Chương 80: Cuộc Thi Của Thiên Sư……
Sáng sớm hôm sau, lúc Hạ Diễm ăn sáng xong đã bị ông chồng ma quỷ nhà mình rót cho một chén thuốc đắng.
Hạ Diễm bị chén thuốc đắng làm cho nhăn mặt nhíu mày, cậu buông bát xuống, ngồi phịch trên sô pha, nói: “Bị anh làm xong còn phải uống thuốc, làm sao em sống nổi chứ……”
Lục Bỉnh Văn kéo Hạ Diễm ra khỏi sô pha, nhét một miếng kẹo chanh vào miệng cậu, sau đó lấy khăn quàng cổ choàng cho cậu, hắn nói: “Bảo bối là tốt nhất.”
Hai má Hạ Diễm nóng bừng, cậu quay đầu, nói: “Không được gọi em là bảo bối, em đã mười chín tuổi rồi.”
“Đi thôi, bảo bối, chúng ta đến xem yêu quái kia một chút.” Lục Bỉnh Văn buồn cười nói, “Mười chín tuổi thì làm sao, mười chín tuổi cũng là bảo bối ngoan của anh.”
Lúc 5 giờ 30 phút sáng, ánh bình minh vẫn còn che khuất trong mây đen dày đặc. Tuyết rơi cả đêm và đã ngừng lại. Trên mặt đất vẫn còn dấu chân của công nhân vệ sinh để lại khi quét tuyết, ngoài ra còn có một hàng dấu chân mèo nho nhỏ.
Lục Bỉnh Văn mang theo Hạ Diễm dịch chuyển tới dưới lầu ký túc xá nghiên cứu sinh, lại ngoài ý muốn phát hiện một vị khách không mời mà đến.
Úc Chi, người đã lâu không gặp đeo bịt mắt đứng trước cửa lớn ký túc xá đang đóng chặt, hắn ta ngửa đầu nhìn lên tầng tám.
Theo tầm mắt của hắn, Hạ Diễm nhìn thấy con rắn lớn đen kịt đang chậm rãi bò lên trên theo đường ống của ký túc xá, đích đến của nó và hai vợ chồng Hạ Diễm giống nhau, thấy Tuyết bà bà đã bị nhốt trong lưới, con rắn kia phun lưỡi rắn ra, chậm rãi vòng qua yêu quái, hình như nó cũng muốn bắt sống Tuyết bà bà.
Úc Chi kinh ngạc nhìn Hạ Diễm, nói: “Hạ Diễm, đã lâu không gặp.”
Hạ Diễm không muốn nói chuyện với hắn ta, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, cậu lạnh lùng như tuyết mùa đông không thể chạm vào. Thấy Lục Bỉnh Văn lại xuất hiện bên cạnh Hạ Diễm, Úc Chi nhíu mày, nói với Lục Bỉnh Văn: “Sao lại là anh?”
“Chẳng lẽ môn ngữ văn của Úc tiên sinh là quỷ dạy à? Cái gì mà ‘sao lại là anh’, với mối quan hệ hôn nhân lâu dài và ổn định với phu nhân mình, nếu đổi thành người khác mới thấy kỳ lạ chứ?” Lục Bỉnh Văn thản nhiên nói, “Trời còn chưa sáng, cậu tới trường học của người khác lén lén lút lút, chỉ để hớt tay trên của tôi thôi à?”
Úc Chi tháo bịt mắt, đôi mắt khác màu nhìn chằm chằm Lục Bỉnh Văn.
Hắn ta nói: “Người tu đạo đều biết xương cốt của Tuyết bà bà là thứ tốt để làm linh khí, tôi ngửi thấy mùi yêu khí nên mới tới nơi này, sao có thể gọi là hớt tay trên? Trên người yêu quái kia có viết tên Lục Bỉnh Văn anh à? Thật vô lý.”
Lục Bỉnh Văn cười nhạo một tiếng, nói: “Ừ, quả nhiên không thể dùng lời để nói chuyện với người không có văn hóa được.”
Lục Bỉnh Văn phất tay lên, Ti Ti mới vừa rồi còn đang quấn quanh Tuyết bà bà đã rơi từ lầu tám xuống đất, mà Tuyết bà bà cao hơn hai thước đang bị nó quấn lấy cũng rơi xuống theo, bây giờ nó đang bám sát vào bức tường nhanh chóng bò đi.
Hai mắt Ti Ti tỏa ra thứ ánh sáng đỏ như máu, Hạ Diễm và con rắn này liếc mắt nhìn nhau một cái, nhất thời cậu có cảm giác nói không nên lời, con rắn này bây giờ không giống như trước kia, hình như… Ánh mắt nó đã hung dữ hơn ngày xưa rất nhiều.
Thấy Tuyết bà bà muốn chạy trốn, Hạ Diễm vội vàng niệm chú, dây leo màu xanh biếc kia lại quấn lấy cơ thể Tuyết bà bà, trói chặt nó rồi cố định giữa không trung.
Úc Chi nghiến răng nghiến lợi đạp lên người con rắn đen phi thân lên, nhưng hắn ta vẫn không nhanh bằng tốc độ của Lục Bỉnh Văn, chỉ trong nháy mắt, Tuyết bà bà cao lớn kia đã hóa thành một người tuyết to bằng bàn tay, bị Lục Bỉnh Văn ném vào trong tay Hạ Diễm.
“Đáng ghét…” Úc Chi nói, “Anh có biết quy tắc ai đến trước được trước không hả?”
Hạ Diễm nhíu mày nói: “Úc tiên sinh, cái bẫy này là chúng tôi bố trí vào tối hôm qua, nếu nói đến trước sau thì cũng là chúng tôi đến trước, cậu mới là người tới sau.”
Tựa hồ như Úc Chi không muốn cãi nhau với Hạ Diễm, mà chỉa mũi nhọn lên người Lục Bỉnh Văn, hắn ta nói: “Lệ quỷ anh bắt sống yêu quái làm cái chi? Chẳng lẽ lại nghĩ ra biện pháp tu luyện tà thuật gì? Hạ Diễm, tôi đã nói với cậu rồi, người và quỷ không cùng đường, không thể lúc nào cậu cũng ở với tên lệ quỷ này, không tốt cho cậu đâu.”
Hạ Diễm cau mày nhìn về phía Úc Chi, mức độ chán ghét người này đã tăng lên không ít so với trước kia, cậu nói: “Chồng tôi đối xử với tôi như thế nào không đến lượt một người ngoài như cậu có thể phán xét. Xin cậu hãy phân biệt rõ ràng việc nào ra việc đó, đừng nhầm lẫn về vấn đề này.”
Lục Bỉnh Văn nhếch khóe miệng, hắn khẽ cười, nói: “Nhóc con, tôi bắt người tuyết cho phu nhân tôi chơi, liên quan gì đến cậu? À, tôi biết rồi, cậu là người mơ tưởng đến người của người khác, đến đồ của người khác, những người như cậu ở trần gian thì được gọi là gì nhỉ, tiểu……”
“Anh……”
Lục Bỉnh Văn dịch chuyển đến bên cạnh Úc Chi, cúi người xuống nói nhỏ bên tai hắn ta: “Úc tiên sinh, cậu nhìn xem, bất kể là người hay yêu gì cũng vậy, phàm là những gì cậu muốn cướp đều cướp không được, cậu chỉ là một tên phế vật vô dụng mà thôi.”
Lời Lục Bỉnh Văn nói khiến cho khuôn mặt Úc Chi lúc đỏ lúc trắng, hắn ta tự biết mình đánh không lại lệ quỷ trước mắt, đành phải nhìn về phía Hạ Diễm, nói: “Hạ Diễm, kỳ thật tôi không biết tối hôm qua các người đã tới bày trận, nếu có mạo phạm thì cho tôi xin lỗi.”
Hạ Diễm cũng chỉ nhàn nhạt liếc hắn ta một cái, nói: “Phàm là thiên sư đều có thể nhìn thấy dấu vết của thiên sư khác bày trận, cậu cũng không phải thật sự muốn xin lỗi, chỉ là cậu không cướp được thứ mình muốn nên làm bộ như không có chuyện gì thôi.”
Dứt lời, cậu cũng không thèm để ý đến Úc Chi đang bối rối, cùng Lục Bỉnh Văn rời đi.
Chờ đi xa một chút, Hạ Diễm mới đưa người tuyết nhỏ đang giãy dụa trong lòng bàn tay mình cho Lục Bỉnh Văn, cậu nói: “Hình như Ti Ti trở nên hung dữ hơn trước kia, nhìn thấy tôi cũng không nói gì.”
Lục Bỉnh Văn nắm lấy người tuyết nhỏ, nói: “Hình như Úc thiên sư đã thay đổi cách tu luyện đạo pháp, hắn ta nóng lòng muốn trưởng thành nên đã chọn một con đường khác nhanh hơn, thần sứ đối mặt với thay đổi đột ngột như vậy, bản thân nó cũng sẽ phát sinh một ít thay đổi tốt, hoặc cũng có thể là xấu.”
Hạ Diễm cái hiểu cái không gật gật đầu, cậu nói: “Vậy….. Rốt cuộc là tốt hay xấu?”
“ Cũng không hẳn.” Lục Bỉnh Văn nói, “Nhưng năng lực của thằng nhóc mạnh hơn rất nhiều so với lúc giao thủ lần trước.”
“Anh ơi, vì sao Úc Chi lại muốn bắt sống Tuyết bà bà?” Hạ Diễm khó hiểu nói, “Em còn cho rằng, theo tính cách của hắn ta, nếu nhìn thấy yêu quái chắc chắn sẽ giết luôn chứ, vậy mà hôm nay còn muốn bắt sống mang về…… Điều này quá bất thường.”
“Đại hội thiên sư sắp mở rồi, chắc là muốn lấy được chứng chỉ cao cấp hơn nên cần một pháp khí lợi hại để trợ giúp hắn ta khi tham gia quyết đấu.”Lục Bỉnh Văn ném người tuyết nhỏ này chơi đùa, “Xương của Tuyết bà bà là linh tài thượng đẳng dùng để chế tạo pháp khí, nhưng muốn bảo trì linh lực trong nguyên liệu thì nhất định phải chế tác trong vòng sáu canh giờ sau khi Tuyết bà bà tử vong. Tài liệu như vậy cực kỳ hiếm có, pháp khí làm ra cũng là thứ tốt khó thấy trên đời. Người ích kỷ tư lợi như Úc Chi thì đương nhiên là cũng muốn có rồi.”
Hạ Diễm chợt hiểu ra, cậu nói: “Thì ra là như vậy….. Vậy… anh ơi, ngươi muốn bắt Tuyết bà bà này để làm gì?”
“Anh?” Lục Bỉnh Văn cười khẽ, “Anh muốn dùng xương yêu quái này làm quà Giáng sinh cho em.”
Hai mắt Hạ Diễm sáng lên, cậu hỏi: “Quà? Quà gì? Chẳng lẽ là đao kiếm?”
“Đến giáng sinh em sẽ biết.”
Lục Bỉnh Văn ôm eo Hạ Diễm dịch chuyển trở về căn hộ, lúc này điện thoại di động của Hạ Diễm lại rung lên một chút, Lý Hải Triều lại gởi một tin nhắn mời cậu đến xem các thiên sư thi đấu qua ID của cậu trên diễn đàn Thiên Sư.
Lý Hải Triều: Hạ thiên sư, trận đấu sẽ bắt đầu vào tối nay, các đạo trưởng của tứ đại Huyền Môn cũng sẽ đến. Mặc dù dù cậu không tham gia thi đấu, nhưng vẫn có thể đến xem và cùng chúng tôi ăn một bữa cơm!
Vốn Hạ Diễm cũng không có hứng thú gì với đại hội thi đấu giữa các thiên sư, nhưng nghĩ đến sẽ có nhiều đồng nghiệp đến đó thể hiện thân thủ của mình trong đại hội thi đấu, đây là một cơ hội tốt để cậu quan sát và học tập, vậy nên cậu đã mở ngăn kéo trong thư phòng ra tìm hai tấm vé lần trước Lý Hải Triều đưa cho mình, suy nghĩ lại vấn đề này.
Hạ Diễm ngước mắt lên nói: “Anh à, em muốn đến đại hội thiên sư xem một chút.”
Lục Bỉnh Văn ôm Hạ Diễm đang ngồi trước bàn vào trong chăn, đôi tay rắn chắc mạnh mẽ của hắn vuốt ve vòng eo trắng nõn mịn màng của cậu, hắn nghiêm túc nói: “Phu nhân muốn đi, vậy anh sẽ đi cùng em.”
Hạ Diễm cũng muốn có chồng ở bên cạnh, nhưng lại cảm thấy vào những dịp như thế này không thích hợp để Lục Bỉnh Văn xuất hiện.
Cậu nói: “Em đã nghe Lưu Đạo Sĩ nói, có vẻ đó là một trận đấu lớn, nên chắc chắn sẽ có mấy trăm hoặc hơn mấy ngàn thiên sư, còn có rất nhiều đạo trưởng lợi hại trong tứ đại Huyền môn cũng đến. Anh à, anh đến đó có vẻ không tiện lắm?”
Lục Bỉnh Văn cảm thấy Hạ Diễm lo lắng cho mình có chút đáng yêu, hắn đưa tay lên nhẹ nhàng nhéo nhéo hai má mềm mại của cậu, nói: “Không sao, chỉ có hơn một ngàn thiên sư thôi mà, anh có mười vạn âm binh, nếu như thật sự đánh nhau, chỉ sợ người thắng sẽ là anh.”
Hạ Diễm đăm chiêu gật gật đầu, lại nhỏ giọng cảm khái nói: “Thật lợi hại.”
Lục Bỉnh Văn khẽ bật cười, bàn tay lạnh lẽo của hắn phủ lên trán Hạ Diễm, dịu dàng nói: “Không phải vừa rồi phu nhân nói ngủ chưa đủ giấc sao? Ngủ thêm một chút nữa rồi dậy ăn trưa.”
Hạ Diễm chớp chớp mắt, cơn buồn ngủ cũng từ từ kéo đến, cậu ngước mắt hỏi Lục Bỉnh Văn: “Anh à, có muốn ngủ cùng em không?”
Lục Bỉnh Văn đắp chăn cho Hạ Diễm, hắn cười mà như không cười, nói: “Không, quỷ không thể vào chăn của con người được.”
Dứt lời, lão quỷ đã bật chiếc ô đen lên, mang theo Tuyết bà bà biến mất khỏi phòng ngủ của Hạ Diễm.
Gần đây Hạ Diễm vẫn ở cùng một chỗ với Lục Bỉnh Văn cả ngày, sau khi Lục Bỉnh Văn đi, cậu có chút buồn bã mất mát, cơn buồn ngủ mới vừa rồi cũng biến mất. Nhớ tới thần sứ của Úc Chi vừa rồi đỏ cả mắt, Hạ Diễm lại lên diễn đàn Thiên Sư tìm hiểu.
Từ hai mươi năm trước, Diễn đàn Thiên Sư vốn là một trang web được lập nên để cho các vị thiên sư ở nhân gian trao đổi kinh nghiệm với nhau, xem làm thế nào để hàng yêu trừ ma tốt hơn, sau đó tứ đại Huyền Môn cùng nhau thành lập nên Hiệp Hội Thiên Sư, cũng quản lý luôn cả diễn đàn này.
Ở trong giới thiên sư, không phải thiên sư nào cũng có vận khí tốt như Hạ Diễm, có thể trở nên nổi tiếng trong một thời gian ngắn.
Đối với các thiên sư bình thường, thi được chứng chỉ cao cấp hơn, cũng đồng nghĩa với việc người đó sẽ có được càng nhiều khách hàng, đệ tử và tiền tài. Vậy cho nên, kỳ thi được tiến hành vào tháng mười hai hàng năm này cũng được xem là cuộc thi lớn của các thiên sư, kỳ thi này sẽ kéo dài khoảng nửa tháng, những người vượt qua kỳ thi sẽ được phong danh hiệu sau tết nguyên đán.
Gần đến cuộc thi lớn của các thiên sư, những quảng cáo trên app diễn đàn Thiên Sư đều có liên quan đến chứng chỉ thiên sư, còn có không ít đạo trưởng đã vượt qua kỳ thi bán các khóa học online chuẩn bị cho kỳ thi, tóm lại, lúc này trên diễn đàn vô cùng náo nhiệt. Hạ Diễm tìm được một đường links đăng ký thi trên diễn đàn, phát hiện lệ phí dự thi lên tới ba ngàn một lần, hàng năm Hiệp hội Thiên sư kiếm được không ít từ cuộc thi này.
【Nghe nói năm nay tứ đại Huyền Môn sẽ phái đệ tử đến thi chứng chỉ cấp S, không biết đám quỷ quái bên hội trưởng Nguyễn chuẩn bị như thế nào.】
【Nếu Tứ đại Huyền Môn đều tụ hội, vậy chắc chắn sẽ rất náo nhiệt, độ khó của cuộc thi phỏng chừng cũng sẽ tăng cao hơn so với những năm trước.】
[Ác Ma Miêu Miêu Mua Mặt Nạ: Có vị đạo trưởng nào từng tham gia cuộc thi này, có thể nói cho tôi biết thi như thế nào không? 】
【Lầu trên là Hạ Diễm thật sao?! A a…., Cậu không đăng ký tham gia kỳ thi à?! 】
【Có lẽ là sợ trượt sẽ mất mặt đó, danh tiếng đến quá nhanh quá dễ dàng, phỏng chừng là chẳng có chút kỹ năng thực tế nào cả.】
【Chẳng thế còn gì, vậy nên cậu ta mới không dám đi thi….】
【Lầu trên ghen tỵ quá, đúng là kỳ thi này rất quan trọng, nhưng cũng không ép buộc mọi người phải tham gia.】
Câu hỏi của Hạ Diễm vừa mới được gửi đi, Lý Hải Triều vừa mới gửi thiệp mời lần nữa đã nhanh chóng trả lời cậu trong khung chat riêng: Hạ Diễm, quỷ quái sử dụng trong kỳ thi đều do các thành viên của hiệp hội thiên sư chúng tôi tự mình chuẩn bị trong một tháng gần đây, chúng tôi sẽ căn cứ vào độ khó ít nhiều khác nhau mà phân các quỷ quái đó đến mỗi một kỳ thi từ A1 đến S3. Tóm lại, cậu đến nhìn qua một chút là có thể hiểu được.
Hạ Diễm lại hỏi: 【 Vậy làm thế nào để vượt qua kỳ thi? 】
Lý Hải Triều trả lời cậu:【”Chỉ cần chế ngự được ma quỷ hoặc cũng có thể siêu độ cho ma quỷ đó là được tính vượt qua kỳ thi. Nếu không thể hoàn thành bài thi trong thời gian quy định, người của Hiệp hội Thiên sư chúng tôi sẽ đến để giúp đỡ. Kỳ thi năm nay có rất nhiều người, địa điểm nằm ngay tại đấu trường ngầm của thành phố B, cậu thực sự không đến à? 】
Lý Hải Triều cũng gửi một icon cảm xúc hình con thỏ rất đáng yêu đến để thể hiện lời mời chân thành của mình.
Hạ Diễm nói: [Tôi muốn đến xem…]
Lý Hải Triều: [ Được! Nếu cậu thay đổi ý định, bất cứ lúc nào cũng có thể tham gia kỳ thi.]
Hạ Diễm buông di động xuống, thấp giọng nói: “Chế ngự? Như thế nào mới tính là chế ngự?”
Đúng lúc này, chiếc điện thoại vừa được cậu thả xuống lại rung lên. Tiểu Kiều gửi tin nhắn tới: Cậu nói thật đi, có phải cậu còn nhớ được ký ức của kiếp trước không?
Hạ Diễm: ??? Kèm theo một icon mèo nhỏ nghi hoặc.
Tiểu Kiều: A a a….., toán cao cấp biến thái như vậy mà cậu cũng có thể thi được 100 điểm? Cậu lại đạt được điểm tối đa một lần nữa! Cảm ơn cậu, trước khi thi đã giảng cho tôi nhiều đề bài như vậy, lần này tôi thi được 90 điểm đó, phỏng chừng cũng có thể nhận được học bổng hạng nhất bên cạnh…..
Hạ Diễm: Wao…., chúc mừng cậu!
Tiểu Kiều: Tôi đoán cậu sẽ nhận được bổng hiệu trưởng, cậu đạt được huy chương vàng trong cuộc thi kiến trúc, cộng với điểm giáo dục đạo đức nữa, cậu xứng đáng nhận được!
Không biết ai trong lớp đã gởi bảng điểm của Hạ Diễm cho bạn bè khi nói chuyện riêng với nhau, nhưng lại gởi nhầm lên group chat của lớp Kiến trúc, còn kèm theo một tin nhắn: Tôi thật sự rất muốn biết Hạ Diễm có đang học hay không? Hay là cậu ta có ký ức của kiếp trước, không cần học cũng có thể làm mọi việc.
Khi Hạ Diễm mở tin nhắn của nhóm lớp lên, hình như các bạn trong lớp đang tiến hành nghi thức tà ác gì đó.
[Chúa ơi, bây giờ tôi dán ảnh Hạ Diễm lên tường, điểm toán cao cấp của tôi có thể thay đổi từ 59 thành 60 không? 】
[Chúa ơi, chúc mừng sự ra đời của một học thần @ Hạ Diễm, Diễm Diễm mau ra đi, chúng tôi muốn tặng hoa cho cậu.】
[Quá lợi hại, lão đại à, cậu lợi hại quá, lão đại @ Hạ Diễm, khoa Kiến trúc có cậu thật trâu bò.】
【Từ giờ trở đi, linh vật của nhóm này chính là Hạ Diễm, Hạ Diễm sẽ phù hộ cho chúng ta, sẽ giúp cho mấy người học dốt chúng ta khỏi phải thi lại! 】
Hạ Diễm thấy mọi người nói cho có chút xấu hổ, cậu không biết nên trả lời thế nào, chỉ gởi một icon mèo nhỏ lăn lộn giữa những lời ca ngợi của mọi người, cùng lời chúc tất cả các bạn cùng lớp có một kỳ nghỉ vui vẻ.
【A, con mèo này trông rất giống cậu đó Hạ Diễm! 】
[Đại gia có kinh nghiệm học tập gì không? Chia sẻ cho mọi người đi! 】
【Kinh nghiệm yêu đương cũng được. Ha ha ha…..】
Trong nhóm lớp thường chỉ có thông báo, hôm nay các bạn cùng lớp đột nhiên vô cùng tích cực, giống như tất cả mọi người đều muốn nói chuyện với Hạ Diễm vậy.
Hạ Diễm còn nhận được vài lời mời kết bạn của những bạn cùng lớp, cậu cũng chấp nhận từng lời mời kết bạn, có một bạn học vừa mới kết bạn xong, chắc là tò mò trang cá nhân của Hạ Diễm thường đăng cái gì, vậy nên đã không cẩn thận khen trang bìa của cậu rất đẹp.
Lúc này Hạ Diễm mới nhớ, hình như đã lâu rồi mình không đăng gì trên đó.
Mặc dù trang cá nhân của cậu trống rỗng, nhưng hình bìa là một bức tranh cậu đã vẽ thời trung học, trong tranh có bãi biển cát vàng rực rỡ và chiếc thuyền buồm.
Cậu nghĩ thầm, hình như mình cũng đã yêu đương được một thời gian rồi, vậy nên đã đến trang cá nhân của lão quỷ nhà mình trộm mấy bức ảnh, đổi hình nền trên trang cá nhân thành ảnh chân dung Lục Bỉnh Văn cậu đã vẽ lúc bọn họ về Hạ gia ở thành phố Tân Hải.
Trong ảnh không chỉ có ông chồng ma quỷ xuất thần nhập quỷ kia, mà còn có bóng lưng Hạ Diễm, nhìn qua rất ngọt ngào.
Nhưng đây cũng là lần đầu tiên Hạ Diễm yêu đương, sau khi thay đổi ảnh đại hiện không bao lâu, cậu bỗng có chút thẹn thùng.
Cậu xoay người nằm trên gối đầu Lục Bỉnh Văn, ngửi mùi tùng mộc như có như không trong không khí, lúc cậu đang cân nhắc xem có nên đổi lại ảnh hay không thì Lục Bỉnh Văn đã đột ngột xuất hiện.
Ánh nắng ấm áp giữa trưa chiếu lên sàn phòng ngủ, Lục Bỉnh Văn mang theo hai gói bỏng ngô và khoai tây chiên tựa vào cửa sổ nhìn cậu, hắn nói: “Diễm Diễm, anh sợ em buồn chán nên đã mua chút đồ ăn vặt, để tối nay đi xem thi đấu.”
Hạ Diễm nhảy từ trên giường xuống, nhận lấy đồ ăn vặt trong tay Lục Bỉnh Văn, hai má cậu ửng hồng, nhẹ giọng nói: “…. Ồ, cảm ơn anh.”
Lục Bỉnh Văn khẽ cười thành tiếng, ôm lấy eo Hạ Diễm từ phía sau lưng, hắn trầm giọng, nói: “Vợ à, anh rất thích hình bìa mới trên trang cá nhân của em.”
Hắn hôn lên má Hạ Diễm, tiếp tục nói: “Nhưng anh vẫn thích em hơn.”
Hết chương 80.