Chương 94: Nhật Thực Toàn Phần…..
Hạ Diễm vừa buông điện thoại xuống, bàn tay lạnh như băng của Lục Bỉnh Văn lại sờ lên bụng cậu, sau đó lại vòng quanh eo. “Sao lúc nào Lý Hải Triều cũng gọi điện cho em vậy?” Lục Bỉnh Văn nhíu mày nói, “Có việc gọi cho anh không được sao?”
Hạ Diễm vốn còn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, nhưng cậu cảm thấy vấn đề này của Lục Bỉnh Văn cũng có gì đó hơi kỳ quái.
Cậu bị ông chồng ma quỷ nhà mình sờ cho rên rỉ thành tiếng, sau đó co rúm người lại chui vào trong chăn, nói: “Vì em dễ nói chuyện hơn, còn anh thì trông có vẻ lạnh lùng.”
Lục Bỉnh Văn ôm cậu, hôn lên yết hầu của cậu, khiến Hạ Diễm có chút ngứa ngáy, lại có chút thoải mái.
Mãi cho đến khi Hạ Diễm khẽ ho khan vài tiếng, Lục Bỉnh Văn mới chịu ngừng lại. Lục Bỉnh Văn sờ sờ trán cậu, hỏi: “Bảo bối, em bị cảm à?”
Hai má Hạ Diễm đỏ bừng, cũng không thể nói mình chống đỡ không nổi nên giả bệnh, cậu gật gật đầu, ánh mắt mềm mại giống như kẹo bông ngọt ngào.
Lục Bỉnh Văn bước xuống giường rót cho Hạ Diễm một cốc nước, hắn nói: “Có lẽ tối hôm qua trời lạnh nên em đã bị cảm, xin lỗi em.”
Hạ Diễm và Lục Bỉnh Văn nhìn nhau chừng ba giây, cậu thấy trong mắt lão quỷ này thật sự có vài phần áy náy, liền vươn bàn tay trắng bệch ra kéo Lục Bỉnh Văn về phía mình.
Hạ Diễm hôn lên khóe miệng Lục Bỉnh Văn, cậu nói: “Nam quỷ tốt, chúc mừng năm mới.”
Trong mắt Lục Bỉnh Văn bây giờ chỉ có hình ảnh Hạ Diễm, đúng lúc này, Cố Liên gõ cửa phòng, bà đứng cách cánh cửa gỗ nói với Hạ Diễm: “Diễm Diễm à, dậy chưa con?”
Hạ Diễm đáp lại một tiếng, giấu chiếc váy cưới tơi tả vào trong rèm cửa sổ, sau đó mới mặc áo ngủ Gấu nhỏ chạy đến đẩy cửa ra, cậu nói: “Dạ, mẹ ơi, chúc mừng năm mới.”
Cố Liên cười, nói: “Quần áo mới ở trong tủ quần áo, có quần áo gì để giặt không? Dì Từ sẽ giặt cho tụi con ngay, cũng không thể để năm mới mà mặc quần áo bẩn được.”
Lục Bỉnh Văn thấp giọng cười, nói: “Diễm Diễm, em không có quần áo gì muốn giặt sao?”
“Con….. Con không có.” Hạ Diễm chớp chớp mắt nói, “Mẹ à, có thể hôm nay con sẽ quay lại thành phố B một chuyến.”
“Ừ, mẹ biết rồi, có việc bận thì các con cứ đi đi.” Cố Liên nói, “Hai đứa mau xuống lầu ăn sáng đi. Sáng nay có bánh trôi vị hoa hồng do mẹ tự tay làm.”
Mao Tiểu Hắc và Mao Tiểu Quất đã bắt đầu tranh nhau xé rách chiếc váy cưới đáng thương kia từ sáng sớm, hai con mèo ngươi tranh ta giành, chơi mãi không chán, khiến cho một mảnh vải voan trắng lòi ra dưới rèm cửa sổ.
Ánh mắt Cố Liên bị loạn thị nhẹ, bà híp mắt, nói: “Diễm Diễm, hình như có một cái khăn trắng rớt xuống chỗ cửa sổ, lát nữa con nhớ nhặt lên nhé.”
Hạ Diễm đã mặt đỏ tai hồng, nhưng lúc này, Lục Bỉnh Văn đã đến bên cửa sổ giả vờ khom lưng nhặt lên một chiếc khăn trắng, hắn khẽ cười, nói: “Vâng, mẹ vợ.”
Lão lưu manh mặc âu phục giày da xuất hiện ở đại sảnh Hạ gia, hắn đem một chậu cây phát tài vàng tặng cho ba mẹ vợ.
Hạ Triều cầm kính lúp xem có phải cây được mạ vàng hay không, Lục Bỉnh Văn đứng ở một bên, nói: “Ba vợ, đây là một chút tâm ý của con rể. Cây phát tài phải tưới nước đúng giờ, khoảng một tuần phải hái trái cây một lần, phải hái xuống nó mới ra trái lần nữa.”
“Trái cây….” Hạ Triều lấy ra một miếng vàng, “Đây là lần đầu tiên tôi thấy loại đặc biệt như vậy…. À, một cái cây.”
Hạ Diễm thấy trên mặt cha mẹ mình đầy dấu chấm hỏi, nhịn không được cúi đầu khẽ cười một tiếng, múc một muỗng bánh trôi mè đen bỏ vào trong miệng, nghiêm túc trả lời tin nhắn chúc mừng năm mới của bạn bè cho từng người.
【Tiểu Kiều: Chúc mừng năm mới Diễm Diễm, tôi đã thoát kiếp cô đơn rồi! 】
[Hách Đa Tình: Chúc mừng năm mới ông chủ, tôi đã thoát kiếp cô đơn rồi!】
Hạ Diễm hơi ngẩn ra, cậu quay đầu lại nhìn về phía Lục Bỉnh Văn, nói: “Công ty chúng ta sắp được ăn kẹo cưới rồi!”
Lục Bỉnh Văn chậm rãi nói: “Ừ, đúng là chúng ta vẫn chưa phát kẹo mừng cho nhân viên công ty, mặc dù đã kết hôn lâu lắm rồi.”
Hạ Diễm:…..
Nhưng đúng lúc này, khi Lục Bỉnh Văn đang tán tỉnh vợ mình thì dường như cảm giác được cái gì đó.
Hắn dịch chuyển đến bên cửa sổ sát đất ở tầng một Hạ gia, sau đó kéo tấm rèm cửa sổ thật dày ra, đột nhiên, linh lực màu xanh lam hiện lên, Lục Bỉnh Văn bỗng biến mất không còn thấy bóng dáng đâu.
Đúng chín giờ sáng, bầu trời vốn còn đang sáng đột nhiên bị mây đen che khuất, ngay sau đó là sấm chớp đùng đoàng bổ qua chân trời, hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống không ngừng, ngay cả phòng khách đang bật điều hòa cũng có cảm giác lạnh hơn lúc nãy mấy phần.
Đó là một cơn mưa bóng mây, mưa rơi khi trời vẫn còn nắng, trong cơn mưa bão cuồng phong, những đám mây ban đầu vốn nhạt màu bỗng biến thành màu máu, ánh sáng đỏ đó phản chiếu lên bộ váy cưới lộn xộn trên sàn nhà, khiến bộ váy cưới màu trắng biến thành một màu đỏ thật quỷ dị.
“Đây là…..” Cố Liên kinh ngạc nói, “Nhật thực sao?”
“Dạ.” Hạ Diễm nói, “Vậy mà chúng ta có thể nhìn thấy nhật thực vào ngày đầu tiên của năm mới.”
“Đúng là hiếm thấy.” Hạ Triều nhìn ra ngoài cửa sổ, “Ba và mẹ con sống từng ấy năm rồi mà vẫn chưa thấy hiện tượng nào kỳ lạ như vậy, đây là lần đầu tiên thấy đó.”
Sắc trời dị thường cũng là báo hiệu thiên tượng dị thường sẽ xuất hiện, rất nhanh sau đó, mặt trời treo cao trên không trung bị mặt trăng che mất một góc, từ tròn thành khuyết, phần còn lại giống như trăng lưỡi liềm nho nhỏ.
Không bao lâu sau, mặt đất chìm trong bóng tối, bầu trời tối đen như mực.
Quản gia và người giúp việc trong Hạ gia đều dừng công việc trong tay lại, bọn họ bị cảnh tượng dị thường trước mặt làm cho hãi chạy vào nhà, nhìn lên bầu trời tối đen bên ngoài.
“Thiên cẩu nhật thực.” Hạ Diễm nhìn lên bầu trời, “Cảnh sắc thật tráng lệ, giống như tận thế trong phim vậy.”
Chỉ chốc lát sau, mặt trời bị mặt trăng che khuất lại dần dần lấy lại được ánh sáng, mà mưa lớn cũng từ từ ngưng hẳn.
Hạ Diễm vươn tay, dùng linh lực nhẹ nhàng chạm vào không khí xung quanh người mình, tự dưng cảm thấy áp lực và đau đớn vô cùng, cảm thấy vận mệnh của trái đất hình như đã thay đổi.
Lưu lão đạo gửi cho Hạ Diễm mấy bài viết mới đột nhiên xuất hiện trên diễn đàn Thiên Sư, Hạ Diễm mở đường links lên, chủ đề hot hôm nay đều là thảo luận về chuyện nhật thực toàn phần.
【Gần đây lão phu đã xem qua thiên tượng, năm nay chắc chắn sẽ có tai họa xảy ra! 】
【Cũng không phải lần nào có Thiên Cẩu Nhật Thực là sẽ xảy ra tai họa, nhưng lão phu xem mấy quẻ, tính ra quẻ nào cũng cực hung, sợ là sắp có nghiệp chướng xuất thế.】
[Nói mới nhớ, tối hôm qua trên tuyến tàu điện ngầm số 5 thành phố B đã xảy ra án mạng, năm đệ tử Trương Thị Huyền môn đã bị hút cạn máu, nghe nói ở hiện trường còn có ma khí, chẳng lẽ….. Đại ma đầu biến mất đã lâu sắp quay trở lại?】
【Nếu thật sự là ma đầu quay lại thì đệ tử huyền học chúng ta cũng không thể tiếp tục nội chiến nữa, đây chính là đại sự liên quan đến sinh tử của con người.】
【Gần đây trong diễn đàn có rất nhiều quẻ bói, quẻ tượng cũng không tốt lắm, nếu chỉ là lời nói suông thì cũng thôi, nhưng tất cả các vị đạo trưởng đều tính ra hung tướng….】
Hạ Diễm hỏi Lưu lão đạo: 【Lưu đạo trưởng, ông tính quẻ là chuẩn nhất, gần đây ông có xem quẻ nào không? 】
Lưu lão đạo nói: 【Nói đến cũng lạ, lão đạo dùng mai rùa tính quẻ cũng đã ba mươi mấy năm rồi, chỉ có lần này là tính ba lần đều cho ra kết quả khác nhau. Quẻ đầu tiên là đại hung, quẻ thứ hai thì trực tiếp bói ra tử tướng, quẻ cuối cùng là có hi vọng, nhưng lại rất quanh co khúc khuỷu. Đã tính ba lần ra ba kết quả khác nhau, lần này tôi tính nữa sợ là không chính xác….]
Lúc này, Lục Bỉnh Văn đã trở lại phòng khách. Hắn chăm chú nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, thấp giọng nói: “Không ổn.”
Hạ Diễm khó hiểu nhìn về phía Lục Bỉnh Văn, nhưng đúng lúc đó, nhẫn cưới của Hạ Diễm và Lục Bỉnh Văn bỗng phát ra ánh sáng ngũ sắc, đây là lần đầu tiên chiếc nhẫn tự phát sáng khi không được triệu hồi.
Lục Bỉnh Văn ngước mắt nhìn ra cách đó không xa, sau khi ánh sáng lờ mờ biến mất, ba quỷ vương mặc áo khoác kẻ sọc cùng nhau quỳ gối trước mặt Lục Bỉnh Văn và Hạ Diễm.
Quỷ Vương Phương Tây lo lắng nói: “Bệ hạ, Vương phi, vừa rồi khi nhật thực qua đi, hình như Bạch Tư Dã không ổn lắm.”
“Hắn ta đã chết.” Lục Bỉnh Văn thản nhiên nói, “Việc này chúng ta không thể làm gì được.”
Quỷ Vương phương Tây có chút kinh ngạc, hắn ta quay đầu lại nhìn, lúc này mới chú ý tới trong phòng còn có không ít người đang nhìn bọn họ.
Cũng may là Cố Liên và Hạ Triều đều là cha mẹ, hơn nữa hai vợ chồng họ cũng là người đã gặp qua không ít chuyện, hai người và ba Quỷ vương nhìn nhau vài giây.
Cuối cùng Cố Liên lên tiếng trước, bà nói: “…… Người trẻ tuổi, ăn bánh trôi không?”
Ba quỷ vương xoay người bái lạy cha mẹ Hạ Diễm, nói: “Thất lễ quá, bá phụ bá mẫu, chúng tôi không……”
Bọn họ chưa kịp nói hết câu thì Lục Bỉnh Văn đã phất tay lên, ba chén bánh trôi xuất hiện trước mặt ba Quỷ Vương, “Chuyện đã đến nước này rồi, ăn trước rồi tính tiếp.”
Thấy ba Quỷ Vương vừa ăn vừa sợ, Hạ Triều và Cố Liên thấp giọng thì thầm vài câu, sau đó hai người liền một trước một sau đi lên lầu, để lại không gian cho người trẻ.
Lục Bỉnh Văn đứng trong phòng khách cầm ô đen lên, một giây sau, hắn, Hạ Diễm và ba Quỷ Vương trở về địa ngục sơn, nơi đây hỏa diễm ngập trời.
Quỷ Vương Phương Nam và Quỷ Vương Phương Đông đang canh giữ Địa Ngục Sơn, thấy mấy người cùng nhau trở về thì vội vàng nói: “Bệ hạ, khi nhật thực xảy ra, đột nhiên cả người Bạch Tư Dã co giật, hình như hắn ta cũng rất hoảng sợ, sau đó thì biến thành một bộ xương trắng như thế này, chúng tôi đã thử thu thập hồn phách của hắn ta lại nhưng vẫn không được, chỉ có thể quấy rầy ngài……”
Hạ Diễm nhìn vào phòng giam, chỉ thấy một đống xương trắng. Phòng giam này có thể vây khốn được Bạch Tư Dã, nhưng lại không thể vây khốn được những ác ma khác.
“Khi nhật thực diễn ra, trời đất giao hòa, đó chính là thời điểm tốt nhất để sử dụng tà thuật hút hồn đại pháp.” Lục Bỉnh Văn nói, “Ma tộc có ác ma mới thức tỉnh, nó muốn dùng đại pháp hấp thu linh hồn để Bạch Tư Dã dung hợp thành một thể với mình, làm như thế thì sức mạnh của nó sẽ càng mạnh hơn. Ma vật này và Bạch Tư Dã có cùng huyết thống, hơn nữa nó còn vừa mới từ trong bóng tối bò ra.”
Hạ Diễm lắp bắp kinh hãi, nói: “Ác ma thức tỉnh, vậy… Vậy chẳng phải là rất đáng sợ sao?”
“Không có gì, ma vật một thể song hồn cũng cần phải có thời gian dung hợp, mà để dung hợp được thì phải cần rất nhiều tế phẩm mới đạt được hiệu quả.” Lục Bỉnh Văn mím môi mỏng, chống ô đen, nói: “Năm người cứ trấn thủ ở Minh giới trước, gần đây thiên tượng thường xuyên có dị động, trông chừng ác quỷ ở Vạn Quỷ thành, đừng để bọn chúng chạy.”
“Vâng!”
Hạ Diễm nhíu mày, suy nghĩ một lúc lâu rồi mới nói: “Chẳng lẽ…. Án mạng xảy ra lúc 0 giờ tối hôm qua có liên quan đến con ác ma này?”
Lục Bỉnh Văn đáp một tiếng, hắn cầm ô đen trong tay xoay tròn, sau đó hắn và Hạ Diễm cùng nhau xuất hiện ở đại sảnh văn phòng Hiệp hội Thiên Sư.
Năm thi thể chết khô tối hôm qua nằm thẳng tắp ở giữa đại sảnh, bên trên được phủ một tấm vải trắng có vẽ trấn hồn phù, mấy vị thiên sư tổ điều tra trẻ tuổi tài cao đều đứng ở đại sảnh.
Vẻ mặt Lý Hải Triều vô cùng nghiêm túc, anh ta đang thi pháp, thấy Hạ Diễm tới nhưng vẫn không ra nghênh đón mà vẫn tập trung vào công việc của mình.
Lưu Uyên ở một bên nói: “Hạ Diễm, cậu tới rồi. Mấy thi thể này rất tà môn, mới vừa rồi còn vùng dậy ba lần, chúng tôi cũng không biết nên xử lý như thế nào.”
Hắn ta đang nói chuyện thì nghe tiểu đạo sĩ đứng cách đó không xa thét chói tai, “Sư huynh, sư huynh, nó lại vùng dậy nữa kìa, sao có thể như vậy được chứ?!”
Hạ Diễm ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy năm thi thể đang phủ vải trắng đột nhiên cùng nhau ngồi dậy, chúng cứng ngắc xoay người, sau đó nhảy xuống khỏi giường, kéo tấm vải trắng trên người mình ra.
“Ta là thiên mục, cùng thiên trục xuất. Nhìn như sấm sét, quang diệu bát cực. Triệt kiến biểu lý, không gì không phục. Lập tức tuân lệnh*!”
Ba con rồng bạc nhỏ của Lý Hải Triều đồng loạt bay lên, nhưng chỉ có thể khống chế được ba trong năm thi thể, may mắn lúc này có thêm Ti Ti và Mao Tiểu Quất nhảy vào bổ sung nhân thủ, mấy thần sứ cùng nhau hợp tác mới miễn cưỡng áp chế được năm cái xác khô kia.
Ba con rồng nhỏ của Lý Hải Triều mắt to trừng mắt nhỏ, trong lúc bận rộn Tiểu Ngân Long vẫn dành thời gian nói chuyện với Ti Ti: “… Anh bạn, sao cậu không có sừng?”
Ti Ti trầm mặc một hồi lâu mới nói: “…. Tôi quên mang theo rồi.”
“Cái này…..” Mao Tiểu Quất nói, “Mấy thi thể này đã không còn linh hồn nữa, đây chỉ là một cái xác thôi, sao nó có thể vùng dậy được thế?”
Trong lúc cả đám thiên sư đang hai mặt nhìn nhau thì Lục Bỉnh Văn chậm rãi mở miệng, nói: “Vì ma vật kia đã ăn mất linh hồn của bọn họ, chỉ lưu lại ảo ảnh, đây là thư giới thiệu hắn ta lưu lại cho chúng ta.”
Chiếc ô trong tay Lục Bỉnh Văn bỗng hóa thành một thanh trường kiếm, chỉ trong nháy mắt, ngàn vạn sợi ma khí từ trên những cái xác khô kia bay ra như rút tơ bóc kén, tạo thành một đám mây đen bay lơ lửng phía trên đại sảnh Hiệp Hội Thiên Sư.
Đám mây đen kia như thể có sinh mệnh, đầu tiên là hội tụ thành một bộ xương trông thật đáng sợ, sau đó lại biến thành hình người bình thường. Những người khác có thể chưa từng thấy qua người này, nhưng Hạ Diễm thì lại khá quen thuộc.
Hạ Diễm nhìn hình dáng của đám mây đen kia kinh ngạc nói, “Đâu không phải là….. Nhưng không phải Bạch Tư Dã đã chết rồi sao?”
Lục Bỉnh Văn lắc đầu với Hạ Diễm, linh lực màu lam của hắn từ bốn phương tám hướng bao lấy toàn bộ đại sảnh Hiệp Hội Thiên Sư, hắn búng ngón tay, mang theo tất cả các huyền học sư trong đại sảnh xuất hiện ở tuyến tàu điện ngầm số 5 ga Điền Dã, nơi xảy ra vụ án mạng tối hôm qua.
Lý Hải Triều và Lưu Uyên còn chưa kịp phản ứng thì đã nhìn thấy đoàn tàu chậm rãi tiến vào ga.
Lưu Uyên nói: “Bà nó, đây thật sự là thuật dịch chuyển tức thời trong truyền thuyết à? Lợi hại thật đó.”
Sau khi cửa toa tàu trống rỗng mở ra, luồng khí đen chậm rãi đi qua cửa, tạo thành một ảo ảnh hết sức rõ ràng.
Ảo ảnh kia mặc một chiếc áo thun ngắn tay màu trắng vào mùa đông, mái tóc trắng bạc được cắt ngắn còn chỉ một phân, bộ dáng của hắn ta rất giống Bạch Tư Dã, nhưng thần thái lại đáng sợ hơn một chút.
“Đây là ảo ảnh của ma vật tối qua dùng ma khí lưu lại.” Lục Bỉnh Văn nói, “Ma khí của hắn ta và Bạch Tư Dã tuy có điểm tương đồng, nhưng lại không giống nhau. Bọn họ là anh em song sinh. Bạch Tư Dã là anh, hắn ta là em, nhìn qua thì hình như ma khí của hắn ta đã bị áp chế rất nhiều năm…..”
Một giây sau, Hạ Diễm nhìn thấy đôi môi của ảo ảnh đứng trước cửa xe giật giật.
Ảo ảnh kia nói: “Lục Bỉnh Văn, Hạ Diễm, chắc hẳn các người đã tìm được bóng dáng của ta rồi. Xin chào, sở dĩ các người không biết tôi thì anh trai thân yêu của tôi cứ nhất quyết phải nhốt tôi lại… Rõ ràng khi sinh ra tôi đã mạnh hơn anh ta một chút, nhưng anh ta lại nhốt tôi, anh ta còn nói muốn ăn tôi. Rõ ràng tôi thích anh ta nhiều như vậy, nhưng anh ta lại muốn ăn tôi.”
“Bây giờ tôi rất tức giận, vậy nên tôi đã ăn anh ấy, chúng tôi có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ rồi.”
“Còn tôi là Bạch Tư Trụ, tôi đến để hủy diệt thế giới này….. Tôi đến làm tân vương.”
Hết chương 94.