Bệnh Mỹ Nhân Và Minh Chủ Cưới Trước Yêu Sau – Chương 7

Chương 7: Hồn ma Học trưởng…..

 

    Đến cuối hè, Hạ Diễm một mình lên máy bay đi đến thành phố B, bắt đầu cuộc sống đại học của mình.

        Vốn dĩ ba mẹ định đưa cậu đến thành phố B, nhưng Hạ Diễm đã khéo léo từ chối. Buổi tối trước khi đi, Cố Liên đã chuẩn bị cho Hạ Diễm một vali lớn chứa đầy các loại đồ vật linh tinh tránh quỷ trừ tà và thuốc, thậm chí bà còn muốn Hạ Diễm mang theo một thanh kiếm gỗ đào để treo ở ký túc xá, bà có chút lo lắng quá độ.

        Hạ Triều thì ngược lại, ông thoải mái giống như đưa Hạ Diễm đi du lịch vậy, chỉ dặn dò cậu tự chăm sóc bản thân cho tốt, nếu không muốn ở ký túc xá thì đến căn hộ ở, không cần phải miễn cưỡng bất cứ điều gì.

       Từ khi Hạ Diễm sinh ra đến giờ, phần lớn thời gian đều sống ở thành phố Tân Hải, lần đầu tiên cậu đi xa nhà như vậy, trong lòng mơ hồ còn có chút hưng phấn.

        Chờ khi thật sự đứng ở cổng trường đại học T, lúc đó cậu mới có cảm giác chân thật rằng mình đã rời khỏi nhà.

        “Tân sinh viên khoa kiến trúc đăng ký ở chỗ này, ký tên ở đây, sau đó quẹt thẻ căn cước rồi đi theo xe đưa đón là được rồi, sẽ có một chú giúp đỡ mang hành lý.” Đàn chị chào đón tân sinh viên vừa cười vừa nói với Hạ Diễm, “Chào mừng cậu đến T Đại.”

        Thành phố B là một khu vực nội địa, mùa hè nóng hơn ở thành phố ven biển, cũng không có gió biển ẩm ướt.

        Cây xanh trong khuôn viên trường luôn hướng về phía mặt trời, tràn đầy sức sống.

        Hạ Diễm cảm ơn cô gái rồi kéo hành lý lên xe.

        Chờ xe đưa đón đi xa, cô gái chào đón tân sinh viên năm nay mới hưng phấn nói: “A a a! Khoa chúng ta cũng có đại soái ca, chờ qua vài ngày nữa hỏi thăm thử cậu ấy có đối tượng hay chứ!”

        “Bình thường thì đẹp trai như vậy đã sớm có người nhà rồi.” Đàn chị hướng dẫn làm thủ tục giấy tờ cũng nhìn về phía chữ viết của Hạ Diễm, “Chữ của cậu ấy cũng rất đẹp.”

        “Mắt nhìn cũng rất đẹp!” Một nữ sinh khác nói, “Đó là đại mỹ nhân vừa trong trẻo vừa lạnh lùng.”

        Ký túc xá T đại là phòng 2 người và có phòng tắm riêng.

        Không giống như phòng bốn người có giường ở trên và bàn ở dưới, giường và bàn trong phòng hai người được tách biệt, giường đối diện với bàn học, bố cục tương tự như phòng hai giường của khách sạn, giữa hai giường còn treo rèm của các tiền bối để lại, buổi tối ngủ kéo rèm lên là có thể tạo thành một không gian tương đối riêng tư.

        Giường của Hạ Diễm nằm bên cạnh cửa, thể lực của cậu không tốt lắm, quét dọn xong ký túc xá cũng có chút mệt mỏi.

        Cậu buộc khấu bình an vào đầu giường mình, bật điều hòa rồi ngồi trên ghế trong ký túc xá ngẩn người.

        Không bao lâu sau, một nam sinh mặt búp bê nhỏ nhắn kéo theo một cái rương thật lớn bước vào cửa, cậu ta cười tủm tỉm chào hỏi Hạ Diễm, nói: “Này, tôi tên là Tô Cảnh Kiều, gọi tôi là Tiểu Kiều được rồi! Bốn năm tiếp theo sẽ làm bạn cùng phòng với cậu, sau này nhờ cậu giúp đỡ nhiều hơn nha.”

        Hạ Diễm cười cười với cậu ta: “Tôi là Hạ Diễm, sau này giúp đỡ nhiều hơn.”

        Mặc dù Hạ Diễm có chứng sợ giao tiếp xã hội nhẹ, nhưng bạn cùng phòng của cậu rất dễ ở chung, còn chia sẻ với cậu rất nhiều đặc sản Giang Tây trong cái rương lớn cậu ta mang theo.

        Buổi tối, hai người dọn dẹp sạch sẽ ký túc xá xong thì bắt đầu chơi game, Hạ Diễm dựa vào kỹ thuật chơi game cao siêu của mình nhanh chóng thiết lập tình cảm bạn bè với bạn cùng phòng.

        “Hạ Diễm, cậu đã nghe nói đến những chuyện kỳ quái trong trường chúng ta chưa?” Tô Cảnh Kiều nằm trên giường nói, “Không phải trường đại học nào cũng đều có mấy truyền thuyết sao.”

        Hạ Diễm ngậm một miếng bánh quy, nhanh chóng điều khiển nhân vật trong game bắn tỉa một người, nói: “Hả?”

        “Tôi nghe đồn ban đêm ở tầng 7 phòng 18 bị ma ám, chúng ta ở phòng mấy?”

        Hạ Diễm giật mình, buông bánh quy xuống, nói: “Chúng ta đang ở tầng bảy phòng 18.”

        Tô Cảnh Kiều và Hạ Diễm đồng thời lâm vào trầm mặc, một lát sau, Tô Cảnh Kiều cười hắc hắc vài tiếng.

        Cậu ta nói: “Mấy lời đồn đãi như thế thực ra chỉ là lừa đảo mà thôi, trên thế giới này làm gì có ma? Trái lại, huấn luyện quân sự mới thật sự đáng sợ, thành phố B nóng như vậy, không chừng còn khiến cho người ta ngất luôn ấy chứ. ”

        Hạ Diễm gật gật đầu, cậu cũng sợ mình ngất luôn trên sân huấn luyện, vậy bốn năm kế tiếp cậu sẽ mất sạch mặt mũi khi đối mặt với phụ lão Giang Đông. Nhưng cậu cũng sợ yêu ma quỷ quái, vậy cho nên trước khi đi ngủ còn kiểm tra khấu bình an đặt ở đầu giường và bùa bình an bọc trong túi hương.

        Bởi vì ban ngày quá mệt mỏi nên sau khi Hạ Diễm và bạn cùng phòng tắm rửa xong thì đi ngủ ngay, bọn họ tắt đèn rất sớm.

        Ban đêm, cậu loáng thoáng nghe thấy tiếng bạn cùng phòng đi vệ sinh xả nước, Hạ Diễm ngủ không sâu, cậu mơ mơ màng màng mở mắt ra, vừa vặn nhìn thấy một bóng người màu đen vụt qua đầu giường mình.

        Hạ Diễm cho là bạn cùng phòng nên cũng không để ý, cậu xoay người tiếp tục ngủ, còn mơ một giấc mộng rất kỳ quái.

        Cậu biết mình đang nằm mơ, mặc dù trong mơ nhưng cậu vẫn đứng ở cửa ký túc xá, khiến cho giấc mơ càng thêm chân thật.

        Cậu nhìn thấy một nam sinh thân hình cao lớn đang đi đi lại lại trên hành lang ký túc xá, trong tay còn cầm một quyển “Kiến trúc học đại cương”, người đó đang đọc thật to nội dung trong cuốn sách.

        Một lát sau, nam sinh đọc sách kia có vẻ đã thấm mệt, anh ta buồn chán bắt chước tiếng chim.

        “Líu lo… líu lo.”

        Đột nhiên, sắc mặt anh ta không chút thay đổi bắt chước: “Tôi là Tô Cảnh Kiều, bốn năm tiếp theo sẽ làm bạn cùng phòng với cậu, mong cậu giúp đỡ nhiều hơn.”

        Đó chính là giọng nói của bạn cùng phòng với Hạ Diễm, cậu hoảng sợ giật mình tỉnh ngủ, trực tiếp ngồi dậy khỏi giường.

        Lại nói tiếp, từ khi đeo chuỗi ngọc châu này, chất lượng giấc ngủ của cậu tốt hơn trước kia rất nhiều, đã lâu rồi cậu không gặp ác mộng.

        Cậu nghĩ chắc là mình chưa quen với nơi ở mới, nhưng thật trùng hợp, khấu bình an cậu buộc ở đầu giường ngày hôm qua không hiểu tại sao lại rơi xuống đất.

        “Chào buổi sáng.” Tô Cảnh Kiều bước ra từ toilet, “Ngủ không ngon hả? Quầng thâm dưới mắt sao lại đậm như vậy.”

        Hạ Diễm khẽ thở dài, cậu mệt mỏi ôm lấy gối đầu, nói: “Tôi muốn ngủ thêm một lát nữa.”

        “Được, tôi cũng phải ngủ thêm một lát nữa.” Tô Cảnh Kiều ngáp một cái, “Buổi trưa gặp.”

        Ở phương diện ngủ thì hai người lại bất ngờ vô cùng ăn ý, bọn họ ngủ thẳng cho đến khi mặt trời lên cao, có chống ba cây sào cũng không chạm tới mới thức dậy, chuẩn bị tham gia hoạt động của câu lạc bộ trong trường xong thì đến căng tin ăn cơm.

        Ngày Hạ Diễm nhập học đã được lên diễn đàn tỏ tình nặc danh của trường, trở thành đối tượng tranh giành của các câu lạc bộ. Thành tích nhập học của cậu đứng đầu khoa, bộ dạng lại đẹp trai, rất khó để không bị người khác chú ý.

        Sinh viên khoa Kiến trúc đều có năng khiếu mỹ thuật, các đàn chị của câu lạc bộ thư họa điên cuồng dụ dỗ Hạ Diễm gia nhập câu lạc bộ, nhưng cuối cùng Hạ Diễm lại đăng ký vào hội tình nguyện viên đại học T, cậu dự định trong thời gian học đại học sẽ làm nhiều việc tốt có ích, tích lũy thêm chút công đức.

        Tô Cảnh Kiều thì tham gia vào câu lạc hộ Huyền học phong thủy bát quái, cậu ta nói là mình rất có hứng thú với phong thủy.

        Trên đường đến căng tin, Tô Cảnh Kiều cười nói: “Hạ Diễm, vừa rồi cậu giống như một con mèo đang ôm cục len chơi bị các chị em vây quanh, trong mắt còn có vài phần bối rối không biết phải làm sao.”

        Hạ Diễm nghe người ta nói cậu giống mèo không chỉ một lần. Hồi còn học trung học, Trần Đồng và Tưởng Nhược Nhược cũng thường xuyên miêu tả cậu như vậy. Hạ Diễm cảm thấy chắc là vì mình luôn lười biếng thích phơi nắng như mèo.

        “Cậu cũng nghĩ tôi giống một con mèo à?

        “Đúng vậy, mắt cậu rất to, đồng tử lại sáng, rất giống mèo.” Tô Cảnh Kiều nói, “Trong nhà tôi có một con mèo Ragdoll, chờ sau này tôi sẽ giới thiệu cho cậu làm quen với nó.”

        “Tôi cũng rất thích mèo, nhưng tôi bị dị ứng với lông động vật, vậy nên tôi không thể nuôi.” Hạ Diễm nói, “Nếu không tôi cũng nuôi một con, tôi rất muốn nuôi mèo.”

        Trong kỳ nghỉ hè, Tiểu Kiều đã làm quen với đàn anh đàn chị trong trường, biết được rất nhiều thông tin từ bọn họ, cậu ta giới thiệu chi tiết cho Hạ Diễm biết thức ăn ở cửa sổ nào ngon nhất.

        Hạ Diễm gọi một phần cá rồng sốt chanh, còn gọi thêm một cái bánh chanh nhỏ.

        “Cậu nhìn xem, mèo đều thích ăn cá.” Tô Cảnh Kiều nói, “Mèo nhà tôi cũng thích ăn cá rồng.”

        Hạ Diễm mím môi cười, khi cậu cười rộ lên sẽ có lún đồng tiền nhỏ, cảm giác giống như tuyết mùa đông tan chảy vậy.

        “Tôi thích ăn những món có hương hoặc vị chanh.” Hạ Diễm bưng đĩa thức ăn ngồi đối diện Tô Cảnh Kiều, “Chiều nay cậu định làm gì?”

        “Không biết nữa, lát nữa tôi về sẽ gọi video call cho bạn trai, sau đó đi ngủ tiếp.” Tiểu Kiều cười hắc hắc, “Tôi quen người đó khi chơi game cùng, yêu qua mạng.”

        Hạ Diễm gật gật đầu, nói: “Có thể buổi chiều tôi phải ra ngoài một chuyến.” Đi thắp hương cho Lục Bỉnh Văn.

        Tiểu Kiều thấy Hạ Diễm rất tự nhiên tiếp nhận chuyện mình có bạn trai, xem như hoàn toàn mở lòng, cậu ta nói cho Hạ Diễm biết không ít chuyện của mình.

        “Còn cậu thì sao? Có đối tượng chưa? Tiểu Kiều tò mò nói, “Người theo đuổi cậu nhất định rất nhiều.”

        Hạ Diễm không biết nên giải thích như thế nào cho cậu ta hiểu, chẳng lẽ nói một tuần sau mình sẽ thành thân với một nam quỷ, cuối cùng đành phải nói: “Thật ra thân thể của tôi không được tốt lắm, tạm thời không muốn yêu đương.”

        “Sẽ tốt lên thôi.” Tiểu Kiều lo lắng nhìn về phía Hạ Diễm, lại nói, “Chờ khi cậu gặp được người mình thích thì sẽ không nghĩ như vậy nữa.”

        Hạ Diễm chỉ coi như cậu ta đang an ủi mình nên đã nói lời cảm ơn.

        Căn hộ cha mẹ tặng cho Hạ Diễm cũng không xa trường học, đi bộ chỉ mười phút là đến.

        Đây là lần đầu tiên Hạ Diễm tới đây, không nghĩ tới căn hộ lại lớn như vậy, nếu như chỉ có mình cậu ở, tầng trệt thực sự có chút trống trải.

        Nội thất trong phòng đều là đồ cổ, hầu hết đều là đồ gỗ và bạc, phòng khách còn bày một bó hoa lan.

        Hôm qua dì giúp việc đã dọn dẹp phòng rồi, sàn nhà được lau rất sạch sẽ, khăn trải giường cũng mới được thay, mọi thứ đều sạch sẽ và gọn gàng.

       Trong căn hộ có một gian phòng riêng đặt bài vị Lục Bỉnh Văn để thờ cúng, gian phòng kia có rèm cửa sổ che nắng thật dày, khiến căn phòng tối đen như mực.

        Hạ Diễm nghiêm túc rửa sạch trái cây có múi mình vừa mua, đem từng loại trái cây bày vào mâm cúng, đặt ở trước bài vị, lại thắp ba nén hương.

        Cậu cúi người lạy bài vị Lục Bỉnh Văn ba cái, đôi mắt xinh đẹp nhìn thẳng vào bài vị trước mắt, nhẹ giọng nói: “Cám ơn Lục tiên sinh đã cứu tôi hai lần, nếu anh có tâm nguyện gì chưa hoàn thành khi còn sống, cứ nói cho tôi biết.”

        Cậu cắm cây hương vào lư hương, yên lặng cầu nguyện trong chốc lát, sau đó thì đi đến phòng ngủ chơi game, cậu đeo phone tai mèo màu xanh lam được bạn ngồi cùng bàn thời trung học tặng, chơi mệt rồi thì ngủ gục trên bàn.

        Lúc Lục Bỉnh Văn tới, vừa lúc nhìn thấy một con mèo huỳnh quang màu lam đang ngủ gục trên bàn, khuôn mặt cậu khi ngủ rất ngoan.

        Hắn nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Hạ Diễm trong chốc lát, sau đó lại tháo tai nghe mèo màu xanh ra, ôm cậu lên giường ngủ.

        Lần này Hạ Diễm ngủ thật sâu, chờ cậu tỉnh lại thì đã gần đến giờ cơm chiều.

        Lúc này cậu mới phát hiện mình không ngồi chỗ bàn máy tính, mà là đang đắp chăn nằm trên giường lớn, tai nghe mèo cũng được tháo xuống đặt ở trên bàn.

        “Lục tiên sinh?” Hạ Diễm cẩn thận hỏi, “Anh có ở đây không?”

        Thấy không có ai trả lời, Hạ Diễm cảm thấy có chút mất mát, cậu đóng cửa rồi rời đi.

        Lúc trở lại trường thì trời đã tối, Hạ Diễm đi ngang qua tiệm bánh, còn mua bánh ngọt cho bạn cùng phòng.

        Nhưng khi cậu trở về ký túc xá thì bạn cùng phòng lại không có ở nhà.

        Hạ Diễm đoán có thể là Tiểu Kiều đi mua cơm, cậu ngồi trước bàn đọc sách một lát, đột nhiên nghe thấy có tiếng gõ cửa dồn dập.

        “Hạ Diễm, tôi quên lấy chìa khóa, mở cửa cho tôi đi!”

        Hạ Diễm nghe thấy giọng Tô Cảnh Kiều thì lập tức đứng dậy đi mở cửa, nhưng vì giẫm phải dây giày nên cậu đã chậm mấy giây.

        Ngoài cửa lại truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập, lúc này giọng nói của Tô Cảnh Kiều lại hung dữ thêm vài phần.

        “Hạ Diễm, làm gì vậy, mau mở cửa cho tôi!”

        “Được, tôi tới ngay đây!” Hạ Diễm nói, “Cậu đừng gấp!”

        Khi Hạ Diễm đến cách cánh cửa chỉ một thước, cậu đột nhiên dừng bước.

        Cậu cảm thấy với tính tình của Tiểu Kiều thì sẽ không bao giờ thúc giục mình như vậy, nhưng giọng nói ngoài cửa lại đúng là giọng nói của Tiểu Kiều, điều này khiến cho Hạ Diễm cảm thấy rất khó chịu.

        Đúng lúc này, điện thoại di động của Hạ Diễm lại vang lên, là Tô Cảnh Kiều gọi tới.

        “Này, Hạ Diễm, vừa rồi tôi đi ăn thịt nướng với mấy đàn anh đàn chị trong câu lạc bộ, sẽ trở về liền, cậu vẫn chưa ăn tối phải không? Tôi sẽ mang một ít về cho cậu, cậu muốn ăn gì?”

        Da đầu Hạ Diễm bỗng tê dại, cùng lúc đó, “Tiểu Kiều” ngoài cửa giống như không đợi được nữa, đột nhiên dùng sức đá mạnh vào hai cánh cửa.

        Hạ Diễm to gan lớn mật nhìn qua mắt mèo, phát hiện trước cửa ký túc xá chính là nam quỷ đã từng xuất hiện trong mơ của cậu.

        Nam quỷ thất khiếu chảy máu, đầu gục xuống bả vai, anh ta mở to đôi mắt đỏ như máu, không ngừng dùng đầu điên cuồng đập vào cửa.

        Người đàn ông kia còn đang bắt chước giọng nói của Tiểu Kiều, nói: “Hạ Diễm, Hạ Diễm, mau mở cửa cho tôi!”

        “Bịch.” một tiếng, túi hương trừ tà cậu cột ở cửa ký túc xá rơi xuống đất.

        Giây tiếp theo, cánh cửa mở ra.

        Nam quỷ kia cười tà khí với Hạ Diễm, hai cánh tay đột nhiên kéo dài như sợi mì, hung hăng tóm lấy cổ Hạ Diễm.

        Giọng nói của anh trở nên âm trầm đáng sợ: “Hạ Diễm, sao không mở cửa cho tôi?”

Hết chương 7.

Bệnh Mỹ Nhân Và Minh Chủ Cưới Trước Yêu Sau – Chương 7

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên