Chương 75: Tai Sói Và Tai Mèo…..
Mặc dù thời gian cậu tiếp xúc lĩnh vực thiên sư còn ngắn, nhưng Hạ Diễm cũng đã có những ý nghĩ riêng cho sự nghiệp của mình.
Ngay từ đầu cậu kết hôn với Lục Bỉnh Văn đúng là chỉ vì muốn sống sót, sau đó bất ngờ có được dị năng, lại bắt đầu mở cửa hàng tích góp công đức, giống như được bàn tay vô hình của vận mệnh đẩy về phía trước.
Bây giờ cậu đã nổi tiếng hơn ngày xưa rất nhiều, nhưng cậu vẫn là một người theo chủ nghĩa lý tưởng lãng mạn, không có lợi ích thực dụng nhiều. Chỉ cần có thể giúp người xua ma đuổi quỷ, giúp họ xoa dịu nỗi đau khi bị ma quỷ quấy phá, thì dù năng lực mạnh yếu thế nào cậu cũng thấy họ đều là thiên sư ưu tú. Hơn nữa, bây giờ việc kinh doanh trong cửa hàng của cậu cũng rất tốt, dù không có giấy chứng nhận thiên sư thêm vào, nhưng cửa hàng vẫn có thể nhận được đơn hàng.
Hạ Diễm nhìn về phía Nguyễn Tri Xuân, ôn hòa lễ độ nói: “Nguyễn tiểu thư, cám ơn cô mời tôi. Nhưng mà tạm thời tôi còn chưa có ý định đi thi lấy chứng chỉ thiên sư, vậy nên lần này sẽ không tham gia.”
Nguyễn Tri Xuân không ngờ Hạ Diễm lại từ chối thư mời của mình, lúc này, trên mặt cô không giấu được vẻ kinh ngạc.
Cô lại nhìn về phía Lục Bỉnh Văn bên cạnh Hạ Diễm, nhẹ giọng nói: “Lục tiên sinh lợi hại như vậy, cũng không muốn đến đấu trường thiên sư thử xem sao?”
Lục Bỉnh Văn thản nhiên nói: “Giang hồ dã lộ mà thôi, không đi.”
Giọng điệu của đôi tình nhân này tuy rất lễ phép, nhưng khí chất trên người lại lạnh như băng, khiến cho người ta khó có thể tiếp cận.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí có chút lúng túng, đúng lúc này, Lý Hải Triều đứng bên cạnh Nguyễn Tri Xuân nói: “À, vậy nếu hai vị có thời gian cũng có thể đến xem các trận đấu, mỗi năm thi cử sẽ xuất hiện một nhóm tân binh, quá trình thi cử cũng rất thú vị. Đây là vé tham quan, hai người cứ giữ lấy.”
Hạ Diễm nhìn gần còn tinh xảo và linh động hơn cả nhìn từ xa, Lý Hải Triều và mấy người bên cạnh anh ta đều nhìn chằm chằm Hạ Diễm không chớp mắt, nhưng từ nhỏ đến lớn Hạ Diễm đã là trung tâm của sự chú ý, cậu cũng không để ý đến ánh mắt thân thiện hay địch ý gì đó của người khác.
Để xoa dịu bầu không khí, Hạ Diễm đã nhận mấy tấm vé Lý Hải Triều đưa cho mình.
Cậu mỉm cười, nhẹ nhàng và nói: “Cảm ơn anh đã cho vé, có thời gian tôi và bạn trai sẽ đi xem. Không biết mọi người tình cờ đi ngang qua viện phúc lợi, hay là cố ý tới tìm chúng tôi?”
“Chúng tôi chỉ đi ngang qua thôi, nhưng lại tình cờ nhìn thấy nơi này có một luồng linh lực cao xuất hiện, vậy nên đã tới xem thử, không ngờ lại gặp được Hạ tiên sinh ở đây.” Nguyễn Tri Xuân nói, “Cha tôi thường khen ngợi Hạ tiên sinh, ông ấy thường nói với tôi là Hạ tiên sinh tuổi trẻ tài cao, nếu có thể gia nhập Hiệp Hội Thiên Sư, nhất định sẽ trở thành cánh tay phải của ông ấy. Nhưng bất kỳ chức vụ nào ở Hiệp Hội Thiên Sư cũng yêu cầu có chứng chỉ thiên sư, nếu Hạ tiên sinh không có chứng chỉ, chuyện này có chút khó xử……”
Biểu tình tiểu cô gái có chút buồn rầu, giống như đang vì Hạ Diễm tiếc hận vậy, nhưng khóe mắt thì vẫn len lén nhìn phản ứng của cậu.
Nghe đến đây, Hạ Diễm cũng coi như hiểu được mục đích thật sự của mấy người này.
Hội trưởng Nguyễn có nghe nói về những chuyện của Hạ Diễm, ông ta cảm thấy Hạ Diễm là một mầm non có thể sử dụng được, nhưng lại chưa từng tận mắt nhìn thấy Hạ Diễm thi triển linh lực, vậy nên mới muốn Hạ Diễm đến tham dự cuộc quyết đấu giữa các thiên sư, để có thể tận mắt nhìn thấy thực lực của Hạ Diễm.
Nhưng Hạ Diễm tự do tự tại đã quen, đối với quyền lợi và tiền bạc cậu đều không có hứng thú. Ở một góc độ nào đó cũng có thể nói là dầu muối gì cũng không ăn.
“Cảm ơn hội trưởng Nguyễn đã có ý tốt, nhưng tôi không có năng lực lớn như vậy, tôi vẫn còn đang học khẩu quyết và tâm pháp, thi cử như vậy đối với tôi khó khăn lắm.” Hạ Diễm cười cong cong hai mắt, “Thời gian không còn sớm, buổi tối chúng tôi còn có chút việc, chúng tôi đi trước một bước.”
Lục Bỉnh Văn nhếch khóe miệng, hắn đưa tay nhẹ nhàng ôm eo Hạ Diễm, thản nhiên nói: “Xin lỗi không thể ở lại tiếp được.”
Lý Hải Triều nói: “Được, hai vị đi đường cẩn thận.”
So với lời nói của Nguyễn Tri Xuân, ánh mắt Lý Hải Triều nhìn Hạ Diễm thẳng thắn hơn rất nhiều, tựa hồ như nhìn mỹ nhân nhìn đến ngây người. Chờ Hạ Diễm rời đi, Lưu Uyên bên cạnh Lý Hải Triều mới cảm khái nói: “Không phải cậu ta mới mười chín tuổi à? Sao lại đối với danh lợi đạm bạc như vậy?”
Lý Hải Triều nhướng mày, nói: “Nếu cậu từ nhỏ cái gì cũng không thiếu, vậy chắc cũng sẽ như vậy. Người ta không muốn tham gia thì không tham gia thôi.”
Lưu Uyên cười hì hì vỗ vai Lý Hải Triều, nói: “Thật là, trên đầu chữ sắc có một con dao, anh Lý à, sao khuỷu tay của anh lại thò ra ngoài vậy? Người ta có bạn trai rồi đó, bạn trai người ta nhìn qua cũng là một nhân vật lợi hại.”
“Tôi chỉ đánh giá cao cậu ấy thôi. Tôi nghĩ những người như cậu ấy thực sự không cần giấy chứng nhận để chứng minh bản thân.” Lý Hải Triều đá văng một hòn đá nhỏ, “Nhưng mà, Úc Chi nói người đàn ông bên cạnh Hạ Diễm là một lệ quỷ hung hãn. Thằng nhóc đó có phải tương tư đơn phương thành bệnh rồi không? Hôm nay đứng gần như vậy, nhưng trên người người nọ hoàn toàn không có một chút quỷ khí nào, làm sao có thể là lệ quỷ được?”
Lưu Uyên nói: “Chuyện này….. Trên diễn đàn quả thật có tin đồn, nói Hạ Diễm từng là một người bình thường, nhưng có thể sau đó đã kết âm hôn, sau đó nữa cậu ta mới bắt đầu làm thiên sư. Mới vừa rồi tôi nhìn trên ngón áp út của cậu ta và Lục tiên sinh đều đeo nhẫn ngọc, chẳng lẽ, thật đúng là thông qua cuộc hôn nhân đó mới được Lệ quỷ che chở?”
Lời hắn ta vừa nói đã làm cho mấy người vừa rồi còn đang cười đùa thu hồi nụ cười trên mặt, trên người Lục Bỉnh Văn một chút quỷ khí cũng không có, mà bọn họ thân là thiên sư cấp S nên ai cũng đều biết, lệ quỷ có thể che dấu quỷ khí trên người mình thì đến tột cùng nó mạnh đến cỡ nào.
“Dù hắn là người hay quỷ gì cũng được, cha tôi đã nói, nếu có thể dùng hai người này cho mình thì đó là bạn.” Nguyễn Tri Xuân thản nhiên nói, “Nếu không thể thì chính là địch. Anh Lưu, anh Lý, đi thôi, bữa tiệc mừng của các anh sắp bắt đầu rồi, thức ăn để lâu sẽ nguội.”
Lưu Uyên vừa ngâm nga một bài hát vừa lên xe, Lý Hải Triều có chút bối rối suy nghĩ về những lời Nguyễn Tri Xuân đã nói lúc nãy, sau đó mới cùng Lưu Uyên ngồi ở hàng ghế sau xe.
Bữa tiệc mừng hôm nay của Hiệp hội Thiên Sư tổ chức là để chúc mừng đám người Lý Hải Triều lần trước đã bắt sống được Phương Hạc tự buôn bán chiêu quỷ phù.
Nhưng với tư cách là một trong những công thần, Lý Hải Triều lại không biết cuối cùng Phương Hạc đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh ta cũng phải tham gia bữa tiệc chúc mừng của mình.
Trời càng lúc càng tối, đêm nay trên bầu trời chỉ có vài ngôi sao.
Sau khi lên chiếc minibus, Đại Kim và Tiểu Kim tò mò hỏi: “Ông chủ à, cậu và Lục tiên sinh lợi hại như vậy, vì sao không tham gia cuộc thi lấy chứng chỉ thiên sư?”
Hạ Diễm nhẹ nhàng cười, nói: “Nếu hai người muốn đi, tôi và Lục tiên sinh sẽ đi cổ vũ cho các anh.”
Hạ Diễm có vẻ hơi mệt mỏi, cậu nghiêng cái đầu nhỏ bông xù của của mình qua, nhẹ nhàng tựa vào vai Lục Bỉnh Văn, cậu khẽ ngáp một cái rồi nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi.
Hai cẩu độc thân phía trước liền ôm ngực, đúng là ngọt thật.
Xe chạy xóc nảy cả chặng đường, nhưng bả vai Lục Bỉnh Văn vẫn vững vàng và rất đáng tin, hôm nay Hạ Diễm đã tiêu hao linh lực quá lớn, vậy nên đã dựa vào Lục Bỉnh Văn ngủ suốt cả quãng đường về nhà, thậm chí tư thế của Lục Bỉnh Văn cũng không hề thay đổi chút nào.
Chờ đến khi xe chạy đến dưới lầu nhà Hạ Diễm mà cậu vẫn không tỉnh dậy vì ngủ quá thoải mái. Đại Kim và Tiểu Kim có chút bối rối, thấy Hạ Diễm ngủ ngon như vậy, trong lúc nhất thời không biết có nên đánh thức ông chủ dậy hay không.
Lục Bỉnh Văn nhìn Hạ Diễm dựa trên vai mình, hắn dùng tư thế thuận tiện nhất ôm Hạ Diễm lên, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn, hai người về đi.
Cằm Hạ Diễm tựa vào vai Lục Bỉnh Văn, cậu nhắm mắt khẽ “hừ” một tiếng, lại nhẹ nhàng cọ cọ cổ hắn, giống như đang làm nũng với người yêu lớn tuổi của mình vậy.
Ngày thường Hạ Diễm ở trước mặt người khác rất ít khi lộ ra sự ỷ lại vào Lục Bỉnh Văn, Đại Kim và Tiểu Kim khẽ “Oa” lên một tiếng, nhưng hình như Lục Bỉnh Văn lại không muốn để cho bộ dáng lúc này của Hạ Diễm bị người khác thấy, vậy nên đã nhẹ nhàng đội mũ lên cho cậu, sau đó biến mất ở cuối hành lang.
Hắn dịch chuyển đến phòng ngủ, đặt Hạ Diễm lên giường lớn trong phòng, lúc này Hạ Diễm mới chậm rãi tỉnh dậy, nói: “Ưm….. Ngủ thật thoải mái.”
Lục Bỉnh Văn thấy cậu tỉnh lại thì hỏi: “Anh đánh thức em à?”
“Không có.” Hạ Diễm nói, “Vừa rồi em có chút mệt mỏi, bây giờ thì đã bình thường rồi.”
Lục Bỉnh Văn đi vào phòng bếp nấu một chén mì dương xuân trứng gà cho cậu, Hạ Diễm cũng đói bụng, cậu ngoan ngoãn bưng mì ngồi trước mặt Lục Bỉnh Văn ăn một chén lớn, còn uống hết nước canh.
Lục Bỉnh Văn cắt táo thành hình thỏ, sau đó lấy hai tấm vé Lý Hải Triều đưa cho bọn họ ra cầm trong tay đùa nghịch, hắn hỏi: “Bảo bối, em có muốn đi xem không?”
“Vâng, em cũng muốn đi xem một chút.” Hạ Diễm nói, “Làm khán giả đi xem người khác thi đấu, chắc là cũng có thể biết được thông tin của các đại môn phái. Nhưng mà, cô bé Nguyễn Tri Xuân kia nói chuyện cứ thích nói vòng vo, em không thích lắm.”
Lục Bỉnh Văn gật gật đầu, nói: “Anh cũng thấy vậy. Cuộc thi này sẽ bắt đầu vào thứ tư tới, mà ngày đó em cũng hoàn thành môn thi cuối cùng.”
Hạ Diễm kinh ngạc nói: “Ồ, anh nhớ cả lịch thi của em à?”
Lục Bỉnh Văn vươn tay khẽ nhéo má Hạ Diễm, trong mắt hắn ngập tràn cưng chiều, nhưng Hạ Diễm lại vỗ tay hắn, nói: “Không được nhéo em.”
Lời nói của cậu như có ma lực, mỗi lần cậu nói “Không được”, “Không cho phép”, Lục Bỉnh Văn sẽ càng muốn làm ngược lại, càng muốn chạm vào làn da của cậu hơn.
Lục Bỉnh Văn trầm giọng nói: “Phu nhân, hôm nay anh rất thích tạo hình kia của em lúc ở ma vực, anh tái hiện lại một chút, được không?”
Hạ Diễm đang ăn táo thì giật mình, còn chưa kịp phản ứng thì đỉnh đầu đã mọc ra một đôi tai mèo trắng nõn bông xù mềm mại, còn ở phía sau thì mọc ra cái đuôi mèo thật to lắc lư bồng bềnh.
Lục Bỉnh Văn bế cậu đi vào phòng ngủ: “Vợ à, em ăn no rồi, lại ngủ đủ rồi, bây giờ nên ăn khuya thôi.”
Hạ Diễm giãy dụa nói: “….. Sau bữa ăn không được vận động mạnh!”
Lục Bỉnh Văn nhẹ nhàng hôn lên môi Hạ Diễm, sau đó áp cậu lên tường tiếp tục hôn, hắn nói: “Anh nghĩ khuyết điểm duy nhất của em chính là khiến cho người ta quá yêu thích.”
Hắn vuốt ve cái đuôi mèo của Hạ Diễm, Hạ Diễm vô cùng kinh ngạc vì cái đuôi của mình lại có cảm giác, bị Lục Bỉnh Văn chạm vào, cậu vừa có chút ngứa vừa có chút hưng phấn.
Cậu nhịn không được nhỏ giọng hừ một tiếng, nhưng chất giọng trong trẻo lạnh lùng của thiếu niên lại khơi dậy dục vọng chinh phục của Lệ quỷ. Lục Bỉnh Văn nhìn Hạ Diễm nói: “Mấy người đàn ông hôm nay vẫn luôn nhìn em chằm chằm.”
“Vậy thì sao.” Hạ Diễm dùng đầu gối nhẹ nhàng ngăn cản thế tiến công của Lục Bỉnh Văn, cậu nhìn về phía hắn, nói: “Không phải em…. Vẫn luôn nhìn anh sao?”
Lục Bỉnh Văn nhếch khóe miệng, nói: “Thì ra phu nhân vẫn luôn nhìn trộm anh.”
Hạ Diễm có chút ngượng ngùng, cậu sao chép pháp thuật của Lục Bỉnh Văn, nói: “Vậy anh cũng phải biến ra tai và đuôi giống em mới được.”
Một giây sau, trên đỉnh đầu và phía sau Lục Bỉnh Văn lại mọc ra một đôi tai sói và đuôi sói.
Lục Bỉnh Văn liếc mắt nhìn đuôi sói ở phía sau, nhẹ nhàng kéo áo sơ mi của mình ra, cúc áo rơi xuống sàn nhà phát ra tiếng leng keng leng keng.
Hắn chậm rãi đè Hạ Diễm xuống dưới thân, mỹ nhân nằm bên dưới vừa thanh thuần vừa quyến rũ, hai tai mèo trên đỉnh đầu khẽ run lên theo nhịp thở của cậu, tựa hồ như đang hưng phấn, lại tựa hồ như có chút khẩn trương.
“Sói xám sẽ đến ăn em.” Lục Bỉnh Văn nhẹ nhàng nắm cằm Hạ Diễm, “Không được trốn.”
Hạ Diễm nhẹ nhàng cười cong cong hai mắt, không chỉ không chạy trốn, mà còn nắm lấy vạt áo sơ mi Lục Bỉnh Văn kéo xuống, nhiệt tình hôn hắn.
Cậu ghé sát vào lỗ tai sói của Lục Bỉnh Văn nhẹ giọng nói: “Em thích anh, vậy cho nên anh muốn thế nào cũng được.”
Hết chương 75.