Chương 4:
Vốn Tịch Ngộ chỉ định trêu cậu một chút, nhưng anh lại phát hiện trêu chọc Thẩm Chấp đặc biệt vui, ngoài mặt thì cậu cố làm như bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt lại đại loạn. Tựa như có chú cá vừa mới quẫy đuôi bơi lội giữa mặt hồ tĩnh lặng vậy.
Tối nay không có trăng, đèn đường cũng không thể chiếu sáng được những góc nhỏ ở nơi hẻo lánh, nhưng Tịch Ngộ lại có thể thấy rõ ràng hàng mi dài của Thẩm Chấp đang rung rinh, còn có đôi mắt ướt sũng kia nữa.
Hô hấp của Tịch Ngộ không tự chủ được chậm dần, anh không muốn cứ tha cho cậu như vậy. Anh muốn được lội trong hồ nước dịu dàng trong suốt như thế này. Bàn tay đang nắn vành tai chuyển sang ôm lấy khuôn mặt mềm mại của cậu, anh khẽ nghiêng đầu, hé miệng ngậm lấy đôi môi bóng bỏng đã khiến anh khát khao kia. Anh chỉ là nhẹ nhàng chạm qua, không có bất cứ hành động suồng sã nào. Xúc động của anh không phải xuất phát từ ham muốn thể xác, mà đó chỉ là mong muốn theo bản năng, anh muốn đến gần cậu để cảm thụ. Tịch Ngộ có thể cảm nhận được thân thể dưới lòng bàn tay mình đang khẽ run nhè nhẹ vì khẩn trương.
Thẩm Chấp gần như đứng không vững, trái tim cậu đập mạnh đến mức như muốn chạy ra khỏi lồng ngực. Bọn họ đang đứng rất gần nhau, hơi thở hòa vào nhau, môi chạm vào môi.
Cảm giác giống như đang nằm mơ vậy.
Thời gian nhanh quá cậu nắm bắt không kịp, khi môi Tịch Ngộ rời đi, Thẩm Chấp cảm thấy mắt mình nóng rực.
Ánh trăng đêm nay mờ ảo quá, em có thể lén lút trốn trong vòng tay anh được không?
Lấy bàn tay cọ cọ trên mặt cậu ra, hai người lại lui về một khoảng cách an toàn, giọng nói của Tịch Ngộ không còn vẻ trêu chọc như lúc trước, chỉ có dịu dàng ẩn trong bóng đêm mờ ảo, “Tôi nhìn em lên nhà. Ngủ ngon.”
Thẩm Chấp không muốn rời xa anh một chút nào, cậu rất muốn ở bên cạnh anh, từ thời khắc phải nói lời chia tay cậu đã bắt đầu nghĩ như vậy rồi. Cổ họng cậu như bị thứ gì đó chặn lại nghèn nghẹn, cậu không biết phải làm sao để lên tiếng. Nhưng cuối cùng vẫn gật đầu và quay người bước đi.
Cậu đi một bước nước mắt lại tràn ra thêm một chút. Cậu cũng không biết vì sao mình lại thấy tủi thân và chua xót như vậy, rõ ràng là hôm nay bọn họ thân mật như vậy mà, đó là thứ trước đây cậu vẫn luôn tưởng tượng, vẫn luôn chờ mong và tìm kiếm.
Nếu như trước đây cậu còn có thể duy trì vẻ tỉnh táo bên ngoài được, nhưng sau nụ hôn vừa rồi thì Thẩm Chấp cảm thấy lòng mình tràn đầy thỏa mãn, lưu luyến và si mê không có cách nào che giấu được. Trong lòng cậu kêu gào không muốn rời xa anh dù chỉ một khắc, cậu muốn được ôm ấp được vỗ về, khát khao được khí tức của anh bao phủ, cậu không muốn một mình trở lại ngôi nhà yên tĩnh kia nữa. Nỗi nhớ nhung vô tận đó thực sự khiến cậu khó chịu.
Cuối cùng, cậu vẫn nhịn không được quay người chạy đến chỗ cửa sổ xe Tịch Ngộ đang ngồi, không để ý đến nước mắt đang chảy dài trên mặt mình, cậu run run nhỏ giọng khẽ hỏi, ” Đêm nay…. Có thể ở lại…. ”
Lúc Tịch Ngộ dẫn cậu vào nhà thì vẫn còn khóc thút thít. Tịch Ngộ cũng không hỏi cậu bị làm sao vậy, cũng không bày ra bộ dáng không đứng đắn trêu chọc cậu, mà anh còn quan tâm ân cần lau nước mắt cho cậu.
Mãi cho đến khi Tịch Ngộ ôm cậu lên giường đi ngủ thì Thẩm Chấp mới dừng khóc, đầu óc cậu lúc này mới tỉnh táo hơn một chút, nhưng ánh mắt cậu lại không biết để đâu cho thích hợp.
Không ngờ nháy mắt Tịch Ngộ đã thu vẻ dịu dàng quan tâm vừa rồi lại, anh mở miệng hỏi rất gọn gàng dứt khoát, “Thích tôi à?”
Thẩm Chấp nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng bằng giọng mũi.
“Bao lâu? Chuyện đó xảy ra từ lúc nào?”
Thẩm Chấp sắp xếp lại suy nghĩ của mình mấy lần, nhưng cậu vẫn không biết nên bắt đầu như thế nào.
Thấy bộ dáng rối rắm đáng thương của cậu như thế Tịch Ngộ có chút mềm lòng, anh vỗ vỗ lưng cậu, “Sau này chúng ta từ từ nói. Đi ngủ trước đã.”
Một lúc lâu sau anh lại bổ sung, “Chờ cậu suy nghĩ kỹ rồi lại nói.”
Tịch Ngộ tắt đèn trên đầu giường đi, cả căn phòng chìm trong bóng tối, có thể nghe được cả hô hấp của đối phương.
“Không được cắn môi.” Tịch Ngộ vươn tay mò mẫm tìm được bờ môi Thẩm Chấp, quả nhiên phía trên ướt sũng một mảnh. “Tật xấu này bắt đầu từ khi nào? Hả?”
Mặc dù Thẩm Chấp đoán anh đã phát hiện từ sớm, nhưng cậu vẫn không có ý định lên tiếng, chỉ ngoan ngoãn không tiếp tục cắn môi nữa.
Qua một lúc lâu rồi mà Thẩm Chấp vẫn không ngủ được, kỳ thật cậu rất buồn ngủ, nhưng cứ có cảm giác thiếu thiếu cái gì đó nên không thể nhắm mắt được.
Cảm nhận được người trong ngực mình khẽ động, Tịch Ngộ bóp nhẹ lên gáy cậu như cảnh cáo.
Thẩm Chấp không dám động đậy nữa. Nhưng một lát sau thì có ngón tay chạm nhẹ lên môi cậu, trong bóng tối, bỗng có giọng nói khàn khàn truyền đến từ trên đỉnh đầu cậu, “Há miệng.”
Qua đêm nay, hai người cùng tiến vào một trạng thái thật kỳ lạ. Tịch Ngộ không hỏi cậu về chuyện đêm đó nữa, công ty giống như lại tiến vào một giai đoạn bề bộn nhiều việc, ngày nào anh cũng phải lao đầu vào làm việc, nhưng hễ có thời gian thì sẽ tới chỗ Thẩm Chấp ngủ lại, có đôi khi anh đến từ rất sớm, có đôi khi lại đến vào lúc nửa đêm. Anh đến cũng chỉ để ôm Thẩm Chấp ngủ, Thẩm Chấp đã bỏ được thói quen cắn môi khi ngủ, đổi thành hàng đêm ngậm ngón tay Tịch Ngộ đi ngủ. Khi nào anh bận không đến được thì sẽ gửi tin nhắn nói cho Thẩm Chấp biết.
Thẩm Chấp cũng ăn ý không đánh vỡ trạng thái cân bằng này, chỉ là ngày nào cậu cũng chờ mong anh đến. thỉnh thoảng bọn họ còn có thể ăn cơm cùng nhau.
Thẩm Chấp không biết nấu ăn, nhưng đột nhiên cậu lại rất có hứng thú nấu nướng, cậu muốn hai người có thể cùng nhau ăn một bữa cơm ở nhà.
Kết quả, căn bếp chưa từng được sử dụng qua ngày nào bây giờ không thể dùng được nữa, còn bị Tịch Ngộ trêu một thời gian.
Mấy ngày nay Tịch Ngộ phải đi công tác đến thành phố khác một tuần. Thẩm Chấp có chút buồn bã, đến lúc đi ngủ cậu mới cảm thấy mình thật sự bị chiều hư rồi, ngay cả ngậm môi cậu cũng không muốn nữa, cậu muốn Tịch Ngộ.
Cậu sợ quấy rầy đến Tịch Ngộ nên cũng không dám gọi điện cho anh. Lúc Tịch Ngộ gởi tin nhắn đến thì đã muộn.
—— Ngủ chưa?
—— Vẫn chưa….
—— Ngậm môi chưa?
—— Chưa, không muốn.
—— Nếu không tôi mua cho em cái núm vú cao su nhé! Bé cưng.
Nhìn thấy vậy, Thẩm Chấp xấu hổ đến mức lập tức để điện thoại xuống, khi bình tĩnh lại mới cầm điện thoại lên nghiêm túc gởi tin nhắn trả lời:
—— Không thích!
—— Đi ngủ sớm một chút. Tôi có để quần áo của mình lại trong tủ.
Ý tứ ám chỉ không cần nói cũng biết. Thẩm Chấp có chút xấu hổ khi bị nhìn thấu, nhưng cậu vẫn nhanh chóng mở cửa tủ lấy quần áo ra.
Tịch Ngộ kết thúc công việc sớm hơn một ngày, tối đó bay thì đến rạng sáng hôm sau mới tới. Nhưng anh vẫn trực tiếp chạy tới chỗ Thẩm Chấp. Anh có chút nhớ cậu.
Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, mượn chút ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, có thể nhìn thấy Thẩm Chấp đang ôm quần áo của anh nằm cuộn tròn trên giường, trong miệng còn ngậm một chút góc áo, khuôn mặt lúc ngủ say của cậu trông hết sức hồn nhiên vô tội.
Tịch Ngộ ngồi xuống bên mép giường nhìn cậu, anh đưa tay khẽ vuốt qua mái tóc mềm mại của cậu, trong lòng chợt có một loại cảm xúc nào đó không thể diễn tả bằng lời được lấp đầy. Anh còn nhớ cậu nhiều hơn những gì mình tưởng tượng.
Vào thứ sáu hai người đã hẹn nhau ra ngoài ăn tối, vừa lúc Thẩm Chấp cũng phải ra ngoài bàn về bản vẽ với người ta, sau khi xong việc Tịch Ngộ sẽ tới đón cậu.
Tịch Ngộ đã gọi tiểu Lộ Tầm tới. Lộ Tầm là một phú nhị đại chơi bời lêu lổng điển hình, nhưng hắn vẫn chó chút khác với những phú nhị đại ăn chơi đàng điếm ngợp trong vàng son khác, hắn rất thích chạy đến khắp trời nam biển bắc, đầu tư vào những dự án không đáng tin lắm để thực hiện giấc mơ không bị ràng buộc của mình, kỳ thật cũng có thể xem đó như một cách chơi bời lêu lỏng khác. Ngoại trừ những người có liên quan đến việc làm ăn ra thì sau khi Tịch Ngộ xuất ngoại rất ít khi liên hệ với bạn học trước kia, chỉ có Lộ Tầm là vẫn luôn giữ liên lạc.
Không biết Lộ Tầm mới từ cái xó nào trên trái đất trở về, hắn muốn tìm Tịch Ngộ tụ tập một chút. Tịch Ngộ nghĩ dù sao mình cũng sắp đi đón Thẩm Chấp rồi nên đã tìm một quán bar gần đó.
“Rõ chán, ngay cả ăn với tôi một bữa cơm cũng không đi. Mai tôi phải đi rồi.” Lộ Tầm cạo cái đầu trọc lóc, trông không giống một phú nhị đại mà giống một tên lưu manh đầu đường xó chợ hơn.
“Tôi có hẹn rồi.”
“Ai vậy? Ngoại trừ công việc ra cậu còn biết hẹn hò nữa à? Thật đúng là hiếm lạ.”
Tịch Ngộ nhấp một ngụm rượu, “Thẩm Chấp.”
“Ai? Người kết hôn với cậu đó hả?” Lộ Tầm có chút kinh ngạc. “Chuyện gì xảy ra với cậu vậy, đêm tân hôn cậu đi uống rượu với tôi đến sáng, vậy mà bây giờ lại hẹn hò rồi?”
Tịch Ngộ không để ý đến hắn.
“Hai người sống cùng nhau rồi? Đến bước đó rồi hả? Kể cho tôi nghe một chút coi, nhanh lên.” Lộ Tầm không giống lưu manh chút nào, vì lưu manh không có ai lắm lời như hắn.
Tịch Ngộ liếc hắn một cái rồi tiếp tục uống rượu. Anh cũng không biết phải nói như thế nào.
Lộ Tầm đang định thao thao bất tuyệt nêu ý kiến của mình, nhưng khi thấy Tịch Ngộ đột nhiên yên lặng nhìn mình thì có chút sợ hãi, hắn lập tức ngậm miệng.
Không ngờ Tịch Ngộ lại đột nhiên vươn một ngón tay đến trước mặt hắn, “Há mồm ngậm thử xem.”
Lộ Tầm làm ra vẻ hoảng sợ, nói: “Người anh em, tôi thẳng! Thà gãy chứ không cong!”
Ánh mắt Tịch Ngộ mang theo vẻ ghét bỏ, nhưng tay thì vẫn không buông xuống.
Mặc dù Lộ Tầm cảm thấy rất kỳ quái nhưng vẫn há miệng ngậm lấy, biểu tình đầy màu sắc.
Sắc mặt Tịch Ngộ rất khó coi. Đầu ngón tay vẫn cảm nhận được độ ấm, nhưng độ ấm đó lại hoàn toàn không làm cho anh có cảm giác nhiệt huyết sôi trào, hô hấp của anh vẫn rất bình tĩnh, đầu óc vẫn rất tỉnh táo. Thậm chí, khi đầu ngón tay cảm nhận được sự ẩm ướt, anh theo phản xạ có điều kiện còn cảm thấy thật khó chịu, nổi hết cả da gà. Cuối cùng anh vẫn cố gắng nhẫn nhịn để không rút tay ra, “Cậu mút một chút xem.”
Ngậm Lộ Tầm cũng ngậm rồi thì mút hay không mút cũng có gì khác đâu.
Chỉ là, hắn vừa mới làm theo ý anh thì Tịch Ngộ đã lập tức rút ngón tay mình ra, nhanh chóng cầm lấy nửa bình rượu còn lại trên bàn đổ lên ngón tay để rửa, “Bà nó, buồn nôn chết ông đây rồi.”
Lúc đầu Lộ Tầm còn cười ha hả, nhưng khi nghe thấy anh nói vậy thì bày ra bộ dáng thương tâm thật khoa trương, “Cậu khiến tôi đau lòng quá, huhuhu….”
Làm bộ làm tịch một hồi, cuối cùng vẫn nhịn không được cười ha hả, “Ha ha ha…… Cậu bày trò gì thế, kết hôn yêu đương rồi nên không còn bình thường nữa à? Này, cậu kể tôi nghe xem, rốt cuộc thì cậu và cái vị trong nhà kia thế nào rồi? Hả?”
“Tôi chờ em ấy.” Tịch Ngộ bỏ lại một câu không rõ có ý gì rồi chạy vào toilet rửa tay.
Thẩm Chấp ngồi trong quán cà phê, vừa vặn trông thấy Tịch Ngộ và một thanh niên đầu đinh trẻ tuổi đi vào quán bar phía đối diện. Khi cậu kết thúc công việc sẽ đến tìm anh cùng đi ăn.
Bên trong quán bar không đông lắm, nhưng cậu vẫn tìm một hồi lâu mới thấy được Tịch Ngộ, khi đó ngón tay Tịch Ngộ đang đặt ở trong miệng Lộ Tầm.
Trong lúc nhất thời Thẩm Chấp cảm thấy khó chịu vô cùng, tim cậu như bị bóp nát, quai hàm không tự chủ được khẽ run, cậu quay người muốn rời đi.
Tịch Ngộ rửa đi rửa lại tới tám lần mới chịu dừng lại ra ngoài. Nhìn thời gian cũng sắp đến giờ hẹn, anh chuẩn bị đi đón Thẩm Chấp. Nhưng điện thoại gọi hoài vẫn không được, anh vừa đi ra ngoài vừa gọi lại cho cậu.
Lúc đi đến gần cửa thì bước chân chợt dừng lại, không biết Thẩm Chấp đã đến từ lúc nào, cậu nghiêng đầu áp má mình lên quầy bar, bên cạnh còn có một ly rượu trống không cạn đáy, miệng thì ngậm môi dưới mút mút vào, nhìn bộ dáng ngơ ngác thế kia thì biết cậu đã uống say rồi. Bên cạnh cậu còn có một cậu trai đeo khuyên tai, tên đó đang tươi cười trêu chọc Thẩm Chấp, Thẩm Chấp thì cứ ngoan ngoãn nhìn hắn ta, hắn ta có cảm giác như hôm nay mình nhặt được bảo vật rồi.
Đã lâu rồi Tịch Ngộ mới tức giận như vậy, ánh mắt anh thật ngoan lệ, anh sải bước tới kéo Thẩm Chấp lên ôm vào lòng mình, thô lỗ kéo môi dưới Thẩm Chấp ra. Thẩm Chấp tủi thân ngẩng đầu nhìn anh, anh cũng không chút lay động, anh bóp mạnh khuôn mặt Thẩm Chấp, trong mắt hiện lên sự giận dữ không gì kiềm chế được, “Con bà nó, ai cho phép em uống rượu?”
Hết chương 4.