Chương 2:
Tịch Ngộ không nói lời nào nữa mà nhanh chóng rời đi.
Thẩm Chấp ngồi một mình bên bàn ăn cảm nhận sự yên tĩnh trong nhà. Vừa rồi hai người ngồi cùng nhau dưới nắng sớm, khoảng thời gian cùng nhau ăn bữa sáng giống những cặp đôi bình thường đang yêu là giấc mơ của cậu. Tịch Ngộ chưa bao giờ đến đây, bọn họ vẫn mỗi người một ngả như cũ.
Thẩm Chấp lê bước chân nặng nề về phòng, cậu ngã người vào trong chăn, lại ôm lấy cái áo sơmi kia một lần nữa, coi như niềm an ủi sau cùng. Cậu đưa tay mò xuống dưới gối đầu tìm cái gì đó, lúc sau kéo ra một cuốn sổ nhỏ màu đỏ, đó là hắn chứng nhận kết hôn của hai người.
Ảnh chụp trên giấy chứng nhận đăng ký kết hôn là bức ảnh duy nhất bọn họ chụp chung, mỗi lần Thẩm Chấp nhớ anh nhiều quá không chịu nỗi sẽ lấy ra nhìn. Trong lòng cậu tự an ủi rằng, Thẩm Chấp à, nhìn đi, hai người đã kết hôn rồi đó, anh ấy đã là chồng mình, mình còn đang ngủ trong ngôi nhà tân hôn, mình có rất nhiều điều liên quan đến anh ấy, như vậy còn chưa đủ sao?
Không đủ, cậu còn muốn nhiều hơn nữa.
Cậu muốn Tịch Ngộ ngày nào cũng về nhà cùng cậu giống như tối hôm qua, muốn bọn họ cùng nhau ngủ trên một chiếc giường, muốn hai người thành thật với nhau, muốn giao phó hết thảy mọi thứ cho anh mà không cần giữ lại chút nào, muốn cho anh biết thói quen kỳ quặc không dám nói với ai của riêng mình.
Thẩm Chấp cảm thấy mình càng ngày càng tham lam. Lúc đầu chỉ cần đứng từ xa nhìn anh trên sân bóng một chút thôi cũng có thể vui vẻ cả ngày.
Lúc Tịch Ngộ học lớp mười hai thì Thẩm Chấp mới học lớp mười. Cũng không có chuyện gì đặc biệt, chuyện của cậu cũng giống những chuyện thanh xuân của mọi người, thửa ngây ngô chưa kịp hiểu gì, bất ngờ chưa kịp chuẩn bị gì đã trông thấy bóng dáng kia, sau đó là tình yêu thầm kín lặng lẽ lớn lên từng ngày. Trường học của bọn họ phần lớn đều là con cháu nhà quyền quý, ít nhiều gì cũng có chút kiêu ngạo. Nhưng Tịch Ngộ lại không giống vậy, thành tích học tập của anh rất tốt, đối xử với mọi người rất chu đáo, anh không sống phóng túng mà không làm việc đàng hoàng như người khác, cũng không giống Thẩm Chấp thu mình lại và tách khỏi đám đông.
Thẩm Chấp chưa bao giờ thích một người nào đó nhiều như vậy, nhưng lúc cậu vẫn còn chưa kịp lấy lại tinh thần từ mối tình đơn phương thầm mến ngây ngô kia thì Tịch Ngộ đã ra nước ngoài. Trong hai năm sau đó cậu chưa một lần gặp lại Tịch Ngộ, mãi cho đến một lần vô tình cậu nhìn thấy người khác đăng ảnh Tịch Ngộ về nước tụ tập cùng bạn bè. Lúc đầu cậu chỉ xem đó là những rung động của tuổi dậy thì, qua một thời gian thì cậu sẽ quên thôi, trong hai năm không gặp đó cậu cũng chưa từng có cảm giác nhớ nhung da diết gì, cậu cho là mình không thích anh nhiều như vậy. Nhưng bây giờ vừa nhìn thoáng qua ảnh chụp, thứ đang ngủ say trong tim lại bắt đầu rộn ràng.
Sau đó, Tịch Ngộ về nước và tiếp quản công ty. Lúc Thẩm Chấp nghe được tin mình phải kết hôn cùng anh đã kích động đến mất ngủ, lần đầu tiên trong đời cậu bắt đầu tin vào thứ gọi là định mệnh, cậu cam chịu mắc kẹt trên con đường tình yêu với Tịch Ngộ.
Thẩm Chấp nhận biết Tịch Ngộ đã được chín năm, biết từ lúc thiếu niên cho đến khi trưởng thành, từ lúc còn ngây thơ cho đến khi chín chắn, đó là lần duy nhất trong đời. Cả đời này cậu chỉ thích một mình Tịch Ngộ, tình yêu của cậu không táo bạo, không liều lĩnh, không kinh diễm, cũng không có gì gọi là mãnh liệt. Tình yêu của cậu dịu dàng, lặng lẽ mà dài lâu, tình yêu đó âm thầm lớn lên và vượt qua năm tháng như một bài thơ.
Vậy nhưng hình như càng ngày cậu càng không thỏa mãn. Nhất là sau khi bọn họ kết hôn, cậu bắt đầu nghĩ về anh cả đêm không được, cậu thật sự rất muốn khoảng cách giữa bọn họ có thể gần thêm chút nữa, cậu muốn hòa nhập vào cuộc sống của anh, chạm vào anh, cảm thụ anh. Khi đêm xuống, cậu cũng muốn mình được ôm, được hôn, được chiếm hữu, được anh thích nhiều thêm một chút nữa.
Ngày đó sau khi Tịch Ngộ rời đi thì trong lòng có chút khó chịu. Vì có vết xe đổ của cha mẹ nên đối với hôn nhân anh cũng không hào hứng gì. Anh cho rằng bản thân mình là một thương nhân, nếu cuộc hôn nhân cực kỳ vô dụng kia có thể mang đến một chút lợi ích thì cũng có thể tiếp nhận được. Cha mẹ anh cũng cưới hỏi đàng hoàng, mẹ anh đã hết lòng yêu thương người chồng vô tâm của mình. Anh chán ngấy sự hèn mọn của mẹ và sự vô cảm của cha, khi còn bé anh bị kẹp ở giữa như một công cụ hết sức lố bịch, mẹ anh cố gắng lợi dụng anh để giành được một chút quan tâm và tình yêu ít ỏi của cha, cha thì xem anh như một quân cờ giúp ông duy trì và bảo vệ được đế chế thương nghiệp sau này của mình. Vậy cho nên, trong nhận thức của anh, không pha tạp thêm một chút tình cảm nào cả, cuộc hôn nhân chỉ dựa vào lợi ích mới thật sự đáng tin và an toàn. Tiếp xúc không cần thiết với Thẩm Chấp giống như ngày hôm qua thật đúng là ngu xuẩn và thừa thải.
Những ai không biết Tịch Ngộ đều cho rằng anh là một người ôn hòa và khiêm tốn, nhưng trên thực tế thì anh thấy mình và cha là một loại người, cả hai đều lạnh lùng, tuyệt tình và hám lợi. Thậm Chí anh còn ác liệt hơn một chút, mặt ngoài thì luôn tươi cười thân thiện, lúc nào cũng ôn hòa hữu lễ, nhưng bên trong có bao nhiêu tính toán thì chỉ có mình anh biết. Không giống với Thẩm Chấp, Thẩm Chấp chỉ có vẻ ngoài lạnh lùng thôi, nhưng cậu ấy không thể chịu được sự soi xét, là kiểu người sẽ rối loạn khi bị thúc ép.
Tịch Ngộ rất tự tin vào việc phân tích con người Thẩm Chấp, nhưng đột nhiên lại phát hiện mình đang nghĩ về cậu, trong lòng bỗng trở nên cáu kỉnh. Xem ra cách đối phó tốt nhất vẫn là phải lạnh lùng.
Thẩm Chấp gửi tin nhắn cho Tịch Ngộ, hỏi anh khi nào thì tới lấy quần áo. Trong lòng cậu vô cùng thấp thỏm, sau ngày đó bọn họ không liên lạc gì với nhau nữa, nếu không phải đây là cái cớ duy nhất cậu có thể dùng để liên lạc với thì thì sẽ không bao giờ trả lại quần áo đâu.
Hay là giữ cà vạt lại đi. Thẩm Chấp đấu tranh tư tưởng một hồi, cuối cùng vẫn lấy cà vạt đã được sắp xếp gọn gàng trong túi đựng quần áo ra.
Không ngờ Tịch Ngộ lại hồi âm rất nhanh, trong tin nhắn chỉ có ba chữ “Không cần đâu.”
Không phải nói không cần đưa tới, cũng không phải nói sẽ đến lấy, ý của anh chính là, không cần bộ quần áo đó nữa, cậu có thể vứt đi.
Thẩm Chấp có cảm giác mình vừa làm một chuyện hết sức ngu ngốc. Cậu không giỏi giao tiếp với mọi người, cũng không biết cách ăn nói, vậy nên cậu chỉ có thể giành được thắng lợi ngắn ngủi trước mặt hai chị em Thẩm Tuệ Viện. Trước đây cậu cũng không quan tâm, không có cách nào hòa nhập vào tập thể vậy thì không cần hòa nhập nữa, không biết làm sao để kết bạn thì cứ một mình thôi, nhưng bây giờ cậu cảm thấy thật bất lực, đối mặt với ba chữ biểu đạt ý từ chối rõ ràng, ngay cả việc hỏi lại một câu thôi cậu cũng không dám.
Lúc nhận được điện thoại của Thẩm Chấp, Tịch Ngộ mới vừa rời khỏi công ty, gần đây anh vẫn thường tăng ca rất trễ.
“Xin chào, anh có phải là ông xã của cậu Thẩm không?” Âm thanh trong điện thoại truyền đến có chút ồn ào, người nói chuyện cũng không phải là Thẩm Chấp, mơ hồ còn nghe được bên cạnh có một giọng nói rất lớn trả lời, “Đúng, là ông xã của tôi.”
Lúc Tịch Ngộ chạy tới quán bar thì thấy Thẩm Chấp đang ngồi trên chiếc ghế chân cao ở quầy bar, cậu ngồi rất ngay ngắn, cậu nhìn chằm chằm về phía cửa không hề nhúc nhích. Người không biết chắc sẽ nghĩ cậu vẫn còn rất tỉnh táo, nhưng Tịch Ngộ vừa đến là đã biết chắc chắn cậu đang say. Vẻ lạnh lùng lãnh đạm trong mắt ngày thường hoàn toàn biến mất, bây giờ nhìn cậu vô cùng hồn nhiên đáng yêu. Bộ dáng cậu lúc uống say quả thật rất ngốc.
Sau khi cảm ơn nhân viên phục vụ quán bar xong, Tịch Ngộ quay đầu nhìn về phía Thẩm Chấp, mới vừa nãy còn ngửa mặt lên nhìn anh chằm chằm, nhưng anh vừa nhìn lại thì lập tức cúi đầu xuống.
Tịch Ngộ rất nghiêm túc trong công việc, nhưng những ai từng làm việc chung với anh thì sẽ biết tính tình anh không tốt như ngày thường, hai ngày nay trong công ty xảy ra rất nhiều chuyện, Tịch Ngộ cảm thấy hôm nay mình đã sắp hết kiên nhẫn rồi.
“Cậu còn đi được không?”
Lần đầu tiên Thẩm Chấp nghe anh nói chuyện mất kiên nhẫn như vậy nên lập tức ngoan ngoãn gật gật đầu trả lời: “Được.”
Nhưng mới vừa nói xong thì cả người cậu đã bổ nhào về phía trước. Tịch Ngộ kịp thời đỡ được rồi ôm ngang lấy người cậu, anh thấp giọng mắng một câu, “Được cái đầu cậu.”
Tịch Ngộ đưa cậu về nhà, ôm đến bên giường rồi thả cậu xuống, Thẩm Chấp uống say rất biết nghe lời, không quậy không phá, để mặc Tịch Ngộ trêu chọc. Nhìn bộ dáng uống say còn ngoan ngoãn như thế, Tịch Ngộ cảm thấy rất thú vị, bực bội lúc vừa mới đi đón người cũng biến mất.
Nhưng anh vừa mới đắp chăn cho cậu thì cậu đã vươn tay lên nắm chặt lấy cà vạt Tịch Ngộ, sau đó bắt đầu cởi loạn xạ. Mới vừa rồi Tịch Ngộ còn nói cậu uống say không quậy, không ngờ bây giờ cậu mới bắt đầu. Tịch Ngộ lập tức ngăn cái tay đang làm loạn lại, anh nhìn thẳng vào mắt Thẩm Chấp rồi nghiêm túc nói: “Thẩm Chấp, tôi không tốt tính như vẻ bề ngoài của mình đâu, cũng không phải là người tốt lành gì.”
Sự thật chứng minh, nói lý lẽ với người say rượu là vô dụng, uy hiếp đe dọa gì cũng vô dụng. Thẩm Chấp nghe anh nói, chớp chớp mắt nhìn lại nhưng tay thì vẫn tiếp tục cởi cà vạt.
Cuối cùng Tịch Ngộ cứ để cậu muốn làm gì thì làm. Vất vả lắm mới cởi xuống được, Thẩm Chấp cầm lấy cà vạt nhét lại vào tay Tịch Ngộ, sau đó nâng cao tay đưa cổ tay mình đến trước mặt Tịch Ngộ, nhẹ giọng nói: “Phải trói lại.”
Nếu Thẩm Chấp không phải thật sự say thì chắc Tịch Ngộ sẽ cảm thấy là cậu đang cố ý câu dẫn mình. Sau khi uống say Thẩm Chấp đã khiến anh phải thay đổi cách nhìn, Tịch Ngộ muốn nhìn một chút xem rốt cuộc cậu còn làm thêm những gì nữa nên cứ thuận theo ý cậu, anh cầm cà vạt quấn từng vòng từng vòng lên cổ tay cậu, chỉ là, hô hấp không tự chủ được trở nên nặng nề.
Thẩm Chấp hài lòng chui vào chăn, vùi đầu vào chiếc gối bông mềm, ngoan ngoãn đưa mắt nhìn Tịch Ngộ. Tịch Ngộ không cách nào kìm nén được cảm giác mềm mại trong lòng, Thẩm Chấp như thế này đáng yêu quá thể, đáng yêu đến mức nhất thời anh không thể nào rời đi được. Vậy nên cứ dứt khoát nằm xuống bên ngoài chăn, đối mặt với ánh mắt của Thẩm Chấp. Anh đi làm cả ngày nên mệt mỏi vô cùng, nhưng bây giờ lại cảm thấy vừa thoải mái vừa dễ chịu lại vừa an nhàn.
Thẩm Chấp thấy anh nằm xuống thì dịch người lại gần, nhẹ nhàng hít hà trên ngực Tịch Ngộ, cậu lại bắt đầu không an phận. Bỗng cậu ngồi dậy, ngồi quỳ gối bên cạnh Tịch Ngộ, bắt đầu cởi nút áo sơ mi của anh ra. Tịch Ngộ không nhúc nhích mà cứ để cậu tùy ý làm theo ý mình, chỉ là, mỗi chiếc cúc cởi ra, ánh mắt anh lại sâu hơn một phần.
Đợi đến khi cởi hết cúc áo, Thẩm Chấp nắm lấy góc áo anh, ngước mắt nhìn anh bằng đôi mắt vô cùng tha thiết, “Em muốn áo.”
Tịch Ngộ vốn tưởng Thẩm Chấp say rượu loạn tính, không ngờ cậu thật sự chỉ muốn áo của anh. Sau khi cầm được áo rồi Thẩm Chấp vui vẻ nằm xuống giường lại, cậu vò áo anh thành một cục rồi ôm vào trong ngực, nửa gương mặt cậu vùi trong chiếc áo sơ mi, sau đó lại ngậm lấy môi dưới bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Đây là lần đầu tiên Tịch Ngộ trông thấy Thẩm Chấp như thế này, giống hệt một đứa trẻ, cậu ngậm lấy bờ môi dưới mút mút rồi chìm vào giấc ngủ, không hiểu vì sao anh thấy cậu như vậy vừa có chút buồn cười lại vừa đáng yêu. Thẩm Chấp uống say rồi rất ngoan, nhưng cũng có rất nhiều thói quen hơi kỳ quặc.
Tịch Ngộ nắm cái cằm cậu, ngón cái anh dùng sức một chút đẩy cằm ra không cho cậu ngậm lấy môi mình nữa. Thẩm Chấp lập tức mở mắt ra, Tịch Ngộ không tự chủ được nhẹ giọng nói, “Không được cắn miệng nữa.”
Tịch Ngộ nói không được cắn, cậu cũng thật sự không cắn nữa mà cọ cọ mặt lên áo sơ mi rồi há miệng ngậm lấy góc áo. Tịch Ngộ thấy vậy thì lập tức lấy áo đi, “Áo rất bẩn, không được cho vào trong miệng.” Anh có cảm giác như đang nói chuyện với một đứa trẻ vậy, ngay cả chính anh cũng không ý thức được mình dịu dàng và kiên nhẫn như thế nào.
Vẻ mặt Thẩm Chấp vô cùng ủy khuất, ánh mắt cậu mang đầy sự ỷ lại và năn nỉ, ngay cả giọng nói cũng mang theo chút tủi thân, “Em muốn ngủ.”
Tịch Ngộ nâng cậu dậy, tay anh đặt trên chăn nhẹ ôm cậu, “Cứ ngủ như vậy đi, ngoan.”
Thẩm Chấp lại cọ cọ vào ngực anh, cậu vươn tay ra khỏi chăn ôm lại anh, mặt thì chôn vào trong ngực. Tịch Ngộ vừa thấy má cậu phồng phồng là biết đang làm gì. Cằm cậu lại bị một đôi tay to lớn tách ra, Thẩm Chấp vội vàng nhả môi dưới ra, cậu ngước khuôn mặt vô tội lên nhìn anh.
Tịch Ngộ cảm thấy mình thật bất lực, anh vỗ vỗ lưng cậu rồi nhẹ giọng nói: “Ngủ đi, nhắm mắt lại.”
Thẩm Chấp nghe lời cúi đầu xuống, trán cậu nhẹ nhàng tựa vào lồng ngực Tịch Ngộ. Tịch Ngộ đang để trần thân trên, cảm nhận được hơi thở của Thẩm Chấp phả vào ngực mình từng đợt, cảm giác vừa ngứa vừa nóng, người anh càng ngày càng khô nóng.
Lâu như vậy anh còn tưởng là Thẩm Chấp đã ngủ rồi, lúc chưa kịp chuẩn bị gì thì lại cảm giác ngực mình bị ngậm lấy, đầu lưỡi mềm mại trơn bóng mang theo chút hơi ấm ẩm ướt tiếp xúc với làn da nóng bỏng. Tịch Ngộ đột ngột lui về phía sau, cổ họng khô nóng khó nhịn khiến anh phải nuốt nuốt nước bọt, ánh mắt anh nhìn Thẩm Chấp mang theo sự cảnh cáo, “Không được.”
Thẩm Chấp như muốn khóc, cậu đáng thương nhìn về phía anh, cuối cùng vẫn nói câu đó, “Em muốn ngủ.”
Cậu vừa nói xong, lúc Tịch Ngộ còn chưa kịp phản ứng thì Thẩm Chấp đã ôm lấy cổ anh cọ cọ, sau đó nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai anh.
Tịch Ngộ gần như có phản ứng trong nháy mắt. Vành tai bị ngậm trong khoang miệng ẩm ướt ấm áp, còn có thể cảm nhận được đầu lưỡi trơn mềm đang nhẹ nhàng ngọ nguậy phía trên, lực mút khiến cho vành tai anh tê dại, ngứa ngáy khắp người. Hơi thở nóng rực của Thẩm Chấp phả vào tai anh, tiếng hừ khẽ trong cổ họng cậu lúc ghé vào tai anh lại bị phóng đại, sợi dây trong đầu anh bỗng chốc đứt phựt.
Tịch Ngộ chống nửa người lên, hung hăng nhìn Thẩm Chấp nằm dưới thân mình, khàn giọng nói: “Lúc đầu tôi nói gì, cậu có còn nhớ không?”
“Nhớ.” Thẩm Chấp vừa gật gật đầu vừa trả lời anh.
Tịch Ngộ phát hiện, khi Thẩm Chấp uống say thì hỏi hắn cái gì cậu cũng đều gật đầu.
“Tính tình tôi không tốt, cũng không phải người tốt lành gì.”
Tịch Ngộ dùng ngón cái vuốt ve gò má cậu, ánh mắt anh nóng rực.
Thẩm Chấp nghe anh nói xong thì vẫn một bộ ngây thơ vô tội, cậu chỉ muốn ôm Tịch Ngộ đi ngủ thôi mà. Nghĩ vậy nên tiếp tục nâng hai tay lên ôm lấy cổ Tịch Ngộ, sau đó duỗi đầu lưỡi ra, hơi rướn người lên một chút, cậu muốn ngậm lấy vành tai Tịch Ngộ. Động tác của cậu nhìn rất mê người, biểu cảm lại ngây thơ thuần khiết. Cậu say cũng làm lòng anh say.
Bà nó!
Tịch Ngộ chửi thầm một tiếng, cảm thấy bụng dưới của mình thật nóng, đầu ngón tay cũng nhịn không được tăng thêm lực đạo.
Anh đẩy Thẩm Chấp trở lại giường, nhìn cậu như vậy lại nhịn không được khẽ bật cười, sau đó cũng nằm xuống bên cạnh cậu.
Lòng bàn tay Tịch Ngộ áp lên khuôn mặt Thẩm Chấp, anh nhẹ nhàng chuyển mặt cậu qua ghé sát vành tai mình, giọng nói anh mang theo dục vọng không thể khống chế được, “Ngoan, ngậm đi.”
Thẩm Chấp ngoan ngoãn ngậm lấy vành tai anh lần nữa, cậu bắt đầu mút vào.
Tịch Ngộ cảm nhận được khoái cảm truyền đến từ chỗ vành tai, anh cởi khóa quần, cầm lấy tay Thẩm Chấp bao lấy thứ dưới thân vốn đã cứng ngắc của mình. Chỉ một động tác đơn giản như vậy thôi nhưng Tịch Ngộ lại cảm thấy hưng phấn trước nay chưa từng có.
Đợi đến khi anh phóng thích trong tay hai người thì Thẩm Chấp đã ngậm lấy vành tai anh say ngủ.
Hết chương 2.