Chương 92: Ông Chồng Ma Quỷ Biết Rõ Còn Cố Hỏi…..
Mật thất hôm nay có tên là “Thâm trạch địa phủ”, phần lớn bối cảnh là ma quỷ sẽ xuất hiện trong tứ hợp viện thời dân quốc.
“Vu Hiêu, Tiểu Đồng, hai người làm gì vậy?” Trần Đồng đứng ở lối vào mật thất thúc giục: “Mọi người đều vào rồi, hai người cũng tới lấy thẻ nhận dạng đi, chúng ta sẽ bắt đầu ngay lập tức.”
Vu Hiêu kéo bạn gái chạy nhanh theo, nhân viên ngoài cửa nhìn đồng hồ, thu điện thoại di động và đồng hồ điện tử rồi nói với mấy người: “Bây giờ là hai giờ chiều, các cậu bắt đầu chơi đi, trốn khỏi mật thất lần này có rất nhiều NPC, chuẩn bị tinh thần trước đi nhé. Nếu các cậu không thể ra ngoài lúc 4 giờ, chúng tôi sẽ mở cửa.”
“Rầm” một tiếng, cánh cửa bị nhân viên đóng lại.
Địa điểm diễn ra trò chơi là một tứ hợp viện tương đối nhỏ, và vị trí hiện tại của người chơi là nằm trong ngôi nhà chính của tứ hợp viện. Mặc dù đang là buổi chiều mặt trời vẫn còn chiếu sáng, nhưng trong phòng không có cửa sổ nên vẫn tối đen như mực.
Hạ Diễm thấy trên bàn có đặt nến và diêm, cậu lặng lẽ thắp một ngọn nến, đặt nến lên chân nến rồi lại đặt chân nến lên bàn gỗ, ánh nến yếu ớt chiếu sáng cả phòng, lúc này Hạ Diễm mới phát hiện ở phía đông nhà chính còn có một cánh cửa nhỏ với cửa sổ.
“Chắc là chúng ta phải mở cánh cửa này đi vào thì mới tính là chính thức bắt đầu cuộc phưu lưu, bên ngoài cánh cửa này là một hành lang dài dẫn đến âm phủ.” Trần Đồng chạy tới vặn cửa: “Tìm chìa khóa đi mấy bạn hiền, cửa bị khóa rồi, chắc chìa khóa cũng chỉ ở trong phòng này thôi.”
Lúc này, Mã Tiểu Đồng run rẩy, nói: “Trong phòng có bật hệ thống sưởi không, sao tôi cảm thấy lạnh quá vậy?”
Tưởng Nhược Nhược cười hì hì nói: “Mật thất kinh dị mà, đừng sợ, cậu rút được thẻ nhận dạng gì?”
Hạ Diễm phát hiện ra đây là ổ khóa mật mã, lúc cậu đang nói chuyện với Trần Đồng xem bọn họ nên làm thế nào để mở khóa thì nghe Mã Tiểu Đồng nói với Tưởng Nhược Nhược: “Tôi rút được thẻ làm tiểu nha hoàn bên người gia chủ, ai là gia chủ vậy?”
Tư Kiến Không nói: “Chính là tại hạ.”
Hạ Diễm cười một tiếng, nói: “Tôi là vợ thứ chín của gia chủ.”
“Hả? Vậy Lục ca không được đánh chết Tư Kiến Không đâu đó.” Trần Đồng cười hì hì nói, “Lục ca, anh ngươi rút được thân phận gì vậy?”.
“Không sao, tôi là con trai cả của gia chủ.” Lục Bỉnh Văn nói, “Cũng là bạn rất thân của bà chín.”
“Ha ha ha….. Đây là kịch bản của mẹ nhỏ sao?”
Trong phòng, tiếng cười vang lên không ngớt, tai Hạ Diễm đỏ bừng, cậu thầm nghĩ, sao mình lấy đại một kịch bản mà vẫn là quan hệ yêu đương với Lục Bỉnh Văn vậy, chẳng lẽ đây chính là duyên trời đã định?
Bầu không khí đáng sợ trong phòng cũng giảm đi không ít, khi căn phòng yên tĩnh trở lại, Hạ Diễm nghe được tiếng gió rất nhỏ truyền đến từ phía bên trái cánh cửa.
Kỳ thật, nói là tiếng gió cũng không chính xác lắm, mà phải nói đó là âm thanh tạo ra khi giấy bị gió thổi qua mới đúng.
Theo lý thuyết, trong một môi trường khép kín thì sẽ không có âm thanh như vậy xuất hiện, nhưng Hạ Diễm nghĩ, có lẽ hành lang bên ngoài cửa có lỗ thông gió, hoặc cũng có thể là NPC vừa đi ngang qua.
“Tìm được ổ khóa rồi.” Trần Đồng nói, “Nhưng mật khẩu là gì?”
Hạ Diễm cầm nến đi tới bên cạnh Lục Bỉnh Văn, nhưng Lục Bỉnh Văn vẫn nhanh hơn cậu, hắn đã nhập một dãy số vào khóa mật mã. Trong phòng vang lên tiếng “Lạch cạch” rất nhỏ, cánh cửa gỗ cách đó không xa cũng chậm rãi mở ra.
“Mở rồi?” Trần Đồng nói, “Lục ca, anh lấy mật mã từ đâu ra vậy?”
“Gương.” Lục Bỉnh Văn chỉ chỉ vào chiếc gương, “Cái gương đặt ở đây khá cao, vừa vặn nó có thể phản chiếu lại một dãy số trên bức tường phía đông, mấy bình hoa đặt bên cạnh dãy số kia được sắp xếp theo thứ tự từ cao xuống thấp, giống như một mũi tên chỉ về phía cửa. Vậy nên tôi đã điền dãy số đó vào ổ khóa mật khẩu, lúc này cánh cửa bên kia sẽ tự động mở ra.”
Hạ Diễm giơ ngón tay cái lên với Lục Bỉnh Văn, mỉm cười dịu dàng với người yêu ở trong căn phòng tối tăm, cậu nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, số ngược lại, mật mã Morse và hình ảnh phản chiếu trong gương đều là phương thức thiết lập mật mã thường dùng trong mật thất. Anh à, thì ra anh cũng chơi trò này giỏi như vậy.”
Lục Bỉnh Văn mím môi cười, nói: “Sai rồi, tôi chỉ thích chơi trò chơi với vợ.”
Lúc này, Vu Hiêu cầm lấy tấm gương đặt trên bàn, nói: “Ồ, gương? Vậy để tôi cũng nhìn xem một chút….” Gương phản chiếu chút ánh sáng lờ mờ trong căn phòng tối tăm, cậu ta híp mắt nhìn nửa ngày, nhưng gương trong tay cậu ta lại đột nhiên rơi xuống mặt đất.
“Bà nó, ngoài cửa sổ có bóng người vừa lướt qua.”
“NPC phải không?” Hàn Tranh nói, “Lão Vu à, từ khi nào cậu lại trở nên nhát gan như vậy?”
“Mọi người đừng sợ, khẩu hiệu của chúng ta là dọa chết NPC!” Trần Đồng cười hì hì đáp một tiếng, cậu ta nhanh chóng đẩy cửa ra, nhưng rất nhanh đã thu hồi nụ cười trên mặt.
“Không có gì cả? Không nên như vậy chứ.” Trần Đồng nhíu mày nói, “Mọi người ra đi, tôi còn tưởng nơi này có thử thách gì đó. Này, adrenaline tiết ra vô ích rồi.”
Hạ Diễm và Lục Bỉnh Văn đi phía sau bốn người, lúc này Hạ Diễm lại đột nhiên nghe được tiếng gió thổi rất nhỏ giống như khi nãy.
“Không đúng……” Tưởng Nhược Nhược đột nhiên sờ sờ cánh tay mình: “Hai người có nghe thấy tiếng động lạ không? Có tiết gì đó sột soạt, tôi nghe mà thấy sợ, người nổi hết cả da gà.”
Trong hành lang dài mờ ảo không có đèn, so với thanh âm lần trước, tiếng gió lần này nghe còn to hơn, kỳ quái hơn rất nhiều.
“Tôi có nghe, hiệu ứng âm thanh còn có cảm giác rất thật.” Vu Hiêu nói, “Chỗ này có một cầu thang nhỏ, chắc là phải đi xuống từ đây.”
“Không không không, các cậu có còn nhớ chuyện bị ma ám lần trước khi chúng ta đi du lịch lúc tốt nghiệp không? Lúc ấy tôi cũng không hiểu vì sao mình lại nổi da gà.” Tưởng Nhược Nhược run rẩy nói tiếp: “Tôi rất nhạy cảm với thứ này.”
Hành lang phía dưới nhìn không thấy điểm cuối, Trần Đồng cầm một ngọn đèn đặt ở góc bàn chiếu sáng cho mọi người, lại nói: “Đừng sợ, cả phòng đầy người, cậu sợ cái gì chứ Nhược Nhược?”
Mấy người vừa mới đi được mấy bước xuống bậc thang, Tưởng Nhược Nhược không tin quay đầu lại, phát hiện có một bóng đen hình người đang đứng trong bóng tối.
“A a a….!”
Cô sợ tới mức ôm chầm lấy Trần Đồng, ngón tay run rẩy chỉ vào cửa phòng mà bọn họ vừa đứng, nói: “Giấy…. Người giấy?!”
Trần Đồng nhìn theo tầm mắt Tưởng Nhược Nhược, vỗ vỗ đầu cô, nói: “Này, đó chỉ là một NPC thôi, cậu đừng quá căng thẳng.”
Hạ Diễm có chút mê mang nhìn người giấy mặc hồng y đang đứng ở cửa phòng kia, bởi vì khoảng cách quá xa, ánh đèn lờ mờ, cậu cũng không thể nhìn thấy rõ mặt mũi của người giấy.
Lúc cậu đang định đi lên nhìn kỹ thì một NPC mặc Đường trang bắt được mắt cá chân cậu.
Hạ Diễm giật mình, cậu khẽ “hừ” một tiếng, giây tiếp theo đã được Lục Bỉnh Văn dễ dàng ôm vào lòng. Lúc thấy hai người bọn họ ôm nhau như vậy, Tưởng Nhược Nhược cũng không còn sợ nữa, trong đầu cô bây giờ chỉ còn lại hình ảnh ngọt ngào của hai người trước mắt. Cô véo Trần Đồng một cái, nhỏ giọng nói: “Đến hiện trường xem trực tiếp, tôi thật hạnh phúc!”
Lục Bỉnh Văn nhìn chằm chằm NPC, khuôn mặt không có biểu cảm gì thường ngày bỗng có chút thay đổi, giờ khắc này, hắn cúi đầu nhìn NPC, nói: “Túm như vậy rất dễ làm cho người ta ngã, nếu em ấy ngã từ trên cầu thang xuống thì phải làm sao?”
NPC mặc trang phục Hắc Vô Thường chạy tới cúi đầu với Lục Bỉnh Văn, nói: “Dạ em xin lỗi, xin lỗi ạ.”
Hạ Diễm lại cảm thấy Lục Bỉnh Văn làm vậy cũng không có gì gọi hung dữ, nhịn không được bật cười thành tiếng, thầm nghĩ chắc Lục Bỉnh Văn dạy bảo nhân viên ở Minh Giới còn nghiêm khắc hơn so với bây giờ.
Hạ Diễm nhẹ nhàng đẩy hắn một cái, nói: “Anh ơi, thả em xuống đi.”
Lục Bỉnh Văn buông Hạ Diễm xuống, lại thấp giọng nói: “Diễm Diễm, chỗ này có gì đó không đúng lắm.”
Hạ Diễm gật gật đầu, từ lúc mới vào cậu đã lờ mờ nhận ra nơi này có quỷ khí, nhưng bây giờ vẫn chưa tìm được vị trí cụ thể.
Cậu lại đi theo mọi người bước xuống dưới, đến một hành lang rộng lớn hơn, ánh đèn nơi này toàn là màu đỏ âm u đáng sợ, ở đây cũng có ba người giấy mặc quần áo màu đỏ.
Trên người giấy không có quỷ khí, nhưng Hạ Diễm lại đột nhiên ý thức được có gì đó không đúng, cậu nói: “Sao…..”
“Nhóc Hạ, sao vậy?” Trần Đồng nói, “Cậu đừng có hù dọa tôi.”
Hạ Diễm nói: “Sao người giấy này….. Sao nó lại có mắt nhỉ? Còn là mắt đỏ nữa chứ.”
“A, mắt đó chắc là tôi vẽ.” Vu Hiêu gãi gãi đầu, “Tôi thấy người giấy không có mắt có chút đáng sợ, vậy nên đã lấy son môi của bạn gái mình vẽ lên. Làm sao vậy?”
Vu Hiêu vừa nói xong, Tư Kiến Không lập tức sửng sốt.
Cậu ta nói, “Bà nó, anh bạn à, cậu không có chút hiểu biết gì cả. cậu có từng giúp người trong nhà làm chuyện ma chay cho người già không? Trong đám ma người ta đều phải dùng đến người giấy, sao có thể vẽ mắt cho người giấy được chứ?!”
“Hả? Tôi thực sự không chú ý tới việc đó.” Vu Hiêu nói, “Nhưng đó không phải chỉ là giấy sao? Có thể có cái gì…..”
“Người giấy hay búp bê đồ chơi gì cũng vậy, mấy thứ đồ có diện mạo tương tự như người thì đều rất dễ bị những thứ không sạch sẽ ám vào.” Hạ Diễm nhíu mày nói, “Nhất là ở nơi u ám như thế này càng dễ thu hút một vài thứ không sạch sẽ, cậu vẽ mắt cho bọn chúng, vậy bọn nó có thể nhìn thấy cậu rồi. Vu Hiêu, về sau cậu không được vẽ mắt cho người giấy đâu.”
Vu Hiêu có chút đăm chiêu gật gật đầu, nhưng cậu ta cũng không tin lắm, còn cười, nói: “Các huynh đệ à, sao nghe các cậu nói lại giống như trên đời này có ma thật vậy? Nó ở đâu chui ra chứ?”
Cậu ta đá người giấy đặt trước mặt mình ngã xuống đất, còn giẫm lên người giấy đó đi qua, nói: “Nếu có quỷ thật tôi cũng phải bắt nó gọi mình bằng cha.”
Hàn Tranh và Tư Kiến Không đã từng trải qua chuyện siêu nhiên rồi, hai người nhíu mày nhìn về phía Vu Hiêu, nói: “Cậu thành thật một chút đi.”
Mấy người lại đi về phía trước vài bước, đột nhiên Tưởng Nhược Nhược cứng đờ, cô thấp giọng nói: “….. Có tiếng động gì đó.”
“Cái gì?”
“Hình như là người giấy đang di chuyển.” Tưởng Nhược Nhược đổ mồ hôi lạnh: “Tôi….. Tôi không dám nhìn, các cậu nghe đi, có phải phía sau chúng ta có tiếng động không?”
Trần Đồng chậm rãi quay đầu lại, chỉ nhìn thoáng qua liền kinh ngạc mở to hai mắt, nhất thời không dám thở mạnh, chỉ đưa tay chỉ chỉ vào Vu Hiêu.
“Ai vỗ lưng tôi vậy?” Vu Hiêu Kiêu nói, “Mấy người các cậu đang cùng nhau hù dọa tôi phải không? Tôi….”
Cậu ta bỗng phát hiện, bảy người chơi cùng đều đang ở trước mặt, mà thứ ở phía sau lại không có hơi thở của người sống, hơn nữa còn khiến cho lông tơ trên người cậu ta dựng thẳng đứng.
“Đừng quay đầu lại.” Hạ Diễm nói, “Đừng nhìn!”
Nhưng Vu Hiêu là một tên liều lĩnh, cậu ta đã quay đầu lại, vừa lúc đối diện với đôi mắt chảy huyết lệ và khuôn mặt trắng hếu to lớn của người giấy.
Đầu của một nam người giấy ngã trái ngã phải, giống như người máy không linh hoạt lắm, mà tay của nó lại đang đặt trên vai Vu Hiêu, máu tươi theo khóe mắt nó chậm rãi chảy xuống phía dưới, Vu Hiêu chỉ cảm thấy toàn thân mình lạnh toát, ngay cả thở cậu ta cũng không dám, lại nhìn về phía bậc thềm đá vừa rồi bọn họ đi xuống.
Đằng sau cậu ta có ba người đàn ông bằng giấy nối với nhau bằng cùng một tư thế. Lúc này, người giấy cuối cùng đang nhấc chân trái lên, chân trái vẫn còn lơ lửng giữa không trung, vẫn chưa chạm đất, thậm chí còn đang làm một động tác “bước về phía trước”, đó chính là người giấy vừa mới xuất hiện trên lầu. Nó đã đi xuống.
Rốt cuộc Hạ Diễm cũng biết được tại sao vừa rồi mình tìm không thấy quỷ khí, bởi vì quỷ khí trong phòng đã theo đường ống trong mật thất chạy tán loạn khắp nơi, cuối cùng bám vào người giấy.
Lúc này, hai mắt Vu Hiêu đã trắng bệch, toàn thân cậu ta run rẩy như bị điện giật, còn nhào về phía bạn gái mình, cậu ta muốn bóp cổ cô ấy……
Cả đám người bị dọa cho choáng váng, Hạ Diễm vội vàng kéo Mã Tiểu Đồng ra, cậu đọc khẩu quyết tạo ra một kết giới nhỏ. Tư Kiến Không nói: “Cái gì vậy, làm thế nào bây giờ?! Cậu ấy bị quỷ nhập à?”
Đừng để những người giấy này đụng trúng!” Hạ Diễm nói, “Tất cả tránh xa ra một chút!”
Ngay khi Hạ Diễm chuẩn bị niệm chú trừ quỷ thì Lục Bỉnh Văn đứng bên cạnh cậu lại bước lên, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Vu Hiêu, Vu Hiêu hai mắt trắng bệch trực tiếp ngã xuống đất.
Mà bốn người giấy đang nắm tay nhau kia cũng đồng loạt quỳ xuống trước mặt Lục Bỉnh Văn, thậm chí người bên cạnh còn bị dọa khóc thét, nó rơi nước mắt đỏ như máu, vội vàng cúi xuống không dám ngẩng đầu lên nhìn Lục Bỉnh Văn nữa.
“Hiện tại mới chịu quỳ.” Lục Bỉnh Văn thản nhiên nói, “Vừa rồi đã làm gì?”
Thân thể bốn con người giấy kia khẽ run bần bật, âm thanh giấy ma sát vào nhau nghe rất nhỏ, nhưng vẫn rất đáng sợ, thậm chí có một con còn định chuồn đi, cuối cùng lại bị quỷ khí ngập trời của Lục Bỉnh Văn làm cho sợ tới mức hoàn toàn bất động.
Hạ Diễm nhìn về phía Lục Bỉnh Văn, cao ngạo, đạm mạc, cường đại, Lục Bỉnh Văn là quỷ thần cường đại nhất tam giới, nhưng cũng là ông chồng dịu dàng nhất thế gian của cậu.
Trong tay Lục Bỉnh Văn dấy lên một ngọn hỏa diễm màu lam, hắn châm lửa đốt bốn người giấy đi, sau đó đứng bên cạnh ngọn lửa, dùng giày da đen giẫm xuống dập tắt từng đống lửa. Bốn con quỷ bị Lục Bỉnh Văn bức ra ngoài, lúc này, trong phòng bỗng truyền đến tiếng cầu xin tha thứ.
Hạ Diễm nhân cơ hội niệm tâm pháp: “Thái thượng sắc lệnh, siêu độ cô hồn, hết thảy quỷ mị, nhanh chong siêu sinh.”
Theo luồng ánh sáng trắng bao phủ cả người mỹ nhân như ngọc, mái tóc Hạ Diễm khẽ bay bay, xinh đẹp tựa thần tiên.
Lục Bỉnh Văn cầm nước ép hoa Bỉ Ngạn từ trong tay Hạ Diễm, đổ vào trong miệng Vu Hiêu, thấy người chưa tỉnh lại, hắn còn trực tiếp vẩy nước lên mặt cậu ta.
Vu Hiêu chậm rãi tỉnh lại, vừa mở mắt đã nhìn thấy Lục Bỉnh Văn đang tựa vào tường.
Lục Bỉnh Văn mặt không đổi sắc nhìn cậu ta một cái, Hạ Diễm thì cúi người xuống nói: “Lão Vu, lần sau cậu còn vẽ bậy bạ nữa thì kết quả phỏng chừng sẽ rất thảm, giống như mấy người giấy này vậy.”
Vu Hiêu đã sợ đến ngây người, cậu ta chỉ có thể thành thành thật thật gật đầu, nói: “Vừa rồi tôi cảm giác có thứ gì đó chạm vào thân thể mình, dọa chết tôi rồi.”
Thấy cậu ta không sao, Hạ Diễm thở phào nhẹ nhõm.
Hàn Tranh và Tư Kiến Không đứng ở trong góc nhìn mỹ nhân đến ngây người, Hạ Diễm còn cho rằng hai người bọn họ cũng bị quỷ dọa cho hết hồn, vậy nên đã nói: “Hai người các cậu làm sao vậy? Cũng bị quỷ nhập vào người à?”
“Không không, không phải….” Tư Kiến Không đỏ mặt, “Cậu thật sự rất đẹp…..”
“Nhìn vợ người khác làm gì.” Lục Bỉnh Văn liếc Tư Kiến Không một cái, “Lâu như vậy không gặp, cậu vẫn chưa có người yêu à?!”
Tư Kiến Không:….. Nghẹn.
Thấy tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn mình, Hạ Diễm đành phải giải thích với mấy người không hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Thật ra thì tôi và bạn trai đều làm kinh doanh Huyền Học…..”
Không đợi cậu nói xong, Mã Tiểu Đồng đã cướp lời: “Thật lợi hại!”
Hai mắt Trần Đồng sáng rực: “Bà nó, Hạ Diễm, cậu tìm bạn trai siêu thiệt đó, vừa đẹp trai vừa mạnh mẽ vừa đối tốt với cậu.”
Hai mắt Tưởng Nhược Nhược còn sáng sơn, không cẩn thận nói ra lời trong lòng mình: “Hạ Diễm, mẹ đồng ý cho hôn sự này của con, tối nay mẹ sẽ đưa con vào phòng cưới ba ngày!”
Hạ Diễm:….. Tôi không có một người mẹ tàn nhẫn như cậu.
“Ba ngày là có ý gì?” Lục Bỉnh Văn nhướng mày, “Hình như cô bé rất hưng phấn.”
“Là một nghi lễ kết hôn của nhân loại.” Hạ Diễm chớp chớp mắt, bịa đặt nói, “Ý là để cho bạn bè đến vui chơi ba ngày.”
“A, anh hiểu rồi, trước đây chúng ta kết hôn không có ở trong phòng cưới ba ngày.” Lục Bỉnh Văn khẽ cười nói, “Kỳ nghỉ tết nguyên đán này tròn ba ngày, không bằng chúng ta ở trong phòng cưới cho đủ ba ngày đi?”
Hết chương 92.