Chấp Ngộ – Chương 8

Chương 8:

Kỳ thật chiếc nhẫn này anh vừa mới mua vào ngày hôm nay.

Buổi sáng sau khi rời nhà, lúc ở một mình Tịch Ngộ đã suy nghĩ rất nhiều, anh chưa bao giờ trải qua cảm giác thích một người nào đó mà không được, trong mắt anh thì Thẩm Chấp và anh là tình yêu xuất phát từ hai phía. Nhưng còn ở trong mắt Thẩm Chấp thì sao? Anh là người cậu mong nhớ ngày đêm và có duyên gặp lại sau nhiều năm. Sự bất an và thận trọng từng li từng tí của cậu anh đều có thể thấy được.

Tịch Ngộ nghĩ, vì anh nghỉ học nên mới để cho Thẩm Chấp trải qua những năm tháng cô đơn một mình, sau này anh sẽ cần rất nhiều rất nhiều tình yêu mới có thể bù đắp được. Vì anh đã bỏ lỡ những năm tháng đó mà cảm thấy tiếc nuối vô cùng.

Vậy cho nên Tịch Ngộ đã tan làm sớm đi chọn một cặp nhẫn, nhưng trên đường về nhà anh lại có chút do dự, anh cảm thấy mình có chút xúc động, chuẩn bị vẫn còn chưa đủ. Chí ít anh cũng nên đặt làm một cặp nhẫn theo yêu cầu, tốt nhất là nên khắc ấn ký của bọn họ lên trên nhẫn, sau đó chọn một dịp trang trọng và trọng đại để cầu hôn cậu một cách hoàn mỹ nhất. Đôi khi cuộc sống cũng cần phải có cảm giác lễ nghi, một chút bất ngờ cũng có thể cuốn trôi đi hết những bất an nho nhỏ ẩn giấu trong cuộc sống bình thường.

Anh định cất cặp nhẫn này vào trong túi trước rồi lại lên kế hoạch một lần nữa.

Nhưng mà, khi Thẩm Chấp dùng ánh mắt vừa chân thành vừa tủi thân lại vừa đáng yêu nhìn anh rồi phàn nàn chiếc nhẫn mang không vừa, lúc đó Tịch Ngộ lại cảm thấy những gì mình lo lắng trước đây thật dư thừa, anh không muốn chờ đợi nữa mà muốn đeo chiếc nhẫn của mình cho Thẩm Chấp ngay. Cho dù đó là chiếc nhẫn không phải đặc biệt nhất, cho dù bây giờ bọn họ chỉ nằm trên một chiếc giường trong một căn phòng nhỏ, thậm chí quần áo còn không chỉnh tề, dù không phải trong yến tiệc trọng đại gì, nhưng đây là chiếc nhẫn anh đã chọn với tất cả sự yêu thương và mơ ước, giờ phút này tâm ý bọn họ tương thông, dựa sát vào nhau, hết thảy mọi chuyện đều được mặt trăng bên ngoài cửa sổ làm chứng.

Đây chính là thời cơ tốt nhất để nói ra hết thảy những yêu thương trong lòng.

“Từ nay về sau, khi mộng cảnh và hiện thực giao thoa, lúc nào anh cũng sẽ làm bạn bên cạnh để em yên giấc.” Tịch Ngộ quỳ một chân trên mặt đất trước giường, tay cầm chiếc nhẫn, anh dịu dàng như ánh trăng thuật lại lời hứa của mình.

Thẩm Chấp mấp máy miệng mấy lần vẫn không thể thốt nên lời, trong lòng cậu cảm động đến rối tinh rối mù, khóe mắt cũng ngân ngấn lệ. Cậu phát hiện ra mình rất hay khóc khi đối mặt với Tịch Ngộ.

Tịch Ngộ nắm lấy tay cậu hôn một cái, anh nhanh chóng thay đổi vẻ mặt mình, mới vừa rồi còn nghiêm túc thâm tình nhưng bây giờ lại muốn trêu chọc cậu, “Ba chữ ‘Em đồng ý’ đã nói từ lâu rồi, hôm nay em nói câu nào khác hơn cho anh nghe đi.”

Vẻ mặt Thẩm Chấp vẫn còn có chút ngẩn ngơ, cậu chớp chớp mắt nhìn anh.

“Nếu không biết nói gì, vậy trước tiên gọi một tiếng ông xã nghe đi.” Vì Tịch Ngộ vẫn còn đang quỳ trên mặt đất nên phải ngước đầu lên nhìn cậu, nói xong còn cầm chiếc nhẫn đeo vào ngón áp út của Thẩm Chấp.

Thẩm Chấp khẽ vươn đầu lưỡi ra liếm liếm môi, hình như cậu chưa bao giờ gọi Tịch Ngộ như thế cả.

“Nhanh lên, anh sẽ không đeo nhẫn cho đến khi nào em gọi mới thôi.”

Biết rõ là anh đang nói đùa, nhưng Thẩm Chấp nghe vậy thì vẫn lập tức ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Ông xã.”

Tịch Ngộ nhịn không được cười rạng rỡ sau khi nghe cậu gọi như vậy, anh thầm nghĩ, sao Thẩm Chấp có thể ngoan như vậy chứ, ngoan đến mức tim anh cũng muốn mềm nhũn. Anh không kìm được phải đứng dậy ôm lấy gương mặt Thẩm Chấp, khẽ hôn lên môi cậu một cái, lại tiếp tục hỏi: “Của ai?”

Thẩm Chấp cũng không nhịn không được bật cười, hiếm khi thấy cậu cười đến đôi mắt cũng cong lên, cậu ngoan ngoãn đáp: “Của em. Của Thẩm Chấp.”

“Vậy Thẩm Chấp hãy đeo nhẫn cho ông xã mình đi.”

“Được.”

Rốt cuộc thì lúc nào mới là thời cơ tốt nhất để cầu hôn?

Tất nhiên là khi chúng ta yêu nhau. Chỉ cần đó là lúc chúng ta yêu nhau thì được.

Vào cuối tuần, Tịch Ngộ chính thức chuyển đến nơi này sống. Vốn Tịch Ngộ định khi hai người ở chung thì sẽ chuyển đến nhà mình, vì nơi đó rộng hơn, nhưng Thẩm Chấp thì muốn ở lại chỗ này.

Tịch Ngộ cũng không có bao nhiêu đồ đạc, ngoại trừ quần áo và một ít nhu yếu phẩm hàng ngày thì không còn gì nữa, cuộc sống của anh trước đây cũng chỉ có công việc, mấy ngày không về nhà cũng là chuyện bình thường.

Trong nhà có thêm một người nữa nhưng cuộc sống dường như cũng không có thay đổi gì nhiều, tất cả những dấu vết về người đồng hành đó đều hiện lên hết sức rõ ràng ở ngay những chỗ nhỏ nhất. Trong phòng làm việc có bóng dáng của hai người, trong tủ giày có hai size khác nhau, dụng cụ đồ dùng ăn uống cũng cần phải có hai phần.

Trong công ty có rất nhiều người chú ý tới chiếc nhẫn trên ngón tay Tịch Ngộ. Tất nhiên là bọn họ biết Tịch Ngộ đã kết hôn từ sớm, nhưng trong lòng ai cũng rõ rằng, đó chỉ là cuộc hôn nhân hữu danh vô thực mà thôi.

Thỉnh thoảng Thẩm Chấp sẽ đến văn phòng của Tịch Ngộ chờ anh, trên tay cậu cũng có một chiếc nhẫn giống y như vậy. Trong phòng trà nước công ty lúc nào cũng nghe người ta bàn tán xôn xao, nói nhìn cậu lúc nào cũng lạnh lùng trầm tĩnh, không ngờ lại rất có thủ đoạn, không những có thể ở lại bên cạnh Tịch tổng lâu như vậy, còn có thể thuyết phục được Tịch Ngộ đeo nhẫn công khai với mình. Không một ai nghĩ đến Thẩm Chấp chính là bạn đời của Tịch Ngộ.

Nhiều tin đồn nổi lên, ngay cả Tịch Ngộ cũng nghe được một ít.

Một ngày nọ, thư ký trưởng nhận được một bịch chocolate lớn từ trong tay Tịch Ngộ, bảo anh ta đi phát cho từng bộ phận trong công ty.

“Kỷ niệm tròn một năm ngày tôi kết hôn, mời mọi người ăn kẹo.”

Tất cả chocolate đều đã được đóng gói sẵn, ngay khi mở chiếc túi được đóng gói cẩn thận đẹp mắt ra thì thấy bên trong có một tấm hình nhỏ, bên trên đó là hình chụp giấy đăng ký kết hôn của Thẩm Chấp và Tịch Ngộ. Ngày hôm đó mọi người ai cũng cảm thấy Tịch Ngộ thật kỳ diệu, mà điều kỳ diệu hơn còn ở chỗ, Tịch Ngộ nói ăn chocolate xong phải thu tấm hình đó về, một tấm cũng không được bỏ sót.

Sau khi hoàn thành hết công việc trong tay, Tịch Ngộ dự định cùng Thẩm Chấp đi ra ngoài chơi một thời gian, cũng có thể xem như đi hưởng tuần trăng mật.

Vừa lúc Lộ Tầm đến một thành phố du lịch nổi tiếng ở phương nam, hắn ta đã cực lực mời bọn đến chơi với mình, còn nói là mình chưa chính thức làm quen với Thẩm Chấp. Tịch Ngộ cho rằng hưởng tuần trăng mật thì đương nhiên phải đi hai người bọn họ thôi, thêm Lộ Tầm làm bóng đèn làm cái gì. Nhưng Thẩm Chấp thì lại đồng ý ngay không chút do dự.

Đêm trước ngày khởi hành, Tịch Ngộ đã giày vò Thẩm Chấp đến khuya, nói là phải đền bù.

Lúc ở trên máy bay Thẩm Chấp buồn ngủ muốn chết, cậu ngồi ở chỗ gần cửa sổ tội nghiệp nhìn Tịch Ngộ đang cười.

“Làm sao thế? Hả?” Anh ghé vào tai Thẩm Chấp hỏi dù đã biết rất rõ lý do.

Thẩm Chấp biết anh muốn nghe cái gì nên đã ngoan ngoãn gọi một tiếng, “Ông xã, em buồn ngủ.”

Tâm tình Tịch Ngộ vui vẻ ôm lấy cậu, cầm chăn lông ra đắp lên người cậu. Thẩm Chấp vùi đầu vào trong chăn và ngực Tịch Ngộ, sau đó một ngón tay nhẹ nhàng chạm lên môi, cậu khẽ hé miệng ngoan ngoãn ngậm lấy rồi dần dần chìm vào mộng đẹp.

Tịch Ngộ khẽ hôn nhẹ lên mái tóc cậu, dịu dàng dỗ dành, “Ngoan, ngủ đi.”

Khi mộng cảnh và hiện thực giao thoa, anh sẽ cùng em đi vào giấc ngủ bình yên.

Hết chương 8.

Chấp Ngộ – Chương 8

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên