắng như tuyết của cậu nổi bật hơn, màu đen cũng rất tôn dáng, chỗ vốn nên đeo đồng hồ thì nay lại đeo một chuỗi bạch ngọc châu giá trị liên thành, ngọc châu kia càng khiến cho khí chất cậu thêm ôn hòa.

        Nhưng ngay cả khi mặc âu phục thì Hạ Diễm cũng không có chút khí chất tinh anh nào, ngược lại chỉ có cảm giác mong manh dễ vỡ.

        Lần đầu tiên Tưởng Nhược Nhược và Nhậm Hiểu Bình nhìn thấy Hạ Diễm ăn mặc trang trọng như vậy, hai người chỉ nhìn thoáng qua từ xa đã ôm nhau hú hét, hai mắt lắp lóe thét chói tai: “A a a, Tiểu Hạ thật sự là một đại mỹ nhân mà!”

        Tư Kiến Không chỉ nhìn thoáng qua đã âm thầm thở dài, nói: “Đời này tôi nhất định phải nói một câu, tôi nguyện ý làm thú cưng của Hạ Diễm.”

        “Cậu đã bị từ chối một lần rồi.” Hàn Tranh nhướng mày, “Hay là kiếp sau cậu trực tiếp làm chó đi.”

        “Ít ra tôi còn tốt hơn so với một số người không dám thổ lộ.” Tư Kiến Không cười nhạo một tiếng, “Không phải cậu chỉ học giỏi hơn tôi một chút thôi sao, ngay cả bộ dạng cũng không đẹp trai bằng tôi.”

        Hàn Tranh uống một ngụm champagne, nói: “Thể lực của tôi cũng tốt hơn cậu.”

        Tư Kiến Không liếc cậu ta một cái: “Tôi là một sinh viên thể thao, vậy nên tất nhiên thể lực của tôi tốt hơn.”

        “Bà nó, hai người đem vòng eo ra so sánh xem ai lớn nhỏ hơn đi.” Trần Đồng chịu không nổi: “Con trai tôi vẫn còn là một đứa bé, hai người nghĩ cái gì vậy? Lăn đi!”

        Tư Kiến Không nhếch khóe miệng, nói: “Trần tổng, Hạ Diễm người ta đã mười chín tuổi rồi, cậu còn cảm thấy người ta là bảo bối nhỏ, chuyện này không thích hợp cho lắm đâu.”

        “Thích hợp hay không thích hợp có liên quan gì đến cậu?” Hàn Tranh cười nhạt.

        Tưởng Nhược Nhược cười hì hì nói: “Hai người đừng cãi nhau nữa, tôi nói thật nha, cả hai người đều không có cảm giác couple với Hạ Diễm. ”

        Trần Đồng hỏi bạn gái: “Cảm giác couple là gì?”

        Tưởng Nhược Nhược kích động nói: “Trong lòng tôi, không ai xứng đôi với Hạ Diễm hết, trừ phi đối phương là một siêu soái ca, vô cùng mạnh mẽ lại tốt với Hạ Diễm, còn phải có rất nhiều vàng bạc tài bảo!”

        Trần Đồng:….. Câm nín.

        Mười mấy năm trước giới quyền quý thành phố Tân Hải đã biết con trai duy nhất nhà họ Hạ yếu ớt nhiều bệnh, sợ là sống không lâu, nhưng cũng không ngờ Hạ Diễm đã bình an lớn lên tới bây giờ, còn ưu tú thi đậu vào đại học T như vậy.

        Hạ Triều và Cố Liên mấy năm nay rất khiêm tốn, đây là lần đầu tiên bọn họ tổ chức yến tiệc sinh nhật long trọng như vậy cho con trai, trên cơ bản thì những người có thể mời đều đã tới.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

        Hôn nhân của Cố Liên rất hạnh phúc, con trai lại ưu tú như vậy, một phụ nữ trong giới nhịn không được lặng yên cảm khái: “Đứa nhỏ này lớn lên thật tốt, học hành lại giỏi, tính cách còn tốt như vậy nữa, nhưng mà, các người có nghe nói gì chưa?”

        “Đáng tiếc sống không lâu.” Một vị phu nhân khác lên tiếng, trong giọng nói còn mang theo chút chua xót, “Tôi nghe nói cậu nhóc vẫn luôn bị yêu ma quỷ quái quấy nhiễu, Cố Liên sinh ra hài tử như vậy, thật sự là không có phúc khí mà…”

        “Hai…., đúng vậy.”

        Các cô các bà đang tán gẫu, Hạ Diễm và ba mẹ cũng từ từ đi đến, không biết từ khi nào đã xuất hiện ở phía sau các bà, cũng nghe rõ ràng hết những lời bọn họ vừa nói.

        Chồng của vị phu nhân này vừa rồi còn đang nói chuyện với ba Hạ, không ngờ vợ mình lại nói ra lời như vậy, ông vội vàng nói: “Hạ tổng và phu nhân bình thường rất hay làm việc thiện, công đức vô lượng, nhất định Hạ Diễm sẽ sống thọ đến trăm tuổi. ”

        “Đúng vậy đúng vậy.” Lúc này vị phu nhân kia mới ý thức được mình đã nói lời không hay, vội vàng sữa miệng, “Hạ công tử nhất định sẽ sống thọ đến trăm tuổi.”

        “Cám ơn dì Phương.” Hạ Diễm mím môi cười cười, ngữ điệu vẫn ôn hòa như trước, “Phúc khí của mẹ con có bao nhiêu, cũng không thể thay đổi chỉ vì mấy câu tán gẫu của dì được.”

        Chờ những người này đi xa một chút, Cố Liên cười với Hạ Diễm, hôm nay bà mặc một chiếc váy đen trông thật đẹp, bà cầm chìa khóa và giấy tờ căn hộ mới mua ở thành phố B nhét vào trong tay Hạ Diễm.

        “Chúc mừng sinh nhật cục cưng.” Cố Liên cong cong mắt, “Sau này, chuyện của công ty con không cần quan tâm, con chỉ cần làm chuyện mình thích là được rồi, ba mẹ không hy vọng con sống mệt mỏi. Sau khi vào đại học cũng không cần phải học hành chăm chỉ quá, đừng để mình mệt mỏi nhé con.”

        Hạ Diễm vô cùng cảm động, cậu nhẹ giọng cười nói: “Mẹ, nào có ai khuyên con như vậy chứ.”

        Hạ Triều không giỏi nói chuyện, nhưng giờ phút này ánh mắt ông nhìn Hạ Diễm cũng vô cùng dịu dàng.

        Đối với Hạ Diễm mà nói, sinh nhật mỗi năm giống như là một cửa ải vậy, buồn buồn khổ khổ vượt qua, cũng may ba mẹ cậu vẫn luôn bên cạnh ủng hộ cậu làm gì mình thích.

        “Học hành thì vẫn phải nghiêm túc.” Hạ Triều nói, “Còn phải làm nhiều việc tốt, tích lũy công đức nhiều hơn.”

        Hạ Diễm ngoan ngoãn nói: “Dạ.”

        Cố Liên vỗ vỗ bả vai cậu, nói: “Đi chơi cùng bạn của con đi, đợi xíu nữa ba mẹ sẽ qua gặp các con.”

        Trần Đồng thấy Hạ Diễm sắp tới, cậu ta lấy mô hình bánh ngọt đã chuẩn bị từ trước ra, dùng đũa chỉ huy, nói: “Các anh em, mau đứng lên!”

        “Chúc mừng sinh nhật cậu ~ Sinh nhật vui vẻ!”

        “Hạ Diễm, mau ước đi!”

        Hạ Diễm được bạn bè vây quanh, cậu nhắm mắt lại, nghĩ đến những điều ước mình mong muốn có được trong sinh nhật lần thứ 19 này ——

        Cậu hy vọng bản thân và gia đình mình có thể sống khỏe mạnh đến trăm tuổi!

        Hạ Diễm nghiêm túc thổi tắt mười chín ngọn nến, sau đó cầm lấy dao cắt bánh ngọt cẩn thận cắt xuống, cậu nói: “Bánh thật đẹp.”

        Cậu vừa cắt vừa hỏi: “Đây là bánh bơ à? Cứng thật đó, không thể cắt được luôn.”

        Trần Đồng cười hì hì rồi lấy ra cái bánh ngọt thật, nói: “Ha ha ha…., ba biết con thế nào cũng sẽ trúng kế mà, đây mới là bánh ngọt thật mà chúng tôi đã chuẩn bị!”

        Hạ Diễm có chút bối rối: “Hả?”

        Cuộc sống của cậu lúc nào cũng cứ mơ mơ màng màng như vậy, thật đúng là không có chút nghiêm túc nào như khi thi toán đạt điểm tối đa cả.

        “Này, hai cái bánh thì có thể ước hai lần đó.” Trần Đồng lại thắp nến trên chiếc bánh cho Hạ Diễm một lần nữa: “Các anh em ~ mau đứng lên!”

        “Chúc mừng sinh nhật ~ Chúc cậu sinh nhật vui vẻ ~”

        Trong tiếng cười nói vui vẻ, Hạ Diễm lại nhắm mắt ước nguyện lần thứ hai trong sinh nhật tuổi 19 của mình.

        Cậu hy vọng mình sẽ trở nên mạnh mẽ và thần thông, có thể trở thành thiên sư bắt quỷ, không còn ỷ lại vào người khác, cậu ước mình sẽ lợi hại đến mức tất cả quỷ trong thiên hạ đều phải sợ mình!

        Hạ Diễm mở mắt ra, thổi tắt hết nến.

        “Điều ước của cậu nhất định sẽ trở thành sự thật!” Trần Đồng nói, “Các anh em, cạn ly nào!!”

        Đêm nay, vì Hạ Diễm vui nên uống không ít rượu vang đỏ.

        Tưởng Nhược Nhược lấy máy ra chụp ảnh cho mọi người, gương mặt trắng bệch của Hạ Diễm ửng đỏ vì uống rượu, cậu có chút choáng váng nhưng vẫn nở nụ cười trước ống kính, con ngươi màu hổ phách còn đẹp hơn cả bảo thạch.

        Bức ảnh nhanh chóng xuất hiện, Trần Đồng cầm ảnh lên hét lớn, hỏi: “Tay ai sờ eo con trai tôi, mau khai ra sẽ được khoan hồng!”

        Mấy người ai cũng đều uống nhiều, ai cũng ngã trái ngã phải, không ai trả lời câu hỏi của cậu ta.

        Ngược lại, Hạ Diễm lập tức giấu tấm ảnh đó đi, đôi mắt xinh đẹp nhìn ra bốn phía xung quanh, nhưng cái gì cũng không thấy, cậu nhẹ giọng hỏi: “Lục tiên sinh?”

        Nhưng trả lời cậu cũng chỉ có tiếng gió.

        Trần Đồng uống nhiều, đang cầm đũa hát: “Cùng xem mưa sao băng! Mưa sao băng!”

        Hạ Diễm cũng say, cậu thấy đầu mình hơi choáng nên đã ngồi lên xích đu trong sân, vừa đung đưa xích đu vừa nói: “Nhưng mà tôi không muốn xem mưa sao băng, tôi muốn xem mưa hoa đào.”

        Cậu vừa dứt lời thì đã có vô số cánh hoa đào rơi xuống trên đầu, cánh hoa màu hồng phấn bay qua trán cậu, Hạ Diễm nắm lấy một cánh hoa, ngẩng đầu lên nhẹ giọng nói: “Thì ra điều ước của mình thật sự có thể trở thành sự thật.”

        Cậu lại thì thầm: “Anh à, tôi… Tôi chỉ biết… Anh…. ”

        Cách ngày lành của cậu và lệ quỷ còn có hai mươi bốn ngày.

        Lệ quỷ tới rồi đi như cơn gió, như một chiếc bóng.

        Hôm nay là rằm tháng 7, quỷ môn mở rộng, bách quỷ ra ngoài đi lại trong đêm, đường lớn ngõ nhỏ đều tràn ngập quỷ khí âm trầm, khắp nơi trên đường đều có thể thấy được tiền giấy đang bị đốt cháy dở.

        Đây là ngày bận rộn nhất trong năm của Lục Bỉnh Văn.

        Hắn mặc một bộ áo bào màu đỏ, ngồi ở chỗ cao nhất trong biệt thự Hạ gia, dựng lên một kết giới cho Hạ trạch, bảo vệ vị hôn phu của hắn bách quỷ bất xâm. Tay lại cầm chén ngọc, chậm rãi uống rượu trắng thơm ngát của Hạ trạch.

        Quỷ Sai đến bẩm báo: “Bệ hạ, giờ hợi đến rồi.”

        Lục Bỉnh Văn vung tay áo lên, bay vào trong kiệu. Năm đại quỷ vương nâng kiệu cho hắn, bách quỷ vây quanh kiệu cùng nhau đi về hướng quỷ môn vừa mở ra kia.

Hết chương 6.

 

Bệnh Mỹ Nhân Và Minh Chủ Cưới Trước Yêu Sau – Chương 6

Ngày đăng: 26 Tháng tám, 2023

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên