Bệnh Mỹ Nhân Và Minh Chủ Cưới Trước Yêu Sau – Chương 98

Chương 98: Công Đức Viên Mãn….

 

         Ầm ầm …..

        Tiếng sấm sét ầm ầm như xé toạc cả bầu trời đêm, trời nhiều mây như thế nhưng vẫn không thấy một giọt mưa nào, giống như đang nghẹn một cỗ khí ẩm ướt vậy, khiến cho Hạ Diễm cảm thấy có chút tức ngực.

        Lục Bỉnh Văn mặc một thân áo bào đỏ rực, hắn nói nhỏ với Hạ Diễm vài câu, sau khi giải thích rõ ràng, lại nói tiếp: “Lát nữa em phối hợp diễn kịch với anh.”

        Hạ Diễm ngoan ngoãn nhìn Lục Bỉnh Văn, trong mắt cậu ngập tràn tin tưởng và ỷ lại, cậu nhẹ nhàng gật gật đầu, lại nắm lấy bàn tay Lục Bỉnh Văn, nói: “Được, vậy anh cũng phải cẩn thận.”

        Sau khi trở về căn hộ, vừa bước vào cửa Hạ Diễm liền ngửi thấy mùi thơm của nhang khói. Phòng khách tối đen như mực, phủ đầy ma khí dơ bẩn.

        Phòng thờ, nơi cậu đặt vô số bảo vật của mình đã bị người ta mở ra từ lúc nào.

        Nương theo ánh trăng mờ ảo, Hạ Diễm nhìn thấy rương bảo vật của mình được Lục Bỉnh Văn lập kết giới bảo vệ đã bị mở ra.

        Bên cạnh rương bảo vật có đặt mấy lọ nước hoa Bỉ Ngạn cũng bị vỡ tan tành, nước hoa đỏ tươi như máu vương đầy mặt đất, từ hương phòng lan đến tận phòng khách.

        Lúc này, trên chiếc sô pha da dê nhỏ mà Hạ Diễm thích nhất lõm xuống một khối, ly rượu vang đỏ cũng chậm rãi di động giữa không trung, cây dẫn hồn cung xinh đẹp kia đang dựng thẳng trên sô pha, nó đang bị thứ gì đó chậm rãi đùa nghịch.

        Lục Bỉnh Văn mặc áo khoác màu đen nắm tay Hạ Diễm đứng ở huyền quan, nói: “Bạch tiên sinh, chưa được chủ nhân cho phép đã tự tiện xông vào nhà người khác, làm như vậy không được lịch sự lắm.”

        Bạch Tư Trụ búng tay một cái, chậm rãi hiện thân trên sô pha.

        Hắn ta hứng thú nhìn về phía Hạ Diễm bên cạnh Lục Bỉnh Văn rồi chậm rãi nói: “Nghe nói nửa năm nay Phong Đô đại đế ở lại nhân gian vì phu nhân, hôm nay vừa thấy, quý phu nhân quả thật là đại mỹ nhân.”

        Giọng nói của hắn ta vẫn là giọng của hai người khác nhau, nhưng giọng nói của Bạch Tư Dã đã khá mờ nhạt.

 Bạch Tư Trụ giơ dẫn hồn cung lên, nói: “Chờ các người đã lâu, chỉ muốn cho các người nhìn thấy toàn bộ quá trình nó bị phá hủy.”

        Hạ Diễm và Lục Bỉnh Văn cùng nhau chạy tới cướp lại, nhưng vẫn chậm một bước, thân dẫn hồn cung phát ra kim quang nhàn nhạt, ngay sau đó đã bị ánh sáng đỏ bao phủ, đốt nó thành tro tàn.

        “Khi các người cứu vớt đạo quan kia thì ta đã sớm phá vỡ kết giới ở đây rồi.” Bạch Tư Trụ cười ha hả, nói: “Lục Bỉnh Văn, làm người đứng đầu Minh phủ lâu như vậy, sao còn nhân từ như nữ nhân vậy? Bỏ lỡ cơ hội tốt nhất, nhưng nó đã giúp tôi thay đổi số phận của mình.”

        Băng đao trong tay Lục Bỉnh Văn cắm vào bả vai Bạch Tư Trụ, vai hắn ta chảy ra dòng máu vừa đen vừa đỏ, nhưng hắn ta cũng không thèm để ý mà rút đao của Lục Bỉnh Văn ra, nhanh chóng chữa lành vết thương của mình.

        Hắn ta nói, “Ngài ngu ngốc hơn anh trai của tôi nhiều. Không có dẫn hồn cung thì cho dù ngài có mạnh đến đâu vẫn không thể giết được tôi.”

        Hắn ta ưu nhã đi tới đi lui trong phòng khách, lại gõ gõ phòng ngủ chính của Hạ Diễm và Lục Bỉnh Văn, nói: “Tôi muốn đặt cánh cửa thứ hai ở chỗ này, tôi cảm thấy, nếu yêu ma quỷ quái từ tổ ấm tình yêu của các người đi ra, nhất định sẽ có cảm giác thành tựu hơn.”

        Hạ Diễm có chút thương hại nhìn hắn ta, nghĩ đến những gì vừa rồi Lục Bỉnh Văn dặn dò, cậu phải cố gắng diễn kịch cho thật tốt, vậy nên trên mặt lại lộ ra vài phần phiền muộn.

        Nhưng Bạch Tư Trụ lại coi ánh mắt của Hạ Diễm thành khâm phục, hắn ta lắc lắc ly rượu vang đỏ, đánh giá thân thể Hạ Diễm từ trên xuống dưới, nói: “Nếu thiên địch của tôi là mỹ nhân này, vậy ông trời có dẫn tôi đi cũng không thiệt thòi gì. Lục Bỉnh Văn, chờ tôi giết chết ngài rồi sẽ kế thừa phu nhân của ngài, sau đó…… Ngày đêm hưởng dụng, mãi cho đến lúc chán thì thôi, khi nào chán, tôi sẽ đưa cậu ta đi theo ngài, ha ha ha…..!”

        Vẻ mặt Lục Bỉnh Văn âm trầm, nói: “Tiểu tử, ma vật không biết xấu hổ mà tôi gặp gần đây nhất chính là anh trai cậu.”

        Lục Bỉnh Văn dùng linh lực làm nổ tung ly rượu trên tay Bạch Tư Trụ, rượu vang đỏ tươi đổ xuống sàn nhà, hắn bay về phía trước giống như mũi tên, “Ma vật các ngươi có truyền thống thích nhòm ngó vợ của người khác à?”

        Ma khí và quỷ khí cuốn vào nhau, tiếng gầm thét phá tan cửa sổ tầng mười tám…..

        Nhân cơ hội này, Hạ Diễm lấy một lá bùa trừ tà kẹp giữa ngón tay, niệm bí pháp Lục Bỉnh Văn mới dạy cho mình: “Thiên địa huyền tông, vạn vật chi khí, thiên tà lộng bất xuất, vạn tà lộng bất khai*!”

        Một ma một quỷ lao vào đánh nhau như một cơn lốc, khiến cho tầng lầu rung chuyển như động đất, Bạch Tư Trụ đánh một chưởng trúng ngực Lục Bỉnh Văn, thấy Lục Bỉnh Văn phun ra một ngụm máu, hắn ta nhếch khóe miệng, cười to.

        Hạ Diễm vội vàng đỡ lấy Lục Bỉnh Văn, cậu lo lắng nhìn hắn, gọi: “Anh à!”

        Nhìn thấy Lục Bỉnh Văn chật vật như vậy, Bạch Tư Trụ kiêu ngạo nói: “Phong Đô đại đế cũng chỉ vậy thôi à! Vừa lúc, lấy linh lực của ngài hiến tế cho cánh cửa thứ hai của tôi đi!”

        Ngay khi Bạch Tư Trụ cho rằng mình đã nắm chắc phần thắng thì đột nhiên phát hiện mình không thể sử dụng được ma khí, mặc cho hắn ta có vận khí như thế nào cũng vậy, thân thể hắn ta giống như bị một tầng lưới sắt vô hình trùm lại, thậm chí ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.

        Lục Bỉnh Văn thấy hắn ta đã hoàn toàn bị tấm lưới vàng bao phủ, lúc này hắn mới thấp giọng cười, nói: “Rất tốt, rốt cục cũng có hiệu quả.”

        “Cái gì?!”

        “Ta biết ma tộc các người cũng hơn ba ngàn năm rồi, có bao giờ các người nghĩ tới, lý do tộc nhân mình suy bại là vì quá tự kỷ không? Lúc nào các người cũng tự cho là đúng, mới chiếm được một chút tiện nghi đã đắc chí, cho dù có tu luyện mạnh hơn nữa thì đã sao? Vẫn là loại không có đầu óc thôi.”

        Bạch Tư Trụ hoảng sợ nhìn bàn tay mình không thể sử dụng phép thuật được: “Bà nó, các người đã làm gì tôi?!”

        “Tôi không làm gì cả.” Lục Bỉnh Văn lau sạch máu nơi khóe miệng, đi tới trước mặt Bạch Tư Trụ, hung hăng đạp cho hắn ta một cước, “Tôi chỉ đặt một cái bẫy rất đơn giản, không nghĩ tới cậu thật đúng là ngu xuẩn nhảy vào. Dẫn Hồn Cung là thần khí làm từ xương cốt phượng hoàng, cậu sẽ không thật sự nghĩ rằng mình chỉ dùng một chút ma khí dơ bẩn kia là có thể dễ dàng tiêu hủy được nó chứ?”

        Vẻ mặt Bạch Tư Trụ đều viết khó có thể tin được, hắn ta thất hồn lạc phách nói: “Không thể nào, sao có thể! Vừa rồi rõ ràng cây cung kia đã bị thiêu đốt thành tro rồi mà, nhất định là ngài lừa tôi……”

        “Đó chỉ là ảo ảnh làm từ một cành cây khô, bởi vì nó được đặt cùng một chỗ với dẫn hồn cung trong một thời gian dài nên dính một chút linh khí, tôi lại biến nó thành một loại linh khí, chỉ cần cậu tiêu diệt nó thì nó sẽ lập tức biến thành một tấm lưới bao trọn lấy người cậu, hút đi tất cả ma khí trên người cậu.” Gót giày của Lục Bỉnh Văn giẫm lên lưng Bạch Tư Trụ, “Tôi còn lo lắng cậu sẽ phá hủy cục diện này, không ngờ cậu và anh trai mình chẳng khác gì nhau, cả hai đều là những tên ngu xuẩn.”

        Lúc này, Hạ Diễm mặc một thân đồ trắng đứng bên cạnh, cậu nhắm mắt niệm pháp quyết, triệu hoán dẫn hồn cung thật sự ra.

        “Dẫn Hồn Cung thật luôn được tôi mang theo bên người.” Hạ Diễm bước đến bên cạnh Lục Bỉnh Văn, “Tôi đã đến đạo quan của Triệu thị thanh tu vài lần, học được cách dùng linh lực để tạo tùy thân không gian. Từ sau khi phát hiện thiên hạ có dấu vết ma khí của đại ma để lại, tôi đã mang theo Dẫn Hồn Cung bên người cả ngày lẫn đêm. Thứ quan trọng như vậy tất nhiên là phải mang theo bên mình mới yên tâm được.”

        Sợi dây thừng màu lam buộc vào lưng Bạch Tư Trụ, hắn ta còn muốn giãy dụa, nhưng không thể làm gì được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hạ Diễm và Lục Bỉnh Văn an bài số phận mình.

        “Dù sao cũng là chỗ quen biết, để tôi chọn cho cậu một phần mộ thích hợp hơn.” Lục Bỉnh Văn nói, “Cậu không xứng đáng để chết trong khu dân cư này, cậu cũng không phải là chủ sở hữu ngôi nhà này, đừng làm bẩn mắt người khác.”

        Lục Bỉnh Văn vừa dứt lời, Mao Tiểu Quất đã biến lớn chỉ trong nháy mắt, Lục Bỉnh Văn và Hạ Diễm cưỡi lên lưng nó, tay nắm lấy Bạch Tư Trụ kéo ra ngoài giống như dắt chó đi dạo vậy.

        “A a a….” Bạch Tư Trụ gào thét giữa không trung, “Tôi không tin, tôi không tin! Tôi đã bố trí mọi thứ chuẩn xác như vậy, sao có thể bị đoán trước được chứ?!”

        Lục Bỉnh Văn khinh thường nhìn Bạch Tư Trụ, nhìn hắn ta đau đớn giãy dụa giữa không trung, Lục Bỉnh Văn xách cổ áo hắn ta lên, nói: “Tôi muốn thu hồi lời mình đã nói, cậu so với anh mình còn ngốc hơn. Hai người dung hợp thành một thể, độ ngu xuẩn đó chỉ có tăng chứ không giảm.”

        Nhưng đúng lúc này, ma khuyển Bạch Tư Trụ nuôi từ trong bụi cỏ cách đó không xa bay lên, nhào tới chỗ Mao Tiểu Quất.

        Quái thú khổng lồ xé rách da trên người Mao Tiểu Quất, Mao Tiểu Quất đau đớn đột nhiên co rúm người lại, Hạ Diễm lập tức ôm lấy con mèo, lại không cẩn thận hít vào một ít lông thú.

        Ti Ti thấy bạn mình gặp nạn, trong nháy mắt nó cũng biến thành con rắn lớn dài như con rồng, há cái miệng thật lớn cắn con ma khuyển khổng lồ kia.

        Ma khuyển ngậm lấy chủ nhân định rời đi, lại bị Lục Bỉnh Văn đâm một kiếm xuyên tâm, trong lúc giãy dụa, đoàn người giống như sao băng xẹt qua chân trời, rơi xuống vách núi cách đó không xa. Vách núi bọn họ rơi xuống chính là Tinh Nguyệt sơn, Lưu đạo trưởng ở chân núi nhìn thấy mọi người rơi xuống, ông cuống quít nói: “Làm sao bây giờ, chúng ta có thể làm gì giúp được bọn Hạ Diễm không?”

        “Nếu cứ tiếp tục làm như vậy.” Nhạc Hành Chỉ nói, “Linh khí có thể áp chế được ma khí, chúng ta kiên trì ở chỗ này chính là hỗ trợ tốt nhất.”

Giờ khắc này, Bạch Tư Trụ đã bị chém giết làm cho đỏ mắt, hắn ta nhìn chuẩn thời cơ bắt lấy cổ áo Hạ Diễm, nhanh chóng hạ xuống đất.

        “Cậu nghĩ rằng mình thực sự có thể giết được tôi à? Bạch Tư Trụ bóp cổ Hạ Diễm nói, “Không có Lục Bỉnh Văn thì cậu là cái thá gì, cậu chỉ là một con người bình thường, làm sao có thể giết chết tôi được?!”

        Hạ Diễm bị túm cổ áo không hô hấp được, cậu dùng linh lực đánh bay bàn tay Bạch Tư Trụ, hắn ta điên cuồng nhưng cũng đang suy yếu, do vừa rồi hít phải lông thú nên bệnh hen suyễn của Hạ Diễm đã lâu không phát tác đột nhiên quay lại, cậu che miệng lại, ho khan không ngừng.

        “Khụ khụ khụ ….. Khụ khụ khụ!”

        Đầu tiên Bạch Tư Trụ có chút sửng sốt, sau đó hắn ta điên cuồng cười, nói: “Ha ha ha ….. Ta quên mất, cậu còn là một bệnh nhân đáng thương.”

Hạ Diễm ho đến mặt cũng đỏ bừng, lúc này mắt cậu ngân ngấn nước, xinh đẹp đến kinh tâm động phách, cũng mong manh yếu ớt không chịu nổi.

        Nhưng vào lúc này, Lục Bỉnh Văn cầm thuốc hen suyễn thường dùng của Hạ Diễm phi thân lao đến, Mao Tiểu Quất giẫm một cước lên người Bạch Tư Trụ, trực tiếp giẫm nát cả tám cái xương sườn của hắn ta.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

        Mao Tiểu Hắc tức giận nói: “Tên khốn kiếp này, còn dám dùng máu của con người làm xương sườn, hôm nay mấy anh em chúng ta sẽ giẫm nát mi luôn!”

“Khụ khụ khụ…. Khụ khụ khụ!”

        Hạ Diễm yếu ớt nhìn Lục Bỉnh Văn, vừa mới hít được một hơi, ngực cũng ít phập phồng hơn một chút.

        Đây cũng là lần đầu tiên Lục Bỉnh Văn nhìn thấy phu nhân mình phát bệnh như vậy, vẻ hoảng hốt và lo lắng hiện rõ trong đôi mắt màu hổ phách của Hạ Diễm, hắn ôm Hạ Diễm lên, không chắc chắn lắm, hỏi: “Diễm Diễm, đỡ hơn chút nào không em?”

        Vì cấp cứu kịp thời nên Hạ Diễm đã tránh được một kiếp, cậu gật gật đầu, nhẹ nhàng túm lấy tay Lục Bỉnh Văn, dùng khẩu hình nói: “Đừng lo lắng.”

        Bạch Tư Trụ khó có thể tin được mở to hai mắt. Lúc này, Lục Bỉnh Văn cực kỳ tức giận, hắn đã sử dụng cấm chú Thực cốt toàn tâm thất truyền đã lâu, khiến Bạch Tư Trụ đau đớn vặn vẹo gào thét chói tai, sau đó hóa thành nguyên mẫu là một con sên.

        Hắn ta giận dữ quát: “Bà nó, Lục Bỉnh Văn, mi lấy đâu ra thuốc hen suyễn vậy?!”

        “Từ ngày đầu tiên kết hôn với Hạ Diễm tôi đã bắt đầu mang thuốc hen suyễn của em ấy trên người.” Ánh mắt lạnh như băng của Lục Bỉnh Văn rơi vào trên người Bạch Tư Trụ, “Mặc dù vẫn không dùng đến, nhưng tôi chỉ sợ một ngày nào đó em ấy phát bệnh thật, sợ tôi không giúp được em ấy.”

        Tuổi thọ của con người có hạn, nhưng tình yêu là vô hạn.

        Sau khi quen biết Hạ Diễm, Lục Bỉnh Văn cảm thấy thế giới dường như trở nên tốt đẹp hơn những gì hắn thấy trước đây, mà hết thảy những điều tốt đẹp đó cũng không thể nào sánh bằng đôi mắt của người hắn yêu.

        Ba ngàn năm qua hắn không học được cách yêu, nhưng sau khi Hạ Diễm xuất hiện, cậu đã dùng sự thiện lương và dịu dàng của mình dạy cho hắn biết yêu một người là như thế nào, và cảm giác được yêu sẽ ra sao.

        Tay Lục Bỉnh Văn dán lên tấm lưng đơn bạc của Hạ Diễm, truyền linh lực vào lưng cậu, qua vài giây sau, Hạ Diễm chớp chớp mắt, dịu dàng cười với Lục Bỉnh Văn, lại nhẹ nhàng cọ cọ cái đầu bông xù mềm mại của mình vào lòng Lục Bỉnh Văn.

        Cậu khàn giọng nói, “Anh ơi, em không sao.”

        Lúc nãy Hạ Diễm đã dọa lão quỷ hơn ba ngàn tuổi này sợ vô cùng, mãi đến bây giờ Lục Bỉnh Văn mới thở phào nhẹ nhõm, hắn vươn bàn tay to lớn của mình chạm vào hai má Hạ Diễm, nói: “Bảo bối à, em nghỉ ngơi một chút đi.”

        Thấy Bạch Tư Trụ còn ở ngay trước mắt, dù sắc mặt Hạ Diễm tái nhợt vẫn không muốn buông tha như cũ.

        Cậu chống tay xuống mặt đất, chậm rãi đứng lên, mỹ nhân đứng trong gió như ngọc, ngón tay thon dài như trúc. Cậu nhanh chóng cầm dẫn hồn cung lên, nhìn về phía con mồi của mình giống như bạch ưng.

        “Nếu hết thảy mọi tội ác đều bắt nguồn từ Tinh Nguyệt sơn, vậy chúng ta hãy kết thúc tất cả tại Tinh Nguyệt sơn đi.” Hạ Diễm cố gắng kéo cung, “Bạch Tư Trụ, đến lúc mi phải trả nợ rồi!”

        “Vèo” một tiếng, mũi tên được linh lực tạo thành xé gió bay đi, lao thẳng về phía ma vật Bạch Tư Trụ.

        Tóc Hạ Diễm theo động tác của cậu cũng bay lên, thân mũi tên phát ra ánh sáng vàng chói lọi, so với ánh mặt trời còn chói mắt hơn, so với pháo hoa càng rực rỡ hơn.

        Trong cơn cuồng phong bão táp đó, mũi tên của Hạ Diễm đã bắn trúng đỉnh đầu ma vật kia, còn không đợi ma vật nọ gào thét, một tia sét lóe lên, đánh xuyên qua bầu trời đêm tăm tối, mới vừa rồi trời vẫn còn u ám, bây giờ đột nhiên lại mưa to.

        Trong luồng ánh sáng dữ dội đó, tia sét kia vừa vặn bổ trúng người Hạ Diễm.

        Hạ Diễm chỉ kịp nhìn Lục Bỉnh Văn một lần cuối cùng, sau đó hóa thành một làn khói xanh tiêu tán mất.

Lục Bỉnh Văn giật mình sững sờ, hắn và đám thần sứ phi thân về phía trước, hô to: “Diễm Diễm …..”

        Các đạo sĩ ở dưới chân núi nhao nhao bái lạy mặt trời thứ hai xuất hiện trong đêm, quả cầu thủy tinh trong tay Nhạc Hành Chỉ biến thành màu vàng trong nháy mắt, sau đó lại biến thành máu đỏ tươi.

        “Đây là ông trời nhìn không nổi nữa nên mới sai thiên lôi đến đánh chết ma vật kia à?” Lý Hải Triều thở phào nhẹ nhõm: “Bà nó, ma khí tiêu tán hết rồi, cuối cùng cũng tiêu diệt được.”

        “Không phải!” Nhạc Hành Chỉ nhìn về phía quả cầu thủy tinh, “Thứ có thể giết chết ma vật kia chỉ có Dẫn hồn cung, thiên lôi vừa rồi là tử kiếp ông trời ban cho Hạ Diễm sau khi cậu ấy có công đức viên mãn! Đi, chúng ta lên đó hỗ trợ!”

        Lần cuối cùng Thiên Lôi hiện thế là một trăm năm trước.

        Động tĩnh lớn như vậy cũng quấy nhiễu Thần bốn mùa đang xem phim hoạt hình ở thần giới, Tứ Quý Thần nhấc rèm châu lên, nhanh chóng niệm khẩu quyết rồi phi thân đi tới Tinh Nguyệt quan.

        Giờ phút này Tinh Nguyệt quan vô cùng ngoạn mục, sau khi sương mù tiêu tán hết, hoa đào khắp núi rừng đột nhiên lại nở rộ vào mùa đông.

        Vô số đệ tử huyền học chạy tới rừng đào cầu nguyện cho Hạ Diễm, nhưng tìm nửa ngày rồi mà đám người Lưu lão đạo chỉ tìm được Lục Bỉnh Văn, vẫn không tìm được dấu vết của Hạ Diễm.

        Lưu lão đạo ngồi trong rừng đào, ông nâng một nắm cánh hoa đào lên, vừa khóc vừa nói: “Mệnh của đứa nhỏ Hạ Diễm này sao lại khổ như vậy chứ…..?!”

        “Khóc cái gì mà khóc!” Triệu đạo trưởng vừa gõ mõ vừa khóc, “Ông trời tự có an bài cho người tốt!”

        Hoàn toàn bất đồng với mọi người đang rơi lệ ở đây, Lục Bỉnh Văn vẫn lạnh mặt vung kiếm tìm kiếm dấu vết của Hạ Diễm trong rừng đào. Hắn tìm rất lâu, ngón tay nắm chuôi kiếm vì dùng sức quá mức mà trắng bệch.

        Gần rạng sáng, Thần bốn mùa đi tới rừng đào, nhìn thấy Lục Bỉnh Văn như phát điên tìm kiếm Hạ Diễm, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm, nói: “Hồn phách đâu, hồn phách đâu! Vì sao ngay cả hồn phách cũng tìm không thấy!”

        Mắt hắn ráo hoảnh, không có một giọt lệ nào, nhưng Thần bốn mùa lại cảm thấy ông bạn già của mình còn khó coi hơn cả khóc.

        Thần bốn mùa xông tới ngăn cản Lục Bỉnh Văn lại, không cho hắn tiếp tục tìm kiếm trong rừng đào nữa, “Lục Bỉnh Văn, huynh đừng vội.”

 Lục Bỉnh Văn tức giận nói: “Vợ tôi không còn nữa, tôi có thể không vội sao?!”

        Hắn cắm mạnh thanh kiếm của mình vào một gốc đào gần nhất, hắn dùng linh lực lớn nên vô số cánh hoa màu hồng rơi xuống vì chấn động.

        “Bộp!”

        Từ trên cây rơi xuống một quả đào nho nhỏ, Lục Bỉnh Văn nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy quả đào mật đầy đặn xinh đẹp kia.

        Trong lúc hỗn loạn, hắn còn nghĩ Hạ Diễm thích đào, vậy nên đã đưa tay nhặt quả đào lên, lại không ngờ quả đào vừa chạm vào tay hắn thì đột nhiên hóa thành một làn khói màu hồng phấn.

        Khi kết hôn, lúc trao nhẫn cưới cho Hạ Diễm. Trong nhẫn của hắn có khắc tên Hạ Diễm, trong nhẫn của Hạ Diễm khắc tên của hắn. Chiếc nhẫn này, chính là nhẫn cưới của Hạ Diễm.

        Lục Bỉnh Văn giật mình sửng sốt, lần đầu tiên trong đời hắn hiểu được cảm giác trái tim bị bóp nát là như thế nào.

 Bây giờ hắn biết phải tìm Hạ Diễm ở đâu?

        Lên trời hay xuống đất, dù sao cũng phải có hồn phách mới tìm được!

        Ngay lúc Lục Bỉnh Văn tuyệt vọng, sương khói tản đi, một cậu bé gầy yếu chừng ba bốn tuổi mặc quần áo rộng thùng thình ngồi giữa những cánh hoa đào ngước đôi mắt to tròn nhìn hắn, trên cổ tay mảnh khảnh vẫn còn đeo vòng tay bạch ngọc kia.

        Nhưng trên chiếc vòng tay bạch ngọc đó chỉ còn lại một hạt châu, những hạt còn lại đều không thấy.

“…… Này này!” Thần bốn mùa chỉ chỉ cậu bé trước mặt, nói: “Lão Lục, con trai của huynh với Hạ Diễm lớn lên giống Hạ Diễm thật đó.”

        “Nói nhảm cái gì vậy.” Lục Bỉnh Văn khó có thể tin được bước tới gần thân thể Tiểu Hạ Diễm, hắn thăm dò vươn tay về phía Hạ Diễm, gọi: “Diễm Diễm?”

Đôi mắt to màu hổ phách xinh đẹp của Hạ Diễm chớp chớp mấy cái, nhưng vẫn không trả lời hắn, cậu bé chỉ nhẹ nhàng ho khan vài tiếng.

Thấy ánh mắt Hạ Diễm mê mang, Lục Bỉnh Văn dịu dàng hỏi, “Diễm Diễm, nhớ tôi là ai không?”

        Hạ Diễm lắc đầu, bắt đầu nhỏ giọng khóc nức nở, vừa khóc vừa nói: “Hu hu…. Đây là chỗ nào vậy chú Lệ quỷ.”

 Lục Bỉnh Văn thở dài, ôm Tiểu Hạ Diễm gầy gò vào lòng, trong nháy mắt đã biến mất ngay tại chỗ.

        “Này?!” Thần bốn mùa nói, “Lục cẩu, huynh chờ tôi với! Đó là đồng nghiệp mới của tôi mà, để tôi nhìn một chút nữa thôi!”

 

Hết chương 98.

Bệnh Mỹ Nhân Và Minh Chủ Cưới Trước Yêu Sau – Chương 98

Ngày đăng: 19 Tháng mười hai, 2023

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên