Chương 60: Thủ Đoạn Của Người Đàn Ông Tốt…..
Bầu không khí ban ngày trong phòng bệnh ung thư đã rất áp lực rồi, buổi tối lại càng yên tĩnh đến kỳ lạ.
Lúc này đã là chín giờ tối, trong phòng bệnh ngoại trừ dụng cụ điện tâm đồ cắm trên người bà lão đang phát ra tiếng tích tích, thì ngay cả tiếng hít thở cũng vô cùng yếu ớt.
Nghe Lục Bỉnh Văn nói ngoài cửa không chỉ có một con quỷ, lông tơ toàn thân giáo sư Ngụy đều dựng đứng hết cả lên, ông vội vàng hỏi: “Cậu trai trẻ à, quý danh của cậu là gì?”
“Tôi họ Lục, ngày thường tôi cũng có kinh doanh chút huyền học.” Lục Bỉnh Văn nói, “Ông đừng sợ, thứ bên ngoài kia tạm thời không vào đây được.”
Lục Bỉnh Văn đặt đồ ăn vặt và hoa hồng trong tay xuống bàn trước cửa phòng bệnh, nhìn về phía phù chú chiêu quỷ trong tay Hạ Diễm.
Hạ Diễm nhận thấy tầm mắt Lục Bỉnh Văn, cậu nói: “Đây là…. Bùa hộ mệnh vợ giáo sư đã tặng cho thầy, em thấy nó giống như chiêu quỷ phù hơn, anh nhìn này?”
Chiêu quỷ phù kia tuy rằng đã rời khỏi thân thể giáo sư Ngụy, nhưng từ trong quỷ phù vẫn mọc ra ngàn vạn sợi tơ màu tím, những sợi tơ kia nối liền với thân thể giáo sư Ngụy, khiến cho cơ thể ông nhìn qua giống như một món ngon mỹ vị thu hút lệ quỷ.
Lục Bỉnh Văn cầm chiêu quỷ phù từ trong tay Hạ Diễm lên, hắn nghiêm túc nhìn một chút, sau đó mới nói với giáo sư Ngụy: “Có người cố ý xin thứ này cho Ngụy tiên sinh, mặt sau miếng ngọc này còn khắc tên ông, vậy cho nên những thứ bẩn thỉu mà ông gặp phải gần đây chỉ nhằm vào một mình ông, cũng có thể xem như là một loại… Tấn công chính xác, ông đã đeo thứ này bao lâu rồi?”
Hạ Diễm nhìn theo ánh mắt Lục Bỉnh Văn, lúc này mới phát hiện phía sau của mặt dây chuyền màu tím này còn khắc ba chữ “Ngụy Hành Đông”.
Đeo thứ này mỗi ngày chẳng khác nào ngày ngày chỉ con dao sắc bén vào trái tim mình.
“Tôi….” Yết hầu giáo sư Ngụy giật giật, trong lòng ông vô cùng căng thẳng, “Tôi mang theo bên người chưa đầy một tuần, thứ bảy tuần trước là sinh nhật tôi, vợ tôi đã đưa bùa bình an này cho tôi, cô ấy nói là mình đã cố ý đi chùa xin bùa hộ mệnh cho tôi, phía sau còn khắc tên tôi, là thứ tốt phải bỏ ra một số tiền lớn mới xin được, có thể phù hộ cho tôi khỏe mạnh bình an.”
“Bình an?” Lục Bỉnh Văn nhẹ nhàng cười một tiếng, giọng điệu có chút khinh thường, “Đây là tử ngọc cực kỳ hiếm thấy, trong chùa miếu bình thường cũng không có thứ gì như vậy. Tôi thấy vợ ông quả thật đã tốn rất nhiều tiền, nhưng tất nhiên không phải bà ta đi chùa, mà là tìm thiên sư có tâm địa đen tối pháp lực cao cường, tìm cách để hại chết ông.”
Vẻ mặt giáo sư Ngụy khó có thể tin được, tuy rằng hơn nửa đời người ông chỉ say mê kiến trúc, nhưng cũng chưa bao giờ làm chuyện phản bội vợ mình, cũng không hề lạnh nhạt với vợ, ông tự cho là gia đình mình cũng có thể xem như hài hòa, nhưng lúc này lại cảm thấy sợ hãi vô cùng.
“Có phải là vợ tôi không biết không? Cô ấy…. Không có mâu thuẫn gì với tôi cả.”
Hạ Diễm cũng nói: “Đúng vậy, hồi nhỏ em đi chùa không có một ngàn cũng có tám trăm lần, mấy thứ này em rất quen thuộc, miếng ngọc này của thầy chắc chắn không phải là thứ xuất hiện trong chùa, nó rất nguy hiểm, em nghĩ là vợ thầy đang lừa dối thầy. Cũng nhờ bát tự của thầy cứng mới chống đỡ được đến bây giờ, chứ đeo thứ này vào thì người bình thường chỉ ba ngày đã chết rồi, thân thể yếu có thể chết luôn trong ngày. Nếu hôm nay thầy tự mình đến bệnh viện, không có tụi em ở đây, phỏng chừng thầy cũng phải……”
Trên cánh tay giáo sư Ngụy nổi đầy da gà, lúc này ngón tay bà lão nằm trên giường bệnh lại giật giật, còn gật gật đầu với Hạ Diễm, giống như rất đồng ý với cách nói của cậu, hơn nữa bà còn có chuyện muốn nói.
Chỉ tiếc là thân thể bà quá yếu, cho dù đầu óc vẫn còn tỉnh táo, nhưng không thể nói rõ ràng cho con trai mình biết ngọn nguồn mọi chuyện được.
Hạ Diễm thấy bà muốn nói chuyện, lập tức đưa giấy bút qua.
Tay bà lão còn đang truyền dịch, bà run rẩy viết ra một chữ rất mơ hồ, nhìn không rõ là có ý gì, Hạ Diễm đoán cả buổi, cuối cùng mới cho giáo sư Ngụy ở một bên xem: “Chữ này là… ‘Y học’ phải không?”
Giáo sư Ngụy gật gật đầu, lại nhẹ giọng gọi bà một tiếng “Mẹ”, nhưng sau khi viết chữ này, thể lực bà lão không chống đỡ được nữa nên lại lâm vào mê man, không đáp lại lời ông.
“Bác sĩ? Bệnh viện?” Hạ Diễm đoán câu đố chữ, “Thầy ơi, gần đây vợ thầy có tới bệnh viện không?”
Giáo sư Ngụy gật đầu, nói: “Cô ấy đến vào thứ hai, lúc tôi đến thành phố bên cạnh họp, cô ấy đã đến giúp tôi đưa cơm hai lần.”
Hạ Diễm do dự một chút, cuối cùng vẫn nói: “Tuy rằng nói như vậy không hay lắm….. Nhưng từ góc độ tâm lý tội phạm, có một số người sau khi làm điều gì đó khiến người khác tổn thương, họ thích nói với người khác về tội lỗi của mình, từ đó cảm giác như mình đạt được một loại thành tựu nhất định nào đó vậy. Có lẽ….. Khi cô đến thăm mẹ thầy đã nói gì đó với bà, để cho mẹ thầy biết đến sự tồn tại của bùa hộ mệnh thầy đang đeo. Thầy nghĩ kỹ lại xem, gần đây cô có gì bất thường không? Hoặc….. Quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu có vấn đề gì không?”
Giáo sư Ngụy im lặng thật lâu mới lên tiếng: “Mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu của bọn họ không tệ lắm, nhưng cũng không thể nói là tốt, chỉ có thể nói là rất bình thường. Mẹ tôi thỉnh thoảng lại nói với tôi rằng, tôi và vợ tôi không phải cùng một loại người. Vợ tôi cũng phàn nàn với tôi rằng, mẹ tôi không hài lòng với cô ấy. Nhưng bề ngoài thì hai người ở chung cũng có thể coi như hòa hợp.”
“Như vậy……”
“Chuyện liên quan đến sinh tử, tôi chỉ có thể nghĩ đến một chuyện.” Giáo sư Ngụy nói, “Mẹ tôi đã mắc bệnh này ba năm rồi, đại khái là một năm rưỡi trước, khi chúng tôi biết bệnh tình của mẹ tôi không thể chữa khỏi, sau đó chuyển bà đến bệnh viện Ung bướu phía nam. Đêm đó vợ tôi đã khóc rất nhiều, cô ấy vừa khóc vừa nói với tôi rằng, cuộc sống vô thường khiến cô ấy sợ hãi. Cô ấy sợ ngày nào đó một trong hai chúng tôi sẽ đi trước một bước, còn lại một người sống lẻ loi trên thế giới sẽ rất cô đơn. Vì vậy cô ấy nói sẽ mua cho tôi một bảo hiểm, nếu cô ấy ra đi bất ngờ thì tôi có thể nhận được 18 triệu tiền bảo hiểm.”
Hạ Diễm nhíu mày, thầm nghĩ kỳ thật trong nhà thầy giáo cũng không thiếu tiền, một bản thảo thiết kế thôi cũng kiếm được kha khá rồi. Nhưng giáo sư Ngụy lại không kinh doanh, chỉ dựa vào tài hoa thiết kế thôi thì vẫn rất khó đạt tới trình độ đại phú đại quý.
“Tôi thấy cô ấy đau lòng như vậy nên đã đồng ý, hơn nữa còn nói cũng muốn mua cho cô ấy một phần.” Giáo sư Ngụy nói, “Nếu tôi chết bất ngờ, cô ấy cũng sẽ nhận được 18 triệu tiền bảo hiểm.” Sau ngày hôm đó, chúng tôi đã đi mua bảo hiểm, và sau đó tất cả đều bình yên hơn một năm, mãi cho đến gần đây….”
“Không sợ hai người chê cười, tai tôi rất mềm, cô ấy muốn cái gì tôi cũng đều cho cô ấy.” Giáo sư Ngụy tự giễu cười cười, “Tôi không biết vì sao cô ấy lại hại mình như vậy.”
Tuy Rằng Hạ Diễm mới mười chín tuổi, nhưng cậu là một đứa nhỏ lớn lên trong gia tộc lớn, tất nhiên sẽ có tranh giành danh lợi. Cha mẹ cậu rất yêu nhau, lại là tồn tại rất hiếm trong giới này. Ở trong vòng này, chỉ cần có mắt có tai thì thỉnh thoảng cũng có thể nghe được một vài tin đồn yêu đương kinh người gì đó, chẳng hạn như vì tiểu tam mà giết vợ, vứt chồng bỏ con…… Con người vì tình vì tiền mà có thể làm ra bao nhiêu chuyện, Hạ Diễm đã từng chứng kiến qua không ít.
Hạ Diễm nhẹ giọng nói: “….. Có lẽ đó là sự thay lòng đổi dạ.” Khi yêu nhau con người thường hay hứa hẹn, nhưng sau khi không còn yêu nữa thì những lời hứa đó giống như một trò đùa. Lời Hạ Diễm nói tuy mơ hồ, nhưng lại giúp cho giáo sư Ngụy tìm ra được đáp án cho câu hỏi.
Ông chưa bao giờ nghĩ người vợ kết tóc se duyên với mình sẽ ngoại tình, trầm mặc thật lâu ông mới chậm rãi ngồi xuống bên giường, hai tay ông đỡ trán, nói: “Cậu nói đúng.”
Những manh mối trước kia ông đã xem nhẹ, vào giờ khắc này không ngừng tuôn ra như nước chảy.
Trong mười năm qua, ông không hút thuốc, vợ ông cũng không dùng nước hoa. Nhưng từ sau khi mẹ ông bị bệnh, trên người vợ lại có thêm mùi khói thuốc nhàn nhạt, cùng với mùi nước hoa cô ấy xịt lên người để che đi mùi thuốc lá. Hai mùi hương đó trộn lẫn với nhau, giống như chiếc hộp pandora đang chờ ông mở.
Nhưng ông lại rất biết cách trốn tránh vấn đề, ông đã nghĩ rằng vợ mình áp lực vì bệnh tật của mẹ ông nên đã học cách hút thuốc.
Lúc này, ngoài cửa lại truyền đến ba tiếng gõ cửa “Cốc cốc cốc.”
Có trải nghiệm vừa rồi, giáo sư Ngụy từ trong hỗn loạn bình tỉnh lại, hoảng sợ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa, hoàn toàn không dám đi mở cửa.
“Giáo sư Ngụy, tôi đến kiểm tra phòng bệnh!”
Hạ Diễm nhìn thoáng qua bên ngoài, phát hiện người tới là một bác sĩ trung niên mặc áo blouse trắng. Thấy người tới không phải là lệ quỷ, Hạ Diễm bước tới mở cửa, vị bác sĩ kia nhanh chóng đi vào.
Giáo sư Ngụy nhìn thấy người đến thì đã lấy lại bình tĩnh, ông nói, “Bác sĩ Vương, ông đến rồi, mẹ tôi vừa ngủ được một lúc.”
“Ừ, ở giai đoạn này, xuất hiện tình huống như vậy là điều bình thường.” Bác sĩ Vương có chút tiếc nuối nói, “Mẹ anh….. Nhiều nhất chỉ có thể sống được nửa tháng, chờ đến tuần sau, nếu anh muốn đưa bà về thì cứ đưa đi.”
Giáo sư Ngụy gật gật đầu, nói: “Được, bác sĩ vất vả rồi, tôi đã biết.”
Bác sĩ xoay người rời khỏi phòng bệnh, lúc lướt qua người Hạ Diễm, cậu ngửi thấy mùi khói thuốc nhàn nhạt trên người ông ta, còn mơ hồ nhìn thấy ý cười trong mắt vị bác sĩ này.
Tuy rằng bị mùi nước khử trùng cực mạnh che lấp, nhưng Hạ Diễm vẫn luôn mẫn cảm với mùi thuốc lá, một chút dấu vết cũng có thể nhận ra.
Sau khi bác sĩ Vương rời đi, cậu nhẹ giọng phàn nàn với Lục Bỉnh Văn: “…. Mùi trên người ông ta thật khó ngửi, mùi thuốc lá trộn lẫn với mùi nước khử trùng, hình như còn có mùi nước hoa nữa, mùi hương thật sự rất tạp, khụ khụ… Khụ khụ……”
Lục Bỉnh Văn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Hạ Diễm, nói: “Bảo bối, em đã phát hiện ra một chuyện vô cùng khó lường.”
Lời nói của Hạ Diễm lại một lần nữa nhắc nhở giáo sư Ngụy, mùi hương trên người bác sĩ kia chính là mùi hương trên người vợ ông!
Chẳng trách vợ ông lại bảo chuyển mẹ ông đến bệnh viện này! Chẳng trách mỗi lần vợ ông đến bệnh viện đưa cơm cho mẹ ông sẽ về nhà rất muộn, nếu không cũng đột nhiên bị cấp trên gọi đi tăng ca, cả đêm biến mất không về! Hóa ra, vợ ông đã tằng tịu với bác sĩ chính điều trị cho mẹ mình.
Giáo sư Ngụy nhìn phương hướng bác sĩ Vương vừa rời đi, đột nhiên thay đổi sắc mặt, ông nói: “Bà nó… Gian phu dâm phụ!”
Ông nổi giận đùng đùng mở cửa đuổi theo, Hạ Diễm muốn ngăn ông lại nhưng không giữ được, chỉ thấy giáo sư Ngụy giống như mũi tên chạy ra khỏi phòng bệnh.
Người đàn ông phát hiện mình bị cho đội nón xanh, ông chạy nhanh đến mức có thể giành được vị trí thứ nhất trong cuộc đua chạy 100 mét ở đại học T, tốc độ đó báo săn trên thảo nguyên châu Phi nhìn cũng sợ.
Hạ Diễm vội vàng đuổi theo phía sau giáo sư Ngụy, cậu gọi: “Giáo sư, bây giờ thầy không thể ra khỏi căn phòng này, mau trở về đi!”
Giáo sư Ngụy đã bị cơn giận làm cho mờ mắt, ông nói: “Tôi muốn đánh chết hắn ta!”
Ông chạy thật nhanh về phía phòng làm việc của bác sĩ Vương, lại phát hiện giọng nói của Hạ Diễm càng bay xa, hành lang vốn không dài lắm nhưng bây giờ chạy mãi vẫn không thấy điểm cuối, mặc cho ông chạy thế nào cũng không chạy được đến đầu bên kia.
Ông có chút hoảng hốt dừng bước lại, lông tơ trên người bất tri bất giác lại dựng đứng lên.
Đó là một loại phản ứng sinh lý khi con người đối mặt với nguy hiểm, cho dù giáo sư Ngụy vẫn chưa nhìn thấy gì, nhưng ông lại cảm giác được không khí xung quanh người mình đột nhiên thay đổi.
Bóng đèn trong hành lang đột nhiên bắt đầu chớp tắt liên tục, giáo sư Ngụy chỉ cảm thấy phía sau mình hình như có thứ gì đó đang nhìn ông chằm chằm, ánh mắt oán độc kia như muốn xuyên thấu qua thân thể ông vậy, làm cho sống lưng ông phát lạnh.
Nhưng đúng lúc này, Lục Bỉnh Văn giống như đấng cứu thế xuất hiện trước mặt ông, cảm giác ớn lạnh trong nháy mắt cũng biến mất, lúc này ông cũng thấy rõ, trước mặt mình không phải là hành lang gì, mà là thang máy.
Ở phía sau ông, Hạ Diễm ngậm trong miệng một lá bùa, nhẹ giọng nói: “Thái Thượng Lão Quân, Vạn Quang hộ thể, Bách Quỷ khu trừ, mau mau nhận lệnh!”
Hạ Diễm đỡ giáo sư Ngụy còn đang thất hồn lạc phách dậy, nói: “Thầy đừng tức giận, tầng lầu này quỷ khí rất nặng, trong phòng bệnh có phù chú em vẽ, có thể bảo vệ thầy an toàn, vậy nên thầy không được chạy loạn.”
Giáo sư Ngụy lại được dìu trở lại phòng bệnh của mẹ mình, Hạ Diễm nói: “Thầy cảm thấy vợ thầy đã ngoại tình với bác sĩ vừa mới đến phòng bệnh à?”
“Đúng vậy.” Giáo sư Ngụy phẫn hận nói, “Tôi sớm nên nghĩ đến mới phải!”
“Ông đoán không sai.”
Đúng lúc này, mặt dây chuyền nhỏ trong tay Lục Bỉnh Văn lại phát ra ánh sáng màu tím nhạt, dưới sự hỗ trợ của linh lực, giáo sư Ngụy và Hạ Diễm cũng nhìn thấy tà vật kia tản mát ra hàng trăm hàng ngàn “sợi tơ”. Một đầu của những sợi tơ màu tím kia nối liền với giáo sư Ngụy, đầu còn lại là màu xanh lá cây, kéo dài ra ngoài phòng bệnh.
“Cái này… Đây là cái gì?” Giáo sư Ngụy hoảng sợ nói, “Cái gì đang nối vào thân thể của tôi vậy?”
“Những sợi tơ nguyền rủa.” Lục Bỉnh Văn nói, “Đầu kia nối với người thi chú, đúng là người đàn ông kia muốn hại chết ông. Nếu hắn ta đã làm điều ác với ông, vậy chúng tôi cứ ăn miếng trả miếng là được, cũng nên để cho hắn ta nếm thử mùi vị bị lệ quỷ đeo bám như mấy ngày nay ông đã phải chịu đựng.”
Trong phút chốc, những sợi tơ nguyền rủa đột nhiên đổi màu.
Đầu màu xanh biếc nối liền với Lục Bỉnh Văn, còn đầu màu tím kia thì nối với một nơi nào đó ở ngoài cửa.
“Cái này…..” Giáo sư Ngụy kinh ngạc nói, “Chuyện gì đang xảy ra thế này?”
“Hai mươi năm trước, vị trí của bệnh viện Ung bướu phía Nam hẳn là một bệnh viện tâm thần.” Lục Bỉnh Văn cười nói, “Phòng bệnh mà mẹ ông đang nằm cũng chính là phòng 1707, cách đây hai mươi năm có một bệnh nhân tâm thần rất hung hãn, biện pháp an ninh lúc ấy còn rất kém, bệnh nhân tâm thần kia đã dùng một ngọn lửa thiêu chết tất cả bác sĩ y tá ở tầng mười bảy này, cũng khiến cho vô số oan hồn bị nhốt lại ở tầng này. Mới vừa rồi mấy cô y tá ở bên ngoài còn đang nói, nơi này bị ma ám cũng không phải ngày một ngày hai, tất cả những nhân viên y tế trẻ đều nghe nói qua chuyện này, tất nhiên bác sĩ Vương cũng biết rất rõ.”
“Chuyện tiếp theo ông chứ chờ xem là được.” Lục Bỉnh Văn nói, “Kịch hay chỉ mới vừa bắt đầu mà thôi.”
Sau khi Vương Kiến Phát đi ra khỏi phòng bệnh 1707, hắn ta bước nhanh trở về phòng làm việc của mình, cũng phát hiện Hứa Mộng Dao gửi cho mình một tin nhắn.
Hứa Mộng Dao: Bùa chú đó thật sự hữu dụng à? Không phải nói sẽ thấy được hiệu quả rất nhanh à? Sao đến bây giờ mà ông ta vẫn còn vui vẻ thế?
Vương Kiến Phát: Dao Dao, em đừng gấp. Vừa rồi anh mới nhìn thấy ấn đường hắn ta đã chuyển sang màu đen, phỏng chừng thân thể hắn ta đã bị ảnh hưởng, rất nhanh sẽ bỏ mạng thôi.
Hứa Mộng Dao: Chờ hắn ta chết, trước tiên chúng ta lấy 10 triệu cho anh trả nợ, cả hai chúng ta sẽ bán nhà của mình đi, mua một căn biệt thự lớn, còn lại 8 triệu cũng đủ cho chúng ta chi tiêu hàng ngày.
Vương Kiến Phát: Nghĩ đến tương lai sau này thật tốt, hắn ta sẽ sớm chết thôi, người đàn ông vô dụng này sẽ không trì hoãn việc tốt của chúng ta được đâu.
Sau khi hắn ta gõ xong dòng chữ này, đột nhiên nghe thấy sau lưng mình giống như có người đang cười.
Trong phòng làm việc của Vương Kiến Phát chỉ có một mình hắn ta, hắn ta mê mang nhìn thoáng qua phía sau mình, sau khi xác nhận không có ai, lúc này mới đeo thẻ công tác lên, tiếp tục kiểm tra phòng.
Bây giờ là chín giờ rưỡi tối, bác sĩ nào không trực thì đã sớm rời bệnh viện về nhà, tối nay tầng 17 chỉ có một bác sĩ là Vương Kiến Phát trực, ngoài ra còn có mấy y tá ở tổ điều dưỡng nữa.
Vương Kiến Phát tùy tiện tra mấy phòng, mấy bệnh nhân này đều là người bị ung thư giai đoạn cuối, hắn ta nhanh chóng kiểm tra xong mấy phòng bệnh bên trái, nghĩ đến bộ dáng thành thật của Ngụy Hành Đông vừa rồi, hắn ta không khỏi cười nhạo một tiếng, còn thấp giọng nói: “Giáo sư đại học cái gì chứ, người đàn bà của mình bị người khác cướp cũng không biết.”
Ngay khi hắn ta đắc ý, đột nhiên cảm giác được phía sau lưng mình có cơn gió thổi qua.
Hắn ta hoàn toàn không dám quay đầu lại, mới đầu còn dùng tốc độ bình thường đi về phía trước vài bước, nhưng phía sau không ngừng truyền đến từng cơn ớn lạnh, khiến hắn ta không có cách nào trấn định như bình thường được, chỉ có thể nhanh chóng chạy về phía trước, cố gắng chạy ra khỏi nơi này.
Đây không phải là lần đầu tiên hắn ta gặp phải hiện tượng siêu nhiên ở tầng 17, nhưng trước đó hắn ta chỉ có thể nhìn thấy hình bóng mơ hồ.
Cũng vì biết trước kia lầu 17 đã xảy ra chuyện gì, biết nơi này từng bị quỷ ám, vậy nên hắn ta mới sắp xếp cho mẹ Ngụy Hành Đông ở đó, muốn lợi dụng chiêu quỷ phù trên cổ Ngụy Hành Đông để tất cả lệ quỷ tầng 17 này quấn lấy và hại chết ông ta.
Vì sợ quỷ nên Vương Kiến Phát đã đi chùa cầu cho mình một lá bùa hộ mệnh, phù hộ hắn ta được bình an. Sau khi chạy về phía trước, không biết đã chạy bao lâu, rốt cục hắn ta cũng chạy đến trước cửa thang máy, cảm giác ớn lạnh phía sau cũng biến mất.
“Bà nó, đúng là gặp quỷ mà.”
Vương Kiến Phát thở phào nhẹ nhõm, hắn ta đi vào thang máy, ấn nút tầng 1, hắn ta thầm nghĩ, chỉ cần mình rời khỏi tầng 17 thì chắc là sẽ không sao, dù sao trong bệnh viện này cũng chỉ có tầng 17 là bị ma ám.
Thang máy chậm rãi đi xuống, trong thang máy không có một bóng người, Vương Kiến Phát nhắm mắt thở dài, nhưng khi hắn ta mở mắt ra thì lại nhìn thấy một cảnh tượng hết sức kinh khủng, tất cả các nút từ tầng 1đến tầng 16 đều sáng lên.
Hắn ta chỉ nhấn tầng 17, vậy các nút từ tầng 1 đến tầng 16 ai đã nhấn?
Vương Kiến Phát hoảng sợ nhìn xung quanh, cảm giác lạnh sống lưng lại truyền đến từ phía sau lưng, rồi lại trèo lên đỉnh đầu hắn ta, trong không gian nhỏ hẹp kín mít mơ hồ hình như lại có cơn gió thổi qua.
Ngay sau đó, Vương Kiến Phát nhìn thấy một con dao phẫu thuật sáng bóng đến chói mắt. Hắn ta hét lớn một tiếng rồi ngã xụi lơ trên mặt đất, cửa thang máy lúc này đã dừng lại ở tầng 16.
Cửa thang máy chậm rãi mở ra, ba con lệ quỷ bay lơ lửng trên không trung đồng loạt nhìn về phía Vương Kiến Phát, một trong số đó còn phát ra tiếng cười lạnh lẽo.
Vương Kiến Phát thấy thế thì nắm chặt lấy tượng phật vàng treo trên cổ mình, miệng không ngừng lẩm lẩm: “Phật tổ phù hộ, Phật tổ phù hộ, Phật tổ phù hộ!”
“Ha ha…… A……” Trên mặt nữ y tá kia lộ ra nụ cười cứng ngắc, làn da cô ta còn có dấu vết bị lửa thiêu đốt, thấy Vương Kiến Phát đang nhìn mình, cô ta nghiêng đầu, dùng một tư thế người thường khó có thể tưởng tượng được xoay cổ mình 180 độ.
Cô ta vươn bàn tay mảnh khảnh ra, móng tay kia giống như có sinh mệnh mà lao thẳng về phía cổ Vương Kiến Phát.
Vương Kiến Phát hét lớn một tiếng, nói: “Tôi muốn các người đi hại hắn ta, tại sao bây giờ lại tới tìm tôi, các người tìm nhầm người rồi!”
“Phựt” một tiếng. Sợi dây chuyền vàng trên cổ Vương Kiến Phát bị giật đứt, tượng phật vàng nặng nề rơi xuống mặt đất, mà ba con lệ quỷ bồi hồi ngoài cửa cũng “Vèo” một cái di chuyển ra phía sau Vương Kiến Phát.
“Bà nó, tôi sai rồi, tôi sai rồi!” Vương Kiến Phát nói, “Tha mạng, tha mạng cho tôi, đừng tới tìm tôi, hãy đi tìm Ngụy Hành Đông đi!”
Mấy con lệ quỷ cũng không để ý đến việc hắn ta xin tha, cửa thang máy lại một lần nữa đóng lại, trong nháy mắt, thang máy đột nhiên lao thẳng hạ xuống dưới nhanh chóng, Vương Kiến Phát hét lớn: “A a a…!”
Ba con lệ quỷ kia cầm dao tới gần hắn, nữ quỷ trong đó còn đưa tay sờ sờ khuôn mặt tạm coi như anh tuấn của Vương Kiến Phát, dùng móng tay nhọn hoắc móc lấy điện thoại của hắn ta ra, hơn nữa còn ấn vào số điện thoại của Hứa Mộng Dao.
“A lô….” Hứa Mộng Dao cười khẽ nói, “Lát nữa muốn gặp em sao?”
Vương Kiến Phát đã bị dọa cho choáng váng, hắn ta nói không nên lời, nữ quỷ kia nhẹ nhàng cười một tiếng, Hứa Mộng Dao liền lớn tiếng chất vấn: “Anh….. Sao bên cạnh anh lại có phụ nữ?! Vương Kiến Phát, anh lại đi tìm phụ nữ có phải không?!”
Nữ quỷ lại cười vài tiếng nữa, trước khi Hứa Mộng Dao cúp điện thoại còn nói: “Tối nay anh trực mà còn dám đưa phụ nữ vào bệnh viện, bây giờ tôi đến đó đánh chết anh, cứ chờ đó cho tôi!”
Dứt lời, cô ta cúp máy luôn.
Vương Kiến Phát vô cùng hoảng sợ nhìn ba con lệ quỷ phía sau mình, hắn ta không ngừng chắp tay xin tha, “Các ngài thật sự tìm nhầm rồi, người các ngài muốn giết không phải tôi, mà là Ngụy Hành Đông, là Ngụy Hành Đông đó. Thiên sư bán bùa kia sao có thể bán hàng giả được….”
Vì hắn ta sợ chết nên khóc nước mắt nước mũi đầy mặt, nhưng nụ cười của ba con lệ quỷ kia vẫn không dừng lại.
Một trong những hồn ma bác sĩ còn cầm con dao phẫu thuật sáng lấp lánh trong tay và nói, “Tôi sẽ….. Làm phẫu thuật….. Cho ông!”
Cổ tay Vương Kiến Phát bị cắt nhẹ một cái, máu đã chậm rãi chảy ra từ chỗ vết thương.
Lưu lượng máu chảy ra không nhanh, nhưng Vương Kiến Phát học y nên tất nhiên là hắn ta biết, dựa theo tốc độ này thì chỉ cần thêm bốn mươi phút nữa thì hắn ta sẽ chết ở đây.
Mà cửa thang máy này lại không có ý muốn mở, ba con lệ quỷ vẫn vây quanh làm cho hắn ta không thể nhúc nhích, hắn ta suy yếu nằm trong thang máy, nữ quỷ kia lại lấy điện thoại di động của hắn ta ra, dí sát khuôn mặt tái nhợt không có chút huyết sắc nào tới gần hắn ta, hỏi: “Ai bán…… Phù chú…. Cho ông?”
“A a a…. Là Phương đạo trưởng! Là Phương đạo trưởng!” Vương Kiến Phát nói, “Tôi đã mất năm trăm ngàn để mua bùa chú này, ông ta là một tên lừa bịp! Số điện thoại ở đây, các ngài còn muốn gọi điện thoại cho ai cứ tùy tiện gọi, chỉ cần tha cho tôi một mạng là được, các ngài cũng đánh tôi cũng được……”
Nữ quỷ y tá ấn xuống số điện thoại gọi cho đạo trưởng, nó dùng ánh mắt trống rỗng nhìn Vương Kiến Phát, nói: “Gọi ông ta… Lại đây. Nếu ông ta…… Không đến, người chết… là ông.”
Bất cứ ai nghe được uy hiếp như vậy cũng đều sinh ra sợ hãi, Vương Kiến Phát hoảng loạn cầm lấy điện thoại lên, nói: “A lô, Phương đạo trưởng, tối nay ông có thể đến bệnh viện một chuyến không? Tôi đã có đủ tiền mặt để trả số còn lại cho ông rồi, nhưng tôi không thể đi đến chỗ ông được, ông đến bệnh viện gặp tôi để lấy tiền nhé.”
“Cái gì? Ngày mai không được, ngày mai tôi đi công tác rồi, nếu vậy ông đợi tháng sau lấy tiền nhé.” Giọng nói của Vương Kiến Phát có chút run rẩy, “Tốt nhất là đêm nay ông tới đây đi, được, lát nữa gặp.”
Hắn ta gọi điện xong thì run rẩy nhìn về phía nữ quỷ bên cạnh, nói: “Ngài xem, như vậy được không? Tôi đi được chưa?”
Nữ quỷ xoay cổ, thang máy lại nhanh chóng đi lên, lần này lên rất cao, không biết qua bao lâu, cuối cùng thang máy cũng dừng lại ở tầng 17.
Sau khi cửa thang máy mở ra, Vương Kiến Phát đang chảy máu đầm đìa nhìn thấy Hứa Mộng Dao nổi giận đùng đùng đi tới. Trong nháy mắt nữ quỷ kia đã nhập vào cơ thể Hứa Mộng Dao, sau đó bóp cổ Vương Kiến Phát rồi hét lớn: “Đồ vô tâm, đã cùng nhau hứa hẹn, đã nói sẽ ở bên cạnh bà đây, đã nói sẽ cùng nhau giết chết chồng bà rồi đường đường chính chính ở bên nhau, vậy mà giờ ông dám tìm con khác ân ái! ông nợ nần không có tiền trả, ông ham mê cờ bạc, vậy mà ông…… Cái tên khốn này!”
Tiếng la hét của bà ta hấp dẫn đám y tá trẻ gần đó đến vây xem, không bao lâu sau, người nghe tin mà đến đã vây quanh khắp tầng 17.
Quần chúng ăn dưa hóng chuyện nhìn thấy Hứa Mộng Dao vừa bóp cổ Vương Kiến Phát vừa không ngừng la hét, còn hắn ta cũng không ngừng la lên bảo mình bị thương nặng sắp chết. Mà Ngụy Hành Đông thì lại vô cùng bình tĩnh đứng nhìn cặp gian phu dâm phụ trước mặt mình.
Những người xung quanh nhìn thấy hai kẻ ngoại tình này cũng không có ý định tiến lên an ủi, ngược lại còn cùng nhau đi tới an ủi Ngụy Hành Đông, bảo ông hãy bình tâm, sau này tìm một người khác tốt hơn.
Hạ Diễm đứng bên cạnh Lục Bỉnh Văn, cậu nheo mắt nhìn hắn, nói. “Hôm nay lại phải nhờ anh giúp đỡ rồi.”
Lục Bỉnh Văn thừa dịp rảnh rỗi lức xem kịch vui, đem bó hồng vừa rồi mình mang đến nhét vào trong lòng Hạ Diễm, hắn nói: “Phu nhân, hôm nay em có giận anh không?”
Hạ Diễm bị hắn chọc trúng tâm tư nhỏ, nói: “Cũng không có giận gì, chỉ là……”
Cậu nhẹ nhàng cong khóe môi, sau đó lấy một bó hoa hướng dương nhỏ từ trong ba lô của mình ra.
“Em cũng có chuẩn bị cho anh một bó hoa nhỏ.” Ánh mắt xinh đẹp của Hạ Diễm nhìn về phía Lục Bỉnh Văn, “Anh ơi, em có chút nhớ anh.”
Hết chương 60.