Chương 74: Bệnh Mỹ Nhân Và Thư Mời……
Ma vực này cũng không lớn, nhưng nó giống như một chiếc hộp Pandora vậy, sau khi ma vực mở ra, mọi đau đớn, thống khổ, lo âu thời thơ ấu đều được phóng thích.
Ma vật lấy linh hồn con người làm thức ăn, bây giờ ma đồng này lại muốn khơi gợi oán khí trong lòng Hạ Diễm, sau đó nhốt cậu ở chỗ này làm thức ăn, cho nó ăn no nê một bữa.
Hạ Diễm nhìn khuôn mặt mình trên chiếc đĩa bằng đồng trước mặt, lúc này mới giật mình phát hiện trên đỉnh đầu mình mọc ra hai lỗ tai mèo màu trắng, ở phía sau cậu còn có một cái đuôi bông xù thật to.
Ở trong “Phòng Thiên Đường” vô lỳ này, bộ dáng của cậu sẽ biến hóa theo sự khống chế của ma vật. Cảnh vật trong phòng đều là hư ảo, vậy nên đồ đạt trong phòng thỉnh thoảng sẽ nhấp nhô lên xuống như sóng nước.
Ma vật kia hóa thành một luồng hắc khí, nó xoay quanh Hạ Diễm vài vòng, nhưng vẫn không phát hiện ra cậu có chút oán khí nào.
Bạn nhỏ xinh đẹp yếu đuối trước mắt nó, hình như ngay cả tiếc nuối cũng rất ít, đối với những người khác cũng không có oán khí gì.
Ma vật kia lại hóa thành hình người, nhưng lần này nó biến thành một cô bé khác chứ không phải Nha Nha, là một tiểu ma đồng có đôi mắt đỏ tươi.
Ma đồng buộc tóc đuôi ngựa hai bên, ngoại trừ màu mắt đáng sợ ra, thì ngoại hình của nó chẳng khác gì con người.
Con bé mỉm cười tà khí với Hạ Diễm, nó hứng thú nói: “Hạ Diễm, tuổi thơ của cậu không chỉ bị bệnh tật quấn thân, còn thường xuyên nằm liệt giường, không thể chạy nhảy, hơn nữa còn không có bạn bè. Cậu rất cô đơn, còn muốn có một con mèo chơi cùng, nhưng mẹ cậu lại không chịu cho cậu nuôi, còn mắng cậu một trận.”
So với Thực Mộng Ma lần trước gặp phải, ma vật trước mắt này hình như còn lợi hại hơn, thậm chí nó còn có thể đọc được ký ức tiếc nuối của con người.
Ma đồng ngồi trên bàn trước mặt Hạ Diễm, nó dùng ánh mắt màu máu đỏ tươi nhìn chằm chằm Hạ Diễm: “Cậu thường xuyên ngồi bên cửa sổ nhìn những đứa trẻ khác chơi đùa cách đó không xa, bọn họ cười nói vui vẻ, nhưng cậu chỉ có thể ngồi vẽ một mình, buổi tối mẹ cậu mới có thể dành thời gian cho cậu, hầu hết thời gian cậu chỉ ở nhà với quản gia và vú em. Thỉnh thoảng ba cậu còn không về nhà trong ba bốn ngày, ông từ chối dành thời gian cho cậu vì cậu không quan trọng.”
“Những gì đứa trẻ khác dễ dàng có thì cậu lại không thể có, rõ ràng là cậu cô đơn như vậy mà, nhưng lại không có bạn bè cùng trang lứa. Ước mơ ban đầu của cậu không phải là trở thành một kiến trúc sư, mà là ….. Trở thành một phi công. Nhưng rõ ràng là cơ thể của cậu không thể làm được điều đó.”
“Nếu vừa sinh ra đã bị bệnh tật hành hạ, vậy cậu có bao giờ nghĩ tới, có lẽ cậu không sinh ra trên đời này sẽ tốt hơn cho cậu và với cả cha mẹ cậu nữa.” Giọng nói của Ma đồng trong trẻo ngọt ngào rất dễ nghe, “Một đứa nhỏ như cậu, vừa sinh ra đã gây phiền toái cho tất cả mọi người, vậy nên, nếu cậu không sinh ra thì tốt hơn. Nhưng trong phòng thiên đường của tôi, tất cả trẻ em đều có thể hạnh phúc, tôi có thể cho cậu tất cả mọi thứ cậu muốn.”
Hạ Diễm biết mình đã bị ma khí xâm nhập vào đầu, cậu vẫn âm thầm niệm Thanh Tâm Quyết, ma đồng này giống như đang tẩy não cho cậu vậy, khiến cho trong đầu cậu chỉ còn lại những hình ảnh không vui.
Thấy Hạ Diễm không trả lời mình, quanh người cậu vẫn không có bao nhiêu oán khí, ma đồng có chút nóng nảy.
Nó lo lắng vây quanh Hạ Diễm vài vòng, lại chỉ chỉ ba đứa nhỏ đang chơi trò chơi trong sân chơi cách đó không xa, nói: “Cậu nhìn ba đứa nó đi, vốn tụi nó ở cô nhi viện khổ sở như vậy, bây giờ vui vẻ biết bao, cậu không muốn vui vẻ như vậy sao?”
Ba đứa trẻ bị ma khí nhập thể kia đang dùng ánh mắt đờ đẫn nhìn Hạ Diễm, một trong hai cậu bé sinh đôi có lỗ tai và đuôi của ngựa con, người còn lại thì biến thành cừu con, mà cô bé nhỏ hơn một chút kia lại biến thành thỏ con.
Một trong hai cậu bé sinh đôi nhẹ giọng nói với Hạ Diễm: “Đúng vậy, nơi này thật tốt, chúng ta ở đây thật sự rất vui vẻ, anh trai à, anh cũng đến đây chơi cùng chúng ta đi?”
“Chúng ta cùng nhau chơi đi.” Ma đồng đem một quả bóng da đá đến chân Hạ Diễm, “Cùng nhau chơi đi.”
Ma đồng đưa cho cậu bé sinh đôi một chiếc bánh nhung đỏ xinh đẹp, nói: “Ăn đi, ăn đi, ăn nhiều một chút, tôi chỉ hào phóng với bạn bè của mình.”
Trên chiếc bàn trống rỗng vừa rồi lại xuất hiện thêm mấy đĩa bánh sô cô la cực kỳ hấp dẫn, còn có sushi cá hồi, gà nướng, tôm hùm phô mai, toàn những món ngon trẻ em trong trại trẻ mồ côi chưa từng thấy bao giờ.
Mấy đứa nhỏ lập tức vây quanh, nói: “Lại có món ngon mới!”
“Tôi cũng muốn ăn!”
Hạ Diễm vội vàng ngăn cản: “Đừng ăn đồ của cô bé đó!”
Cậu bé sửng sốt, nhưng vẫn vô tình nuốt những gì mình vừa ăn. Những món ăn này chứa đầy ma khí, ăn càng nhiều càng dễ bị ma đồng khống chế.
Ma đồng lấy tay quấn tóc mình, nhìn mấy đứa nhỏ từ bộ dáng con người hoàn toàn biến thành động vật, nó xách những con vật nhỏ này ném vào trong lồng sắt bên cạnh.
Ma đồng lấy ra một cây sáo bắt đầu diễn tấu, tiếng nhạc cổ quái làm cho Hạ Diễm đau đầu vô cùng, phần lớn ma khí cũng bắt đầu xâm nhập vào thân thể cậu, theo đó là sự chán nản và ủy khuất trong lòng, cậu ngã xuống đất, chỉ cảm thấy sức lực toàn thân mình đã bị rút cạn.
Tiếng sáo này cũng làm cho mấy động vật nhỏ trong lồng ngất đi, mà ma đồng kia thì nhẹ nhàng liếm liếm môi mình, nó nhẹ giọng nói: “Đáng tiếc là oán khí của bọn nó quá ít, chờ dưỡng thêm một chút nữa là có thể ăn được rồi.”
Ma đồng cười hì hì nói: “Hạ Diễm, cậu rất đẹp, nếu cậu đồng ý ở lại chỗ này, tôi có thể không ăn cậu. Ở lại làm bạn với tôi, tôi rất thích cậu, để tôi trở thành bạn của cậu.”
“Không, mày quá coi thường con người.” Hạ Diễm nói, “Mày nghĩ mình hiểu con người lắm, nhưng thật ra lại không biết gì.”
“Ồ?” Ma đồng kinh ngạc, “Con người chỉ là một sinh vật bị dục vọng khống chế mà thôi.”
Hạ Diễm chật vật ngồi dậy khỏi mặt đất, lại dùng hai tay chống đỡ cơ thể mình, từng chút từng chút thoát khỏi ma khí quấy nhiễu, tự mình đứng lên một lần nữa.
“Mày ghen tị như thế, đen tối như thế, một kẻ như vậy không xứng đáng có bạn bè.” Hạ Diễm nhíu mày nói, “Tôi không nghĩ cha mẹ ghét bỏ mình, mỗi ngày bọn họ ra ngoài đều tìm người chữa bệnh cho tôi, còn phải hoàn thành công việc của họ nữa, họ cũng có ước mơ, có công việc của mình. Sẽ không công bằng nếu họ cứ xoay quanh tôi mãi.”
Cô bé ma đồng cột tóc đuôi ngựa kia nhất thời sững sờ tại chỗ, nó không ngờ lại có nhân loại ngăn cản được ma khí của nó xâm nhập, vẻ mặt nó có chút luống cuống.
Giọng nói của Hạ Diễm vừa kiên định vừa bình tĩnh, cậu tiếp tục nói: “Tôi đã từng mơ ước trở thành phi công, nhưng không ai quy định mỗi người chỉ có một ước mơ, ước mơ này không thể thực hiện được, vậy thì thực hiện cái khác. Thế giới này không cho ai tất cả những gì họ muốn, nhưng sẽ cho người ta những điều bất ngờ mà họ chưa từng nghĩ tới.”
“Nếu mày chưa từng làm người, vậy sẽ không hiểu được sức hấp dẫn của cuộc sống là gì, không phải ai cũng có cuộc sống hoàn hảo ngay từ đầu, nhưng nếu can đảm đứng lên và đối mặt với khó khăn thì chắc chắn cuộc sống sẽ tốt đẹp.”
Hạ Diễm niệm phục chế chú, chú ngữ này có thể sao chép phép thuật của đối phương, đây là chú ngữ cậu nhìn thấy trong sách cổ, nhưng chưa bao giờ dùng qua.
Một luồng ánh sáng vàng hiện lên, một cây sáo giống hệt của ma đồng kia xuất hiện trong tay Hạ Diễm, chẳng qua, cây sáo này của cậu là màu vàng.
Tiểu mỹ nhân ốm yếu nhắm mắt lại thổi sáo, giống như ma đồng dùng tiếng sáo đưa ma khí xâm nhập vào cơ thể con người, lúc này, linh lực từ trong cơ thể Hạ Diễm tản mát ra cũng thông qua tiếng sáo xâm nhập vào cơ thể ma vật.
Tiếng sáo du dương vang lên, một giây sau, ba đứa nhỏ đều khôi phục lại hình dáng con người.
Những chiếc bánh xinh đẹp ngon lành trên bàn cũng dần dần trở nên trong suốt, cuối cùng biến thành một đống rác rưởi và lông lá bẩn thỉu. Những đồ chơi đẹp cũng biến thành sắt vụn, một số đồ chơi thậm chí còn cắm lưỡi dao, trên đó còn có vết máu khô. Toàn bộ ma vực giống như một khối lập phương chuyển động, nó đang chậm rãi mở ra từng lớp một.
Khi luồng ánh sáng vàng kia rơi vào trên người ma đồng, nó phát ra tiếng thét chói tai, kêu gào đến tê tâm liệt phế.
“Không thể nào…” Ma đồng vặn vẹo giãy dụa trên mặt đất, nó nhìn Hạ Diễm nói, “Trong lòng mày không có oán hận!”
Khi ma khí dần dần yếu đi, cậu cũng từ bộ dáng tiểu mỹ nhân thời thơ ấu dần dần biến thành bộ dáng đại mỹ nhân trong trẻo lạnh lùng sau khi trưởng thành, nhưng đôi tai mèo kia thì không biết vì sao vẫn còn trên đỉnh đầu, cái đuôi to bông xù nọ cũng theo động tác cơ thể mà nhàn nhã lắc lư qua lại.
Hạ Diễm từ trên cao nhìn xuống nó thương hại nói: “Có thời gian oán trời oán đất, còn không bằng làm chút chuyện có ích, oán khí mới là thứ tồn tại vô nghĩa nhất.”
Tiếng sáo tạo thành một tấm lưới màu vàng, tấm lưới kia bao phủ phía trên ma đồng, bao vây nó tại chỗ, ma đồng giống như cá nằm gọn trong lưới, ma đồng đã khôi phục lại bộ dáng xấu xí đáng sợ của mình, nó không ngừng nhe răng gầm gừ với Hạ Diễm, một chút trí tuệ cũng không có.
Đúng lúc này, môn linh chân dài lại vội vàng chạy đến ma vực, sau đó đứng nghiêm tại chỗ, Lục Bỉnh Văn đẩy cửa ra, thấy Nhóc Hạ nhà mình lắc lư cái đuôi mèo bồng bềnh phía sau, hắn nhếch khóe miệng nói: “Ma vực này cũng có chút thú vị, tiến vào là có thể chơi trò cosplay động vật à?”
Hạ Diễm quay đầu nhìn về phía Lục Bỉnh Văn, cậu nhẹ giọng nói: “Anh ơi, anh tới rồi.”
Lục Bỉnh Văn tiện tay cầm cái đuôi lớn bồng bềnh của Hạ Diễm lên, nói: “Cái đuôi mèo này mọc từ đâu ra vậy?”
Hạ Diễm vỗ tay hắn ra, lại túm lấy cái đuôi sói của Lục Bỉnh Văn, nói: “Chỉ là ảo giác thôi.”
“Cảm giác rất tốt.” Lục Bỉnh Văn nhìn chằm chằm cái đuôi lắc trái lắc phải của Hạ Diễm, “So với bộ đồ lần trước anh tặng em còn chân thật hơn.”
Hạ Diễm:… Nghẹn.
Từ khi Lục Bỉnh Văn bước vào ma vực này, trên đỉnh đầu và phía sau đã mọc ra tai và đuôi sói, thế giới tinh thần của hắn gần giống như một con sói cô đơn lạnh lùng và kiêu ngạo, nhưng một Lang Vương như vậy lại nắm chặt tay mèo con.
Lục Bỉnh Văn thật lòng khen ngợi: “Diễm Diễm chúng ta thật đẹp trai.”
Hạ Diễm được anh khen có chút ngượng ngùng, nhưng hôm nay cậu đã học được cách sử dụng chú ngữ mới, hơn nữa còn vô sự tự thông, trong lòng cậu cũng rất hưng phấn.
“Chẳng qua, nó đã nói sai một chuyện, rõ ràng Diễm Diễm nhà chúng ta có nhiều bạn bè như vậy mà, còn có cả bạn trai.” Lục Bỉnh Văn cầm tay Hạ Diễm, “Vậy bây giờ em còn tiếc nuối gì nữa không?”
Hạ Diễm lắc lắc đầu, cậu ngẩng đầu lên hỏi hắn: “Anh à, vậy anh thì sao, anh có tiếc nuối gì không?”
Cũng giống như ma đồng này, Lục Bỉnh Văn chưa bao giờ làm người, nhưng vì thích Hạ Diễm nên hắn cũng bắt đầu thử cố gắng tìm hiểu những tình cảm phức tạp của con người.
Vốn hắn còn tưởng rằng đây là một chuyện rất khó, nhưng hắn phát hiện, tình yêu với Hạ Diễm đã cho hắn siêu năng lực, hết thảy mọi chuyện đều trở nên dễ hiểu.
Lục Bỉnh Văn cười khẽ, nói: “Hối hận của anh bây giờ là không cưới em sớm hơn.”
Hạ Diễm có chút vô ngữ, cậu thì thầm: “….. Quên đi, lão lưu manh, em không nên nói chuyện này với anh.”
Lục Bỉnh Văn thấy đã trêu vợ đủ rồi, đột nhiên hôn lên mắt Hạ Diễm, sau đó nghiêm túc nói: “Nhưng nếu cuộc sống sau này của em có tiếc nuối, vậy anh cũng sẽ có tiếc nuối.”
Hạ Diễm sửng sốt, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua.
Lúc này, ma vật bị tấm lưới màu vàng kia vây nhốt đã bắt đầu giãy dụa kịch liệt, như thể muốn cắn đứt tấm lưới này vậy. Lục Bỉnh Văn vươn tay lên, bắt một tia ma khí không thuộc về mình trên người vào trong tay, cẩn thận cảm thụ.
“Ma đồng này là oán khí của những đứa nhỏ không được nhận nuôi trong cô nhi viện tạo ra, vốn là một ma vật cấp thấp, nhưng trên người nó lại có ma khí của đại ma khác, vậy cho nên năng lực mới trở nên mạnh mẽ như vậy.” Lục Bỉnh Văn nói, “Nhưng mà, Bạch Tư Dã vẫn còn đang treo cổ ở Địa Ngục sơn, ma khí trên người ma đồng này có chút tương tự với ma khí trên người Bạch Tư Dã, nhưng nó lại không giống.”
Hạ Diễm có chút khó hiểu, cậu tò mò hỏi: “Vậy đây là ma khí trên người ai?”
“Cứ mang về trước rồi chậm rãi điều tra.” Lục Bỉnh Văn nhíu mày, “Ma tộc quá lớn, sau khi lão Ma Tôn chết, ma ấn vốn nằm trong tay con nuôi Bạch Tư Dã của ông ta, nhưng bây giờ Bạch Tư Dã đã sa lưới, không biết Ma tộc có quật khởi lại hay không.”
Chiếc nhẫn trên ngón tay áp út của Lục Bỉnh Văn phát ra ánh sáng âm u, quan ấn Phong Đô đại đế in trên mặt đất, theo quan ấn chậm rãi chuyển động, quỷ vương ngũ phương cũng xuất hiện từ hư không, bọn họ cùng nhau quỳ gối trước mặt hắn.
“Bệ hạ, Vương phi.”
Lục Bỉnh Văn chỉ chỉ tiểu ma vật không ngừng giãy dụa trong lưới, nói: “Trước tiên bắt sống nó, đem về Địa Ngục sơn.”
“Vâng.”
Đám Quỷ Vương mang theo ma vật đó chậm rãi biến mất khỏi mặt đất, lúc này hoàn cảnh bốn phía xung quanh mới khôi phục lại bình thường.
Lúc này Hạ Diễm mới phát hiện mình đang ở trong một gian phòng chứa đồ ở lầu một viện phúc lợi, mấy đứa nhỏ bị ma vật kia giấu ở trong cửa phòng cháy chữa cháy trong phòng chứa đồ này, lúc này linh hồn của tụi nhỏ đã trở lại, mấy đứa nhỏ cũng từ từ tỉnh dậy.
Hạ Diễm sờ sờ đầu bọn nó, mấy đứa nhỏ bị dọa không nhẹ, vừa tỉnh táo lại đã lập tức khóc thật to: “Anh ơi, em đói quá….”
Đã mấy ngày nay bọn trẻ không ăn cơm, Hạ Diễm vội vàng đi gọi nhân viên viện phúc lợi, mẹ Lưu và viện trưởng nghe tin thì vội vàng chạy từ trên lầu xuống, mẹ Lưu vừa nhìn thấy mấy đứa nhỏ đã rơi nước mắt, bà nói: “Bé ngoan của tôi, các con không có việc gì là tốt rồi!”
Tiếng khóc không ngừng vang lên trong phòng, nhưng đó là những giọt nước mắt vui mừng vì còn gặp lại được nhau.
“Ma vật đã mang tụi nhỏ giấu ở trong phòng chứa đồ này, may mắn là tụi nhỏ vẫn còn sống.” Hạ Diễm nói, “Nhưng phải mang mấy bạn nhỏ này đến bệnh viện kiểm tra cho đảm bảo, có thể mấy ngày nay tụi nhỏ đã ăn thức ăn nhiễm ma khí, bình nước ép hoa Bỉ Ngạn này cho mọi người, lúc bọn nhỏ ăn cháo thì nhỏ vào một ít, mùi vị cũng không khó uống lắm, nhất định phải kiên trì uống trong ba ngày.”
Mẹ Lưu nói: “Được được, mẹ hiểu rồi, cảm ơn cháu! Chuyện này thực sự rất cảm ơn các cháu, không biết các cháu tính phí như thế nào? Mặc dù chúng ta…..”
Hạ Diễm lắc đầu, cậu cười, nói: “Lần này cháu sẽ không thu phí. Cha mẹ cháu cũng thường xuyên làm từ thiện, chắc chắn có một ít nguồn lực trong lĩnh vực này, sau này cháu sẽ liên lạc với họ, có lẽ sẽ giúp được nhiều trẻ em tìm thấy gia đình phù hợp với mình.”
“Hả? Cảm ơn cháu rất nhiều.” Viện trưởng cầm tay Hạ Diễm, “Vừa rồi bên ngoài lại có mấy thiên sư tới, bọn họ ai cũng khen cháu rất lợi hại.”
Hạ Diễm theo ánh mắt viện trưởng nhìn ra ngoài, nhìn thấy được mấy người quen quen.
Tất cả đều là người của Hiệp Hội Thiên Sư, ngoại trừ mấy vị thiên sư cấp S trong tổ điều tra lần trước đã tới bệnh viện bắt Phương Hạc, còn có Nguyễn Tri Xuân cũng ở đó.
Nguyễn Tri Xuân liếc mắt một cái đã nhận ra ánh mắt Hạ Diễm, cô mỉm cười nhàn nhạt với Hạ Diễm, sau đó mang theo mấy người ngoài cửa đi vào.
“Hạ tiên sinh rất có bản lĩnh, quả thực là khiến cho chúng tôi hết sức bội phục.” Nguyễn Tri Xuân nói, “Năm nay lễ phong hàm thiên sư sắp bắt đầu, chúng tôi tới để mời Hạ tiên sinh đến đấu trường Thiên Sư tham dự cuộc tranh tài.”
Nói tới đây, cô lấy ra một phong thư đưa cho Hạ Diễm.
“Công ty Bỉ Ngạn làm ăn phát đạt, chúng tôi đối với chuyện này rất vui mừng.” Nguyễn Tri Xuân nói, “Nhưng Hạ tiên sinh chưa thi qua chứng chỉ thiên sư, đối với nghề thiên sư này, chứng chỉ cực kỳ quan trọng….. Tôi nghĩ, cậu cũng cần một cơ hội như vậy để chứng minh bản thân mình, đúng không?”
Hết chương 74.