Chương 89: Quỷ Tội Nghiệp…..
Căn hộ của Hồ Tây Hựu rộng khoảng tám mươi mét vuông, lúc này đã hoàn toàn bị quỷ khí nhấn chìm trong ảo cảnh do lệ quỷ tạo ra, mặt hồ nước không một chút gợn sóng, xung quanh yên tĩnh đến kỳ lạ.
Đẹp thì có đẹp đó, nhưng không có chút nhân khí nào.
Hồ Tây Hựu túm tay áo Hạ Diễm, thấp giọng nói: “Hai người, lệ quỷ xuất hiện trong mộng của tôi….. Hình như chính là vị quỷ tỷ tỷ này, à không….. Quỷ ca ca này. Tôi nằm mơ tỉnh lại sẽ quên đi nội dung trong mộng, nhưng bây giờ nghe anh ấy hát giai điệu này, tôi thấy cũng hơi quen tai….. Bài này chắc là “Hạ tân lang” của Tô Thức.”
Thanh âm của đào kép áo trắng uyển chuyển dễ nghe, cho dù nam giả nữ cũng vô cùng tú lệ, hắn ta hát xong một khúc, phất tay áo quay đầu lại, nhìn về phía Hồ Tây Hựu đang ngơ ngác đứng bên cạnh Hạ Diễm và Lục Bỉnh Văn.
Hạ Diễm cũng thấp giọng nói với Hồ Tây Hựu: “Anh thật có diễm phúc, nhưng bản thân anh thật sự không phân biệt được đây là nam quỷ hay nữ quỷ sao?”
Hồ Tây Hựu đỏ mặt, nói: “Tôi tỉnh lại thì quên hết mọi thứ, thật sự không nhớ rõ.”
Lúc này, hình như dào kép áo trắng trên sân khấu đã phát hiện linh lực trên người Hạ Diễm và Lục Bỉnh Văn, ánh mắt hắn ta nhìn Hồ Tây Hựu tràn ngập phẫn hận và không cam lòng.
“Ồ? Anh mời thiên sư.” Đào kép áo trắng hơi nhếch khóe môi, nụ cười đó lại có vài phần tự giễu, “Hồ Tĩnh Dương, anh đã giết tôi một lần, giờ lại muốn giết tôi lần thứ hai, ngay cả khi tôi đã làm quỷ cũng không định buông tha, năm đó mắt tôi bị mù mới coi trọng một kẻ vô tâm vô phế như anh!”
Hắn ta “Vèo” một cái bay thẳng đến bên cạnh Hồ Tây Hựu, hai bàn tay tái nhợt bóp lấy cổ anh ta, nói: “Nếu đã như vậy, không bằng chúng ta đồng quy vu tận đi!”
Hạ Diễm vội vàng niệm chú ngăn cản, Hồ Tây Hựu được cậu cứu thì ho khan vài tiếng, nói: “Vị Quỷ ca ca này, Hồ….. Hồ Tĩnh Dương là ai? Tôi là Hồ Tây Hựu, có phải anh nhận nhầm người rồi hay không? Khụ khụ…. khụ khụ…. Anh có điều gì muốn nói, hãy nói cho tôi biết mình có nguyện vọng gì chưa hoàn thành, tôi sẽ cố gắng thực hiện giúp anh.”
“Anh không phải Hồ Tĩnh Dương? Sao có thể chứ, trông anh giống hệt anh ta mà, ngay cả vết bớt cũng giống hệt nhau.” Giọng nói của nam quỷ càng lúc càng thê lương, mái tóc bay tán loạn và lớp trang điểm trên mặt cũng không cách nào che được dung mạo thanh tú của hắn ta, hắn ta lại bóp cổ Hồ Tây Hựu, tức giận nói, “Anh dám lừa tôi! Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh?!”
Hạ Diễm đang định can ngăn, nhưng Lục Bỉnh Văn lại giữ cậu lại, thấp giọng nói bên tai cậu: “Không sao, lệ quỷ này sẽ không làm hại tính mạng cậu ta, đây chỉ là nghiệt duyên chưa dứt mà thôi.”
Hạ Diễm có chút mê mang, nhưng nhìn qua sức chiến đấu của lệ quỷ này quả thật là không mạnh lắm, hơn nữa cậu còn mơ hồ cảm thấy đây chỉ là ảo cảnh.
Lục Bỉnh Văn lại nói: “Thậm chí hắn ta còn không hút dương khí của cậu ta, chỉ làm cho cậu ta mộng du và số mệnh cũng kém đi một chút mà thôi, phỏng chừng là một nam quỷ rất mềm lòng.”
Lúc này Hồ Tây Hựu lại lấy giấy tờ tùy thân của mình ra, chỉ vào ngày sinh và tên ở trên đó, anh ta nói với nam quỷ rằng: “Tôi thật sự không lừa anh, anh nhìn xem, tất cả những gì tôi nói đều là sự thật.”
“Ngày 21 tháng 10 năm 2021….. Năm 2021.” Nam quỷ áo trắng khó có thể tin được lui về phía sau vài bước, “Bây giờ là…. Trăm năm sau rồi?”
Hồ Tây Hựu gật gật đầu, thấy nam quỷ này luôn nheo mắt, giống như là bị cận thị vậy, anh ta lại đeo kính của mình lên mắt nam quỷ rồi nói: “….. À, ừ….. Nếu không thì anh nhìn kỹ lại thử xem?”
Nam quỷ áo trắng đeo kính, lúc này mới phát hiện vị Hồ Tây Hữu trước mặt này mặc dù có bảy tám phần tương tự như Hồ Tĩnh Dương, nhưng cũng không hoàn toàn giống.
Mặc dù vị trí vết bớt không sai biệt lắm, nhưng hai người hoàn toàn không giống nhau, vị Hồ Tây Hựu trước mặt này còn trẻ hơn so với Hồ Tĩnh Dương mấy tuổi, mũi cũng không cao như Hồ Tĩnh Dương.
“Anh là hậu duệ của anh ta? Chẳng trách lúc ở trong mơ tôi gọi tên nhưng anh lại không để ý đến tôi.” Nam quỷ có chút khó tin nói tiếp, “Cuối cùng anh ta vẫn cưới vợ sinh con, vẫn phụ tôi, vậy mà tôi vẫn còn đang chờ đợi.”
Dứt lời, nam quỷ liền ngồi trên mặt đất khóc thảm thiết.
Hồ Tây Hựu luống cuống tay chân, cuối cùng lấy chiếc khăn tay trong túi ra đưa cho nam quỷ, anh ta nói: “À…. ừm, quỷ ca ca này, anh đừng khóc….”
Nam quỷ hất tay Hồ Tây Hựu ra, hắn ta thất vọng nói: “Đừng chạm vào tôi.”
Hồ Tây Hựu thở dài, lại đi rót cho nam quỷ một ly nước nóng, anh ta nói: “Đừng khóc đừng khóc, nếu anh thật sự có duyên với tổ tiên tôi, vậy anh nói cho tôi biết mình tên là gì, tôi sẽ đốt thêm tiền giấy cho anh.”
Nam quỷ áo trắng này đã khóc trôi hết lớp trang điểm trên mặt, gương mặt tú lệ cũng dần dần hiện ra, Hồ Tây Hựu nhìn hắn ta, cũng chẳng biết có phải vì thường xuyên gặp được trong mộng hay không, anh ta cảm thấy bộ dáng của nam quỷ này nhìn rất quen mắt.
“Quỷ không cần uống nước.” Nam quỷ đẩy ly nước của anh ta ra, ngồi cách xa một chút rồi tiếp tục vừa khóc vừa nói, “Năm đó thề non hẹn biển làm cái gì? Đồ bạc tình lang, chỉ vì tôi không phải nữ nhân nên mới vứt bỏ tôi phải không? Còn nói cái gì mà muốn làm bạn với tôi cả đời, tất cả chỉ là lời nói nhảm trên giường thôi…..”
Hồ Tây Hựu cũng không biết mình đang thay vị tổ tiên nào nghe mắng nữa, lúc này trông anh ta có chút ngu ngơ, yên lặng ngồi bên cạnh lệ quỷ, ánh mắt cũng có chút hỗn loạn.
Anh ta thầm nghĩ, về sau lệ quỷ này sẽ không quấn lấy mình nữa, nhưng trong lòng anh ta lại cảm thấy vừa buồn vừa vui, đến bây giờ anh ta lại cảm thấy có chút luyến tiếc nam quỷ này.
Mà nam quỷ áo trắng cũng cảm thấy mình quấn lấy nhầm người, vô tình lại đi ngủ với hậu duệ của người mình yêu, trong lòng cũng thấy cực kỳ khó chịu, lòng phiền muộn khiến hắn ta ngập tràn oán hận, nước mắt tuôn rơi làm cho cặp kính Hồ Tây Hựu đeo cho hắn ta cũng ướt đẫm.
Lúc này Hạ Diễm mới ý thức được lệ quỷ này quả thật giống như lời Lục Bỉnh Văn nói, là một nam quỷ rất mềm lòng, hắn ta chỉ nhận nhầm Hồ Tây Hựu thành người thương của mình, lại vì quá nhớ nhung đối phương cho nên mới quấn lấy anh ta.
Nhưng cậu đã bắt được một điểm quan trọng, cậu đưa mắt liếc Lục Bỉnh Văn đang đứng bên cạnh một cái, sau đó nói: “Những lời lúc ở trên giường đều là nhảm nhí sao?”
Lục Bỉnh Văn trầm giọng, nói: “Đương nhiên là không phải.”
“…… Anh…. Chuyện này có chút khó xử, nhưng không phải là không thể làm.” Hồ Tây Hựu nhìn xung quanh, thấp giọng nói với nam quỷ, “Nếu anh không muốn bị siêu độ thì…… Nếu không tôi yểm hộ cho anh chạy trốn?”
Nói xong, Hồ Tây Hựu định chạy đến mở cửa sổ để nam quỷ bay đi, nhưng nam quỷ xinh đẹp kia lại khóc càng thương tâm hơn, hắn ta nói: “Trốn cái gì mà trốn? Sau khi chết tôi vẫn còn ý thức nên cũng chỉ có thể ở trong quyển sách này, ngày đó anh mua quyển sách này về, tôi còn tưởng rằng cuối cùng anh cũng tới tìm tôi rồi, hu hu…..”
Đúng lúc này, Mao Tiểu Bạch tìm được quyển truyện cổ dân gian Hồ Tây Hựu đã mua lại, nó mang cuốn sách cổ đến cho Hạ Diễm.
Quả thật cuốn sách đã bị đạo sĩ nguyền rủa trói buộc linh hồn, ở trên trang đầu quyển sách có một chuỗi phù chú, tên người bị nguyền rủa “Diệp Vân Khê” được viết bằng máu tươi.
Hồn ma đào hát mặc đồ trắng trước mắt này cũng không phải là lệ quỷ, mà là một linh hồn đáng thương ôm mối hận trong lòng chưa dứt với nhân gian, lại bị phong ấn trong sách.
“Chẳng trách anh không biết đã qua một trăm năm…..” Hạ Diễm nhẹ giọng nói, “Trong một trăm năm đó, Diệp Vân Khê anh đã bị vây trong ảo cảnh của quyển sách, vậy cho nên cảnh tượng anh báo mộng cho Hồ Tây Hựu cũng là sân khấu này. Thế thì….. Một khi đã như vậy, để tôi đến giúp anh nhé.”
Diệp Vân Khê cho rằng Hạ Diễm muốn thu phục mình, nhưng hắn ta cũng không giãy dụa nữa, chỉ khóc nức nở nhìn Hạ Diễm niệm pháp quyết.
Thân thể con thỏ nhỏ phát ra ánh sáng màu trắng, cuốn sách cổ ố vàng kia là thoại bản từ thời xa xưa, trên một số trang sách đã có vài lỗ thủng nhỏ.
Ánh sáng trắng đầu tiên rơi vào quyển sách, sau đó thân thể Diệp Vân Khê cũng bắt đầu phát sáng, hắn ta rơi nước mắt, nói: “Nếu thời gian quay ngược lại, tôi không muốn gặp anh ta nữa. Nếu có kiếp sau, tôi cũng không muốn làm người.”
Nhưng điều hắn ta nghĩ đã không xảy ra, đình đài lầu các trong căn hộ này cũng theo nước mắt hắn ta chậm rãi biến mất, khung cảnh xuất hiện trước mắt hắn ta chính là sản phẩm của hiện đại hóa trăm năm sau, TV, tủ lạnh…. Đây là những thứ hắn ta chưa từng thấy qua.
Hắn ta ngạc nhiên bay quanh phòng mấy vòng rồi nói, “Đây là chỗ nào?”
“Là nhà tôi.” Hồ Tây Hựu nói thêm, “….. Hóa ra anh cũng không biết mình ở đâu à?”
Tuy nói đã giải trừ lời nguyền, nhưng Diệp Vân Khê cũng không chuồn đi mất, mà lau cặp kính Hồ Tây Hựu đưa cho mình, sau đó trả lại kính cho anh ta.
Hồ Tây Hựu đeo kính vào, ngước mắt nhìn Diệp Vân Khê trắng trẻo xinh đẹp trước mặt mình.
Diệp Vân Khê bay ra xa một chút, hắn ta nhẹ giọng nói: “Nói tôi tự lừa mình dối người cũng được…… Nhưng tôi vẫn cảm thấy anh rất giống anh ta.”
Đột nhiên hắn ta nở nụ cười rất nhẹ, nụ cười đó không khác gì so với khóc, nhưng trong nháy mắt đó Hồ Tây Hựu như bị điện giật, sau đó, sân khấu vừa rồi lại hiện lên trong đầu anh ta, Diệp Vân Khê thì đứng ở bên cạnh hồ cầm quạt phe phẩy, nhẹ giọng cười nói với mình.
Hồ Tây Hựu có chút mê mang nhìn hắn ta, sau đó nói: “Diệp tiền bối….. Anh, làm sao anh biết được vị Hồ Tĩnh Dương kia?”
“Vào cuối triều nhà Thanh, khi cha mẹ tôi mất, tôi bị bán vào rạp hát để học nghệ từ nhỏ, vì dung mạo tôi tú lệ nên sư phụ cảm thấy tôi rất thích hợp làm nhân vật chính, vì vậy ông ấy đã bồi dưỡng tôi làm nam chính trong vở kịch này.” Diệp Vân Khê khẽ thở dài, “Năm mười sáu tuổi thì tôi bắt đầu lên sân khấu biểu diễn, khi đó tôi hát không hay lắm, còn thường bị quên lời. Nhưng cũng chỉ có đại công tử Hồ gia cùng tuổi với tôi là không tỏ ra ghét bỏ vì tôi hát kém, không chỉ thường xuyên đến cổ vũ tôi, mà còn bảo sư phụ không được đánh mắng tôi, còn cho tôi rất nhiều tiền thưởng.”
Hồ Tây Hựu khẽ nhíu mày. Diệp Vân Khê tiếp tục nói: “Bốn năm liên tục, năm nào anh ấy cũng đến ủng hộ sân khấu của tôi, mãi cho đến khi tôi hai mươi tuổi thì nổi tiếng, anh ấy cũng chưa vắng mặt buổi nào, chỉ ngồi trong đám người nhìn tôi hát. Kỳ thật tôi đã sớm thích anh ấy rồi, nhưng tôi lại không dám nói, trước không nói đến việc anh ấy là con nhà quyền quý có xuất thân danh môn, mà chuyện hai người đàn ông yêu nhau cũng không được thế tục tiếp nhận, tôi chỉ dám vụng trộm thích mà thôi, thỉnh thoảng có cùng anh ấy ra ngoài ăn cơm.”
“Sau nửa năm như thế, có một ngày tôi uống hơi nhiều rượu, lảo đảo ngã vào trong ngực anh ấy, sau ngày đó, quan hệ giữa hai chúng tôi không còn giống như trước nữa. Lúc đó tôi mới biết được, tâm tư của anh ấy dành cho tôi và tâm tư của tôi dành cho anh ấy là giống nhau, chỉ là, cả hai chúng tôi đều không dám nói.” Diệp Vân Khê nhớ tới đủ loại chuyện trong quá khứ, khẽ nở nụ cười, “Anh ấy rất tốt với tôi, ba năm sau, danh tiếng của tôi càng lúc càng lớn, người đến nghe tôi hát cũng nhiều hơn, nhưng tôi cũng không quan tâm, tôi chỉ quan tâm anh ấy có đến tìm tôi hay không. Cha mẹ anh ấy đã từng nhiều lần bắt anh ấy đi xem mắt, tìm không ít tiểu thư khuê các nhà quyền quý môn đăng hộ đối, nhưng tất cả đều bị anh ấy từ chối, anh ấy nói chỉ thích một mình tôi.”
“Nhưng khi chúng tôi hai mươi ba tuổi, phụ thân Hồ Tĩnh Dương muốn làm thông gia với trọng thần triều đình, mà Hồ Tĩnh Dương lại một lần nữa từ chối, lần đó anh ấy không chỉ dẫn tôi chạy trốn khỏi đoàn hát, mà còn khiến cho cha mẹ anh ấy cũng ý thức được tình cảm anh ấy dành cho tôi là nghiêm túc. Cha mẹ anh ấy không thể chịu đựng được mình có một đứa con trai đoạn tụ, vậy nên ông đã bắt anh ấy từ tổ ấm tình yêu của chúng tôi về nhà.” Diệp Vân Khê nói, “Tôi nhớ anh ấy thành bệnh, không bao lâu sau, tôi nhận được thư của anh ấy, trong thư là thời gian và địa điểm chúng tôi sẽ cùng nhau bỏ trốn, anh ấy muốn tôi nhanh chóng đến gánh hát để gặp mặt. Tất nhiên là tôi đồng ý! Tôi đã nhanh chóng thu dọn hành lý chạy tới đó, nhưng không ngờ thứ chờ đợi tôi sau bao ngày nhung nhớ lại là một con dao đâm xuyên tim.”
“Lúc hấp hối tôi vẫn không thể tin được, người tôi yêu bao nhiêu năm qua sẽ làm tổn thương tôi, sẽ lừa gạt tôi.” Nước mắt Diệp Vân Khê lại chảy xuống, “Lúc nhìn thấy Hồ Tây Hựu tôi đã hiểu, vì anh ấy muốn cưới vợ sinh con nên mới vứt bỏ tôi, là tôi tự mình đa tình.”
Câu chuyện của hắn ta khiến Hạ Diễm có chút buồn, cậu nói: “Nhưng mà….. Chữ viết tay cũng có thể bắt chước được, có thể là hiểu lầm gì đó thì sao?”
“Không phải, đó thật sự là chữ viết của anh ấy, tôi nhận ra được mà.” Diệp Vân Khê lắc đầu, “Thiên sư, cám ơn cậu đã cứu tôi ra khỏi cuốn sách, trò khôi hài này đến đây cũng nên kết thúc rồi.”
Diệp Vân Khê lại nhìn Hồ Tây Hựu một lúc, sau đó nói: “….. Thật kỳ lạ, anh cho tôi cảm giác thật sự rất giống anh ấy. Lúc anh ôm tôi, tôi còn tưởng rằng…… Thôi quên đi, xin lỗi đã làm phiền anh. Thiên sư, xin cậu hãy siêu độ cho tôi đi.”
Hạ Diễm không siêu độ cũng không được, mà siêu độ cũng không phải, nhưng cứ tiếp tục như vậy thì chỉ sợ hồn ma xinh đẹp trước mắt này sẽ khóc đến kiếp sau.
Trong lúc nhất thời cậu cũng có chút bối rối, chỉ đành nhẹ giọng nói với Lục Bỉnh Văn: “Anh ơi, người đàn ông tên Hồ Tĩnh Dương kia thật sự là bạc tình lang à?”
Lục Bỉnh Văn nhìn Hạ Diễm sắp rơi lệ vì Diệp Vân Khê, hắn trầm giọng, nói: “Được rồi, để anh phá lệ cho hồn ma trước mắt này đi cửa sau một lần.”
Hắn móc ra một danh sách từ hư không, tìm được tên Hồ Tây Hựu, cũng kiểm tra gia phả của cậu ta, rốt cục cũng tìm được ba chữ Hồ Tĩnh Dương.
Vị Hồ Tĩnh Dương này chính là anh trai ruột của ông nội Hồ Tây Hựu, mới hai mươi bốn tuổi đã ra đi vì bệnh. Trăm năm sau rốt cục cũng được chuyển thế, lại đầu thai vào gia tộc mình, đời này chính là Hồ Tây Hựu.
“Diệp Vân Khê, đừng khóc, người yêu của cậu không phải bạc tình lang, hai mươi bốn tuổi đã qua đời vì tâm bệnh, trước khi chết vẫn luôn buồn bực không vui, nhớ nhung thành bệnh, vẫn chưa cưới vợ sinh con.” Lục Bỉnh Văn nói, “Người trước mắt này là cháu của em ruột Hồ Tĩnh Dương.”
“Em trai ruột? Anh ấy có em trai à?” Diệp Vân Khê kinh ngạc nói, “Tôi không biết anh ấy có em trai.”
“Cậu ta có một người em ruột từ nhỏ đã lưu lạc bên ngoài, sau khi cậu ta qua đời mới tìm được em trai cậu ta về.” Lục Bỉnh Văn nói, “Cậu cũng không tìm nhầm người, vị trước mắt này chính là Hồ Tĩnh Dương chuyển thế, chỉ tiếc là cậu ta đã uống canh Mạnh Bà, vì vậy nên không nhớ cậu nữa. Chỉ tiếc chuyện của cậu không ghi lại trong sách, vậy cho nên không có cách nào biết được.”
Nghe Lục Bỉnh Văn nói như vậy, ánh mắt Diệp Vân Khê từ mê mang chuyển thành bi thương, hắn ta nói: “…… Không nhớ, không nhớ cũng tốt.”
Lúc này, Hồ Tây Hựu vỗ vỗ đầu mình, đầu anh ta đau như búa bổ, vô số ký ức như thủy triều tràn vào trong đầu, anh ta choáng váng vịn vách tường, đột nhiên vội vàng nói: “Không phải, tôi không có hại cậu, Vân Khê.”
Dứt lời, thanh niên cao hơn một mét tám ngã xuống đất.
Hạ Diễm vội vàng đỡ anh ta dậy, cậu ngẩng đầu hỏi Lục Bỉnh Văn, “Anh ơi, anh ta làm sao vậy?”
“Ồ? Thỉnh thoảng cũng có những tình huống như vậy.” Lục Bỉnh Văn nói, “Nếu chấp niệm ở kiếp trước quá sâu, cho dù có uống canh Mạnh Bà cũng vẫn có thể nhớ lại ký ức của kiếp đó.”
Hết chương 89.