Bệnh Mỹ Nhân Và Minh Chủ Cưới Trước Yêu Sau – Chương 85

Chương 85: Bệnh Mỹ Nhân Trấn Hồn……

 

    Đèn trong đấu trường dưới lòng đất đã hoàn toàn tắt mất, trên màn hình lớn của hội trường chỉ nhìn thấy gương mặt có chút kinh ngạc của các thí sinh tham gia cuộc thi, cùng với ánh sáng xanh rực rỡ phát ra từ tòa nhà trước mặt bọn họ.

        Đại Kim và Tiểu Kim nằm trên cửa sổ kính nhìn khu vườn ở trung tâm hội trường, Đại Kim nói: “Sao đột nhiên lại bật đèn xanh vậy? Bây giờ còn làm chương trình ánh sáng à?!”

        “Đèn xanh, đèn xanh, mi nghĩ là đèn giao thông à?!” Lưu lão đạo gõ vào đầu Đại Kim, “Chút kiến thức đó mà mi cũng có thể quên? Vậy tối nay mi có thể thi được mười điểm hả?!”

        Đại Kim ôm đầu nói: “A, sư phụ đừng đánh, đừng đánh, rốt cuộc thì có chuyện gì xảy ra?”

        “Đó không phải là ánh đèn, mà là ma khí trên người ma vật.” Hạ Diễm giải thích, “Quỷ quái hoặc là ma vật phát ra ánh sáng màu xanh lục thường đều là tồn tại cực hung, ma vực trước mắt này là do ma vật tự tạo lên, màu xanh lục cũng đại biểu cho mảnh ma vực này cực kỳ hung hiểm. Nếu người bình thường đi đường vào ban đêm mà nhìn thấy ánh sáng tương tự như thế thì ba mươi sáu kế chạy là thượng sách. Nhưng mà… Nếu tôi không nhìn lầm thì ma vật này là một đứa bé?”

        “Đúng vậy, gia tộc Lưu thị này để đổi lấy vinh quang mà làm điều mê tín như phong thủy tiên sinh nói, bọn họ đã ‘Tẩy nữ thuật’ liên tục chín đời, giết chết rất nhiều bé gái, nhưng đến đời thứ chín thì bị đứa bé đã chết phản sát, chuyện này rất nổi danh ở trong giới thiên sư, ma vật kia không lưu lại bất kỳ một người sống nào.” Lưu lão đạo vuốt râu nói, “Đời đời giết chết những bé gái đầu lòng vừa mới sinh ra trong gia tộc để hiến tế, cũng không biết là tên thầy phong thủy vớ vẩn nào nghĩ ra, đúng là hồ ngôn loạn ngữ! Con gái đáng yêu biết bao nhiêu!”

        Hạ Diễm gật gật đầu, nhíu mày nói: “Phong thủy gì, đó chỉ là dùng vải thưa che mắt thánh, nhằm che đậy thói trọng nam khinh nữ mà thôi.”

Trong lúc mọi người nói chuyện, sáu thí sinh tham gia cuộc thi đều đã bước vào phòng thi.

        Ba trong sáu thí sinh hôm nay đến từ Nguyễn Thị Huyền Môn, hai thí sinh đến từ Trương Thị Huyền Môn, thí sinh còn lại chính là Nhạc Tĩnh do chính tay Nhạc Hành Chỉ bồi dưỡng.

        Lục Bỉnh Văn bưng cà phê, chăm chú nhìn Úc Chi và con rắn đen bên cạnh hắn ta, lại ngước mắt nhìn về phía kết giới màu đỏ do Nguyễn Phong Trần tự tay chế tạo bao phủ toàn bộ hội trường.

        Một con phượng hoàng màu vàng vẫy cánh trên kết giới, trên cánh còn không ngừng rơi xuống bụi vàng, giống như đang dệt một tấm lưới xinh đẹp vậy.

        Lục Bỉnh Văn chăm chú nhìn con phượng hoàng kia, đột nhiên hứng thú nhếch khóe miệng, thấp giọng nói: “Ồ? Hóa ra là như vậy.”

        Hạ Diễm có chút mê mang, cậu nhìn về phía Lục Bỉnh Văn, hỏi: “Anh à, vừa rồi anh mới nói cái gì vậy?”

        “Anh nói, hôm nay là Giáng sinh.” Lục Bỉnh Văn nhẹ nhàng bắt lấy bàn tay Hạ Diễm, “Không biết vợ anh có nguyện ý mời anh ăn một bữa cơm không?”

        “Ừm, được.” Hạ Diễm ngoan ngoãn gật đầu, “Sao đột nhiên anh lại muốn ăn? Anh muốn ăn cái gì……”

        Hạ Diễm nhìn ánh mắt vui vẻ của lão quỷ nhà mình là biết hắn muốn ăn cái gì.

        Cậu nhẹ giọng “hừ” một tiếng, nói: “Hôm nay anh ăn chay đi.”

        Hôm nay, các thí sinh tham gia cuộc thi đều đeo một cái camera nho nhỏ trên người, lúc này, đệ tử của Nguyễn thị tên là Vương Thụ lấy ra một tấm gương, hắn ta nhỏ giọng nói với sư đệ sư muội của mình: “Thứ đó ở chỗ này.”

        Nhạc Tĩnh liếc mắt nhìn về phía hắn ta, người đàn ông kia có chút kiêng kỵ buông cái gương trong tay xuống, sợ dấu vết mình vừa phát hiện bị người khác nhìn thấy.

        Úc Chi tháo bịt mắt của mình ra, đôi đồng tử dị sắc trong bóng tối trông càng thêm quỷ dị.

        Hắn ta lấy một viên thủy tinh màu đen từ trong túi ra, hai tay nắm chặt viên thủy tinh đó rồi thì thầm: “Ác ma hiện thân…..”

“Ác ma hiện thân…..”

“Ác ma hiện thân…..”

        Hắn ta thấp giọng đọc pháp quyết ba lần, đến lần thứ ba thì có một luồng ánh sáng xanh bay vèo qua bên cạnh. Đột nhiên, cả hội trường tràn ngập tiếng khóc của bé gái.

        Màn hình livestream lập tức bị bình luận của fan Úc Chi che kín:

        【Úc Chi quá ngầu, Vương Thụ quá hẹp hòi, biết vị trí của ma vật kia nhưng lại không chịu cho các thí sinh khác cùng xem.】

        【 Các trận đấu cấp S2 trở lên vì chế độ thi đấu nên có thể thành lập đội.】

 【Úc Chi quả nhiên là thiên tài! Ôi mẹ ơi, nam thần của tôi! Cậu lại tiến bộ nữa rồi! 】

        【Tôi cũng cảm thấy Úc Chi lợi hại hơn Hạ Diễm kia rất nhiều, Hạ Diễm nên nhìn cho kỹ sự chênh lệch giữa mình và đệ tử Huyền môn chính thống đi, để năm sau tranh thủ đi thi A1.】

        【 Cười chết tôi, lầu trên, cậu rất biết châm chọc đó. 】

【Lăn đi, đừng có động chạm đến con trai Diễm Diễm của tôi.】

        【Đừng ồn ào nữa, vừa rồi có thứ gì đó bay qua, nhìn không giống như là trẻ con, mà là giống rắn? 】

【Rắn? Vậy thì không hợp với Úc Chi rồi, thần sứ của hắn ta là một con hắc xà to lớn mà.】

        Những thiên sư học vấn còn nông chưa từng thấy qua ma vật như vậy thì lúc này đều lộ ra biểu tình mê mang hoặc hỏi thăm lẫn nhau, Hạ Diễm mơ hồ thấy được một thứ gì đó có đuôi dài bay lên nóc nhà, rồi lại nhanh chóng biến mất không còn thấy đâu.

        “Anh à, nếu ma vật này là bé gái đã chết biến thành, vậy vì sao nó lại có đuôi?” Hạ Diễm nhẹ giọng hỏi, “Chắc là em không nhìn lầm chứ?”

        “Ừ, em không nhìn nhầm đâu. Lúc trước việc làm ăn của gia tộc Lưu thị này cũng không tệ lắm, nhưng giàu không quá ba đời, bắt đầu từ đời thứ tư thì bọn họ đã đã đi đến bước suy tàn. Nhưng thực ra điều này không liên quan gì đến phong thủy, mà là kết quả của việc nuông chiều con trai.” Lục Bỉnh Văn chỉ ngón tay vào long văn trên mái đình trong vườn, “Vì thế, trưởng tộc mới nghĩ ra một chiêu, dùng những bé gái chết đuối để thỉnh Long Thần che chở, nhưng hắn ta lại không biết, thứ mình mời tới không phải Long Thần gì, mà là một ma vật nào đó. Ma vật này đã hút hết linh hồn của vô số bé gái, cuối cùng biến thành thứ này….. Một con rắn nhỏ.”

        Lục Bỉnh Văn chỉ vào đầu người đang xoay quanh trên mái đình, đầu của đứa bé giống như bị nối vào trên người con rắn to bằng miệng chén kia, Hạ Diễm hít một ngụm khí lạnh, bởi vì thứ này trông thật sự quá đáng sợ, cậu nhanh chóng nhắm mắt lại, thì thầm nói: “Đêm nay sẽ gặp ác mộng cho coi.”

        Lục Bỉnh Văn cười khẽ: “Đêm nay có lệ quỷ chui vào chăn em rồi.”

        Hạ Diễm lại bị lão quỷ nhà mình chọc cho bật cười, chờ cậu mở mắt ra nhìn lại một lần nữa, chỉ thấy thí sinh vừa rồi lén lút dùng gương tìm vị trí của ác ma đã bị nguồn sức mạnh kỳ dị nào đó từ trong ma vực kéo ra ngoài, hắn ta còn phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết.

        “A a a…..”

        Thấy Vương Thụ sắp biến mất vào trong bóng tối, sắp gặp nguy hiểm, sắp lành ít dữ nhiều, thì một con phượng hoàng thần sứ đã ngậm hắn ta từ trong ma vực bay ra ngoài, cứu hắn ta một mạng, cảnh tượng kích thích như thế đã khiến cho cả hội trường bỗng trở nên náo nhiệt, tiếng reo hò vang lên khắp nơi.

        Sư đệ sư muội đồng môn của hắn ta cũng không nghĩ tới hành động của ma vật kia lại nhanh như vậy, vậy nên đã cùng nhau lấy boomerang trong tay ra ném về phía đứa bé đang bò kia.

        Nhưng thứ đó lại chạy nhanh hơn lệ quỷ bình thường, nó xuất hiện trước mặt mấy người, lộ ra một nụ cười quái dị, tựa hồ đang khiêu khích bọn họ vậy.

        Trương Thanh Phong rút thanh kiếm từ bên hông mình ra, nói: “Úc Chi, chúng ta lên!”

        Hai người cưỡi lên lưng con hổ thần sứ bay lên, Trương Thanh Phong đâm kiếm vào thân thể con rắn, còn Úc Chi thì lấy ra một thanh tiểu đao phiếm kim quang, định cắm vào bảy tấc của con rắn nọ.

        Nhưng thứ này sao dễ đối phó như thế, cho dù bị đánh trúng nhưng vẫn chạy đi khắp nơi, đuôi rắn của nó còn quấn lấy bả vai Nguyễn Đông Đông, Nguyễn Đông Đông kêu lên đau đớn, hất con rắn con kia ra, con rắn con nọ lại nhào lên người Nhạc Tĩnh, quấn chặt lấy thân thể Nhạc Tĩnh, quả cầu thủy tinh trong tay Nhạc Tĩnh phát ra ánh sáng tím nhàn nhạt, ánh sáng đó đã bảo vệ thân thể cô, cũng giúp cô ta tránh được một kiếp.

        Mắt thấy đoàn người sắp gặp nạn, Trương Thanh Phong ném ra một lá bùa, vô số băng tinh lao thẳng về phía con rắn đó, nhưng nó lại làm cho khối băng tinh đó đổi phương hướng, nhắm thẳng về phía Trương Thanh Phong bay đi, vào thời khắc mấu chốt, quả cầu thủy tinh của Nhạc Tĩnh lại phát sáng, bao bọc cả đoàn người trong tấm khiên ánh sáng đó.

        “Nhóc con kia khá thật.” Lục Bỉnh Văn nói, “Hắn ta cứ trốn ở phía sau sư huynh nhà mình, có chết thì sư huynh hắn ta cũng chết trước, còn nếu thắng thì bọn họ sẽ cùng nhau thắng.”

        Hạ Diễm giật mình, nói: “….. Anh không nói em cũng chẳng chú ý tới, vị sư huynh này đúng là lá chắn hình người của hắn ta. Quả cầu thủy tinh của Nhạc Tĩnh cũng lợi hại thật…”

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

        Nhưng Hạ Diễm vừa dứt lời thì ánh sáng trong quả cầu thủy tinh của Nhạc Tĩnh cũng càng ngày càng yếu, cuối cùng còn xuất hiện một vết nứt.

        “Mỗi người ở Nhạc thị nhất tộc đều có một quả cầu thủy tinh, ngày thường ngoại trừ học y thuật, bọn họ còn tu luyện quả cầu thủy tinh này.” Lục Bỉnh Văn nói, “Quả bóng của cô ta đã bị vỡ, chứng tỏ linh năng của đối phương còn lớn hơn cô ta, vậy nên trận đấu này cô ta sẽ không chiếm được ưu thế.”

        Nhạc Tĩnh vừa thấy pháp khí của mình bị hư tổn thì lập tức giơ tay lên nói: “Tôi muốn rời khỏi cuộc thi.”

        Phượng Hoàng lập tức tha cô bay ra ngoài, Hạ Diễm dở khóc dở cười, nói: “Tính tình chị gái này khá tốt, không hề tham chiến. Nhưng nhìn như vậy thì mấy người bọn họ đều ở trong hoàn cảnh bất lợi.”

        Không đến nửa giờ sau, Nguyễn Kiêu và Nguyễn Đông Đông cũng bại trận, đấu trường chỉ còn lại Úc Chi và Trương Thanh Phong.

        Trương Thanh Phong đã bị thương, hắn ta đang cố gắng chống đỡ, nhưng đã không còn sức để chủ động tấn công.

        Úc Chi khống chế Ti Ti nhanh chóng di chuyển về phía trước, linh năng trên người hắn ta còn sâu hơn so với vừa rồi.

        Đại Kim nói: “Ôi mẹ ơi, Úc Chi vẫn còn sức, thể lực của các thí sinh khác đã sớm bị tiêu hao sạch sẽ, tôi cũng đã xem qua video hắn ta thi vào năm ngoái, hắn ta đã mạnh hơn trước rất nhiều.”

        “Đúng là như thế, hắn ta trưởng thành cực kỳ nhanh.” Lục Bỉnh Văn nói, “Lúc trước hắn ta lên tàu đi nhờ xe, vượt qua các đối thủ khác, bây giờ sư huynh đã bị thương, lúc này hắn ta mới bắt đầu khống chế thần sứ, hắn ta muốn nói cho các vị biết, hắn ta mạnh hơn Trương Thanh Phong nhiều, hắn ta mới chính là người kế thừa Trương thị Huyền Môn.”

        “Nhưng thần sứ của hắn ta có thể đánh được con rắn này không?” Tiểu Kim nói, “Tôi nhìn ma vật này cũng không phải dạng tầm thường.”

Đúng lúc này, Úc Chi cắn rách ngón tay mình, đem máu tươi nhỏ vào miệng thần sứ. Hạ Diễm hoảng sợ, nói: “Huyết tế? Từ khi nào hắn ta chuyển sang dùng máu tươi nuôi thần sứ vậy?”

Lục Bỉnh Văn thấp giọng nói: “Bắt đầu từ lần hắn ta tranh đoạt Tuyết bà bà với chúng ta.”

        “Nguy hiểm quá lớn….” Lưu lão đạo nói, “Tôi nói, sao hắn ta sao lại tiến bộ nhanh như vậy chứ, thì ra là dùng máu tươi nuôi thần sứ. Cho ăn ít thì không sao, nhưng nếu ăn nhiều….”

        Hạ Diễm lo lắng nhìn về phía giữa hội trường, trong lòng mơ hồ cảm giác được có chuyện không tốt sắp xảy ra!

        Ti Ti càng ngày càng lớn, chưa đến nửa phút mà nó đã cao hơn ba thước, mà con mắt màu lam của Úc Chi cũng bất tri bất giác biến thành màu đỏ.

        Thân rắn dựng thẳng đứng lao về phía ma vật kia, trong miệng còn không ngừng phát ra tiếng hà hơi dọa người, ma vật kia không ngừng lui về phía sau, nhưng Hạ Diễm lại cảm thấy, đôi con ngươi màu đỏ tươi kia càng ngày càng thêm đáng sợ.

        Ngay sau đó, Ti Ti nuốt ma vật kia vào trong bụng từng ngụm từng ngụm một, hắc xà đỏ mắt vốn đã lớn, bây giờ còn lớn hơn lúc nãy gấp đôi, ma khí vờn quanh thân rắn.

          “Tốt!”

 “Làm tốt lắm!”

        Tiếng cổ vũ vang lên khắp hội trường, tất cả mọi người đều cho rằng Úc Chi đã vượt qua cuộc thi. Vốn dĩ, chỉ cần Úc Chi đi qua cánh cửa sau đình viện này thì sẽ được tính là thông qua cuộc thi, nhưng Ti Ti đang chậm rãi di chuyển lại đột nhiên quay trở về, nó cong thân rắn nhào về phía Trương Thanh Phong đang bị thương.

        Lúc này, hai mắt Úc Chi cũng trở nên đỏ như máu, mặc cho sư huynh trong sân la hét thế nào hắn ta cũng thờ ơ như không có chuyện gì.

“Nguy rồi!” Lưu lão đạo nói, “Đứa nhỏ này tẩu hỏa nhập ma rồi!”

        Hỏa Phượng Hoàng cướp được Trương Thanh Phong từ trong miệng hắc xà ra, cả đấu trường lại bắt đầu xôn xao, mà Úc Chi thì vẫn đứng im tại chỗ không nhúc nhích, linh năng trên người hắn ta cũng bắt đầu trở nên cuồng bạo.

        Hắn giật giật cổ, nhẹ nhàng giơ tay lên, hắc xà lại bành trướng thêm một vòng nữa, con rắn nhỏ mắt tròn xoe ban đầu vốn vô cùng đáng yêu, bây giờ lại mở ra cái miệng to như chậu máu, đúng lúc này, Huyết Phượng Hoàng đang bay ở bên cạnh cắn vào con rắn một cái, lại bị thần sứ phát điên đánh bay ra ngoài.

        Vì bị luồng khí lưu ảnh hưởng, cửa sổ vừa được Lục Bỉnh Văn sửa ngày hôm qua lại bị phá vỡ một lần nữa, vô số mảnh thủy tinh bay vào trong phòng, Lục Bỉnh Văn tạo ra một kết giới mới, những mảnh thủy tinh vừa chạm vào kết giới đã biến thành bột phấn.

        “Cái này……” Triệu đạo trưởng nói, “Thần sứ nhập ma chắc là không cứu được, sau khi bị nổ tung, con rắn này sẽ biến mất. Hơn nữa, nếu thần sứ không khống chế được thì toàn bộ hội trường này sẽ sụp đổ, hiện tại, con rắn trước mắt các vị còn đáng sợ hơn ma vật lúc nãy nhiều!”

        Triệu đạo trưởng lập tức ngồi xếp bằng bên cửa sổ, gõ lên cái mõ kim quang lấp lánh.

        Mao Tiểu Quất lo lắng cho Ti Ti, nó và Mao Tiểu Hắc bay ra ngoài từ cửa sổ, hai con mèo và Hỏa Phượng Hoàng cùng nhau cắn vào người Ti Ti đang vặn vẹo, Mao Tiểu Quất không ngừng gọi: “Ti Ti đáng thương, mau tỉnh lại đi mà, Ti Ti, tỉnh lại đi!”

        Lúc này Hội trưởng Nguyễn mới ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, đây vốn là một sân thi đấu ngầm, nếu Ti Ti bạo phát trong sân, vậy đấu trường này sẽ sụp đổ, đến lúc đó, tất cả mọi người ở đây sẽ gặp nguy hiểm.

        Ti Ti va chạm lung tung trong đấu trường, nóc nhà đã bắt đầu xuất hiện vết nứt thật lớn, nếu có thêm một vết nứt như vậy nữa thì cả đấu trường sẽ sụp đổ

        Hội trưởng Nguyễn mắng một tiếng “Ngu xuẩn” rồi vội vội vàng vàng cùng mấy người Lý Hải Triều xông vào hội trường, trong lúc nhất thời, vô số thần sứ cùng nhau chiến đấu, mà Ti Ti bị bao vây ở chính giữa vừa đáng thương lại vừa đáng sợ.

        “Hội trưởng, làm sao bây giờ!” Lý Hải Triều nói: “Thứ này không thể khống chế được! Nhất định phải thanh trừ!”

 Hội trưởng Nguyễn bó tay, nhưng vẫn không muốn thừa nhận mình bất tài, ông ta chỉ nói: “Mau sơ tán đám đông đi!”

        “Hạ Diễm, không còn thời gian nữa!” Triệu đạo trưởng gọi cậu lại, “Mau đến niệm thần chú tinh lọc cùng tôi!”

        Hạ Diễm triệu hoán đàn tỳ bà mình vừa mới được tặng ra từ giữa hư không, cậu ôm tỳ bà ngồi bên cửa sổ, gió lạnh thổi qua mái tóc mềm mại của cậu, cậu đàn khúc “Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ” vừa mới diễn tấu cho Lục Bỉnh Văn nghe sáng nay, linh lực màu trắng trong suốt kết hợp với linh lực màu vàng của Triệu đạo trưởng cùng nhau bay về phía Ti Ti…..

        “Ti Ti cậu mau tỉnh lại nha!” Mao Tiểu Quất sắp khóc, “Cậu chết rồi sẽ không còn ai chơi với tôi nữa, cậu nói xem, sao một con rắn như cậu lại thảm vậy chứ, gặp phải tên chủ nhân ngu ngốc như thế, oa hu hu hu…..”

        Trong hội trường vốn tràn ngập tiếng gầm thét của các thần sứ, tiếng mọi người kinh hoàng thất thố chạy tán loạn xung quanh, mãi cho đến khi nghe được tiếng đàn tỳ bà của Hạ Diễm, Ti Ti vặn vẹo lung tung mới an tĩnh trở lại.

        Hạ Diễm niệm thần chú tinh lọc, bên cạnh cậu, Lục Bỉnh Văn nhẹ nhàng giơ tay lên, mái nhà bị Ti Ti đập nát lại trở về trạng thái ban đầu. Tất cả mọi người ở đây đều ngây người, mỹ nhân đàn tỳ bà có mỹ mạo và tài năng tuyệt thế vô song.

        Hạ Diễm gảy lên những nốt cuối cùng trong bản nhạc, Ti Ti cũng đã thôi không còn nhúc nhích nữa, Triệu đạo trưởng nói: “Hạ Diễm, nhanh, thần sứ cũng có thể được tinh lọc, ba trăm năm trước có tiền bối lưu lại cách viết phù chú trấn hồn này, để tôi dạy cậu!”

        Pháp khí của môn phái Triệu thị là bút vàng, phàm là phù chú dùng bút vàng viết ra thì sẽ có công hiệu gấp đôi.

        Hạ Diễm theo Triệu đạo trưởng viết ra một chuỗi mật văn tinh lọc thần sứ trên giấy trắng, nhưng chỉ cần cậu ngưng diễn tấu tỳ bà thì Ti Tơ lại giãy dụa lung tung.

        Lúc này, Lục Bỉnh Văn mặc âu phục ôm đàn tỳ bà bắt đầu diễn tấu, tư thế gảy đàn kiệt ngạo không gì kiềm chế được, đó chính là bản “Thập Diện Mai Phục”.

        Hạ Diễm không có thời gian thưởng thức tư thế oai hùng của lão quỷ nhà mình, thừa dịp mao Tiểu Quất chạy tới đón, cậu đã phi thân bay ra, tung người nhảy lên trên giữa hội trường trống rỗng, cầm trấn hồn phù vẽ bằng bút vàng dán lên đỉnh đầu Ti Ti…..

        Đám đông vừa rồi còn ồn ào nhất thời bỗng trở nên im lặng. Ba giây sau, con rắn lớn màu đen sắp bạo phát kia bỗng hóa thành một quả trứng màu đen nho nhỏ, quả trứng bay vào lòng bàn tay Hạ Diễm đang mặc áo len màu trắng.

        Nhạc Hành Chỉ và Nhạc Tĩnh kinh ngạc cùng mở to hai mắt, nói: “Thiếu niên này có thể tinh lọc thần sứ sắp bạo phát, vậy chẳng lẽ….. Quả trứng này chính là con rắn vừa rồi?”

        Trước mắt bao nhiêu người, Hạ Diễm lại cầm một lá trấn hồn phù dán lên đỉnh đầu Úc Chi. Cuối cùng hắn ta cũng từ trạng thái tẩu hỏa nhập ma dần dần tỉnh táo lại, thứ đầu tiên Úc Chi nhìn thấy chính là hình ảnh đại mỹ nhân thanh lãnh nhíu mày chăm chú nhìn mình.

        Còn tất cả mọi người thì dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn ta, lúc này Úc Chi mới ý thức được mình đã gây họa, hắn ta nói: “….. Hạ Diễm, tôi không cố ý.”

        Hạ Diễm thản nhiên nói: “Úc Chi, dù cậu có cố ý hay không thì Ti Ti cũng không còn thuộc về cậu nữa. Từ nay trở đi nó sẽ là thần sứ của tôi.”

 

Hết chương 85.

Bệnh Mỹ Nhân Và Minh Chủ Cưới Trước Yêu Sau – Chương 85

Ngày đăng: 19 Tháng mười hai, 2023

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên