Bệnh Mỹ Nhân Và Minh Chủ Cưới Trước Yêu Sau – Chương 62

Chương 62: Động Phòng (Phần 1)……

 

    Hạ Diễm dễ dàng bị Lục Bỉnh Văn bế lên, dưới chân không có điểm tựa, đành phải ngoan ngoãn ôm lấy cổ hắn, đôi mắt xinh đẹp dưới ánh nến yếu ớt càng thêm mê người.

        Cậu nhìn Lục Bỉnh Văn, nhẹ giọng nói: “Động phòng….. Ngày nào mà anh không động phòng, đối với anh thì chuyện này cũng không có gì mới mẻ.”

        “Không…. ” Lục Bỉnh Văn rũ mắt nhìn Hạ Diễm, “Mỗi ngày Phu nhân đều tươi ngon mỹ vị.”

        Hạ Diễm đang suy ngẫm về tinh hoa của ngôn ngữ, nhưng ngay sau đó cậu và Lục Bỉnh Văn đã xuất hiện ở tẩm cung của Phong Đô đại đế.

        Đầu tiên, cậu nhìn thấy bó hoa hướng dương cắm trong bình sứ thanh hoa trên bàn, lại nhìn thấy bức tranh chân dung Phong Đô đại đế treo cách đó không xa, những vật nhỏ đến từ Minh Vương vương phi đã khiến cho Minh vương điện quỷ khí âm trầm có vài phần ấm áp.

        Lục Bỉnh Văn đặt Hạ Diễm lên chiếc chăn gấm tơ vàng, còn hắn thì tự mình đi tới bên cạnh bàn, xách bầu rượu lên, đổ rượu trắng thơm ngát vào trong miệng mình, Hạ Diễm có chút mê mang nhìn lão quỷ, thầm nghĩ, hắn đang uống rượu chúc mừng sinh nhật à?

        Lục Bỉnh Văn bước tới bên giường, lúc cúi người hôn Hạ Diễm đã đem rượu trong miệng chuyển qua cho mỹ nhân trong lòng mình.

        Hạ Diễm bị mùi rượu hun cho choáng váng, cậu khẽ ho vài tiếng, sau đó ngước mắt lên nhìn hắn, nói: “Sao đột nhiên lại nhớ tới uống rượu? Chẳng lẽ….. Đang diễn lại đêm tân hôn động phòng hoa chúc của chúng ta sao?”

        “Không.” Lục Bỉnh Văn gãi gãi cằm nhỏ của Hạ Diễm, “Anh chỉ cảm thấy….. Sau khi say phu nhân rất đáng yêu.”

Mùi gỗ thông trên người Lục Bỉnh Văn vẫn rất dễ ngửi, Hạ Diễm mơ mơ màng màng nhìn về phía hắn, rồi lại bị miệng đối miệng đút thêm cho hai ngụm rượu trắng nữa.

        Tửu lượng của cậu thật sự rất kém, uống không bao nhiêu đã cảm thấy mình như bay lên tận chín tầng mây, vì để phòng ngừa mình rơi từ trên tầng mây xuống đất, cậu đã ôm lấy một cánh tay Lục Bỉnh Văn rất chặt, sau đó nghiêng đầu tựa vào vai hắn.

        Lục Bỉnh Văn nhìn hai má Hạ Diễm đã ửng hồng, hắn cười đùa: “Bạn nhỏ, gọi anh đi.”

Hạ Diễm ngoan ngoãn cọ cọ hai má mình lên cánh tay hắn, cậu nhẹ giọng nói: “Anh ơi, em nóng quá.”

        Lục Bỉnh Văn sửng sốt, ánh mắt hắn trầm xuống, sau đó buông bình rượu màu vàng trong tay xuống, cúi người đè Hạ Diễm lại. Hạ Diễm bất ngờ bị đẩy ngã, cậu nhẹ giọng oán giận, nói: “Sao đột nhiên lại hung dữ với em như thế chứ…… Em ngoan như vậy mà, cũng không phải là không cho anh ngủ.”

Thiếu niên mười chín tuổi đang mơ mơ màng màng, trên người lại có đủ loại phong tình trên thế gian. Tuy còn nhỏ nhưng cậu đã nắm chặt tâm tư lệ quỷ, làm cho vị lệ quỷ hơn ba ngàn năm chưa từng động tình với ai cũng khó mà nhịn được.

        Có lẽ đó là duyên phận, hoặc cũng có thể là số phận.

        Lục Bỉnh Văn cười khẽ một tiếng, hắn vươn tay cởi nút áo Hạ Diễm, nói: “Có thể lát nữa còn hung dữ hơn.”

        Từng đợt quỷ khí nhập thể, Hạ Diễm khẽ mở mắt, sau đó dùng cổ tay che miệng mình lại những tiếng rên rỉ không lọt ra ngoài.

Cho dù biết lão quỷ này là một lão lưu manh, nhưng Hạ Diễm cũng không ngờ tới vào ngày sinh nhật của hắn mình lại không xuống được giường. Chờ cậu tỉnh lại lần nữa, sinh nhật của Lục Bỉnh Văn đã trôi mà không có chút cảm giác lễ nghi nào cả.

        Hạ Diễm mê mang nhìn ánh nắng ban mai bên ngoài cửa sổ căn hộ, sau đó nhìn thời gian trên điện thoại di động, đã hơn năm giờ sáng, hơn nữa còn là năm giờ sáng của ngày 30 tháng 9 âm lịch.

Hạ Diễm:…… Không nói được lời nào.

        Lục Bỉnh Văn thấy cậu đã tỉnh thì xuống giường hâm nóng chút sữa, cũng cho một ít mật ong vào sữa, ôm Dạ Diễm thơm phức ra khỏi giường cho cậu uống hết ly sữa. Trong lúc uống sữa cậu đã kiểm tra điện thoại, phát hiện mình có vô số tin nhắn chưa đọc, còn có một cuộc gọi nhỡ của mẹ nữa chứ.

        Trong số đó có một tin nhắn là của giáo sư Ngụy.

        Giáo sư Ngụy nói: Hạ Diễm, may nhờ có cậu cứu tôi một mạng, tôi đoán mình có đưa tiền thì cậu cũng sẽ không nhận, vậy nên đã lấy danh nghĩa của cậu quyên tặng 10 vạn cho cô nhi viện. Mặc dù cậu là ân nhân của tôi, nhưng cũng là học trò mà tôi tâm đắc. Về mặt học tập tôi vẫn sẽ nghiêm khắc, hy vọng cậu hiểu. Tôi đã chôn cất tro cốt của mẹ mình bên cạnh bố như mong muốn của bà, tôi cũng đã soạn một thỏa thuận ly hôn với vợ cũ của mình. Nhân gian muôn hình vạn trạng, thật sự là thê lương, để cho một đứa nhỏ như cậu nhìn thấy những thứ này, cũng là do kẻ làm trưởng bối như tôi thất trách.

        Hạ Diễm suy tư một lát rồi trả lời lại: Giáo sư Ngụy, cảm ơn thầy đã quyên góp, cũng mong thầy đừng suy nghĩ nhiều, mẹ thầy đã đi đến một thế giới khác, nơi đó không có bệnh tật, chắc hẳn bà ấy đã tìm thấy sự bình yên và thoải mái ở đó. Dù thế gian này xô bồ đến đâu, xin hãy vững tin rằng, thầy là một người tốt và rất xuất sắc, tương lai sau này sẽ tốt đẹp hơn.

        Chờ đến khi trời sáng, Hạ Diễm gọi lại video cho mẹ.

        Cậu mặc áo len cổ cao màu trắng Lục Bỉnh Văn mua cho mình, cả người thoạt nhìn đều hết sức mềm mại, cậu nhẹ giọng, nói: “Mẹ, hôm qua mẹ gọi cho con à?”

        Cố Liên tò mò nhìn Hạ Diễm, nói: “À, không có việc gì. Hôm qua giáo sư Ngụy Hành Đông đã gọi điện thoại cho ba con, nói là muốn cảm ơn chúng ta đã nuôi dạy ra một đứa bé ưu tú như vậy, còn nói con đã cứu mạng anh ấy, sau này sẽ tận tâm tận lực dạy con học thiết kế. Vậy nên ba mẹ muốn gọi cho con hỏi một chút, rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì?”

        Hạ Diễm một năm một mười kể cho mẹ mình nghe về chuyện xảy ra gần đây, Cố Liên gật gật đầu, nói: “Giáo sư Ngụy cũng xui xẻo thật…… Nhưng mà, Diễm Diễm à, hôm qua sao con không nghe điện thoại của mẹ vậy?”

        “Hôm qua……” Hai má Hạ Diễm lại đỏ lên, “Hôm qua con tổ chức sinh nhật cho Lục tiên sinh.”

 Cố Liên cố nén nụ cười trên mặt, bà nhẹ giọng nói: “À…. Thì ra là tổ chức sinh nhật.”

        Sau đó, rõ ràng Hạ Diễm nghe thấy tiếng ba mình ở một bên trêu ghẹo: “Đi đâu chơi mà ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có thời gian trả lời.”

Hàng mi thật dài trên mắt Hạ Diễm khẽ run rẩy, cậu nói: “….. Mẹ, con cúp máy đây, con phải đi học rồi. ”

        “Ừ, mẹ biết rồi. Giáo sư Ngụy rất lợi hại, ngươi đi theo ông ấy chắc chắn không sai.” Cố Liên cười cong mắt, “Ngoài học hành con cũng phải chú ý thân thể nữa đó, thân thể con còn đang phát triển, ăn nhiều đồ ăn ngon một chút nhé con.”

        Tai Hạ Diễm đỏ bừng, ngày hôm qua…… Đồ ngon không ăn được miếng nào, nhưng đồ khó nói thì ăn cũng không ít.

        Sau khi Hạ Diễm cúp máy thì nằm trên sô pha trong phòng khách, Lục Bỉnh Văn đứng trước gương cẩn thận chỉnh sửa quần áo trên người mình, sau đó mới quay đầu lại nói với Hạ Diễm: “Phu nhân, anh rất thích bộ âu phục em mua cho anh.”

        Hạ Diễm “hừ” một tiếng, cũng không thèm nhìn lão lưu manh kia một cái, cậu nói: “Không bao giờ mua quần áo cho anh nữa.”

        Lục Bỉnh Văn ôm Hạ Diễm từ phía sau, hắn cúi người hôn Hạ Diễm rồi nói: “Hạ Diễm….. “

 “Hả?” Hạ Diễm ngồi dậy, nhìn về phía nam quỷ anh tuấn trước mặt, “Làm sao vậy?”

Ngay sau đó, 99 bông hồng đỏ rực xuất hiện trong vòng tay cậu.

        Bộ dáng Hạ Diễm ôm hoa hồng vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu, nhìn qua thật sự không có chút tức giận nào, hôm qua bị khi dễ cả ngày, hôm nay bất quá cũng chỉ nhẹ nhàng nói một câu, “Không bao giờ mua quần áo cho anh nữa.”

        Hoa hồng xinh đẹp kiều diễm, mỗi một đóa hoa được phủ một lớp sương trong suốt, nhưng Hạ Diễm so với hoa hồng cậu ôm trong ngực còn đẹp hơn.

        Lục Bỉnh Văn trầm giọng, nói: “Nếu sớm biết em thích hoa hồng như vậy, sinh nhật em anh nên tặng hoa hồng, anh phải bắt đầu theo đuổi em sớm một chút.”

        Hạ Diễm ngước mắt nhìn Lục Bỉnh Văn, khóe môi vụng trộm nở nụ cười: “Nhưng em vẫn cảm thấy…. Tình yêu sau khi kết hôn thú vị hơn, còn có thể ly hôn….. A!”

Sáng hôm nay học Vật lý đại học, bởi vì Hạ Diễm đã cùng Lục Bỉnh Văn náo loạn một hồi, vậy nên mãi đến khi khóa học bắt đầu năm phút mới vội vàng từ cửa sau lẻn vào lớp.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Trong số các môn cơ bản, cậu học các môn hóa học, toán học, rất tốt, và đặc biệt nhất là môn vật lý.

        Những kiến thức giáo viên giảng cậu cũng không xa lạ gì, vậy nên cứ ngồi ở ghế sau lười biếng ngẩn người, vừa lướt diễn đàn Thiên Sư vừa luyện tập ngưng tụ linh lực.

        Vì Phương Hạc bị tổ kiểm tra của Hiệp hội Thiên Sư bắt được tự ý bán Chiêu quỷ phù cho người khác, vậy nên hôm nay diễn đàn Thiên Sư thật náo nhiệt.

        [Hai……! Phương Hạc, thiên sư cấp S3 của phòng kiểm tra kỷ luật ở Hiệp hội Thiên sư đã bị lệ quỷ cắn trả, xương cốt toàn thân bị gãy, kinh mạch bị đứt, bây giờ đã là một phế nhân, trước mắt đã bị Hội trưởng Nguyễn nhốt vào địa lao.】

 [Đầu năm nay còn có người làm loại chuyện thiếu đạo đức như vậy à? Bán Chiêu quỷ phù, lúc qua thế giới bên kia thế nào cũng bị giảm công đức, ông ta cần gì phải làm như vậy chứ? Bây giờ thì tốt rồi, chẳng khác nào như một cái xác.】

        【Bán chiêu quỷ phù và giết người có gì khác nhau? Đây là hỗ trợ người khác giết người, tổ kiểm tra làm rất tốt! Không thể để loại sâu bọ này lưu lại trong Hiệp hội Thiên sư được, đáng đời ông ta!】

        [Chẳng qua, tôi nghe nói là vợ của một giáo sư hoa kiến trúc đại học T ngoại tình, người phụ nữ này ngoại tình cùng với một bác sĩ, hai người này tính toán mưu hại vị giáo sư kia, nhưng học trò của thầy ấy là người có hiểu biết một chút về huyền học bí thuật, trong lúc vô tình đã cứu mạng giáo sư.】

        【Đại học T? Không phải là Hạ Diễm đó chứ? Wao…. Lại là đại mỹ nhân à, đại mỹ nhân thật sự là người đẹp tâm cũng đẹp, tiền lại nhiều nữa chứ, tôi trực tiếp tự tin nói: chào vợ! 】

【Vợ Tôi Là Miêu Miêu Mua Mặt Nạ】: Muốn có vợ thì tự mình cưới đi, ngấp nghé vợ người khác làm cái gì?

          [Lầu trên, vợ là của mọi người, chúng ta tự do!]

        【Nghe nói lệ quỷ cắn trả Phương Hạc cực kỳ hung ác, lúc ấy tổ kiểm tra có rất nhiều thiên sư cấp S3 đều có mặt, nhưng không có một ai bắt được nó, bệnh viện quả nhiên là nơi âm khí nặng nề mà, không ngờ lại có ác quỷ hung hãn như vậy.】

        Hạ Diễm nhẹ nhàng nở nụ cười, thầm nghĩ, quả thật không phải ác quỷ bình thường, quỷ kia cực kỳ hung dữ, một con thôi cũng có thể mạnh hơn ngàn vạn lệ quỷ khác. Đại khái là hôm qua song tu quá dữ dội, tuy hôm nay Hạ Diễm không có chút khí lực nào, nhưng linh lực lại rất dồi dào.

        Linh lực cuồn cuộn không ngừng từ đan điền truyền đến, cậu dùng linh lực huyễn hóa thành một thanh chủy thủ tinh xảo, cầm thanh chủy thủ kia trong tay chơi đùa một phen, lúc này mới nhớ tới, hình như Lục Bỉnh Văn cũng từng dùng một thanh chủy thủ làm bằng linh lực, nhưng so với thanh này của cậu thì lớn hơn một chút, hai cái có hình dáng khá giống nhau.

        Hiện tại tất cả linh lực của cậu đều đến từ Lục Bỉnh Văn, cho nên vũ khí cũng sẽ có chút tương tự, nhưng không phải hoàn toàn giống nhau.

        Hạ Diễm thu chủy thủ về, thầm nghĩ, nói không chừng cậu thật sự có thể kéo được cây cung xinh đẹp kia.

        Tất nhiên Tiểu Kiều ở một bên cũng không nghe giảng, cậu ta rất kích động gởi link kết quả cuộc thi thiết kế cho Hạ Diễm xem, nói: [Tiểu Hạ! Cậu đạt giải nhất toàn quốc rồi! Tác phẩm của cậu là tác phẩm duy nhất đạt giải trong các tác phẩm dự thi của trường chúng ta!】

        Hạ Diễm còn chưa kịp mở liên kết do Tiểu Kiều gởi tới thì Lục Bỉnh Văn đã gửi tin nhắn cho cậu kèm theo một đường links: Chúc mừng em đã giành giải nhất.

        Hạ Diễm không nghĩ tới Lục Bỉnh Văn lại quan tâm đến kết quả cuộc thi này như vậy, hắn còn để ý hơn cả cậu, bản thân cậu sau khi cố gắng cũng không để ý gì đến kết quả, đến tận bây giờ thì đã gần như quên mất chuyện này, nhưng Lục Bỉnh Văn và Tiểu Kiều thì lại nhớ rõ.

        Lục Bỉnh Văn: Buổi tối có muốn tổ chức ăn mừng không?

        Hạ Diễm gởi cho hắn một icon mèo nhỏ lăn lộn: Anh mà ăn mừng như vậy thì vợ anh có thể qua thế giới bên kia luôn.

        Lục Bỉnh Văn trả lời cậu bằng một icon mèo nhỏ lăn lộn.

        Hai người đang tán gẫu thì Đại Kim gửi tới một video trong nhóm chat công ty: Vừa rồi có một khách hàng mới tới, vừa uống nước ép hoa Bỉ ngạn xong thì bắt đầu nôn liên tục, nếu không chúng ta vẫn nên đưa anh ta đến bệnh viện đi?

        Trong ảnh là một người đàn ông bụng rất to, sắc mặt ông ta xanh mét, bên cạnh còn có một bãi nôn nhỏ, những cái khác Hạ Diễm không nhìn rõ, chỉ nhìn thấy một lọn tóc nhỏ và một ít cát.

        Hạ Diễm hỏi: Vị khách này có phải là dị thực không?

        Đại Kim nói: Ông chủ à, nếu cậu có thời gian cậu đến xem nhé. Ông ấy nói gần đây mình rảnh rỗi nên đã đi trượt tuyết với bạn bè, vợ ông ấy cũng đi cùng.”

        Hạ Diễm: Được!

        Hạ Diễm gửi tin nhắn cho Lục Bỉnh Văn: Anh ơi, anh đến đón em nhé!

        Một giây sau, Lục Bỉnh Văn cầm ô đen xuất hiện bên cạnh Hạ Diễm, hắn nói: “Không vội, anh đưa em đi ăn cơm trước, sau đó chúng ta lại đến văn phòng công ty.”

Lục Bỉnh Văn là xe chuyên dụng hình người của Hạ Diễm, cậu cảm thấy so với Bentley, Rolls-Royce thì hắn còn nhanh hơn.

        Lúc hai người dịch chuyển đến hậu viện công ty thì vợ của người đàn ông kia đang ở bên cạnh khóc thật thảm thiết, bà vừa khóc vừa nói: “Làm sao bây giờ……”

Sắc mặt người đàn ông kia trắng bệch, vừa rồi ông còn mới nôn ra một ít tóc, nhưng vẫn khẳng định mình không sao, nói mình còn phải nhanh chóng đi tham gia một buổi họp mặt bạn học cũ.

Hạ Diễm bối rối nói: “Ông như vậy mà vẫn muốn tham gia tiệc tùng sao?”

        Người đàn ông trung niên nhìn về phía Hạ Diễm, nói: “Là gặp mặt bạn thời cấp ba, đã nhiều năm rồi chúng tôi không gặp, liên lạc với nhau cũng không dễ dàng gì, tôi muốn đi gặp bạn học cũ của mình.”

Hạ Diễm có thể nhìn thấy trong bụng người đàn ông trung niên này có một ít quỷ khí, nhưng cũng không hiểu vì sao ngay cả nước ép hoa Bỉ ngạn cũng vô dụng.

        Cậu nghĩ đây hẳn là lệ quỷ có oán khí rất nặng, vậy nên đã cầu cứu nhìn về phía Lục Bỉnh Văn.

 Lục Bỉnh Văn nói: “Đây là quỷ mê tâm khiếu.”

        Lục Bỉnh Văn đi lên phía trước, dùng ngón cái ấn vào giữa hai con mắt của người đàn ông, ông ta đột nhiên quỳ xuống đất như bị điện giật, sau đó không ngừng nôn mửa, nôn ra rất nhiều cát và máu.

        Những thứ nôn ra kia bốc lên mùi hôi thối nồng nặc, đột nhiên ông phun ra một cái móng tay màu đen, lúc này ánh mắt người đàn ông hình như đã tỉnh táo hơn một chút, nhưng rất nhanh sau đó đã ngất xỉu ngã trên mặt đất.

        “Bây giờ đưa ông ấy đến bệnh viện rửa dạ dày.” Lục Bỉnh Văn nhìn về phía vợ của người đàn ông, hắn hỏi:”Gần đây ông ta có gặp ai đó, hoặc là nhìn thấy chuyện gì kỳ quái không?”

        “Có!” Vợ của người đàn ông kia đi đến bên cạnh Lục Bỉnh Văn, “Anh ấy….. Năm anh ấy tốt nghiệp trung học đã cùng mấy người bạn học giỏi trong lớp đi du lịch trên núi tuyết với nhau, nhưng trên đường gặp phải tuyết lở, chỉ có một mình anh ấy còn sống trở về, những người khác thì…. Theo tôi biết thì đều đã qua đời.”

        “Nhưng gần đây anh ấy đột nhiên nói là mình đã gặp người bạn thời cấp ba.” Người phụ nữ run giọng nói, “Người bạn cũ kia, từng là bạn tốt nhất thời trung học của anh ấy, cũng là người đã tham gia lần leo núi tuyết đó. Chồng tôi đã gặp người bạn ấy vào thứ bảy tuần trước, còn nói với tôi là khi đó bạn của mình rơi vào trạng thái thực vật, khoảng hai năm sau mới tỉnh lại. Thật tốt khi người bạn đó vẫn còn sống.”

Hạ Diễm gật gật đầu, ý bảo người phụ nữ tiếp tục nói.

        “Tôi bán tín bán nghi về chuyện này, nhưng chủ nhật vừa rồi anh ấy đã đi ăn cơm với người bạn cũ đó, sau khi trở về thì anh ấy bắt không ăn uống gì, mãi cho đến hôm nay, ngoại trừ uống nước ra thì anh ấy cũng không ăn thứ gì.” Người phụ nữ nói, “Sáng sớm hôm nay thì anh ấy bắt đầu nói nhảm, nói muốn đi tham gia tụ họp bạn bè, lại nhắc tới tên mấy bạn học….. Vương Sảng, Hà Lương Ngọc, Vu Khinh, tôi và chồng tôi không phải là bạn học thời trung học, nhưng tôi đã nghiêm túc hỏi giáo viên chủ nhiệm của chồng mình, tên của mấy người bạn học mà anh ấy nhắc đến đều đã qua đời trong trận tuyết lở năm đó.”

 

Hết chương 62.

Bệnh Mỹ Nhân Và Minh Chủ Cưới Trước Yêu Sau – Chương 62

Ngày đăng: 19 Tháng mười hai, 2023

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên