Chương 3:
Tịch Ngộ rời đi từ lúc nửa đêm, mặc chiếc áo sơmi nhăn nhúm nhìn không ra hình dáng nữa, anh cũng cởi cà vạt trên cổ tay Thẩm Chấp ra.
Anh vốn định ngủ ở chỗ này một đêm, thậm chí còn có chút chờ mong phản ứng sau khi tỉnh dậy của Thẩm Chấp vào sáng ngày hôm sau, sau đó khẽ vươn tay ra chạm vào tờ giấy đăng ký kết hôn dưới gối đầu Thẩm Chấp.
Đặt giấy hôn thú ở nơi kín đáo như vậy rồi ngày ngày gối đầu lên nó ngủ, chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm vào được, Tịch Ngộ không phải là đồ đần cái gì cũng không hiểu. Cho dù không thể kết luận được gì từ những điều đó, nhưng chắc chắn mọi chuyện không đơn giản như những gì anh nghĩ lúc ban đầu.
Tịch Ngộ còn trẻ, công việc khi tiếp nhận công ty đã chiếm hết phần lớn thời gian và tinh lực của anh, ngoại trừ phải xã giao với những người hợp tác làm ăn, còn lại anh rất ít khi ra ngoài chơi bời gì, ngay cả tụ tập với bạn bè, nếu có thể từ chối được thì anh sẽ không bao giờ đi. Là một người điều hành doanh nghiệp, anh ý thức rất rõ vai trò trách nhiệm của mình, có rất nhiều chuyện anh phải đích thân đi làm, hoàn toàn không có thời gian chơi bời phóng túng. Anh cũng rất ghét thói tùy tiện kéo người khác lên giường, có thời gian rảnh rỗi anh tình nguyện về nhà nghỉ ngơi, mỗi khi có nhu cầu thì tự mình giải quyết.
Lúc Tịch Ngộ học đại học cũng có vài mối tình. Tất cả đều là người ta theo đuổi anh rồi thuận lý thành chương bắt đầu yêu đương hẹn hò, cuối cùng lại kết thúc bằng những mâu thuẫn nhỏ nhặt trong cuộc sống. Tịch Ngộ rất đẹp trai, bình thường ở chung với mọi người cũng rất hòa đồng, rất dễ để lại ấn tượng tốt trong mắt người khác. Nhưng những ai đã thực sự cùng anh kết giao sẽ phát hiện ra kỳ thật anh có chút ngang ngược, tính cách cũng sắc bén. Quan trọng nhất chính là, dường như anh chỉ yêu đương hời hợt bề ngoài với người khác mà thôi, anh chưa từng bộc lộ tình cảm của mình giống như những người đang yêu đương cuồng nhiệt, như thể anh chưa bao giờ thật sự yêu ai vậy.
Tịch Ngộ cảm thấy mình như thế cũng không có gì là không tốt.
Anh đặt tờ giấy đăng ký kết hôn lại dưới gối, mượn chút ánh sáng bên ngoài cửa sổ chiếu vào nhìn chăm chú Thẩm Chấp đang ngủ say. Anh muốn đầu óc mình tỉnh táo một chút để suy nghĩ, nhưng hình như anh có chút bối rối. Tất nhiên là quyết định đối xử lạnh lùng với cậu đêm nay đã thất bại, thậm chí bọn họ còn tiếp xúc thân mật hơn.
Đây là lần đầu tiên Tịch Ngộ gặp phải tình huống như vậy. Trước kia lúc đối mặt với tình yêu, dù trực tiếp hay gián tiếp gì anh cũng có thể tỉnh táo đưa ra quyết định, xem bản thân mình chán ghét hay có thể tiếp nhận được, xem mình muốn uyển chuyển từ chối hay là cứ để mọi thứ thuận lý thành chương rồi hẹn hò một thời gian.
Bây giờ anh lại không thể nghĩ rõ ràng được. Vốn đang chờ mong sáng hôm sau Thẩm Chấp tỉnh lại sẽ phản ứng như thế nào, nhưng bây giờ ngay cả bản thân anh cũng không biết phải làm sao để đối mặt, anh vừa có chút chờ mong, nhưng cũng có chút mơ hồ không biết phải làm sao. Vậy cho nên cứ dứt khoát rời đi cho xong.
Lúc Thẩm Chấp tỉnh lại thì đầu đau như búa bổ, trước kia cậu gần như chưa bao giờ uống rượu, cũng không biết tửu lượng của mình kém đến mức chỉ uống một chén thôi đã ngã rồi. Cậu mơ hồ nhớ tối hôm qua mình có nhờ nhân viên phục vụ quán bar gọi điện cho Tịch Ngộ giúp mình, còn những chuyện sau khi Tịch Ngộ đến đón cậu, tất cả hình đó hiện lên lộn xộn trong đầu cậu, cậu không hoàn toàn quên hết, nhưng cái gì cũng nhớ không rõ. Cậu không phân biệt được những chuyện tối qua là mơ hay thật sự đã xảy ra nữa, không biết có phải những chuyện đó là mình say rượu tưởng tượng ra không.
Nhưng mặc kệ là thật hay giả, hình ảnh bọn họ nằm chung một giường, ôm nhau cùng chìm vào giấc ngủ hiện lên trong đầu đã khiến mặt cậu đỏ bừng. Còn có chuyện cậu quấn lấy anh nói muốn quần áo, muốn trói cổ tay lại, rồi ngậm lấy tai anh ngủ…. Thẩm Chấp càng nghĩ càng cảm thấy xấu hổ. Cậu không biết anh đã rời đi lúc nào, cũng không chắc những chuyện đó có phải là sự thật hay không. Thẩm Chấp hi vọng đó là sự thật, nhưng cậu cũng hi vọng đó không phải là sự thật.
Nếu là thật, anh sẽ không cảm thấy chán ghét cậu vì tối hôm qua gây ra chuyện phiền phức chứ? Anh có giận không?
Thẩm Chấp suy nghĩ miên man một hồi lại ngủ thiếp đi. Lúc tỉnh lại thì thấy Tịch Ngộ vừa mới gửi tin nhắn tới: Bây giờ cậu mang quần áo đến công ty cho tôi.
Mặc dù không biết vì sao nói không cần rồi lại bảo cậu mang đến, nhưng Thẩm Chấp vẫn cảm thấy cực kỳ vui vẻ.
Ít nhất thì chắc là anh không ghét cậu.
Buổi sáng Tịch Ngộ vừa đến công ty, trợ lý tiểu Trương vừa nhìn thấy đã giật mình, ông chủ hàng ngày chỉ biết đến công việc của mình lại bị người ta trồng dâu trên mặt, hơn nữa còn ở chỗ tai bắt mắt nhất nữa chứ. Cậu ta suy đi nghĩ lại cả buổi, cuối cùng vẫn uyển chuyển nhắc nhở Tịch Ngộ, “Tịch tổng, có phải tai anh bị côn trùng cắn không?”
Lúc sáng Tịch Ngộ ra cửa không chú ý, nhưng sau khi được cậu ta nhắc nhở thì lập tức nhớ lại chuyện tối hôm qua. Anh vào toilet soi gương một chút, trên tai trái của anh có vết đỏ đỏ tím tím, vừa nhìn thì biết đó là dấu vết mập mờ.
Anh cũng không che, từ sáng cho tới trưa, ánh mắt ai khi bước vào phòng làm việc cũng không nhịn được dừng lại một chút, còn phải cố giả vờ như không phát hiện ra gì nữa. Tịch Ngộ hoàn toan không cảm thấy xấu hổ chút nào, nhưng anh lại không ngừng nghĩ về Thẩm Chấp. Người khác nhìn tai anh thêm một lần, anh lại nhớ đến Thẩm Chấp nhiều thêm một chút, nhớ đến ánh mắt ỷ lại không chút che giấu khi nằm bên cạnh anh tối qua, nhớ đến cổ tay mảnh khảnh, nhớ đầu lưỡi ẩm ướt vừa mềm mại vừa nóng bỏng, còn có vòng tay cậu ôm anh nữa. Càng nghĩ anh càng cảm thấy nóng.
Buổi chiều Tịch Ngộ có việc ra ngoài, lúc anh ngồi ở băng ghế sau xe đã ngẩng đầu lên nhìn tai mình trong gương. Anh bình tĩnh nhìn được ba giây, sau đó nhanh chóng cầm điện thoại lên nhắn tin cho Thẩm Chấp.
Anh cảm thấy mình thật xấu xa. Rõ ràng là bây giờ anh phải đi ra ngoài, còn phải thương thảo trong một thời gian dài, nhưng anh lại muốn Thẩm Chấp đến văn phòng chờ anh ngay lập tức. Sau khi nhận được tin nhắn đồng ý của Thẩm Chấp thì cả người cảm thấy thật vui vẻ sảng khoái.
Lúc Thẩm Chấp đến thì phát hiện Tịch Ngộ không có ở đó. Thư ký đã được Tịch Ngộ nhắc trước nên bước tới chào hỏi cậu rồi dẫn vào văn phòng, nói cho cậu biết có thể Tịch Ngộ sẽ về trễ, bảo cậu cứ ở chỗ này đợi anh. Lúc thư ký nhận được điện thoại của Tịch Ngộ thì ngọn lửa bát quái cũng bùng cháy trong lòng, trực giác nói cho cậu ta biết, đây nhất định là tiểu yêu tinh nóng bỏng dám trồng dâu tây trên tai ông chủ. Nhưng khi thư ký nhìn thấy Thẩm Chấp thì có chút sửng sốt, đây đâu phải tiểu yêu tinh nóng bỏng, nhìn cậu rất đẹp nhưng khí chất thì lại rất lạnh, nhìn vào mắt cậu khiến cho người ta không có cách nào tưởng tượng được cậu là người đã làm cho vành tai ông chủ thành ra như vậy.
Thẩm Chấp ngồi một mình trên ghế sa lon trong văn phòng của Tịch Ngộ, cậu yên lặng đánh giá nơi làm việc của Tịch Ngộ, tưởng tượng dáng vẻ Tịch Ngộ lúc ngồi phía sau bàn chăm chỉ làm việc. Cậu thật sự rất muốn nhìn một chút.
Thẩm Chấp đợi nửa tiếng, lại cầm điện thoại ra trả lời tin nhắn và phác thảo một vài bản vẽ bằng di động, tối qua say rượu khiến cậu bây giờ còn thấy choáng, bất tri bất giác đã ngủ gục trên ghế sofa bằng tư thế nửa nằm nửa ngồi.
Hai giờ sau Tịch Ngộ mới trở về, mười lăm phút nữa phải tổ chức cuộc họp với tổ trưởng các bộ phận. Lúc đến trước cửa anh đã dặn dò trợ lý chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp trước rồi mới đẩy cửa bước vào.
Anh vốn tưởng rằng Thẩm Chấp chờ mình lâu như vậy chắc chắn sẽ không kiên nhẫn, nhưng cậu cũng không gọi điện hay nhắn tin hỏi anh khi nào mới về, thậm chí Tịch Ngộ còn đoán có phải cậu đã trực tiếp đi rồi không. Nhưng không ngờ là cậu lại nằm trong phòng làm việc của mình ngủ.
Tịch Ngộ thả nhẹ bước chân đi đến trước sô pha, Thẩm Chấp ngủ rất say, hô hấp nhẹ nhàng đều đặn, chỉ là, môi dưới lại bị ngậm trong miệng. Tịch Ngộ còn tưởng chỉ lúc uống say cậu mới có tật xấu này chứ, lại nhớ tới lần đầu tiên anh ở lại nhà kia, nhớ lại dáng vẻ Thẩm Chấp ấp úng nói miệng mình bị dị ứng vào sáng hôm đó, anh nhịn không được khẽ cười.
Tịch Ngộ chậm rãi ngồi xuống, nhìn ngắm khuôn mặt Thẩm Chấp đang ngủ ở khoảng cách thật gần. Không biết vì sao mà anh lại không muốn gọi cậu tỉnh dậy, nhưng anh lại nhịn không được muốn chạm vào cậu. Tịch Ngộ nhẹ nhàng nắm lấy cằm Thẩm Chấp, ngón cái dùng sức một chút để môi dưới bị ngậm lộ ra. Thẩm Chấp không có dấu hiệu tỉnh dậy, nhưng bờ môi cậu khẽ nhúc nhích muốn ngậm lại lần nữa. Tịch Ngộ còn chưa kịp suy nghĩ thì hành động đã nhanh hơn não, anh đặt ngón trỏ nhẹ nhàng lên khóe miệng Thẩm Chấp, lập tức bị đầu lưỡi cuốn vào khoang miệng ẩm ước ấm áp. Hô hấp của Tịch Ngộ như muốn ngừng lại, anh có thể cảm nhận được đầu lưỡi đang ngọ ngoạy nơi đầu ngón tay mình, đó là thứ mềm mại nhất trước nay anh từng cảm thụ được, nhiệt độ trong miệng truyền từ đầu ngón tay đến khắp cơ thể, cái nóng đó khiến anh không thể suy nghĩ được gì nữa, chỉ muốn sa vào khoái cảm truyền đến từ đầu ngón tay mình. Hô hấp của anh càng ngày càng nặng nề, hầu kết nhịn không được nhấp nhô lên xuống, anh cảm thấy trong ngực mình như có một ngọn lửa đang cháy không thể nào dập tắt được, ngọn lửa đó sắp thiêu đốt phá trái tim anh rồi, nhưng anh lại hoàn toàn không muốn ngừng lại, anh đã sa vào ngọn lửa đó và đang hưởng thụ.
Tịch Ngộ cảm thấy mình đã nghiện cảm giác này rồi.
Tiếng đập cửa vội vàng không kịp đề phòng vang lên, nhắc nhở anh cuộc họp sắp bắt đầu. Tịch Ngộ giống như vừ tỉnh mộng, anh vùi đầu vào sô pha, hít thở thật sâu để trấn tĩnh lại, sau đó mới chậm rãi rút ngón tay ra.
Trên ngón tay anh dính đầy nước bọt, sáng lóng lánh dụ hoặc lòng người, còn có sợi chỉ bạc dính trên cánh môi hơi sưng của Thẩm Chấp. Tịch Ngộ vất vả lắm mới bình tĩnh trở lại nhưng khi nhìn thấy vậy thì ánh mắt anh lại nặng nề thêm lần nữa, cơ thể cũng hoàn toàn hành động theo bản năng. Anh dùng đầu ngón tay chậm rãi miêu tả lại hình dạng đôi môi hoàn mỹ, bôi toàn bộ nước bọt trên tay anh lên đó. Khuôn mặt khi say ngủ của Thẩm Chấp rất ngoan, bây giờ gương mặt đó vừa nhu thuận vừa mê người, thậm chí Tịch Ngộ còn bắt đầu chờ mong cậu mở đôi mắt như hồ nước kia ra nhìn mình bị anh vỗ về dưới lòng bàn tay là như thế nào.
Tiếng đập cửa lại vang lên lần nữa. Tịch Ngộ rất muốn mắng người, nhưng anh không thể không lập tức đứng dậy ra ngoài. Lúc đi tới cửa còn quay lại cởi áo khoác âu phục của mình đắp lên người Thẩm Chấp.
Khi Tịch Ngộ họp xong trở về thì Thẩm Chấp đã tỉnh. Vừa tỉnh lại không lâu nên cậu vẫn còn có chút mơ hồ, cậu ngơ ngác ngồi trên ghế sa lon ôm lấy áo khoác của anh.
Rất ít khi Thẩm Chấp ngủ ở bên ngoài vì thói quen kỳ quái của mình. Hôm nay tỉnh lại thì phát hiện trên người mình đang đắp một cái áo khoác, cậu có chút khẩn trương, có phải cậu đã bị Tịch Ngộ nhìn thấy rồi không.
Tiếng Tịch Ngộ mở cửa bước vào đã cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu. Gần như là cậu có thể nhìn thấy sự dị thường trên tai Tịch Ngộ ngay, sau đó trong đầu cậu lại hiện lên hình ảnh tối hôm qua, đó là thật. Bỗng dưng cậu cảm thấy thật khẩn trương và ngượng ngùng, trái tim cũng đập càng ngày càng nhanh.
Tịch Ngộ bước tới lấy áo khoác rồi mặc vào, giọng anh không có chút cảm xúc nào hỏi cậu, “Đói bụng không? Đi ăn cùng đi.” Anh cũng không đợi Thẩm Chấp trả lời đã xoay người đi ra ngoài.
Thẩm Chấp lập tức đuổi theo chân anh, đây là lần đầu tiên bọn họ cùng nhau ăn cơm.
Lúc đầu Tịch Ngộ định đưa cậu đi ăn cơm Tây, nhưng nghĩ đến tối hôm qua cậu vừa mới uống rượu, vậy nên đã đưa cậu đến một nhà hàng Quảng Đông. Gọi cho cậu một ít cháo và canh, nhưng anh thì lại không ăn mà chỉ ngồi nhìn Thẩm Chấp. Thẩm Chấp tỉnh rượu rồi lại biến thành bộ dáng trong trẻo lạnh lùng bình tĩnh kia, đôi mắt cậu rũ xuống, động tác ăn cháo thật ưu nhã, ánh sáng ấm áp trong phòng chiếu lên nửa khuôn mặt cậu, môi dính nước cháo bóng loáng tỏa ra thứ ánh sáng khiến cho người ta phải suy tư.
Đúng là Thẩm Chấp có hơi đói, cháo nóng khiến dạ dày cậu cảm thấy thoải mái dễ chịu hơn. Tịch Ngộ vẫn im lặng không nói gì nên cậu cũng không dám mở miệng. Mãi cho đến khi cậu ăn xong chén cháo rồi buông thìa xuống thì Tịch Ngộ mới đổi tư thế, khoảng cách giữa hai người lại rút ngắn hơn một chút.
“Ăn no chưa?”
Thẩm Chấp gật gật đầu.
“Vì sao lại đồng ý kết hôn với tôi?” Trước đó Tịch Ngộ vẫn cho rằng Thẩm Chấp giống mình, vì lợi ích của công ty gia đình, thế nhưng anh lại phát hiện quan hệ giữa Thẩm Chấp và những người trong nhà cũng không tốt lắm, ngay cả công việc của cậu cũng hoàn toàn không liên quan gì việc kinh doanh trong nhà.
Thẩm Chấp không ngờ anh lại đột nhiên hỏi trực tiếp vấn đề này, cậu nhìn ra cửa sổ suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Vì tôi muốn dọn ra ngoài sống.”
Tịch Ngộ không có phản ứng gì khi nghe câu trả lời của cậu, sau đó anh lại hỏi: “Đã từng hẹn hò yêu đương gì chưa?”
Thẩm Chấp có chút do dự, cậu không biết phải trả lời như thế nào, cuối cùng vẫn thành thật trả lời: “Chưa từng.”
Không cho Thẩm Chấp có thời gian lo lắng hay hỏi lại. Tịch Ngộ lại đổi đề tài, “Vì sao hôm qua lại uống rượu?”
Vừa hỏi đến chuyện đó thì Thẩm Chấp đã không nhịn được nhìn về phía vành tai anh, cậu không trực tiếp trả lời mà thuận theo vấn đề đó để nói lời xin lỗi, “Thật ngại quá, tối hôm qua đã làm phiền anh rồi.”
Vẻ mặt Tịch Ngộ vẫn như thường, nhưng lời nói ta lại hùng hổ dọa người, “Ừm. Cậu nói một chút xem phiền như thế nào.”
Thẩm Chấp không dám đối mặt với anh nữa, lòng bàn tay cậu bỗng dưng nóng bừng.
Thẩm Chấp không nói lời nào, Tịch Ngộ cũng không ép cậu, cứ như vậy bất động nhìn cậu.
Nhìn dáng vẻ Thẩm Chấp càng ngày càng bồn chồn lo lắng, Tịch Ngộ cảm thấy có chút vui vẻ, so với dáng vẻ xa cách lúc tỉnh táo thì anh thích sự hoạt bát sinh động hơn.
“Sau này đừng uống rượu nữa.” Giọng điệu của anh không giống mệnh lệnh lắm nhưng cũng không phải tùy ý.
Không có ý định làm người ta khó xử thêm nữa nên Tịch Ngộ đứng dậy nói muốn đưa cậu về.
Trên đường đi, ánh mắt Thẩm Chấp nhịn không được cứ lén nhìn tai Tịch Ngộ, nhưng cái tai có dấu vết đó lại nằm ở một bên khác. Tịch Ngộ cứ giả vờ như cái gì cũng không thấy, cứ ung dung thong thả nhìn bộ dáng cậu như đang ngồi bàn chông.
Rất nhanh xe đã đến dưới nhà Thẩm Chấp, Thẩm Chấp có chút không muốn xuống xe. Nhưng cậu thực sự không tìm được lý do gì để ở lại nên đành phải nói cảm ơn rồi xuống xe về nhà.
Vốn Tịch Ngộ còn tưởng Thẩm Chấp sẽ nói gì đó, nhưng không ngờ lá gan của cậu lại nhỏ như vậy, thấy cậu xuống xe thật nhanh rồi đi, anh nhịn không được lại kêu cậu lại.
Thẩm Chấp nghe anh gọi mình thì ngoan ngoãn đi đến cửa sổ chỗ ghế lái, tim cậu đập như trống bỏi.
“Cúi đầu thấp một chút.” Giọng Tịch Ngộ vang lên giữa màn đêm yên tĩnh nghe cực kỳ trầm thấp.
Thẩm Chấp nắm chặt lòng bàn tay mình, cậu cúi đầu thấp xuống một chút đối mặt với Tịch Ngộ.
Ánh mắt Tịch Ngộ thật sâu, anh cười như không cười nhìn cậu, sau đó đưa tay lên nắm lấy vành tai đã sớm đỏ bừng của Thẩm Chấp, anh dùng lực cũng không nhẹ bắt đầu xoa nắn, giọng nói anh khàn khàn nghe thật mê người, “Em giúp tôi nhìn xem, tai bên này của tôi bị dị ứng vậy thì phải làm thế nào đây?”
Hết chương 3.