Chương 10: Mê Sơn (10)
Con đường đối diện phân cục Bắc Diệp có một bóng đèn đường bị hỏng, trong tầm mắt của Trần Tranh, Minh Hàn nhanh chóng biến mất trong màn đêm đen như mực. Câu nói lúc Minh Hàn rời đi khiến anh mất tập trung trong chốc lát, không lâu sau nghe thấy tiếng còi xe từ phía sau. Đỗ xe ở đây đúng là hơi chắn đường, anh vừa định lái đi, thì nhận ra đó là xe của phân cục.
Khổng Binh cũng vừa đi điều tra về, nếu như chiếc xe dừng phía trước là xe của người khác, anh ta đã đi vòng qua rồi, nhưng vừa nhìn thấy là xe của Trần Tranh, theo bản năng liền bấm còi. “Cậu dừng xe ở đây làm gì vậy?” Khổng Binh xuống xe, Trần Tranh cũng vừa mới mở cửa xe, Khổng Binh nhìn vào trong xe, “Muốn đến cục thì sao không lái vào trong?”
Trần Tranh lười giải thích rằng mình chỉ đưa Minh Hàn về, “Đội trưởng Khổng, bên khu chung cư Phong Thư đã điều tra ra được gì chưa?”
Anh không hỏi thì thôi, vừa hỏi sắc mặt Khổng Binh càng thêm khó coi. Buổi chiều sau khi kết thúc cuộc họp, Phó cục trưởng Trương và các lãnh đạo khác không yên tâm, lại túm lấy bọn họ họp tiếp, đến khi có thể ra ngoài điều tra thì cũng chẳng còn bao nhiêu thời gian. Trọng tâm điều tra vẫn là khu chung cư Phong Thư, con hẻm bán đồ ăn vặt, trên người Tằng Yến, vì vậy việc điều tra vẫn xoay quanh điểm này.
Ấn tượng của người dân về Tằng Yến dừng lại ở “Rau trộn ngon”, “Người nhiệt tình”, có mấy chị lớn tuổi nói, hai năm trước thấy Tằng Yến độc thân, một mình vất vả mưu sinh, cũng từng giới thiệu bạn trai cho cô, nhưng cô ấy luôn nói sinh con vất vả, nuôi con tốn kém, bản thân còn chưa sống cho ra hồn, nên không muốn chịu khổ đó. Tấm lòng son của họ bị coi như không ra gì, bây giờ cũng chẳng ai bận tâm đến chuyện tình cảm của cô nữa.
“Cậu có biết cảm giác đó là như thế nào không?” Khổng Binh vừa nói vừa không nhịn được trút bầu tâm sự với Trần Tranh, “Điều tra lâu như vậy, tôi luôn cảm thấy người này như đang lơ lửng, phía trước có một Tằng Yến, không được mọi người yêu quý, nhưng lại rất sống động, rất dễ dàng điều tra ra cô ấy và những ai có thù oán, người phía sau giống như là giả, rất khó nắm bắt được rốt cuộc cô ấy đã đắc tội với ai mà bị giết hại.”
Trần Tranh nghe Khổng Binh nói về những khó khăn gặp phải trong quá trình điều tra, trong đầu lại nghĩ đến những đồng đội trước đây của mình, họ cũng sẽ than thở, còn lắng nghe là trách nhiệm của anh, một đội trưởng đội hình sự. Bây giờ anh đã không còn là đội trưởng đội hình sự nữa, chỉ mang danh hiệu một nghiên cứu viên, vậy mà vẫn có người đến than thở với anh, cứ như thể anh sinh ra là để tiếp nhận những cảm xúc tiêu cực của các cảnh sát hình sự tuyến đầu, sau đó tự mình tiêu hóa, rồi phản hồi lại cho họ những cảm xúc tích cực và động lực để tiến về phía trước vậy.
Dường như Khổng Binh cũng nhận ra mình đã nói những điều không nên nói, sắc mặt hơi khó coi, lại nói: “Hôm nay chúng tôi đã tìm được một số người già, ấn tượng của bọn họ về Tằng Quần về cơ bản có thể chứng minh lời nói của Trịnh Hương Tuyết là đúng.”
Trần Tranh nói: “Tằng Quần thời trẻ hung hăng ngỗ ngược?”
Khổng Binh gật đầu. Sau khi Tằng Quần mở sạp bán “Rau Trộn Tiểu Yến”, trở nên nhiệt tình giúp đỡ người khác, cộng thêm việc ông ta lấy tên con gái đặt tên cho sạp nộm, đã tạo được thiện cảm. Thời gian trôi qua, mọi người dần lãng quên việc ông ta thời trẻ không học hành tử tế, sau khi ông ta bị bệnh, còn có không ít người dân trong khu phố giúp đỡ.
Nhưng những người già từng tận mắt chứng kiến ông ta đánh nhau ẩu đả, vẫn luôn rất kiêng dè ông ta. Bọn họ vẫn còn nhớ trước đây bố mẹ ông ta là công nhân của nhà máy gần đó, ông ta còn có một chị gái, ông ta là con út trong nhà. Bố mẹ tìm cách cho ông ta vào nhà máy, kỷ luật của nhà máy cũng không quản được ông ta. Sau đó ông ta bị đuổi việc. Sau đó nữa ông ta trở thành lưu manh, kết giao với những kẻ bất hảo, lúc nào có tiền tiêu xài thì không bao giờ về nhà, hết tiền thì lại về tìm mẹ già xin. Nhà máy biến mất trong lớp bụi thời gian, thế hệ trước lần lượt qua đời, chị gái của Tằng Quần liền cắt đứt liên lạc với ông ta, ông ta càng thêm không kiêng nể gì ai, nghe nói còn từng buôn bán ma túy ở bên ngoài.
Trần Tranh cảnh giác hỏi: “Có chứng cứ gì không?”
Khổng Binh lắc đầu, “Đều là truyền miệng. Bây giờ tôi muốn tìm chị gái của Tằng Quần trước. Đúng rồi, còn một chuyện nữa. Hôm nay tôi kiểm tra thông tin hộ khẩu, phát hiện Tằng Quần căn bản chưa từng kết hôn, nhưng những người già đó nói, trước đây từng nhìn thấy vợ của ông ta, bọn họ đều cho rằng ông ta đã kết hôn.”
“Chưa kết hôn…” Trần Tranh suy nghĩ một lúc, kéo chủ đề về phía chị gái của Tằng Quần, “Quả thực phải tìm chị gái của ông ta trước, vấn đề ông ta kết hôn hay chưa, người nhà chắc chắn rõ hơn người ngoài. Ngoài ra, tôi có một suy nghĩ, cần phải xác minh thông qua chị gái của Tằng Quần.”
“Cái gì?”
“Tôi nghi ngờ Tằng Yến bị hại lần này mới là con gái ruột của Tằng Quần.”
Khổng Binh nói: “Tại sao? Vậy người trước kia là?”
Trần Tranh kể lại những gì mình đã tìm hiểu được ở trường Trung học số 2 vào buổi sáng cho Khổng Binh nghe, rồi nói: “Con gái của Tằng Quần rốt cuộc là ai, có liên quan đến hướng điều tra tiếp theo của tôi.”
Khổng Binh tiêu hóa một lúc, ánh mắt nhìn Trần Tranh có chút kỳ quái.
Trần Tranh: “Hửm?”
Khổng Binh cười nhạt một tiếng, “Quả nhiên là người từng làm đội trưởng đội hình sự ở tỉnh có khác, cũng có chút bản lĩnh.”
Kiểu mỉa mai châm chọc ở mức độ này, ban đầu Trần Tranh lười để ý, nhưng không biết có phải là do hôm nay ở cùng Minh Hàn quá lâu, bị ảnh hưởng đôi chút, anh thẳng thừng nói: “Không cần phải mỉa mai tôi.”
Khổng Binh lập tức nhíu mày, vẻ mặt pha trộn giữa lúng túng và tức giận, vài giây sau mới lên tiếng: “Tôi không có mỉa mai cậu.”
Trần Tranh đang định mở cửa xe, nghe vậy liền quay đầu lại.
Khổng Binh có vẻ khó diễn đạt, còn muốn nói gì đó, thấy anh định đi, liền bực bội phẩy tay, “Thôi bỏ đi.”
Trần Tranh trở về nhà, lúc đi ngang qua con hẻm bán đồ ăn vặt liền vào xem thử, những người bán hàng rong vẫn đang bày bán như thường, dường như không bị ảnh hưởng bởi vụ án, nhưng lực lượng dân phòng tuần tra đã tăng cường, những đứa trẻ lảng vảng bên cạnh quán xá cũng giảm đi rõ rệt – các bậc phụ huynh ít nhiều gì cũng lo lắng cho con cái, nên đã sớm giục chúng về nhà.
Trần Tranh bật dàn âm thanh, mở nhạc nhẹ, nhắm mắt lại nghỉ ngơi trong tiếng nhạc, sau đó mở sổ ghi chép ra, tập trung tinh thần sắp xếp lại những manh mối đã thu thập được trong ngày hôm nay.
……….
Ngược lại, Kha Thư Nhi ở nhà cứ đi đi lại lại, kệ trưng bày hộp mù được thiết kế riêng bên cạnh tủ tivi bị cô ta đập vỡ tan tành. Tằng Yến chết rồi? Nhưng chuyện đó thì có liên quan gì đến cô ta? Bọn họ chỉ là bạn cùng trường cấp ba, cô ta và Tằng Yến căn bản không thân thiết! Viên cảnh sát kia còn nói Tằng Yến hiện tại không phải Tằng Yến trước kia, tại sao lại phải nói riêng với cô ta? Là đang thử dò xét phản ứng của cô ta sao?
Cô ta vò đầu bứt tóc, cố gắng nhớ lại xem rốt cuộc mình đã nói gì với cảnh sát? Có phải đã để lộ ra một số chi tiết không thể cho cảnh sát biết hay không?
Cô ta cầm điện thoại lên, gọi lại vào số điện thoại không lưu tên đó một lần nữa, vẫn không có ai nghe máy.
“Mẹ kiếp!” Cô ta chửi thề vào khoảng không, “Anh là người chết à? Có việc tìm anh thì không bao giờ tìm được!”
Đêm đã khuya, nhưng cô ta hoàn toàn không tài nào ngủ được, cứ nghĩ đến Tằng Yến, nghĩ đến Tằng Yến “Bị thay đổi”, nghĩ đến ánh mắt khó hiểu của viên cảnh sát kia, cô ta liền không thể kiềm chế được nỗi sợ hãi.
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên, cô ta giật bắn mình, nhịp tim tăng vọt, cảm giác choáng váng ập đến. Cô ta theo bản năng cho rằng người kia đã nhìn thấy cuộc gọi nhỡ, cuối cùng cũng gọi lại, vội vàng nhấc máy, nhưng trên màn hình lại hiện lên một dãy số lạ.
Lòng bàn tay cô ta toát mồ hôi, vỏ điện thoại cũng phủ một lớp hơi nước. Chuông điện thoại vẫn tiếp tục reo, âm thanh rung động như truyền thẳng từ da thịt đến trái tim cô ta. Cô ta không nghe máy, một lúc sau, tiếng chuông dừng lại. Bầu không khí đột nhiên yên tĩnh trở lại, cô ta chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch. Đang lúc nhịp tim dần dần bình phục thì tiếng chuông lại vang lên. Vẫn là số điện thoại đó!
Cô ta do dự một hồi lâu, cẩn thận nghe máy, nhưng không dám phát ra tiếng động. Đối phương cũng không lên tiếng, cô ta nín thở ngưng thần, nghe thấy tiếng hít thở của đối phương.
Cuối cùng cô ta cũng không nhịn được nữa, gắt lên: “Ai đó? Nói chuyện đi!”
Đối phương vẫn không nói gì, như thể đang thưởng thức sự bồn chồn lo lắng của cô ta. Cô ta phát điên gào lên: “Mẹ kiếp, anh nói chuyện đi! Bị bệnh à?”
Lại một tràng tiếng hít thở nữa truyền đến, vài giây sau, đối phương cúp máy.
Âm thanh tút tút tút giống như một loại bùa đòi mạng, cô ta ném mạnh điện thoại xuống, chạy thẳng vào nhà vệ sinh, nhìn người phụ nữ đầy giận dữ trong gương, từ từ cúi đầu, vốc nước lạnh, dội lên mặt. Nửa phút sau, cô ta ngẩng đầu lên, đồng tử đột nhiên co rút.
Người xuất hiện trong gương không phải là khuôn mặt của cô ta, mà là một khuôn mặt xa lạ…. Không, cũng không tính là hoàn toàn xa lạ, mà là khuôn mặt của Tằng Yến hồi cấp ba.
Tằng Yến đứng bên bờ vực, khóe môi nở nụ cười lạnh lùng, nói: “Chết đi là tốt nhất.”
“A…” Cô ta hét lên một tiếng thảm thiết, trong nháy mắt, khuôn mặt phản chiếu trên gương đã biến trở lại là của cô ta. Không xinh đẹp bằng Tằng Yến, lại già hơn Tằng Yến. Cô ta thất thần đập vào cửa nhà vệ sinh, từ từ trượt người ngã xuống đất, hai tay đập mạnh xuống sàn nhà.
…………
Trần Tranh đến phân cục Bắc Diệp từ sáng sớm, ngoài tung tích của người nhà Tằng Quần, anh còn quan tâm đến một nơi – người phụ nữ để lại DNA ở nhà Tằng Yến đã tìm thấy chưa.
“Anh, đến sớm vậy sao?” Minh Hàn xách một túi bánh mì và bánh ngọt, lắc lư trước mặt Trần Tranh như khoe khoang, “Ăn không?”
Trần Tranh lướt qua cậu, nhìn dòng chữ “Vy Minh” trên bao bì, nhớ hình như đây là một tiệm bánh ngọt rất nổi tiếng ở thành phố Trúc Tuyền, thỉnh thoảng anh thấy quảng cáo trên mạng xã hội và livestream, lúc đi ngang qua cũng nhìn thấy rất nhiều người xếp hàng, nhưng anh chưa từng mua bao giờ. “Cậu tự ăn đi.”
“Nhiều như vậy, một mình em sao ăn hết, em mới đến, mua để mọi người cùng ăn mà.” Minh Hàn đi theo phía sau, “Không thể nào, chẳng lẽ anh đã ăn rồi?”
Tuy rằng bên viện nghiên cứu cũng có nhà ăn, nhưng ngoài bữa trưa, Trần Tranh sẽ không ăn ở đó, bữa sáng thường là mua bánh mì gì đó từ ngày hôm trước, nhưng mấy ngày nay cuộc sống bị vụ án lấp đầy, nên anh quên mất việc mua đồ ăn sáng.
“Nhìn là biết chưa ăn rồi.” Minh Hàn cũng không biết là nhìn ra bằng cách nào, vừa nói vừa lấy trong túi ra một chiếc bánh mì cuộn phô mai, “Cầm lấy, cái này thơm nhất.”
Mùi bánh mì cuộn phô mai bay phảng phất trong hành lang phân cục, phải nói là, đối với người bụng rỗng, nó thực sự rất thơm và hấp dẫn. Trần Tranh nhận lấy, “Cảm ơn, lần sau tôi mời.”
Minh Hàn cũng không khách sáo, “Vậy em sẽ nhớ lời này của anh.”
Vừa đến văn phòng, Minh Hàn đã thuần thục chia đồ ăn sáng cho mọi người, một số đồng đội thức trắng đêm, bụng đói cồn cào, một số đồng đội đến sớm để đổi ca, nhìn thấy đồ ăn đều vây lại, vụ án tạm thời chưa có tiến triển, ăn lót dạ trước đã rồi tính.
Trần Tranh dựa người vào bàn ăn bánh mì cuộn phô mai, nhìn Minh Hàn bị vây quanh, trong mỗi tập thể nhất định sẽ có những người như vậy, bọn họ giống như mặt trời, có thể dễ dàng thu hút những người xung quanh.
Căng thẳng suốt hai ngày, trong lúc ăn sáng, các thành viên trong đội hiếm khi được thoải mái trò chuyện, có người nói: “Điểu ca, ở tổ cơ động anh cũng thường xuyên mang đồ ăn sáng đến thế này sao?”
Trần Tranh nghe vậy chợt khựng lại. Điểu ca? Hôm qua còn gọi là Minh đội trưởng, hôm nay đã gọi bằng biệt danh rồi?
Minh Hàn vừa chia đồ ăn vừa nói: “Trước đây thì không, gần đây mới hình thành thói quen này.”
“Hả?”
“Trung tâm huấn luyện chó đấy, sáng sớm vừa mở cửa, một đám chó con đã sủa ầm ĩ với tôi, không cho chúng ăn thì chúng ăn thịt tôi mất.”
Các thành viên trong đội: “…”
Trần Tranh cúi đầu nhìn chiếc bánh mì cuộn phô mai chỉ còn lại một miếng trên tay, im lặng hai giây, thôi được rồi, bánh mì cuộn phô mai không có tội, ăn cũng đã ăn rồi.
“Cái thằng nhóc này!” Không biết là ai dẫn đầu, giáng xuống đầu đinh của Minh Hàn một cái bạt tai, mọi người cùng ùa lên, cười cợt muốn đánh cho tên hỗn láo dám ví họ như chó một trận. Minh Hàn cười hì hì né tránh, cái không khí khách sáo kiểu “Tôn trọng người tài giỏi đến từ tổ cơ động” hôm qua nhanh chóng tan biến.
Trần Tranh vo tròn tờ giấy gói bánh mì, ném vào thùng rác, biết rõ Minh Hàn cố ý. Thằng nhóc này, quả nhiên có gì đó khó lường.
Các thành viên trong đội tiếp tục trò chuyện, “Bánh ngọt này là của “Vy Minh” à? Điểu ca, anh mới đến mà đã biết tiệm nào ở đây nổi tiếng rồi sao?”
“Thường xuyên thấy quảng cáo, tiệm này là tiệm lâu đời à?”, Minh Hàn hỏi.
“Không hẳn, hình như mới mở được mấy năm. Nhưng ông chủ quảng cáo tốt, nguyên liệu cũng ngon thật, nên mới nổi tiếng thôi.” Một người trả lời.
“Nghe nói dạo này tiệm đó xảy ra chút chuyện, bị tiệm khác tiếp quản rồi…”
…………..
Hộ khẩu của Tằng Quần ở thành phố Trúc Tuyền, lẽ ra tìm người nhà của ông ta không khó, nhưng phân cục điều tra ra thì phát hiện, người nhà họ Tằng rất ít, từ đời bố của Tằng Quần trở đi, họ hàng đều mất liên lạc. Chị gái của Tằng Quần là Tằng Lỵ đã lấy chồng ở tỉnh ngoài, nhiều năm không quay về. Cảnh sát vất vả lắm mới liên lạc được với Tằng Lỵ, bà ta không biết Tằng Quần đã mất, nghe tin cháu gái Tằng Yến bị hại, bà ta bàn bạc với chồng, quyết định đến thành phố Trúc Tuyền một chuyến.
Tằng Lỵ đã hơn sáu mươi tuổi, hơi mập mạp, nhưng vẫn có thể nhận ra thời trẻ là một mỹ nhân. Vừa đến phân cục, bà ta đã đề nghị muốn gặp Tằng Yến. Trạng thái thi thể của Tằng Yến rất khó coi, do không được phát hiện kịp thời nên đã bắt đầu phân hủy, trường hợp này không thích hợp để người thân nhìn thấy. Nhưng Trần Tranh đã báo cho Khổng Binh, sau đó cùng Tằng Lỵ đi xem.
Thi thể Tằng Yến được kéo ra khỏi quan tài đá một nửa, Trần Tranh cảm nhận được rõ ràng Tằng Lỵ bắt đầu run rẩy. Nhưng bà ta vẫn cố giữ bình tĩnh, sau khi dời mắt đi một lúc, lại nhìn vào khuôn mặt thi thể.
Mười phút sau, Trần Tranh đưa Tằng Lỵ đến phòng thẩm vấn.
“Con bé, con bé khác với trong ký ức của tôi.”, Tằng Lỵ nói, “Mười mấy năm không gặp, nếu gặp trên đường, có lẽ tôi cũng không nhận ra.”
Trần Tranh hỏi: “Khác ở chỗ nào?”
Tằng Lỵ suy nghĩ một lúc lâu, “Tôi cũng không nói rõ được, lúc nhỏ cô bé rất giống tôi, nhưng đáng lẽ ra nó không nên được sinh ra, Tằng Quần, cái tên súc sinh đó, căn bản không xứng làm cha.”
Giống Tằng Lỵ? Là đang nói đến Tằng Yến trước kia? Cháu gái giống cô ruột, vậy chẳng phải chứng minh Tằng Yến ban đầu là con gái của Tằng Quần sao?
Trần Tranh hỏi: “Không nên được sinh ra là có ý gì?”
Tằng Lỵ thở dài, “Tằng Quần cưỡng hiếp một cô gái ở nông thôn đến mang thai, mới sinh ra nó, cậu nói xem, Tằng Quần có phải là súc sinh không? Tằng Yến có nên được sinh ra không?”
Đây là một manh mối động trời, trùng khớp với việc Tằng Quần căn bản không đăng ký kết hôn. Trần Tranh kiên nhẫn nghe Tằng Lỵ hồi tưởng lại những chuyện không hay ho của nhà họ Tằng.
Tằng Lỵ đã sớm thất vọng với việc bố mẹ nuông chiều Tằng Quần, sau khi trưởng thành đã tự mình đến tỉnh ngoài lập nghiệp, năm nào về nhà cũng nghe thấy Tằng Quần lại gây chuyện. Bố mẹ làm công nhân cả đời, trong nhà có chút tích góp, có thể gánh vác cho những khoản chi tiêu không rõ nguồn gốc của Tằng Quần. Bà ta cứ nghĩ Tằng Quần dù có quá đáng cũng có giới hạn, không ngờ hai mươi tám năm trước, mẹ bà ta đã viết thư cho bà ta, nói Tằng Quần làm to bụng một cô gái.
Bà ta kinh hoàng chạy về nhà, nhìn thấy cô gái đó đang sống ở nhà bố mẹ mình, chờ ngày sinh nở, còn Tằng Quần thì không biết lại đi đâu lêu lổng rồi.
Tằng Lỵ chỉ biết cô gái đó tên là Tiểu Hoa, đến từ nông thôn, không nơi nương tựa, sau khi mang thai thì không tìm được việc làm, Tằng Quần không chịu kết hôn với cô ta, ném cô ta ở nhà bố mẹ, còn mình thì biến mất một thời gian. Bố mẹ bà ta khao khát có cháu bế, Tiểu Hoa cũng cần một nơi nương thân, thế là cô ta đành ở lại trong hoàn cảnh éo le như vậy.
Tằng Lỵ từng nghĩ đến chuyện báo cảnh sát, nhưng mẹ bà ta vừa khóc vừa tát bà ta, mắng bà ta là con gái đã gả ra ngoài rồi còn muốn hại chết em trai.
Nửa năm sau, Tằng Yến chào đời, Tằng Lỵ lại một lần nữa chạy về nhà, nhưng lại không thấy bóng dáng của Tiểu Hoa đâu. Tằng Quần thản nhiên nói, sau khi sinh con xong, cô ta đã bỏ đi. Không lâu sau, Tằng Quần cũng biến mất, Tằng Yến coi như là từ nhỏ đã không có được tình yêu thương của bố mẹ, được ông bà nội nuôi nấng. Tằng Quần sau khi làm cha cũng chẳng thay đổi gì, không lo làm ăn, thi thoảng lại mất tích, về nhà như khách trọ.
Tằng Lỵ không gặp lại Tiểu Hoa nữa, cũng không biết cô ta còn sống hay đã chết, bà ta từng có suy đoán đen tối nhất – Tiểu Hoa đã bị em trai và bố mẹ bà ta liên kết giết hại, nhưng khi lý trí nghĩ lại thì lại cảm thấy bố mẹ bà ta không đến mức tàn nhẫn như vậy.
Tằng Yến dần lớn lên, mấy năm Tằng Lỵ lại về nhà một lần, ai cũng nói Tằng Yến rất giống bà ta lúc nhỏ, bà ta nhìn Tằng Yến cũng cảm thấy thân thiết. Có lẽ là vì áy náy với Tiểu Hoa, mỗi lần về nhà bà ta đều dẫn Tằng Yến đi chơi, mua quần áo đồ chơi. Tằng Yến đã từng rất gần gũi với bà ta.
Nhưng sau khi Tằng Yến lớn lên, bà ta dần dần nhìn thấy những đặc điểm giống Tằng Quần trên người Tằng Yến – xấu xa, cố chấp, có khuynh hướng bạo lực.
Lần cuối cùng Tằng Lỵ trở về thành phố Trúc Tuyền, Tằng Yến đã là một kẻ bất hảo ở trường trung học, tuổi còn nhỏ đã trang điểm lòe loẹt, đánh nhau, trấn lột tiền bảo kê, giống hệt Tằng Quần. Mà Tằng Yến lúc đó càng ngày càng giống bà ta, nhìn thấy khuôn mặt đó của Tằng Yến, bà ta lại cảm thấy tội lỗi.
“Vừa rồi nhìn thấy nó, tôi cảm thấy rất xa lạ.” Tằng Lỵ nhìn Trần Tranh với vẻ mặt hoang mang, “Con gái lớn lên thì sẽ thay đổi, nhưng thay đổi nhiều như vậy cũng hơi quá.”
Trần Tranh trịnh trọng nói ra một yêu cầu quan trọng khác khi mời Tằng Lỵ đến đây – cung cấp DNA để đối chiếu, Tằng Lỵ ngẩn người một lúc, sau đó mới phản ứng kịp, “Nó không phải là Tằng Yến? Vậy Tằng Yến đâu rồi?”
Không ai có thể trả lời câu hỏi này.
Tằng Lỵ phối hợp cung cấp mẫu sinh học, trong lúc chờ đợi, Trần Tranh lại trò chuyện với bà ta rất nhiều chuyện. Bà ta là người rất tình cảm, nửa đời người sống trong áy náy với Tiểu Hoa. Lúc này không thể cung cấp thêm manh mối nào về Tiểu Hoa cho cảnh sát, càng khiến bà ta đau khổ hơn.
Trong số ít lần tiếp xúc với Tiểu Hoa, bà ta cảm thấy Tiểu Hoa là một người phụ nữ rất mạnh mẽ, tuy lời nói có chút thô tục, thường xuyên buột miệng chửi bậy, nhưng đôi mắt rất sáng, như thể tràn đầy nhiệt huyết với cuộc sống. Bà ta thậm chí còn từng có ảo giác – Tiểu Hoa là một người phụ nữ rất đáng tin cậy.
Nhưng điều này sao có thể? Sau khi bị Tằng Quần làm hại, Tiểu Hoa thậm chí còn không có dũng khí rời xa Tằng Quần, Tiểu Hoa không phải là một người phụ nữ độc lập.
Tằng Lỵ lau nước mắt, đột nhiên nói: “Hay là, Tằng Yến bị mẹ nó đón đi rồi? Nếu Tiểu Hoa còn sống, không thể nào không nhớ con được!”
Trần Tranh nói: “Đây cũng là một hướng điều tra, chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra.”
Một lúc sau, kết quả đối chiếu DNA được đưa ra, Tằng Yến bị hại không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào với Tằng Lỵ, cô ấy không thể nào là con gái của Tằng Quần.
Trần Tranh cầm báo cáo, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm. Anh đã phán đoán sai rồi, Tằng Yến đã biến mất kia mới chính là Tằng Yến thật, vậy tại sao Tằng Quần lại giúp Tằng Yến giả mạo che giấu thân phận?
Hết chương 10.