Bệnh Mỹ Nhân Và Minh Chủ Cưới Trước Yêu Sau – Chương 91

Chương 91: Vẽ Rồng Điểm Mắt Cho Người Giấy……

 

“Bốn lần?” Lục Bỉnh Văn biết rồi còn cố hỏi, “Phu nhân đây là ngại ít, hay là chê nhiều?”

Hạ Diễm giật mình, cậu muộn màng phát hiện ra rằng, mình kiếm được một trăm vạn điểm công đức mới tích được một ngàn điểm.

Một đêm xuân của Phong Đô Đại Đế có thể phải tiêu tốn hơn bốn trăm vạn điểm công đức, thực đúng là một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng mà.

“Anh…. Nếu anh còn làm như vậy lần nữa, em, em sẽ đi tìm con ma mỗi lần song tu chỉ bị trừ có mười điểm.” Hạ Diễm nghĩ nghĩ rồi lại nói, “Thôi quên đi, con ma bị trừ mười điểm công đức chưa chắc gì có thể đánh bại được những lệ quỷ khác…. Nhưng nếu tối nay anh làm nhiều lần thì sau này không cho phép chạm vào em nữa.”

“Ồ?” Lục Bỉnh Văn khẽ nheo mắt lại, “Phu nhân, anh hứa với em, tối nay chỉ làm một lần thôi.”

“Thật sao?” Hạ Diễm rất nghi ngờ.

“Đúng vậy.” Lục Bỉnh Văn nói: “Chồng em là một nam quỷ tốt, rất biết giữ lời.”

Đêm đó, Lục Bỉnh Văn đã kéo dài thời gian dài thật dài.

Hắn chỉ làm một lần, nhưng lại kéo dài rất lâu, khiến Hạ Diễm khóc đến tận ba lần.

Cuối cùng, Hạ Diễm nằm trên giường khóc nức nở, nước mắt rơi xuống ga trải giường bừa bộn, nhưng lại bị Lục Bỉnh Văn lại ôm eo kéo vào lòng.

Hạ Diễm quay đầu lại nhìn hắn, hàng mi dài cong vút ướt đẫm nước mắt, cậu tủi thân trách móc: “Lục Bỉnh Văn, rõ ràng là anh nói sẽ đối xử tốt với em, nhưng bây giờ lại bắt nạt em.”

Lục Bỉnh Văn giật mình, ôm Hạ Diễm vào lồng ngực lạnh lẽo của mình, hắn đặt lòng bàn tay lên sau đầu Hạ Diễm, hôn cậu một lúc lâu, dùng giọng điệu hết sức dịu dàng an ủi câyh: “Đừng khóc, bảo bối.”

Hạ Diễm quẹt hết nước mắt lên ngực Lục Bỉnh Văn, sau đó tìm một tư thế thoải mái nhất, cuộn chăn lại ngủ thiếp đi.

Sau khi cậu ngủ say, Lục Bỉnh Văn đã vào phòng tắm tìm khăn nóng lau người cho vợ yêu, hắn ngồi xuống bên cạnh Hạ Diễm, chăm chú nhìn khuôn mặt ngoan ngoãn đang say ngủ của cậu, nhét cánh tay Hạ Diễm rơi ra khỏi chăn trở lại bên trong.

Khi Hạ Diễm tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao.

Lục Bỉnh Văn, người đêm qua làm cho vợ khóc lóc thảm thiết, bây giờ đã dọn một bàn đầy điểm tâm, và còn đang hâm nóng sữa cho Hạ Diễm.

Dục vọng chiếm hữu của Lục Bỉnh Văn đối với Hạ Diễm nhiều hơn hắn tưởng tượng, trước khi gặp Hạ Diễm, hắn là một lệ quỷ bá đạo và cường thế vô cùng.

Thỉnh thoảng, hắn ta cũng sẽ nghĩ xem mình có quá mức cường thế với Hạ Diễm đáng yêu hay không, nhưng kiềm chế sự ham muốn còn khó hơn hắn tưởng tượng. Mặc dù hắn đã có được Hạ Diễm, nhưng hắn vẫn nhịn không được muốn nhiều hơn nữa.

Trong lúc hắn đang suy nghĩ xem mình nên làm sao để xin lỗi Hạ Diễm, thì lại thấy Hạ Diễm đi ra khỏi phòng ngủ.

Hạ Diễm ngáp một cái, đôi mắt xinh đẹp lại ngập tràn sương mù, cậu lần lượt vuốt ve đám rắn nhỏ mèo thỏ trong nhà, sau đó mới tập trung vào bữa ăn thịnh soạn trước mặt.

Lục Bỉnh Văn đem xúc xích nướng đặt lên đĩa của Hạ Diễm, thấy Hạ Diễm không nhúc nhích, anh càng tin rằng lần này vợ mình thực sự tức giận.

Lục Bỉnh Văn thấp giọng nói: “Phu nhân……”

Hạ Diễm nghiêng đầu nhìn hắn, nói: “Anh, anh không đút cho em ăn à?”

Tính tình Hạ Diễm còn tốt hơn so với những gì Lục Bỉnh Văn tưởng tượng, cậu ngủ một đêm thì dường như đã quên mất chuyện mình bị hắn làm cho khóc đến ba lần.

Ánh mắt cậu nhìn Lục Bỉnh Văn vẫn dịu dàng trong sáng như vậy, lúc này dù cậu có muốn sao trên trời thì chắc Lục Bỉnh Văn cũng sẽ hái nó xuống cho cậu

Lục Bỉnh Văn dùng nĩa đút cho Hạ Diễm một miếng bánh sừng bò phủ bơ, Hạ Diễm chậm rãi nhai, sau đó trừng mắt nhìn Lục Bỉnh Văn, nói: “Đêm qua em gặp ác mộng, nằm mơ thấy mình biến thành trùng cỏ, còn đang dạy các con trùng cỏ khác làm thế nào để tiến hóa.”

Lục Bỉnh Văn nhìn Hạ Diễm, thấy khóe môi cậu dính đầy bơ, hắn vừa lấy khăn giấy lau đi thì Hạ Diễm đã tiến tới hôn hắn một cái.

Hương bơ bùng nổ trong miệng một người một quỷ, hormone tình yêu nở rộ như pháo hoa rực rỡ giữa buổi sáng bình yên.

Lục Bỉnh Văn nhếch khóe miệng cười, nói: “Anh không đành lòng để vợ mình biến thành một con trùng thảo đâu. Làm sao anh có thể kết hôn với một con trùng thảo được chứ?”

Hạ Diễm cũng bật cười, cậu nhẹ giọng nói, “Anh ơi, ngày 30 chúng ta về thành phố Tân Hải nhé? Mẹ muốn chúng ta cùng nhau về đón Tết.”

Lục Bỉnh Văn nói: “Được.”

Sau khi Hạ Diễm ăn no nê, cậu nhẹ uyển chuyển nhẹ nhàng đi đến thư phòng như mèo con, đeo tai nghe vào học bài.

Lục Bỉnh Văn chăm chú nhìn Hạ Diễm rời đi, không khỏi nhếch khóe miệng lên cười, hắn thầm nghĩ, không có mèo Ragdoll hay mèo chân ngắn nào có thể đáng yêu bằng cậu được, con mèo đáng yêu nhất trên thế giới tên là Hạ Diễm.

Ti Ti cuộn người lại nằm trên hệ thống sưởi, nó đã lớn hơn so với lần đầu tiên phá xác chui ra khỏi vỏ. Thấy nó thoải mái như vậy, Mao Tiểu Quất và Mao Tiểu Bạch cũng tìm một chỗ đường ống sưởi đi qua nằm lên cho ấm bụng.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Hạ Diễm rung lên, là Tiểu Kiều gửi tin nhắn cho cậu, cậu ta nói mình sắp phải ra sân bay, còn bảo Hạ Diễm kỳ nghỉ lễ có rảnh thì đến Giang Tây chơi.

Hạ Diễm: Hách Đa Tình có đến gặp cậu không?

Tiểu Kiều: Không có, lần này tôi thực sự rất quan tâm đến anh ấy, hu hu….., Chẳng lẽ chỉ có ma quỷ mới thích tôi à?

Hạ Diễm lập tức đặt bản vẽ trên tay xuống, gửi tin nhắn cho Hách Đa Tình: Cậu đã liên lạc với Tiểu Kiều chưa?

Hách Đa Tình: À, ừm…. Tôi đang chuẩn bị đây.

Hạ Diễm nhìn đồng hồ: Tiểu Kiều sẽ bay về Giang Tây lúc 3 giờ 30 chiều nay, cậu đã chuẩn bị bao nhiêu ngày rồi? Còn định chuẩn bị đến khi nào?

Cũng may là Hách Đa Tình đã hiểu được tình hình, trưa hôm đó vội vàng hẹn Tiểu Kiều đi ăn tối, cả ngày cũng không đến văn phòng làm việc.

Đại Kim và Tiểu Kim đều nói, mùa xuân đã đến với Đa Tình ca rồi.

Chờ đến ngày 30, khi Hạ Diễm và Lục Bỉnh Văn đang thu dọn hành lý chuẩn bị về nhà thì Tiểu Kiều đột nhiên gọi videocall cho cậu, nói: “Diễm Diễm, tôi đang đi du lịch với Hách Đa Tình, có cái gì…. À, ừm….. Tôi có cần chú ý đến cái gì không?”

Phải mất ba giây Hạ Diễm mới nhận ra Tiểu Kiều định ra ngoài chơi với Hách Đa Tình.

Lần đầu tiên trong đời cậu làm mai cho một mối lương duyên tốt đẹp, nhịn không được nở nụ cười, nói: “Vậy thì in chuyện cậu đã viết ra rồi mang theo bên mình nhé. Dù sao thì đó cũng là cầu nối cho tình yêu của hai người mà.”

Tiêu Kiều đỏ mặt nói: “Cậu đang nói cái gì vậy chứ? Bây giờ chúng tôi chỉ mới là bạn bè thôi.”

Hạ Diễm ngước mắt lên nói: “Rất nhanh sẽ không còn là bạn bè nữa, tôi tính cho cậu một quẻ nhé. Trong chuyến đi lần này cậu ấy sẽ tỏ tình với cậu.”

“A? Thật sao?!” Tiểu Kiều tin tưởng tuyệt đối vào năng lực huyền học của Hạ Diễm, “Được rồi được rồi, vậy tôi đi thu dọn hành lý. Chúc cậu có kỳ nghỉ lễ vui vẻ.”

Hạ Diễm để điện thoại xuống, trong phòng ngủ, vị tiên sinh đang gấp quần áo, thu dọn hành lý cho Hạ Diễm ngồi xổm bên cạnh vali nhìn cậu, hắn trầm giọng hỏi, “Ai muốn tỏ tình với em?”

Hạ Diễm nhịn không được ôm lấy cổ lão quỷ nhà mình, nói: “Em đeo chiếc nhẫn chồng em tặng cả ngày lang thang khắp nơi. Bây giờ cả thế giới đều biết chúng ta là một đôi chồng chồng vô cùng yêu nhau.”

Lục Bỉnh Văn cười khẽ, nắm lấy bàn tay xinh đẹp của Hạ Diễm xoa xoa.

“Đúng rồi, mấy người bạn của em ở thành phố Tân Hải muốn rủ em chơi trò trốn thoát khỏi mật thất, ai có người yêu cũng sẽ dẫn theo.” Hạ Diễm nói, “Anh à, nếu thời gian này anh rảnh thì đi với em nhé? Em cũng muốn giới thiệu anh với mấy người đó.”

Lục Bỉnh Văn trầm giọng nói: “Đương nhiên, bạn của em cũng là bạn của anh mà.”

Khi Hạ Diễm và Lục Bỉnh Văn dịch chuyển trở lại thành phố Tân Hải thì quê nhà của cậu đang mưa.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Chiếc ô đen của Lục Bỉnh Văn rất hữu dụng, hắn cầm ô che cho Hạ Diễm, nhẹ nhàng ấn chuông cửa.

Cố Liên bước ra nói: “Sao hai đứa về đến nơi được vậy? Trời đang mưa to như vậy mà, sợ đi lại bất tiện nên mẹ đã bảo tài xế đến đón hai đứa.”

Hạ Triều đi theo ra ngoài, ông cầm ô cho vợ, nói: “Có lẽ hai đứa nó có cách để về.”

Cố Liên kinh ngạc nhìn chồng mình, hỏi: “Cách gì? Có thể dịch chuyển tức thời được à? Chắc là anh đã đọc quá nhiều tiểu thuyết khoa học viễn tưởng rồi.”

Hạ Diễm:…… Nghẹn họng.

Cố Liên nhận lấy túi lớn nhỏ từ trên tay Lục Bỉnh Văn, sau đó vội vàng chạy vào trong. Trên tấm thảm ở lối vào đã chuẩn bị sẵn dép lê cho hai người.

“Lục tiên sinh, lần sau về đừng mua nhiều đồ như vậy. Tôi và ba Hạ Diễm đều biết tâm ý của cậu mà.”

Lục Bỉnh Văn xỏ đôi dép nhung dễ thương vào chân, khẽ gật đầu với Cố Liên rồi nói: “Chỉ là một chút quà mọn thôi, đâu thể nào biểu hiện hết kính ý của con được.”

“Mẹ, con và Lục tiên sinh đã cùng nhau chọn túi cho mẹ đó.” Hạ Diễm cười cong mắt nhìn ba mình, “Ba, chiếc hộp nặng nhất có chứa một chiếc cần câu linh khí dồi dào. Lục tiên sinh nói, ba mà dùng chiếc cần câu này đảm bảo sẽ câu được một con cá to khổng lồ và quý hiếm.”

“Ồ? Thế thì ba nhất định phải thử mới được.” Hạ Triều cười nói: “Lần này hai đứa trở về sẽ ở lại lâu hơn chứ? Tranh thủ mấy ngày lễ nghỉ ngơi cho tốt.”

“Nhưng mà Diễm Diễm, con nói muốn tham gia lớp phụ đạo, con định học thêm cái gì?” Cố Liên tò mò hỏi: “Thậm chí hồi trung học con còn không tham gia lớp phụ đạo.”

Hạ Diễm đáp lời, tự nhiên nắm lấy tay Lục Bỉnh Văn trước mặt ba mẹ mình, sau đó mới chậm rãi thay giày, nói: “Là lớp dạy kèm huyền học, con chỉ đi học vào thứ tư và thứ sáu hàng tuần, Lục tiên sinh sẽ đưa con đi, buổi tối sẽ quay về nhà ngủ.”

Nhìn thấy Hạ Diễm lảo đảo, Lục Bỉnh Văn vội đỡ cậu, hắn trầm giọng, nói: “Bảo bối, em chậm một chút.”

Hai người ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện ba mẹ và dì quản gia đang nhìn mình với nụ cười như có như không trên mặt.

Hạ Diễm biết đây là nụ cười gì, sư tỷ của cậu cũng đã nở nụ cười như vậy khi ship couple.

Cậu có chút ngượng ngùng, nhanh chóng đi lên lầu, Lục Bỉnh Văn bật cười thành tiếng, hắn xách vali lên đi theo phía sau Hạ Diễm.

Chờ đôi trẻ biến mất ở cuối hành lang, Cố Liên đẩy đẩy Hạ Triều đứng bên cạnh, bà nhỏ giọng nói: “Lục tiên sinh gọi Diễm Diễm là ‘bảo bối’.”

“Ừ.” Hạ Triều nói: “Xem ra tình cảm bây giờ còn tốt hơn lần trước trở về.”

Chiều ngày hôm sau, Hạ Diễm ngủ trưa dậy thì cùng Lục Bỉnh Văn tham gia trò chơi nhập vai trốn thoát khỏi mật thất.

Cặp tình nhân Trần Đồng và Tưởng Nhược Nhược đang đợi ở bên ngoài khu vui chơi, khi nhìn thấy Hạ Diễm và Lục Bỉnh Văn đi cùng nhau, Tưởng Nhược Nhược đã hét chói tai: “A a a….. Anh ấy ở ngoài còn đẹp trai hơn trong ảnh nhiều!”

Hạ Diễm còn chưa kịp giới thiệu thì Trần Đồng đã cười hì hì chạy tới, nói: “Con trai tôi đã dẫn bạn trai về nhà rồi, có tiền đồ nha! Lục ca, chào anh, anh thật may mắn, Hạ Diễm nhà chúng tôi là học sinh xuất sắc lúc ở trường cấp ba đó.”

“Bây giờ Diễm Diễm là sinh viên giỏi toàn diện của T đại đó.” Lục Bỉnh Văn đưa tay ra bắt tay với Trần Đồng, “Xin chào, lớp trưởng Trần.”

Hạ Diễm giật mình, thầm nghĩ Lục Bỉnh Văn đi chơi cùng bạn bè cậu nhưng hoàn toàn không có chút cảm giác khác biệt nào.

Lục Bỉnh Văn đặt tay lên eo Hạ Diễm, Tư Kiến Không và Hàn Tranh cũng đã trở nên vô cảm trước cách thể hiện tình cảm khác biệt của Lục Bỉnh Văn.

Ánh mắt Lục Bỉnh Văn quét qua hai người, mang theo nụ cười như có như không, Tư Kiến Không ho khan một tiếng rồi nói: “Chào Lục ca, Diễm Diễm, đã lâu không gặp.”

Hạ Diễm không khỏi bật cười khi nghe giọng điệu rụt rè của Tư Kiến Không.

Cậu nhẹ nhàng kéo tay áo Lục Bỉnh Văn, nói: “Anh ơi, anh đang lén lút hù dọa cậu ấy à?”

Lục Bỉnh Văn lắc đầu, nói: “Anh đâu biết vì sao cậu ta lại sợ anh như vậy.”

Cách đó không xa, Vu Hiêu, người thường chơi trò nhập vai với Hạ Diễm và những bạn học khác ở trường trung học cũng dẫn bạn gái Mã Tiểu Đồng tới, thấy Hạ Diễm và Lục Bỉnh Văn đã đến, Vu Hiêu và bạn gái của cậu ấy cũng bước nhanh hơn, cậu ta nói: “Đến rồi à!”

Trần Đồng giới thiệu khu vui chơi trước mặt Hạ Diễm, nói: “Mật thất mà hôm nay chúng ta chơi là kiểu kinh dị khủng bố. Lát nữa chúng ta sẽ thay quần áo và hóa trang. Nhược Nhược nói là chúng ta phải hóa trang sao cho đáng sợ hơn cả NPC, vậy nên chúng ta sẽ đi theo con đường của NPC, để NPC không còn đường đi nữa.”

Hạ Diễm mỉm cười gật đầu, một lúc sau, chị gái trang điểm mới đưa cho cậu một bộ Đường trang màu đỏ, cô cười, nói: “Em đẹp quá, tôi không đành lòng làm em xấu đi.”

Lục Bỉnh Văn mặc bộ Đường trang màu đen đi đến trước mặt Hạ Diễm, thấy vợ mình xinh đẹp như vậy, lão quỷ liền lấy điện thoại ra chụp cho Hạ Diễm rất nhiều ảnh.

Hạ Diễm bị chụp nhiều quá có chút xấu hổ, cậu không để ý Vu Hiêu và Mã Tiểu Đồng đang nói cười ở một bên, mà chỉ nhờ chị chuyên viên trang điểm chụp vài tấm cho mình và Lục Bỉnh Văn.

“Ảnh cưới!” Tưởng Nhược Nhược hưng phấn đến mức nhéo Trần Đồng một cái thật đau, cô nói: “Thật là xứng đôi!”

Trần Đồng che cánh tay bị vợ mình nhéo đến đỏ bừng, nói: “Này, Vu Hiêu và Mã Tiểu Đồng đi đâu rồi?”

Trong phòng đạo cụ cạnh phòng thay đồ, Vu Hiêu và Mã Tiểu Đồng đang xem xét từng đạo cụ trước mặt.

“Wao, nhiều loại như vậy.” Vu Hiêu nhặt một chiếc mặt nạ có răng nanh màu xanh lá cây đeo lên mặt, nhưng lại không dọa được bạn gái.

Mã Tiểu Đồng nhìn thấy bên trong có mấy người giấy không có mắt, cô tò mò nói: “Vu Hiêu, những người giấy này trông sống động như thật vậy! Chỉ có điều chúng nó không có mắt. Nếu có mắt thì sẽ còn giống hơn.”

Vu Hiêu đưa mắt liếc nhìn bốn nhân vật bằng giấy được đặt trong góc, trong số những người giấy đó có nam có nữ, người nào cũng đều mặc một bộ Đường trang màu đỏ tươi.

“Chắc là khách hàng nào đó đã làm mất nó rồi, không sao cả, chúng ta chỉ cần sơn lại là được.”

Nói xong, Vu Hiêu lấy thỏi son từ trên tay bạn gái, vẽ hai con mắt đỏ như máu lên người giấy đầu tiên.

Mã Tiểu Đồng nhìn người giấy đột nhiên có mắt trước mặt, trong lòng bỗng có cảm giác kỳ lạ không nói nên lời.

Đột nhiên toàn thân cô nổi đầy da gà, nói: “…..Thôi bỏ đi, nhưng sao lại có cảm giác kỳ quái như vậy nhỉ?”

“Sợ cái gì? Chỉ là giấy thôi mà, tất cả đều là giả.” Vu Hiêu hừ một tiếng, đưa mắt nhìn những người giấy còn lại rồi vẽ mắt hết cho chúng. “Được rồi, vẽ xong hết rồi, bây giờ trông giống người hơn hẵn. Tôi nói chứ, làm đạo cụ cũng phải chuyên nghiệp như vậy mới được!”

Mã Tiểu Đồng nhìn người giấy trong góc, bĩu môi nói: “Sao…. Sao cậu lại vẽ mắt đỏ vậy? Nhìn đôi mắt màu đỏ đáng sợ quá. Được rồi, chắc mọi người cũng sắp hóa trang xong rồi, chúng ta đi thôi.”

Cô kéo Vu Hiêu chạy nhanh qua tấm gương lớn trong phòng đạo cụ, nhưng đột nhiên dừng lại rồi nói: “Vừa rồi….. Vẻ mặt của những người giấy này cũng đang cười à?”

Vu Hiêu gật đầu nói: “Đúng vậy, vừa rồi có cười mà. Đừng tự dọa mình nữa, đi thôi!”

Hai người lần lượt đi ra khỏi phòng đạo cụ, trước khi rời đi, Vu Hiêu còn tắt đèn trong phòng đạo cụ.

Trong bóng tối, bốn người giấy vừa rồi mềm nhũn ngã dưới đất đột nhiên “nhìn” về phía cánh cửa phòng đạo cụ đang đóng chặt, nụ cười lễ độ trên mặt cũng dần dần trở nên đáng sợ.

Giọng nói của các thiếu niên vang vọng trong hành lang, mấy người giấy cũng từ dưới đất chậm rãi đứng lên, nắm tay nhau đi về phía cửa phòng, xiêu xiêu vẹo vẹo bước đi như cua.

 

Hết chương 91.

 

 

 

Bệnh Mỹ Nhân Và Minh Chủ Cưới Trước Yêu Sau – Chương 91

Ngày đăng: 19 Tháng mười hai, 2023

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên