Chương 70: Bệnh Mỹ Nhân Bắn Cung…..
Trong hành lang tối đen như mực, chiếc bình bằng đồng lăn vài vòng trên mặt đất, cuối cùng cũng ngừng lại.
“Lộc cộc”
Bốn phía xung quanh lặng ngắt như tờ, một cái đầu màu xanh từ trong bình bay ra, nó lơ lửng giữa không trung. Hạ Diễm kinh ngạc nói: “….. Thứ này chui ra từ trong bình sao?”
“Cái bình bằng đồng này tên là Lôi, là bình rượu dùng khi hiến tế thời nhà Thương.” Lục Bỉnh Văn giải thích, “Chắc là sau khi người này bị chém thì lấy đầu ngâm trong bình rượu này, lúc ấy quân chủ cũng mời đại vu sư đến làm phép, lấy con người làm tế phẩm dân lên cho thần linh và cầu xin thần minh ban phước, giữa chừng thì xảy ra vấn đề, vậy nên linh hồn này mới bị mắc kẹt trong cái bình này mãi mãi.”
Hạ Diễm gật gật đầu, nói: “Thì ra là như thế.”
Trên dòng sông dài của lịch sử và nhân loại, con người chưa bao giờ ngừng hoàn thiện và văn minh hơn. Vào thời kỳ đầu của triều đại nhà Thương, do hạn hán và thiếu nước kéo dài liên tục nhiều năm, mùa màng thất bát, người dân rơi vào cảnh khốn cùng.
Những người cai trị và quý tộc thời đó tin rằng người sống là cống phẩm tốt nhất cho ông trời, từ đó mới xuất hiện cách hiến tế cực đoan này. Hiến tế người sống cũng có rất nhiều loại, chôn sống, ném xuống sông, nấu lên, mổ bụng…… Cách nào cũng rất tàn nhẫn. Hiến tế cũng có nhiều mục đích, có khi là thờ phụng mặt trời và mặt trăng, có đôi khi là để mùa màng bội thu, nhưng cũng có đôi khi chỉ là thờ phụng sinh sản đơn thuần.
Các quý tộc sẽ chọn đồng nam đồng nữ để hiến tế, vậy nên những quý tộc chiến bại hoặc gặp nạn sẽ trở thành nạn nhân của phong tục hiến tế này.
Cái đầu người trước mặt này cùng lắm cũng chỉ mới mười ba mười bốn tuổi, tóc đã dài đến hơn bốn thước, trải qua thời gian dài như vậy, toàn bộ khuôn mặt thiếu niên đã trở nên xanh lè, xung quanh cũng có không ít lông tơ thật dài, đôi mắt oán độc của nó nhìn chằm chằm Hạ Diễm, khuôn mặt xấu xí lộ ra vẻ khinh thường.
“Nhân loại, người ngươi có mùi thật thơm.” Cái đầu màu xanh há mồm nói, “Dương khí của ngươi chắc là rất mỹ vị!”
Một giây sau, cái đầu màu xanh đó càng lúc càng to giống như một quả bóng bay, mới đầu chỉ bằng cái bình, sau đó từ từ to lên, to đến mức bị mắc kẹt lại giữa hai vách tường trên hành lang.
Mà cái đầu màu xanh kia lại đột nhiên há miệng, miệng nó như cái động đen không đáy hướng về phía Hạ Diễm.
Hạ Diễm căng thẳng đến mức cứng đờ, nổi da gà khắp người, chỉ cảm thấy cảnh tượng kinh dị trước mắt này có chút không chân thật, còn ly kỳ và đáng sợ hơn so với bất kỳ bộ phim kinh dị nào mà cậu từng xem qua.
Cậu nghe có tiếng chảy nước dãi rất nhỏ, nhưng lại không xác định được âm thanh đó bắt nguồn từ đâu, mãi cho đến khi cái lưỡi màu đen từ trong đầu người kia vươn ra, bấy giờ Hạ Diễm mới biết âm thanh đó phát ra từ cái đầu người này.
Cái lưỡi đen thui của lệ quỷ duỗi ra càng lúc càng dài, nếu bây giờ mà có vị khách nào trong các phòng ở đây mở cửa bước ra và bắt gặp cảnh tượng này, chắc chắn bọn họ sẽ bị dọa cho ngất luôn.
Ngay khi đầu lưỡi vươn đến gần chân Hạ Diễm, nói thì chậm nhưng mọi thứ lại diễn ra rất nhanh, Lục Bỉnh Văn bế Hạ Diễm bay lên cao. Hai người lơ lững giữa không trung.
Hạ Diễm giật mình, cậu ngoan ngoãn ôm cổ Lục Bỉnh Văn, nhẹ giọng nói: “Nếu nó cứ tiếp tục phình to ra thêm nữa, trần nhà sẽ bị làm vỡ mất…..”
“Không sao đâu.” Lục Bỉnh Văn nhẹ nhàng nói, “Hạ Diễm, anh dạy cho em một pháp quyết mới, thuật co rút.”
Hạ Diễm gật gật đầu, Lục Bỉnh Văn ghé vào tai cậu đọc pháp quyết, cậu cũng ghi nhớ không sót một chữ, hơn nữa còn lặp lại một lần, một luồng ánh sáng vàng lóe lên đập vào cái đầu Lệ quỷ.
Cái đầu kia giống như một quả bóng cao xu bị xì hơi, từ từ co rút lại, cuối cùng biến trở về kích thước như bình thường, lại xảo quyệt bay qua cửa sổ hành lang bỏ chạy ra ngoài.
Trăng đêm nay rất sáng, Hạ Diễm và Lục Bỉnh Văn đuổi theo cái đầu đến rừng cây nhỏ phía sau khách sạn, khi hai người đến thì đã thấy cái đầu kia mượn sức mạnh âm hàn của ánh trăng để bành trướng lên một lần nữa. Cái đầu vươn chiếc lưỡi dài ra cuốn lấy mèo hoang đi ngang qua rồi nuốt vào trong miệng, bỗng nó từ từ chuyển từ màu xanh sang đen, quỷ khí và oán khí xung quanh nó lại bốc lên nhiều hơn lúc nãy.
“Ngươi quỷ phương nào?” Cái đầu nhìn về phía Lục Bỉnh Văn, “Tại sao lại ngăn cản ta hưởng dụng bữa tối?”
Lục Bỉnh Văn nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, nói: “Ta là quỷ gì thì chờ ngươi đến mười tám tầng địa ngục sẽ biết.”
Hạ Diễm niệm chú thu nhỏ, kim quang lại bổ lên người Quỷ Sát, cái đầu cũng từ từ nhỏ lại, mãi cho đến khi biến trở lại kích cỡ một cái đầu người bình thường thường, nó còn không ngừng ngửa đầu mấp máy môi, con mồi mới vừa rồi nó nuốt vào trong miệng cũng hóa thành một vũng máu, chậm rãi từ khóe miệng nó chảy ra.
“Thứ này ăn thịt người.” Lục Bỉnh Văn nói, “Hơn nữa còn ăn rất nhiều người, nó là quỷ sát ba ngàn năm tuổi, nếu không nhanh chóng diệt trừ thì hậu hoạn vô cùng. Nếu hôm nay không thể siêu độ thì cứ trực tiếp giết đi.”
Hạ Diễm gật gật đầu, cậu triệu hoán Mao Tiểu Quất ra.
Mấy ngày không gặp, Mao Tiểu Quất lại béo hơn một chút, biến thành một con linh miêu hết sức đẹp trai. Mao Tiểu Quất thấy cái đầu quỷ sát kia lại bắt đầu bành trướng, nó “Chậc” một tiếng rồi nói: “Meo, ai mà làm không được!”
Dứt lời, Mao Tiểu Quất cũng nhanh chóng biến lớn lên với tốc độ tương tự, nó cũng biến thành một con mèo siêu lớn, nói: “Mi dám ăn đồng loại của ta, ta sẽ ăn ngươi!”
Cái đầu quỷ sát kia hình như cũng chưa bao giờ gặp phải cảnh này, trong lúc nhất thời sắc mặt khẽ biến, bắt đầu lộ ra vẻ sợ hãi. Nhưng sợ hãi cũng cho nó thêm sức mạnh, miệng nó phun ra một quả cầu lửa màu xanh.
Ngọn lửa đánh trúng một cái cây, cái cây đó lập tức bị đốt cháy. Mao Tiểu Quất hoảng sợ, nó lùi lại phía sau vài bước, nói: “Quỷ khí thật hung ác!”
Cái đầu quỷ kia thấy mình có cơ hội, phun ra quả cầu lửa thứ hai nhắm thẳng về phía Hạ Diễm, trong miệng cũng phát ra tiếng cười ghê rợn.
“Từ khi sinh ra ta đã là nô lệ, mãi cho đến khi chết vẫn không có một ngày tốt lành.” Cái đầu quỷ thét lớn, “Mãi cho đến khi ta chết mới hiểu được thế nào gọi là vui vẻ, thế nào gọi là quyền lực, thế nào là tự do!”
Quả cầu lửa thứ hai bay đến với tốc độ cực nhanh, mắt thấy nó sắp bay tới gần Hạ Diễm, trường kiếm trong tay Lục Bỉnh Văn nhẹ nhàng nhấc lên, ngọn lửa lập tức biến thành một khối băng tinh màu xanh.
Quỷ Đầu sửng sốt, nó cắn răng, lại phun ra quả cầu lửa thứ ba.
Nhưng ngọn lửa đoàn thứ ba này lại bị lục Bỉnh Văn khống chế khối băng tinh màu xanh đánh trúng, biến thành hai vũng nước bắn tung tóe trên mặt đất, trông thật ghê tởm.
Lục Bỉnh Văn nói: “Ta nghĩ ngươi đi hơi xa với khái niệm tự do rồi, đã đến lúc nên bị ông trời trừng phạt.”
Đất đai bị thứ nước quỷ đó tưới lên đã bắt đầu chuyển sang màu đen, Hạ Diễm nhìn Lục Bỉnh Văn đang thu kiếm, cậu khẽ cười cong mắt nói: “Thật lợi hại, anh à, anh mà ở tu tiên giới nhất định sẽ là thiên tài đó?”
Lục Bỉnh Văn mặt không đổi sắc, những lại ở chỗ mọi người không nhìn thấy nhếch khóe miệng lên mấy lần, hắn nói: “Anh không tin hay thờ phụng thiên địa, chỉ tin vào sức mạnh của mình, vậy cho nên anh không tu tiên, mà chỉ tu luyện công pháp.”
Hạ Diễm gật gật đầu, cảm thấy ông chồng ma quỷ nhà mình đúng là một anh chàng đẹp trai ngầu lòi hàng thật giá thật, ngay cả thần tiên cũng không hiếm lạ gì.
Nhưng anh chàng đẹp trai lạnh lùng ngầu lòi đó lại luôn xuất hiện bên cạnh cậu trước tiên mỗi khi cậu gặp nguy hiểm, còn dạy cậu rất nhiều pháp thuật, nấu cho cậu rất nhiều món ăn ngon.
“Mấy ngàn năm trước khi chưa gặp em, ngoại trừ tu luyện công pháp thì không có hứng thú gì nữa.” Lục Bỉnh Văn nói, “Thế cho nên, anh học gần hết những pháp thuật trên thế gian này rồi.”
“Sau khi anh gặp em cũng rất có hứng thú với song tu.” Hạ Diễm mở to mắt, “Hừ, lúc ấy anh cưới vợ chỉ để tu luyện thôi.”
“Nhưng bây giờ anh chỉ quan tâm đến em.” Lục Bỉnh Văn cầm lấy tay Hạ Diễm, “Con người phải nhìn vấn đề lịch sử từ góc độ phát triển.”
Hạ Diễm:…… Nghẹn họng không nói được lời nào.
Lục Bỉnh Văn vung tay lên, sợi xích sắt phát ra ánh sáng xanh u ám trói cái đầu kia lại, cái đầu quỷ sát giãy dụa dưới xích sắt, lại bị Mao Tiểu Quất dùng móng vuốt giẫm xuống dưới chân.
Nhân cơ hội đó, Hạ Diễm niệm tâm pháp siêu độ.
“Thái thượng sắc lệnh, siêu nhữ cô hồn, quỷ mị hết thảy, nhanh chóng siêu sinh, sắc tựu đẳng chúng, cấp bách siêu sinh!
Mao Tiểu Quất há to miệng nuốt cái đầu quỷ vào trong bụng, nhưng quỷ sát kia oán khí nặng đến mức con mèo ăn vô cảm thấy buồn nôn, vậy nên nó đã nhả cái đầu quỷ kia ra, nói: “Hu hu….. Chủ nhân, thứ này thật ghê tởm, miêu miêu ăn vào sẽ bị đau bụng mất.”
Hạ Diễm đang không biết phải làm thế nào cho phải thì một giây sau Dẫn Hồn Cung đã nằm trong tay cậu, vốn nó nên nằm trong két sắt ở căn hộ nhà mình thì bây giờ đã xuất hiện ở đây.
Hoa văn trên Dẫn Hồn Cung tỏa ra ánh sáng trắng thật thuần khiết, Lục Bỉnh Văn sửng sốt, giống như hắn cũng không ngờ cây cung lại đột nhiên xuất hiện trong tay vợ mình vào lúc này.
“…… Dẫn Hồn Cung?” Hạ Diễm kinh ngạc nói, “Sao nó lại đột nhiên xuất hiện trong tay em?”
“Thượng cổ thần khí tự có linh tính, có lẽ là nó cảm giác được em đang cần nó, vậy cho nên mới xuất hiện bên người em.” Trong mắt Lục Bỉnh Văn hiện lên ý cười vui vẻ, “Tóm lại, nó xuất hiện ở đây đã chứng tỏ em có tiến bộ rất lớn.”
Hắn đi đến sau lưng Hạ Diễm ôm lấy cậu, trầm giọng nói: “Cũng là khẳng định to lớn về thành quả song tu của hai vợ chồng chúng ta mấy ngày gần đây.”
Vì dáng người của cậu nhỏ hơn Lục Bỉnh Văn một vòng, vậy nên Hạ Diễm vừa vặn được Lục Bỉnh Văn lấy tư thế ôm sau lưng bao bọc toàn bộ cơ thể.
Hạ Diễm chớp chớp mắt, cậu có chút mê mang nhìn cây cung trong tay, lại ngước mắt nhìn Lục Bỉnh Văn, nhẹ giọng hỏi: “Anh ơi, không có mũi tên thì làm sao bắn?”
“Không sao.” Lục Bỉnh Văn nắm tay Hạ Diễm, dạy cậu kéo cung, “Để chồng em dạy là được.”
“Dạ.”
“Nhắm mắt lại, nín thở, dồn khí đan điền.”
Hạ Diễm gật gật đầu, ngoan ngoãn làm theo lời dạy của Lục Bỉnh Văn.
“Bình thường em dùng linh lực biến ra đao nhỏ như thế nào thì bây giờ dùng linh lực biến ra mũi tên cũng như vậy. Trên đời này rất ít người có được năng lực siêu độ.” Lục Bỉnh Văn nói, “Hạ Diễm, em chính là thiên tài đó.”
Mao Tiểu Quất dùng đuôi của mình làm mồi nhử, nó dùng đuôi chọc cái đầu quỷ vô năng cuồng nộ kia giống như đang chọc mèo.
Cái đầu quỷ kia cũng không biết giờ khắc này nó đã trở thành mục tiêu cho đôi tình nhân kia luyện bắn cung, còn đang không ngừng phát ra tiếng kêu thật thê lương.
“Mi lại kêu ma gọi quỷ cái gì.” Mao Tiểu Quất lại giẫm lên đầu quỷ một cái, “Thành thật một chút cho ta.”
Hạ Diễm nín thở ngưng thần một hồi lâu, trong tay cậu từ từ hiện ra một luồng ánh sáng trắng lấp lánh.
Một mũi tên như ẩn như hiện lờ mờ xuất hiện trong tay phải của Hạ Diễm, Lục Bỉnh Văn hơi dùng sức nắm tay cậu, nói: “Vợ à, em kéo cung đi.”
Hạ Diễm nheo một con mắt xinh đẹp lại, trong khoảnh khắc mũi tên bay khỏi cung, tay Hạ Diễm không cẩn thận chạm vào tóc trên trán, mái tóc đen nhánh tung bay trong bóng đêm, mũi tên như sao băng xẹt qua đêm tối, bay thẳng về phía quỷ sát kia.
Giờ phút này, Hạ Diễm vừa lạnh lùng vừa thần thánh, xinh đẹp đến lạ lùng.
Lục Bỉnh Văn bị mỹ nhân xinh đẹp và khung cảnh trước mắt hấp dẫn thật sâu, hắn cũng vô thức nín thở.
Sau khi mũi tên dài chưa tới mười centimet bay ra, cuối cùng dừng lại cách Quỷ Sát kia khoảng chừng ba thước. Quỷ Sát kia cười ha hả, tựa hồ như nó cho rằng mình đã tránh được một kiếp, nên đã cuồng vọng nói: “Đúng là một kẻ không biết tự lượng sức mình, oán khí ta tích tụ ba ngàn năm thì sao có thể bị ngươi hóa giải được chứ?”
Hạ Diễm có chút ảo não thở dài, Lục Bỉnh Văn lại cổ vũ cậu: “Không sao đâu, bảo bối, em đã rất giỏi rồi.”
Hạ Diễm muốn làm lại một lần nữa, nhưng vì linh lực tiêu hao quá độ mà sắc mặt cậu tái nhợt, phổi vốn đã yếu bây giờ hình như cũng bị ảnh hưởng, khiến cậu ho dữ dội.
“Khụ khụ…. Khụ khụ….”
Lục Bỉnh Văn thấy thế thì nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Hạ Diễm, hắn trầm giọng nói: “Diễm Diễm, đêm nay dừng lại ở đây, chậm lại một chút, không luyện nữa.”
Nhưng Hạ Diễm lại cho rằng mình chỉ bị cảm lạnh, thế cho nên phổi mới yếu như vậy, cũng không muốn vì lý do thể chất mà chịu thua.
“Anh à, em không sao.” Hạ Diễm nói, “Em còn muốn thử một lần nữa, chỉ mới bắn thử một lần thì làm sao trúng được chứ?” Không đợi Lục Bỉnh Văn trả lời, Hạ Diễm đã giơ cung lên lần nữa.
Cậu nheo mắt lại, nhắm thẳng vào quỷ sát kia, chỉ ba giây mà một mũi tên màu trắng trong suốt đã nhanh chóng xuất hiện, hướng thẳng về phía mi tâm quỷ sát kia bay đến, trúng giữa mục tiêu.
Lúc mũi tên cắm vào mi tâm Quỷ Sát, Quỷ Sát kia vẫn bất động nhìn Hạ Diễm, Hạ Diễm cũng nhìn nó chằm chằm không chớp mắt.
Hạ Diễm nhíu mày, cậu cho rằng linh lượng của mình vẫn còn quá yếu, vậy nên đã chậm rãi buông cung xuống. Một giây sau, bắt đầu từ giữa mi tâm của đầu quỷ, ánh sáng vàng chói mắt lan ra khắp cả đầu.
Ác quỷ hơn ba ngàn năm từ từ được thanh tẩy dưới mũi tên của Hạ Diễm. Lục Bỉnh Văn cũng chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy năng lực như vậy, hắn kinh ngạc nhìn về phía người vợ thiên tài của mình, nhưng cũng bắt đầu lo lắng cho thân thể Hạ Diễm.
Mới sử dụng Dẫn Hồn Cung lần đầu đã tiêu hao nhiều linh lực như vậy, sao có thể như thế được?
Vô số tia sáng hội tụ thành một chấm nhỏ màu đen, chấm đen kia bay lên không trung, lúc này, có hai quỷ sai từ Minh phủ cảm giác được ác quỷ nhập giới nên đã dùng bao tải vây lấy chấm đen từ hư không.
Quỷ Sai cúi đầu chào Lục Bỉnh Văn và Hạ Diễm, hắn ta nói: “Bệ hạ, Vương phi, ác quỷ này sau khi chết đã làm đủ chuyện xấu, nó đã chạy trốn nhiều năm, cảm tạ hai vị đã siêu độ nó.”
Dứt lời thì hai quỷ sai kia đã biến mất vào hư không.
Lúc này sắc mặt Hạ Diễm đã trắng bệch, cậu khẽ ho khan vài tiếng, Lục Bỉnh Văn vội vàng truyền linh lực của mình vào tim phổi Hạ Diễm từ phía sau lưng. Hắn nhíu mày, trầm giọng nói: “Diễm Diễm, sao lại không nghe lời như vậy?”
Hạ Diễm lắc đầu, nói: “Khụ khụ….. Em không sao, không phải lần đầu tiên em sử dụng phép thuật siêu độ cũng ho như vậy thật lâu sao… em nghĩ nên có một khởi đầu….”
Hạ Diễm cảm thấy cơ thể mình càng ngày càng nhẹ, giống như muốn bay lên vậy. Cậu vừa định nói chuyện thì lại nhẹ nhàng bắt lấy cánh tay Lục Bỉnh Văn, trong nháy mắt sau đó phun ra một ngụm máu đen.
Cảnh tượng đó đã khiến cho Phong Đô đại đế không sợ trời không sợ đất lần đầu tiên có cảm giác sợ hãi, hắn bế Hạ Diễm lên, trầm giọng gọi cậu: “Diễm Diễm, Diễm Diễm…..”
Ý thức cuối cùng của Hạ Diễm là nghe Lục Bỉnh Văn gọi tên mình, sau đó thì ngất đi trong lòng hắn, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Hết chương 70.