Chương 1: 011930 – Bữa Tối
Bên ngoài là một màu đen hỗn độn, ánh trăng nhợt nhạt như lưỡi dao sắc bén chém vào cửa sổ kính.
Lê Chỉ tỉnh dậy trong ánh nến lờ mờ vàng vọt, hôm nay là đêm đầu tiên cậu đến trang viên Lê Minh.
Tiếng chuông báo bữa tối vang lên ở bên ngoài cửa, leng keng leng keng, nghe qua cánh cửa mơ hồ như tiếng chuông gọi hồn.
Lê Chỉ lê thân thể mệt mỏi ngồi vào bàn ăn, một người hầu giống như con rối đẩy một chiếc lò nướng bằng sắt khổng lồ đến, thơm phức, người đàn ông ngồi bên cạnh nôn nóng bắt đầu cầm dao nĩa lên, “Ực” một tiếng, tiếng nuốt nước bọt rõ to.
Người đàn ông mặc áo sơ mi đen ngồi chếch phía đối diện thì lười biếng chống cằm, ánh mắt liên tục liếc nhìn về phía lò nướng, khóe mắt mang theo vẻ chán ghét như đã biết trước điều gì.
Người hầu cung kính mở cửa lò, “Các vị khách quý, mời dùng bữa.”
“Rầm –“
Âm thanh cửa lò nướng bằng sắt rơi xuống đất, nặng nề như một tiếng thở dài.
Những người đã đói meo đều không kìm được mà nhìn về phía món ăn mình mong đợi đã lâu.
Lê Chỉ cũng nhìn theo.
Khoảnh khắc nhìn rõ hình dạng thức ăn bên trong, cậu lập tức mất hết cảm giác ngon miệng.
Tất cả mọi người đều im lặng. Không ai còn than phiền về cơn đói cồn cào nữa.
Thời gian như bị kéo dài thành một đoạn ruột non mỏng manh, chạm vào là đứt, lại còn tỏa ra mùi hôi thối.
“Xoảng” một tiếng. Có người đột ngột đứng dậy, làm đổ chiếc ly chân cao đựng rượu sâm panh đắt tiền.
Thủy tinh trong suốt chỉ kịp phát ra một tiếng vang thê lương rồi vỡ vụn, sau đó biến thành những mảnh rác sắc nhọn.
Mọi người như bừng tỉnh sau một giấc mơ, bắt đầu tản ra, trong chốc lát, những chiếc ghế được chạm khắc tinh xảo bị xô đổ, rơi xuống đất, âm thanh xô đẩy và tiếng va chạm của vật cứng xen lẫn vào nhau, tràn ngập khắp căn phòng.
Lê Chỉ chớp mắt, cẩn thận phân biệt hình dạng thức ăn trong lò nướng —
Thật ra nhìn kỹ thì cũng không có gì đáng sợ, nhiệt độ lò nướng được điều chỉnh sẵn vừa đủ, thịt nướng mềm xốp, một chút ánh dầu lấp lánh khiến thịt trông rất ngon miệng —
Nếu đó không phải là một con người.
Chàng trai mặc áo đen khó ưa kia không biết từ lúc nào đã lại gần, nói với giọng điệu rất quen thuộc: “Nhận ra đây là ai không? Trông quen lắm.”
Nghe vậy, Lê Chỉ nhíu mày nghi hoặc, bất đắc dĩ phải ép mình tập trung nhìn lại vào lò nướng vẫn còn đang bốc khói, “Da đã bị lột sạch, mặt cũng không còn, máu me be bét, như vầy thì ai mà nhận ra được.” Giọng cậu lộ ra vẻ lạnh nhạt.
Chàng trai mặc áo đen cười cười: “Không có ngũ quan thì vẫn có thể nhìn dáng người mà, cậu xem cái bụng phệ kia kìa, trong chúng ta chỉ có một người béo thôi.”
Đúng là như vậy. Lê Chỉ nhớ, đó là một người đàn ông trung niên oai vệ, không thoát khỏi lời nguyền phát tướng tuổi trung niên, cử chỉ kiêu ngạo điềm tĩnh, là dáng vẻ của người thường xuyên ở vị trí cao.
Giờ đây, vị bề trên tôn quý này đã được ướp gia vị, xử lý như một con heo sữa không đáng được tôn trọng, tỏa ra mùi thơm bên cạnh chiếc bàn ăn lộn xộn.
Lê Chỉ nhìn khóe môi hơi cong lên của chàng trai mặc áo đen, cảm thấy ớn lạnh vô cớ. Những người khác đã nhân cơ hội bỏ đi từ lâu, trong phòng ăn rộng lớn cũng chỉ còn lại Lê Chỉ và chàng trai mặc áo đen.
Ánh nến trong phòng ăn vàng vọt, Lê Chỉ có thể nghe thấy tiếng củi cháy lách tách trong lò sưởi.
Cậu nhìn chàng trai áo đen tiến lại gần vị bề trên đã chín kia, đưa những ngón tay trắng bệch ra, từ màu đỏ hồng hấp dẫn kia, chậm rãi rút ra một vật dài mảnh, đen đúa, hình dạng bất quy tắc không đều nhau.
Lê Chỉ nhìn rõ, chiếc lông vũ đen bị dầu mỡ nhuộm bóng loáng, đầu bút thanh mảnh, duyên dáng dính màu đỏ sẫm, cậu lên tiếng: “Bút lông vũ?”
“Vừa khéo cắm ngay chính giữa hốc mắt phải.” Chàng trai mặc áo đen rút bút lông vũ ra, nhãn cầu mắt phải bị kéo theo rơi xuống đất. Lăn lông lốc trên mặt đất, vẽ ra một vệt dầu mỡ dính nhớp. Khoảng cách lăn không xa, vì nước đã bốc hơi nên đã khô quắt.
“Tôi đã nói rồi! Cửa lớn căn bản không mở được! Tất cả cửa sổ tôi cũng đã thử rồi! Đều không mở được!!” Có người gào thét trong hành lang, giọng nói giận dữ xen lẫn run rẩy.
Người bị hét vào mặt trông còn trẻ, khoảng hai mươi tuổi, bộ veston cao cấp trị giá không nhỏ. Cậu ta như mất hết lý trí, ôm đầu quỳ sụp xuống sàn, lẩm bẩm không ngừng: “Không thể nào… Tôi đến dự tiệc… Sao lại xảy ra chuyện như thế này…”
Người đàn ông đối diện có thân hình vạm vỡ, trông có vẻ nóng tính, anh ta tiếp tục giữ nguyên âm lượng hét lớn, làm người ta nghe mà đinh tai nhức óc, tim đập mạnh: “Không tin thì tự mình thử đi!”
Đây là một cách kiểm chứng rất khả thi. Chân chàng trai mặc vest không ngừng run rẩy, cậu ta vịn tường, lê từng bước một đi về phía cửa lớn, để lại những tiếng nức nở khe khẽ trên đường đi.
Lê Chỉ dựa vào cánh cửa gỗ đỏ của phòng ăn, thờ ơ quan sát màn trút giận này.
Người đàn ông vạm vỡ vẫn chưa nguôi giận, nhìn bóng lưng loạng choạng rời đi của người kia, thở hổn hển quay đầu lại, vừa vặn chạm phải đôi mắt màu xám của Lê Chỉ.
Thái độ thờ ơ của người quan sát lẽ ra phải càng khiến cho cơn giận của người đàn ông tăng thêm, nhưng trong đôi mắt xám ấy lại không hề có chút cảm xúc nào, người đàn ông vạm vỡ như bị một chậu nước đá lẫn vụn đá dội từ đầu đến chân, ngay cả vỏ não cũng bị nhiệt độ đóng băng tẩy rửa một lượt.
Anh ta đã lập tức bình tĩnh lại.
Cơn giận dữ như thủy triều rút đi.
Thấy anh ta đã trở lại bình thường, Lê Chỉ làm như không hề thấy được cuộc xung đột kịch liệt vừa rồi, chỉ bình thản hỏi: “Vào xem thử anh có quen người bên trong không.”
Người đàn ông vạm vỡ lại bước vào phòng ăn mà mình vừa chạy trốn.
“Làm sao mà nhận ra đây là ai được!” Anh ta đứng bên cạnh lò nướng, chỉ liếc mắt nhìn qua loa mà dịch vị đã cuồn cuộn trào lên.
Anh ta cố gắng kìm nén cảm giác buồn nôn, lại bổ sung thêm một câu: “Cho dù trước đây tôi có quen thì tôi cũng không nhớ, tôi… tôi không nhớ…”
Lê Chỉ nghe vậy thì hỏi: “Ý anh là sao?”
Người đàn ông vạm vỡ gật đầu, mồ hôi lạnh túa ra: “Tôi bị mất trí nhớ… Tôi không nhớ bất cứ điều gì trước khi tỉnh dậy vào tối nay.”
Chàng trai mặc áo đen vốn đang im lặng quan sát cây bút lông vũ, nghe vậy thì đột nhiên lên tiếng: “Tôi cũng vậy.”
Lê Chỉ ngạc nhiên quay đầu nhìn anh ta, vẻ mặt nghiêm túc của chàng trai không giống như đang giả vờ: “Tôi cũng không có ký ức nào trước khi tỉnh dậy vào tối nay.”
Tiếng đồng hồ tích tắc vang lên, Lê Chỉ có thể nghe thấy tiếng hơi thở của mình chợt nhẹ đi.
Lê Chỉ khẽ nói: “Tôi cũng vậy.”
Hết chương 1.