Chấp Ngộ – Chương 5

Chương 5:

 

Biểu cảm của Tịch Ngộ thật đáng sợ, cậu trai đeo khuyên tai đứng bên cạnh đã nhanh chóng chuồn êm không một tiếng động. Thẩm Chấp bị dọa cho phát run, nước mắt nóng hổi rơi lộp độp, rơi cả xuống tay Tịch Ngộ.    

Tịch Ngộ nới lỏng tay, anh mất tự nhiên dời mắt mình khỏi gương mặt đáng thương của Thẩm Chấp, ôm cậu lên đi thẳng ra ngoài.    

Tịch Ngộ vừa lái xe vừa không ngừng nhớ lại cảnh Thẩm Chấp say rượu mút mút môi nhìn người đàn ông khác, anh không chỉ có phẫn nộ mà còn khó chịu nói không nên lời. Sao có thể để người khác nhìn thấy dáng vẻ cậu vừa mong manh vừa ngoan ngoãn, vừa ngây thơ vừa mê người như vậy chứ? Sao cậu có thể không chút phòng bị gì bộc lộ bí mật của mình ra trước mặt người khác như thế? Sao cậu có thể nhìn người khác một cách chăm chú như vậy? Còn để người khác trêu chọc nữa chứ?    

Trong xe im lặng như tờ.    

Đỗ xe vào bãi xong nhưng ánh mắt Tịch Ngộ vẫn nhìn thẳng về phía trước như cũ, giọng anh vừa lạnh lùng vừa cứng rắn, “Sau này không được phép uống rượu, còn nữa, phải sửa cái tật xấu kia đi.”    

Thẩm Chấp chỉ im lặng, Tịch Ngộ nhịn không được quay đầu lại nhìn cậu, vừa nhìn đã lập tức sửng sốt.    

Cậu khóc suốt quãng đường đi, hai mắt cậu ướt đẫm, hốc mắt đỏ hoe, cậu lại cắn chặt răng để không phát ra âm thanh, khuôn mặt kìm nén đến đỏ bừng, cằm và môi không ngừng run run, tay cậu nắm thật chặt góc áo, trông cậu vừa buồn vừa đau khổ nhưng lại không dám nói ra.    

Tịch Ngộ thấy cậu như vậy thì đau lòng không thôi, anh luống cuống tay chân mở dây an toàn ra, kéo Thẩm Chấp từ ghế lái phụ qua ôm cậu vào lòng. Anh có thể cảm nhận được người đang ngồi trên đùi mình đang run rẩy, cậu vừa ẩn nhẫn vừa bi thương. Tất cả tức giận đều tan biến mất, bây giờ trong lòng anh chỉ còn lại hối hận và đau lòng, lá gan cậu nhỏ như vậy mà, anh không nên hung dữ với cậu như thế, người cũng đã say rồi, anh còn nổi giận với cậu thì có ích lợi gì đâu.    

Tịch Ngộ chỉ có thể vừa ôm vừa hôn lên khóe mắt cậu, vừa khe khẽ nói lời xin lỗi. Nước mắt cậu chạm vào môi anh mặn chát, khiến trái tim Tịch Ngộ đau nhói.    

“Thật xin lỗi, xin lỗi em, cứ khóc ra thành tiếng được không?” Giọng nói Tịch Ngộ đầy đau lòng và tự trách, “Là do anh không tốt, em đừng kìm nén như vậy, cứ khóc ra thành tiếng đi, đừng sợ, anh không hung dữ nữa, anh xin lỗi.”    

Sau một hồi nhẹ giọng dỗ dành, cuối cùng Thẩm Chấp mới thả lỏng, cậu nghẹn ngào, tiếng khóc càng ngày càng lớn. Lần đầu tiên Tịch Ngộ cảm thấy chân tay mình luống cuống không biết để đâu như thế, chỉ có thể dùng một tay không ngừng vuốt ve lưng cậu, tay còn lại thì ôm chặt lấy cơ thể cậu. Thẩm Chấp vùi đầu trên vai anh, hai tay ôm lấy cơ thể anh, mãi một lúc sau tiếng khóc mới dần dần nhỏ lại.    

