Chương 10: Song Sư (10)

 

Chương 10: Song Sư (10)

 

Xe cảnh sát lao vun vút về phía phố Tây Kiều, lúc này Tịch Vãn đã cởi bỏ bộ đồng phục của nhân viên giám định, mặc một bộ đồ tác chiến màu đen, toát lên vẻ oai phong lẫm liệt. Nhưng nữ cảnh sát anh dũng như vậy bây giờ lại mang theo một chút ý vị bát quái, tò mò nhìn Lăng Liệp.

 

“Anh ta đã cung cấp manh mối quan trọng.” Quý Trầm Giao hắng giọng, “Có lẽ mang theo sẽ hữu ích.”

 

“Nghe cứ như tôi là công cụ vậy.” Lăng Liệp cười hì hì chào hỏi Tịch Vãn, “Người đẹp, đồ ăn ở căn tin của các cô ngon thật đấy.”

 

Tịch Vãn vừa định chia sẻ món đậu phụ tôm hùm đất yêu thích của mình với hắn thì kênh nội bộ của đội đã vang lên giọng của Thẩm Tê, “Má ơi, anh à! Mai Thụy Tuyết có nhiều lần mua hàng ở đường Tây Kiều, đã liên lạc được với người bán, cô ta vậy mà đã mua năm bình gas! Cô ta muốn làm gì? Muốn đánh bom cho sập tòa nhà à!”

 

Tịch Vãn hít một hơi lạnh, không còn hứng thú nghĩ đến món đậu phụ tôm hùm đất của mình nữa.

 

Trước đó Quý Trầm Giao đã trao đổi với Hà Phong về các vấn đề có thể xảy ra tại hiện trường, Hà Phong đã tìm thấy xe ba gác của Mai Thụy Tuyết ở tòa nhà số 2, ngõ số 4 Tây Kiều, cảnh sát đặc nhiệm còn chưa đến, một khi đến sẽ lập tức triển khai lực lượng.

 

Nhưng Quý Trầm Giao đã gọi điện thoại cho Hà Phong và cảnh sát đặc nhiệm, thông báo về việc xác nhận có bình gas, yêu cầu tạm thời án binh bất động.

 

Hà Phong lo lắng: “Trong tòa nhà toàn người già, sơ tán thôi cũng mất một lúc, thời gian là sinh mệnh!”

 

“Chính vì thời gian là sinh mệnh!” Quý Trầm Giao đặt một hộp súng bắn tỉa dưới chân, đó là chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.

 

“Cố gắng đừng kích động Mai Thụy Tuyết, cô ta dám chuẩn bị bình gas thì sẽ dám dùng bình gas để uy hiếp, tự bảo vệ mình khi cảnh sát xuất hiện.” Quý Trầm Giao vuốt qua bao súng, bình tĩnh nói: “Khi cảm xúc của cô ta bị kích động đến mức không thể kiểm soát được, rất có thể sẽ kích nổ.”

 

Hà Phong: “Vậy nên tôi mới nói phải sơ tán khẩn cấp…”

 

Đột nhiên, Hà Phong ngừng lại, “Không kịp nữa rồi.”

 

Quý Trầm Giao: “Đúng, nếu trong tòa nhà là thanh niên trai tráng thì anh cứ sơ tán, tôi không can thiệp. Nhưng trong tòa nhà toàn là người già đi lại khó khăn, sơ tán chắc chắn sẽ kinh động đến cô ta, mà người già sơ tán cũng không nhanh được.”

 

Hà Phong hít một hơi sâu, “Tôi hiểu rồi. Tôi quan sát trước, các cậu nhanh lên!”

 

Quý Trầm Giao cúp điện thoại, trong xe rơi vào trầm mặc. Một lát sau, Tịch Vãn lại từ ghế phụ quay người sang, liếc mắt nhìn Lăng Liệp.

 

Lăng Liệp nói: “Bây giờ có phải là tôi đặc biệt đáng ngờ không?”

 

Quý Trầm Giao không nói gì, Tịch Vãn thì có chút lúng túng, nói: “Chỉ một chút thôi.”

 

Lăng Liệp gật đầu, “Hiểu rồi, nếu tôi và Mai Thụy Tuyết không phải đồng bọn thì tại sao tôi lại biết cô ta có bình gas?” Lăng Liệp nghiêng người về phía Quý Trầm Giao, giọng điệu nhẹ nhàng, “Có đúng không, đội trưởng Quý?”

 

Quý Trầm Giao: “Anh muốn tôi hỏi anh nguyên nhân à?”

 

Lăng Liệp: “Tôi không nói cho anh biết đâu.”

 

Quý Trầm Giao: “…”

 

Lúc này không phải lúc để đùa cợt, đội trọng án còn hơn hai mươi phút nữa mới đến, Quý Trầm Giao nhìn bản đồ hiện trường do Hà Phong gửi đến trên máy tính bảng, “Giải quyết xong rồi nói.”

 

……….

 

Mai Thụy Tuyết rối bời, đoán rằng cảnh sát đã nghi ngờ mình. Cô ta đã mấy lần kiểm tra xem cửa đã khóa kỹ chưa, rồi lại ra cửa sổ xem xét. Đường phố cũ thưa thớt bóng người, dường như không có động tĩnh gì.

 

Phải làm sao đây? Cô ta bực bội tìm kiếm thông tin trên mạng, mọi người đều đang mắng chửi những kẻ bắt cóc, nguyền rủa những kẻ làm hại trẻ con phải chết.

 

“Nhưng tôi đâu có làm hại nó, chính nó đã hại con tôi mà….” Mai Thụy Tuyết ném điện thoại xuống, ôm đầu nức nở.

 

Trong phòng lại vang lên tiếng đập giường, Mai Thụy Tuyết xông vào, Chu Tông Nghệ ôm bụng, mặt đầy đau đớn, cố gắng biểu đạt là mình đói.

 

Mai Thụy Tuyết mềm lòng, cô ta cũng là một người mẹ.

 

“Mày không được la hét!” Cô ta dùng kim tiêm truyền dịch đe dọa Chu Tông Nghệ. Chu Tông Nghệ gật đầu lia lịa.

 

Mai Thụy Tuyết lại thái nhỏ chỗ thịt đang thái dở, xào cùng với nấm làm thành món thịt xào, rồi đổ chung với rau xào vào đĩa cơm đã xới, bưng vào trong phòng.

 

Trước khi xé băng dính, cô ta lại đe dọa Chu Tông Nghệ lần nữa.

 

Có lẽ là quá đói, Chu Tông Nghệ không kêu một tiếng nào, bưng đĩa lên chỉ lo ăn. Mai Thụy Tuyết thở phào nhẹ nhõm, cho rằng có lẽ cảnh sát sẽ không đến nhanh như vậy.

 

Cô ta cũng ăn một chút, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng xe chạy qua. Cô ta cảnh giác đặt đĩa xuống, nhẹ nhàng rón rén đi đến bên cửa sổ, nấp sau tường nhìn ra ngoài. Vừa nhìn một cái cô ta đã sợ hãi vội rụt lại, hai tay che miệng.

 

Xe đậu bên ngoài là xe cảnh sát! Cảnh sát đã đến rồi!

 

Cô ta theo bản năng nhìn xuống dưới cửa sổ, ở đó có hai bình gas. Cô ta không muốn bị bắt, nếu bây giờ cô ta bị bắt thì Tung Tung phải làm sao? Ít nhất, cô ta phải ở bên con trai cho đến khi con trai thi đậu vào trường cấp ba trọng điểm!

 

Cảnh sát có thả cô đi không? Hay cô ép cảnh sát? Nếu như bọn họ không thả cô ra thì cô sẽ cho nổ cả tòa nhà này!

 

Mình sẽ không thực sự cho nổ! Cô ta khô khốc nuốt nuốt nước bọt, không ngừng tự nhủ, mình chỉ hù bọn họ thôi, như vậy bọn họ sẽ thả mình đi. Mình có thể đi tù, nhưng không phải bây giờ, cho mình hai tháng, mình…..

 

Trong phòng, Chu Tông Nghệ đột nhiên hét lên. Đầu Mai Thụy Tuyết đau như búa bổ, vội vàng xông vào tát cậu bé một cái rồi bịt miệng nó lại.

 

Hà Phong nghe thấy tiếng trẻ con khóc, anh ta đang lo lắng thì cuối cùng cảnh sát đặc nhiệm và đội trọng án cũng đến.

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Kế hoạch của cảnh sát đặc nhiệm là trèo lên, phá cửa sổ xông vào, đánh nhanh thắng nhanh, sau đó bố trí một tay súng bắn tỉa tìm vị trí thích hợp ứng phó với tình huống khẩn cấp.

 

Mai Thụy Tuyết bắt cóc Chu Tông Nghệ, lại còn có rất nhiều bình gas, nguy hiểm cực lớn, để bảo vệ an toàn cho người dân, cảnh sát có quyền bắn chết cô ta. Nhưng không đến giây phút cuối cùng, cảnh sát sẽ không nổ súng.

 

Tay súng bắn tỉa cần phải có khả năng phán đoán tình huống và độ chính xác khi bắn siêu việt. Quý Trầm Giao nói: “Tôi đi.”

 

Đội trưởng Đội đặc nhiệm lần này tên là Chu Úng, từng huấn luyện cùng Quý Trầm Giao, hai người biết rất rõ về nhau, “Đúng vậy, tình huống hôm nay cậu thích hợp hơn người của tôi. Cô ta không phải là khủng bố, cứu cô ta.”

 

Lăng Liệp ở trong xe, nhìn Quý Trầm Giao nhanh chóng lắp ráp súng bắn tỉa, “Muốn chơi.”

 

Quý Trầm Giao không ngẩng đầu, “Lát nữa mua cho anh một khẩu súng nước.”

 

Hai người đều ngẩn ra, Quý Trầm Giao không ngờ mình lại nói ra những lời này, còn Lăng Liệp thì bật cười thành tiếng, bầu không khí căng thẳng cũng được xoa dịu.

 

……….

 

Mai Thụy Tuyết vô cùng hoảng loạn, băng dính làm thế nào cũng không dán lại được, Chu Tông Nghệ ăn no có sức, càng khóc càng lớn, cảnh sát cũng bắt đầu gọi loa. Đầu óc cô ta rối như tơ vò, trong lúc hoảng loạn lại có được sự liều lĩnh của kẻ cùng đường, cô ta cầm con dao vẫn chưa rửa trên thớt, ôm Chu Tông Nghệ ra cửa sổ.

 

Dao kề vào cổ, Chu Tông Nghệ càng khóc dữ hơn.

 

“Các người, các người cho tôi một con đường sống có được không!” Mặt Mai Thụy Tuyết tái mét, tay cầm dao run rẩy dữ dội, “Đừng bắt tôi, hôm nay đừng bắt tôi, qua tháng bảy, qua tháng bảy rồi tôi sẽ đi tù!”

 

Dao đã cứa rách da Chu Tông Nghệ, vệt máu đỏ tươi kích thích thần kinh của mọi người. Cảnh sát đặc nhiệm đang từ dưới trèo lên – cô ta nhìn thấy, Hà Phong bảo cô ta lập tức thả Chu Tông Nghệ ra.

 

“Không! Thả nó ra thì các người sẽ bắt tôi! Con tôi không thể rời xa tôi!” Mai Thụy Tuyết vừa khóc vừa hét: “Các người không thả tôi, vậy thì tôi sẽ chết cùng nó!” Vừa nói, cô ta đột nhiên ném Chu Tông Nghệ xuống, giơ bình gas lên, “Các người đừng lại đây! Tôi cầu xin các người!”

 

Lúc này, Quý Trầm Giao đã leo lên tòa nhà đối diện, nhìn Mai Thụy Tuyết trong ống ngắm quang học của súng bắn tỉa.

 

Đây thực sự không phải là một tên tội phạm bắt cóc có kinh nghiệm, vậy mà lại cứ thế để lộ đầu ra ngoài, cũng không biết dùng Chu Tông Nghệ che chắn chỗ hiểm của mình. Nếu cô ta có tiền án, hoặc cực kỳ tàn ác, ngón trỏ đang đè trên cò súng của anh đã bóp xuống rồi.

 

Quý Trầm Giao điều chỉnh ống ngắm, tầm nhìn xuyên qua Mai Thụy Tuyết, quan sát tình hình trong nhà.

 

Những căn nhà cũ ngày xưa, phòng khách và bếp không có ngăn cách, vừa vặn có thể nhìn thấy vị trí cửa. Ở đó có hai bình gas. Tin tức của Thẩm Tê là, Mai Thụy Tuyết đã mua năm bình, một bình nối với bếp dã chiến, một bình trên tay Mai Thụy Tuyết, còn thiếu một bình nữa.

 

Hà Phong kéo dài thời gian nói: “Cô về với chúng tôi, đừng làm hại đứa trẻ. Tôi chỉ sợ cô làm hại nó, chỉ cần Chu Tông Nghệ không sao, thì cô cũng không sao! Cô có nỗi khổ gì, chúng tôi sẽ giúp cô giải quyết!”

 

Mai Thụy Tuyết lắc đầu, “Anh đừng hòng lừa tôi, tôi phạm tội bắt cóc, về với anh chắc chắn phải ngồi tù! Các anh thả tôi đi, tôi sẽ trả nó lại cho các anh! Bằng không tôi sẽ cho nổ chỗ này!”

 

Hà Phong quát: “Mai Thụy Tuyết, chị đừng làm bậy! Hãy nghĩ đến con trai của chị!”

 

Mai Thụy Tuyết khóc lớn: “Chính là vì con trai tôi! Nó sắp thi cấp ba rồi, tôi phải ở bên nó, nấu cơm cho nó!”

 

Cảnh sát đặc nhiệm tiếp tục leo lên, càng ngày càng gần tầng năm.

 

“Các người dám lên đây! Tôi sẽ cho nổ tung tất cả ngay bây giờ! Cùng lắm thì chết chung!” Tâm trí Mai Thụy Tuyết rối loạn, sự chú ý của cô ta hoàn toàn đặt trên người cảnh sát đang leo lên bên dưới.

 

Tay cô ta đang run rẩy, dường như giây tiếp theo sẽ kích nổ. Mà ở nơi cô ta không nhìn thấy, nòng súng của Quý Trầm Giao đã chĩa thẳng vào giữa trán cô ta, ngón tay cũng đã đặt sẵn trên cò súng.

 

Hơi thở của Quý Trầm Giao nhẹ đến mức gần như không tồn tại, ánh mắt sắc bén như chim ưng, một khi Mai Thụy Tuyết có dấu hiệu kích nổ bình gas, viên đạn sẽ ngay lập tức xuyên qua giữa trán của cô ta.

 

Nhưng đây là tình huống tồi tệ nhất, cũng là tình huống khó phán đoán nhất.

 

Cho nên Quý Trầm Giao đích thân cầm súng bắn tỉa. Anh phải dự đoán chính xác hành động của Mai Thụy Tuyết, chỉ khi bất đắc dĩ mới bắn chết cô ta. Chần chừ một giây, cả tòa nhà sẽ chìm trong biển lửa, nóng vội một phút, một mạng người sẽ biến mất.

 

Bên này đang giằng co, bên kia Tịch Vãn đã lặng lẽ từ trên nóc nhà xuống đến cửa sổ phòng trong.

 

Trong kế hoạch của Quý Trầm Giao, người thực sự xông vào phòng không phải là cảnh sát đặc nhiệm ở dưới, mà là cô!

 

Cô giống như một con chim én nhẹ nhàng, lướt qua bầu trời xanh biếc giữa mùa xuân, đáp xuống nền xi măng lạnh lẽo. Cô đã xuất hiện trong ống kính của Quý Trầm Giao, mà Mai Thụy Tuyết đang gào thét xuống dưới lầu vẫn chưa phát giác.

 

Hai bình gas ở cửa không có gì nguy hiểm, mấu chốt là bình gas trong tay Mai Thụy Tuyết. Mai Thụy Tuyết có thể kích nổ bất cứ lúc nào, muốn đảm bảo đoạt được bình gas đó thì phải thật nhanh.

 

Tịch Vãn im lặng tiến lại gần, Chu Tông Nghệ đột nhiên nhìn thấy cô, nức nở một tiếng. Sự yên tĩnh đột ngột này khiến Mai Thụy Tuyết cảnh giác, vào lúc cô ta sắp quay người lại, rõ ràng Tịch Vãn chưa chuẩn bị sẵn sàng để khống chế, nhưng cô vẫn hành động nhanh như chớp, bay người nhào tới.

 

Mai Thụy Tuyết theo phản xạ muốn kích nổ, nhưng đã muộn, thân thể và tay của cô ta đã bị Tịch Vãn khống chế hoàn toàn.

 

Quý Trầm Giao đang căng như dây đàn, bây giờ mới hơi thả lỏng một chút, ngay vừa rồi, trong khoảnh khắc Mai Thụy Tuyết quay người lại, anh suýt chút nữa đã bóp cò.

 

Các đội viên phục kích ở ngoài cửa vội vàng xông vào, nhanh chóng di dời tất cả các bình gas đi.

 

Cuộc giải cứu này diễn ra nhanh chóng kịp thời, một số người già thậm chí còn không biết chuyện gì đã xảy ra.

 

Mai Thụy Tuyết bị áp giải lên xe cảnh sát, vừa khóc vừa la: “Các người đừng nhốt tôi! Con trai tôi cần tôi chăm sóc, cầu xin các người!”

 

Chu Tông Nghệ hoảng sợ tột độ, được Tịch Vãn hộ tống lên một chiếc xe cảnh sát khác, cửa xe mở ra, tiếng nức nở của Chu Tông Nghệ đột ngột dừng lại.

 

Lăng Liệp vẫy tay, “Chào —”

 

Hết chương 10.

 

Chương 10: Song Sư (10)

Ngày đăng: 8 Tháng hai, 2025

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên