Chương 6:
Suýt chút nữa Thẩm Chấp đã ngủ thiếp đi, nhưng cậu vẫn ngồi dậy ăn hết chén cháo Tịch Ngộ nấu.
Khi Tịch Ngộ vẫn còn đang lấy chén trong bếp thì Thẩm Chấp đã không nhịn được chạy ra khỏi phòng tìm anh. Đêm nay là lần đầu tiên của Thẩm Chấp, cậu không cảm thấy đau đớn nhiều nhưng lúc đi đường vẫn cảm giác có chút là lạ, khi Tịch Ngộ tắm rửa cho cậu đã nhìn qua, dù anh làm hết sức cẩn thận nhưng vẫn bị sưng một chút.
Lúc Thẩm Chấp đi đến cửa phòng bếp thì anh đang đứng đưa lưng về phía cậu múc cháo cho vào chén, có thể nhìn thấy hơi nóng bốc lên từ nồi cháo tràn ngập cả góc bếp, sau đó lại biến mất giữa ánh đèn vàng ấm áp. Thẩm Chấp cảm thấy như cả trái tim mình đều được bao bọc trong làn sương ấm áp đó vậy, trong bếp có hình bóng một ngươi đang bận rộn vì cậu, hai người ăn ý đến mức không cần phải giao tiếp, thỉnh thoảng lại nhìn nhau một chút, cứ như vậy lặng lẽ bầu bạn và yêu thương nhau, cùng bên nhau trong những đêm dài buồn tẻ. Đó chính là khung cảnh mà Thẩm Chấp vẫn luôn ao ước và hướng tới.
Ban đầu Tịch Ngộ định bưng cháo vào trong phòng cho cậu, nhưng vừa mới quay người lại thì phát hiện Thẩm Chấp đã đứng ở cửa phòng bếp ngây ngốc nhìn anh. Lúc anh đi ngang qua bên cạnh cậu nhịn không được đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt cậu một cái, sau đó cầm một tấm đệm mềm đặt lên ghế cạnh bàn ăn, “Đến đây.”
Đây là món cháo trắng đơn giản nhất, bình thường Thẩm Chấp không nấu cơm, trong nhà cũng không chuẩn bị bất cứ nguyên liệu nấu ăn gì. Trong cháo cũng chỉ thêm một chút đường trắng, ăn vào trong miệng ngọt lịm.
Tịch Ngộ ngồi ở một bên nhìn cậu ăn. Thẩm Chấp nhớ lại buổi tối lần đầu tiên bọn họ cùng nhau ăn cơm, cũng là khi say rượu nên anh đã dẫn cậu đi ăn cháo, lúc đó anh cũng không nói lời nào mà cứ nhìn cậu ăn như vậy. Chỉ là khi đó quan hệ của bọn họ vẫn dựa trên lợi ích hôn nhân, vẫn hữu danh vô thực, còn bây giờ bọn họ đã làm qua chuyện thân mật nhất. Đêm đó Tịch Ngộ vẫn còn hùng hổ dọa người, nhưng đêm nay anh lại dịu dàng ôm cậu vào lòng và dỗ dành.
Thật ra, dáng vẻ thật sự của Tịch Ngộ khi bọn họ ở chung cũng không hoàn toàn giống như tưởng tượng lúc ban đầu của cậu, nhưng mỗi khi đến càng gần anh hơn, Thẩm Chấp lại càng cảm thấy mình yêu anh thêm chút nữa.
Lại nhớ tới lần trước khi ăn xong Tịch Ngộ đã hỏi cậu một câu. Cậu buông thìa xuống, liếm liếm môi rồi quay đầu lại trịnh trọng nhìn Tịch Ngộ, lồng ngực cậu nóng hổi, “Em kết hôn với anh…. Kỳ thật là. . .”
Không chờ cậu nói xong, Tịch Ngộ đã kéo cậu đến ngồi lên đùi mình, anh hôn khẽ lên khóe miệng cậu một cái, “Ăn trước đã rồi nói.”
Anh biết cậu muốn nói gì, thậm chí trước đêm hôm nay anh vẫn đang đợi cậu chủ động mở miệng, vậy cho nên anh đã nói với Lộ Tầm rằng: “Tôi đang đợi em ấy.”
Nhưng mới vừa rồi anh lại cảm thấy mình vừa ích kỷ lại vô sỉ. Dưới tình huống anh đã biết rõ lá bài tẩy của đối phương rồi nhưng vẫn cứ từng bước ép sát, mặc dù rõ ràng mình cũng đã động tâm, nhưng anh vẫn muốn thận trọng từng bước, muốn nắm giữ cái gọi là quyền chủ động, để bản thân mình có nhiều lợi thế hơn. Anh bày ra dáng vẻ kẻ cả của người bố thí, thậm chí còn nói ra những câu đại hoại như “Chờ cậu”, nhưng nếu cẩn thận suy nghĩ kỹ một chút thì rốt cuộc là ai đang chờ ai?
“Anh thật may mắn khi kết hôn cùng em.” Tịch Ngộ ghé vào tai cậu khẽ nói, giọng điệu vừa dịu dàng lại vừa chân thành tha thiết, “Giống như là đáp án được viết ngay ở trang đầu cuốn sách vậy, ngay từ đầu anh làm như không thấy, nhưng khi càng đọc nội dung phía sau lại càng cảm thấy đáp án đó vô cùng sống động.”
Thẩm Chấp kinh ngạc ngẩn người, cảm thấy lòng bàn tay mình thật nóng, tim cũng đập rộn ràng. Hai tay Tịch Ngộ ôm lấy mặt cậu, anh dịu dàng hôn lên mi tâm cậu, “Đáp án của anh chính là em, vốn anh nên đi tìm em, theo đuổi em, cám ơn em vẫn luôn đợi chờ anh.”
Thẩm Chấp quay người lại nhào vào ngực anh, giọng cậu có chút nghẹn ngào, “Em đã thích anh từ rất lâu rồi, nhưng mà anh không biết. . . Lúc kết hôn với anh em cảm thấy mình như một tên lừa đảo vậy, thật sự em rất thích anh.”
Tịch Ngộ chỉ có thể ôm lấy người đang run rẩy trong lòng mình và không ngừng hôn, “Anh yêu em, dù cho thời gian có chậm hơn em một chút, nhưng sau này anh sẽ yêu em nhiều hơn mỗi ngày. Tiểu Chấp, anh cũng thật sự rất thích em.”
Trước giờ Tịch Ngộ chưa từng thẳng thắn và dịu dàng như vậy, nhưng đợi đến khi hai người nằm trên giường chuẩn bị ngủ thì anh lại bắt đầu giở trò xấu. Anh không cho Thẩm Chấp ngậm môi, lại không ngừng để ngón tay lên môi cậu cọ cọ, nhưng không chịu để vào miệng cậu, sau khi biết Thẩm Chấp thích mình từ hồi trung học thì anh không ngừng hỏi đủ thứ chuyện.
“Sao lúc đó em không viết thư tình cho anh?”
“Có phải em từng nghĩ đến anh rồi vụng trộm “làm chuyện đó” không? Làm thế nào?”
“Lúc lên đại học em có từng thích người nào khác nữa không?”
. . . Những câu hỏi cứ lần lượt kéo đến, nếu Thẩm Chấp không thành thật trả lời thì anh sẽ không cho cậu ngậm ngón tay mình đi ngủ.
Ngày hôm sau, khi Thẩm Chấp tỉnh lại đã là giữa trưa, do đêm hôm trước đã ăn cháo nên cậu hoàn toàn không có cảm giác đau đầu sau khi uống rượu, nhưng hạ thân vẫn cảm giác có chút kỳ lạ.
Cậu vốn tưởng rằng Tịch Ngộ đã đi làm, vì anh thật sự rất để tâm đến công việc, không ngờ anh vẫn còn ngồi ở bên giường đợi cậu tỉnh dậy.
Lúc này Tịch Ngộ thật sự rất muốn làm một ông chủ rảnh tay, cái gì cũng không muốn quản, vậy nên sáng nay anh đã đẩy cuộc họp xuống buổi chiều, chiều nay quả thật phải đến công ty.
Khó có lúc thấy được Thẩm Chấp nũng nịu, một giây cậu cũng không muốn tách ra với anh, cậu tội nghiệp năn nỉ, “Em đi chung với anh được không, em không muốn một mình, em muốn ở bên cạnh anh.”
Lúc đầu Tịch Ngộ định trông cậu cơm nước xong lại nghỉ ngơi một chút rồi mới đi, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý cho cậu đi cùng. Kỳ thật anh cũng không nỡ tách ra.
Sau khi Thẩm Chấp đi theo Tịch Ngộ vào văn phòng, ánh mắt những người bên ngoài ngập tràn bát quái, “Đối tượng của ông chủ lạnh lùng quá, cấm dục quá, ngài ấy ổn chứ!” Mà lúc này trong lòng Tịch Ngộ lại nghĩ, “Vợ mình thật tốt, thật ngoan, thật đáng yêu.”
Trong phòng làm việc của Tịch Ngộ có một căn phòng nhỏ để anh nghỉ ngơi, lúc công việc bận rộn gần như ngày nào anh cũng ngủ lại nơi này. Lúc đầu Thẩm Chấp muốn ngủ trên salon ở bên ngoài, như vậy có thể trông thấy anh bất cứ lúc nào. Nhưng Tịch Ngộ lại không đồng ý.
“Ngoan, buổi chiều em cứ nghỉ ngơi trong này thật tốt, anh ở ngay bên ngoài, chờ đến tan tầm chúng ta sẽ về nhà.”
Thẩm Chấp nằm trên giường, đưa tay ôm eo của anh, “Em ngủ một mình không được, anh nằm lại với em một chút được không?”
Tịch Ngộ hoàn toàn không có khả năng từ chối cậu, anh cởi áo khoác rồi nằm xuống bên cạnh cậu. Vừa nằm xuống thì vành tai đã bị ngậm lấy, cánh tay anh cũng bị cậu ôm vào trong lòng thật chặt.
Anh biết Thẩm Chấp chỉ muốn ngủ mà thôi, nhưng cơ thể anh lại càng ngày càng nóng khi bị cậu ngậm tai, dục niệm ở chỗ nào đó lại xuất hiện. Anh sắp phải đi họp ngay, vậy nên bây giờ phải nhanh chóng dỗ cho Thẩm Chấp ngủ, thế là phải gồng mình mấy giây để nhịn, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, anh lật người lại chống tay bên cạnh Thẩm Chấp, tay còn lại thì bóp bóp hai bên má cậu, ép cậu phải cong môi khẽ hé miệng ra một chút.
“Để anh xem xem, có phải trong miệng em giấu xuân dược không?” Giọng nói của Tịch Ngộ mang theo chút ý cười và mấy phần dục vọng nguy hiểm.
Thẩm Chấp đỏ mặt, đồng thời cũng cảm nhận được trên đùi mình có vật gì đó cưng cứng cọ cọ, nếu là bình thường thì chắc chắn cậu sẽ ân thầm né tránh, nhưng hôm nay cậu lại nhịn không được khẽ bật cười.
Tối hôm qua Tịch Ngộ đã cho cậu cảm giác thật an toàn.
“Còn dám cười? Hả? Nếu lát nữa anh không phải đi họp thì em đã khóc mấy lượt rồi bé cưng à.”
Uy hiếp của Tịch Ngộ hoàn toàn không khiến cậu sợ hãi chút nào, mà ngược lại còn ngẩng đầu lên khẽ liếm vành tai anh một lần nữa.
Tịch Ngộ vùi đầu mình trên hõm vai cậu, giọng nói của anh mang theo sự cưng chiều và bất đắc dĩ, “Để anh chết trên thân thể em đi, được không? Hả em?”
Thẩm Chấp vừa ngậm lấy tai anh vừa lẩm bẩm trả lời: “Được.”
Nghe được câu trả lời, Tịch Ngộ nhịn không được bóp mạnh một cái lên mông cậu, “Gan lớn thật, còn dám nói được, được rồi, anh sẽ nhớ kỹ.” Nói xong còn đè Thẩm Chấp ra gặm lên cổ cậu một cái.
Náo loạn một hồi cậu cũng hết ngủ được nữa. Đã đến giờ đi họp nên cuối cùng Tịch Ngộ phải ra ngoài thông báo hoãn lại năm phút.
Sau khi quay vào anh không còn dám đùa với Thẩm Chấp nữa, “Ngoan, em ngủ đi, ngậm ngón tay nhé?”
Thẩm Chấp nghe lời ngậm lấy ngón tay anh rồi ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Nghe hơi thở của người bên cạnh càng ngày càng nhẹ, cậu đã chìm vào giấc ngủ, trong mắt Tịch Ngộ dần dần nhuốm đầy màu sắc dục vọng, đó không chỉ là dục vọng của thể xác mà còn sâu đậm hơn, anh có dục vọng muốn giấu cậu đi thật kỹ.
Cậu phải dựa vào anh để chìm vào giấc ngủ. Ngay cả khi ngủ cậu cũng phụ thuộc vào anh.
Nghĩ đến đó, trong lòng Tịch Ngộ bỗng cảm thấy thỏa mãn nói không nên lời.
Ngày đó anh nhất thời xúc động, nói muốn cậu từ bỏ thói quen này. Nhưng anh biết, kỳ thật thì trong lòng anh không muốn cậu thay đổi, anh ước gì cậu cứ phụ thuộc vào anh như vậy cả đời.
Hết chương 6.