Bệnh Mỹ Nhân Và Minh Chủ Cưới Trước Yêu Sau – Chương 96

Chương 96: Tinh Nguyệt Quan….

 

        Tinh Nguyệt Quan của Trương thị Huyền Môn…..

        Sao thưa trăng mờ, sương đen mù mịt.

        Trương đạo trưởng, người bị bệnh đã lâu, lúc này ông mệt mỏi ngồi trên xe lăn, lấy một túi máu từ trong tủ lạnh ra.

        Ông ta dùng bao máu để nhuộm đỏ những lá bùa, sau đó niệm pháp quyết trước một pho tượng Tà Thần trong phòng ngủ, khi ông đọc xong những chữ cuối cùng, trong miệng bức tượng tà thần kia lại chậm rãi chảy ra huyết dịch đỏ tươi.

        Bức tượng Tà thần phát ra kim quang nhàn nhạt, luồng ánh sáng kia tràn vào thân thể Trương đạo trưởng, vừa rồi ông ta còn trông giống như một cây khô sắp chết không chút sức sống, bây giờ lại chậm rãi từ trên xe lăn đứng lên.

        “Bạch đại nhân, cảm ơn ngài.”

        Trên mặt Trương đạo trưởng lộ ra một nụ cười tiều tụy nhưng ác độc, ông ta run rẩy đi tới trước bức tượng Tà Thần, dùng khăn vải nghiêm túc lau sạch vết máu tràn ra từ bức tượng.

        Máu khiến cho căn phòng tràn ngập mùi tanh hôi, mà mùi tanh tửi như thế này Trương đạo trưởng không thể quen thuộc hơn.

        Căn bệnh ung thư khiến cho lục phủ ngũ tạng của ông ta cũng chậm rãi thối rữa, mùi tanh hôi này thời thời khắc khắc nói cho ông biết, nếu như không có tôn thần này thì ông đã chết rồi.

        Trương đạo trưởng tên thật là Trương Giang Xuyên, vì khi còn trẻ ông là một trong số những đệ tử huyền học có thiên phú xuất chúng và tướng mạo anh tuấn, vậy nên có rất nhiều cô gái mến mộ, ông ta cũng từng là một kẻ phong lưu sống phóng túng không gì sánh được.

        Ông ta từng cho rằng mình có thể đi qua vạn bụi hoa mà không dính một chiếc lá trên người, nhưng cuối cùng vẫn để lại dấu vết.

        Mặc dù Trương đạo trưởng vẫn luôn tuyên bố với bên ngoài rằng Trương Thanh Phong là đệ tử lớn của mình, nhưng Trương Thanh Phong không phải là cháu trai của ông ta, mà là đứa bé Trương đạo trưởng đã ăn nằm với em gái ruột mình khi còn trẻ sinh ra.

        Nhưng tầm mắt của ông ta chỉ dừng lại trên người em gái mình vẻn vẹn có ba tháng ngắn ngủi, không bao lâu sau, ông ta lại có người yêu mới, đó chính là sư muội của mình, thiên kim đại tiểu thư Thẩm Thông vừa xinh đẹp lại dịu dàng.

        Chẳng bao lâu sau, ông ta vứt bỏ em gái mình, cùng người yêu mới ngâm thơ đối chữ.

        Trái ngược hoàn toàn với tính phong lưu của ông ta, mẹ đẻ của Trương Thanh Phong lại ẩn mình trong núi sâu, bà liều mạng sinh ra đứa con của mình, nhưng đã qua đời vì mất máu quá nhiều lúc sinh con, chỉ để lại một mình Trương Thanh Phong.

        Vì thế, trước khi chết bà đã nguyền rủa Trương Giang Xuyên đời này bị tuyệt tự, không thể có con nối dõi, hơn nữa còn không được chết tử tế.

        Trương Giang Xuyên đối với lời nguyền rủa của người phụ nữ có linh lực yếu ớt này cũng không thèm để ý. Một năm sau, ông ta và tiểu sư muội của mình kết hôn, nhưng suốt bảy năm trời mà bụng vợ ông cũng không có động tĩnh gì.

        Đến năm thứ bảy, Thẩm Thông phát hiện ra bí mật của Trương Giang Xuyên, đó chính là đứa bé thường xuyên bị chồng ghét bỏ chửi ngu ngốc kia, cậu ta đúng là kết quả của ông ta và em gái ruột. Phát hiện đó khiến cho giấc mơ đẹp của cô vỡ nát chỉ trong một đêm, không bao lâu sau thì ra đi vì uất ức.

        Nhiều năm sau đó, lúc nào ông ta cũng muốn có thêm một đứa con thông minh để kế thừa đạo quan của mình, nhưng vẫn không có kết quả. Trương Thanh Phong trở thành huyết mạch duy nhất của Trương Giang Xuyên. Khi Trương Thanh Phong ba bốn tuổi, thứ gì cũng phải dạy đi dạy lại mười lần, lúc đó đứa nhỏ mới có thể học được.

        Trương Giang Xuyên đối với con nối dõi duy nhất của mình rất không hài lòng, không chỉ ông ta cảm thấy đứa nhỏ này hoàn toàn không thể so sánh được với thiên tài, mà thậm chí ông còn cho rằng con mình là một người khuyết tật trí tuệ, chỉ có đầu óc tốt hơn mấy đứa ngốc một chút thôi.

        Ông ta không muốn bại lộ chuyện xấu của mình ra ngoài, nội tâm lại vô cùng ghét bỏ đứa nhỏ này, vậy cho nên rất ít khi cùng Trương Thanh Phong nói chuyện, cũng hoàn toàn không có chút kiên nhẫn nào đi làm cha đứa bé. Ông nhận một đứa con nuôi tên là Úc Chi, cậu bé đó và Trương Thanh Phong bằng tuổi nhau, nhưng dù làm bất cứ chuyện gì cũng đều tốt hơn Trương Thanh Phong rất nhiều.

        Nhưng ông ta có thể làm gì được? Tuy rằng ông ta biết năng lực của Úc Chi là thứ cả đời Trương Thanh Phong có cầu cũng không được, nhưng ông ta vẫn thiên vị con ruột của mình, vậy cho nên ông ta chỉ có thể đối xử với Trương Thanh Phong càng nghiêm khắc hơn.

        Nhưng trong lòng ông ta lại mâu thuẫn, mỗi lần Trương Giang Xuyên nhìn thấy khuôn mặt Trương Thanh Phong giống hệt mẹ ruột thì bắt đầu sinh lòng đề phòng. Cho dù đạo quan của ông ta đang trong thời hưng thịch nhất, nhưng ác mộng của ông ta vẫn là lời nguyền của người em gái Trương Đan đã chết kia.

        Nỗi lo lắng ấy kéo dài hơn năm mươi năm, khi ông năm mươi mốt tuổi thì phát hiện mình bị ung thư xương.

        Kể từ đó, ngay cả khi ông có làm phẫu thuật được thì vẫn không thể đứng dậy nổi.

        Điều càng làm cho ông tuyệt vọng hơn đó chính là, tế bào ung thư xảo quyệt kia đã di căn ra khắp cơ thể, ông ta đau đớn ngày đêm không ngừng, đau đến mức ông gần như không làm được bất cứ chuyện gì.

        Mỗi ngày trong đầu ông chỉ còn lại mấy chữ…..

        Đau quá…..

        Đau quá…..

        Đúng là người phụ nữ đó đang trả thù ông.

        Cái loại đau đến tê tâm liệt phế này khiến cho ông cơ hồ như không có cách nào thở nổi, không có lúc nào ông không nghĩ đến cái chết, nhưng cũng không có lúc nào ông không nhớ tới danh tiếng, uy vọng, tiền tài và mỹ nữ ở nhân gian. Ông ta đã cầu xin vô số đạo pháp và linh dược giảm đau, nhưng hiệu quả không nhiều, ngay cả vu y nhất tộc Nhạc Hành Chỉ cũng phán án tử hình cho ông, bà ta từ chối cung cấp cho ông bất kỳ loại thuốc nào, bà ta chỉ nói, ‘Giang Xuyên, thời gian của ông đã hết, đã đến lúc ông phải đi rồi.’

        Nhưng ngay khi Trương Giang Xuyên tuyệt vọng thì Trương Thanh Phong luôn ngu dốt lại mang đến cho ông ta một pho tượng tà thần. Chỉ cần ngâm tượng tà thần này vào trong máu đồng nam đồng nữ thì bức tượng có thể thực hiện nguyện vọng của ông ta.

       Đột nhiên phát hiện ra cơ hội nghịch thiên đổi mệnh khiến Trương Giang Xuyên bán tín bán nghi. Hàng năm Tinh Nguyệt Quan đều thu không ít trẻ nhỏ không cha không mẹ hoặc gia cảnh nghèo khó đến tu luyện huyền học.

        Đối với ông ta mà nói, những đứa nhỏ này chẳng khác gì trâu, bò, heo, chó…. Bọn chúng chỉ đơn giản là những con người vụng về vô dụng, vậy nên thử một lần cũng không có mất mát gì.

        Thế là ông ta bắt đầu hiến tế cho tà thần này mấy đôi đồng nam đồng nữ, đầu tiên là rút một chút máu từ trên người những đứa nhỏ này, sau khi phát hiện thật sự có thể kéo dài mạng sống, ông ta đã hút khô máu của những đứa trẻ này.

        Tất cả chúng đều là những đứa nhỏ không có cha mẹ làm chỗ dựa, cho dù có chết thì cũng không có bất cứ kẻ nào chú ý.

        Mà Trương Thanh Phong ngu ngốc kia cũng dựa vào lực lượng của pho tượng tà thần này để nâng cao thực lực chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, điều đó cũng làm cho Trương đạo trưởng thấy được hy vọng của người thừa kế.

        Ông ta thầm nghĩ, chuyện đã qua rồi thì vẫn nên cho qua đi, vẫn là con ruột của mình tốt hơn, nếu là một ngày nào đó ông thật sự ra đi, đạo quan của Trương thị cũng phải giao lại cho hậu nhân của mình.

        “Cha!”

        Một tiếng cha đã đưa ý thức của Trương Giang Xuyên trở về thực tại. Lúc này, Trương Thanh Phong từ ngoài cửa vội vàng bước vào, phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng ngủ.

        “Cha, bọn Hạ Diễm đã phát hiện ra chuyện của Bạch đại nhân, chúng ta phải làm sao bây giờ?!” Trương Thanh Phong thở hồng hộc nói, “Bọn họ và mấy thuật sĩ không dễ đối phó của tổ điều tra đang tính toán liên hợp lại đối phó với Bạch đại nhân, hơn nữa còn sử dùng thuật pháp thần bí nào đó để truy tìm hành tung của Bạch đại nhân.”

        “Làm sao bây giờ?” Trương đạo trưởng cười nhạo một tiếng, vỗ vỗ bả vai Trương Thanh Phong, “Thanh Phong, bất kể con chọn như thế nào thì cũng phải kiên trì đi cho hết con đường đó đến cùng. Chúng ta đã chọn cung phụng Bạch đại nhân thì tất nhiên phải tiếp tục cung phụng ngài ấy.”

        “Vâng.” Trương Thanh Phong nhìn Trương Giang Xuyên, “Nhưng mà, lúc Bạch đại nhân ở ga tàu điện ngầm đã nói muốn hủy diệt thế giới, vậy không phải sẽ hủy diệt luôn cả chúng ta sao?”

        Trong lúc nhất thời, Trương đạo trưởng bị đầu óc ngu ngốc của đứa nhỏ này làm cho sầu não vô cùng, ông ta mắng: “Con, đứa nhỏ này thật là, não con không có nếp nhăn sao? Bây giờ con không cung phụng ngài ấy, chờ Hạ Diễm đến bắt tất cả chúng ta à? Chuyện ngày sau ai biết sẽ như thế nào, vậy nên sau này chúng ta hãy nói đi. Nhanh đi lấy thêm máu của mấy đồng nam đồng nữ nữa đến đây, để mau chóng gia tăng năng lực cho Bạch đại nhân.”

        Trương Thanh Phong nhẹ nhàng gật gật đầu, nói: “Dạ, cha.”

        Lúc này, Trương Giang Xuyên đã không còn sức để tiếp tục đi lại, ông ta chậm rãi ngồi trở về xe lăn, nói: “Con, đứa nhỏ này thật là, con cần phải học nhiều thứ lắm, cha sẽ dạy cho con…..”

        Ông ta nói đến đây thì lại bất thình lình bị Trương Thanh Phong vỗ bả vai.

        Phù chú quỷ dị giống như dấu ấn dán lên lưng Trương Giang Xuyên, mới đầu ông ta cũng không có cảm giác gì, nhưng rất nhanh sau đó ông đã cảm thấy da toàn thân mình bắt đầu co rút lại, giống như bị một lực lượng vô hình nào đó siết chặt lấy lục phủ ngũ tạng vậy.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

        “Cha, cha luôn cho rằng mình là một người thông minh, nhưng cũng có đôi khi cha cũng tính sai, phải không? Vật tế ông cúng bái cho Bạch đại nhân là đồng nam đồng nữ, còn tế phẩm tôi cúng bái cho Bạch đại nhân chính là ông.” Trương Thanh Phong vô cùng tiếc nuối nhìn ông ta, nói, “Ông cứ luôn miệng nói mình coi trọng tôi hơn là Úc Chi, vậy vì sao ông lại nói cho Úc Chi biết chỗ để bảo tàng của Trương Thị Huyền Môn mà lại không nói cho tôi biết?!”

        Đột nhiên Trương Giang Xuyên phun ra rất nhiều máu đen, cả người ông giống như một cái cây chết khô, từ từ ngã xuống dưới ánh sáng đỏ bao phủ.

        “Thanh Phong, cứu cha, cứu cha…..” Trương Giang Xuyên mở to hai mắt, “Cha chỉ lừa Úc Chi tiếp tục ở lại tu luyện trong môn phái, Trương Thị Huyền Môn căn bản không có bảo tàng!”

        “Ông định lừa dối tôi một lần nữa! Úc Chi đã sớm nói cho tôi biết địa điểm đó rồi, chìa khóa ở đâu?! Ông đã giấu ở đâu?!

        Trương Thanh Phong gấp đến độ xoay vòng vòng quanh phòng ngủ, anh ta mở hết cửa tủ này đến hộc đựng đồ khác, nói: “Nhanh lên, nói cho tôi biết ông đã để Thanh Diên ở đâu?! Ở đâu?!

        “Trên đời này là gì có Thanh Diên, đó chẳng qua chỉ là truyền thuyết của Huyền Môn thôi! A a a……” Trương Giang Xuyên đau đớn cùng cực, nước mắt giàn dụa, “Con là cốt nhục duy nhất của cha, sao cha có thể hại con được?!”

        Đột nhiên, bức tượng tà thần quỷ dị kia mọc ra sáu cánh tay, vốn nó chỉ cao chừng hai mươi centimet, nhưng trong phút chốc bỗng to lớn dị thường, sau đó còn từ từ đứng dậy.

        Một cái bóng khổng lồ chợt xuất hiện trên bức tường trắng.

        Trương Thanh Phong lập tức quỳ xuống, nói: “Đại nhân, tôi đã làm theo lời ngươi, lão già này chết cũng không có gì đáng tiếc, xin ngài hãy từ từ hưởng dụng.”

        “Ồ?” Bạch Tư Trụ nói, “Làm tốt lắm. Lần này cậu muốn gì?”

        “Tôi muốn chìa khóa mở kho báu.” Trương Thanh Phong nói: “Lão già này không cho tôi, chỉ cần có kho báu thì tôi sẽ trở thành đạo sĩ mạnh nhất, tôi cũng có thể triệu hoán ra vô số thần sứ, tôi sẽ được vạn người kính ngưỡng, sẽ danh chính ngôn thuận trở thành người thừa kế của Trương thị Huyền môn, ha ha ha ha…..!”

        Từ nhỏ Trương Thanh Phong đã biết cha không muốn thấy mình, trong mắt người cha ruột thịt kia, có lẽ Úc Chi mới là đứa con lý tưởng của ông ta.

        Có một người cha như vậy nên Trương Thanh Phong đã trải qua thời thơ ấu trong lo lắng, đau đớn và bị bỏ rơi.

        Trẻ con trên đời này không nên đi nịnh nọt cha mẹ, nhưng Trương Thanh Phong thì lại khác, từ nhỏ anh ta đã nghĩ mọi biện pháp để lấy lòng cha mình. Cho dù có bị Trương Giang Xuyên mắng, anh ta cũng không khóc một tiếng, thậm chí còn cười.

        Nhưng điều này chỉ khiến cho Trương Thanh Phong càng thêm kỳ quái, dù anh ta có cố gắng như thế nào thì cũng chỉ là một người làm nền.

Mãi cho đến một ngày, cuối cùng anh ta cũng phát hiện ra rằng, lòng hận thù của một người đối với một người thực sự có thể đi theo cả đời.

        Người phụ nữ mà anh ta đã gọi là dì vô số lần đã nói với anh ta một câu trước khi chết rằng: “Cha cậu chướng mắt cậu chỉ vì cậu là sản phẩm bẩn thỉu của ông ta và em gái ruột của mình, cậu bé, cậu là người đáng thương nhất trên đời, đầu óc cậu ngu dốt, cha không thương, mẹ lại chết sớm, thật sự là rất đáng thương…..”

        Kể từ ngày hôm đó, thế giới vốn âm u của Trương Thanh Phong hoàn toàn trở nên tối đen như mực. Anh ta muốn giết chết một người, nhưng pháp thuật của anh ta lại không giết nổi người đó. Vậy nên anh ta chỉ có thể nhẫn nhịn, chỉ có thể sống tạm, chỉ có thể chịu đựng hết thảy những đau khổ này, bởi vì anh ta không có tài năng, trình độ anh ta có thể đạt được còn không bằng năng lực khi Trương Giang Xuyên mới sinh ra.

        Cho đến một ngày, anh ta nghe các trưởng lão trong đạo quán nói chuyện phiếm với nhau.

        Bọn họ nói trong truyền thuyết Trương thị nhất tộc có thượng cổ thần khí Thanh Diên, chỉ cần có Thanh Diên thì với thân thể con người vẫn có thể tung hoành tam giới, còn có thể triệu hồi được vô số thần sứ làm bạn.

        Mà Thanh Diên rốt cuộc cất giấu ở đâu thì chỉ có mỗi một mình chưởng môn đương nhiệm biết.

        Cũng bắt đầu từ ngày đó, anh ta quyết tâm tìm cho bằng được tung tích của Thanh Diên, anh ta hao hết tâm tư để lấy lòng Trương Giang Xuyên, nhưng Trương Giang Xuyên vẫn không lộ ra chút manh mối nào.

        Anh ta không hiểu vì sao mình cố gắng đuổi kịp Úc Chi rồi mà Trương Giang Xuyên vẫn không hài lòng?! Úc Chi luyện tập 10 tiếng, anh ta sẽ không ngủ không nghỉ luyện tập 20 tiếng, nhưng kết quả thì trong mắt cha mình anh ta vẫn là một kẻ ngu xuẩn.

        Sau khi đại hội thiên sư kết thúc, Úc Chi trở về Đạo Quan thu dọn quần áo rời đi. Nhìn thấy cảnh đó, anh ta không giấu được ý cười trên môi, anh ta đang lo không biết phải làm sao để nhổ đi cái gai trong mắt này, không ngờ Úc Chi lại tự mình hại mình.

        Trước khi Úc Chi rời đi đã nói cho anh ta biết địa chỉ giấu Thanh Diên, lại nói mình không có ý định tranh đoạt bất cứ thứ gì nữa, sau khi hắn ta mất đi thần sứ mới hiểu được thứ quan trọng nhất trong đời mình là cái gì.

        Trương Thanh Phong mừng như điên đi theo địa chỉ tìm được hang động kia, lại phát hiện ngay cả cửa mình cũng không thể mở được. Anh ta thất hồn lạc phách về nhà, lại bị người cha bị bệnh nặng mắng chửi, nói anh ta đã làm ông mất mặt ở đại hội thiên sư, đêm đó anh ta đã chạy ra ngoài đạo quan giải sầu trong cơn tức giận.

        Khi xuống núi, lúc đi ngang qua một ngôi đền đất mà anh ta chưa bao giờ thấy trước đây, tình cờ trời đổ mưa lớn, anh ta đã vào đó để tránh mưa.

        Vào đêm giông bão đó, anh ta đã cầu nguyện trước bức tượng ở ngôi đền, “Hãy cho tôi một cơ hội, tôi cũng muốn chứng minh bản thân mình mà!” Sấm sét nổi lên, tượng thần đã hiển linh!

        Trong cơn mưa tầm tả đó, một bức tượng thần màu đen không lớn và một cuốn sách cổ rơi vào tay anh ta. Anh ta cho rằng đây là chỉ dẫn của ông trời, vậy nên đã lén lút dựa theo phương pháp trong sách cổ hướng dẫn, thường xuyên cho đồng nam đồng nữ trong đạo quán ăn, lợi dụng sự tin tưởng của bọn nhỏ, lừa chúng đến sau núi rồi giết chết.

        Trong đạo quan có rất nhiều trẻ nhỏ, có muốn giết hết cũng không thể.

        Sức mạnh của Trương Thanh Phong càng ngày càng mạnh, và một đêm nào đó, ảo ảnh của Bạch Tư Trụ bỗng hiện lên trước mặt anh ta…..

        “Nếu cậu muốn thực hiện nhiều nguyện vọng hơn thì phải gọi ta hiện thế, cậu phải lấy khí tức của ta tẩm bổ cho một thiên sư nhân loại nào đó, sau đó lại đem hắn ta hiến tế cho ta làm dược dẫn, lúc đó ta mới có năng lực thông thiên.” Bạch Tư Trụ sờ sờ đầu anh ta, “Đứa trẻ ngoan, cậu biết đấy, cha cậu chính là người tốt nhất. Đạo quan của cậu chính là căn cứ bí mật tốt nhất của chúng ta.”

        Nhìn Úc Chi càng ngày càng mạnh, Trương Thanh Phong cắn răng gật đầu. Kỳ thật anh ta cũng không muốn chữa bệnh cho lão già kia, nhìn ông đau đớn như vậy anh ta thật sự rất vui.

        Nhưng vì để cho mình đạt được nhiều linh năng hơn, Trương Thanh Phong và Bạch Tư Trụ đạt được thỏa thuận, anh ta sẽ hiến tế cha mình cho Bạch Tư Trụ, cũng hiến dâng linh hồn mình cho ma vật dơ bẩn này.

        Thấy Bạch đại nhân không trả lời mình, Trương Thanh Phong vội vàng quỳ xuống, nói: “Không biết đại nhân có thể giúp tôi tìm chìa khóa được không?”

        “Thanh Phong à.” Cái bóng đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, “Tất nhiên ta có thể thực hiện được mong muốn của cậu rồi.”

        Sau khi Bóng đen hấp thu tinh khí thì phát ra ánh sáng đổ nhàn nhạt, đột nhiện giọng nói của hắn ta biến thành giọng của hai người đàn ông kết hợp lại cùng nhau.

        Bạch Tư Trụ vặn vẹo cổ, hắn ta xuất hiện trước mặt Trương Thanh Phong với mái tóc trắng và bộ quần áo trắng.

        “Cậu muốn chìa khóa, nó ẩn trong trái tim cậu đó, thứ đó được gọi là – tham lam. Từ xưa đến nay Tinh Nguyệt Quan của các người vốn không có Thanh Diên gì cả, đó chẳng qua chỉ là lời nói dối mà tổ tiên của cậu dùng để lừa nhiều người gia nhập đạo quan hơn mà thôi.”

        Bạch Tư Trụ cười tà, hắn ta đưa tay lên ngực Trương Thanh Phong, móc trái tim nóng hổi bỏ vào trong miệng.

        Bạch Tư Trụ chậm rãi nhai nuốt trái tim đó, hắn ta nói: “Cảm ơn cậu, Thanh Phong, cảm ơn tế phẩm của các người, cuối cùng ta và anh trai mình cũng có thể hoàn toàn hòa thành một thể. Nếu chúng ta thành công, chắc chắn công lao của cha con Trương thị các người cũng không nhỏ!”

        Dứt lời, một bức tranh trong phòng ngủ của Trương đạo trưởng đột nhiên động đậy.

        Bạch Tư Trụ mở cánh cửa này ra, rất nhanh sau đó, ánh sáng màu đỏ đã bao cả ngọn núi Tinh Nguyệt.

        Những vong linh được chôn cất qua loa trên ngọn núi này giống như cảm nhận được tiếng gọi gì đó, tất cả đều bò ra khỏi lớp bùn đất, đi về phía chân núi từng đàn từng đàn một.

        Đoàn người Hạ Diễm và Lục Bỉnh Văn chạy tới dưới chân núi, vừa lúc nhìn thấy ánh sáng đỏ bao phủ cả ngọn núi.

“Thông đạo phương Bắc đã mở ra rồi.” Lục Bỉnh Văn thấp giọng nói, “Đúng là nghiệp chướng.”

        Trong đạo quan thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng thét chói tai của những người bị lệ quỷ nhập, Hạ Diễm thấy ánh sáng đỏ kia có ngày một mở rộng, vội vàng liên hợp với mấy vị thiên sư khác đứng ở dưới chân núi niệm chú tọa trận, tạo kết giới bao cả ngọn núi lại.

 

Hết chương 96.

Bệnh Mỹ Nhân Và Minh Chủ Cưới Trước Yêu Sau – Chương 96

Ngày đăng: 19 Tháng mười hai, 2023

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên