Chương 81: Đấu Trường Cấp S1…..
Chạng vạng, Hạ Diễm và Lục Bỉnh Văn đến văn phòng gặp Đại Kim Tiểu Kim và Lưu đạo sĩ trước, sau đó đoàn người mới dựa theo địa chỉ trên thư mời đến một bãi đỗ xe ở ngoại ô thành phố B.
Năm nay Đại Kim và Tiểu Kim đã quyết định đi thi để lấy Chứng chỉ thiên sư cấp A1, Hách Đa Tình làm dược sư nên không cần tham dự cuộc thi này, cậu ta nói đêm nay có hẹn gặp mặt với bạn quen qua mạng, vậy nên cũng không theo mấy người đi ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên Đại Kim và Tiểu Kim đi thi, hai người cứ thở dài suốt quãng đường đi, Hạ Diễm thấy hai người lo lắng như vậy thì cười an ủi bọn họ: “Sao hai người căng thẳng vậy? Ông chủ tôi đây còn không có chứng chỉ, thi không đậu tôi cũng sẽ không làm gì các cậu.”
“Nhưng ai mà không sợ thi cử chứ?” Đại Kim nói, “Hôm nay đã học thuộc tâm pháp khẩu quyết một ngày rồi.”
Lục Bỉnh Văn nói: “Ồ? Còn có thi viết à?”
“Đúng vậy, đây là kỳ thi cấp một mà, thi lấy chứng chỉ A1 là kỳ thì có cấp bậc thấp nhất, chỉ có thi viết, nhưng bài thi viết thì lại rất khó.”
Tiểu Kim thầm thở dài, “Nếu tôi có đầu óc thông minh như ông chủ thì tốt rồi, lần trước thấy ông chủ ngồi lật sách xem tâm pháp khẩu quyết trong cửa hàng, chỉ một phút thôi đã đọc được một trang, đọc xong còn có thể nhớ kỹ nữa chứ. Ông chủ Tiểu Hạ à, cậu nói thật đi, chỉ số IQ của cậu có phải là 180 không?”
Hạ Diễm cong mắt cười, nhẹ giọng nói: “Thật ra quyển sách kia tôi đã xem qua một lần rồi, tôi làm sao nhớ nhanh được như vậy.”
Lục Bỉnh Văn ở một bên trầm giọng, nói: “Ừ, quả thật là Diễm Diễm đọc qua cái gì rồi sẽ không quên.”
Đại Kim và Tiểu Kim cùng nhau quay qua nhìn Lục Bỉnh Văn, bọn họ luôn cảm thấy, Lục tiên sinh lạnh lùng cao ngạo trên phương diện khoe khoang bạn trai này không tiếc công sức chút nào.
Tiểu Kim thì thầm: “Lục tiên sinh, có phải anh sinh ra đã là đại thần mãn cấp rồi không? Tại sao tôi chưa bao giờ nhìn thấy anh học những thứ này. Ông chủ Hạ tốt xấu gì cũng nằm trong phạm trù nhân loại bình thường, còn anh thì….. Có đôi khi tôi cảm giác…… Anh không phải là con người.”
Lục Bỉnh Văn bật cười thành tiếng, hắn hỏi: “Đây là cậu đang khen tôi hay là mắng tôi?”
“Là thần.” Đại Kim thần bí nói, “Đúng, là thần!”
Hạ Diễm tò mò nói: “Lưu đạo trưởng, tôi nhớ hình như là ông đã vượt qua kỳ thi cấp A3 rồi, đúng không?”
“Đúng vậy, lão đạo đã thông qua kỳ thi cấp A3 vào năm 38 tuổi.” Lưu đạo trưởng vuốt râu, nói: “Năm thứ hai sau khi lấy được chứng chỉ, việc làm ăn của tôi đã vô cùng phát đạt. “
Hạ Diễm gật gật đầu, nói: “Kỳ thật tôi có một chuyện rất tò mò….. Nhiều người đi thi như vậy, ban tổ chức có chuẩn bị đủ yêu ma quỷ quái để dùng không?”
“À, đương nhiên là đủ rồi, tôi đã tham gia kỳ thi này hơn mười mấy lần rồi, thi đến năm mươi tuổi vẫn không thi qua được cấp S, có một số quỷ quái nhất định chỉ bị một số ít người khống chế, phòng thi S3 tổng cộng cũng không có mấy người, những ma quỷ kia nếu năm nay không siêu độ được, Hội trưởng Nguyễn sẽ nghĩ biện pháp nhốt nó lại để sang năm tiếp tục dùng.”
Hạ Diễm nói: “Hội trưởng Nguyễn nghe có vẻ lợi hại.”
“Lúc chúng tôi đi học nghe nói ông ta là một trong những thiên tài, một người là Trương đạo trưởng, sư phụ của Úc Chi, người còn lại chính là Hội trưởng Nguyễn.” Lưu đạo sĩ nói, “Người thừa kế tứ đại huyền môn phần lớn đều có quan hệ huyết thống với người kế nhiệm trước, gia tộc Nguyễn thị làm thiên sư ít nhất cũng đã hơn hai trăm năm. Nguyễn Phong Trần xuất thân là một công tử thế gia, từ lúc mới biết nói đã được dạy huyền học, nói như thế nào cũng là một đứa trẻ thông minh tài giỏi, nghe nói lúc bảy tám tuổi đã có thể đánh cho lệ quỷ khóc oa oa, lúc trẻ bộ dạng còn rất anh tuấn, Huyền học sư theo đuổi hắn ta nhiều không đếm xuể.”
Hạ Diễm có chút kinh ngạc, không nghĩ tới ngành huyền học cũng có nhiều giai thoại như vậy.
“Tứ đại Huyền Môn cùng nhau thành lập Hiệp hội Thiên sư, đệ tử Trương Thị Huyền Môn và Nguyễn Thị Huyền Môn chuyên xua quỷ, Nhạc Thị Huyền Môn chuyên môn trị bệnh và bói toán, Triệu đạo trưởng của Triệu Thị Huyền Môn thì có năng lực siêu độ lệ quỷ, nhưng con trai ông ta lại không kế thừa năng lực của ông, mấy năm gần đây cũng không nhận được đệ tử nào hợp tâm ý, vậy nên đã bắt đầu điều hành một nhà máy Huyền Học. Vòng tay công ty chúng ta bán chính là sản phẩm của ông chủ Triệu lão.”
“Vòng tay…. Sản xuất hàng loạt rồi bán cho các ngôi chùa nên rất có lời.” Hạ Diễm nói, “Theo lời ông nói thì, hình như năng lực siêu độ quả thật rất hiếm gặp.”
“Đúng vậy, nghề này cần nhất là thiên phú. Rất ít người có thiên phú siêu độ, không có đệ tử, đạo quan muốn lớn mạnh thì phải tìm biện pháp khác.” Lưu đạo sĩ nói, “Mấy năm nay sức khỏe Trương đạo trưởng không tốt, Trương thị Huyền Môn không mạnh như Nguyễn thị nhất tộc. Năm xưa vợ của Hội trưởng Nguyễn bị lệ quỷ giết, sau đó hắn ta cứ gặp quỷ là sẽ giết, cũng rất nghiêm khắc với con gái và đệ tử. Tục ngữ nói: Nghiêm sư xuất cao đồ, sư môn Nguyễn thị lại có mấy đệ tử liên tiếp thi qua chứng chỉ cấp S3, cứ mùa thu hàng năm là có vô số phụ huynh dẫn theo con cái của mình đến Huyền Nhau bái ông ta làm thầy.”
Hạ Diễm như có điều suy nghĩ gật gật đầu, nói: “Thì ra là như vậy…..”
“Đây cũng là một nghề có tính rủi ro cao.” Lưu đạo sĩ cười hì hì vỗ vỗ đầu Đại Kim và Tiểu Kim, “Vậy cho nên hai đứa không cần lo lắng căng thẳng, có căng thẳng cũng vô dụng, đánh không lại thì cứ chạy, đối với sư môn chúng ta mà nói, mạng là quan trọng nhất.”
“Vâng!” Đại Kim nói, “Cảm ơn sư phụ đã động viên! Con nhất định sẽ làm được!”
“Sẽ làm được!”
Hạ Diễm bị hai anh em này chọc cười, cậu dựa vào bả vai Lục Bỉnh Văn, thầm nghĩ, chẳng trách Nguyễn Tri Xuân vừa gặp quỷ đã muốn giết, phỏng chừng cũng chịu ảnh hưởng từ cái chết của mẹ mình.
Lục Bỉnh Văn rũ mắt nhìn Hạ Diễm đang nằm sấp trên vai mình, hắn nhẹ nhàng cầm tay cậu, đan mười ngón tay hai người lại với nhau, dùng tay còn lại nghịch chiếc nhẫn ngọc trên ngón áp út của Hạ Diễm.
Hạ Diễm lấy tay sờ sờ bắp đùi rắn chắc của Lục Bỉnh Văn, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cậu nói: “Ồ, chúng ta sắp tới rồi, người đang đợi bên đường này là…. Lý Hải Triều phải không?”
Lý Hải Triều mặc một bộ vest đen, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác màu xám.
Anh ta rất cao, ngũ quan vô cùng chính trực, nhìn qua là một người có tài, ở chỗ huyệt thái dương có một vết bớt hình rồng rất nhỏ. Vì vết bớt đó mà lần đầu tiên Hạ Diễm gặp anh ta đã nhớ kỹ vị đệ tử Nguyễn Thị Huyền môn tên là Lý Hải Triều này.
“Ồ, tổ trưởng Lý.” Lưu đạo sĩ xuống xe chào hỏi, “Tuổi trẻ đầy triển vọng nha Tổ trưởng Lý, lúc nãy ở trên xe tôi còn bảo Đại Kim và Tiểu Kim phải lấy cậu lại gương đó.”
Lý Hải Triều lớn hơn Úc Chi và Hạ Diễm vài tuổi, trong kỳ thi mấy năm trước, anh ta cũng là thần tượng thiên sư trẻ tuổi nổi tiếng nhất thời bấy giờ, nhưng sau khi đến Hiệp hội Thiên Sư nhậm chức rồi thì rất ít khi lộ diện.
“Lưu đạo trưởng đến là vinh hạnh của Hiệp hội Thiên sư chúng ta.” Lý Hải Triều cười nói, “Ân sư đã chuẩn bị bữa tối và đồ ăn nhẹ cho các vị, còn giữ lại vị trí quan sát tốt nhất cho mọi người, tôi cố ý đến để đón mọi người đi tham quan một chút.”
Dứt lời, anh ta nhìn về phía Hạ Diễm hôm nay mặc một thân đồ trắng, còn Lục Bỉnh Văn thì mặc áo khoác màu nâu.
Hạ Diễm đứng bên cạnh Lục Bỉnh Văn, một người một quỷ cũng không nắm tay, hai người cách nhau khoảng chừng mười centimet, nhưng không khí xung quanh hai người bọn họ lại vô cùng ấm áp, vừa nhìn đã biết là một đôi tình nhân, trong tay Lục Bỉnh Văn còn xách theo một túi đồ ăn vặt, trông không hợp với hình tượng hắn chút nào, hình như là mang cho vợ.
“Hạ tiên sinh, Lục tiên sinh, mời đi bên này.”
Hạ Diễm cũng gật đầu với Lý Hải Triều, nói: “Cám ơn tổ trưởng Lý, bận rộn như vậy còn tới đón chúng tôi.
“À, không có gì.” Lý Hải Triều nói: “Đi làm cũng rất chán, ra đón mọi người còn có thể trốn việc.”
Ở cuối bãi đậu xe ở tầng hai có một đường hầm tối tăm uốn lượn quanh co dẫn xuống phía dưới. Lý Hải Triều dùng linh lực thắp nến thơm trong tay lên, chiếu sáng con đường phía trước. Đại Kim dùng giọng điệu khàn khàn hỏi Tiểu Kim, nhưng tất cả mọi người đều có thể nghe được: “Vì sao anh ta không dùng đèn pin?”
Tiểu Kim lắc đầu ra hiệu với anh trai nhà mình, ý bảo đừng nói lớn như vậy, nhưng Lý Hải Triều cũng không ngại, anh ta quay đầu lại nói: “Đây là một con đường nhỏ nối thẳng đến chỗ ngồi VIP, vì để đảm bảo an toàn nên sư phụ đã thiết lập kết giới ở chỗ này, nhất định phải dùng ánh sáng của nến thơm để hóa giải.”
Hạ Diễm cảm thấy rất thú vị, lại nhìn về phía cây nến thơm trong tay Lý Hải Triều, nhìn ngọn lửa màu lam đang nhảy nhót trên cây nến, trông vừa thần bí vừa xinh đẹp.
Mọi người đi khoảng năm phút, cuối cùng cũng xuất hiện một cánh cửa đá trước mặt Hạ Diễm.
Lý Hải Triều đẩy cánh cửa đá ra rồi nói: “Đến rồi.”
“Wao….”
Đại Kim và Tiểu Kim kêu lên, “Ôi mẹ ơi! Chỗ này lớn thật đó!”
Tòa nhà trước mắt mọi người trông giống như một sân vận động lớn, nơi này có thể chứa được khoảng năm ngàn người, cuộc thi tối nay chỉ có thí sinh cấp S1 tham gia, sáng mai thí sinh cấp A1 mới bắt đầu thi trắc nghiệm, mà địa điểm lớn bên ngoài này chính là đấu trường chuẩn bị cho thí sinh cấp S. Đấu trường có ba tầng khán đài, lúc này, trên khán đài đã ngồi đầy đệ tử các gia tộc huyền môn, nhìn qua vô cùng náo nhiệt.
Hạ Diễm đi vào căn phòng kính có vị trí quan sát tốt nhất này, cậu nhẹ giọng nói: “Không nghĩ tới thành phố B còn có tòa nhà ngầm hoành tráng như vậy, thiết kế rất tinh xảo.”
“Ừ, phải mất hơn ba năm mới xây xong, đây là lần đầu tiên được đưa vào sử dụng.” Lý Hải Triều bảo nhân viên phục vụ bưng rượu, nước và đồ ăn thịnh soạn lên, anh ta nói: “Các vị, mọi người cứ tùy ý, tối nay tôi còn phải đến phòng thi giám sát. Năm nào thi cử cũng xảy ra vài vấn đề rắc rối, tôi xin phép đi trước.”
Hạ Diễm gật gật đầu, nói: “Được, cám ơn anh.”
Chờ Lý Hải Triều đi rồi, Lục Bỉnh Văn mới thì thầm bên tai Hạ Diễm: “Thằng nhóc vừa rồi cũng có một ít đồ tốt, thần sứ của cậu ta là ba con rồng.”
Hạ Diễm khẽ “Wao” một tiếng, cậu nói: “Rồng? Nghe có vẻ rất mạnh.”
“Ừ, cậu ta rất có thiên phú, linh lực cũng dồi dào.” Lục Bỉnh Văn nói, “Đúng là người nổi bật trong đám thiên sư nhân loại.”
Hạ Diễm ngồi ở vị trí gần cửa sổ nhìn về phía hội trường bên ngoài, lúc này, người chủ trì hội trường phát biểu: “Cảm ơn các đệ tử Huyền Môn từ xa đến đây, cuộc thi cấp S1 hôm nay sẽ chính thức bắt đầu vào lúc tám giờ tối. Thí sinh tham gia thi đấu hôm nay có Vương Tây, Hà Lộ Lộ, Phương Ngọc Trạch….”
Người dẫn chương trình đọc tên của mười thí sinh, tối nay chỉ có mười người tham gia kỳ thi này.
Đèn trong hội trường đột nhiên tối sầm lại, Lưu lão đạo nhìn những thứ trong sân bị phủ vải đen bốn phía, ông nhíu mày, nói: “Quỷ khí thật nặng, đây là thứ gì vậy?”
“Trên tấm vải đen kia hình như còn có pháp ấn nào đó dùng để trấn hồn.” Hạ Diễm mở to hai mắt nhìn xuống dưới đài, “Nhìn có vẻ là ác quỷ cực hung, chẳng lẽ….. Đó là lồng sắt nhốt lệ quỷ?”
“Không phải, đó là một chiếc xe buýt.” Lục Bỉnh Văn nói, “Các người đã nghe nói qua về Hồn Xa chưa?”
Hạ Diễm lắc đầu, Lưu đạo sĩ vuốt chòm râu trắng của mình, nói: “Hồn Xa, bình thường là chỉ chiếc xe cũ đã làm chết hơn một người. Khi tai nạn xe hơi xảy ra, người chết quá nhanh sẽ có oán khí cực lớn, thậm chí còn không biết mình đã chết, thời gian dài, linh hồn kia cũng bị trói buộc với chiếc xe, ai lái nó cũng sẽ chết.”
Lúc này, thí sinh tham gia thi đấu đầu tiên đã vào vị trí, anh ta đứng cách Hồn Xa khoảng chừng năm thước, ý bảo giám khảo có thể bắt đầu. Mà bên ngoài yêu ma quỷ quái và thí sinh còn có một kết giới phòng hộ màu bạc hình bán nguyệt, đó là kết giới do thiên sư của hiệp hội Thiên Sư dựng lên để bảo vệ khán giả.
Người chủ trì hội trường búng ngón tay một cái, tấm vải đen có in ấn pháp chậm rãi được vén lên, một chiếc xe buýt rỉ sét xuất hiện trước mắt khán giả, một luồng hắc khí bay bay phía trên hồn xa, giống như một đám mây đen vậy.
Trong nháy mắt đó, hội trường không ngừng vang lên tiếng thán phục và cảm khái, người dẫn chương trình giải thích với mọi người: “Đây là một chiếc Hồn Xa đã gặp chuyện bất hạnh vào 20 năm trước, sau khi chiếc xe này xảy ra tai nạn, nó đã bị đại lý xe hơi mua đi bán lại ba lần, lần nào bán lại cũng kết thúc bằng một nạn. Thì ra là lệ quỷ trong chiếc xe này thôn phệ tiểu quỷ đồng loại, hơn hai mươi năm qua, quỷ khí càng ngày càng thêm nặng.”
“Bà nó, đám mây đen kia đã thay đổi rồi.” Đại Kim mở to hai mắt, “Ôi mẹ ơi, con bà nó chứ.”
Hạ Diễm nhìn về phía đám mây màu đen lơ lững lúc ban đầu, trong lúc bất chợt, đám mây kia đã biến thành một bộ xương cao khoảng ba thước, không đợi thí sinh tham gia cuộc thi kịp phản ứng, bộ xương khổng lồ kia đã lao thẳng về phía thí sinh.
“A!”
Mọi người chỉ thấy một luồng hắc khí bao phủ thân thể thí sinh kia, một giây sau, thí sinh vừa rồi còn đứng bây giờ miệng đã phun máu tươi, hôn mê bất tỉnh, anh ta được nhân viên y tế ở đây mang đi. Thấy tình huống đó, thí sinh thứ hai và thí sinh thứ ba đã trực tiếp bỏ thi.
Thí sinh thứ tư là một cô bé cột tóc đuôi ngựa, tên là Từ Tư Bắc.
Bộ xương chậm rãi chuyển động thân thể, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai mà bay về phía cô bé kia, máu và nước bọt trong miệng chảy đầy đất, trong lúc nhất thời, mùi hôi thối gay mũi kia khiến cho mọi người trong diễn đàn Thiên Sư không ngừng chửi bới.
【Kỳ thi cấp S1 đêm nay kích thích vậy à?! Nhưng hôi thối thật đó…】
[Mùi tanh hôi kinh hoàng thật luôn đó….. Nếu là năm ngoái, con này có thể làm linh vật của kỳ thi cấp S2 luôn chứ chẳng chơi.】
[Người tiếp theo lên sân khấu chính là đệ tử của Nguyễn thị, tôi rất chờ mong rất chờ mong.]
[Xem thử rốt cuộc học trò của Hội trưởng Nguyễn trâu bò cỡ nào….]
Cô bé vung roi lên, quất vào người bộ xương, dùng cái roi màu vàng quấn chặt bộ xương, không cho nó cử động.
“Mười, chín, tám, bảy, sáu…..”
Người dẫn chương trình trên sân khấu đang đếm ngược, chỉ cần khống chế được bộ xương này trong hai mươi giây là có thể vượt qua kỳ thi. Nhưng đúng lúc này, bộ xương khổng lồ kia lại thoát được cái roi của cô bé kia, từ bộ xương cao ba thước biến thành bộ xương cao sáu thước, hình như nó đã hút thêm mấy tiểu quỷ khác trong đấu trường, bành trướng càng lúc càng lớn.
Bộ xương há cái miệng thật to về phía phía cô bé, một quả cầu lửa màu lam từ trong miệng nó phun ra, ánh mắt nó trống rỗng nhìn về phía cô gái trước mặt, nó đảo một vòng quanh người cô rồi lại nhìn về phía khán giả đang ngồi.
Vừa rồi Từ Tư Bắc còn có thể xử lý, nhưng bây giờ lại không có cách nào chống đỡ, cô bé phun ra một ngụm máu, còn bộ xương kia thì đang bước về phía cô từng bước từng bước một.
“Mau ra khỏi kết giới đi.” Người chủ trì nhắc nhở Từ Tư Bắc, “Nếu không ra ngoài sẽ nguy hiểm!”
Dường như cô bé kia không đành lòng từ bỏ cơ hội như vậy, vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, cô bé đã lăn ra khỏi kết giới. Mà lệ quỷ vốn có hình bộ xương kia lại hóa thành một đám mây đen.
“Sao lại biến thành sương mù rồi.” Đại Kim tò mò nói, “Với khí thế vừa rồi…… Tôi còn tưởng là quỷ ca này sẽ ăn thịt người chứ.”
Đúng lúc này, Lục Bỉnh Văn lại nhíu mày, nói: “Không ổn.”
Hắn vừa dứt lời, đám mây màu đen kia đã tông mạnh vào kết giới phòng hộ hình bán nguyệt.
“Rầm….”
“Rầm….”
Toàn bộ đấu trường đều có thể nghe được tiếng va chạm kịch liệt kia, kết giới màu bạc vốn chắc chắn vô cùng bây giờ lại xuất hiện vết nứt nho nhỏ. Một giây sau, đám mây màu đen kia đã từ chỗ vết nứt nọ phi thân bay ra ngoài, chậm rãi bay lên không trung rồi biến mất không còn tung tích.
“Chạy rồi?” Lưu đạo sĩ đứng lên, “Cái này……”
“Không.” Hạ Diễm chỉ chỉ vị trí khán đài bên trái, nói, “Thứ này đang đói bụng, nó muốn ăn người trên khán đài!”
Hết chương 81.