Chương 102: Bóng Côn Trùng (28)

 

Chương 102: Bóng Côn Trùng (28)

 

Trần Tranh khẽ động khóe mắt.

 

Trình Xúc tiếp tục nói, chính xác mà nói thì Lịch Uyển không phải là nhà đầu tư, anh ấy đến để khảo sát địa điểm cùng bạn, và đã ở lại địa phương này một thời gian. Do cuối cùng không đạt được hợp tác, nên không để lại bất kỳ ghi chép bằng văn bản nào, nhưng người dân địa phương vẫn có ấn tượng với Lịch Uyển, nói rằng anh ấy thường xuyên ở cùng Khổng Xuân Tường.

 

Đội trọng án tìm đến bạn của Lịch Uyển, người này họ Điền, là một cậu ấm, muốn học người ta mua đất làm giàu, nhưng đầu tư cái nào lỗ cái đó, cậu ta cảm thấy Lịch Uyển là người đáng tin cậy, nên đã nhờ Lịch Uyển giúp đỡ. Cuối cùng cũng chính Lịch Uyển là người nghe ngóng được tin tức từ đâu đó, nói là tuyến đường sắt cao tốc tạm thời không thể thông qua đây.

 

Cậu ta nhớ đến Khổng Xuân Tường, nói người này là một kẻ mọt sách, cậu ta nghe không hiểu lời của kẻ mọt sách, Lịch Uyển ngược lại có thể nói chuyện với kẻ mọt sách. Sau khi rời khỏi huyện Đại Hà, cậu ta không còn liên lạc với người huyện Đại Hà nữa, không rõ Lịch Uyển và Khổng Xuân Tường có còn liên lạc hay không.

 

Năm đó, một lượng lớn nhà đầu tư đến huyện Đại Hà, đó cũng là một năm huyện Đại Hà tương đối hỗn loạn, một gã đàn ông lớn tuổi độc thân tên là Chu Phượng đã mất tích, có người nói ông ta đi làm ăn xa cùng người trẻ tuổi, có người nói ông ta đến nương tựa người thân ở xa. Mỗi năm huyện Đại Hà đều có người rời đi, mọi người đều không để ý.

 

Nhưng lần này đội trọng án điều tra rất kỹ lưỡng, được biết Chu Phượng thời trẻ đã đánh vợ đến chết, những năm tháng sống độc thân tay chân luôn không sạch sẽ, từng trêu ghẹo rất nhiều góa phụ, người mẹ chết đuối của Khổng Xuân Tường tên là Khâu Bình Bình, trước khi qua đời có mở một tiệm tạp hóa, ông ta thường xuyên đến cửa hàng sàm sỡ bà.

 

Lão già độc thân Chu Phượng mất tích, Khâu Bình Bình chết đuối, Lịch Uyển rất hợp ý với Khổng Xuân Tường, Khổng Xuân Tường bị hại. Ảnh của bốn người được dán trên bảng thông tin, Trần Tranh im lặng nhìn.

 

Đội trọng án đã nghe ngóng được rất kỹ lưỡng ở huyện Đại Hà, không chỉ một người nhìn thấy Chu Phượng quấy rối Khâu Bình Bình, Khổng Xuân Tường tuy trẻ hơn Chu Phượng rất nhiều, nhưng vóc dáng lại không bằng Chu Phượng, Chu Phượng kiếm sống trên ruộng đồng, người đầy cơ bắp, lại là một kẻ vô lại, khi nổi điên lên, đừng nói là một Khổng Xuân Tường, cho dù có mấy Khổng Xuân Tường cộng lại cũng không phải là đối thủ của ông ta.

 

Thời gian Khâu Bình Bình qua đời là trước khi có tin đồn huyện Đại Hà muốn xây dựng đường sắt cao tốc, cảnh sát cho rằng không có khả năng bị sát hại, Khâu Bình Bình thường xuyên ra bờ sông giặt quần áo, có thể là do bất cẩn bị nước sông cuốn trôi. Sau khi Khổng Xuân Tường trở về, không đồng ý khám nghiệm tử thi. Vụ án không có nhiều điểm nghi vấn, cuối cùng kết luận là tai nạn.

 

Một tháng sau, Lịch Uyển đến huyện Đại Hà khảo sát cùng bạn bè, quen biết Khổng Xuân Tường. Đây chính là khoảng thời gian Chu Phượng biến mất khỏi huyện Đại Hà. Không lâu sau khi Lịch Uyển rời khỏi huyện Đại Hà, Khổng Xuân Tường đi làm ăn xa. Tháng 10 cùng năm, Khổng Xuân Tường và Chung Lực Sơn bị sát hại, bị vứt xác tại xưởng văn phòng phẩm ở Ngõ Thời Gian vùng ngoại ô.

 

Tháng 3 năm sau, Lịch Uyển mất tích ở cao nguyên Niên Bắc.

 

Trình Xúc có chút phiền não, “Bây giờ chúng ta đều là nghe người dân địa phương nói, không có bằng chứng xác thực nào chứng minh bọn họ có quan hệ với nhau.”

 

Trần Tranh nói: “Tìm được những manh mối này đã rất không dễ dàng rồi, ít nhất vụ án Khổng Xuân Tường và Chung Lực Sơn đã liên hệ được với vụ án trường trung học Nam Khê. Tôi nói ý tưởng của tôi, mọi người có vấn đề gì thì nêu ra.”

 

Trình Xúc gật đầu, “Được, tôi nghe đây.”

 

“Cái chết của Khâu Bình Bình không có khả năng bị sát hại, nhưng bà ấy chưa chắc đã là do tai nạn đuối nước, hơn nữa Khổng Xuân Tường rất rõ mẹ mình vì sao lại đi đến bước đường cùng. Anh ta không cho pháp y khám nghiệm tử thi Khâu Bình Bình, một là anh ta không muốn thi thể của mẹ bị mổ xẻ, tư tưởng của anh ta rất bảo thủ, hy vọng sớm chôn cất mẹ cho bà yên nghỉ, hai là anh ta biết, cho dù cảnh sát có tra được Chu Phượng quấy rối Khâu Bình Bình trong thời gian dài, cũng không thể khiến Chu Phượng phải trả giá, Khâu Bình Bình đã chết, anh ta cần cảnh sát nhanh chóng bỏ qua chuyện này, tự mình giải quyết Chu Phượng.” Trần Tranh nói: “Rốt cuộc Khâu Bình Bình đã trải qua những gì, bây giờ chúng ta cơ bản không có khả năng lấy được bằng chứng xác thực, nhưng có thể suy đoán, sự quấy rối của Chu Phượng đối với bà đã đến mức bà không thể chịu đựng được nữa, nói không chừng còn xâm phạm bà, bà cho rằng đây là một sự sỉ nhục cực lớn, không nghĩ thông, nên đã chọn cách tự sát. Còn có một khả năng, bà ấy nhìn ra Khổng Xuân Tường ngày càng phẫn nộ, một ngày nào đó sẽ tìm Chu Phượng tính sổ, nhưng bà ấy biết rất rõ con trai mình không phải là đối thủ của ông ta, nhất định sẽ bị Chu Phượng làm bị thương. Bà ấy muốn bảo vệ con trai, để cho mọi sự giày vò này kết thúc.”

 

“Mặc kệ là khả năng nào thì trong mắt Khổng Xuân Tường, tất cả đều là do Chu Phượng hại chết mẹ mình, nhưng ‘tội’ ở mức độ này thì không thể khiến Chu Phượng đền mạng được. Sau khi Khâu Bình Bình qua đời, Khổng Xuân Tường đã cố gắng suy nghĩ xem nên trả thù Chu Phượng như thế nào, ngoại trừ cùng chết, anh ta có thể không còn cách nào khác. Nhưng vào lúc này, Lịch Uyển đã xuất hiện, huyện Đại Hà cũng vì tin đồn và lượng lớn người từ nơi khác đến, bước vào một đoạn thời gian tương đối hỗn loạn. Khổng Xuân Tường và Lịch Uyển trở thành bạn bè như thế nào, điểm này rất khó tìm hiểu sâu được, có thể là tâm đầu ý hợp, có thể là có nỗi đau chung. Khổng Xuân Tường ‘vô tình’ để Lịch Uyển biết được mối thù của mình, anh ta không đối phó được với Chu Phượng, nhưng Lịch Uyển, một người giàu có đến từ thành phố lớn thì chưa chắc. Không biết vì mục đích gì, Lịch Uyển đã đồng ý, hoặc là chủ động đề nghị giúp anh ta giải quyết Chu Phượng.”

 

“Cho nên Chu Phượng mất tích hẳn là do Lịch Uyển gây ra.” Trình Xúc cau mày, “Sau khi giải quyết Chu Phượng, rốt cuộc Khổng Xuân Tường cũng có thể rời khỏi quê hương mà không còn vướng bận, vậy bước tiếp theo…..”

 

“Chưa chắc chỉ có thể tính lên đầu Lịch Uyển.” Trần Tranh nói: “Theo như tôi hiểu về con người Lịch Uyển, người ra tay có thể vẫn là Khổng Xuân Tường, nhưng Lịch Uyển đã ra tay hỗ trợ, ví dụ như di chuyển thi thể, xóa dấu vết gì đó. Sau đó, anh ấy đề nghị Khổng Xuân Tường rời khỏi huyện Đại Hà. Có một điểm đáng chú ý ở đây là, Khổng Xuân Tường vừa đến thành phố Nam Sơn đã không được suôn sẻ, không tìm được việc làm phù hợp, đi đâu cũng bị xa lánh, cuối cùng vẫn là nhờ người đồng hương Chung Lực Sơn giúp đỡ, lúc đó mới ổn định lại được. Tại sao Lịch Uyển lại không giúp Khổng Xuân Tường?”

 

Trình Xúc nói: “Bởi vì anh ấy không thể giúp! Anh ấy không thể để người khác biết quan hệ giữa bọn họ rất thân thiết!”

 

Trần Tranh gật đầu, “Cho nên tôi cảm thấy Lịch Uyển giúp Khổng Xuân Tường trừ khử Chu Phượng là có mục đích, anh ấy muốn người này làm việc cho mình.”

 

Phòng họp yên tĩnh một lúc, Trình Xúc nói: “Các anh tra được hung thủ thực sự của vụ án trường trung học Nam Khê có thể là học sinh, Lịch Uyển và học sinh này biết nhau, Lịch Uyển mất tích là do học sinh này diệt khẩu, vậy Lịch Uyển cũng có thể hy vọng học sinh này biến mất!”

 

“Đúng vậy, trong mối quan hệ giữa Lịch Uyển và học sinh này, chúng ta hẳn là còn có chỗ bỏ sót, nhưng Khổng Xuân Tường bị lợi dụng, điểm này hẳn là không có gì nghi ngờ.” Trần Tranh chỉ vào ảnh chụp của Khổng Xuân Tường, “Khổng Xuân Tường vừa làm việc ở công trường, vừa thực hiện nhiệm vụ mà Lịch Uyển giao cho – có thể chỉ là theo dõi một người nào đó, thân phận của anh ta đã che giấu cho anh ta, thêm vào đó còn có Chung Lực Sơn là bạn đồng hành, rất khó khiến người ta nghi ngờ. Nhưng sau đó Khổng Xuân Tường vẫn bị bại lộ, dẫn đến họa sát thân cho mình và Chung Lực Sơn vô tội bị liên lụy, đây chính là lý do tại sao bọn họ bị giết, và tại sao lại có hình vẽ ve sầu ở gần đó.”

 

Trình Xúc nghe xong hít sâu một hơi, “Học sinh này chính là Lâu Tiểu Quả.”

 

Trần Tranh nói: “Loại trừ những người khác, cậu ta chính là đáp án duy nhất.”

 

Trình Xúc suy nghĩ thật lâu, “Nhưng mà anh Trần, tôi còn có một vấn đề. Tại sao Lâu Tiểu Quả lại ném thi thể của Chung Lực Sơn và Khổng Xuân Tường đến xưởng văn phòng phẩm, điểm này tôi cảm thấy là vẽ vời cho thêm chuyện.”

 

Trần Tranh gật đầu, điều này quả thực rất khó hiểu, hiện tại căn bản không nghĩ ra được lời giải thích nào hợp lý.

 

Trình Xúc lại nói: “Năm đó, người muốn hại chết Lịch Thúc Tinh có hai người, là Lâu Tiểu Quả và Lịch Uyển, Lịch Uyển mưu mô xảo quyệt, theo dõi Lịch Thúc Tinh trong thời gian dài, tìm kiếm thời cơ, Lâu Tiểu Quả lúc đó còn là một đứa trẻ, cho dù là có mưu tính từ trước thì hành động cũng mang tính chất bốc đồng. Tiết Thần Văn chỉ có thể bao che cho học sinh, cho nên chúng ta cho rằng hung thủ là Lâu Tiểu Quả. Vậy bây giờ vấn đề là, sau khi Lâu Tiểu Quả trưởng thành đã phát hiện Lịch Uyển có thể biết được bí mật của mình, muốn giết Lịch Uyển diệt khẩu. Vậy thì Lịch Uyển căn bản không có phạm tội, anh ta để Khổng Xuân Tường đi theo dõi Lâu Tiểu Quả, thậm chí có thể để Khổng Xuân Tường đi giết Lâu Tiểu Quả, tại sao lại làm như vậy? Đối với anh ta mà nói, điều đó không cần thiết.”

 

Trong đầu Trần Tranh lóe lên một tia sáng. Câu hỏi này của Trình Xúc đã hỏi đến một điểm cực kỳ quan trọng. Đúng vậy, Lịch Uyển không có lý do gì để ra tay với Lâu Tiểu Quả, khi anh ta phát hiện Lâu Tiểu Quả uy hiếp đến tính mạng của mình, anh ta hoàn toàn có thể báo cảnh sát. Hành vi của anh ta như vậy, khiến anh ta càng giống…. hung thủ hơn.

 

Vụ án năm đó, chẳng lẽ có hai hung thủ? Lịch Uyển chưa chắc đã là hung thủ, nhưng một hành vi nào đó của anh ta cũng đã đẩy Lịch Thúc Tinh và Bình Y Y đến chỗ chết?

 

Trần Tranh hỏi: “Đội trưởng Trình, các cậu còn điều tra được gì từ chỗ Lâu Tiểu Quả nữa không?”

 

Trình Xúc lật sổ ghi chép, “Tối hôm La Ứng Cường và Hà Vân Siêu gặp chuyện, cậu ta không về nơi ở ban đầu của mình. Về điểm này thì cậu ta đã nói dối.”

 

Trần Tranh nhớ rõ lúc mới lấy lời khai của Lâu Tiểu Quả, Lâu Tiểu Quả nói sau khi tan ca thì về nhà, sau khi “Trương Dịch Nam” tan học sẽ đến tìm cậu ta, hai người cùng đi đến tiệm massage chân. Trần Tranh hỏi: “Vậy cậu ta đã đi đâu?”

 

Trình Xúc nói: “Chúng tôi đã điều tra camera giám sát khu nhà cậu ta, không thấy người, điều tra camera giám sát trong tiệm, phát hiện cậu ta tan ca muộn hơn bình thường, 11 giờ rưỡi mới rời đi. Không phải các anh tra được mẹ cậu ta mở khách sạn Esports sao? Chúng tôi lại đi điều tra camera giám sát của quán net, vậy mà cậu ta lại đến chỗ mẹ mình, thời gian là 3 giờ sáng. Hơn nữa chuyện này ngay cả mẹ cậu ta cũng không biết.”

 

Trần Tranh đứng dậy, “Vậy thì có chuyện để nói với Lâu Tiểu Quả rồi.”

 

Lâu Tiểu Quả bị đưa đến phòng thẩm vấn, ngẩng đầu quan sát xung quanh, lại nhìn về phía Trần Tranh đi vào sau đó, “Cảnh sát Trần, có nhầm lẫn gì không? Áp giải một người bị hại như tôi đến nơi này?”

 

“Có nhầm lẫn hay không, rất nhanh cậu sẽ biết.” Trần Tranh nói: “Tối ngày 12 tháng 12 đến rạng sáng ngày 14, cậu căn bản không ở nhà, tại sao phải nói dối?”

 

Lâu Tiểu Quả đảo mắt, “Nói dối gì chứ? Tôi không biết anh đang nói gì?”

 

“Tối hôm Hà Vân Siêu xảy ra chuyện, khi tôi xác nhận với cậu, hỏi cậu đang ở đâu, cậu nói cậu đang ở nhà. Nhưng thật ra nửa đêm cậu đến khách sạn Esports của mẹ cậu, ở đó qua loa mấy tiếng đồng hồ, đến khi trời sáng mới rời đi.” Trần Tranh nói: “Nhớ ra chưa?”

 

Lâu Tiểu Quả chớp chớp mắt, ra vẻ không sao cả, “A, anh nói chuyện đó hả? Tôi quên mất. Đúng, tôi đã đến chỗ mẹ tôi, bởi vì tôi đột nhiên muốn chơi game, máy tính ở nhà không có cấu hình cao như vậy.”

 

“Đột nhiên?” Trần Tranh nói: “Vậy thì thời cơ ‘đột nhiên’ này của cậu cũng nắm bắt khá chuẩn. 11 giờ rưỡi cậu đóng cửa tiệm, 3 giờ sáng mới đến quán net, ba tiếng đồng hồ ở giữa này, cậu đã làm gì?”

 

Thần sắc Lâu Tiểu Quả dần dần từ thoải mái giả vờ trở nên ngưng trọng, cậu ta đột nhiên cười một tiếng, “Cảnh sát Trần, ý của anh là, tôi lợi dụng ba tiếng đồng hồ này đến tiệm massage chân giết Hà Vân Siêu và La Ứng Cường, sau đó trốn đến khách sạn của mẹ tôi? Nhưng mà nhìn tôi có giống người làm được chuyện này không?” Nói xong cậu ta dang hai tay ra, thể hiện sự yếu đuối của mình, “Anh đã xem camera giám sát rồi, vậy hẳn là cũng rất rõ ràng, lúc tôi ra vào quán của mẹ tôi, mặc quần áo giống hệt như lúc anh gặp tôi ban ngày, cũng giống hệt như lúc gặp tôi vào ngày hôm sau. Nếu tôi là hung thủ, tại sao tôi không vứt bỏ quần áo? Nếu tôi là hung thủ, tôi giết người vậy mà không hề bị dính một giọt máu nào? Có hung thủ nào như vậy sao? Vậy thì cũng quá trâu bò rồi!”

 

Trần Tranh cau mày, ý thức được cảnh sát dường như đã rơi vào bẫy của Lâu Tiểu Quả. Có lẽ cậu ta đã sớm nghĩ đến, bản thân sẽ trở thành đối tượng điều tra trọng điểm. Bình thường mà nói, cậu ta không nên che giấu hành tung của mình, một khi cậu ta nói dối, nghi ngờ trên người sẽ càng lớn. Nhưng cậu ta để camera giám sát của quán net quay được mình, cậu ta quả thực không thay quần áo.

 

Lâu Tiểu Quả nhún vai, “Tôi biết Hà Vân Siêu sau lưng tôi đi bán dâm, ngay cả tên cũng là giả, quả thực là hận đến mức muốn giết chết anh ta, nhưng mà lúc đó anh ta đã chết rồi.” Cậu ta lại nhấn mạnh, “Cảnh sát Trần, tôi thật sự không có khả năng giết người.”

 

Hành động đến quán net của Lâu Tiểu Quả nằm ngoài dự đoán, Trần Tranh nhất thời nghĩ không ra lời giải thích hợp lý, dứt khoát tạm thời bỏ qua, không đi theo mạch suy nghĩ của cậu ta, lấy ra ba bức ảnh, “Nhìn quen không?”

 

Ba bức ảnh lần lượt là hình vẽ con chuồn chuồn, ve sầu và kiến.

 

Lâu Tiểu Quả tiến lại gần xem kỹ, Trần Tranh chú ý đến, đồng tử của cậu ta co rút rất nhẹ.

 

“Côn trùng.” Cậu ta ngẩng đầu, khóe môi nở nụ cười, “Tôi rất thích côn trùng.”

 

“Lần trước đến nhà cậu đã nhìn ra rồi.” Trần Tranh hỏi: “Cậu có biết chúng được vẽ ở đâu không?”

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Lâu Tiểu Quả ra vẻ suy nghĩ, nửa phút sau lắc đầu, “Anh không nói thì làm sao tôi biết được.”

 

“Bức này, là ở gần sân bóng bàn bị sập và cháy, bạn học của cậu, Lịch Thúc Tinh và Bình Y Y chết ở trong đó.” Trần Tranh chỉ vào bức ảnh đầu tiên, nhìn chằm chằm Lâu Tiểu Quả.

 

Lâu Tiểu Quả há miệng, dường như muốn nói gì đó, “Chuyện này…”

 

“Bức này, là ở xưởng văn phòng phẩm đập Lam Loan, có hai công nhân bị sát hại và vứt xác ở đó. Chuyện của hai năm trước rồi, có lẽ cậu đã xem tin tức?” Trần Tranh nói.

 

“Có chút ấn tượng.” Yết hầu Lâu Tiểu Quả di chuyển.

 

“Còn bức này là gần đây, ngay bên cạnh phòng tắm hơi mà La Ứng Cường và Hà Vân Siêu gặp chuyện.” Trần Tranh nói: “Nếu tối hôm đó cậu đến tiệm massage chân, có lẽ đã nhìn thấy nó?”

 

Lâu Tiểu Quả kinh ngạc nói: “Cảnh sát Trần, anh đây là đang gài bẫy tôi sao? Tôi chưa từng đến tiệm massage chân, cũng chưa từng nhìn thấy nó, tôi không phải là hung thủ.”

 

Trần Tranh nói: “Nhưng tôi đã đưa cuốn sách minh họa côn trùng ở nhà cậu, còn có hình vẽ trang trí chụp được từ khách sạn Esports của mẹ cậu cho chuyên gia giám định, kết quả là phong cách của chúng rất giống với ba bức ảnh này, và có sự nhất quán về chi tiết. Lâu Tiểu Quả, cậu có thể chính là tác giả của ba bức tranh này.”

 

Lâu Tiểu Quả trợn to hai mắt, “Nhưng mà rất giống, thì nhất định là tôi vẽ sao?”

 

Trần Tranh thầm nghĩ, tố chất tâm lý của người này thật phi thường, lúc mới tiếp xúc với cậu ta, anh đã xem thường cậu ta rồi.

 

“Không thể nói như vậy được chứ?” Lâu Tiểu Quả nói: “Chuyên gia không dám khẳng định mà, cho nên anh mới đến thử tôi. Nhưng mà tôi muốn nói, tôi không phải là hung thủ, cho dù những bức tranh này có giống với tranh của tôi đến đâu, thì cũng không phải là tôi vẽ.”

 

Trần Tranh nói: “Hung thủ? Từ khi nào tôi nói người vẽ tranh chính là hung thủ?”

 

Lâu Tiểu Quả sững người, ho khan một tiếng, “Anh không nói sao? Là tôi quá căng thẳng, xin lỗi anh. Nhưng mà cảnh sát Trần, anh đã ám chỉ rõ ràng như vậy rồi, lúc thì hiện trường lúc thì tranh vẽ, ai nghe xong cũng sẽ cảm thấy người vẽ tranh chính là hung thủ chứ?”

 

“Tôi chỉ là cảm thấy người vẽ những bức tranh này có hiềm nghi.” Trần Tranh bình tĩnh nói: “Người bị tình nghi cũng là người rất thích côn trùng, cho nên mới dùng hình vẽ côn trùng ở hiện trường làm ‘chữ ký’, điểm này rất giống với cậu.”

 

Lâu Tiểu Quả nói: “Cho nên anh lại muốn nói tôi chính là người bị tình nghi?”

 

Trần Tranh lắc đầu, “Tôi muốn mời cậu đến để phân tích tâm lý của người bị tình nghi, dù sao các cậu đều có chung sở thích với côn trùng.”

 

“Nhưng mà tôi không phải là cảnh sát hình sự, trình độ văn hóa của tôi cũng bình thường, không có tầm nhìn như các anh.” Lâu Tiểu Quả bất lực nói: “Làm sao tôi biết được tâm lý của hắn ta là gì.”

 

Trình Xúc đang xem camera giám sát thở dài, “Loại tâm lý này, nói cậu ta chưa từng giết người tôi cũng không tin.”

 

“Thôi được rồi, phong cách chi tiết tôi sẽ tìm người giám định lại.” Trần Tranh thấy Lâu Tiểu Quả nhúc nhích trên ghế, hỏi: “Ngồi không yên à?”

 

Lâu Tiểu Quả nói: “Nếu ngồi không yên, có thể thả tôi về không? Cái ghế này hơi cứng.”

 

Trần Tranh cười một tiếng, “Còn sớm, hôm nay còn nhiều chuyện muốn hỏi cậu.”

 

Lâu Tiểu Quả cau mày, không tình nguyện cho lắm.

 

“Cậu còn nhớ thầy Tiết Thần Văn chứ?” Trần Tranh nói.

 

Lâu Tiểu Quả khó hiểu nói: “Không thể nào quên được chứ? Lúc ông ta giết người, tôi vẫn là học sinh trường Trung học Nam Khê mà.”

 

Trần Tranh hỏi: “Anh ta từng dạy lớp cậu à?”

 

Lâu Tiểu Quả lắc đầu.

 

“Tôi nghe nói trước khi xảy ra chuyện, rất nhiều học sinh trường Nam Khê đều rất thích anh ta, cho dù không phải là học sinh lớp anh ta, cũng cảm thấy anh ta là một người thầy tốt.” Trần Tranh hỏi: “Còn cậu?”

 

“Bây giờ tôi chỉ nhớ ông ta là một kẻ điên giết học sinh.” Lâu Tiểu Quả hỏi: “Sao đột nhiên lại hỏi đến ông ta? Ông ta đã chết nhiều năm rồi.”

 

Trần Tranh nói: “Bởi vì anh ta đã qua đời nhiều năm, nhưng hung thủ giết hại Lịch Thúc Tinh và Bình Y Y vẫn tiếp tục gây án, hình vẽ côn trùng chính là bằng chứng.”

 

Lâu Tiểu Quả suy nghĩ một lúc, “Vậy thì tôi càng không hiểu, ý của anh là, tôi không chỉ giết Hà Vân Siêu và La Ứng Cường, mà còn giết cả Lịch… Lịch Thúc Tinh và Bình Y Y? Ngay cả hai công nhân kia cũng là tôi giết?”

 

Trần Tranh nói: “Khách quan mà nói, cậu quả thật có động cơ.”

 

Lâu Tiểu Quả lắc đầu, vẻ mặt như nghe được chuyện nực cười.

 

“Tôi đã đi gặp giáo viên thể dục của cậu hồi cấp hai, thầy Du, biết được một chi tiết, so với những vận động viên thể thao khác, cậu tương đối đặc biệt, cậu không phải là tự mình dựa vào năng khiếu chạy bộ để thi đậu vào trường trung học Nam Khê, mà là sau khi đóng một khoản phí nhập học không nhỏ, được thầy Du nhìn trúng. Nhưng lúc đó khóa của các cậu đã không còn chỉ tiêu vận động viên thể thao, có người đã cố gắng giành được một suất, nhưng thầy Du lại cho rằng suất này nên dành cho cậu, cậu có năng khiếu, người kia thì không.” Trần Tranh nói: “Người ‘nhường’ cho cậu chính là Lịch Thúc Tinh.”

 

Thần sắc Lâu Tiểu Quả sa sầm, dường như không ngờ rằng Trần Tranh đã nắm được những chi tiết như vậy.

 

Trần Tranh tiếp tục nói: “Bề ngoài Bình Y Y dường như không có mâu thuẫn gì với cậu, nhưng thứ nhất, cô bé ấy và Lịch Thúc Tinh là bạn rất thân, ở độ tuổi đó, tư tưởng của những người đồng trang lứa rất dễ ảnh hưởng lẫn nhau, thứ hai, đối với Bình Y Y mà nói, cậu chính là vật cản đường thẳng lên cấp ba của cô ấy. Cậu hẳn là còn rõ ràng quy định lúc đó của trường trung học Nam Khê hơn tôi, vận động viên thể thao và học sinh nghệ thuật cạnh tranh cùng nhau, quy định này không hợp lý, nhưng nó quả thật đã từng tồn tại.”

 

Lâu Tiểu Quả gãi đầu, “Đúng là có quy định này, nhưng không liên quan gì đến tôi.”

 

“Không, có liên quan mật thiết đến cậu.” Trần Tranh nói: “Nó có nghĩa là, cậu đồng thời trở thành cái gai trong mắt của cả Bình Y Y và Lịch Thúc Tinh. Một người bị cậu cướp mất suất vốn có thể có được, đó là quá khứ, một người nhất định sẽ bị cậu cướp mất khả năng được lên thẳng cấp ba, đó là tương lai. Bọn họ có động cơ hoàn chỉnh để nhằm vào cậu, khiến cho cuộc sống cấp hai của cậu rơi vào bóng tối. Mà cậu, ngoại trừ tìm giáo viên, phụ huynh, thì không còn cách nào khác để thoát khỏi sự bắt nạt của bọn họ.”

 

“Không có!” Lâu Tiểu Quả rõ ràng là đang kích động, lưng cũng hơi cong lên, “Tôi không thân với bọn họ, tôi căn bản không biết gì về suất này, thầy Du hứa hẹn làm vận động viên thể thao sẽ có trợ cấp, lên lớp cũng dễ dàng hơn, tôi mới đồng ý, ông ấy chưa từng nói tôi chiếm suất của người khác! Tôi với Bình Y Y càng vô lý, vận động viên thể thao nhiều như vậy, tại sao cô ta chỉ nhằm vào tôi?”

 

“Cô bé đó nhằm vào cậu, bởi vì cô bé và Lịch Thúc Tinh là bạn bè, không phải tôi đã nói rồi sao? Giữa hai người bạn thân thiết đồng trang lứa rất dễ ảnh hưởng lẫn nhau, cô bé ấy rất khó không liên tưởng chuyện của Lịch Thúc Tinh đến bản thân, coi cậu là kẻ thù giả tưởng.” Trần Tranh dừng một chút, “Cậu vội vàng phủ nhận như vậy, thế tôi hỏi cậu, trong khoảng thời gian trước khi Lịch Thúc Tinh và Bình Y Y gặp chuyện, cậu luôn về nhà rất muộn, bộ dạng chật vật, mẹ cậu hỏi cậu đi đâu, cậu không nói nên lời. Tôi hiểu là cậu không muốn để bà ấy lo lắng, cậu là người không muốn cầu xin sự giúp đỡ từ giáo viên và phụ huynh, lúc đó cậu căn bản không nói được, vậy bây giờ có thể giải thích rồi chứ?”

 

Lâu Tiểu Quả ưỡn lưng, nửa ngày không nói gì, mãi đến khi Trần Tranh nhắc nhở, cậu ta mới dời mắt, “Tôi không nhớ rõ, chắc là tôi đang tăng cường tập luyện.”

 

Trần Tranh nói: “Tôi đã xác nhận với thầy Du rồi, lúc đó không có tăng cường tập luyện. Nếu cậu đã không chịu nói, vậy tôi chỉ có thể tự mình đoán. Lúc cậu về muộn, là đang chịu đựng hoặc trốn tránh Lịch Thúc Tinh và Bình Y Y bắt nạt, hoặc là tham gia. Lòng tự trọng của cậu khiến cậu không thể cầu cứu người khác, cuối cùng dẫn đến bước đường cùng.”

 

“Ha ha ha ha ha ha ——” Lâu Tiểu Quả cười khoa trương, “Bước đường cùng gì chứ? Giết người sao? Tôi vì chuyện này mà giết chết Lịch Thúc Tinh và Bình Y Y à? Ừm, nói vậy cũng không phải là không được, hiện tại không phải rất nhiều tiểu thuyết thanh xuân vườn trường đều viết như vậy sao? Nhưng mà Cảnh sát Trần à, cho dù anh không cân nhắc đến lúc đó tôi còn nhỏ, làm sao đối phó được với hai người Lịch Thúc Tinh và Bình Y Y, thì cũng phải cân nhắc đến tại sao cuối cùng người bị bắt không phải là tôi, mà là thầy Tiết chứ? Năm đó chuyện này ầm ĩ như vậy, lực lượngcảnh sát đều xuất động, tôi là một đứa trẻ, làm thế nào để khiến các anh tin rằng, tôi không phải là hung thủ? Tại sao thầy Tiết lại bao che cho tôi, một tên giết người? Tôi không hiểu nổi, cảnh sát Trần, anh hiểu nổi không?”

 

Trần Tranh không trả lời, ngược lại nói: “Cậu gọi anh ta là thầy Tiết.”

 

Lâu Tiểu Quả khựng lại, khí thế đột nhiên thu liễm.

 

Trần Tranh nói: “Tôi đã nói chuyện với rất nhiều người về Tiết Thần Văn, đã không còn ai gọi anh ta là thầy Tiết nữa, cho dù bọn họ từng ngưỡng mộ anh ta, yêu quý anh ta, thì khi anh ta làm ra loại chuyện đó, trong lòng bọn họ cũng cảm thấy anh ta đã không còn xứng đáng với xưng hô ‘Thầy’ nữa.” Trần Tranh nói: “Cậu là người duy nhất còn nguyện ý gọi anh ta là thầy Tiết. Mà vừa rồi cậu cũng nói rồi, anh ta chưa từng dạy cậu, kỳ thật cũng không tính là thầy của cậu.”

 

Bàn tay Lâu Tiểu Quả đặt trên bàn siết chặt, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên. Trần Tranh liếc mắt nhìn xuống dưới, “Là bởi vì cậu vẫn rất kính trọng người không có quan hệ gì với cậu này, hay là trong lòng cậu rất rõ ràng, anh ta chưa từng làm loại chuyện đó? Những gì anh ta làm đều là vì bảo vệ một học sinh nào đó phạm lỗi, vì vậy anh ta nguyện ý hi sinh cả tính mạng?”

 

Lâu Tiểu Quả im lặng không nói gì.

 

“Giáo viên thể dục của cậu không hiểu nổi tại sao cậu đang là vận động viên thể thao tốt như vậy, lại đột nhiên không muốn làm nữa, rõ ràng là có cơ hội lên thẳng cấp ba trường Trung học Nam Khê, nhưng lại muốn từ bỏ. Mẹ cậu cho rằng cậu bị kích thích bởi việc Tiết Thần Văn giết người, sợ hãi việc tiếp tục ở lại trường Trung học Nam Khê. Bọn họ không đủ hiểu cậu, nếu cậu tiếp tục làm vận động viên thể thao, tiếp tục học ở trường Trung học Nam Khê, cậu sẽ rất khó quên chuyện mình đã làm vào ngày hôm đó.” Trần Tranh nói: “Yêu cầu cậu phải đến một môi trường hoàn toàn mới.”

 

Hết chương 102.

 

Chương 102: Bóng Côn Trùng (28)

Ngày đăng: 23 Tháng mười hai, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên