Bệnh Mỹ Nhân Và Minh Chủ Cưới Trước Yêu Sau – Chương 78

Chương 78: Nửa Ngày Tham Quan Hậu Hoa Viên Của Người Chồng Ma……

 

    Sau khi kỳ thi kết thúc, thành phố B bỗng nhiên nắng đẹp sau nhiều ngày tuyết rơi dày đặt.

        Hạ Diễm bị bắt nạt cả đêm, sáng nay khi mặt trời lên cao mới được Lục Bỉnh Văn đánh thức, cậu khàn giọng, nói: “….. Em vẫn chưa ngủ đủ giấc, không được động vào em.”

        Người đàn ông đang quấn lấy sau lưng cậu nói, “Anh vẫn chưa ăn no.”

        Hạ Diễm chui vào trong chăn, buồn bực nói: “Quỷ không thể chui vào chăn, chăn là kết giới của con người, quỷ không thể vào….. Lục Bỉnh Văn, anh phạm quy rồi!”

        Lục Bỉnh Văn đè mèo con xuống dưới thân, hắn thản nhiên nói: “Tư thế tối hôm qua đã làm theo ý phu nhân, hôm nay dù sao cũng phải làm theo ý chồng chứ, đúng không?” Hạ Diễm mê mang nhìn ra phía sau, còn chưa kịp từ chối thì đã bị lão quỷ ôm eo kéo đến bên người. Cậu cũng không thích đưa lưng về phía Lục Bỉnh Văn lắm, nhưng hình như Lục Bỉnh Văn lại rất hứng thú với tư thế này, mặc dù hắn chưa bao giờ thử qua.

Hạ Diễm khẽ cau mày, sương mù lại vô thức tràn ngập trong mắt cậu. Lục Bỉnh Văn thấy cậu có chút khẩn trương thì buông tay ra, hắn trầm giọng, nói: “Thôi vậy.”

        “Hả?”

        “Anh có cảm giác như mình đang bắt nạt em vậy.”

        Hạ Diễm nghe vậy thì sửng sốt, sau đó lại nhẹ nhàng lắc đầu, cậu cười rộ lên, nói: “Em cũng không tủi thân như vậy.”

        Hạ Diễm nhanh nhẹn bò tới trước người Lục Bỉnh Văn, cậu ngẩng đầu lên nhìn hắn, hỏi: “Muốn thử không?”

        Hai người ầm ĩ đến giữa trưa, lúc ăn cơm trưa, Hạ Diễm ăn cả đĩa cơm chiên nấm cục đen mới bình tĩnh lại, cậu cũng âm thầm thề rằng, sau này tuyệt đối không nên chủ động trêu chọc lão quỷ hơn ba ngàn năm tuổi này nữa, thật sự không dễ chọc chút nào.

        Đã có lúc cậu tưởng rằng mình sẽ chết ngay trên giường lão quỷ này.

“Em có muốn đến Minh giới xem nhà máy với anh không?”

        Lúc này Lục Bỉnh Văn lại dịu dàng nho nhã như bình thường, hắn gỡ xương cá, gắp thịt cá bỏ vào trong chén cho Hạ Diễm, hắn dịu dàng nói: “Tòa nhà bên kia vừa mới xây xong, anh còn đào một cái ao nhỏ.”

        Hạ Diễm gật gật đầu, nói: “Hả? Vậy tốt quá.”

        Cậu nói xong mới nhớ, cách đây năm phút mình vừa mới nói không bao giờ thèm để ý tới Lục Bỉnh Văn nữa.

        Tay cầm đũa của Hạ Diễm dừng lại một lát, có đôi khi cậu cũng cạn lời với bản thân mình. Sao chỉ kiên trì được có năm phút vậy, ít nhất cũng phải làm mặt lạnh được mười phút chứ?

Nhưng bộ dáng ngơ ngác của cậu lại hết sức đáng yêu, giống như mèo con chưa tỉnh ngủ vậy.

        Lục Bỉnh Văn nhịn không được thấp giọng bật cười, lại gắp cho Hạ Diễm một miếng thịt bò, hắn nói: “Vừa rồi rơi nhiều nước mắt như vậy, phải ăn nhiều vào mới bổ sung được.”

        Hai má Hạ Diễm đỏ bừng, cậu nhẹ giọng nói thầm: “…. Làm cho em khóc, anh cảm thấy có thành tựu như vậy à?”

        Lục Bỉnh Văn nhướng mày nói: “Cũng còn tùy thời điểm nữa.”

        Hạ Diễm bị ông chồng lưu manh nhà mình làm cho nghẹn lời, cậu trầm mặc vài giây rồi mới cúi đầu, nói: “….Bây giờ em đã có chìa khóa hậu hoa viên nhà anh, nếu anh làm em khóc một lần nữa, em sẽ bí mật đến cung điện của anh, đi dạo một vòng trong đó, lấy những thứ có giá trị đem đi bán hết để lấy tiền. Hôm nay em sẽ đi chọn mấy món đồ đáng giá….”

        “Trong cung điện của anh có hơn ba vạn đồ trang trí.” Lục Bỉnh Văn nghiêm túc nói, “Phu nhân cứ tùy ý chọn, chỉ cần không ly hôn thì em muốn làm gì cũng được.”

        Hạ Diễm:…. Lại nghẹn họng không nói được câu nào.

        Khác với phương thức đi đến Minh Giới trước kia, hôm nay Hạ Diễm tự dùng chìa khóa mở cửa Môn linh, tụ đi vào hậu hoa viên của ông chồng ma quỷ nhà mình. Ngay khoảnh khắc bước vào Minh phủ, quần áo Lục Bỉnh Văn đã thay bằng quan bào màu đỏ thẫm, hắn dắt tiểu mỹ nhân bên cạnh đi từ cửa sau bước vào tẩm cung.

        Trong tẩm cung của Phong Đô đại đế có đặt một tấm gương đồng khảm bảo thạch, hắn dùng linh lực mở tủ quần áo, lại cầm một bộ trường sam màu trắng ướm thử lên người Hạ Diễm, hắn nói: “Lần trước em đến không có quần áo thích hợp. Gần đây anh đã tự tay may cho em mấy bộ quần áo, không biết có hợp hay không.”

        Hạ Diễm nhìn một loạt trường bào đủ màu sắc trong tủ, thầm nghĩ đây đâu phải là mấy bộ, mà là mấy chục bộ mới đúng.

“Anh ơi!” Hạ Diễm có chút kinh ngạc, “Những thứ này đều là anh tự tay may à?”

        “Ừ.” Lục Bỉnh Văn nhẹ nhàng vén vạt áo Hạ Diễm lên, lần lượt lấy từng cái áo dài rườm rà hoa lệ mặc lên người Hạ Diễm, “Thắt lưng, lắc chân và dây chuyền ngực của em đều là anh tự mình làm cho vợ, đồ của vợ anh thì tất nhiên anh phải tự tay làm chứ.”

        Lúc thắt đai lưng cho Hạ Diễm, Lục Bỉnh Văn hơi dùng sức siết chặt một chút, tiểu mỹ nhân trong ngực hừ một tiếng, cậu nói: “Vậy…. Vậy anh…… Rất toàn năng.”

        Lục Bỉnh Văn thấy có chút chật, hắn lại nới lỏng thắt lưng cho Hạ Diễm.

        Vòng eo của tiểu mỹ nhân trong ngực nhỏ đến mức hắn dùng hai bàn tay vẫn có thể bao trọn được, bộ quần áo trắng như tuyết này khiến Hạ Diễm trông như một đóa hoa trên vùng băng sơn, cao quý bất khả xâm phạm.

        Nhưng hắn vừa mới giày vò đóa hoa mỹ lệ đó cách đây không lâu. Cảm giác đó khiến cho hắn kìm lòng không được nhếch khóe miệng.

        Khi ngón tay hắn xẹt qua xương quai xanh của Hạ Diễm, cậu đã cầm tay hắn ngăn lại, cũng nhanh chóng chui ra khỏi vòng tay hắn, tự mình khoác áo ngoài lên, lại soi gương chỉnh lại cổ áo làm bằng lông hồ ly trắng như tuyết.

        Hạ Diễm quay đầu nhìn về phía Lục Bỉnh Văn, vui vẻ nói: “Anh ơi, đẹp không?”

          Lục Bỉnh Văn đến trước mặt Hạ Diễm, thưởng thức mỹ nhân trước mặt, hắn nói: “Rất đẹp.”

          Hạ Diễm nhìn hắn, thấy mặt mình có chút nóng, cậu có cảm giác như mình sắp bị ánh mắt của Lục Bỉnh Văn đốt cháy. Cậu nắm tay Lục Bỉnh Văn, giỏ giọng nói: “Vậy chúng ta đi thôi.”

        Chỉ trong nháy mắt, hai thanh niên mặc trường bào bay bay trong gió đã xuất hiện ở gần Cầu Nại Hà.

        “Đây chính là nhà máy sản xuất nước ép Hoa Bỉ Ngạn.” Lục Bỉnh Văn chỉ chỉ một tòa nhà hình vuông trước mặt Hạ Diễm, “Muốn vào xem một chút không?”

 Hạ Diễm nhìn cảnh sắc mỹ lệ xung quanh, cậu cảm thấy Minh giới cũng không kém thần giới và nhân gian bao nhiêu, cũng có một vài kỳ quan tráng lệ chỉ có Minh giới mới thấy.

        Cậu tò mò hỏi: “Anh ơi, chẳng lẽ những tòa nhà ở Vạn Quỷ thành này đều do anh thiết kế?”

        “Đúng vậy, kiến trúc Minh phủ chủ yếu dựa vào linh lực xây dựng, bắt đầu từ sau khi khai thiên lập địa, anh đã tự xây từng chút từng chút một.” Lục Bỉnh Văn nói, “Giống như phu nhân trang bị skin trong game vậy, vẽ bề ngoài kiến trúc ở đây cũng có thể dựa vào linh lực thay đổi bất cứ lúc nào. Phu nhân có ý tưởng gì hay cũng có thể vẽ ra, để anh sửa lại thiết kế.”

        Hạ Diễm nói: “Vẽ ra?”

        Vừa dứt lời, Lục Bỉnh Văn đã lấy ra bản thiết kế của nhà máy hoa Bỉ Ngạn từ giữa hư không, bên cạnh tờ giấy nháp còn có bút mực và giấy treo lơ lửng giữa không trung.

        Tay Lục Bỉnh Văn phủ lên bàn tay cầm bút lông của Hạ Diễm, ở phía trước bản thiết kế nhà máy thêm một cây cột đá khắc hoa và lá bỉ ngạn, khi cột đá được vẽ xong, ở bãi đất trống trước mặt Hạ Diễm cũng từ từ xuất hiện một cây cột đá.

        “Mỗi một kiến trúc ở Minh phủ đều có một bản vẽ như vậy.” Lục Bỉnh Văn nói, “Nếu em muốn thay đổi thiết kế của tòa nhà, chỉ cần dùng linh lực xóa những bức tranh này đi rồi vẽ lại là được.”

        Hạ Diễm trầm tư gật gật đầu, nói: “Thật lợi hại….”

        Cậu suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng: “Đây không phải là….. Trạng thái lượng tử năng lượng cao sao?”

“….. Có lẽ vậy.” Lục Bỉnh Văn nói, “Không phải con người thường nói, đích cuối của vật lý là huyền học sao?”

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

        Ánh mắt Hạ Diễm sáng ngời nhìn Lục Bỉnh Văn, cậu nói: “Em muốn thêm một cây cầu ở chỗ này, được không?”

        Lục Bỉnh Văn gật đầu, Hạ Diễm cẩn thận dùng linh lực khống chế bút lông, ở phía trên hồ nước gần xưởng hoa Bỉ Ngạn thêm một cây cầu rất khí phái. Cậu còn muốn thêm một cái trụ đá trên cầu, nhưng linh lực lại không đủ dùng nên đành phải dừng lại.

        Đúng lúc này, Hạ Diễm ở Minh Giới nhận được điện thoại của sư huynh Lam Cảnh Thâm.

        “Sư đệ, sư đệ, cậu đang ở đâu?” Giọng nói của Lam Cảnh Thâm nghe vô cùng hoảng sợ, “Vừa rồi, vừa rồi hình như tôi đã thật sự gặp phải quỷ!”

        Hạ Diễm nói: “Đừng hoảng hốt, Lam sư huynh, bây giờ anh đang ở đâu?”

        “Tôi có cảm giác hình như trong ký túc xá có thứ gì đó.” Lam Cảnh Thâm nói, “Tôi vừa mới từ trong ký túc xá chạy ra, bây giờ tôi đang ở quán cà phê trong trường, tôi và bạn cùng phòng của mình đang ngồi ở đây.”

        “Được.” Hạ Diễm nói, “Bây giờ tôi sẽ chạy tới.”

        Lúc Hạ Diễm trở lại trường học thì đã hơn bốn giờ chiều, ánh hoàng hôn chiếu lên người cậu và Lục Bỉnh Văn, kéo bóng hai người thật dài trên mặt đất, trời vừa mới đổ một trận tuyết nhỏ, nhưng rất nhanh sau đó tuyết đã ngừng rơi.

        Bây giờ tuyết trên mặt đất gần như đã tan hết, nhưng khi tuyết tan trời lại rất lạnh, nhiệt độ lạnh như vậy khiến Hạ Diễm cảm thấy có chút khó chịu, cậu khẽ ho vài tiếng, Lục Bỉnh Văn vội biến ra một chiếc khăn quàng cổ từ giữa hư không, hắn vòng quanh cổ Hạ Diễm mấy vòng, bao cậu lại như một con tằm nhỏ.

        Chờ đến lúc bọn họ ngồi trong quán cà phê, Lục Bỉnh Văn gọi bốn tách cà phê, ngồi đối diện với Lam Cảnh Thâm và bạn cùng phòng anh ta, hắn trầm giọng, nói: “Chào các cậu.”

        Sau khi Lam Cảnh Thâm gọi điện thoại cho Hạ Diễm xong thì ngồi chơi game trong quán cà phê đông người qua lại với bạn cùng phòng của mình. Hai người đều là nghiên cứu sinh năm thứ hai, gần đến kỳ nghỉ đông, hai người vừa nộp luận văn của học kỳ này, vừa đi theo thầy cô hướng dẫn chọn đề tài làm luận văn tốt nghiệp.

        “Chào anh, chào hai người, đây là bạn cùng phòng của tôi, Tiểu Hùng, Tiểu Hùng, đây là sư đệ Hạ Diễm của tôi, đây là bạn trai của cậu ấy, Lục tiên sinh.”

Dưới mắt Lam Cảnh Thâm có quầng thâm rất đậm, “Hôm nay là ngày cuối tuần, cám ơn hai người đã dành thời gian tới đây.”

        “Không sao, chúng tôi cũng đang ở gần đây.” Hạ Diễm nói, “Vậy…. Sư huynh à, tối hôm qua có thứ gì đến tìm anh à?”

        Nói tới đây, sắc mặt Lam Cảnh Thâm lập tức trở nên căng thẳng.

        “Nói thật, bây giờ tôi thậm chí còn không dám đi vệ sinh.” Lam Cảnh Thâm nói, “Nếu không phải hôm qua Tiểu Hùng cũng ở đó, tôi còn cho rằng mình bị ảo giác.”

        “Đúng vậy.” Tiểu Hùng nói, “Đêm qua, lúc Cảnh Thâm trở về thì cũng đã hơn mười giờ tối. Sau khi cậu ấy về thì lập tức dán hai lá bùa lên cửa và giường, lúc ấy tôi còn trêu cậu ta, tôi nói không phải cậu thi đại học môn vật lý đạt điểm tối đa sao, bây giờ còn tin mấy thứ này nữa.”

        Lam Cảnh Thâm gật gật đầu, bưng cà phê nóng lên uống một hơi cạn sạch, anh ta nói: “Đúng vậy, sư đệ à, đêm qua sau khi cậu dặn dò tôi, tôi bị dọa không ít, lúc trở về liền dán hai tấm bùa kia lên, sau đó mới đi tắm.”

        Hạ Diễm gật gật đầu, ý bảo hai người tiếp tục nói.

        “Tôi gặp một chút rắc rối trong việc chọn đề tài luận văn, vậy nên sau khi Cảnh Thâm đi tắm tôi đã một mình ngồi đó đọc tài liệu. Trong phòng ngoại trừ tiếng nước, cũng chỉ có âm thanh thỉnh thoảng tôi nhấp chuột. Dù sao thì đêm qua ký túc xá của chúng tôi cũng rất yên tĩnh.” Tiểu Hùng nuốt nuốt nước bọt rồi nói tiếp, “Sau đó, tôi loáng thoáng nghe trong phòng có tiếng cười của phụ nữ, chính là cái kiểu cười….. Kiểu cười rất yêu mị đó.”

        “Lúc đầu, tôi còn nghĩ là Tiểu Lam vừa tắm vừa xem phim, nhưng rồi tôi lại nghĩ, dù có coi phim cũng không đến mức mở to như vậy, để tôi ở ngoài cũng nghe, mặc dù trong lòng cảm thấy kỳ quái, nhưng tôi cũng không nói gì.” Tiểu Hùng nói, “Nhưng sau đó tôi lại cảm thấy…… Thấy càng lúc càng không ổn, bởi vì từ đầu đến cuối chỉ có tiếng người phụ nữ kia cười, trong phòng ngoại trừ tiếng cười rùng rợn đó thì không có bất kỳ âm thanh nào khác, tiếng cười kia kéo dài không đến nửa phút, mà lúc này Cảnh Thâm cũng mới vừa đi tắm chưa được ba phút.”

        Lam Cảnh Thâm gật gật đầu, nói: “Lúc ấy tiếng nước trong phòng tắm rất lớn, tôi cũng loáng thoáng nghe thấy có người đang cười, tôi còn tưởng rằng bạn cùng phòng của mình đang gọi video call với bạn gái, nhưng không hiểu sao trong lòng lại rất sợ hãi, vậy nên tôi đã vội vàng xông ra ngoài. Lúc tôi đi ra cửa phòng tắm, vô tình đụng vô lá bùa vàng dán ở cửa làm nó rớt xuống, lúc ấy ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại cầm lá bùa lên dán trên cửa phòng tắm.”

        Toilet lớn của T đại rẽ phải ngay sau khi vào cửa, hai cánh cửa cách nhau rất gần, đại khái Hạ Diễm cũng có thể tưởng tượng được cảnh đó.

        “Khi đó tôi hoàn toàn không biết, chính hành động đó đã cứu tôi một mạng.” Lam Cảnh Thâm nói, “Sau khi tôi dán lá bùa lên cửa thì đi ngủ, ngày hôm qua tôi uống không ít, sư đệ cậu cũng biết mà, vậy cho nên nằm xuống giường là ngủ rất nhanh. Đến nửa đêm thì tôi bị Tiểu Hùng đánh thức, Tiểu Hùng vô cùng sợ hãi, cậu ấy nằm bên cạnh giường bảo tôi đừng ngủ, một thứ gì đó đang gọi tôi.”

        Sắc mặt Tiểu Hùng tái nhợt gật gật đầu, nói: “Lúc ấy tôi đọc tài liệu tới hơn một giờ đêm, thấy đã trễ nên định chuẩn bị đi toilet rồi nghỉ ngơi, lại nghe trong toilet có tiếng cười của phụ nữ.”

        Tiểu Hùng còn bắt chước giọng cười của người phụ nữ kia, anh ta nói: “Tiếng cười đó, giống như tiếng gió lọt qua khe hở vậy. So với tiếng cười tôi nghe lần đầu lúc hơn mười giờ tối, thì lần này rõ ràng hơn, lúc đầu tôi còn tưởng Tiểu Lam đùa dai với mình, để máy ghi âm hay cái gì đó ở trong toilet, Vậy nên tôi đã vặn tay nắm cửa, định mở cửa vào đó lấy máy ghi âm ra.”

        “Nhưng khi tay tôi vừa đặt lên tay nắm cửa thì lá bùa dán trên đó rung rinh một chút, tôi bỗng cảm giác có thứ gì đó đang đứng cách một cánh cửa nhìn mình, nó còn đang cười với tôi nữa, giống như chỉ chờ tờ giấy này rơi xuống là nó sẽ nhào ra vậy. Bà nó chứ, thật đáng sợ.” Tiểu Hùng nói, “Lúc đó lông tơ trên người tôi dựng đứng cả lên, từ khi sinh ra tới bây giờ tôi chưa từng thấy lạnh như vậy, cái kiểu lạnh như bị chiếc điều hòa 18 độ thổi gió lạnh thẳng vào mặt vậy. Tôi vội vàng ấn lá bùa kia trở lại cửa, người phụ nữ kia không cười nữa.”

        Hạ Diễm chỉ nghe thôi mà cũng nổi cả da gà, Lục Bỉnh Văn nhẹ nhàng nắm lấy tay Hạ Diễm, dùng linh lực sưởi ấm cho cậu.

        Tiểu Hùng tiếp tục nói: “Sau đó, bên kia cửa có âm thanh nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa. Người phụ nữ kia vặn hai cái rồi thôi, không vặn nữa, bởi vì cửa vốn đã mở, nhưng dường như cô ta không bước qua được, vậy nên đã đứng cách một cánh cửa gọi Tiểu Lam.

        “Cô ta nói, ‘Lam Cảnh Thâm, Lam Cảnh Thâm, Lam Cảnh Thâm, đừng trốn nữa, người tiếp theo sẽ là mày.”

        Tiểu Hùng mím môi, sau đó nuốt nuốt nước bọt, nói: “Cậu ta ngủ quá say, khi bị tôi đánh thức cậu ta vẫn còn ngơ ngác, nhưng người phụ nữ đó vẫn không đi, cứ đứng cách một cánh cửa gọi cậu ấy như như gọi hồn vậy. Cô ta cứ lặp đi lặp lại một cậu, ‘Người tiếp theo sẽ là mày, người tiếp theo sẽ là mày.’”

        Hạ Diễm nói: “Vậy sao sáng nay anh không gọi điện cho tôi?”

        Lam Cảnh Thâm gật gật đầu, nói: “Sau khi tôi ý thức được thứ kia không vào được, tôi chợt hiểu ra là lá bùa màu vàng đã ngăn cô ta lại, tôi đã vội vàng bảo Tiểu Hùng tháo lá bùa trên cửa sổ xuống dán vào trên cửa toilet luôn. Cứ giằng co như vậy không biết bao lâu, tuyết ngoài cửa sổ cũng ngừng lại không rơi nữa.”

        Lục Bỉnh Văn bưng ly cà phê lên nhấp một ngụm, hắn nói: “Đúng vậy, nửa đêm hôm qua quả thật có tuyết rơi, nhưng rất nhanh sau đó đã ngừng lại.”

        “Tiếng cười của nữ nhân kia đột nhiên biến mất.” Lam Cảnh Thâm gãi gãi đầu, “Lúc đó tôi nghĩ lá bùa vàng kia đã ngăn cản cô ta, còn cảm thấy thật may mắn khi cậu cho tôi thứ tốt như vậy. Vì tôi đã từng gặp ma một lần, nhưng vẫn sống đến tận bây giờ, vậy nên trong lòng cũng ôm loại tâm lý may mắn đó, tôi còn cho rằng chuyện này sẽ trôi qua như vậy. Tôi và Tiểu Hùng không dám mở cửa nhà vệ sinh, nên cứ để vậy rồi đi ngủ.”

        Tiểu Hùng nói tiếp, “Lúc ấy vì quá mệt mỏi, tôi không thể mở mắt ra đọc tài liệu được nữa, sau khi âm thanh đáng sợ đó dừng lại, cả hai chúng tôi đã đi ngủ. Vì ngủ muộn nên hai bọn tôi đã ngủ đến trưa, sau đó tôi bị đánh thức mới tỉnh dậy.”

        Lam Cảnh Thâm cũng nói: “Tôi cũng bị đánh thức. Hạ Diễm, cậu là người miền Nam phải không? Hệ thống sưởi trong ký túc xá ở miền Bắc sẽ có đường ống nước, cậu có biết trước khi hệ thống sưởi ấm được bật, đường ống nước cũng sẽ xả nước, đúng không?”

        Hạ Diễm gật gật đầu, nói: “Ừ, tôi có thể hiểu được nguyên lý đó.”

        “Bên cạnh giường tôi cũng có một đường ống dẫn nước như vậy.” Lam Cảnh Thâm nói, “Lúc ấy tôi lại nghe thấy có thứ gì đó gọi tên mình, cô ta nói, ‘Lam Cảnh Thâm, tao tới rồi đây, Lam Cảnh Thâm, đến lượt mày rồi.’”

        “Tôi cũng nghe được.” Tiểu Hùng nói, “Khi tôi nghe được câu nói đó, tôi đã nhận ra tiếng cười mình nghe lần đầu tiên vào tối hôm qua không phải phát ra từ phòng tắm, mà là từ đường ống dẫn nước trong ký túc xá. Ngay từ đầu nó đã ở trong ống nước trong phòng, nhưng không biết tại sao nó lại đi vào phòng tắm.”

        Hạ Diễm nhíu mày nói: “Hơn nữa, cô ta chỉ gọi tên anh khi có tuyết rơi, còn khi không có tuyết rơi, cô ta cũng không gây ra động tĩnh lớn gì, phải không?”

        “Đúng vậy.” Lam Cảnh Thâm nói, “Trưa nay gió tuyết rất lớn, sau khi tôi và Tiểu Hùng bị cô ta dọa cho tỉnh ngủ thì đã bỏ qua nhà vệ sinh trong ký túc xá, lúc ấy chúng tôi còn chưa ý thức được, phạm vi hoạt động của thứ đó căn bản không chỉ dừng lại ở trong ký túc xá của chúng tôi.”

        “Hai chúng tôi đã nhịn tiểu cả đêm, việc đầu tiên khi bị dọa cho tỉnh ngủ là chạy đến nhà vệ sinh công cộng xả nước.” Lam Cảnh Thâm nói, “Ở giữa mỗi tầng ký túc xá dành cho nghiên cứu sinh không chỉ có phòng tắm, mà còn có nhà vệ sinh rất lớn, hai bọn tôi đã đi vệ sinh ở đó. Lúc ấy trong nhà vệ sinh chỉ có hai bọn tôi, hai người cùng nhau đi tiểu, hoàn toàn không chú ý tới ở trong nhà vệ sinh này cũng có một đường ống sưởi ấm chạy qua.”

        Tiểu Hùng nói: “Tôi đi tiểu rất nhanh, tôi nghĩ đang giữa trưa thì có thể có chuyện gì được, vậy nên đã ra cửa chờ Tiểu Lam, nhưng đột nhiên tôi lại nghe thấy Tiểu Lam nói chuyện với mình, hơn nữa còn có một ‘tôi’ khác đang trả lời lời cậu ấy.”

        Lam Cảnh Thâm xoa xoa hai hàng chân mày, nghĩ đến hình ảnh kinh khủng đó thì hít sâu một hơi, chuẩn bị tâm lý thật lâu mới tiếp tục nói: “Lúc ấy tôi nói với thứ kia là, ‘Tiểu Hùng, chúng ta có thể trở về ký túc xá nữa không, hay là chúng ta đi ra ngoài trước đã?’ Và thứ đó đã nói với tôi rằng, ‘Không sao đâu, trời đã sáng rồi, sẽ không có chuyện gì đâu’ “

        “Đột nhiên tôi có cảm giác lạnh run, tôi hít một hơi thật sâu, lạnh đến mức bốc cả khói trắng.” Lam Cảnh Thâm nói, “Toàn thân tôi nổi cả da gà, đúng lúc này, tôi phát hiện nụ cười trên mặt ‘Tiểu Hùng’ bên cạnh thật…… thật quỷ dị. Cậu ta nhìn tôi cười, sau đó lặp lại câu nói kia một lần nữa ‘Không sao đâu, trở về ký túc xá đi, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu’.”

        “Tôi nhận ra có gì đó không ổn, nhưng toàn thân tôi như bị đông cứng lại vậy, hoàn toàn không thể nhúc nhích được.” Lam Cảnh Thâm nói, “Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc đó, Tiểu Hùng và mấy người bạn cùng lớp của tôi cùng nhau đi vào. Mọi người vừa đến thì thứ đó cũng biến mất không còn tung tích. Tôi lại mơ hồ nghe thấy tiếng tí tách từ trong ống nước truyền đến, giống như có một luồng không khí đang điên cuồng chạy trốn vậy, ước chừng khoảng mười giây sau cơ thể tôi mới có thể động đậy.”

 

Hết chương 78.

Bệnh Mỹ Nhân Và Minh Chủ Cưới Trước Yêu Sau – Chương 78

Ngày đăng: 19 Tháng mười hai, 2023

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên