Chương 8: Lệ quỷ đón dâu…..
Hạ Diễm đã từng nghe Lưu đạo sĩ nói qua, khi còn sống oán khí càng nặng thì sau khi chết càng dễ biến thành lệ quỷ.
Những lệ quỷ này thường mang theo oán niệm bồi hồi ở nhân gian, không ngừng hại người để tiêu tan đi bớt oán khí của mình.
Giờ khắc này, hồn ma học trưởng kia đang bóp cổ Hạ Diễm, đẩy cậu ra ban công, hiển nhiên là muốn đẩy cậu vào chỗ chết.
Hạ Diễm và anh ta giằng co ở lan can ban công, hồn ma học trưởng nhe răng cười, muốn đẩy cậu xuống, ngón tay Hạ Diễm nắm chặt hàng rào đã trắng bệch, cậu nói: “Vị bạn học này, tôi đốt vàng mã cho anh, tôi sẽ đốt thật nhiều, anh buông tay ra đi!”
Hồn ma học trưởng kia chảy ra hai hàng huyết lệ, nói: “Tao không cần vàng mã, tao muốn tấm bằng nghiên cứu sinh!”
Hạ Diễm ho khan vài tiếng, vì hít thở không thông mà sắc mặt cậu càng thêm trắng, cậu nói: “Khụ khụ… Được rồi, tôi sẽ đốt tấm bằng nghiên cứu sinh cho anh, loại có mang theo con dấu! Anh buông tay ra đi, buông tay… Khụ khụ!”
Nhưng rõ ràng là Hạ Diễm không thể đàm phán với quỷ được, một giây sau, hồn ma học trưởng dùng sức đẩy cậu ra khỏi ban công.
Hạ Diễm mở to hai mắt, nhưng cảm giác không trọng lượng lại không xuất hiện như cậu tưởng tượng, cậu rơi vào một vòng tay lạnh như băng.
Là Lục Bỉnh Văn, cuối cùng Lục Bỉnh Văn cũng tới.
Thấy đại sự không ổn, hồn ma học trưởng mắt chảy huyết lệ nhanh chóng bò ra ngoài cửa.
Lục Bỉnh Văn ôm Hạ Diễm lơ lửng giữa không trung, chiếc ô đen trong tay hóa thành một sợi tơ lụa màu đen, trông nó như có sinh mệnh vậy. Tấm lụa đen phiêu đãng giữa bầu trời đêm, vừa hoa mỹ vừa quỷ dị nói không nên lời.
Hạ Diễm nhìn sợi tơ lụa màu đen kia, kìm lòng không được lẩm bẩm: “Thật đẹp.”
Sợ tơ lụa màu đen bay về phía hồn ma học trưởng, giống như dây thừng trói chặt thân thể hồn ma lại, sợi tơ càng siết càng chặt, tiếng thét của hồn ma càng thêm chói tai, nó bò vài bước thì không nhúc nhích nữa, hóa thành một làn khói xanh rồi biến mất.
“Khụ khụ khụ….”
Hạ Diễm tựa vào lồng ngực Lục Bỉnh Văn ho dữ dội, ho đến chảy nước mắt, bởi vì đang ở trên cao nên cậu chỉ có thể dán chặt vào người Lục Bỉnh Văn, hai tay cũng ôm chặt lấy cái cổ lạnh như băng của hắn.
Vừa rồi giằng co với hồn ma học trưởng kia đã khiến cho thể lực của cậu hao hết, lại bị bóp cổ lâu như vậy, phổi Hạ Diễm vốn đã không tốt, cậu không ngừng ho khan, nước mắt giàn dụa.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn Lục Bỉnh Văn xin giúp đỡ, nhưng Lục Bỉnh Văn nhìn qua vẫn cao quý đạm mạc trước sau như một, nhìn không ra bất kỳ cảm xúc nào, trong con ngươi đen kịt phản chiếu gương mặt tái nhợt của Hạ Diễm.
Hạ Diễm gần như thở không nổi, cảm thấy mình thật sự như sắp chết rồi.
Nhưng vào lúc đó, Lục Bỉnh Văn cúi người xuống, truyền chân khí cho thiếu niên trong ngực mình, lại trấn an vỗ vỗ lưng Hạ Diễm.
Trước khi Hạ Diễm hôn mê đã hoảng hốt nghĩ, quả nhiên, môi Lệ quỷ cũng lạnh như băng.
Lúc tỉnh lại, Hạ Diễm đang nằm trên giường ký túc xá của mình, vẻ mặt Tiểu Kiều ân cần quan tâm nhìn cậu.
“Hạ Diễm, cậu sao vậy?!” Tiểu Kiều bưng một ly nước nóng đưa cho cậu, “Tôi trở về thì thấy cậu nằm trên giường không nhúc nhích, cậu không sao chứ? Có phải bị hạ đường huyết không, sao sắc mặt lại tái nhợt như vậy?”
Hạ Diễm nghe được giọng nói của Tiểu Kiều, trong lòng vẫn còn có chút sợ hãi, cậu ngơ ngác ngồi trên giường một lúc lâu, cuối cùng đầu óc cũng hoạt động trở lại.
“Có thể là do tôi ngủ nhiều quá.” Hạ Diễm khẽ ho vài tiếng rồi nói tiếp, “Tôi không sao.”
Tiểu Kiều mang về một phần mì trộn tôm hùm đất cay, còn chu đáo giúp cậu hâm nóng lại.
“Vậy cậu ăn thứ gì đó trước đi, tôi có sô cô la nè, ăn đỡ một miếng trong lúc chờ mì hâm nóng, ăn xong chắc chắn sẽ tốt hơn.”
Hạ Diễm hóa nỗi sợ thành sức ăn, cậu ăn cả một chén mì trộn tôm hùm đất, còn tiêu gần ba ngàn xu game, quay thưởng 500 vòng, thành công rút được vật phẩm mình muốn.
Đến giờ tắt đèn, Hạ Diễm tắm rửa xong nằm trên giường nhỏ trong ký túc xá trằn trọc.
Cậu cảm thấy tâm lý của mình đã coi như không tệ, nhưng chuyện tối nay thiếu chút nữa bị hồn ma kia đẩy từ trên lầu cao xuống, quả thực là khiến cậu sợ hãi vô cùng.
Cậu càng nghĩ đến chuyện vừa xảy ra càng cảm thấy sợ hãi, một mình khóc thầm trong chăn, giữa lúc hoảng hốt, cậu lại nhớ tới nụ hôn đầu tiên của mình đã hiến cho Lệ quỷ.
Đó có được tính là hôn không?
Lục Bỉnh Văn là vị hôn phu của cậu, hôn hắn ôm hắn, hình như cũng không tính là hành động gì bất thường.
Hạ Diễm yên lặng ngẩn người, không biết Lục Bỉnh Văn vẫn chưa rời khỏi ký túc xá của mình.
Sau khi tắt đèn, Lục Bỉnh Văn im lặng nằm xuống bên cạnh Hạ Diễm, nhìn Hạ Diễm đang cuộn người lại trên giường, còn đang thầm khóc.
Giờ phút này trông Hạ Diễm quả thật có chút đáng thương.
Lục Bỉnh Văn hồi tưởng lại đôi môi mềm mại ấm áp và đôi mắt xinh đẹp của thiếu niên nhân loại, giờ phút này, nếu Hạ Diễm xoay người lại chắc chắn sẽ đụng vào lồng ngực Lục Bỉnh Văn.
Nhưng Hạ Diễm vẫn ngủ rất ngoan, cậu khóc mệt thì ngủ thiếp đi, cậu nằm nghiêng trên giường, bộ đồ ngủ in hình gấu nhỏ màu lam nhạt phác họa vòng eo nhỏ của cậu, trông thật mảnh khảnh.
Lục Bỉnh Văn nhịn không được vươn tay ra đo vòng eo Hạ Diễm, lại dùng ngón tay lau đi nước mắt còn đọng lại nơi khóe mắt cậu.
Giữa bóng đêm sâu thẳm, Lục Bỉnh Văn cầm ô, dịch chuyển trở về Minh giới.
Bởi vì bảy ngày sau Minh chủ sẽ tổ chức đại hôn, Minh phủ cũng được trang trí vô cùng lộng lẫy, đèn lồng đỏ thẫm treo cao có thể thấy ở khắp mọi nơi, chữ hỉ cũng được dán đầy cửa sổ ở đại sảnh Minh phủ.
Lần đầu Minh vương kết hôn, tất nhiên là phải vô cùng long trọng rồi.
Quỷ sai bốn phía đều hành lễ với vị Minh chủ thân thủ như gió, sau khi Lục Bỉnh Văn nghe quỷ vương ở năm phương báo cáo xong thì lại phất tay áo bay qua sông Vong Xuyên, cuối cùng đi tới trước cửa Minh Vương điện.
Hắn trầm giọng nói: “Mao Tiểu Hắc, dẫn ta đến phòng tân hôn. ”
Người hầu Hắc Miêu đi theo sau, nói: “Bệ hạ, ở nơi này.”
Phòng tân hôn được đặt ở tẩm cung của Lục Bỉnh Văn. Không giống như các tòa nhà cao tầng ở Vạn Quỷ trạch, tẩm cung của Lục Bỉnh Văn là một tòa tứ hợp viện vô cùng trang nhã, trong viện trồng đầy hoa Mạn Châu Sa đỏ rực và thực vật ở Minh giới.
Lục Bỉnh Văn đi vào phòng cưới, vung tay lên, hai bộ đồ cưới hoa mỹ treo trong tủ quần áo bay ra, treo lơ lửng giữa không trung.
Đồ cưới được may bằng lụa đỏ, thêu hoa bỉ ngạn ở Minh giới để trang trí, mỗi một chiếc cúc áo đều là bảo thạch có giá trị liên thành.
Lục Bỉnh Văn nhìn bộ hỉ phục của Hạ Diễm, nhẹ giọng nói: “May lớn rồi.”
Người hầu dựng thẳng tai mèo màu đen lên nghe, nghi hoặc hỏi: “Dạ?”
Lục Bỉnh Văn bảo hắn ta lui ra, tự mình thay đổi kích thước vòng eo bộ đồ cưới của Hạ Diễm.
Hắn giống như vừa nghĩ tới cái gì đó, khẽ nhếch khóe miệng, lại gọi mèo đen quay lại, phân phó: “Dựa vào vòng eo này làm cho ta một sợi dây chuyền vàng, sợi dây phải làm nhỏ một chút, bên trên đính thêm một viên kim cương nhỏ nữa.”
Mao Tiểu Hắc nói: “Vâng, thưa bệ hạ.”
.
Đêm nay Hạ Diễm ngủ vô cùng an ổn, cậu không nghe thấy bất kỳ âm thanh kỳ quái gì nữa, chỉ cảm thấy nửa đêm lạnh quá, nhưng sau nửa đêm thì lại ấm áp hơn một chút.
Mấy ngày tiếp theo, Đại học T bắt đầu huấn luyện quân sự trong năm ngày.
Vận khí của Hạ Diễm cũng không tệ lắm, khi mới bắt đầu huấn luyện quân sự, thành phố B đã có mưa phùn, nhiệt độ đột nhiên giảm xuống, không còn nóng bức như mấy ngày trước đã đưa tin.
Thời tiết không lạnh không nóng rất thích hợp để huấn luyện quân sự, tuy Hạ Diễm rất mệt, nhưng cũng không xuất hiện cảnh bị mặt trời hun cho choáng váng.
Hôm nay là ngày huấn luyện quân sự cuối cùng, sau khi kết thúc buổi biểu diễn phương đội, sinh viên mới được nghỉ từ thứ sáu đến chủ nhật. Bắt đầu từ thứ hai tuần sau, Hạ Diễm sẽ học chuyên ngành.
Tiểu Kiều ngồi trên bãi cỏ, nhìn bạn cùng phòng của mình vô cùng lễ phép từ chối nước đá học trưởng đưa cho ở phía xa xa. Trong thời gian huấn luyện quân sự, những tình huống như thế này thường xuyên xuất hiện, nhưng lần nào Hạ Diễm cũng đều lễ phép từ chối.
Chờ Hạ Diễm ngồi lại gần mình, cậu ta cười tủm tỉm nói: “Hạ Diễm, cuối tuần có muốn đi bảo tàng tham quan với tôi không?”
Hạ Diễm nghĩ thầm, cuối tuần có thể mình sẽ kết hôn, sợ là không đi được.
Cậu thở dài, nói: “Không, hai ngày này tôi phải đến nhà họ hàng rồi.”
Tiểu Kiều cười hỏi cậu: “Đến nhà họ hàng chơi cũng không tệ, cậu thở dài cái gì?”
“Có lẽ không vui bằng đi bảo tàng.” Hạ Diễm khiêm tốn nói, “Người thân của tôi kết hôn, tôi phải đi giúp đỡ.”
“A, thì ra là kết hôn à. Bây giờ nghi thức kết hôn rất rườm rà, phải mời tiệc rượu, còn phải chuẩn bị tạ lễ cho mọi người, toàn bộ hôn lễ rất mệt mỏi.”
Hạ Diễm gật gật đầu, cậu căn bản không tưởng tượng được cảnh mình và Lệ Quỷ kết hôn sẽ như thế nào.
Người và quỷ kết hôn, chắc là không cần mở tiệc chiêu đãi tân khách đâu nhỉ?
Sau khi kết hôn, cậu và Lục Bỉnh Văn sẽ sống như vợ chồng giống con người sao?
Bắt đầu từ thứ sáu, Hạ Diễm đã bắt đầu có chút lo lắng.
Trong khi đó, mẹ cũng gọi video call để hỏi cậu gần đây đã sống thế nào. Hạ Diễm chỉ nói đến chuyện vui chứ không nói chuyện buồn, cậu bảo mình sống rất tốt.
Cậu có thể nhìn ra mẹ mình cũng đang lo lắng, nhưng cả hai người đều ăn ý không nhắc gì đến chuyện ngày mùng tám tháng tám.
Ngày mùng 7 tháng 8 âm lịch, cả ngày Hạ Diễm chỉ chui rúc trong căn hộ, hết chơi game lại vẽ tranh sơn dầu. Chơi hết game này đến game khác. Vẽ xong bức tranh này lại vẽ một bức tranh khác.
Từ nhỏ đến lớn, mỗi khi gặp phải chuyện phiền lòng cậu đều dùng cách này để giải tỏa tâm tình.
Chơi game một ngày, thân thể Hạ Diễm yếu ớt nên cũng có chút mệt mỏi.
Buổi tối, cậu tắm rửa xong nằm lên giường, không bao lâu sau đã ngủ thiếp đi.
Cậu cũng không ngủ sâu lắm, lúc trời sáng, còn loáng thoáng nghe được tiếng chiêng trống và kèn.
Lúc đầu Hạ Diễm không nghĩ nhiều, mãi cho đến khi âm thanh kia càng ngày càng gần, lúc đó cậu mới đột nhiên bừng tỉnh.
Cậu liếc nhìn đồng hồ điện tử đặt trên bàn cạnh giường ngủ, bây giờ mới có năm giờ sáng.
Khánh Nhạc quỷ dị vẫn còn đang tiếp tục, Hạ Diễm từ trên giường ngồi dậy, đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Vừa nhìn, thiếu chút nữa đã làm cậu ngất luôn, đoàn người giấy đang đi vào tiểu khu nhà cậu, trong đội ngũ có tám người giấy khiêng một chiếc kiệu hoa, tám người giấy khác thì đang diễn tấu, tám người giấy nữa thì đang rải hoa giấy.
Mỗi một người giấy trong đội ngũ này đều được chế tác vô cùng tinh xảo, sống động như thật, nhưng tất cả đều không vẽ mắt.
Những người giấy giấy kia bị một cỗ lực lượng vô hình nào đó khống chế, chúng đang từ từ đi về phía trước, cuối cùng dừng lại ở dưới lầu chung cư nhà Hạ Diễm.
Ở phía trước đội ngũ là một con mèo đen nhỏ đang liếm móng vuốt, nó biến thành hình người có tai mèo, trong tay còn cầm theo một chiếc đèn lồng lớn đỏ rực, trên đèn lồng là một chữ “Hỉ” quỷ khí vô cùng.
Hạ Diễm chứng kiến cảnh con mèo biến thành người, bị dọa đến mức hai chân xụi lơ, đặt mông ngồi phịch xuống ban công.
Không biết Lục Bỉnh Văn đã xuất hiện ở phía sau cậu từ khi nào, hắn vươn tay đỡ Hạ Diễm đứng dậy khỏi mặt đất.
Hạ Diễm hốt hoảng ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm kia của Lục Bỉnh Văn.
Bình thường Lục Bỉnh Văn luôn mặc âu phục, luôn lạnh lùng mà cấm dục. Nhưng khi mặc bộ hỉ phục này vào, vẻ mặt hắn lại có thêm vài phần kiêu ngạo và khoa trương.
Lục Bỉnh Văn khẽ nhếch khóe miệng, nho nhã lễ độ nói: “Phu nhân, ngày lành đã đến, tôi đến cưới em.”
Hết chương 8.