Tịch Ngộ cứ giữ tư thế đó ôm lấy cậu đi vào thang máy, đầu cậu dựa vào bờ vai anh thỉnh thoảng lại nấc lên một tiếng vì mới vừa khóc xong, sau đó không kìm được lại tiếp tục nghẹn ngào.    

Sau khi được bế lên giường rồi, hai tay Thẩm Chấp vẫn ôm lấy cổ anh không muốn buông ra, Tịch Ngộ đành phải ôm lấy cậu nằm cùng một chỗ trên giường. Mắt Thẩm Chấp vẫn còn đỏ hoe, hàng mi dài thấm đẫm nước mắt càng thêm cong và đen láy, khuôn mặt vừa mới khóc khiến cho người ta thương tiếc, Tịch Ngộ đưa tay vuốt mái tóc lấm tấm mồ hôi trước trán cậu.    

Thẩm Chấp nhắm mắt lại, đầu tựa lên ngực Tịch Ngộ, cậu ngậm lấy môi dưới như muốn ngủ. Tịch Ngộ đưa tay ra thăm dò rồi nhẹ nhàng kéo cằm cậu ra, đưa ngón trỏ đến bên khóe miệng cậu, anh nhẹ nhàng ghé vào tai cậu dỗ dành, “Bé cưng, muốn ngậm ngón tay không?”    

Nếu là bình thường thì chiêu này chắc chắn sẽ hữu dụng, nhưng không ngờ bây giờ Thẩm Chấp lại quay đầu né tay anh ra. Tịch Ngộ cho là cậu vẫn còn đang tức giận nên vẫn kiên nhẫn dỗ cậu, lời nói bên tai cậu vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, “Là anh nói sai rồi, chúng ta không cần thay đổi gì cả, em muốn thế nào thì như thế ấy, được không?”    

Thẩm Chấp lại trực tiếp quay người đi, chui ra khỏi ngực anh luôn, cậu vùi đầu vào trong gối. Thẩm Chấp không để ý tới anh nữa. Anh lại đưa ngón tay đến bên đôi môi mềm mại của cậu, nhẹ nhàng vuốt ve, “Đó không phải tật xấu, cũng không phải thói quen xấu, em đáng yêu nhất, đừng giận nữa nhé, được không?”    

Thẩm Chấp nghe anh dịu dàng dỗ cậu như vậy thì trong lòng lại bắt đầu tủi thân, cậu hít hít mũi, buồn buồn nói, “Em nhìn thấy.” Cậu mở mắt ra, nước mắt lại giàn giụa, “Em nhìn thấy anh đưa ngón tay vào miệng người khác.”    

Tịch Ngộ hoàn toàn không ngờ là vì chuyện này, anh càng thêm tự trách mình, thành thành thật thật thừa nhận lỗi lầm của mình, “Thật xin lỗi, là lỗi của anh. Người đó là bạn anh, tụi anh hoàn toàn không có gì, anh chỉ là, chỉ là…. Tóm lại là lỗi của anh. Lần sau anh dẫn em đi gặp hắn, em gặp là biết, được không?”    

Thẩm Chấp không nói lời nào.    

“Đừng giận nữa nha, được không? Anh đã rửa tay rất nhiều lần rồi. Nếu em vẫn còn giận vậy em giúp anh rửa thêm lần nữa đi, rửa đến khi nào em cảm thấy sạch sẽ rồi mới thôi, được không?”    

Lúc này Thẩm Chấp mới có phản ứng, cậu quay đầu lại nhìn anh. Tịch Ngộ hôn lên trán cậu một cái rồi ôm lấy cậu, đặt cậu ngồi lên lavabo trong phòng tắm. Thẩm Chấp ngồi sang bên cạnh, Tịch Ngộ ôm trọn cậu trong ngực mình rồi mở vòi sen ra, lấy một giọt nước rửa tay lớn vào lòng bàn tay rồi chìa ra trước mặt Thẩm Chấp.    

Thẩm Chấp không nói lời nào mà bắt đầu xoa xoa ngón tay anh, cậu làm hết sức tỉ mỉ nghiêm túc, miệng mím lại thật chặt, thỉnh thoảng lại hít hít mũi. Tịch Ngộ cảm thấy bộ dạng cậu như thế này đáng yêu vô cùng.

Rửa xong một lần, Tịch Ngộ lại dùng giọng điệu cưng chiều hỏi cậu: “Có muốn rửa nữa không?”    

“Muốn.”    

Thế là lại rửa tới rửa lui mấy lần, Tịch Ngộ có cảm giác da mình sắp bị cọ cho rách luôn rồi, lúc hai người về lại phòng vẫn còn ngửi thấy mùi nước rửa tay nồng nặc.    

Lúc nãy Thẩm Chấp khóc đến khàn cả giọng, Tịch Ngộ đi rót cho cậu ly nước, nước vẫn còn khá nóng, lại để nguội trong chốc lát, anh thử qua một chút, xác định nhiệt độ vừa rồi mới đưa cho cậu.    

Thẩm Chấp thích anh đến mức dù cho có giận vẫn không nỡ buông tay đang ôm anh ra, vừa được anh dỗ dành như vậy đã hết giận. Cậu nhận lấy chén nước nhưng không uống ngay mà lặng lẽ chuyển cái ly nửa vòng, mãi cho đến khi tìm được chỗ Tịch Ngộ vừa uống mới vươn đầu lưỡi ra chạm vào, sau đó lại phủ kín bờ môi mình lên trên, uống một ngụm nước. Cậu cho là hành động nhỏ của mình rất bí mật, nhưng thật ra Tịch Ngộ đứng bên giường đã thu hết toàn bộ vào mắt.    

Tịch Ngộ cảm thấy mình thật sự sắp bị những hành động nhỏ này của cậu câu dẫn chết rồi, nhìn cậu uống nước thôi mà cơ thể anh đã nóng bừng.

Quả thực là Thẩm Chấp đang khát, cậu uống hết cả một cốc nước lớn. Sau khi uống xong thì môi cậu ướt sũng, vừa ngẩng đầu lên đưa cái ly cho anh thì thấy đôi mắt Tịch Ngộ sâu thẳm, nóng rực nhìn cậu chằm chằm, thậm chí còn có chút hung dữ.    

Anh cầm cái ly đặt lên tủ đầu giường rồi nhào tới hôn Thẩm Chấp. Nụ hôn lần trước của bọn họ chỉ lướt qua rồi thôi, vừa nhẹ nhàng dịu dàng vừa lưu luyến, nhưng bây giờ hành động của Tịch Ngộ vừa vội vàng vừa mãnh liệt, anh vừa cắn vừa mút đôi môi cậu, đầu lưỡi xâm nhập vào khoang miệng không chút cố kỵ, liếm láp mỗi một tấc trong đó không bỏ sót chỗ nào. Thẩm Chấp hôm rất trúc trắc, đầu óc cậu trống rỗng, có chút thở dốc, môi và đầu lưỡi tê dại, khoái cảm lan ra khắp người.

Nụ hôn kịch liệt di chuyển từ bờ môi xuống đến cổ, xương quai xanh, bụng dưới, Thẩm Chấp có chút căng thẳng, nhưng cậu lại cam nguyện bộc lộ mọi thứ về bản thân mà không chút e dè, cậu chờ mong được tiến vào, được chiếm hữu, cậu vừa ngượng ngùng lại vừa thỏa thích biểu hiện bản thân mình một cách chân thực nhất, hoàn toàn giải phóng tất cả mọi cảm xúc cậu cảm nhận được.    

Tịch Ngộ duỗi hai ngón tay ra đưa vào trong miệng cậu, anh nhẹ nhàng vuốt ve rồi kẹp lấy đầu lưỡi trơn mềm, Thẩm Chấp tỉ mỉ liếm láp, khóe mắt cậu đỏ ửng trông thật mê người. Tịch Ngộ cảm giác như mình muốn chìm vào trong ánh mắt đó của cậu, anh nhịn không được cúi đầu xuống hôn lên đôi mắt cậu, sau đó lại nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt cậu, anh há miệng ngậm lấy vành tai cậu. Ngón tay đã được nước bọt thấm ướt tìm kiếm nơi bí mật dưới thân cậu, anh từ từ tiến vào rồi chậm rãi khuếch trương.    

Lần đầu tiên trong đời Thẩm Chấp bị người khác chạm vào nơi đó, cơ thể cậu khẽ run lên theo phản xạ, cậu có chút khẩn trương. Tịch Ngộ lại lần nữa ngậm lấy bờ môi cậu, dùng nụ hôn dịu dàng trấn an cậu, tay còn lại của anh vừa vuốt ve vừa xoa nắn chỗ nhô cao trước ngực cậu, Thẩm Chấp nhịn không được khẽ rên, hơi thở nóng bỏng càng ngày càng gấp gáp.    

Ngón tay dưới thân nhân cơ hội xâm nhập càng thêm sâu, anh kiên nhẫn mở rộng từng chút một, lúc vô tình chạm vào điểm nào đó, cơ thể Thẩm Chấp khẽ run lên nhè nhẹ, sau đó là khoái cảm cực đại không ngừng ập đếm. Cậu có chút sợ hãi, chỉ có thể ôm chặt lấy cổ Tịch Ngộ, hai chân quấn chặt lấy eo anh.    

Khoảng khắc Tịch Ngộ tiến vào, cậu vừa nức nở vừa gọi cái tên cậu đã khắc sâu trong lòng trăm ngàn lần, “Tịch Ngộ. . . Tịch Ngộ.”    

Hai chữ này ngân nga thật lâu trên đầu lưỡi cậu, vừa ngây thơ lại vừa mê người, Tịch Ngộ nghe càng thêm hưng phấn, động tác càng lúc càng kịch liệt hơn, nhưng ngoài miệng thì vẫn dịu dàng dỗ dành, “Ngoan, gọi tên anh, gọi tên anh đi.”    

Lúc sắp đến cao trào, Tịch Ngộ muốn rút ra ngoài vì không có đồ bảo hộ, Thẩm Chấp lại vừa uống rượu, ra bên trong rất dễ sinh bệnh.   

Nhưng Thẩm Chấp lại không chịu, hai chân cậu quấn chặt lấy eo anh không thả ra, giọng nói của cậu vừa mềm mại vừa mê người, “Em muốn, ra đi, em muốn anh ra trong em.”    

Tịch Ngộ không chịu được yêu cầu dụ hoặc như thế, anh cúi đầu hôn cậu, ra hết trong cơ thể cậu, trong khoảnh khắc đó, cả thể xác lẫn tinh thần của Thẩm Chấp đều thỏa mãn đến đỉnh điểm.    

Cao trào đi qua, hai người ôm chặt lấy nhau một lúc cho bình tĩnh trở lại. Bọn họ vẫn còn chưa ăn cơm tối, Thẩm Chấp lại vừa mới uống rượu, Tịch Ngộ sợ bụng cậu sẽ khó chịu nên kiềm chế xúc động muốn tới một lần nữa lại.    

Tịch Ngộ muốn ôm cậu đi tắm rửa nhưng Thẩm Chấp lại không chịu, cậu không ngừng năn nỉ, “Chờ thêm một lát nữa được không, một lát nữa thôi.” Cậu muốn giữ lại thứ đó trong cơ thể mình lâu hơn chút nữa.    

Thấy thời gian càng ngày càng muộn, Tịch Ngộ lo cậu bị đói nên không nói lời nào đã bế cậu vào phòng tắm.    

Một bên vừa đưa tay vào lấy thứ mình để lại trong cơ thể cậu ra, một bên vừa nhẹ nhàng hôn lên hai má cậu. Thẩm Chấp ngoan ngoãn nhắm mắt hé miệng mặc kệ anh làm gì làm, bộ dáng đó của cậu khiến Tịch Ngộ nhịn không được đưa ngón tay không an phận của mình trêu chọc vào điểm đó, nhìn khuôn mặt người dưới thân mình càng ngày càng khó nhịn, nhìn đôi mắt động tình say lòng người đó, nhìn đầu lưỡi như ẩn như hiện dưới làn môi mềm, trong lòng anh cảm thấy thỏa mãn còn hơn bản thân mình đạt được khoái cảm.    

Cuối cùng, Thẩm Chấp cứ như vậy bị làm cho ra một lần nữa mà không cần chạm vào thứ phía trước, Tịch Ngộ vui vẻ thỏa mãn hôn lên môi cậu, “Thật ngoan.”

Hết chương 5.

Chấp Ngộ – Chương 5

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên