Chấp Ngộ – Chương 9

Chương 09: Phiên ngoại 1: Ngày bình thường của Tiểu Chấp và Tiểu Ngộ.

Ngày bình thường của Tiểu Chấp và Tiểu Ngộ (Phần 1)    

Một ngày nọ, khi Tịch Ngộ đi họp đã không cẩn thận làm rơi di động của mình trên ghế, vừa vặn được Tiểu Lý – người cuối cùng ra khỏi phòng họp trông thấy.

Cậu ta mở lên thì thấy màn hình khóa là một tấm hình chụp hai người. Hai người trong ảnh rất thân mật, nói là chụp ảnh chung nhưng kỳ thật chỉ một người lộ mặt, còn một người khác thì chỉ thấy được tai và một góc cằm. Người để lộ cả khuôn mặt là một thanh niên nhìn rất trẻ, da rất trắng, nửa gương mặt cậu vùi hết vào hõm vai người bên cạnh, đôi môi đỏ tươi của cậu đang ngậm lấy vành tai người kia, cậu ngủ rất ngon.

Tiểu Lý mới vừa tới làm ở công ty không lâu, cậu ta chưa từng gặp qua Thẩm Chấp. Vậy nên cậu ta đã chụp hình chiếc điện thoại đó rồi gởi lên group chat của công ty, hỏi xem là ai đã đánh rơi di động, thậm chí còn cố ý chụp tấm ảnh làm màn hình khóa kia gởi cho mọi người.

Những người bên trong nhóm bắt đầu sôi nổi bàn tán khi thấy bức ảnh chụp, ai cũng cố gắng đoán xem chủ nhân của nó là người nào, mau mau tới nhận lại.

Tịch Ngộ có hai cái điện thoại, có một cái chuyên dùng để làm việc, trông thấy ảnh chụp trong nhóm chat thì lạnh mặt trả lời lại một câu: “Của tôi.”

Sau đó không còn ai trong nhóm chat lên tiếng nữa.

Mà Tịch Ngộ vừa gởi xong câu trả lời thì thoát ra màn hình chính điện thoại, trên đó cũng có một tấm ảnh tương tự, nhưng lần này trong miệng Thẩm Chấp không phải vành tai mà là ngón tay anh.

Chuyện này Thẩm Chấp hoàn toàn không biết.

Ngày bình thường của Tiểu Chấp và Tiểu Ngộ (Phần 2)    

Hai người sống cùng nhau một thời gian dài, dù có bao dung nhường nhịn thế nào thì cuối cùng vẫn sẽ sinh ra một số xích mích nhỏ. Thẩm Chấp và Tịch Ngộ cũng sẽ cãi nhau, bộ dạng hai người tức giận đúng là đối lập như nước với lửa. khi Thẩm Chấp giận sẽ không để ý tới người khác, ánh mắt cậu lạnh như băng. Còn Tịch Ngộ khi tức giận thì một thân nộ khí, cả người anh như thể sắp bốc cháy đến nơi vậy.

Nhưng mặc kệ tình huống lúc đó nghiêm trọng đến đâu đi nữa, hai người bọn họ cũng sẽ không bao giờ giận nhau quá một đêm, bởi vì Thẩm Chấp buồn ngủ.

Phần lớn thời gian là Tịch Ngộ sẽ xuống nước trước. Bản thân Thẩm Chấp thì có thể giận đến không ngủ, nhưng Tịch Ngộ thì chẳng đành. Giây trước còn vênh váo tự đắc nhưng giây sau vừa thấy sắp đến thời gian đi ngủ là lập tức hạ mình đi nhận lỗi, vừa ôm người ta lại vừa vuốt ve, dịu dàng dỗ dành, “Anh sai rồi, xin lỗi em, chúng ta đi ngủ trước được không? Không nên tức giận nữa, bé cưng à, có muốn ngậm ngón tay không?”

Thẩm Chấp rất dễ dụ, dỗ cậu một chút là sẽ hết giận ngay.

Nhưng cũng có đôi khi người có lỗi đúng là Thẩm Chấp, lúc đó cậu sẽ chủ động nhận sai trước. Nếu lúc đó Tịch Ngộ ngồi trên ghế sofa thì cậu sẽ đến ngồi trên tấm thảm dưới chân anh, hai tay ôm lấy chân Tịch Ngộ, gối đầu mình lên trên đùi anh, sau đó nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay anh, duỗi đầu lưỡi ra liếm liếm đốt ngón tay anh như mèo nhỏ, vừa liếm vừa ngước đôi mắt vô tội đáng thương lên nhìn Tịch Ngộ. Tịch Ngộ bị cậu nhìn như vậy thì bao nhiêu tức giận cũng bay đi hết. Nếu Thẩm Chấp còn mềm giọng tội nghiệp nói một câu, “Ông xã, em muốn ngủ.” Thì dù cho Tịch Ngộ có giận nhiều đến đâu cũng sẽ bình thường ngay.

Thẩm Chấp rất dễ dụ, nhưng kỳ thật Tịch Ngộ còn dễ dụ hơn.

Ngày bình thường của Tiểu Chấp và Tiểu Ngộ (Phần 3)    

Tịch Ngộ vẫn luôn canh cánh trong lòng việc Thẩm Chấp không viết thư tình cho anh lúc học cấp ba. Anh còn cười vô cùng chính trực hỏi, “Em thích anh như vậy mà sao lại không viết thư tình cho anh?”

Sau đó lấy chuyện này làm cái cớ lăn qua lộn lại Thẩm Chấp cả một đêm.

Có một lần bọn họ cùng nhau quay về Thẩm gia thu dọn đồ đạc trước kia của Thẩm Chấp, không biết Tịch Ngộ tìm ở chỗ nào ra một cuốn sổ, cũng không tính là nhật ký, trong đó có một số bản vẽ nguệch ngoạc của Thẩm Chấp thời niên thiếu, tất cả đều vẽ Tịch Ngộ mặc đồng phục, còn có những câu nói ngây ngô mang theo tình ý, cùng với những trích đoạn thơ. Phần lớn đều được viết sau khi Tịch Ngộ xuất ngoại.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Tịch Ngộ xem say sưa ngon lành, sau khi Thẩm Chấp nhìn thấy thì mặt nóng bừng, nhanh chóng đưa tay giành lại. Thấy cậu muốn cướp, Tịch Ngộ vừa cười xấu xa vừa bắt đầu đọc lên thành tiếng. Khuôn mặt Thẩm Chấp đỏ bừng, cuối cùng vẫn thỏa hiệp, thương lượng với anh rằng, chỉ cần không đọc thành tiếng thì anh có thể xem.

Tịch Ngộ mang cuốn sổ đó về nhà, đặt ở trên tủ đầu giường.

Tối đó Thẩm Chấp vừa mới tắm rửa sạch sẽ xong đã bị đè lên giường hôn, Tịch Ngộ mang theo chút vội vàng mút lấy môi lưỡi cậu thật lâu mới chịu buông ra. Cả hai đều thở hổn hển, ánh mắt Tịch Ngộ sâu thẳm nhìn khuôn mặt người dưới thân, anh ghé sát vào tai cậu trìu mến hôn lên vành tai non mềm, anh cất giọng khàn khàn nhưng rất rõ ràng, “Hôm nay em thấy anh chơi bóng, bỗng em nghĩ, không biết mồ hôi của anh có mùi gì. Có phải là em không nên nghĩ như vậy đúng không, nhưng anh đừng trách em, em không kìm lòng được. Em rất muốn được ôm anh một lần.”

Đó chính là nội dung trong cuốn sổ kia. Thẩm Chấp cảm thấy mình khá tốt tính*, vậy nên cậu không thể giận anh được, chỉ có thể chủ động tìm kiếm môi Tịch Ngộ rồi hôn lên đó, để anh không nói được nữa.

Tịch Ngộ hưởng thụ nụ hôn mềm mại của cậu, tâm tình vui vẻ nên cũng không tiếp tục nói nữa.

Sau khi tiến vào, động tác của Tịch Ngộ vừa nhẹ nhàng vùa dịu dàng nhu hòa, đó là cử chỉ thân mật âu yếm nhất, ánh mắt anh kiên định sâu thẳm, trong mắt anh ngập tràn hình bóng người trước mắt. ” ‘Cuộc đời anh chia thành hai giai đoạn, lúc chưa gặp được em và sau khi gặp được em.’ ”

Đó cũng là câu Thẩm Chấp đã viết trong cuốn sổ.

” ‘Em chỉ có thể góp nhặt đủ yêu thương, đủ dịu dàng và giảo hoạt để một ngày nào đó khi tỉnh lại sẽ gặp được anh.’ ”

Giọng nói của anh vô cùng dịu dàng, trong mắt anh tràn ngập yêu thương, không chỉ đơn giản là lặp lại những gì Thẩm Chấp đã từng viết, mà giống như đang chân thành thực lòng nói ra nỗi lòng của mình với người trước mặt.

“Vậy lúc ấy anh ở đâu, đang nói chuyện với ai, vì sao khi nhớ tới anh thì tình yêu lại đột nhiên ập đến.”

Nước mắt Thẩm Chấp không kiềm được mà tuôn rơi, đột nhiên cậu nghĩ đến những nhớ nhung không hồi kết khi ấy, lúc đó cậu một mình cô đơn viết những câu này trong góc nhà với sự bất an cùng tình yêu ngây ngô tuổi mới lớn.

Tịch Ngộ dịu dàng liếm đi hết những giọt nước mắt nơi khóe mắt cậu, động tác dưới thân cũng dần dần tăng nhanh, càng lúc càng nặng nề hơn.

Vào giây phút khi hai người đạt đến cao trào, họ dịu dàng ôm chặt lấy nhau, anh lại ghé sát vào tai Thẩm Chấp lần nữa, giọng anh khàn khàn thân mật.

” ‘Anh muốn cùng em lang thang khắp nơi, cùng nhau trải qua những khoảng lặng ngắn ngủi, những khoảng thời gian dài vô tận. Cùng nhau trải qua thế giới mong manh và cũ kỹ.’ ”

Đột nhiên Tịch Ngộ bắt đầu viết thư tình, anh dùng giấy viết thư tinh xảo và màu mực bút máy ưu nhã.

Mà da mặt của anh lại rất dày, lần nào cũng nhất quyết bắt Thẩm Chấp phải mở ra và đọc ngay trước mặt anh mới được, còn nhất định phải nghe cậu đọc từng từ từng câu trong đó thật to mới chịu. Dĩ nhiên không phải đơn giản chỉ đọc thôi liền cho qua.

Những lúc đó anh sẽ ôm Thẩm Chấp vào lòng mình từ phía sau, anh sẽ ngồi trên giường hoặc sofa, môi vừa vặn có thể chạm lên chiếc cổ mềm mịn của Thẩm Chấp, khẽ ngậm lấy phần da thịt non mềm trên đó, một tay lưu luyến nán lại trước ngực cậu, một tay khác thì cho vào trong quần cậu làm loạn.

Có thể là do tính cách nên Tịch Ngộ không viết ra được tình ý gì tinh tế, so với thư tình thì nó giống một bản ghi chép lại những điều anh nghĩ trong lòng hơn. Bình thường anh cũng không nói nhiều, nhưng khi viết thư tình cho cậu thì lại dông dài vô cùng, thường khiến Thẩm Chấp phải bật cười, nhưng đôi khi lại thẳng thắn và nồng nàn đầy tình ý làm mặt cậu đỏ bừng.

Mà vào những lúc như thế Tịch Ngộ không bao giờ đồng ý bỏ qua cho cậu. Hai tay và môi lưỡi cùng nhau trêu chọc cậu, khiến giọng đọc của Thẩm Chấp cũng phát run, những câu chữ trong bức thư qua giọng đọc của cậu cũng trở nên đứt quãng, những âm cuối ngân nga ẩn chứa vô vàn quyến rũ, thậm chí thỉnh thoảng còn mang theo chút nghẹn ngào. Tịch Ngộ cảm nhận được phản ứng của cậu, lòng anh cũng bị trêu chọc đến ngứa ngáy, anh ghé vào lỗ tai cậu nửa dụ dỗ nửa uy hiếp, “Ngoan, đọc hết đi, chừng nào đọc xong mới cho em ra.”

Chú thích: Những câu thơ trên theo thứ tự được trích từ Tây Bối, Hạ Vũ, Nhiếp Lỗ Đạt, Lý Nguyên Thắng. *

Hết chương 9.

Chấp Ngộ – Chương 9

Ngày đăng: 17 Tháng ba, 2023

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên