Chương 67: Lời Tỏ Tình Của Phu Nhân Diễm Diễm……
Vóc dáng tiểu hồ ly còn thấp hơn Việt Việt một chút, nó không thể tin được nương theo ánh trăng nhìn bàn tay mình, sau đó nhẹ giọng nói: “Tôi…. Thế mà tôi lại…. Hóa hình?”
Từ khi mới sinh ra hồ ly Thanh Khâu đã có linh lực, nhưng cũng phải trải qua thời gian dài trưởng thành mới có thể từ một con hồ ly nhỏ biến thành hình người, rồi sau đó lại chậm rãi lớn lên, biến thành hình thái của người trưởng thành.
Việt Việt cũng không sợ yêu quái như phần lớn người trưởng thành, cậu bé thấy Ngôn Ngôn hóa thành người thì vô cùng mừng rỡ, nó “Wao…” lên một tiếng rồi nói: “Ngôn Ngôn, cậu có thể biến thành người rồi.”
Nó cầm lấy bàn tay nho nhỏ của Ngôn Ngôn, lúc này Ngôn Ngôn mới cảm giác được sự vui mừng, nhưng sau đó lại khóc lớn: “Oa ….. Việt Việt, tôi sốt mấy ngày rồi, tôi còn nghĩ là mình sẽ chết, oa …..”
Việt Việt ôm hồ ly nhỏ an ủi, nói: “Đừng lo lắng, cậu sẽ không sao.”
Hạ Diễm và Lục Bỉnh Văn sóng vai nhau đứng trong phòng ngủ của cậu bé, nhìn hai đứa trẻ nắm lấy bàn tay nhỏ bé nhảy nhót vui mừng trên sàn nhà, trong lòng cảm thấy thật ấm áp.
Cái đuôi mềm mại của hồ ly nhỏ lắc lư theo động tác nhảy lên nhảy xuống của nó, khuôn mặt nho nhỏ vẫn còn ướt đẫm nước mắt chưa khô, nhưng trong mắt lại sáng lấp lánh, giống như đang giấu một viên bảo thạch xinh đẹp, tràn ngập mừng vui và hạnh phúc.
Hạ Diễm nhẹ giọng hỏi Lục Bỉnh Văn: “Anh ơi, tiểu hồ ly sẽ không sao chứ?”
“Ừ, chắc là sẽ không có việc gì đâu.” Lục Bỉnh Văn nói, “Anh vừa mới liên lạc với tộc trưởng Hồ tộc ở Thanh Khâu, một lát nữa tộc trưởng sẽ đến đón nó về nhà.”
Tiểu hồ ly vẫn luôn dựng thẳng lỗ tai lên len lén nghe Hạ Diễm và Lục Bỉnh Văn nói chuyện, khi nghe nói tộc trưởng của mình sắp tới, nó khóc càng thương tâm hơn.
“Oa….. tôi muốn ở cùng Việt Việt, tôi không muốn trở về Thanh Khâu!
Hạ Diễm đi tới trước mặt Tiểu hồ ly rồi ngồi xuống, dùng khăn giấy lau nước mắt cho con hồ ly nhỏ đáng yêu này, cậu nói: “Bây giờ mày còn quá nhỏ, ở nhân gian sẽ gặp phải nguy hiểm, nếu lại gặp phải lão đạo sĩ tâm địa đem tối kia thì sao, hắn ta sẽ bắt mày đi luyện đan, lúc đó thì mày sẽ thật sự không bao giờ gặp lại Việt Việt nữa.”
Tiểu hồ ly chơi trò ăn vạ, nó đặt mông ngồi xuống sàn nhà, hai tai rũ xuống, vừa khóc vừa nói: “Nhưng sau khi sinh tôi ra không bao lâu thì cha mẹ tôi đã mất, khoảng thời gian ở cùng Việt Việt cũng là thời gian vui vẻ nhất của tôi kể từ khi sinh ra, tôi cũng muốn lớn lên cùng bạn bè, oa……”
Hạ Diễm nhìn nó khóc thương tâm như vậy, cũng có chút không đành lòng.
Việt Việt cũng rất buồn, bây giờ nó không có năng lực để giải quyết chuyện này, nó suy nghĩ một chút rồi lại chạy đến phòng bếp, lấy một cái bánh ngọt sô cô la từ trong tủ lạnh ra rồi chạy trở về.
“Đừng khóc nữa, ăn bánh ngọt đi.” Việt Việt sờ sờ tai hồ ly, “Cậu nhìn này, đây là bánh sô cô la cậu thích nhất.”
Tiểu hồ ly liền vừa nức nở vừa cầm dĩa bánh ngọt lên ăn, chỉ chốc lát sau đã ăn cho mặt dính đầy sô cô la, nó đã đói bụng mấy ngày nay, một cái bánh ngọt đã nhanh chóng chui vào trong bụng. Việt Việt lại lấy ra mấy hộp sữa chua và một đĩa giăm bông trong tủ lạnh ra đưa cho nó, cậu bé nói: “Cậu ăn chậm một chút, cẩn thận không lại làm bụng khó chịu.”
Trong phòng chợt lóe lên một luồng ánh sáng trắng, một vị mỹ nhân tóc bạc cầm quạt xếp xuất hiện trong phòng ngủ, hắn ta xách tiểu hồ ly đang ăn giăm bông lên rồi nói với Lục Bỉnh Văn: “Tại hạ là Hồ Thanh Lạc, yêu hồ ở Thanh Khâu, đa tạ Lục huynh, đứa nhỏ này ham chơi, chúng tôi cũng đã tìm nó rất lâu, không ngờ nó lại chạy xa như vậy.”
Mọi người đều nói hồ yêu rất đẹp, Hạ Diễm nhìn vị mỹ nam tóc dài này, trong lòng âm thầm cảm khái, hồ ly hóa hình quả thật rất bắt mắt.
Vị hồ yêu Thanh Khâu trước mắt này nhìn qua vẫn chỉ khoảng hai mươi tuổi, nhưng kỳ thật đã hơn một ngàn năm tuổi, là một trong những trưởng lão của Hồ tộc.
Tiểu hồ ly bị tóm cổ thì vừa khóc nức nở vừa nói: “Tộc trưởng, tôi muốn ở lại chỗ này với Việt Việt, oa …..”
Việt Việt cũng ôm lấy hai chân lơ lửng của Tiểu hồ ly, cậu bé nói: “Chú hồ ly ơi, chú đừng mang Ngôn Ngôn đi được không? Cậu ấy vẫn chưa ăn no.”
“Ngôn ngôn?” Hồ Thanh Lạc đỡ trán, “Hồ Nhạc Nhạc, sao ngay cả tên thằng nhóc mi cũng đổi rồi?”
Tiểu hồ ly rơi nước mắt, nó nói: “Tôi nhập gia tùy tục mà.”
Hồ Thanh Lạc:…… Nghẹn.
Hạ Diễm xoa đầu tiểu hồ ly, cậu an ủi nó: “Mày còn quá nhỏ, bây giờ mà ở nhân gian, lỡ bị người xấu làm thành áo lông thì phải làm sao?”
Hồ Thanh Lạc nghe thấy giọng nói của Hạ Diễm thì có chút kinh ngạc, hắn ta nhìn về phía cậu, hỏi: “Ngài đây là?”
Lục Bỉnh Văn ôn hòa lễ độ nói: “Đây là vợ tôi, Hạ Diễm.”
“Thì ra là như vậy. Tôi ở Thanh Khâu cũng có nghe nói Phong Đô đại đế và nhân loại kết hôn, không nghĩ tới còn có cơ hội nhìn thấy chân dung của lệnh phu nhân.” Hồ Thanh Lạc cười cười, “Chẳng qua, giọng nói của Hạ tiên sinh rất giống với một người bạn cũ của tôi. Hơn một ngàn năm trước, tôi cũng chỉ là một Tiểu hồ ly trạc tuổi với Nhạc Nhạc bây giờ, bởi vì chạy loạn khắp nơi mà rơi vào bẫy của thiên sư, may mà nhờ có người đó cứu tôi ra khỏi chiếc bẫy, còn dùng linh lực trị thương cho tôi, vậy nên tôi mới có cơ hội biến từ một tiểu hồ ly thành đại hồ ly.”
Hồ Thanh Lạc nói tới đây thì đột nhiên cảm nhận được linh lực ấm áp vừa rồi Hạ Diễm chữa thương cho hồ ly nhỏ. Sau khi luân hồi, dung mạo con người sẽ thay đổi, giọng nói cũng sẽ thay đổi, nhưng chỉ có cảm giác linh lực là không thay đổi. Hắn ta kinh ngạc nhìn về phía Hạ Diễm, nói: “Hạ tiên sinh. Chẳng lẽ ngài thật sự là An thiên sư chuyển thế sao?”
Hạ Diễm có chút mê mang, nói: “An thiên sư? An Dương thiên sư?”
“Thời gian đã trôi qua lâu lắm rồi.” Trong lúc nhất thời, Hồ Thanh Lạc cảm khái vô cùng. “Giọng nói và bộ dáng của tiên sinh đều có thay đổi. Nhưng linh lực của tiên sinh thì vẫn ấm áp như vậy.”
Hạ Diễm tò mò nói: “Ngài quen An thiên sư?”
“Nói ra chuyện rất dài, quan tài của An thiên sư là ta và Hoa yêu hạ táng.”
Ký ức của Hồ Thanh Lạc giống như thủy triều cuồn cuộn dâng lên, An thiên sư hơn một ngàn năm trăm năm trước cả ngày làm bạn với yêu ma quỷ quái, từ khi ngài ấy sinh ra đã là cô nhi, về sau vị đạo trưởng nhận nuôi ngài ấy cũng bị bệnh mà qua đời.
An Dương qua đời vì bệnh phổi khi chỉ mới hai mươi lăm tuổi, Hồ Thanh Lạc và mấy tiểu yêu quái khác đã chôn ngài ấy ở Linh Ngọc Sơn, cũng trồng một cây hoa đào ở trước mộ phần. Cả đời ngài ấy cô tịch, nhưng cũng cứu được vô số người trong lúc nguy hiểm, nhưng cả đời ngài ấy chỉ cô độc một mình, cuối cùng người lo mai táng cho ngài ấy lại là mấy con yêu quái quen thuộc.
Hồ Thanh Lạc không nói cho Hạ Diễm biết tất cả những chuyện này, mà hắn ta chỉ nói: “Bây giờ cuộc sống của ngài thế nào?”
Ngàn năm sau, An Dương đã chuyển thế thành Hạ Diễm, cậu được ngàn vạn yêu thương bao bọc, cha mẹ dành cho cậu rất nhiều yêu thương, bạn bè cho cậu rất nhiều quý mến, người yêu cũng dành cho cậu rất nhiều tình cảm.
Hạ Diễm chưa bao giờ tưởng tượng ra kiếp trước của mình là gì, tuổi thọ của con người chỉ ngắn ngủi mấy chục năm, nhưng yêu quái thì lại có thể sống hơn ngàn năm. Sau một thời gian dài, Tiểu Bạch hồ ly đã từ một con hồ ly nhỏ lớn lên thành hồ ly xuất sắc nhất trong hồ tộc, nhưng hắn ta vẫn không quên vị ân nhân đã cứu mạng mình.
“Tôi sống cũng không tệ lắm, người nhà đối xử với tôi rất tốt, Lục tiên sinh cũng rất yêu thương tôi, tôi cũng vào được ngôi trường mình yêu thích, làm chuyện mình muốn.” Hạ Diễm nhẹ giọng nói, “Dù thế nào đi nữa tôi vẫn cám ơn anh vì vẫn còn nhớ đến An Dương thiên sư.”
Hồ Thanh Lạc sửng sốt, sau đó lại nở nụ cười chân thành xuất phát tự nội tâm, hắn ta nói: “Vậy tốt quá. Sau khi chết, cát bụi trở về với cát bụi, đất trở về với đất, chuyện cũ trước kia đừng nhắc lại.”
Hồ Thanh Lạc đưa túi hương đầy linh dược của mình cho Hạ Diễm, hắn ta nói: “Hạ tiên sinh, trong túi hương này là một ít thuốc bổ, người tu đạo thường dùng thuốc bổ này để hầm canh, uống vào có thể gia tăng linh lực. Tôi và tiên sinh rất có duyên, túi hương này cứ coi như là lễ vật tôi tặng ngài.”
Hạ Diễm cảm ơn hắn ta, trong mắt cậu vẫn còn mang theo chút mơ hồ.
Cậu đưa mắt nhẹ nhàng hỏi Lục Bỉnh Văn, rất muốn biết rốt cuộc chuyện này là như thế nào. Lục Bỉnh Văn cầm tay cậu, thì thầm nói: “Về nhà sẽ kể tỉ mỉ cho em nghe.”
Đúng lúc này, Việt Việt chỉ vào thời gian trên đồng hồ, giống như đã hạ quyết tâm làm việc gì đó, cậu bé nói: “Các chú ơi, còn khoảng mười phút nữa mẹ con sẽ về nhà. Mẹ cháu không cho cháu nuôi Ngôn Ngôn, chắc chắn sẽ mắng cháu rồi đuổi Ngôn Ngôn đi. Nếu như Ngôn Ngôn ở lại sẽ gặp nguy hiểm, vậy các chú hãy đưa Ngôn Ngôn đi đi.”
Việt Việt cúi đầu, khẽ thở dài, cậu bé nói tiếp: “Đáng tiếc là cháu không thể bảo vệ được Ngôn Ngôn, nếu cháu có thể bảo vệ được cậu ấy thì tốt rồi, Ngôn Ngôn, cậu hãy chờ tôi, chờ tôi lớn lên nhất định sẽ kiếm được rất nhiều tiền, thuê thật nhiều thiên sư bảo vệ cậu.”
Đồng Ngôn Vô Kỵ, nhưng cũng thể hiện được sự chân thành của đứa nhỏ.
Hồ Thanh Lạc không nghĩ tới tình cảm của đứa trẻ nhân loại này đối với Hồ Nhạc Nhạc lại sâu sắc như vậy, là một lão yêu quái đã sống hơn ngàn năm, tất nhiên hắn ta biết mọi sự chân thành đều rất đáng quý.
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, hắn ta nói: “Tôi đã nghĩ ra một cách, những năm gần đây hồ yêu trong tộc lớn một chút đã đến nhân gian để học trung học. Nhạc Nhạc, nếu con không muốn về Thanh Khâu thì ta sẽ ủy thác cho một đôi vợ chồng hồ yêu đang làm việc ở thành phố B nhận nuôi, con phải theo chú đó học pháp thuật, chờ con học được cách thu hồi tai và đuôi của mình lại thì bọn họ sẽ cho con đi học. Con có đồng ý không?”
Tiểu hồ ly khóc đến mức nước mắt nước mủi tèm nhem, phải năm giây sau nó mới phản ứng lại được, sau đó mới cất giọng: “Ya….”
Nó nhảy loi choi trên tấm thảm trong phòng ngủ rồi nói, “Chắc chắn con đồng ý rồi! Con muốn học tiểu học với Việt Việt! Con muốn làm bài tập về nhà với Việt Việt! Ya…..”
Hai đứa trẻ trông rất hạnh phúc, thậm chí còn nắm tay nhau xoay vòng tròn. Chỉ có điều, tiểu hồ ly này vừa mới hóa hình, thân thể vẫn còn rất suy yếu, mới nhảy được mấy cái đã có chút mệt mỏi.
Hồ Thanh Lạc xoa xoa đầu tiểu hồ ly, nói: “Nhạc Nhạc, trước tiên con đi theo ta đẫ, mẹ người ta sắp trở về rồi, đêm hôm xông vào nhà dân là phạm pháp đó.”
Tiểu hồ ly miễn cưỡng nói lời tạm biệt với Việt Việt, nó vẫy vẫy tay nhỏ với Việt Việt, Việt Việt cũng vẫy tay với nó. Chờ đến khi Tiểu hồ ly đi xa rồi mà Việt Việt vẫn còn dựa vào cửa sổ nhìn chằm chằm bóng lưng hồ ly nhỏ.
Hạ Diễm và Lục Bỉnh Văn đã ở lại với Tiểu hồ ly cho đến khuya, cuối cùng đôi vợ chồng Bạch hồ ly đang làm việc ở thành phố B cũng vội vàng từ trên xe Mercedes chạy xuống, hai người cúi đầu chào Hồ Thanh Lạc, “Thanh Lạc trưởng lão, ngài tới rồi.”
Ý thức chủng tộc của Thanh Khâu Hồ rất mạnh, hồ ly lớn tuổi thường rất chăm sóc hồ ly còn nhỏ, cho dù đó là con nhà ai cũng đều được hồ ly trưởng bối chăm sóc.
Hồ Thanh Lạc chỉ chỉ tiểu hồ ly đang ngủ say trong ngực mình, nói: “Nhóc con này tên là Hồ Nhạc Nhạc, còn là một đứa trẻ chưa tới một trăm tuổi, hai người cho nó ăn thêm một ít thịt trứng sữa. Chờ thân thể nó khôi phục thì dạy cho nó một ít phép thuật. Nếu cậu nhóc học được cách giấu tai và đuôi thì đưa nó đến trường tiểu học Thực Nghiệm thành phố B học. Nó có người bạn nhân loại tên là Quách Việt, nếu thuận tiện thì thỉnh thoảng hai người đón đứa nhỏ kia đến nhà chơi cùng nó.”
Hai vợ chồng hồ ly đã ở nhân gian nhiều năm, kinh doanh lông thú nhân tạo thân thiện với môi trường, họ tự do về kinh tế và trông không có khác gì với con người.
Nhìn thấy con hồ ly nhỏ, cả hai đều rất vui vẻ, nói, “Được, tộc trưởng, chúng tôi sẽ chăm sóc cho đứa trẻ này thật tốt.”
Hai vợ chồng hồ ly ôm Hồ Nhạc Nhạc lại hóa thành hình thái hồ ly rời đi, Hồ Thanh Lạc cũng nói với Hạ Diễm và Lục Bỉnh Văn: “Hạ tiên sinh, đại đế, đêm đã khuya, hai người cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
Hạ Diễm gật gật đầu, nói: “Được, Hồ tiên sinh đi đường cẩn thận.”
Hồ ly gật gật đầu, hắn ta nhìn Hạ Diễm cười, chỉ trong nháy mắt đã ngự kiếm bay đi mất trước mặt Hạ Diễm. Mà Lục Bỉnh Văn cũng cầm chiếc ô đen lên, đưa Hạ Diễm về căn hộ của hai người, hắn nói: “Em đói bụng không? Chúng ta ăn gì đó trước đi.”
Hắn dùng linh lực khống chế nồi niêu xoong chảo nhanh chóng di chuyển, Hạ Diễm đứng ở cửa phòng bếp nhìn Lục Bỉnh Văn làm cơm trứng cho mình, cậu nhẹ giọng hỏi: “Anh à, vừa rồi vị trưởng lão Thanh Khâu kia nói thật à?”
Lục Bỉnh Văn gật đầu, nói: “Đúng vậy, hắn ta nói không sai. Hôm nay anh đã đến Thần sự cục một chuyến, Hạ Diễm, kỳ thật là em đang độ kiếp, em đã chín kiếp công đức viên mãn rồi, đời này nếu công đức có thể viên mãn nữa thì sẽ phi thăng thành thần tiên.”
“Công đức viên mãn? Phi Thăng?” Hạ Diễm vô cùng kinh ngạc khi nghe đến những từ này, “Phi Thăng là làm thần tiên sao?”
Trong phòng bếp có mùi thức ăn thơm phức, Lục Bỉnh Văn gật gật đầu, nói: “Đúng vậy, nếu em làm thần tiên thì sẽ có sinh mệnh vô tận.”
Trong lòng Hạ Diễm nhất thời ngũ vị tạp toàn, cậu vừa mừng rỡ, vừa kinh ngạc, vừa có chút mê mang….. Rất nhiều tình cảm phức tạp trộn lẫn với nhau, làm cho cậu nửa ngày cũng không thể nói ra được câu nào.
“Vì vậy, em….. Ngàn năm trước em thật sự là An thiên sư à?” Hạ Diễm kinh ngạc nói, “Chẳng trách em có thể cầm được Dẫn Hồn Cung….”
Lục Bỉnh Văn đáp một tiếng, hắn nói tiếp: “Đúng vậy. Chẳng qua đó đều là chuyện của quá khứ, em là em, cậu ấy là cậu ấy, người anh cưới là Hạ Diễm, anh không quan tâm đến kiếp trước của em.”
Hạ Diễm gật gật đầu, cậu đồng ý với cách nói của Lục Bỉnh Văn, nhưng vẫn rất cảm kích An thiên sư đã tích lũy nhiều công đức như vậy.
“Sau này vẫn phải nhận đơn hàng nhiều hơn, tích lũy công đức đến một ngày nào đó, nói không chừng Diễm Diễm nhà chúng ta sẽ biến thành tiểu thần tiên.” Lục Bỉnh Văn nói, “Anh nghĩ, bước tiếp theo nên mở rộng công ty, thuê thêm thiên sư giúp em tích lũy công đức.”
Hạ Diễm xoa xoa huyệt thái dương, cậu vẫn cảm thấy có chút choáng.
Cậu nói, “Phi thăng….. Chắc là rất khó, phải không?”
“Tất nhiên phi thăng không dễ rồi, nhưng anh sẽ dốc toàn lực hỗ trợ cho em.” Lục Bỉnh Văn nói, “Mặc dù em đã biết trước chuyện có thể xảy ra, nhưng cũng đừng để ở trong lòng, dù sao bây giờ em vẫn là một con người, em sống hạnh phúc là điều quan trọng nhất.”
Có lẽ số trời đã định, Lục Bỉnh Văn liếc mắt một cái đã nhìn trúng Hạ Diễm, có lẽ ông trời cũng đã chọn hắn là người trợ giúp Hạ Diễm phi thăng.
Hạ Diễm suy tư một lát rồi mới nói: “Vậy nếu như….. Mãi cho đến khi em một trăm tuổi mà công đức vẫn chưa viên mãn, ngược lại còn già đi, thế thì phải làm sao?”
“Anh sẽ đi theo em đến kiếp sau.” Lục Bỉnh Văn kiên định nói, “Em đã gả cho anh rồi, vậy anh sẽ bảo vệ em đời đời kiếp kiếp.”
Hạ Diễm nhìn vào mắt Lục Bỉnh Văn, ánh mắt lão quỷ Lục Bỉnh Văn rất nghiêm túc.
Nam quỷ tốt này lúc mới kết hôn nói muốn bảo vệ cậu cả đời, bây giờ lại nói sẽ bảo vệ cậu đời đời kiếp kiếp. Đây có được coi là dịch vụ nâng cấp không, hoặc đó chỉ là một động thái phù phiếm?
Hạ Diễm tựa vào cửa phòng bếp nhìn hắn, nói: “Vậy anh phải giảm bớt số lần song tu mới được, thậm chí tuần trước anh còn làm em bị trừ một vạn điểm công đức, anh xem, hành động đó có giống như lời nói không?”
Lục Bỉnh Văn khí định thần nhàn nói: “Trước khi chặt củi phải mài đao chứ, phải tăng trưởng linh lực trước đã mới làm những việc khác được.”
Hạ Diễm nghe hắn nói mà á khẩu, không nói được lời nào.
Lục Bỉnh Văn dùng linh lực khống chế canh gà và cơm chiên trứng bay lên bàn ăn, hắn cũng ngồi vào bàn, nói: “Diễm Diễm, đến ăn cơm nào.”
Hạ Diễm cầm chén cơm trong tay, suy nghĩ một hồi lâu vẫn không hình dung ra được cuộc sống của thần tiên sẽ như thế nào. Nếu cậu thật sự có thể phi thăng thành tiên, chắc là có thể giống như Thần bốn mùa, thỉnh thoảng có thể đến nhân gian nhìn một chút?
Nói không chừng còn có thể ban phước cho gia đình và bạn bè của mình, mang lại may mắn cho họ, chăm sóc cuộc sống của họ trên trái đất. Nếu đúng là như thế…… Vậy có vẻ thật tốt.
Nhưng trăm năm sau, cha mẹ và bạn bè đều đã qua đời và tiến vào vòng luân hồi, đến lúc đó, những người cậu từng trân quý này sẽ không thể làm bạn với cậu nữa.
Nhưng Lục Bỉnh Văn thì vẫn ở đó. Nếu cậu làm thần tiên thì có thể ở bên cạnh Lục Bỉnh Văn mãi mãi, ngay cả sinh tử cũng không thể tách bọn họ ra được. Chuyện tình của bọn họ sẽ không bao giờ kết thúc, bọn họ sẽ cùng nhau bước trên dòng sông thời gian dài dằng dặc.
Nghĩ tới đây, Hạ Diễm đột nhiên cảm thấy thật vui vẻ, cơm đã ăn xong hơn phân nửa lúc nào không hay.
“Phu nhân.” Lục Bỉnh Văn nói, “Hôm nay anh không có ở bên cạnh, em có nhớ anh không?”
Hạ Diễm ngước mắt nhìn lão quỷ, sau đó lại cong mắt cười, nói: “Em bận đi tìm hồ ly nhỏ, không có thời gian nhớ đến anh.”
“Anh rất nhớ em.” Lục Bỉnh Văn nhìn cậu rồi lại nói, “Phi Thăng là chuyện tốt, nhưng có sinh mệnh vô tận cũng sẽ cô đơn.”
Vẻ mặt Lục Bỉnh Văn nhìn qua rất lạnh lùng lãnh đạm, giống như hắn không có nhu cầu về tình cảm, nhưng lại coi trọng tình yêu hơn bất cứ ai.
Hạ Diễm không ngờ có một ngày Lục Bỉnh Văn cũng sẽ nói những lời này với mình, cậu nhẹ giọng hỏi: “Anh ơi, anh cũng cảm thấy cô đơn sao?”
“Thỉnh thoảng.” Lục Bỉnh Văn nói, “Sau khi gặp em thì anh không còn cô đơn nữa, nhưng những ngày trước đó thì rất cô đơn.”
Lời Lục Bỉnh Văn nói nghe có chút không thuận miệng lắm, nhưng cũng không khó hiểu.
Hạ Diễm nhìn vào mắt Lục Bỉnh Văn, cậu rũ mắt xuống, nói: “Thật ra trước khi em gặp anh, thỉnh thoảng em cũng sẽ cảm thấy thật cô đơn. Nhưng kể từ khi thích anh rồi thì cảm giác đó đã biến mất.”
Hôm nay nói chuyện yêu đương với Lục Bỉnh Văn, Hạ Diễm đã nói ra những lời mình chưa bao giờ nói.
Cậu nghĩ Lục Bỉnh Văn hẳn là biết, dù sao thì thích một người không chỉ dừng lại ở lời nói, mà còn thể hiện qua cả hành vi và ánh mắt. Nhưng cậu nói câu đó xong thì Lục Bỉnh Văn lại giật mình sửng sốt, hắn trầm giọng, nói: “Diễm Diễm, vừa rồi em nói cái gì, nói lại một lần nữa đi?”
Hạ Diễm nghiêng đầu nhìn lão quỷ: “Trước khi gặp được anh, thỉnh thoảng em cũng sẽ cảm thấy thật cô đơn.”
Lục Bỉnh Văn lắc đầu, như thể đang nói cho Hạ Diễm biết, điều hắn muốn nghe không phải là câu này. Hạ Diễm cũng nhận ra tâm tư của lão quỷ nhà mình, cậu nói: “Loại cảm giác này đã biến mất.”
Lục Bỉnh Văn:…….
Hạ Diễm khẽ bật cười thành tiếng, cậu không để ý đến hắn nữa mà trực tiếp nói: “Anh ơi, em thích anh.”
Hạ Diễm cười rộ lên trông rất ngọt ngào, ánh mắt lại giống như một con mèo nhỏ tinh ranh, hương dừa trên người cậu lúc xa lúc gần như đang trêu chọc thần kinh Lục Bỉnh Văn. Hắn trầm mặc vài giây rồi đột nhiên đứng bật dậy, nắm lấy cằm Hạ Diễm rồi cúi người hôn lên môi cậu.
Hạ Diễm bị hôn bất ngờ, thầm nghĩ, trong miệng mình chắc vẫn còn mùi cơm chiên trứng, nhưng Lục Bỉnh Văn cũng không thèm để ý đến điều đó, chỉ tập trung hôn cậu.
Lục Bỉnh Văn vác Hạ Diễm lên: “Tối nay em không có bài tập về nhà phải không?”
Hạ Diễm đã hiểu được ý đồ của Lục Bỉnh Văn, cậu giãy dụa trên lưng hắn, nói: “Có, tất nhiên là có rồi, bài tập về nhà rất nhiều.”
Lục Bỉnh Văn đáp lại một tiếng rồi ném Hạ Diễm lên giường, bắt đầu cởi nút áo sơ mi của mình, hắn nói: “Chờ em ngủ rồi anh sẽ làm giúp em.”
Hạ Diễm:…… Nghẹn.
Hạ Diễm quần áo xộc xệch ngồi ở đầu giường, cậu lẩm bẩm: “Yêu đương không chỉ có mỗi chuyện này, anh không muốn làm chuyện gì khác nữa sao, ví dụ như cùng em ngắm trăng, chơi game các kiểu….. Song tu nhiều như vậy thật sự không chán sao?”
Lục Bỉnh Văn nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, nghiêm trang nói: “Anh nghĩ điều thú vị nhất khi yêu chỉ có ba chuyện.”
Hạ Diễm: “Hả?”
“Ôm, hôn và song tu.” Lục Bỉnh Văn cúi người xuống, nắm lấy cằm Hạ Diễm, “Làm một nam quỷ tốt, đương nhiên phải cho vợ mình ăn no mới được.”
Hết chương 67.