Chấp Ngộ – Chương 1

Chương 1:

 

Thẩm Chấp và Tịch Ngộ đã kết hôn được nửa năm, nhưng từ đó đến giờ bọn họ chỉ gặp nhau được ba lần.   

Lần gặp mặt đầu tiên bọn họ đến cục dân chính để đăng ký kết hôn, lần thứ hai là trong ngày hôn lễ, còn lần thứ ba là ngay lúc này đây, bây giờ hai người đang tham gia lễ đính hôn của em gái Thẩm Chấp.    

Nói chính xác là hôn lễ của con riêng của mẹ kế Thẩm Chấp. Mẹ Thẩm Chấp đã qua đời từ rất lâu, ba Thẩm lại một lòng một dạ lao đầu vào công việc, vậy cho nên khi còn bé người ở bên cạnh làm bạn với Thẩm Chấp nhiều nhất vẫn là bảo mẫu. Đến khi Thẩm Chấp được bảy tuổi thì Thẩm Minh Hoa tái hôn, Vương Ý Linh đã mang theo hai con gái của bà bước vào ngôi nhà vốn quanh năm quạnh quẽ.    

Lúc đầu Thẩm Chấp bảy tuổi thật sự rất hạnh phúc, cậu đã chịu đựng đủ sự cô đơn trong ngôi nhà to lớn này rồi. Ba Thẩm nói với cậu rằng, cậu sắp có một người mẹ mới, có chị gái và em gái đến sống cùng bọn họ. Trong lòng cậu có chút chờ mong và hưng phấn. Mẹ cậu ra đi khi cậu còn ngây thơ chưa biết gì, vậy nên cậu cũng không có ấn tượng sâu sắc hay nhớ nhung gì về bà. Cậu chỉ mơ hồ cảm thấy trong trong tim mình thật trống trải. Thế nhưng, cậu sẽ nhanh chóng một người mẹ mới, thậm chí còn có một chị gái một em gái đến làm bạn với mình. Cậu rất mong chờ, còn cho rằng bọn họ sẽ trở thành một gia đình hạnh phúc giống như những bức tranh cậu đã từng nhìn thấy.

Vương Ý Linh là một phụ nữ rất khôn khéo, sau khi chồng trước qua đời, một mình bà mang theo hai đứa bé gian nan sống qua ngày. Vất vả lắm mới bắt được cọng rơm cứu mạng là Thẩm Minh Hoa, vậy nên làm sao có thể dễ dàng buông tay cho được. Thẩm Minh Hoa coi trọng sự nghiệp, đối với những việc vặt trong gia đình không bao giờ quan tâm, tai lại thích nghe lời ngon ngọt, chuyện trong nhà Vương Ý Linh nói cái gì là tin cái đó.    

Trong cuộc hôn nhân lần thứ hai này ai cũng đều cảm thấy hài lòng, chỉ có tiểu Thẩm Chấp là cảm thấy mình bị lừa, tất cả mọi thứ đều khác xa những gì cậu tưởng. Người mẹ này không đọc truyện hay dỗ cậu ngủ mỗi đêm, chị và em gái cũng không bao giờ dẫn cậu đi chơi cùng. Thậm Chí các cô còn mang theo địch ý với cậu, dùng những thủ đoạn trẻ con nhưng lại vô cùng tàn nhẫn trêu chọc cậu, cướp hoặc phá hư đồ chơi cùng và tranh của cậu. Đối với mấy chuyện này Vương Ý Linh cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua, thậm chí còn đứng ngoài quan sát như đang xem kịch vui.    

Mọi thứ dường như đang biến thành phiên bản cô bé lọ lem thời hiện đại. Nhưng Thẩm Chấp vẫn là Thẩm Chấp. Ngay lần đầu tiên cậu cảm nhận được người ta có ác ý với mình thì cậu đã xây cho mình xây bức tường thành và mặc áo giáp vào. Cậu đối xử với mọi người ngày càng xa cách lạnh lùng, cậu thờ ơ lạnh nhạt nhìn hai chị em kia làm những trò hề thấp kém bằng ánh mắt ngập tràn sự lạnh lẽo và khinh thường. Cậu càng không coi ai ra gì, càng kiêu ngạo thì các cô càng muốn xé nát vẻ bề ngoài bình tỉnh kia của cậu, bọn họ chọc giận cậu, khiêu khích cậu, muốn thấy dáng vẻ tức tối điên cuồng của cậu. Nhưng Thẩm Chấp vẫn cứ thờ ơ như vậy, phần lớn thời gian cậu sẽ phớt lờ bọn họ, nhưng một khi bị cướp cái gì thì sẽ tự mình lấy trở lại.    

Dù sao thì Thẩm Chấp vẫn là con ruột của Thẩm Minh Hoa nên bề ngoài các cô cũng không dám làm gì quá mức. Chỉ có điều, ở trong mắt Thẩm Minh Hoa thì Thẩm Chấp càng ngày càng không biết nghe lời, chuyện gì cũng đều tự mình quyết định, còn đối với người trong gia đình thì cứ lạnh nhạt thờ ơ, tách biệt hẳn với gia đình này. Nhất là sau khi cậu trưởng thành, cậu hoàn toàn làm ngơ tất cả những sắp đặt và ý kiến của gia đình, nhất quyết đăng ký học chuyên ngành mỹ thuật, nhất quyết trở thành một họa sĩ minh họa vô dụng, không chịu đến công ty gia đình làm việc.    

Nhiều năm như vậy nhưng Thẩm Chấp chỉ nghe theo lời sắp đặt của Thẩm Minh Hoa một lần duy nhất, đó chính là kết hôn với Tịch Ngộ. Khi đó kinh tế thị trường đang khủng hoảng, rất nhiều công ty phải đứng trước những nguy cơ lớn nhỏ khác nhau, có cơ hội dựa vào cây đại thụ thì tất nhiên Thẩm Minh Hoa sẽ không bao giờ từ bỏ rồi. Mà Tịch Ngộ đối tình yêu và hôn nhân cũng chẳng có yêu cầu gì, từ lâu ông đã biết những chuyện này bản thân anh không thể làm chủ được, lúc ấy anh vừa tiếp nhận công ty, cần phải đảm bảo vị trí của mình vững chắc hơn.    

Chị kế Thẩm Tuệ Viện đã kết hôn vào hai năm trước, em kế Thẩm Tuệ Nhân thì đang yêu đương nồng nhiệt với bạn trai, vậy nên tất nhiên chuyện đó sẽ bị đẩy lên đầu Thẩm Chấp. Nhưng Thẩm Chấp lại đồng ý ngay lập tức, cậu và Tịch Ngộ gặp mặt đi đăng ký kết hôn rồi lo liệu hôn lễ, sau đó là chuyển ra khỏi cái nhà này.    

Ấn tượng của Tịch Ngộ về Thẩm Chấp rất ít, chỉ dừng lại ở mức biết cậu là “Một người đẹp trai nhưng lạnh nhạt”. Đẹp trai ở đây là thật dễ nhìn, chứ không phải kiểu đẹp kinh diễm động lòng người, nét đẹp mang theo sự an tĩnh, không sắc sảo nhưng lại xa cách, thậm chí, nhìn cậu khiến cho người ta có cảm giác mình cách cậu rất xa, cách cả mặt hồ tĩnh lặng không một chút gợn sóng, mà hồ nước đó rộng lớn đến mức mãi mãi không bao giờ vượt qua được, chỉ có thể đứng ở bờ bên này trông về nơi xa nhìn vẻ mỹ lệ đó lớn lên từng ngày. Nhất là đôi mắt của cậu, một đôi mắt màu nâu sẫm, như thể mọi ồn ào náo động bên ngoài không thể nào làm xáo trộn sự tĩnh lặng đó trong mắt cậu được.    

Lúc Tịch Ngộ nhìn thấy Thẩm Chấp ở dưới lầu công ty, trong lòng anh vẫn còn nghĩ, thật là đẹp.    

Thẩm Chấp nhìn thấy thân ảnh đã gần nửa năm rồi chưa từng xuất hiện, hô hấp của cậu không tự chủ được ngừng lại trong chớp mắt, dường như có gợn sóng trong đôi mắt bình tĩnh đó, nhưng lại bị cậu che giấu rất nhanh.    

Ngay cả nói chuyện cũng không có, hai người cứ như vậy cùng nhau lên xe đi đến lễ đính hôn của Thẩm Tuệ Nhân.    

Mặc dù lễ đính hôn này là minh chứng cho tình yêu trong mắt Thẩm Tuệ Nhân, nhưng vẫn không tránh khỏi số phận bị biến thành chợ giao dịch vì quan hệ và lợi ích. Ngoại trừ bạn bè thân thích ra thì phần lớn là các đối tác làm ăn của ba Thẩm, dù sao thì đó cũng là nhà vợ của Tịch Ngộ mà, ai không muốn đến để tỏ ra thân thiết.    

Hai người vừa đến không lâu đã tách ra. Tất nhiên là Tịch Ngộ sẽ trở thành trung tâm của đám đông, bọn họ yến tiệc linh đình, mỉm cười chào đón những khuôn mặt tươi cười. Thẩm Chấp tìm một nơi hẻo lánh không ai chú ý đến ngồi xuống, cậu bưng một ly nước trái cây, ánh mắt cậu chăm chú nhìn theo bóng dáng người nào đó. Đây là cơ hội hiếm có để cậu có thể nhìn anh mà không cần phải kiêng kỵ gì.    

Dường như anh lúc nào cũng ưu tú như vậy, ở bất kỳ nơi nào cũng đều tỏa sáng, Thẩm Chấp chỉ cần liếc mắt một cái là có thể tìm được anh giữa đám đông. Mỗi lần anh nâng ly, mỗi lần anh gật đầu, mỗi lần anh xoay người, làm gì anh cũng đều điềm tĩnh và ưu nhã, khuôn mặt anh, các khớp xương trên người anh, giọng nói của anh…. Tất cả dường như được phát triển đặt biệt theo sở thích của Thẩm Chấp vậy.    

Anh luôn mỉm cười với những người khác, có thể là thật cũng có thể là giả, nhưng hầu như anh chưa bao giờ cười với cậu. Bỗng nhiên Thẩm Chấp cảm thấy có chút tủi thân.    

Cậu mải mê nhìn theo bóng dáng Tịch Ngộ nên không chú ý tới Thẩm Tuệ Viện đang ngồi bên cạnh mình. Chỉ khi giọng nói giả tạo và sắc nhọn của Thẩm Tuệ Viện vang lên, lúc đó Thẩm Chấp mới hồi phục lại tinh thần, cậu thu hồi ánh mắt si mê của mình về, trở lại bộ dáng bình tĩnh và lạnh lùng như thường ngày.    

Thẩm Tuệ Viện lại một lần nữa khoe khoang cuộc sống hạnh phúc của mình và tình yêu hoàn hảo đẹp đẽ của em gái, Thẩm Chấp cũng mặc kệ cô ta, ngay cả liếc nhìn một cái cậu cũng lười. Thẩm Tuệ Viện cậu như vậy thì tức đến nghiến răng, dường như vừa rồi mới thấy cậu cứ nhìn Tịch Ngộ nên đã nói: “Hứ, dù cho có kết hôn rồi thì sao, đúng là bây giờ tìm được người sống mòn mỏi một mình chờ chồng chết cũng không được mấy ai. Tao còn nghe nói, hàng đêm có không ít người bò lên giường của Tịch tổng đó.” Nói xong còn nhìn cậu với ánh mắt trào phúng và rất hả hê.    

Dù bề ngoài Thẩm Chấp đã cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng khi nghe thấy những lời như vậy thì trong lòng cậu bỗng cảm thấy khó chịu như ngạt thở. Lúc nào cậu cũng quan tâm đặc biệt với những chuyện có liên quan đến Tịch Ngộ, huống chi cuộc hôn nhân này thật sự chỉ là trên danh nghĩa, hai người bọn họ vẫn như người xa lạ giống ngày xưa. Cậu che giấu bi thương trong lòng, lạnh lùng liếc mắt nhìn Thẩm Tuệ Viện rồi nhẹ nhàng mỉm cười, lãnh đạm noi: “Trên giường ai mà không có mấy người?” Nói xong thì chuyển đề tài, “Có tâm tư nhọc lòng đi quản chuyện của người khác, còn không bằng để ý đến ông chồng trăng hoa của mình nhiều thêm một chút.”    

Thẩm Tuệ Viện tức giận rời đi. Thẩm Chấp ngẩng đầu lên thì không thấy Tịch Ngộ đâu nữa, cậu định đứng dậy đi tìm, vừa quay người lại thì phát hiện Tịch Ngộ đang đứng tựa người bên cửa sổ nhìn mình. Bàn tay với những khớp xương rõ ràng đang cầm một ly Champagne, ánh mắt anh nhìn cậu sâu thẳm, cái nhìn đó giống như đang xem xét Thẩm Chấp vậy, trên môi còn nở nụ cười như có như không.    

Đột nhiên Thẩm Chấp có chút chột dạ, vì cậu vừa mới nói câu: “Trên giường ai mà không có mấy người?”, mặc dù ngay từ đầu bọn họ đã thỏa thuận không can thiệp vào cuộc sống của nhau, nhưng cậu vẫn cảm thấy khó chịu vì có thể bị hiểu lầm. Mà cậu cũng đi giải thích cũng không tiện.    

Tịch Ngộ không hỏi gì, anh nhấp một miếng rượu trong ly, dùng giọng điệu hết sức bình thường nói với cậu: “Đợi lát nữa tôi đưa cậu về.”    

Hai người yên lặng trầm mặc ngồi trên băng ghế sau. Lúc hỏi địa chỉ, Tịch Ngộ có chút kinh ngạc, anh không ngờ Thẩm Chấp vẫn luôn ở trong ngôi nhà tân hôn của bọn họ. Sau khi hai người nhận giấy đăng ký kết hôn xong, căn nhà đó cũng chỉ là hình thức che mắt, căn nhà đó là Thẩm Chấp chọn, cũng chuẩn bị một chìa khoá khác cho anh, gởi cho anh bằng chuyển phát nhanh dù hai người bọn họ đang ở cùng một thành phố.    

Tịch Ngộ có uống một chút rượu, nhìn Thẩm Chấp ở trong bóng đêm càng ngày càng đẹp, anh cảm thấy mình có chút say, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại câu nói kia, “Trên giường ai mà không có mấy người?”, thế là dứt khoát nhắm mắt lại tựa vào chỗ ngồi phía sau nghỉ ngơi.    

Thẩm Chấp thấy anh ngủ thì mới có can đảm đưa mắt nhìn khuôn mặt người ngồi bên cạnh, vất vả lắm bọn họ mới gặp mặt được một lần, cậu muốn được nhìn nhiều thêm một chút. Trừ ngày hôn lễ đó ra thì đây là ngày bọn họ ở chung với nhau lâu nhất. Nghĩ như vậy, đột nhiên Thẩm Chấp hi vọng Thẩm Tuệ Nhân có thể đính hôn thêm vài lần nữa cũng không tệ.    

Căn nhà nằm ở một vị trí hết sức bình thường, có ba phòng ngủ và một phòng khách, vừa vặn đủ cho hai người sống. Thẩm Chấp vẫn luôn sống ở chỗ này, cậu sống ở đây vì ngoại trừ ý nghĩa đặc biệt nào đó thì còn vì cậu không có chỗ nào khác để ở. Sau khi đi làm rồi cậu chưa bao giờ xin tiền Thẩm Minh Hoa, mà với tiền lương của mình thì căn bản không mua nhà nổi, sau khi ra riêng thì cậu cũng chỉ có mỗi nơi này có thể ở.    

Tịch Ngộ cùng cậu xuống xe. Thẩm Chấp cho là anh muốn nhìn căn nhà một chút, không ngờ anh lại nói đêm nay muốn ngủ lại chỗ này, cậu vừa khẩn trương vừa kích động, ngay cả nói chuyện cũng không được trôi chảy.    

Tịch Ngộ thấy bộ dáng cậu cứ như đang muốn nói lại thôi, không hiểu tại sao anh lại nghĩ tới câu nói kia “Trên giường ai mà không có mấy người?”. Mặc dù mình làm như vậy thì có chút vi phạm tinh thần hợp đồng, lại có chút như cố tình gây sự, nhưng như thế anh lại càng thêm quyết tâm đêm nay phải ở lại chỗ này.    

Phong cách bài trí trong nhà hoàn toàn không giống cảm giác lạnh lùng mà Thẩm Chấp mang lại cho người ta, ngược lại còn có chút ấm áp và tràn đầy hơi thở cuộc sống. Cũng không cẩn thận tỉ mỉ sạch sẽ gọn gàng như cách ăn mặc của Thẩm Chấp, trong phòng khách có rất nhiều tập tranh và giấy viết bản thảo, chúng nằm rải rác trên bàn trà và sofa.    

Tịch Ngộ nói muốn đi tắm, Thẩm Chấp cũng không thèm dọn dẹp mà chạy đi lấy một bộ đồ ngủ cho anh. Đây là đồ cậu chuẩn bị sẵn từ lúc đầu, không ngờ có ngày lại dùng đến. Để tránh bị hiểu lầm, cậu còn cố ý giải thích rõ ràng rằng, “Đây là đồ mới chưa từng mặc qua.”    

Bây giờ Thẩm Chấp rất khác với ngày thường Tịch Ngộ nhìn thấy, cảm giác xa cách biến mất, cậu trở nên sinh động, đáng yêu và thú vị hơn rất nhiều. Nhìn thấy Thẩm Chấp khẩn trương đến mức tay chân không biết để đâu cho phải, Tịch Ngộ thầm nghĩ, có phải tối nay mình hơi quá đáng không, hôn nhân của bọn họ vốn dựa trên nguyên tắc không can thiệp quấy rầy nhau, không can thiệp vào chuyện của nhau. Cuối cùng anh từ bỏ ý định tiếp tục trêu cậu nữa, nói: “Đêm nay tôi ngủ ở phòng khách.”    

 “Ừ, được.” Trong lòng Thẩm Chấp không biết là mình đang cảm thấy nhẹ nhõm hay thất vọng nhiều hơn nữa, nhưng dù là thế nào đi nữa thì hôm nay cũng là một ngày đáng giá để cậu hồi tưởng.    

Tịch Ngộ tắm rửa xong thì bước vào phòng.    

Sau khi bình phục tâm tình rồi Thẩm Chấp cũng lấy quần áo đi tắm, nhìn quần áo bẩn Tịch Ngộ cởi ra bỏ vào cái sọt bên cạnh mà làm sao cũng không thể dời mắt đi được.    

Cuối cùng Tịch Ngộ lén lút cầm áo sơmi và cà vạt của Thẩm Chấp về phòng mình, cậu cảm thấy vô cùng xấu hổ, cảm giác mình làm như vậy có chút biến thái, nhưng cũng không khỏi kích động.    

Chỉ một đêm đêm thôi, sáng mai cậu sẽ trả về ngay, chắc anh ấy sẽ không phát hiện đâu.    

Tắt đèn, Thẩm Chấp lên giường nằm. Cậu quấn cà vạt lên cổ tay mình hết vòng này đến vòng khác, sau đó thắt lại thành một cái nút thật chặt, tim cậu đập càng lúc càng nhanh, khuôn mặt cậu đỏ bừng vì xấu hổ và hưng phấn. Cậu ôm áo sơmi vào trong ngực, vùi cả khuôn mặt mình vào trong đó. Tịch Ngộ rất ít khi dùng nước hoa, nhưng Thẩm Chấp vẫn có thể ngửi được trên người anh một loại khí tức đặc biệt khiến cho người ta phải trầm mê. Hiện tại cậu đang tham lam hấp thu loại khí tức này, cậu tưởng tượng mình đang nằm trong lòng Tịch Ngộ, cơ thể cậu hưng phấn đến phát run.    

Thẩm Chấp ngậm lấy môi dưới theo bản năng, đầu lưỡi ngọ nguậy mút lên mút xuống. Đây chính là thói quen mà Thẩm Chấp xấu hổ không dám mở miệng nói ra, cũng chẳng biết có phải vì khi còn bé cậu thiếu thốn tình thương của mẹ hay không, nhưng đến giờ cậu vẫn còn giữ lại thói quen đó, trong khi những người khác thì chỉ dừng lại ở giai đoạn trẻ nhỏ. Hàng đêm nếu cậu không ngậm và mút thứ gì đó trong miệng thì không có cách nào yên tâm chìm vào giấc ngủ, sau khi ngủ rồi cũng sẽ thỉnh thoảng mút mút môi mình mấy cái. Cậu cũng đã từng cố gắng sửa thói quen này, nhưng chưa lần nào thành công cả, chỉ có thói quen nhỏ đó mới có thể làm cho cậu ngủ yên, vậy nên cậu cũng cứ mặc kệ, không còn quá nghiêm khắc với bản thân mình nữa.    

Được khí tức của Tịch Ngộ bao trùm, cậu cảm thấy vừa thỏa mãn lại vừa ấm áp. Tựa hồ như nghĩ đến điều gì, cậu buông môi dưới của mình ra, sau đó chậm rãi ngậm một góc cổ áo sơmi, mặt cậu bỗng nóng như lửa đốt.    

Đêm nay cậu ngủ say đến lạ thường, khi tỉnh dậy thì thời gian đã không còn sớm nữa. Cà vạt vẫn còn quấn nơi cổ tay, áo sơmi cũng bị cậu ôm chặt vào trong ngực, môi dưới vẫn bị ngậm trong miệng như trước đây. Nhớ tới Tịch Ngộ, cậu vội vàng cởi cà vạt xuống rồi chạy ra khỏi phòng, khi thấy Tịch Ngộ vẫn chưa đi, trong lòng cậu thở phào nhẹ nhõm, cậu cảm thấy sáng nay thật vui vẻ.    

Tịch Ngộ đã thay quần áo xong, chắc là có người đưa tới, anh đang ngồi ăn điểm tâm ở bàn ăn, bên cạnh còn bày một phần cho Thẩm Chấp.    

Đầu tóc Thẩm Chấp có chút lộn xộn, trên áo ngủ in hình nhân vật phim hoạt hình, vẻ mặt vẫn còn mang theo bộ dáng ngơ ngác như trẻ con lúc vừa tỉnh ngủ, bỗng dưng Tịch Ngộ cảm thấy đáy lòng mình mềm nhũn. Thật đáng yêu.    

Lúc đầu, khi đã hoàn toàn tỉnh táo lại vào buổi sáng, Tịch Ngộ nghĩ lại chuyện tối qua và cảm thấy hơi hối hận, anh tự hỏi có phải hành động đêm qua của mình điên rồ quá không, chỉ vì một câu nói như vậy mà lập tức chạy đến ngủ lại à. Nhưng bây giờ anh cảm thấy, ngủ ở chỗ này một đêm mà nhìn thấy được Thẩm Chấp không giống bình thường như vậy, cảm giác cũng không tệ lắm.    

Thẩm Chấp đến gần một chút, cậu có chút thấp thỏm nói, “Tôi giặt quần áo sạch sẽ giúp anh rồi đưa qua.”    

Vẻ mặt Tịch Ngộ vẫn không có gì thay đổi, “Không cần đâu, đến lúc đó tôi cho người tới lấy là được.”    

Thẩm Chấp thở phào nhẹ nhõm, chắc là anh không phát hiện quần áo bị lấy đi.    

Thế nhưng, vẻ mặt của Tịch Ngộ vừa rồi vẫn còn rất bình thường, thậm chí còn mang theo một chút dịu dàng, vậy mà bây giờ lại đột nhiên biến sắc, nhìn thẳng vào mặt cậu.    

Rõ ràng căn nhà này chỉ có dấu vết của một người sinh sống, tối qua Tịch Ngộ đã dẹp bỏ đi ý nghĩ trên giường Thẩm Chấp có người khác. Nhưng khi Thẩm Chấp đến gần anh mới nhìn rõ, môi Thẩm Chấp thật đỏ, môi dưới còn có chút sưng, rõ ràng là bị người ta ngậm lấy. Anh không thể phủ nhận rằng bộ dáng Thẩm Chấp thế này nhìn cực kỳ mê người, nhưng tâm tình vừa mới tốt lên một chút giờ đã biến mất.    

Lúc Thẩm Chấp ý thức được anh hiểu lầm cái gì thì rất muốn giải thích, thế nhưng lại nói không nên lời, cậu không thể nói đó là tự mình ngậm lấy cho nên mới bị sưng. Mỗi sáng thức dậy cậu đều chườm đá cho môi dưới, nhưng hôm nay gấp quá nên quên mất chuyện này.    

Cậu nghĩ một hồ mới ngập ngừng mở miệng: “Tôi. . . Tôi bị dị ứng một chút.”    

Tịch Ngộ không nhìn cậu nữa, anh để đũa xuống, chậm rãi lau miệng mình, một hồi lâu sau mới lãnh đạm trả lời lại một câu: “Thật à?”

Hết chương 1.

Chấp Ngộ – Chương 1

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên