Chương 100: Đồng Hồ Quả Quýt

 

Chương 100: Đồng Hồ Quả Quýt

 

Cùng với thời gian chờ đợi kéo dài, ánh sáng của ngọn hải đăng dần dần yếu đi.

 

Nụ cười của cô Tề cũng trở nên rạng rỡ hơn.

 

Chu Kỳ An biết rõ ngọn hải đăng không thể sáng mãi, thời gian sử dụng có hạn, thời gian hồi chiêu cũng dài. Nhưng cậu không lo lắng, mẹ cậu và Thẩm Tri Ngật đều ở đây, còn có cậu sinh viên đại học thường ngày trông có vẻ vụng về yếu đuối, nhưng lại sở hữu một loại may mắn kỳ lạ.

 

Cậu đã chuẩn bị kỹ càng như vậy, nếu không quay lại được mới là lạ.

 

Lại một khoảng thời gian trôi qua, tiếng động cơ xe điện đã phá vỡ màn đêm tĩnh lặng.

 

Nụ cười của cô Tề vừa mới rạng rỡ đột nhiên giảm đi một chút.

 

Một nhóm người ưu tú có khí chất khác biệt bước xuống khỏi xe điện.

 

Trong phố cổ chỉ có ba loại phương tiện giao thông có thể sử dụng: Xe điện, xe đạp và xe máy. Xe máy dễ gây chú ý và thu hút những thứ dơ bẩn, xe đạp lại quá chậm, cuối cùng chỉ có thể chọn phương án trung hòa.

 

Vừa dừng xe, nhóm người vội vã chạy đến ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Chu Kỳ An. Dưới ánh sáng le lói, cậu dựa vào cột đèn, bộ quần áo mặc trên người mới khô được một nửa, cả người toát lên vẻ rực rỡ như “Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn”.

 

Sau khi ánh mắt điềm tĩnh và bình thản của Thẩm Tri Ngật nhìn thấy cậu thì không rời đi nữa.

 

Bên ngoài bến xe khách âm u lạnh lẽo, không phải là nơi để nói chuyện.

 

Người đàn ông điềm tĩnh lên tiếng: “Vào trong trước đã.”

 

Chu Kỳ An cất ngọn hải đăng đi, liếc mắt nhìn mọi người. Nhóm bốn người của người đàn ông điềm tĩnh, giờ chỉ còn lại ba. Lúc bước vào cửa, cậu vẫy tay, cậu sinh viên đại học lập tức đi tới.

 

Nhân viên an ninh không thể vắng mặt quá lâu, trên người vẫn còn vết bỏng phồng rộp, hắn ta đang máy móc lắc lắc máy dò kim loại.

 

Chu Kỳ An liếc nhìn về phía cửa kiểm tra an ninh, nói với cậu sinh viên đại học: “Chờ lát nữa cậu đi điều trị đi, chữa thành cái dạng gì thì tùy cậu.”

 

Một số kỹ năng có thể nâng cấp bằng kinh nghiệm, chẳng hạn như khả năng chữa trị của cậu sinh viên đại học. Trải qua vài vòng phó bản, hiệu quả “Tự hại mình tám trăm” của cậu ta có lẽ đã được nâng cấp thành “tự hại mình năm trăm”.

 

“Còn về phí chữa trị…” Chu Kỳ An nhìn về phía mẹ mình: “Mẹ, nhờ mẹ.”

 

Khả năng mặc cả của mẹ Chu có thể nói là mỗi lần bà dám ra giá, Chu Kỳ An đều không dám đứng bên cạnh nghe, tin chắc rằng muốn tăng giá cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.

 

Làm ăn có lời, dù kiếm được tiền âm phủ, mẹ Chu cũng rất hứng thú.

 

Chưa đầy nửa phút, tiếng chửi rủa của nhân viên an ninh đã vang vọng khắp nơi: “Chính cậu ta là người đã làm tôi bị bỏng! Cả lũ các người cấu kết với nhau, còn dám đến đòi tiền?”

 

Mẹ Chu nhẹ nhàng vuốt một lọn tóc ra sau tai, khí thế của nhân viên an ninh dần yếu đi, đồng tử cũng bắt đầu giãn ra.

 

Hắn ta tận mắt nhìn thấy lọn tóc trong tay người phụ nữ biến thành một con rắn nhỏ, sống động quấn trên ngón trỏ, đang thè lưỡi về phía mình.

 

Do góc nhìn, cậu sinh viên đại học và những người khác không hề nhận thấy sự bất thường trên đầu ngón tay của mẹ Chu, chỉ nhìn thấy khuôn mặt méo mó của nhân viên an ninh.

 

Cậu sinh viên đại học cố gắng học cách mặc cả: “Anh bạn à, anh có vẻ hơi yếu rồi đấy, phải điều trị nhanh đi.”

 

Chửi rủa mệt đến mức không còn chút sức lực nào.

 

Nhân viên an ninh: “…”

 

Sau khi tiếng chửi rủa của nhân viên an ninh biến mất, cửa ra vào đột nhiên trở nên yên tĩnh lạ thường.

 

Sự yên tĩnh này không chỉ thể hiện ở NPC, mà còn ở những người chơi khác.

 

Người mà bọn họ khinh bỉ nhất dường như có kỹ năng chữa trị, còn người phụ nữ tóc xoăn kia có thực lực mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng, ít nhất thì bà đi mặc cả mà không bị nhân viên an ninh phản kháng, chứng tỏ trên người bà có điểm gì đó khiến NPC phải kiêng dè.

 

Người đàn ông điềm tĩnh nhíu mày, lần đầu tiên cảm thấy lượng thông tin trên người người chơi còn phức tạp và khó tiêu hóa hơn cả chính bản thân phó bản.

 

Phần lớn ánh mắt dò xét cuối cùng vẫn rơi vào Chu Kỳ An.

 

Rõ ràng, người này càng đáng để ý hơn.

 

Đối phương đã sớm quay lại bến xe khách, chắc chắn đã phát hiện ra điều gì đó.

 

Hiểu rõ mọi người đều đang thèm thuồng manh mối trong tay mình, Chu Kỳ An vắt chéo chân ngồi trên ghế, chớp chớp mắt hỏi: “Nhìn đến hoa mắt rồi à?”

 

Thẩm Tri Ngật bật cười.

 

Người chơi kia giật giật khóe miệng.

 

Hành động đòi viện phí của mẹ Chu kéo dài khoảng mười lăm phút, cuối cùng đã thành công đòi được thù lao điều trị bỏng một vạn năm của nhân viên an ninh.

 

Mẹ Chu trích ra tám nghìn, trong tám nghìn đó phần lớn đưa cho Chu Kỳ An: “Cầm lấy, để dành cưới vợ.”

 

Chu Kỳ An trịnh trọng gật đầu.

 

Thẩm Tri Ngật nhìn thấy cảnh tượng này, biểu cảm có chút kỳ quái.

 

Buổi tối, các hành khách đều tập trung trong bến xe khách, hôm nay còn có một nhóm du khách từ phố cổ đến, ánh mắt bọn họ nhìn chằm chằm vào người chơi càng thêm phần dò xét.

 

Mọi người né tránh một chút, đều ngồi xuống khu vực trung tâm của khu vực chờ xe.

 

Một người chơi đang định lên tiếng thì bị tiếng cười cắt ngang.

 

Chu Kỳ An nhìn sang bên cạnh, cô Tề đang đi từ phía máy bán hàng tự động lại đây, trên tay còn cầm một chai đồ uống.

 

“Mọi người xem, cô ấy đang tăng ca, còn tự mua cà phê để tỉnh táo, hahaha.”

 

“…”

 

Cảm nhận được ánh mắt bất mãn của cô Tề, mí mắt mọi người giật giật, cậu tự xem là được rồi, đừng có lôi bọn tôi vào.

 

Còn có, điểm cười ở đâu vậy?!

 

Nhiệt độ trong phòng chờ xe tương đối thấp, thấy cô Tề đang uống đồ, cô gái cột tóc hai bên rời đi một lúc, sau đó bưng vài cốc nước nóng ra: “Mọi người uống chút nước nóng cho ấm người.”

 

Đặc biệt liếc nhìn Chu Kỳ An, hy vọng có thể bịt miệng cậu lại.

 

Cô gái cột tóc hai bên vừa mới cầm cốc nước lên, cuối cùng Chu Kỳ An cũng nín cười: “Dừng tay, à không, ngậm miệng.”

 

Tưởng rằng có quy tắc tử vong gì, cô gái cột tóc hai bên vội vàng đặt cốc nước xuống.

 

Cô Tề nở nụ cười chuyên nghiệp có phần gượng gạo: “Buổi chiều có người đã tắm trong thùng nước nóng.”

 

Nếu không thì tại sao cô lại phải tự mình đi mua cà phê?

 

Áo quần Chu Kỳ An mới khô được một nửa, còn có bộ tóc giả và áo khoác ướt sũng ném sang một bên, “Có người” ám chỉ ai là điều không cần phải nói cũng biết.

 

Cậu bình tĩnh giải thích: “Bến xe khách không có phòng tắm, tôi chỉ tiện thể tắm rửa một chút mà thôi.”

 

Cô gái cột tóc hai bên ngồi gần cậu nhất, đôi môi đỏ mọng vì kinh ngạc, há hốc mồm suốt ba mươi giây.

 

Những người khác vẫn đang cố gắng hiểu, từ góc độ suy nghĩ của con người, cho dù là vệ sinh cá nhân hay bất kỳ nhiệm vụ nào, đều rất khó liên quan đến thùng nước nóng.

 

Mọi người như thể đang viết ba chữ “Thật khó nói” trên mặt.

 

Thẩm Tri Ngật đúng lúc lên tiếng cắt ngang ánh mắt kỳ lạ của mọi người: “Thay vì lãng phí thời gian vào việc này, chi bằng suy nghĩ xem ngày mai nên làm gì.”

 

Người chơi nghe vậy thì lộ ra vẻ mặt xấu hổ.

 

Bọn họ đã bỏ lỡ vở kịch ngày hôm nay, nhìn từ người đàn ông biến mất vào buổi chiều, ngày mai nhất định phải nhập vai. Cách trực tiếp nhất chính là đi theo những người này, trên cùng một tuyến hành động nhất định sẽ kích hoạt được cốt truyện.

 

Đột nhiên, Cô Tề nói với giọng điệu máy móc, bảo mọi người nên nghỉ ngơi sớm một chút, sau đó bước ra ngoài, đôi giày cao gót nện cộp cộp trên sàn: “Mọi người, hẹn gặp lại vào ngày mai.”

 

Cô ta không chọn qua đêm ở phòng chờ xe khách, lý do quan trọng bao gồm cả việc không muốn nhìn thấy nụ cười thần kinh của Chu Kỳ An.

 

Mắt tiễn bóng lưng cô Tề khuất xa, nụ cười trên mặt Chu Kỳ An biến mất.

 

Cậu hơi nghiêng người về phía trước, hai tay đan vào nhau, nói: “Còn lại năm vở kịch, tôi đề nghị sáng sớm mai mọi người cùng thử kích hoạt vở kịch thứ ba, mấy ngày sau đó thì chia nhau ra, ba bốn người một nhóm nhập vai.”

 

Chỉ cần hoàn thành một lần tham gia diễn, sẽ nhận được thông báo hoàn thành [Nhiệm vụ phụ thứ 2: Nhập vai], nói cách khác, sau đó không cần phải tham diễn dày đặc nữa.

 

Cậu sinh viên đại học ngạc nhiên, sao hôm nay anh Chu lại nhiệt tình hiến kế vậy?

 

Những người khác cũng cảm thấy không đúng lắm, bản thân lời đề nghị này chính là việc bọn họ muốn làm, bây giờ lại trở nên hợp lý.

 

Người đàn ông điềm tĩnh: “Tôi không có ý kiến.”

 

Người nước ngoài và người chơi trông có vẻ hiền lành kia cũng không đưa ra ý kiến ​​gì.

 

Lúc này, Chu Kỳ An thần sắc bình tĩnh, người ngoài khó lòng đoán được cậu đang suy nghĩ điều gì.

 

Hiện tại cậu muốn xác định hai việc: Thứ nhất, độ khó tham diễn và số lượng người chơi có mối liên hệ tất yếu hay không.

 

Thứ hai, tính đa dạng của thân phận. Bao gồm một vở kịch có thể xuất hiện tối đa bao nhiêu loại thẻ thân phận, độ khó của các thân phận khác nhau có khác biệt hay không,…..

 

Người đông sức mạnh lớn, nhiều người như vậy, đều là dữ liệu nhỏ bé đáng yêu của cậu.

 

Tin rằng mình sẽ sớm tìm ra được một công thức tham diễn hoàn hảo.

 

————

 

Ban đêm, mọi người thay phiên nhau canh gác và ngủ.

 

Chu Kỳ An phụ trách ca trực đầu tiên, cậu xem thông tin trên điện thoại.

 

Không lâu sau khi Thẩm Tri Ngật quay lại, hắn đã gửi nội dung và manh mối của vở kịch thứ hai mà bọn họ kích hoạt ở phố cổ.

 

Vở kịch thứ hai có tên là [Tên Trộm].

 

Cốt truyện xoay quanh việc nữ tặc trên xe đến thành phố để giao dịch.

 

Hóa ra tên trộm trên xe không phải là đột nhiên nảy sinh ý định trộm đồng hồ quả quýt, mà là từ nửa tháng trước đã có người thuê cô ta đến trộm một chiếc đồng hồ quả quýt, chỉ là, không ngờ mục tiêu lại bị giết, khiến tên trộm vô tình rơi vào tầm ngắm của thám tử.

 

Người phụ nữ bị thương khi nhảy khỏi xe, uy hiếp một bác sĩ phải chữa trị cho mình.

 

Sau đó, cô ta đi giao dịch, lo lắng bị “hắc ăn hắc”, nên đã bí mật giấu chiếc đồng hồ quả quýt vào trong một chiếc nồi cơm điện, không ngờ, vì trên phố xuất hiện một bà mối mà nồi cơm điện lại bị bán sạch sẻ.

 

“Thật là vô lý.” Chu Kỳ An thật sự chưa từng thấy cốt truyện nào điên rồ như vậy.

 

Trong vở kịch này, Thẩm Tri Ngật nhận được thẻ thân phận là [Sát Thủ], đóng vai người được người thuê phái đến lấy hàng.

 

Người thuê vì không muốn trả tiền cho tên trộm, nên đã để Thẩm Tri Ngật có thân phận Ảo Thuật Gia lợi dụng “Ảo Thuật” giết chết tên trộm trong lúc giao dịch.

 

Cách Thẩm Tri Ngật hoàn thành vai diễn là giết chết người thuê.

 

So sánh ra, hai người còn lại thì dễ dàng hơn nhiều. Cậu sinh viên đại học nhận được thẻ thân phận [Bác Sĩ], mẹ Chu vẫn là thân phận [Bà Mối].

 

Chu Kỳ An mím môi, xem ra cốt truyện chính không thay đổi, nhưng sẽ bổ sung thêm các chi tiết khác do thân phận của người chơi kích hoạt cốt truyện. Ví dụ như chiếc đồng hồ quả quýt nhất định sẽ bị thất lạc, nhưng cách thức thất lạc thì không cố định.

 

Bởi vì mẹ cậu nên nồi cơm điện ở khắp nơi đều bị bán hết, thế mới dẫn đến kết cục như vậy.

 

Manh mối phần thưởng của vở kịch thứ hai khá thú vị, [Ông vua sân khấu kịch cũng là một diễn viên xuất sắc, bất kỳ vai diễn nào hắn ta cũng đều có thể diễn].

 

Điều này chứng tỏ rất có thể đối phương đang ở gần đó, nhìn người chơi giãy giụa trong vở kịch.

 

Kết thúc vở kịch, chiếc đồng hồ quả quýt vẫn bặt vô âm tín.

 

Muốn tiếp tục bước vào vở kịch tiếp theo, kích hoạt cốt truyện, có lẽ phải bắt đầu từ việc tìm kiếm chiếc đồng hồ quả quýt.

 

Nghĩ thông suốt những điều này, Chu Kỳ An ngả người ra lưng ghế, yên lặng chờ đợi thời gian trôi qua.

 

Trong lúc buồn chán, cậu nhìn mẹ mình đối diện, dường như bà đã chìm vào giấc ngủ, mày khẽ nhíu lại.

 

Không đúng lắm.

 

Lúc làm bà mối ở phố cổ, mẹ cậu nhất định sẽ đào bới các loại cô dâu mang về cho cậu.

 

Sao tự dưng lại trở nên bình tĩnh như thế?

 

“Có phải mẹ ruột của tôi không vậy?”

 

Trong ánh mắt nghi ngờ của Chu Kỳ An, một sợi tóc khẽ động đậy, khiến cậu không khỏi nghẹn họng.

 

Chắc chắn là mẹ cậu rồi.

 

Đây nhất định là một đêm không yên bình.

 

Đến lượt Chu Kỳ An ngủ, vừa nhắm mắt chưa được bao lâu, cả người liền chìm vào bóng tối, cảm giác mất trọng lực giống như đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc, khiến cậu điên cuồng muốn mở mắt ra.

 

Tất cả những điều này khi được thể hiện trên cơ thể chỉ là hơi thở gấp gáp hơn một chút mà thôi.

 

Bị bóng đè?

 

Chu Kỳ An bây giờ đã rất có kinh nghiệm, cố gắng nắm quyền kiểm soát tứ chi trước, nhưng nhanh chóng phát hiện ra cơ thể có thể tự do hoạt động.

 

Cậu ngẩng đầu lên quan sát xung quanh trước, trong khoảnh khắc vừa mới mở mí mắt, hơi thở như ngừng lại.

 

Trong bóng tối, một người đàn ông hơi cúi đầu đứng trước mặt cậu, đường nét mơ hồ. Khuôn mặt hắn ta trống rỗng, nhưng trong khoảnh khắc hắn ta cúi đầu, Chu Kỳ An đã nhìn thấy một đôi mắt.

 

Đó là đôi mắt chứa đựng nhiều cảm xúc nhất mà cậu từng thấy.

 

Trong đó bao hàm cả hỷ nộ ái ố bình thường nhất, chỉ trong một nhịp thở, những cảm xúc này như bị cắt vụn, hoàn toàn hòa quyện thành ác ý lạnh lẽo.

 

Trong môi trường tối đen xung quanh, có những đường nét màu trắng hình bông hồng đang nở rộ.

 

Chu Kỳ An không nhìn thấy miệng của Ông vua sân khấu kịch, nhưng có thể nghe thấy giọng nói không chút cảm xúc:

 

“Cẩn thận bị ném vào thùng rác.”

 

Lời nguyền rủa đầy ác ý văng vẳng bên tai.

 

Ngay khi bóng dáng kia còn muốn tiến lại gần hơn, trên cánh tay đột nhiên truyền đến một cảm giác mát lạnh, bóng tối rút đi như thủy triều, Chu Kỳ An khó khăn mở mí mắt, nhìn thấy đôi mắt màu xám trắng quen thuộc.

 

Sau khi bình tĩnh lại một chút, xác định đó không phải là mơ.

 

Chu Kỳ An xoa xoa mi tâm: “Tôi mơ thấy Ông vua sân khấu kịch, hắn ta cảnh cáo tôi.”

 

Thẩm Tri Ngật không hề cảm thấy kỳ lạ, có hiệu ứng tiến hóa ban đầu, khó tránh khỏi việc dễ dàng bị trò chơi nhắm đến.

 

Ngay sau đó, hắn nghe thấy Chu Kỳ An phàn nàn: “Chỉ vì bị tôi dí sát mặt rồi sử dụng đại chiêu, mắng hắn ta sáng tác ra mấy thứ rác rưởi? Buổi tối đã đến trả thù tôi rồi, loại người gì vậy chứ!”

 

Rác rưởi thì nói là rác rưởi thôi.

 

“…”

 

Sau khi nghe Chu Kỳ An kể lại chuyện mình đã làm ở khu vực hẹn hò mai mối vì muốn moi thông tin từ hành khách, Thẩm Tri Ngật hiếm khi trầm mặc một lúc, cuối cùng nói: “Em chỉ nói sự thật thôi.”

 

Chu Kỳ An gật đầu, rất tán thành.

 

“Có bụi.” Thẩm Tri Ngật đưa tay nhẹ nhàng phủi bụi trên vai cậu.

 

Chu Kỳ An theo bản năng nhìn xuống vai, không hề chú ý đến tay kia của Thẩm Tri Ngật nhân cơ hội che đi tay cậu, chính xác mà nói là chạm vào điện thoại của cậu.

 

Vài sợi khí đen tỏa ra từ vỏ kim loại lạnh lẽo biến mất trong khe hở ngón tay của Thẩm Tri Ngật.

 

Khi cảm giác lạnh lẽo thấu xương kia giảm bớt, dường như Chu Kỳ An nhận ra điều gì đó, cậu nhìn về phía điện thoại chậm nửa nhịp.

 

Buổi chiều, Ông vua sân khấu kịch đã gọi điện thoại cho cậu, chính xác mà nói là uy hiếp người chơi đã chết mà vẫn còn bị nguyền rủa kia phải gọi điện thoại cho cậu.

 

Ác mộng phải cần một vật trung gian để kích hoạt.

 

Cũng giống như lúc trước cậu vô ý giẫm phải nhãn cầu, phải chăng điện thoại cũng là một điểm kích hoạt?

 

Thẩm Tri Ngật cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu: “Vẫn còn thời gian, ngủ thêm một chút đi.”

 

Vừa hay đến lượt Thẩm Tri Ngật canh gác, người quen khiến Chu Kỳ An an tâm hơn một chút, nửa đêm về sáng cậu không còn mơ thấy giấc mơ kỳ quái nào nữa.

 

………

 

Sáng hôm sau, cô Tề đến rất sớm, dẫn cả nhóm lên xe khách, bọn họ đi chuyến tám giờ sáng.

 

Vé xe hôm nay phải tự trả tiền.

 

Không ai muốn tự mình cưỡi xe điện vào sáng sớm tinh mơ, tất cả đều chọn đi theo dòng người lên xe.

 

Sau khi xuống xe, cô Tề cũng giống như ngày hôm qua chen chúc trong dòng người, chỉ trong nháy mắt đã biến mất.

 

Chu Kỳ An thu hồi suy nghĩ, tóm tắt nội dung vở kịch thứ hai, đương nhiên là không hề nhắc đến manh mối, chỉ nói phải lần theo chiếc đồng hồ quả quýt để bước vào vở kịch thứ ba.

 

Phố cổ chỉ có một cửa hàng bán nồi cơm điện, số lượng cư dân có thể sử dụng thứ này không nhiều, phần lớn thời gian cư dân mua nó chỉ để làm đạo cụ trong vở kịch.

 

Ông chủ cửa hàng điện máy nhìn thấy mẹ Chu thì vừa kinh ngạc vừa vui mừng, kích động nghênh đón.

 

Chu Kỳ An nhíu mày, sao ánh mắt người này nhìn mẹ cậu lại giống như đang nhìn mẹ ruột của mình vậy.

 

Lúc này trong mắt ông chủ cửa hàng điện máy, mẹ Chu quả thực như cha mẹ tái sinh, hôm qua may mà có người phụ nữ này giúp ông ta bán hết số hàng tồn đọng bao nhiêu năm.

 

“Mẹ, à không, chị gái yêu dấu…” Hôm nay ông chủ còn cố ý nhập thêm một lô hàng mới, cười nói, “Tiếp tục chiếu cố việc làm ăn của người em này nhé.”

 

Mẹ Chu trực tiếp đưa tay ra: “Hóa đơn mua hàng của khách mua nồi cơm điện hôm qua đâu? Đưa cho tôi.”

 

Yêu cầu của mẹ, à không, của thần tài thì phải cố gắng đáp ứng, ông chủ cửa hàng điện máy dâng lên bằng hai tay, đặt lên bàn tay gầy guộc của mẹ Chu.

 

Chu Kỳ An không khỏi lắc đầu, nền kinh tế của phố cổ này phát triển thật là có vấn đề, ngay cả quỷ cũng nghèo đến mức không còn nhân phẩm.

 

Mẹ Chu dứt khoát rút ra mười hai tờ hóa đơn trong số đó.

 

Dựa theo tình tiết tên trộm nhảy khỏi xe và cậu sinh viên đại học lần theo vết máu trong phố cổ để tìm thấy cô ta, về cơ bản thì có thể khoanh vùng phạm vi thời gian đại khái.

 

Cái nồi cơm điện giấu đồng hồ quả quýt chính là do một trong mười hai người này mua đi.

 

“Sao lại nhiều như vậy?” Cô gái cột tóc hai bên nhìn mà cũng thấy đau đầu.

 

Rốt cuộc tại sao trong thời gian ngắn như vậy lại có tận mười hai người đến mua nồi cơm điện? Phó bản này đúng là vì muốn giết chết bọn họ mà dùng đủ mọi loại thủ đoạn.

 

Chu Kỳ An không thèm để ý, dù sao trên xe khách cũng phải tìm hung thủ giữa mười mấy người.

 

Ngay sau khi mấy tờ hóa đơn được rút ra không lâu, thông báo của hệ thống cũng vang lên——

 

“Chúc mừng bạn đã kích hoạt thành công vở kịch thứ ba [Chiếc Đồng hồ quả quýt] của [Chuông Vang].”

 

“Cốt truyện và thân phận nhân vật đã được gửi đến, vui lòng chú ý kiểm tra.”

 

Mở đầu vô cùng thuận lợi, Chu Kỳ An chờ đợi để tiếp nhận vai diễn của mình:

 

[Bối cảnh câu chuyện: Một chiếc đồng hồ quả quýt bị tên trộm tạm thời giấu trong nồi cơm điện, đã bị các bên thèm muốn, để tìm được chiếc đồng hồ quả quýt đặc biệt này, cuối cùng đã gây ra một trận tinh phong huyết vũ vô cùng khủng bố.]

 

[Câu chuyện của bạn là: Bạn đã chết.]

 

Chu Kỳ An: “?”

 

………..

 

Phải trầm mặc hơn nửa phút, cuối cùng Chu Kỳ An mới hoàn hồn.

 

Sắp xếp vai diễn kiểu này, Ông vua sân khấu kịch có còn giữ lại chút lịch sự nào không vậy?

 

Diễn viên xuất sắc như vậy lại viết kịch bản chết chóc, nói hắn ta sáng tạo ra mấy thứ rác rưởi cũng đáng lắm.

 

Chu Kỳ An mặt không chút cảm xúc tiếp tục xem tiếp:

 

[Hôm nay bạn cố ý đến tìm chiếc đồng hồ quả quýt, trên đường đã gặp phải một nhóm người cũng đang tìm kiếm chiếc đồng hồ quả quýt. Trớ trêu thay, là một thầy bói, nhưng bạn lại không tính ra được mình có họa sát thân.]

 

Chu Kỳ An lập tức nhìn sang những người khác, chủ yếu là nhìn người đàn ông đầu đinh. Ngày hôm qua, sau khi người này trở về, trên người có vết thương, sau khi sử dụng đạo cụ trị thương vẫn không khỏi hẳn. Con người trong trạng thái không ổn định, rất dễ để lộ cảm xúc.

 

Trên mặt người đàn ông đầu đinh lộ ra vẻ hoảng sợ rõ ràng.

 

Chu Kỳ An đã rõ trong lòng: Hắn ta cũng chết rồi.

 

Sau đó nhìn sang cậu sinh viên đại học mặt mày tái nhợt, trong một giây đã đưa ra kết luận: Người này cũng chết rồi.

 

Tiếp theo lại nhìn sang cô gái cột tóc hai bên, cô gái cột tóc hai bên sau khi xem xong kịch bản thì bật cười khinh thường, Chu Kỳ An gật đầu: Người đó cũng chết rồi.

 

Xem ra, chết hết rồi, phần lớn mọi người đều nhận được kịch bản theo hướng giống nhau.

 

Thật tốt.

 

Không trở thành mục tiêu đặc biệt bị nhắm đến, trên mặt Chu Kỳ An lại xuất hiện nụ cười: “À ha.”

 

Tiếng cười kỳ quái ngắn ngủi khiến những người xung quanh ngẩng đầu lên nhìn, sắc mặt có chút phức tạp, tinh thần của người này tuyệt đối có vấn đề!

 

Hết chương 100.

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Chu Kỳ An: Tinh thần của tôi không có vấn đề.

 

Mẹ Chu khẳng định: Đương nhiên rồi.

 

Cấp trên: Không thấy có vấn đề gì.

 

Thẩm Tri Ngật: Người lương thiện thường phải gánh chịu nhiều hơn người bình thường.

 

Cậu sinh viên đại học sờ sờ lương tâm của mình, lựa chọn câm miệng.

 

Chương 100: Đồng Hồ Quả Quýt

Ngày đăng: 17 Tháng mười, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên