Chấp Ngộ – Chương 10

Chương 10.  Phiên ngoại 2: Thư Tình.

Thư Tình của Tịch Ngộ (Phần 1)

【 Bối cảnh: Vào mùa đông, không lâu trước ngày Thẩm Chấp bị cảm vì ăn quá nhiều kem】

Gởi bạn học Thẩm Chấp thân mếm lớp 10/3:

Đầu tiên là cảnh cáo em lần nữa không được phép ăn kem khi trời lạnh.

Sau đó anh muốn nói là mình rất nhớ em.

Hôm nay anh đi ăn cơm trưa với những người hợp tác cùng hạng mục, đi ngang qua quán lần trước chúng ta cùng nhau ăn cơm, bỗng dưng cảm thấy nhớ em vô cùng. Cảm thấy thời gian một ngày sao dài quá, mà một ngày chúng ta chỉ có thể gặp mặt một lần, một lần cũng chưa tới 16 giờ. Lần cuối cùng anh oán hận với thời gian như thế là thời mình còn đi nhà trẻ. Ngày mai em có muốn đến văn phòng của anh không? Em không cần phải ngại, bọn họ ai cũng ước gì em ở đó luôn, vì lúc em ở đó anh sẽ không la mắng ai hết.

Em có đang nhớ đến anh không? Anh vừa mới nghĩ đến một câu hỏi vô cùng vô lý, mặc dù vô lý nhưng vẫn nhịn không được muốn hỏi em một chút: Bây giờ em nhớ anh nhiều hơn hay là yêu anh nhiều hơn?

Anh thấy sắp đến thời kỳ “Thất niên chi dương” rồi. Em có cảm giác thế không? Dù sao thì anh không có.

  • Thất niên chi dương: Khi hai người yêu nhau, nếu bọn họ vượt qua ngưỡng 7 năm thì có thể xem như sẽ bên nhau trọn đời, còn nếu không vượt qua được thì sẽ chia tay và không bao giờ tái hợp.

Cũng không cho phép em có.

Anh chỉ đang lo lắng suy nghĩ là, không biết mình có nên đi bảo dưỡng đôi tay này hay không.

Thậm Chí anh nghĩ mãi vẫn không hiểu được, vì sao hai người lại trở nên lạnh nhạt chỉ vì họ ở bên nhau một thời gian dài như vậy. Điều đó hoàn toàn không đúng với anh. Anh đã từng nhìn thấy người đàn ông say khước chết đi khi tay vẫn còn ôm bình rượu, thấy những người đã vào bệnh viện rồi vẫn lén lút trốn đến nơi hẻo lánh để hút thuốc, thấy kẻ nghiện bỏ mặc cuộc sống của mình trầm luân. Anh cảm thấy tình yêu cũng giống vậy. Anh nghiện em mất rồi. Thời gian càng dài càng khó bỏ được. Đã có ai cai được khi đã nghiện một thời gian dài đâu chứ?

Có phải anh đã so sánh tình yêu chúng ta với một thứ không tốt không? Nhưng sự thật cũng giống như vậy. Chắc chắn là em hiểu được ý anh.

Nhưng mà, em vẫn không được nghiện ăn kem vào mùa đông được.

Mấy đêm rồi em không gần gũi anh vì hay ho khan vào buổi tối, khiến anh cảm thấy rất khó chịu. Anh có cảm giác giống như mình vô duyên vô cớ mọc thêm ra một ngón tay vậy. Thậm Chí anh còn nhịn không được nghĩ, có phải em có thể thay đổi gen của anh từ nhận thức và tư tưởng hay không.

Em cũng không biết anh đang suy nghĩ lung tung cái gì đúng không? Ừm, bản thân anh cũng không biết nữa, anh đã như thế này kể từ khi bắt đầu ở bên cạnh em rồi. Em không được phép cười đâu đấy.

Nhưng mà khi nghe tiếng ho khan khiến đêm đêm em ngủ không ngon thì anh lại đau lòng, lúc em ho, trong lòng anh khó chịu như bị ai nhéo một cái vậy. Thế cho nên, em hãy để dành tất cả kem ly đó đến mùa hè hẳn ăn, có được không em? Anh sẽ giám sát em đó, sẽ không bao giờ lưu tình đâu.

Từ trước cho tới nay anh chưa bao giờ nghĩ nhiều như vậy, nhưng khi đêm xuống em ngủ không ngon thì anh lại bắt đầu sợ bệnh tật, dù đó chỉ là một đợt cảm lạnh nho nhỏ. Anh nhịn không được nghĩ, đợi đến khi chúng ta già đi, chỉ cần cảm nhẹ thôi cũng trở thành uy hiếp lớn đối với chúng ta. Lúc trước mấy chữ sinh lão bệnh tử đối với anh hết sức bình thường. Nhưng khi anh nghĩ đến những từ này có liên quan đến em thì lại trở nên không bình thường, thậm chí anh còn không kìm được sự sợ hãi trong lòng mình. Anh muốn được em an ủi một chút, muốn được ôm em vào lòng, muốn được hôn em, muốn cảm nhận được nhiệt độ và sự run rẩy của em lúc nằm dưới người anh. Bây giờ đã nghĩ đến rồi. Đêm nay được chứ?

Nhưng không thể, bây giờ em đang bị cảm, đêm nay phải ngủ thật ngon mới được. Mặc dù anh rất muốn nhưng vẫn không được, nên em có thể sờ sờ anh một chút được không?

Từ nay về sau chúng ta sẽ đi leo núi vào cuối tuần, và cũng sẽ sống lâu trăm tuổi.

Tịch Ngộ lớp 12/1.

Thư tình của Tịch Ngộ (Phần 2)

【 Bối cảnh: Hai người sống với nhau bạc đầu giai lão, Thẩm Chấp qua đời 】

Thẩm Chấp thân mến:

Anh không được khỏe lắm.

Anh cảm thấy rất khó chịu. Em có thể an ủi anh một chút không?

Dạo gần đây mắt anh càng ngày càng kém, bây giờ viết xuống nhưng lại đọc không rõ nữa, chắc có lẽ là chữ của anh rất nguệch ngoạc và lộn xộn, sợ em sẽ trách anh mất. Nhưng anh biết tính em rất tốt, cho đến tận bây giờ em vẫn chưa trách móc anh bất cứ chuyện gì. Đây có lẽ là lá thư cuối cùng của anh, vì anh viết xong em cũng không đọc cho anh nghe tiếp được nữa, tính tình anh không giống em, không tốt chút nào, em không đọc anh sẽ làm loạn đấy. Vậy cho nên, lá thư cuối cùng này coi như em nợ anh, ta chờ em đến đọc cho anh nghe.

Mỗi ngày em đều hiện diện trong cuộc sống của anh nên hoàn toàn không nhận ra em đang già đi. Khi anh nhìn thấy bức ảnh chụp em khi còn trẻ trên bia mộ, lúc đó anh mới phát hiện, chúng đều đã già thật rồi.

Sinh lão bệnh tử, anh biết đó là lẽ thường tình, nhưng bây giờ anh lại hận bốn chữ này vô cùng. Tất cả mọi người ai cũng nói rằng, già rồi, sống lâu nên cái gì cũng xem nhẹ, đối mặt với cái gì cũng sẽ thong dong bình tĩnh. Anh nghĩ, những người có thể nói ra những lời đó là bởi vì họ không có một Thẩm Chấp của riêng mình. Anh đã đủ già, đã đến lúc xuống mồ rồi, nhưng anh lại không xem nhẹ một chút nào.

Mấy ngày sau khi em đi, anh thường có cảm giác rất tủi thân, nhưng lại nhịn không được tức giận, luôn cảm thấy có ai đó nợ mình, nhưng anh lại không biết đi đòi nợ ai. Ai có thể trả được cho anh một Thẩm Chấp chứ.

Anh có chút hối hận, sao trước đây không nuôi con chó con mèo gì đó trong nhà, ít nhất thì bây giờ nó có thể chia sẻ một phần trống trải và yên tĩnh trong ngôi nhà này. Chỉ có mấy chậu hoa trên ban công em chăm sóc cẩn thận năm nay lại không mở hoa, như thể bọn chúng cũng ra đi cùng em vậy. Em thật sự không để lại gì cho anh cả ngoại trừ bản thân anh.

Anh rất muốn ôm em một cái.

Gần đây anh cứ nhớ lại khoảng thời gian chúng ta mới quen nhau, anh chưa từng quên đi dù chỉ là một chút, như thể nó mới diễn ra vào ngày hôm qua vậy. Em đẹp như thế nhưng dáng vẻ thì lại giống như không lưu tâm đến bất cứ điều gì, vậy mà em lại rất thích khóc trước mặt anh.

Trước đây anh đã mừng thầm trong lòng, như thể đó là bằng chứng cho thấy em vô cùng quan tâm đến anh. Nhưng bây giờ khi nghĩ đến những lúc em khóc, trong lòng anh khó chịu vô cùng. Anh không nên làm em rơi nước mắt, dù vui hay buồn gì cũng vậy, anh không nên để em khóc. Bởi vì hai ngày qua anh đã khóc đủ nhiều rồi, anh nghĩ đến lúc chúng ta vui vẻ trước kia, nghĩ đến bây giờ chỉ mình anh cảm thấy thật tủi thân. Khi khóc, nơi khóe mắt anh cảm thấy mặn chát, trong lòng đau đớn và tuyệt vọng vô cùng. Anh không nên để em khóc.

Mấy chục năm bên cạnh em là hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời anh. Anh không kìm được muốn cùng em rời đi, nhưng đồng thời anh cũng rất sợ hãi, chờ anh đi rồi chuyện của chúng ta cũng sẽ thật sự kết thúc. Anh không nỡ.

Mỗi lúc trời tối là khoảng thời gian hiếm hoi anh có thể bình tĩnh trở lại, không tủi thân cũng không phẫn nộ, chỉ là, trong lòng anh trống rỗng và khó chịu quá. Anh ao ước được sinh ra ở thời đại con người còn ngu muội, bọn họ tin vào linh hồn, tin vào luân hồi, họ có thể tìm thấy được hai từ hi vọng bên trong cái chết. Thậm chí anh còn có hi vọng ích kỷ và hoang đường rằng, cái gọi là khoa học mà chúng ta nắm giữ bây giờ đều là giả dối, chờ anh đi rồi sẽ nhìn thấy em đang chờ anh. Nếu em có thể chờ anh, vậy em nhất định phải chờ anh. Nếu em không đợi anh thì anh sẽ gây rối.

Sắc trời lại tối rồi, anh không đọc được chữ nào cả. Anh nên đi ngủ thôi, anh sẽ gối đầu lên chiếc gối em đã từng dùng.

Những ngày tiếp theo anh không biết mình phải chịu đựng như thế nào nữa.

Mỗi đêm sau khi em đi, ngày nào anh cũng ngóng trông em đến, và cũng ngóng trông ngày anh đi.

Ông xã của em, Tịch Ngộ.

Vào mùa thu cùng năm đó, Tịch Ngộ qua đời, anh được hợp táng cùng một chỗ với Thẩm Chấp. Từ đó về sau bọn họ đã ở bên nhau mãi mãi.

Toàn Văn Hoàn

Chấp Ngộ – Chương 10

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên