Bệnh Mỹ Nhân Và Minh Chủ Cưới Trước Yêu Sau – Chương 9

Chương 9: Đêm động phòng hoa chúc……

 

    Hạ Diễm mở mắt ra lần nữa thì đã thấy quần áo trên người mình đổi thành hỉ phục màu đỏ thẫm, cũng không biết có phải cậu hoa mắt hay không, hình như những hoa văn xinh đẹp trên hỉ phục đang âm thầm bay lượn.

        Cậu nhìn chung quanh, phát hiện mình đang lắc lư ngồi trong một chiếc kiệu hoa, tiếng hò hét bên ngoài kiệu hoa không ngừng vang lên bên tai cậu.

        Cảnh tượng này quả thực giống hệt một giấc mộng, Hạ Diễm không biết mình sẽ đưa đi đâu, cậu cẩn thận nhấc một góc rèm lên nhìn ra ngoài, nhưng cậu chỉ nhìn thấy một biển hoa bỉ ngạn và một dòng sông trong vắt, bên bờ sông còn có một hàng quỷ hồn sắc mặt xám xịt, hình như bọn họ đang xếp hàng chờ đợi thứ gì đó.

        Chẳng lẽ đây là vong xuyên hà trong truyền thuyết?

        Không phải cậu đã… Chết chứ?

        Hạ Diễm hoảng hốt, đột nhiên, đúng lúc này kiệu lại ngừng.

        Một giây sau, ngón tay thon dài của Lục Bỉnh Văn nhấc rèm che lên, ánh mắt sâu thẳm u ám nhìn Hạ Diễm, nói: “Tỉnh rồi?”

        Hạ Diễm gật đầu.

        “Vừa rồi lúc đi qua ranh giới em đã ngất.” Lục Bỉnh Văn vươn tay ra trước mặt cậu, hắn trầm giọng nói, “Chúng ta đến rồi, xuống thôi.”

        Hạ Diễm không rõ vượt qua ranh giới là có ý gì, cậu do dự mấy giây rồi đặt tay mình vào lòng bàn tay Lục Bỉnh Văn, để hắn dắt mình ra ngoài.

        Cậu đứng bên cạnh Lục Bỉnh Văn nhìn khung cảnh xa lạ trước mặt, thận trọng hỏi: “Anh….. Đây là chỗ nào?”

        “Nơi này là Minh giới.”

        Nước mắt Hạ Diễm ngập tràn nơi hốc mắt, cậu thầm nghĩ, quả nhiên là mình đã chết, còn chết bất đắc kỳ tử, ngay cả lời tạm biệt cũng chưa kịp nói với người nhà và bạn bè, sau khi chết còn phải sống cùng một ông chồng quỷ nhìn qua vô cùng lạnh lùng.

        Thấy Hạ Diễm dường như sắp khóc, Lục Bỉnh Văn không hiểu ra sao nhìn cậu, hỏi: “Làm sao vậy?”

        “Có phải tôi đã chết rồi không?” Hạ Diễm nhỏ giọng hỏi, “Là anh giết tôi hả?”

        “Em không chết.” Lục Bỉnh Văn nắm lấy tay trái Hạ Diễm, “Đây là nơi thường ngày tôi ở, em gả cho tôi thì đến Minh giới cũng không có gì lạ.”

        Hạ Diễm nghe được mình chưa chết thì lập tức thu nước mắt lại.

        Nhưng rất nhanh sau đó cậu lại nghĩ đến một vấn đề khác, yêu ma quỷ quái bình thường có thể mang con người tự do đi vào Minh giới à?

        Cậu lại mạnh dạn hỏi: “Anh ơi…. Anh…., anh là yêu quái phương nào vậy? ”

        Lục Bỉnh Văn dẫn Hạ Diễm đi vào tứ hợp viện treo đèn lồng đỏ thẫm, những tòa nhà ở đây đều là hình vuông, tất cả cửa sổ phòng đều được dán chữ hỉ.

        Sân nhà bị đèn lồng đỏ chiếu lên đỏ rực, một cơn gió thoảng qua, những cánh hoa bỉ ngạn xào xạc rung động, phấn hoa màu vàng theo gió bay lên, bay về phương xa.

        “Tôi?” Con ngươi đen kịt sâu thẳm của Lục Bỉnh Văn nhìn không ra bất kỳ cảm xúc nào: “Tôi ở Minh phủ cũng có thể xem là một nửa quan chức, thỉnh thoảng nhặt ít cô hồn dã quỷ về ăn, nhưng chưa từng ăn thịt người.”

        Hạ Diễm có chút nghi hoặc, run giọng hỏi: “Anh… anh là quan ở Minh phủ… Anh là quỷ sai hả?”

        Lục Bỉnh Văn khẽ nhếch khóe miệng, bỗng dưng hắn lại nổi lên tâm tư trêu chọc Hạ Diễm, nói: “Phu nhân đã nói thế thì chắc là đúng như vậy.”

        Hạ Diễm thầm nghĩ, Lưu lão đạo đúng là cũng có chút đạo hạnh, thật sự nói đúng chồng mình làm việc ở Minh giới, trách không được lợi hại như vậy.

        “Giờ lành đã đến!” Nô bộc trong viện hô to, “Tân nhân tế bái thiên địa!”

        “Nhất bái thiên địa!”

        “Nhị bái cao đường!”

        “Phu thê giao bái!”

        Lục Bỉnh Văn không bái thiên địa, không bái cao đường, hắn buông tay Hạ Diễm ra, đứng đối diện cậu, trầm mặc nhìn thê tử nhân loại của mình.

        Hạ Diễm ngơ ngơ ngác ngác, ngũ quan trong trẻo xinh đẹp, hỉ phục đỏ rực càng khiến cho vòng eo cậu thêm mảnh khảnh, tơ lụa màu đỏ thẫm càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết của cậu, tóc Hạ Diễm đen như mực.

        Hạ Diễm cũng không biết nên làm như thế nào, vừa mới định cúi đầu trước Lục Bỉnh Văn thì anh đã đỡ lấy cậu.

        Lục Bỉnh Văn nói: “Khoan đã.”

        Hạ Diễm bối rối nhìn Lục Bỉnh Văn.

        “Tôi đã nói bảo vệ em một đời thì chắc chắn sẽ che chở cho em một đời, nhưng tôi có một điều kiện.” Lục Bỉnh Văn nói, “Em phải trung trinh với tôi.”

        Giọng điệu của Lục Bỉnh Văn khi nói những lời này rất bình thường, nhưng Hạ Diễm vẫn cảm giác được sự uy hiếp trong đó.

        Cậu biết rõ, nếu mình không được Lục Bỉnh Văn bảo vệ thì chắc đã chết oan uổng từ lâu rồi. Mặc dù không biết vì sao Lục Bỉnh Văn lại muốn kết hôn với cậu, nhưng cứ coi như là vì mạng sống, cậu nhất định phải chọn cuộc hôn nhân này.

        Cậu ngoan ngoãn gật gật đầu, nói: “Tôi biết.”

        “Phu thê giao bái!”

        Lần này, Lục Bỉnh Văn và Hạ Diễm vô cùng ăn ý cúi đầu bái lạy, cũng có thể nói là tương kính như tân.

        Lục Bỉnh Văn nho nhã lễ độ, dáng vẻ nhẹ nhàng, nhìn bề ngoài thì không khác gì người thường, chỉ là nhiệt độ cơ thể có hơi lạnh.

        Lúc nào hắn cũng có bộ dạng của một thượng vị giả đứng tuổi, vừa cao cao tại thượng vừa xa cách, khiến cho Hạ Diễm đoán không ra hắn đang suy nghĩ cái gì, làm cậu lúc nào cũng thấy khẩn trương.

        Sau khi bái đường, Lục Bỉnh Văn dắt Hạ Diễm bước vào phòng ngủ có dán chữ hỷ ở giữa trạch viện.

        Lục Bỉnh Văn đóng cửa phòng lại, ý bảo Hạ Diễm ngồi xuống.

        Thấy Hạ Diễm vẫn còn chưa lấy lại hồn vía, hắn nói: “Em có muốn uống chút nước không?”

        Hạ Diễm ngồi ở bên giường, ngước mắt lên nói: “Ừ.”

        Lục Bỉnh Văn rót cho cậu một tách trà, Hạ Diễm nhận lấy, nhẹ giọng nói: “Cám ơn.”

        Lục Bỉnh Văn cầm bình rượu trên bàn, rót rượu vào hai chén sứ bạch ngọc.

        Ngoài cửa không còn tiếng kèn trống, trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ, tựa hồ như cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe được tiếng động.

        Hạ Diễm cầm chén trà, uống một ngụm trà nóng, cuối cùng cũng thấy mình bình tĩnh lại một chút.

        Cậu nghĩ thầm, bước tiếp theo của bái đường… Chẳng lẽ là vào động phòng?

        Người và ma cũng có thể động phòng được à?

        Hạ Diễm cầm chén trà, ngẩng đầu lên nhìn lục Bỉnh Văn đang uống rượu.

        Lục Bỉnh Văn cởi cái nút trên cùng của bộ hỉ phục ra, nói: “Hình như tửu lượng của em không tốt lắm.”

        Đúng vậy, hôm sinh nhật Hạ Diễm chỉ uống chút bia đã thấy say, khi cậu say rượu rất ngoan, tự mình tìm một chỗ ngoan ngoãn ngủ.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

        Hạ Diễm không biết vì sao Lục Bỉnh Văn lại biết những thứ này, nhưng một giây sau, Lục Bỉnh Văn uống một ly rượu trước, lại nắm lấy cằm Hạ Diễm, cho cậu uống một ngụm rượu mạnh.

        Rượu trắng thơm nồng như muốn nổ tung trong miệng Hạ Diễm, rượu mạnh khiến cho cậu bị sặc, Hạ Diễm ho khan mấy tiếng, khóe mắt lại ửng đỏ, rưng rưng ngập nước.

        “Nhưng tối nay em vẫn nên uống một chút sẽ tốt hơn.”

        Mặc dù Lục Bỉnh Văn vẫn lạnh lùng xa cách như cũ, nhưng Hạ Diễm luôn cảm thấy ánh mắt hắn nhìn mình mang theo một chút dục niệm gì đó cậu không hiểu.

        “Tôi có thể hỏi…. Tại sao lại là tôi?” Hạ Diễm nhìn về phía người đàn ông trước mặt, “Vì sao anh lại kết hôn với tôi?”

        “Bát tự của em và tôi rất hợp để kết hôn.” Lục Bỉnh Văn thản nhiên nói, “Song tu với em có lợi cho tu vi của tôi.”

        Song tu… Có nghĩa là làm điều đó?

        Hạ Diễm ngẩn người, nhỏ giọng nói thầm: “Không thể, không thể được.”

        Bộ dáng không thể tin được của cậu trông có chút đáng yêu, Lục Bỉnh Văn khẽ nhếch khóe miệng, nhẹ nhàng nắm lấy cằm Hạ Diễm, nói: “Phu nhân, giờ lành đã đến, chúng ta viên phòng đi.”

        Hạ Diễm kinh ngạc: “Hả?”

        Tấm rèm màu đỏ thẫm chậm rãi buông xuống, Lục Bỉnh Văn cũng không thổi tắt nến, mà nương theo ánh nến mờ nhạt trong phòng nhìn vào đôi mắt mờ mịt của Hạ Diễm.

        Anh nhẹ nhàng đẩy Hạ Diễm ngã xuống giường.

        Hạ Diễm muốn ngồi dậy, nhưng cổ tay lại bị giữ không có cách nào nhúc nhích, hàng mi dài khẽ run rẩy, giống như con bướm nhỏ màu đen đang sợ hãi, cậu nói: “Chờ một chút. Nếu không… Chúng ta hãy chờ đến đêm mười lăm trăn tròn, lúc đó sẽ có không khí hơn!”

        Lục Bỉnh Văn nói: “Tôi cho rằng mình chờ đến đêm tân hôn thì đã xem như bảo thủ giống trong xã hội loài người rồi.”

        “Con trai ở trong xã hội loài người 22 tuổi mới có thể kết hôn… Này!”

        Quả nhiên, thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí hết.

        Lệ quỷ cứu mạng cậu, tất nhiên cậu cũng phải trả thù lao.

        Chỉ là cậu không ngờ, thù lao kia lại chính là mình.

        Lục Bỉnh Văn nhướng mày hỏi cậu: “Không muốn?”

        Hạ Diễm lắc đầu, trong lòng cậu hiểu rõ, đã kết hôn rồi thì đây là chuyện sớm muộn gì cũng sẽ phát sinh.

        Cậu vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo trước ngực Lục Bỉnh Văn, nhẹ giọng nói: “…. Anh ơi, anh phải dịu dàng với tôi một chút đó.”

        Đêm nay, Hạ Diễm như một con chim bị nhốt trong màn trướng, nước mắt cậu rơi trên chiếc gối mềm, trên ga trải giường ẩm ướt, còn rơi cả trên cánh tay Lục Bỉnh Văn.

        Lục Bỉnh Văn hôn lên khóe mắt đẫm lệ của Hạ Diễm, ghé sát vào tai cậu hỏi: “Hạ Diễm, sao em lại thích khóc như vậy?”

        Cậu không biết đến tột cùng thì mình đang vui hay buồn, chỉ nhớ rõ cơ thể ôm mình thật lạnh, mà cơ thể của cậu lại chưa bao giờ nóng đến như vậy.

        Còn Lục tiên sinh nho nhã lễ độ kia chỉ có nụ hôn là dịu dàng, sau đó, hắn lại để lộ ra một mặt hung hãn, cho dù nước mắt Hạ Diễm có rơi trên vai hắn thì Lục Bỉnh Văn cũng không buông tha cho cậu.

        Trước khi ngất đi, Hạ Diễm còn đang suy nghĩ, đến tột cùng thì chết trên giường Lục Bỉnh Văn có thể diện hơn hay là bị những lệ quỷ khác hại chết có thể diện hơn.

        Lục Bỉnh Văn chăm chú nhìn Hạ Diễm đang mê man bên cạnh, hắn kéo chăn mỏng đắp lên cho cậu, còn chưa thỏa mãn chơi đùa với chuỗi hạt châu trên cổ tay Hạ Diễm.

        Hạ Diễm cũng giống như một món ngọc khí quý giá vậy, vừa mỏng manh vừa quý giá.

        Có vẻ như chỉ cần hơi dùng sức một chút thôi cũng có thể bị phá hỏng.

        Lục Bỉnh Văn đeo một chiếc nhẫn ngọc lên ngón áp út bàn tay trái của Hạ Diễm, sau đó đan mười ngón tay với cậu.

        Lúc Hạ Diễm tỉnh lại thì đã là buổi chiều nắng đẹp.

        Toàn thân cậu đau nhức rã rời, mà thủ phạm gây nên chuyện này đã biến mất không thấy bóng dáng đâu.

        Hạ Diễm vô cùng mệt mỏi, cậu tủi thân ôm gối đầu, muốn đổi tư thế ngủ thêm một giấc nữa.

        Đúng lúc này, Hạ Diễm nhận được tin nhắn của Tiểu Kiều gửi cho mình: Diễm Diễm, cậu đang ở đâu vậy? Môn học này có điểm danh đó! Tòa nhà Tinh thể – phòng 201, mau đến đây.

        Lúc này Hạ Diễm mới nhớ chiều nay cậu có tiết học môn đầu tiên của học kỳ này —— toán cao cấp của thầy hiện trưởng.

        Bây giờ đã 1 giờ, 2 giờ vô học.

        Hạ Diễm nhanh chóng xuống giường tắm rửa, lại phát hiện cơ thể mình đã được tắm rửa sạch sẽ.

        Hai má má cậu phiếm hồng, cũng không biết có phải Lục Bỉnh Văn giúp cậu tắm rửa hay không.

        Lúc này cậu mới phát hiện ngón áp út của mình có thêm một chiếc nhẫn. Cậu tháo chiếc nhẫn ngọc xuống nhìn kỹ, chính diện chiếc nhẫn khắc hoa bỉ ngạn của Minh giới, mặt sau khắc hai chữ “Bỉnh Văn”.

        Đeo chiếc nhẫn này lên, Hạ Diễm mới có vài phần cảm giác mình đã thật sự kết hôn.

        Để che đi những vết hôn loang lổ loang lổ trên cổ, Hạ Diễm đành phải mặc một chiếc áo sơ mi dài tay vào một ngày nắng nóng như thế này, nhưng vì cậu đang sốt nhẹ nên cũng không cảm thấy nóng lắm.

        Khi cậu đến lớp học, giáo sư đã bắt đầu giảng bài.

        Hạ Diễm lặng lẽ ngồi vào bàn ở hàng cuối cùng, mở sách ra, cố gắng bỏ qua cảm giác khó chịu trong người, nghiêm túc lắng nghe bài giảng, còn làm mấy bài tập.

        Nhưng eo và lưng cậu thật sự rất đau, còn buồn ngủ, người cậu cũng càng ngày càng nóng.

        Kiên trì không được bao lâu thì cậu đã nghiêng đầu nằm sấp trên bàn, nhắm mắt lại.

        Cậu không biết, giờ khắc này Lục Bỉnh Văn đang ngồi ở vị trí bên cạnh mình.

        Thấy Hạ Diễm khó chịu nhíu mày, Lục Bỉnh Văn vươn tay sờ sờ lên trán Hạ Diễm, cậu đang sốt.

        Hạ Diễm mơ mơ màng màng cảm giác trên trán có một bàn tay lành lạnh đang vỗ về mình, giúp cơ thể cậu dễ chịu hơn và giảm sốt, cậu vô thức cọ cọ vào bàn tay kia, lại nghe thấy có người gọi mình.

        “Hạ Diễm, lên bản giải đề này cho thầy đi.”

        Vị giáo sư già thấy Hạ Diễm ngủ trong tiết học đầu tiên cũng không có ấn tượng tốt, cả phòng học yên tĩnh lại, các bạn học ở hàng đầu đều mang tâm tình hóng chuyện nhìn ra phía sau.

        Hạ Diễm đứng lên, cũng không biết phải giải đề nào lên bảng.

        Nhưng đúng lúc này, một ngón tay nhẹ nhàng chỉ chỉ đề thứ tư trong sách giáo khoa, trên tay đó còn đeo một chiếc nhẫn ngọc giống của cậu.

        Hạ Diễm sửng sốt, cậu nhớ rõ ràng là vừa rồi bên phải mình không có ai.

        Cậu đưa mắt liếc về phía bên phải mình, thấy Lục Bỉnh Văn mặc âu phục ngồi ngay ngắn bên cạnh, như thể hắn đang cùng cậu đi học vậy. Nhưng ngoài cậu ra thì không ai có thể nhìn thấy người chồng chu đáo này của cậu.

Hết chương 9.

Bệnh Mỹ Nhân Và Minh Chủ Cưới Trước Yêu Sau – Chương 9

Ngày đăng: 26 Tháng tám, 2023

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên