Chương 1: Tra Nam Bồ Tát
“Reng reng reng reng…..”
Tiếng chuông điện thoại vang lên không ngừng, tiếng chuông đó phát ra từ trong túi, sau đó được một bàn tay lấy ra, vô tình ấn vào nút nhận cuộc gọi.
Từ đầu dây bên kia, một giọng nói quan tâm vang lên: “Anh hai, ba mẹ và anh cả đều đang đợi anh về ăn cơm, sao anh còn chưa về?”
Ninh Lạc sụp đổ.
Anh hai của cậu chết rồi.
Có việc thì hóa vàng mã, chuyện nhỏ chiêu hồn, chuyện lớn đào mộ.
Cậu nhìn chằm chằm vào ba chữ “Ninh Tịch Bạch” trên màn hình điện thoại, không muốn chấp nhận sự thật mình đã xuyên sách.
Cậu vất vả lắm mới lấy được giải Nam phụ xuất sắc nhất, còn chưa kịp hân hoan thì bị đèn trần rơi trúng đầu cho hôn mê bất tỉnh.
Mở mắt ra lần nữa thì thấy mình đang ở trong phòng vệ sinh một khách sạn xa lạ.
Chưa hết, điều xui xẻo hơn là, cậu lại xuyên vào một cuốn tiểu thuyết NP vạn nhân mê.
Nhớ lại những tình tiết dài đến hai phần ba cuốn tiểu thuyết về việc chinh phục giới giải trí bằng thân thể, không ngừng khám phá giới hạn của cơ thể con người, Ninh Lạc rơi vào trầm mặc.
Loại văn học Hải Đường này đối với cậu mà nói, vẫn cao siêu quá.
Còn chủ nhân của cơ thể này, là một nam phụ pháo hôi trùng tên trùng họ với cậu trong tiểu thuyết, một minh tinh nhỏ nhoi nổi tiếng bằng tai tiếng.
Đồng thời cũng là cậu chủ thật sự bị nhà họ Ninh bỏ rơi bên ngoài, sau khi tìm về được thì xếp theo thứ tự trở thành nhị thiếu gia nhà họ Ninh, trong lòng ghen tị với tam thiếu gia giả mạo Ninh Tịch Bạch nên khắp nơi kiếm chuyện với người ta.
Địa vị của nguyên chủ và Ninh Tịch Bạch trong giới giải trí có thể nói là một trời một vực, Ninh Tịch Bạch dựa vào hào quang vạn nhân mê của mình càn quét toàn bộ giới giải trí, cuối cùng giành được ảnh đế dưới sự giúp đỡ của dàn công, kế thừa nhà họ Ninh, tình yêu sự nghiệp gì cũng đều viên mãn.
Còn nguyên chủ thì thân bại danh liệt, sau khi giải nghệ ra nước ngoài vẫn bị lôi ra giẫm đạp, làm nổi bật thêm cuộc đời tốt đẹp của nhân vật chính. Cuối cùng vô tình bị cuốn vào một vụ đấu súng, bỏ mạng tại chỗ.
Một so sánh hết sức hoàn hảo.
Ninh Lạc siết chặt nắm tay, u ám bò dậy.
Điên rồ! Thật là điên rồ mà!
Ninh Tịch Bạch thấy cậu không nói lời nào thì tiếp tục nói: “Anh hai, anh đừng giận chuyện đạo diễn hiểu lầm anh nữa. Em thật sự không ngờ tới, chỉ là cảm thấy mình diễn không được, không bằng đưa cho anh, không phải cố ý đâu, anh hai đừng để trong lòng.”
Lời này nói ra, sao nghe trà xanh thế nhỉ?
Ninh Lạc lục lại trí nhớ, phát hiện Bạch liên hoa đơn thuần trong nguyên tác hình như không đơn thuần cho lắm.
Ninh Tịch Bạch và nguyên chủ có ngoại hình giống nhau, trong giới thường xuyên bị đem ra so sánh, fan hâm mộ vốn dĩ đã đối địch, lúc rảnh rỗi còn châm chọc lẫn nhau, mấy ngày trước đúng là chọc phải tổ ong vò vẽ, bởi vì trên mạng lan truyền bộ phim Ninh Tịch Bạch nhận lời đóng chính đột ngột đổi người, đổi thành Ninh Lạc đóng nam hai.
Nghe được chuyện này, fan hâm mộ của Ninh Tịch Bạch hận không thể chui qua màn hình xé xác Ninh Lạc, mắng cậu cướp tài nguyên, dựa hơi quan hệ, bán thân cầu vinh không biết xấu hổ. Xét thấy Ninh Lạc tai tiếng đầy mình, tiền án rất nhiều, cư dân mạng ai cũng đều thương tiếc Ninh Tịch Bạch, tiện tay giẫm Ninh Lạc vài cái.
Ai mà biết được tài nguyên vai nam hai này là do Ninh Tịch Bạch chủ động đưa cho, lý do là: “Gần đây lịch trình của em kín mít, bộ phim này thật sự không diễn nổi, đưa cho người khác chi bằng để anh hai diễn, dù sao cũng là người một nhà.”
Người một nhà cái con khỉ.
Dịch ra chính là: Đồ thừa tôi không cần nữa, cho anh đấy.
Vậy mà nguyên chủ lại tin, tưởng rằng cậu ta đang xuống nước lấy lòng mình, ngu ngốc nhận lấy tài nguyên này.
Ninh Tịch Bạch cố ý nhắc đến chuyện này.
Ngón tay cậu đặt trên nút loa ngoài, chỉ chờ Ninh Lạc mở miệng mắng chửi xong là “Vô tình” bật loa ngoài cho ba Ninh mẹ Ninh và anh cả nghe thấy.
Ai bảo cái kẻ vô dụng mọi mặt này lại dám đè đầu cưỡi cổ cậu ta, khiến cậu ta từ tiểu thiếu gia nhà họ Ninh biến thành “Tam thiếu gia” hữu danh vô thực, trở thành câu chuyện trà dư tửu hậu của bạn bè, cướp đi tất cả của cậu ta.
Ninh Tịch Bạch sao có thể cam tâm.
Ninh Lạc mở miệng: “Anh không giận.”
Ninh Tịch Bạch: “Anh hai, anh đừng….. hả?”
Sao lại không giống trong tưởng tượng?
Sự việc phát triển nằm ngoài dự đoán, nhưng ngón tay đã nhanh hơn một bước ấn nút loa ngoài.
Vì vậy, trên bàn ăn, ba Ninh mẹ Ninh và anh cả nhà họ Ninh, Ninh Dương, đều nghe thấy phát ngôn trầm bổng du dương chấn động của Ninh Lạc.
“Anh biết em muốn dành cho anh tài nguyên tốt hơn, anh hiểu tâm ý của em, cũng hiểu tại sao em lại dùng thủ đoạn này khiến mọi người hiểu lầm, nói cho cùng vẫn là do chúng ta trở thành anh em, khiến em không dám biểu lộ tình cảm với anh như trước nữa, mà lựa chọn âm thầm bảo vệ.”
“Anh biết hiện tại em rất đau khổ, lúc trước để có được anh, em thậm chí còn leo lên giường dụ dỗ anh, nói bị chơi đùa thế nào cũng không sao. Nhưng anh đã nói chúng ta không thể được.”
“Tiểu Bạch.” Ninh Lạc gọi rất tình cảm, dưới lầu nhà anh có một con chó hoang tên là Tiểu Bạch, giọng điệu trầm buồn, mang theo ba phần bi thương, năm phần hiu quạnh và hai phần thất vọng, “Hãy quên anh đi, đừng yêu anh nữa.”
Người nhà họ Ninh: ???
Ninh Tịch Bạch: ???
Anh ta đang nói nhăng nói cuội cái gì vậy?!
Ninh Tịch Bạch vội vàng nói: “Anh hai, anh say rồi nói linh tinh —— Alo? Alo alo?!”
Đầu dây bên kia dứt khoát cúp máy.
Để lại một mình Ninh Tịch Bạch đối mặt với ánh mắt kinh ngạc xen lẫn không thể tin nổi của ba người trên bàn ăn.
Ba Ninh giật mình đánh rơi cả đũa: “Chuyện gì vậy? Tiểu Tam, con giải thích rõ ràng xem!”
Những người làm trong nhà họ Ninh cũng nhao nhao dựng thẳng lỗ tai lên nghe ngóng.
Đứa con nuôi bị tráo đổi vậy mà lại có ý đồ với người anh trên danh nghĩa của mình?
Anh em loạn luân? Huynh đệ cấm kỵ? Kịch tính dữ trời!
Ninh Tịch Bạch đối mặt với sắc mặt đen như đít nồi của ba Ninh, dù có trăm cái miệng cũng không giải thích được, trong lòng hận Ninh Lạc đột nhiên phát điên muốn chết.
Ai thèm thích anh ta chứ!
Đồ tự luyến!
—–
Ninh Lạc cúp điện thoại xong cảm thấy tinh thần sảng khoái vô cùng.
Cũng trách Ninh Tịch Bạch xui xẻo, đụng phải cậu lúc cậu đang không vui.
Cậu bị cốt truyện làm cho muốn bay màu luôn rồi, còn không cho phép cậu làm bay màu thụ chính của truyện gốc à?
Ra ngoài thì thân phận là do mình tự cho mình, hôm nay cứ diễn sơ sơ vai mỹ nhân bị thụ chính cuồng si theo đuổi đi vậy.
“Haiz, căn bản không ai hiểu tôi, các người chỉ yêu cái vỏ bọc bên ngoài của tôi thôi.” Ninh Lạc diễn đến nghiện luôn rồi, thở dài một tiếng, nhìn khuôn mặt mình trong gương tự thưởng thức.
Cũng may là mặt vẫn còn nguyên. Ninh Lạc sở hữu khuôn mặt của mối tình đầu, ngũ quan tinh xảo, đường nét thanh tú. Ở đuôi mắt hơi nhếch lên có một nốt ruồi nhỏ, khi ngước mắt lên thì bị nếp gấp mí mắt che khuất.
Ninh Lạc nhìn vào gương cười một cái, bên má lộ ra lúm đồng tiền nho nhỏ ngọt ngào, ánh mắt mang theo nét dịu dàng hết sức ngây thơ.
Áp lực lớn thì phải giải tỏa một chút, nhìn xem, chẳng phải cậu lại biến thành người bình thường rồi sao?
Nhìn ba chữ “Ninh Tịch Bạch” trong danh bạ, Ninh Lạc suy nghĩ một chút, đổi thành một cái tên khác.
【Tra nam Bồ Tát】
Vậy mới đúng chứ.
Rất phù hợp với chủ đề trung tâm của văn học Hải Đường.
“Không nhìn ra đấy, ra là cậu nợ nhân tình cũng không ít, Tiểu Bạch là ai vậy?”
Giọng nói đột ngột vang lên khiến cậu giật nảy mình, quay đầu nhìn lại thì thấy một người phụ nữ cột tóc đuôi ngựa cao cao đang đứng khoanh tay trước cửa.
Là nữ chính của đoàn phim, Tôn Thiệu Nghi.
Thấy cậu nhìn mình, cô ta đánh giá Ninh Lạc từ trên xuống dưới, mở miệng mỉa mai: “Còn tưởng cậu rớt xuống bồn cầu không lên được chứ, đi vệ sinh nửa ngày không thấy về.”
Ninh Lạc hít một hơi lạnh, hoàn toàn bỏ qua nửa câu sau của cô ta, chỉ nghe thấy hai chữ “Tiểu Bạch”.
Người này đến từ lúc nào vậy? Nghe thấy hết rồi sao?!
Nhớ lại những lời nói nhảm nhí vừa rồi của mình, Ninh Lạc co rúm ngón chân.
Đủ rồi, thi thể của cậu khó chịu quá.
Cậu phát điên là nhắm vào tiểu trà xanh, chứ không muốn cho người quen biết, nhất là người sắp tới sẽ phải ở chung đoàn phim hai ba tháng trời!
【A a a a a a a a a a a, chẳng khác nào đi ẻ trước mặt mọi người! Hình tượng của tôi!】
Tôn Thiệu Nghi bị tiếng hét chói tai làm cho đau đầu, định bảo cậu ta ngậm miệng lại thì đột nhiên ý thức được điều gì đó, từ từ trợn to mắt.
Chờ đã, vừa rồi Ninh Lạc hình như không có mở miệng mà?
Ninh Lạc nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của cô ta, lông mi khẽ run rẩy, đầu ngón tay nắm chặt ống tay áo, cố gắng chuyển chủ đề: “Cái đó… Thiệu Nghi tỷ, sao chị lại ở đây?”
【Sao lại dùng ánh mắt đó nhìn tôi? Sao còn nhìn nữa? Đừng nhìn nữa! Nụ cười của tôi không duy trì nổi một giây nữa đâu! Tôi vừa ăn chuối vừa bóc Gucci, vừa bóc Gucci vừa ăn chuối, bởi vì vỏ chuối là kết tinh tình yêu của Tôn Ngộ Không và Đường Tăng, là thắng lợi của văn học niên hạ cao lãnh x ngạo kiều, nhưng chim hải âu không thể đứng trên bàn vỗ cánh, tôi biết điều đó sẽ khiến chuột túi xâm lược đảo Bali khiến tôi trở thành đại ca của thành phố Gotham!】
Mưa đạn trong lòng Ninh Lạc cuồn cuộn như sóng thần, biểu cảm của Tôn Thiệu Nghi cũng theo đó mà dậy sóng.
Cô ta nhìn rõ rồi, Ninh Lạc hoàn toàn không mở miệng!
“Ninh Lạc, vừa rồi… cậu nói chuyện à?”
“Tôi nói rồi mà.” Ninh Lạc cảm thấy phản ứng của cô ta rất kỳ quái, chớp chớp mắt, “Tôi hỏi sao chị lại ở đây?”
Đây là trước cửa nhà vệ sinh nam mà? Sao cô ta lại đứng chặn ở đây, mấy người đàn ông phía sau nhịn tiểu muốn chết cũng không dám vào.
“Không phải câu đó… Thôi bỏ đi.”
Tôn Thiệu Nghi cảm thấy chuyện này kỳ quái quá, có lẽ gần đây mình quá mệt mỏi nên bị ảo giác rồi.
Cho dù Ninh Lạc có mở miệng cũng không thể nào nói ra những lời điên cuồng như vậy, tên này là kẻ giỏi giả tạo nhất, nhất là đối với fan hâm mộ, lúc nào cũng tỏ vẻ ngây thơ e lệ.
Nhất định là ảo giác.
Về nhà phải đi khám bác sĩ mới được.
Cô ta đáp lại Ninh Lạc: “Tất nhiên là đến tìm cậu. Đừng quên chúng ta ra ngoài là để ăn cơm với nhà đầu tư, không phải để cậu ở trong nhà vệ sinh táo bón, mau ra ngoài đi.”
Cô ta chẳng ưa gì cái tên diễn xuất kém cỏi lại còn khó tính này, nhưng càng ghét cái bầu không khí ngột ngạt chướng khí mịt mù trong phòng, cho nên mới đến gọi cậu ta.
Ninh Lạc thấy cô ta liếc nhìn mấy người đàn ông phía sau một cái, giẫm lên đôi giày cao gót lộc cộc bỏ đi, vội vàng đuổi theo.
【Tâm lý vững vàng ghê, suýt nữa tưởng người chặn nhà vệ sinh nam không phải là chị】
【Chị lạnh lùng, âm tám độ; Chị tự tin, tỏa sáng vạn trượng!】
Ninh Lạc vừa ngẩng đầu lên đã thấy bóng lưng Tôn Thiệu Nghi loạng choạng.
【Sao đến cả đôi giày cao gót bé xíu mà chị cũng không điều khiển nổi thế?】
Tiếng giày cao gót giẫm trên mặt đất càng thêm vang dội, hận không thể dùng gót giày chọc thủng một lỗ trên sàn.
Về nhà phải đi khám bác sĩ mới được!
—–
Ninh Lạc đẩy cửa phòng bao ra, bị mùi thuốc lá xộc vào mặt, ho sặc sụa.
Mọi người trong phòng bao đều nhìn sang.
Đạo diễn Vương Lâm là người đầu tiên phản ứng lại: “Tới rồi à? Vào đi.”
Thái độ không tính là nhiệt tình.
Là người được nhét vào bằng cửa sau, Vương Lâm rất chán ghét sự tồn tại của Ninh Lạc, thậm chí còn có chút bất mãn với Ninh Tịch Bạch.
Lần này nếu không phải Lý tổng nói rõ muốn dẫn cậu ta theo, thì Vương Lâm căn bản không muốn để cậu ta đến đây.
Lý Chí Cường vừa nhìn thấy Ninh Lạc đã sáng mắt.
Quả nhiên rất giống, hơn nữa nhìn qua còn tinh xảo hơn cả Ninh Tịch Bạch.
Ninh Tịch Bạch thì người nhà họ Ninh không nỡ cho chơi, tìm một người thay thế chơi đùa thì vẫn được, loại minh tinh nhỏ nhoi này là dễ nắm bắt nhất.
Lý Chí Cường nghĩ vậy, vẫy tay với Ninh Lạc, cười hiền từ: “Tiểu Lạc sao lại đi lâu như vậy? Lại đây, ngồi bên này.”
Radar của Ninh Lạc lập tức hú vang, loại ánh mắt dò xét ẩn ý này cậu thấy nhiều rồi, đều là loại người não toàn dưa bở. Trong đầu đang suy nghĩ xem nên từ chối thế nào thì đã bị Tôn Thiệu Nghi kéo ngồi xuống bên cạnh.
Tôn Thiệu Nghi lạnh lùng giáo huấn: “Bên cạnh Lý tổng mà cậu cũng dám ngồi à?”
Lý Chí Cường không vui: “Thiệu Nghi, cô có ý gì?”
Tôn Thiệu Nghi nói với giọng điệu cứng rắn: “Lý tổng đừng cười, cậu ta tính tình không tốt, nói chuyện không suy nghĩ, sợ đắc tội với Lý tổng.”
Lý Chí Cường cảm thấy mất mặt, hừ lạnh một tiếng.
Vương Lâm thấy bầu không khí không đúng, vội vàng giảng hòa, sau khi kính rượu mấy lần thì sắc mặt Lý Chí Cường mới dịu đi: “Đạo diễn Vương, tôi biết đoàn phim của mọi người đang cần tiền, nếu là người khác thì tôi nhất định sẽ không đầu tư, nhưng anh là do lão Trương giới thiệu, bản kế hoạch dự án tôi cũng đã xem qua, rất không tệ.”
Vương Lâm cười theo: “Được Lý tổng và Trương tổng ưu ái, là vinh hạnh của tôi.”
Lý Chí Cường: “Ban đầu đã nói với anh là ngày mai ký hợp đồng, nhưng ngày mai tôi có việc phải bay về, chi bằng chúng ta ký hợp đồng luôn ở đây đi, đỡ phiền phức.”
Chuyện này cũng quá đường đột. Vương Lâm do dự: “Cái này… Lý tổng, gấp như vậy sao?”
“Tôi là người thẳng thắn, không thích vòng vo tam quốc,” Lý Chí Cường ra hiệu cho thư ký đưa hợp đồng cho Vương Lâm, “Hợp đồng chúng ta đã thảo luận xong từ lần gặp trước rồi, đạo diễn Vương xem qua đi.”
Vương Lâm nhận lấy hợp đồng.
Hợp đồng đúng là bản đã được hai bên thương lượng từ trước, luật sư cũng đã xem qua, các điều khoản đều đã được thống nhất, không có vấn đề gì.
Chỉ là, ban đầu định ngày mai sẽ tổ chức một buổi lễ ký kết trang trọng, bây giờ ký thì quá qua loa, hơn nữa Lý Chí Cường cũng không hề báo trước với hắn.
“Đạo diễn Vương không muốn ký bây giờ sao? Là tôi sai, nhưng thật sự là ngày mai có chút chuyện phải xử lý, không được thì để lần sau, đợi tôi xử lý xong việc đã.” Lý Chí Cường ung dung uống một ngụm rượu, ánh mắt lại rơi trên người Ninh Lạc, không biết đang tính toán điều gì.
Vương Lâm vừa nghe thấy câu này thì sốt ruột.
Lý Chí Cường đợi được, nhưng hắn thì không.
Xử lý xong việc? Vậy thì phải đợi đến bao giờ?
Nghĩ đến tình hình tài chính eo hẹp của đoàn phim, Vương Lâm dao động, tay sờ đến cây bút ký.
Người cho tiền còn không do dự, hắn là người nhận tiền thì do dự cái gì.
Hắn cúi đầu, đương nhiên không nhìn thấy ánh mắt gian xảo của Lý Chí Cường.
Ninh Lạc vừa ngồi xuống đã trở thành người vô hình bên cạnh ăn uống, thấy hai người họ rơi vào bế tắc, liền nhìn Vương Lâm một cái.
Thị lực 5.0 cho phép cậu nhìn rõ chữ ký trên hợp đồng.
Lý Chí Cường.
Bà nó, cái tên này thật quen thuộc.
Nội dung nguyên tác vừa tiếp nhận được lập tức hiện lên trong đầu.
Vương Lâm vừa định ký tên, đột nhiên nghe thấy tiếng hét chói tai của Ninh Lạc.
【A a a a a a a a, tại sao không điều tra lai lịch mà đã ký hợp đồng! Đạo diễn Vương, đầu óc anh có vấn đề à? Nhà đầu tư này là tội phạm rửa tiền đấy!】
Động tác Vương Lâm khựng lại: “… Ninh Lạc, cậu đang nói nhăng nói cuội cái gì vậy?”
Giọng nói này giống như nổ tung bên tai ông, tạo thành một cơn lốc xoáy trong đầu.
Còn câu nói kia của cậu ta, là có ý gì?
Rửa tiền là sao?
Ninh Lạc: “Hả? Tôi không nói gì mà đạo diễn Vương.”
Vương Lâm nhìn xung quanh, mọi người đều khó hiểu nhìn hắn, chỉ có Tôn Thiệu Nghi là vẻ mặt kỳ quái.
Nghe nhầm sao?
Sao có thể?
Hắn lại cầm bút lên, nhưng ánh mắt vẫn dừng lại trên mặt Ninh Lạc.
Ninh Lạc không nhìn ông, mà nhìn cây bút kia.
【Đoàn phim này tiêu rồi, tôi cũng tiêu đời rồi, hừ hừ ha ha, có chết cũng đừng kéo theo người khác chứ, tôi đi tìm chỗ dựa mới đây!】
“Ninh Lạc!” Quan điểm duy vật của Vương Lâm sụp đổ chỉ trong tích tắc, hắn hét lớn cắt ngang lời Ninh Lạc, “Cậu đã làm gì tôi vậy!”
Ninh Lạc không hề mở miệng!
Hắn như thể đã nghe thấy tiếng lòng của Ninh Lạc!
Trên đời này sao có thể có chuyện hoang đường như vậy chứ?!
“… Hả?” Ninh Lạc chớp chớp mắt.
【 Câu này của anh cứ như thể tôi với anh đã lên giường làm một trận vậy, ông chú, anh không nằm trong danh sách chinh phục của tôi đâu, sao vừa lên đã kích thích vậy? (Cởi quần) (Không cứng nổi) (Châm thuốc)】
Tôn Thiệu Nghi: “!!!”
Vương Lâm: “…?”
Hắn nhìn chằm chằm vẻ mặt vô tội của Ninh Lạc.
Đối phương khó hiểu, thử cười với hắn ta một cái, nụ cười ngượng ngùng, đôi môi đỏ mọng bóng loáng, bên má còn hiện lên lúm đồng tiền.
Bà nó! Gặp quỷ rồi!
Hết chương 1.