Bệnh Mỹ Nhân Và Minh Chủ Cưới Trước Yêu Sau – Chương 99

Chương 99: Bé Con Hạ Diễm Và Ông Chú Lệ Quỷ……

 

    Lục Bỉnh Văn đưa tiểu Hạ Diễm trở về căn hộ, Thần bốn mùa theo sát phía sau, cùng Lục Bỉnh Văn xuất hiện ở căn hộ lộng gió.

        Vì chỗ này vừa mới đánh nhau, tổ ấm tình yêu bị tàn phá tan hoang, hệ thống sưởi ấm trong phòng cũng không còn, gió lạnh từ bên ngoài cửa sổ thổi vào, khiến cho nhiệt độ trong phòng lạnh chẳng khác gì ngoài trời.

        Lục Bỉnh Văn sợ tiểu bảo bối nhà mình bị lạnh, hắn lấy một tấm chăn nhỏ quấn cho Hạ Diễm trước, sau đó mới sửa lại cửa sổ, quét sạch ma khí còn sót lại trong nhà, cuối cùng là bật điều hòa trong phòng lên.

        Hắn ôm Hạ Diễm vẫn đứng ở cửa đi vào nhà tắm, vừa rửa bàn tay nhỏ nhắn cho vợ, vừa hỏi Thần bốn mùa vừa lướt qua trước cửa toilet: “Diễm Diễm…… Bây giờ em ấy được xem như đã thành thần rồi sao?”

        “À, ừm….. Cũng không thể tính là thành thần, nhưng cũng có thể xem như vượt qua tử kiếp.” Thần bốn mùa chỉ vào bạch ngọc châu trên cổ tay cậu bé, “Hạt châu này của huynh là bảo châu thượng cổ, lúc thiên lôi giáng xuống, sính lễ huynh đưa cho Hạ Diễm đã thay cậu ấy đỡ được một kiếp, vậy nên cậu ấy mới tránh được tử kiếp, mới có thể phi thăng.”

        Lục Bỉnh Văn có chút trầm tư nhìn về phía chuỗi hạt châu này, hắn cảm thấy mọi chuyện dường như đều được ông trời sắp đặt trước.

        Chờ Hạ Diễm rửa tay xong, hắn cẩn thận lau nhẫn cưới của Hạ Diễm, sau đó lại đeo nhẫn lên ngón tay áp út cho cậu.

        “Nó lớn quá, sẽ bị rớt đó.” Hạ Diễm nhỏ giọng nói, “Chú à, đây là nhẫn của ai, hình như không phải của mẹ cháu.”

        Lục Bỉnh Văn trầm mặc một hồi lâu, hắn cảm thấy đi nói với một đứa trẻ ba tuổi rưỡi rằng, đây là nhẫn cưới mười mấy năm sau của cậu thì nghe có chút kỳ quái, vậy nên đã bỏ nhẫn cưới vào trong một chiếc hộp nhung cất đi.

        Thần bốn mùa đưa tay sờ sờ đỉnh đầu Hạ Diễm, sau đó nói: “Diễm Diễm bây giờ là bán người bán thần, cũng sẽ bị đói đó.”

        Lục Bỉnh Văn gật gật đầu, Thần bốn mùa đưa cho Lục Bỉnh Văn một quyển “Sổ tay nuôi dưỡng Tiểu thần tiên” rồi dặn dò, “Phi Thăng cũng cần phải có thời gian, chờ cậu ấy lớn lên đến mười chín tuổi, nhớ lại tất cả những ký ức thuộc về mình, lúc đó mới xem như chính thức phi thăng thành tiểu thần tiên. Nếu không thể an ổn vượt qua khoảng thời gian đó thì từ nay về sau cậu ấy vẫn duy trì trạng thái bán thần bán người, cũng sẽ mãi mãi không nhớ nổi huynh, mãi mãi vẫn là bộ dáng chưa trưởng thành như thế này, ký ức cũng sẽ không bao giờ trọn vẹn.”

        “Sẽ không đâu.” Lục Bỉnh Văn thấp giọng nói, “Tôi tin là Diễm Diễm sẽ không quên tôi.”

        Ánh mắt Lục Bỉnh Văn dịu dàng như nước, hắn thấy Hạ Diễm vẫn luôn nhìn mình và Thần bốn mùa thì ngồi xổm xuống nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, sau đó ôm đến sofa ngồi.

        Lục Bỉnh Văn cúi đầu nói: “Bảo bối, đói không?”

        Trong mắt Tiểu Hạ Diễm vẫn còn ngân ngấn nước mắt, vì chỉ mới có ba bốn tuổi, giọng nói và chỉ số thông minh của Hạ Diễm cũng chỉ dừng lại ở ba bốn tuổi, ngay cả ký ức cũng dừng lại ở đó.

        Trên hàng mi dài vẫn còn treo nước mắt, hai má màu hồng phấn giống như một quả đào mật xinh đẹp, khiến cho cậu nhìn qua vừa đáng yêu vừa đáng thương. Dù chỉ mới hơn ba tuổi, nhưng cũng có thể nhìn ra được sau này sẽ là một tuyệt sắc mỹ nhân.

        Hạ Diễm ngọt ngào nói: “Chú Lệ quỷ, chú không đói bụng sao?”

        “…… Tôi không đói, tôi cũng không ăn trẻ em. “Lục Bỉnh Văn nói, “Chú Lệ quỷ là đầu bếp chuyên dụng của Diễm Diễm, bé con muốn ăn cái gì, chú Lệ quỷ sẽ nấu.”

        Hạ Diễm ngoan ngoãn gật gật đầu, nói: “Vậy cháu muốn uống một ly sữa nhỏ.” Hạ Diễm ba tuổi rưỡi, khả năng phát âm và logic đều đã rất rõ ràng.

        Lục Bỉnh Văn vừa mới xoay người đi vào phòng bếp làm nóng sữa, lại thấy bạn nhỏ Hạ Diễm cầm điện thoại lên, ấn dãy số điện thoại của mẹ vợ đại nhân từ mười mấy năm trước.

        Sau khi điện thoại kết nối, Hạ Diễm vừa khóc hu hu vừa cáo trạng với mẹ: “Mẹ, mẹ ơi! Con bị một chú lệ quỷ bắt đi, hu hu….. Chỗ này còn có một chú mặc áo đỏ rất kỳ quái, hu hu….”

        Diễn biến này Lục Bỉnh Văn cũng không ngờ tới.

        Mà điều khiến Hạ Diễm không ngờ tới đó chính là, số điện thoại của mẹ cậu đã đổi từ lâu, người nhận điện thoại của cậu bây giờ là một người đàn ông, còn mắng cậu một câu: “Bị điên à, nửa đêm nửa hôm, mới hai giờ sáng đã gọi điện nói khùng nói điên cái gì vậy chứ…..”

        Hạ Diễm bị dọa cho sợ hết hồn, cậu yên lặng cúp điện thoại, lại nhìn về phía chú lệ quỷ đang hâm nóng sữa và chú áo đỏ đang trải thảm cho cậu ở cách đó không xa.

        Tiểu mỹ nhân cực kỳ tủi thân, cậu buông điện thoại xuống, vẫn là nhớ mẹ, nước mắt lại lộp độp rơi xuống.

        Đúng lúc này, theo linh lực dần dần khôi phục, Mao Tiểu Quất, Mao Tiểu Bạch và Ti Ti mới biến mất cũng trở về bên cạnh cậu. Ti Ti thấy Hạ Diễm khóc thì vội vàng ngậm giấy vệ sinh bò đến bên cạnh cậu, nói: “Diễm Diễm, đừng khóc, đừng khóc nữa nha.”

 Lục Bỉnh Văn nhíu mày nói: “Ti Ti, mày đừng dọa bé con.”

 Ti Ti xoay vòng tại chỗ, nói: “Làm gì có chứ, Ti Ti tôi á hả, rất biết chăm sóc em bé đó!”

        Mới đầu Hạ Diễm chỉ nhỏ giọng khóc thút thít, nhưng khi nhìn thấy một con hắc xà to lớn như vậy thì thân thể nhỏ bé khẽ run lên, sau đó “Oa” một tiếng khóc lớn.

        “Rắn, rắn……” Hạ Diễm nhắm mắt vừa khóc vừa nói, “Rắn thật lớn….. Diễm Diễm sắp chết rồi!”

        Hạ Diễm thời thơ ấu cực kỳ sợ những loài bò sát không chân. Lần đầu tiên trong đời Ti Ti mới hiểu được cái gì gọi là “tay chân luống cuống”. Trong lúc nhất thời nó bò đi cũng không được mà đứng lại cũng không xong, chỉ biết dựng thẳng thân rắn lên nhẹ giọng nói: “Nè nè…. Diễm Diễm đừng sợ đừng sợ, Ti Ti không cắn người, tui chỉ là một con rắn cỏ nhỏ thôi.”

        Hạ Diễm lại nhìn Ti Ti một cái, nhưng vẫn nhịn không được thút thít, nói: “Vẫn là một con rắn đen lớn mà!”

        Lục Bỉnh Văn nghe Hạ Diễm khóc mà đau lòng, hắn bước nhanh đến trước mặt Hạ Diễm, ôm cậu lên, chỉ chỉ con mèo vàng nhỏ trên mặt đất, nói: “Diễm Diễm thích Miêu Miêu nhất có phải không?”

        Mèo con Diễm Diễm trong lòng hắn vừa khóc vừa gật đầu, lại nói: “Nhưng Diễm Diễm dị ứng với lông mèo.”

        Lục Bỉnh Văn đặt cậu xuống bên cạnh Mao Tiểu Quất, sau đó nhét con mèo vào lòng Hạ Diễm, nói: “Con mèo này sẽ không rụng lông, bảo bối ngoan, chơi với Miêu Miêu, chờ tôi hâm nóng sữa, uống sữa xong rồi đi ngủ nhé?”

       Thần bốn mùa thề, trong ba ngàn năm qua hắn ta chưa bao giờ nghe Phong Đô đại đế dùng giọng điệu dịu dàng như vậy nói chuyện với ai.

        Đầu óc hắn ta choáng váng, một lát sau hắn ta mới chủ động đi vào nhà bếp, vừa giúp đổ sữa ra ly vừa tấm tắc khen: “Đúng là tình yêu đích thực.”

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Tiểu Hạ Diễm trong phòng khách ngơ ngác ôm con mèo trong tay, Mao Tiểu Quất nhẹ giọng hỏi: “Chủ nhân à, cậu không nhớ chúng tôi sao?”

        Hạ Diễm ngơ ngác lắc đầu, Mao Tiểu Quất cọ cọ đầu lên người cậu, tuy vết thương trên bụng đã không còn chảy máu nữa, nhưng nhìn vào vẫn rất đáng sợ.

        “Oa…..” Lúc này Hạ Diễm mới ý thức được tình hình trước mắt có gì không đúng, “Sao Miêu Miêu có thể nói tiếng người được chứ?”

        Lục Bỉnh Văn vội vàng bế Hạ Diễm vào lòng mình, hắn nói: “Bé con đừng khóc, tiểu Diễm Diễm đáng thương, khóc đến đỏ mắt luôn này. Nếu khóc nữa, chú sẽ thả rắn ra đó.”

        Hạ Diễm hoảng sợ, sau đó áp khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên lồng ngực Lục Bỉnh Văn, ngón tay cũng nắm lấy áo sơ mi của hắn, nói: “Hu hu…. Cháu không khóc nữa.”

        Cậu tròn mắt nhìn về phía con mèo cách đó không xa, thấy Lục Bỉnh Văn hình như thật sự không có ý làm tổn thương mình, lúc này mới to gan lớn mật nhỏ giọng nói: “….. Chú Lệ quỷ, phải khử trùng mèo.”

        “Hửm?” Lục Bỉnh Văn đút cho Hạ Diễm uống nửa ly nước, “Vì sao phải khử trùng?”

        “Miêu Miêu bị thương.” Hạ Diễm chỉ vào chỗ bụng Mao Tiểu Quất vừa bị ma khuyển cắn, “Miêu Miêu sẽ đau lắm.”

        Đứa nhỏ ba tuổi rưỡi vẫn còn đang ở trong trạng thái vô cùng lo lắng, nhưng vẫn quan tâm đến động vật nhỏ bên cạnh có khỏe hay không, có cảm thấy đau hay không.

        Cậu đúng là Hạ Diễm mà Lục Bỉnh Văn đã biết, lòng lòng Lục Bỉnh Văn nhất thời ngũ vị tạp trần, hắn vào trong phòng ngủ lấy ra một hộp y tế nhỏ, dùng rượu sát trùng chỗ bị thương cho mèo, “Được rồi, chờ đến ngày mai là con mèo sẽ khỏe lại.”

        Hạ Diễm chậm rãi bò xuống khỏi ghế sa lon, sau đó lặng lẽ lẻn đến bên chú mèo, dùng bàn tay nhỏ bé sờ sờ đầu Mao Tiểu Quất, nói: “Được rồi, chúc miêu miêu ngủ ngon.”

        Thần bốn mùa tiến lại gần, dùng ngón tay chọc chọc làn da mịn màng mềm mại của Hạ Diễm, cũng không biết lão thần này tìm đâu ra một cái trống bỏi nho nhỏ, hắn ta lắc lắc trống, khẽ cười nói: “Tiểu bảo bối, để chú ôm con nhé?”

        Hạ Diễm lắc đầu, cảm thấy chú mặc đồ đỏ này còn kỳ quái hơn cả chú Lệ quỷ mặc tây trang đen nhiều, vậy nên cậu đã vùi đầu nhỏ vào trong lồng ngực Lục Bỉnh Văn: “Hu hu….”

        Hạ Diễm khẽ hừ hù mấy tiếng, Lục Bỉnh Văn tìm khắp cả nhà cũng không tìm được bình sữa.

        Ti Ti lấy bình sữa nhỏ mà Diễm Diễm đã từng chuẩn bị cho nó dùng khi nó mới vừa chui ra khỏi vỏ, nó nhẹ giọng nói: “Đại đế, hay là dùng tạm cái này trước đi?”

        Lục Bỉnh Văn đang định gật đầu thì lại nghe Hạ Diễm đang ngoan ngoãn ngồi chờ sữa trên sô pha cúi đầu nhỏ giọng nói: “Chú ơi, cháu có thể uống sữa bằng ly.”

        Hạ Diễm duỗi hai chân ra ngồi trên sô pha, áo sơ mi rộng trên người giống như váy che bắp chân của cậu lại.

        Nhìn cậu thật sự rất ngoan, ngoan đến mức Thần bốn mùa còn có xúc động muốn nuôi một đứa trẻ.

        Lục Bỉnh Văn chăm chú nhìn Hạ Diễm trong chốc lát, lục lọi trong tủ quần áo lấy ra một bộ đồ ngủ của Diễm Diễm mặc cho cậu, Thần bốn mùa biến mất trong chốc lát, khi trở về thì trong tay còn có thêm mấy bộ quần áo trẻ em xinh đẹp.

        Lục Bỉnh Văn đưa ly sữa đến trước mặt Hạ Diễm, thấy Thần bốn mùa cầm quần áo trở về thì nói: “Hai giờ sáng rồi mà còn có chỗ bán quần áo trẻ em à?”

        “Tôi dịch chuyển đến một cửa hàng bán quần áo trẻ em, sau đó để lại ba trăm đồng, cầm đi ba bộ.” Thần bốn mùa đem áo hoodie nho nhỏ khoác lên người Hạ Diễm, “Mặc đồ ngủ như vầy lỡ để vợ nhỏ của huynh vấp ngã thì phải làm sao?”

        Lục Bỉnh Văn nhìn logo lớn trên chiếc áo hoodie Hạ Diễm mặc, rốt cục vẫn nhịn không được thấp giọng nói: “Cửa hàng quần áo trẻ em mà huynh đến, giá bán một bộ đồ trẻ em khoảng 8.000 tệ, nhưng huynh chỉ để lại cho người ta có ba trăm đồng, hành vi như thế gọi là cướp bóc đó.”

        Niềm vui của trẻ nhỏ rất đơn giản, Hạ Diễm rất thích những viên đá màu sắc đính trên quần áo, cậu nhịn không được lấy tay nhẹ nhàng sờ sờ.

        Hạ Diễm kéo bảo thạch từ trên quần áo xuống, vì dùng sức quá mạnh mà thiếu chút nữa đã từ trên ghế sa lon ngã xuống đất.

        Ti Ti vội vàng bò đến bên cạnh Hạ Diễm, đỡ lấy thân thể nho nhỏ của cậu, lại dịu dàng nói: “Diễm Diễm, bảo thạch này không thể ăn được đâu nha!”

        Hạ Diễm giật mình, lại đặt bảo thạch trở lại trên bàn, nhìn về phía con rắn đen dịu dàng nói chuyện với mình.

        Rắn lớn có chút bối rối, lại có chút đau lòng, dù sao thì vừa rồi Hạ Diễm cũng bị nó dọa khóc, nó cho rằng Hạ Diễm sẽ không bao giờ thích nó nữa, nhưng nó thì vẫn rất thích Diễm Diễm.

        Mà đúng lúc này, Tiểu Hạ Diễm lại vươn tay ra, đem bảo thạch đỏ trong tay đưa cho Ti Tu.

        “Bảo thạch màu đỏ trên người rắn đen tuyền sẽ rất đẹp.” Hạ Diễm nghiêng đầu nhìn về phía Ti Ti, ánh mắt trong suốt lại dịu dàng, “Chú Rắn, cho cậu nè.”

        Ti Ti rưng rưng nhìn về phía Mao Tiểu Quất, nói: “Tui xúc động quá.”

        Lúc này, Lục Bỉnh Văn bế Hạ Diễm từ dưới sàn nhà lên.

        Hắn cầm cái thìa nhỏ, múc từng muỗng sữa đã thêm đường đút cho Hạ Diễm, nói: “Bảo bối, uống sữa xong rồi đi ngủ nhé, được không?”

        Mặc dù Hạ Diễm có chút sợ hãi đối với chú Lệ quỷ này, nhưng lại cảm thấy hình như Lục Bỉnh Văn cũng không phải là người xấu.

        “Chú ơi, có phải chú là người tốt không?” Hạ Diễm tò mò hỏi, “Có phải chú sẽ không ăn thịt người không?”

        Lục Bỉnh Văn sửng sốt, nhất thời trái tim như được xoa dịu đi không ít.

        “Ừ.” Lục Bỉnh Văn cười khẽ, nói: “Chú là một nam quỷ tốt.”

 

Hết chương 99.

Bệnh Mỹ Nhân Và Minh Chủ Cưới Trước Yêu Sau – Chương 99

Ngày đăng: 19 Tháng mười hai, 2023

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên