Chương 10: 021400 – Kết Nối

 

Chương 10: 021400 – Kết Nối

 

Ánh sáng từ ngoài hành lang theo cánh cửa sắt đang dần mở ra, chui vào trong từng chút từng chút một, cái bóng không đầu dần được phác hoạ trên nền nhà. Lê Chỉ nhìn cảnh tượng kỳ dị này, không hề có chút sợ hãi nào đối với nguy hiểm sắp đến, ngược lại mí mắt đã bắt đầu díp lại. Nếu không phải chiếc giường sắt bên cạnh bị cái xác dính đầy dịch thể chiếm dụng, thì cũng không phải là không thể ngủ một giấc ngon lành trong nhà xác.

 

“Hai vị khách quý cứ đi lung tung như vậy, hình như không được lịch sự cho lắm nhỉ?” Cái đầu trong khuỷu tay cất tiếng nói, giọng điệu vẫn ôn hòa như trước.

 

Du Phùng không biết sống chết mà cãi lại ngay: “Cậu đuổi theo khách như vậy thì có lịch sự à?”

 

Vừa nói vừa nắm lấy cổ tay Lê Chỉ, kéo cậu cùng lùi về phía sau.

 

Cậu bé theo thiết lập ban đầu không phân biệt được mỉa mai và nghi ngờ, “Không có, nhưng dù sao thì xin ngài hãy đứng yên tại chỗ.”

 

Du Phùng đáp: “Được.” Nhưng vẫn không ngừng lùi lại.

 

Lê Chỉ nhờ ánh sáng từ hành lang mà nhìn thấy, ở góc trong cùng bên trái của căn phòng có một cánh cửa, trông giống như thông sang lò thiêu bên cạnh. Có lẽ khi Du Phùng vào lối đi bên phải lần đầu tiên, hắn đã quan sát sơ qua địa hình, vậy nên bây giờ bọn họ chỉ cách cánh cửa đó vài bước chân, chỉ cần mở cửa đi vòng qua bên cạnh, bọn họ sẽ có cơ hội bỏ xa cậu bé kia một lần nữa, chứ không phải bị dồn vào đường cùng như bây giờ.

 

Lê Chỉ thầm cầu nguyện: “Nhất định đừng có khóa.”

 

“Xin ngài đừng di chuyển nữa.”

 

Du Phùng bên cạnh đáp lại cậu bé một câu, cậu thấy hai cánh môi mỏng mấp máy, nhưng không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.

 

Không chỉ câu nói của Du Phùng không lọt vào tai cậu, mà cả thế giới như đột nhiên chìm vào im lặng. Do tầng hầm vốn đã yên tĩnh đến mức gần như không có tiếng động nào, nên sự bất thường của thính giác tạm thời bị Lê Chỉ bỏ qua. Bây giờ điều quan trọng là phải thoát khỏi tay cậu bé kia trước đã.

 

Cậu bé ôm đầu mình, từng bước ép sát lại gần.

 

Du Phùng đưa tay ra, sắp chạm tới tay nắm cửa rồi.

 

“Cạch”

 

Cửa mở!

 

Lê Chỉ không kìm được vui mừng, lập tức nghiêng người, chuẩn bị sẵn sàng để nhanh chóng thoát ra khỏi cánh cửa đó.

 

Nhưng mắt cậu lại đột nhiên tối sầm.

 

Không phải là bóng tối khi Du Phùng thổi tắt nến, mà là thực sự mất đi thị giác.

 

Tiếp theo là khả năng điều khiển cơ bắp, đột nhiên cậu như con rối đứt dây, ngã quỵ xuống đất, cổ tay bất ngờ trượt khỏi tay Du Phùng. Trong khoảnh khắc đó, thậm chí cậu còn không thể điều khiển được một ngón tay của mình, mắt cũng đã nhắm lại, trông như đang ngủ say.

 

Nhưng lúc này, não cậu vẫn còn một chút tỉnh táo.

 

Cậu có thể cảm nhận được đôi tay ấm áp chạm vào vai mình, muốn đỡ cậu dậy, nhưng cuối cùng cả người lại đổ sụp lên người cậu.

 

Khoảnh khắc tiếp theo, cậu không kiểm soát được cơ thể mà mất đi ý thức.

 

———

 

Lần nữa Lê Chỉ tỉnh lại thì đã là buổi chiều.

 

Cậu đang nằm trên một chiếc giường nhung đỏ mềm mại, trải nghiệm kỳ quái ở tầng hầm giống như một giấc mơ kỳ lạ, ánh nắng mặt trời bị những tán lá rậm rạp cắt thành vô số mảnh vụn, chiếu vào cửa sổ, khiến Lê Chỉ nhất thời không mở mắt ra được.

 

“Ngài tỉnh rồi ạ? Ngài Lê.” Giọng nói trẻ con trong trẻo đột nhiên vang lên bên tai.

 

Lê Chỉ theo phản xạ rụt lại, thấy cậu bé đang ngồi bên giường, khuôn mặt tinh xảo đã ngoan ngoãn nằm đúng vị trí trên cổ, không có bất kỳ khe hở nào ở chỗ nối, là làn da màu ngà mịn màng, mái tóc vàng óng ánh có những tia nắng vụn vỡ đang nhảy nhót.

 

“Nếu ngài muốn tìm ngài Du thì anh ấy đang nghỉ ngơi ở phòng đối diện ạ.” Cậu bé như đọc được suy nghĩ của Lê Chỉ, nói ra nhu cầu hiện tại của cậu. Bây giờ đúng là Lê Chỉ muốn tìm Du Phùng, để xác nhận rằng tầng hầm không phải là một giấc mơ kỳ quái của mình.

 

Nhớ lại vừa rồi cậu bé còn đầu mình phân ly, đuổi theo sát nút phía sau, bây giờ lại trở thành một quản gia hiền lành, nhỏ nhẹ với mình, Lê Chỉ chỉ có thể cứng đờ đáp: “…Ừ, làm phiền rồi.”

 

.

 

Không lâu sau khi cậu bé rời đi, Lê Chỉ gõ cửa phòng đối diện. Đợi hồi lâu không thấy ai trả lời, Lê Chỉ kiên nhẫn gõ thêm vài lần, bên trong mới vang lên tiếng ổ khóa chậm rãi mở ra.

 

Cửa vừa mở, chỉ thấy Du Phùng đã thay bộ sơ mi đen nhàu nhĩ, mặc một chiếc áo hoodie đen trùm đầu, tóc tai rối bù, rõ ràng là vừa bị đánh thức khỏi giấc ngủ, vẻ mặt cáu kỉnh, mơ hồ lộ ra chút khí chất ngông cuồng của thiếu niên.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

“À… Lê Chỉ.” Hắn nghiêng người nhường đường, ra hiệu cho Lê Chỉ vào phòng.

 

“Sau đó thế nào rồi?” Lê Chỉ bước vào phòng, ngồi xuống chiếc ghế gỗ bên cạnh giường.

 

Du Phùng trả lời: “Bị cậu ta đánh ngất, không biết tại sao tỉnh lại đã thấy ở trong phòng ngủ.” Hắn quay lại giường nằm xuống, “Xem ra cậu ta vốn không muốn giết chúng ta, chỉ muốn ngăn cản việc tầng hầm bị phát hiện thôi.”

 

Lê Chỉ gật đầu, nếu cậu bé muốn giết người diệt khẩu, thì trong lúc cậu và Du Phùng hôn mê đã ra tay, bây giờ bọn họ có lẽ đã trở thành thành viên mới của nhà xác dưới lòng đất rồi.

 

“Mà này, cậu nhớ lại được gì chưa? Có nhớ ra chuyện gì không?” Du Phùng lười biếng nghiêng đầu.

 

Lê Chỉ thăm dò: “Ví dụ như?”

 

Du Phùng nói: “Ví dụ như chứng ngủ rũ.”

 

Không ngờ Du Phùng lại hỏi thẳng thừng như vậy.

 

Lê Chỉ biết mình ngất bất thường trong nhà xác không thể giấu được, chỉ đành thành thật kể lại phần ký ức vừa khôi phục được, “Ừ. Tôi từng bị, đã lâu rồi không tái phát, nhưng gần một tháng nay lại bị vài lần.”

 

“Vậy… đã tìm ra nguyên nhân chưa?”

 

“Chưa. Hoàn toàn không có manh mối.”

 

Du Phùng không tiếp lời, chỉ nhắm mắt suy tư, sau đó hắn co tay lại, che mắt, chỉ lộ ra cái cằm tinh xảo, “Còn một vấn đề nữa.”

 

Lê Chỉ bình tĩnh nói: “Cậu nói đi.”

 

Du Phùng: “Hình ảnh trong chiếc vòng tay của Tề Hạo Hiên.”

 

Lê Chỉ: “Tôi thấy rồi. Chức năng ghi nhớ hình ảnh ba chiều của thiết bị cá nhân.”

 

Lúc Lê Chỉ chạm vào chiếc vòng, não cậu bị cưỡng ép tải vào những đoạn ký ức lúc sinh thời của Tề Hạo Hiên, đồng thời kích hoạt mã hóa ý nghĩa trong não, ký ức dài hạn vốn bị thuốc ức chế tạm thời, nhưng lúc này đã nhớ lại một số chuyện có liên quan đến thiết bị cá nhân — chiếc vòng tay da màu đen kia, bề ngoài trông giản dị, nhưng thực chất là một thiết bị điện tử tập hợp tất cả thông tin cá nhân của Tề Hạo Hiên.

 

Trong đó có một chức năng luôn gây tranh cãi — ghi nhớ. Thông qua việc thu thập tín hiệu sóng điện do các giác quan của cơ thể truyền đến não, nó ghi lại tất cả ký ức trong cuộc sống của người dùng một cách hết sức chi tiết, những ký ức này không chỉ bao gồm hình ảnh và âm thanh, mà thậm chí còn bao gồm cả nhiệt độ, tâm trạng và tất cả các cảm nhận khác của cơ thể, trải nghiệm đọc ký ức gần như giống như quay trở lại thời điểm đó. Cảm xúc mãnh liệt mà Lê Chỉ trải qua khi tải ký ức chính là kết quả của việc ghi lại cảm xúc.

 

Lê Chỉ chống cằm: “Quá kỳ lạ. Chức năng này rõ ràng là ghi lại không phân biệt, một khi được kích hoạt, nó sẽ chỉ dừng lại khi dấu hiệu sinh tồn biến mất.”

 

“Có người đã thao túng thiết bị cá nhân của anh ta.” Giọng Du Phùng rất nhẹ, “Xóa tất cả thông tin cá nhân và hình ảnh ký ức, chỉ để lại ba cảnh.”

 

Hắn vẫn che mắt: “Lễ đăng quang của nhà vua, thỏa thuận bảo mật, lựa chọn trẻ em….. Điều này có nghĩa là gì……”

 

Lê Chỉ đột nhiên nhớ đến một đoạn hội thoại.

 

Rõ ràng Du Phùng cũng nghĩ đến cùng một chuyện, “Trước đây cậu nói Tề Hạo Hiên là một thương nhân?”

 

Lê Chỉ gật đầu, lúc ở đại sảnh bị vạch trần việc nghe lén, đúng là cậu có nói với Du Phùng như vậy, “Lúc đó anh ta đang tranh luận với tên béo về hợp đồng thương mại gì đó, nhưng đứng quá xa nên không nghe rõ chi tiết.”

 

Du Phùng nói: “Có lẽ đến lúc chết anh ta cũng không nhớ ra mình là một thương nhân. Còn có khả năng liên quan đến việc buôn bán trẻ em.”

 

Những khuôn mặt vàng vọt, gầy gò trong đoạn ký ức, cùng với thái độ của Tề Hạo Hiên như đang lựa chọn chất lượng hàng hóa, cho thấy anh ta chắc chắn đã tham gia vào những hành vi phạm pháp bẩn thỉu đó.

 

Điều này gần như đã tiết lộ một số thông tin về thân phận của Tề Hạo Hiên.

 

Lê Chỉ do dự: “Cậu không thấy cho đến bây giờ mọi chuyện đều quá thuận lợi sao?”

 

Du Phùng: “Cái gì?”

 

“Tối hôm trước vào mật thất, nhìn thấy con số màu trắng trên cửa, ngày hôm sau có thể sử dụng khi vào tầng hầm, còn có ba cảnh được cố tình để lại.”

 

Những thông tin này đều mang tính gợi ý hoặc đã được sàng lọc, Lê Chỉ luôn cảm thấy chúng có tính định hướng quá rõ ràng, giống như có bàn tay vô hình nào đó đang thao túng vậy.

 

Quả nhiên Du Phùng hiểu ý Lê Chỉ, “Ý cậu là có người đang dẫn dắt chúng ta?”

 

Hết chương 10.

 

Chương 10: 021400 – Kết Nối

Ngày đăng: 27 Tháng mười một, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên