Chương 102: Chu Đáo

 

Chương 102: Chu Đáo

 

Trái tim to lớn ấy, giống như một quả tên lửa, bắn thẳng vào lòng mọi người.

 

Hơi điều chỉnh lại hơi thở hỗn loạn, tất cả mọi người lại tiếp tục chạy như điên.

 

Điều đáng mừng là, xe khách đã đi được hơn nửa quãng đường, bến xe lúc này giống như chiếc nôi hy vọng cuối cùng. Hạ Chí nghiến răng, hy vọng người phụ nữ truy sát bọn họ không thể dựa vào sức một mình mà tìm được bến xe.

 

“Chắc là được.” Không giống bọn họ đã chuẩn bị kỹ lưỡng, nếu đối phương có khả năng tìm được bến xe, ngày hôm qua sẽ không cần dựa vào đạo cụ để chỉ đường.

 

Từ khi Chu Kỳ An có chứng chỉ diễn viên, cũng không cần lo lắng việc tìm đường.

 

Lúc này đã có thể nhìn thấy mơ hồ hình dáng của tòa nhà ở phía xa, khoảng cách ước chừng một nghìn mét.

 

Một nghìn mét ngắn ngủi, giờ đây lại giống như vực sâu ngăn cách.

 

Hạ Chí và Vưu Mã đồng thời nhìn chằm chằm vào bóng lưng Chu Kỳ An, ánh mắt mang theo vẻ bất thiện.

 

Từ lúc ở phố cổ cho đến khi lên xe khách, biểu hiện hoảng loạn của Chu Kỳ An đã cho thấy, cậu ta chính là mục tiêu truy sát đầu tiên, lợi dụng cậu ta để câu giờ là tốt nhất. Đều là những người hành động dứt khoát, trong nháy mắt điện quang hỏa thạch, con dao găm mà Hạ Chí vừa mới chém đứt nửa con rắn, đã đâm thẳng về phía bắp chân của chàng trai phía trước.

 

Giống như căn bản không nhận ra nguy hiểm đang đến gần, Chu Kỳ An vẫn đang chạy.

 

Nhìn thấy con dao nhỏ sắp sửa trúng mục tiêu, một con rắn đã bay lên quấn lấy chuôi dao trước một bước.

 

Ngay sau đó, Hạ Chí trở thành mục tiêu tấn công hàng đầu của đàn rắn.

 

“Không ai có thể đâm sau lưng tôi.”

 

Không cần nhìn cũng biết đã xảy ra chuyện gì. Chu Kỳ An cười lạnh một tiếng, mẹ già nhà cậu muốn giết cậu là sự thật, nhưng cũng sẽ tuyệt đối không để cậu chết trong tay người khác.

 

Dù sao thì… Cậu cũng chưa kết hôn mà.

 

Hạ Chí bị đàn rắn nuốt chửng, khoảnh khắc tiếp theo, cả người cô ta xuất hiện ở vị trí cách đó năm mét, một bức tượng gỗ mất đi ánh sáng thay thế vị trí của cô ta.

 

Đạo cụ quý giá như vậy lại bị lãng phí ở đây, Hạ Chí tức muốn nghẹn thở.

 

Không cho phép bản thân bộc lộ thêm bất kỳ cảm xúc nào, bây giờ chỉ có thể tiếp tục chạy về phía trước, nhưng không có đạo cụ dịch chuyển tức thời thứ hai để cứu mạng.

 

Nhờ phúc của Hạ Chí, đàn rắn vây quanh một mục tiêu, những người khác nhân cơ hội chạy đến bến xe trước một bước.

 

Bên trong bến xe, hành khách qua lại tấp nập.

 

Đối mặt với mấy người đang chạy trốn, các NPC chỉ hơi nhường đường sang một bên, toàn bộ quá trình đều dùng ánh mắt giễu cợt để theo dõi cảnh tượng bị truy sát. Cô Tề vốn dĩ đang ở trên xe khách, nhưng cô ta giống như một bóng ma đến rồi đi không dấu vết, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một cách kỳ dị ở phía sau người chơi.

 

Bến xe toàn là diễn viên, diễn viên sẽ không bao giờ bỏ lỡ bất kỳ một vở kịch hay nào.

 

Cô ta cùng với những hành khách khác, vui vẻ thưởng thức cảnh tượng thê thảm của người chơi.

 

Âm thanh gầm rú của xe thể thao bám sát phía sau.

 

“Sao có thể?” Hạ Chí kinh ngạc quay đầu lại, đàn rắn phớt lờ hành khách, vẫn tiếp tục truy đuổi bọn họ.

 

Sắc mặt cô ta lập tức trắng bệch, người phụ nữ kia không chỉ tìm được bến xe, mà đàn rắn cũng không tấn công hành khách.

 

Người tên Văn như phát hiện ra điều gì đó, quét sạch vẻ yếu ớt, nghiêm nghị nói: “Cánh tay.”

 

Hạ Chí cúi đầu, chỗ bị làn sương đen làm phồng rộp lúc trước sau khi thối rữa, lại có trứng rắn chảy ra.

 

Chính những quả trứng rắn này đã giúp người phụ nữ kia định vị, cảnh tượng kinh hãi khiến cô ta trợn mắt, cắn răng trực tiếp dùng dao cắt bỏ mảng thịt đó.

 

Ở một bên khác, Chu Kỳ An dẫn đầu xông vào phòng chờ, trực tiếp chạy như bay lên lầu, mục tiêu rất rõ ràng: Văn phòng của Ông vua sân khấu kịch.

 

Trong lúc đó, rốt cuộc cậu cũng mở miệng nói chuyện với những người khác: “Tách ra chạy.”

 

Vưu Mã lộ ra nụ cười châm chọc.

 

Ai cũng có thể nhìn ra Chu Kỳ An đang chạy trốn có kế hoạch, rõ ràng là có một mục tiêu, tám chín phần mười là có thể giúp cậu ta thoát khỏi cảnh khốn khó.

 

Ba người chơi giống như con rắn, bám ở phía sau cậu không thể nào giũ bỏ được.

 

Ánh mắt Chu Kỳ An lóe lên, nhưng cũng không phí lời nữa, tiếp tục chạy.

 

Tầng hai ngày hôm qua tối om om, lúc này đột nhiên xuất hiện một chút ánh sáng le lói.

 

Nơi cuối con đường tăm tối có một bóng người đứng đó.

 

Trước đó mẹ Chu còn ở dưới lầu, vậy mà lại đứng ở cuối hành lang, bà không đi cầu thang, dường như là bò vào từ một ô cửa sổ nào đó bên ngoài.

 

Trong môi trường mờ tối, đôi đồng tử dựng đứng mang theo sắc thái lạnh lẽo, mẹ Chu thè đầu lưỡi đỏ tươi liếm liếm môi: “Con trai yêu, con chạy cái gì?”

 

Gần như cùng lúc đó, tiếng rắn rít vang lên từ cầu thang.

 

Phía trước có sát thủ, phía sau có rắn, người chơi bị chặn chết trong lối đi.

 

Bước chân Chu Kỳ An đột ngột dừng lại, ngực phập phồng dữ dội, trên mặt cố gắng nặn ra nụ cười ngoan ngoãn: “Tập, tập thể dục ạ.”

 

Lời nói vừa dứt, dải lụa trắng đã tấn công qua.

 

Đương nhiên mục tiêu tấn công không phải Mẹ Chu, mà là cái nồi cơm điện bà đang xách trên tay.

 

Trong khoảnh khắc bà phân tâm bảo vệ nồi cơm điện, Chu Kỳ An bước một bước dài, xông về phía văn phòng của Ông vua sân khấu kịch ở gần đó.

 

Người chơi vẫn luôn theo dõi nhất cử nhất động của cậu, khoảnh khắc Chu Kỳ An xông lên, bọn họ cũng lập tức đuổi theo.

 

“Rầm” một tiếng vang lớn, cửa bị đóng sầm lại, cánh cửa vẫn còn rung động không ngừng.

 

Bốn người gần như lập tức bị một luồng khí lạnh bao trùm.

 

Lần đầu tiên Chu Kỳ An bước vào văn phòng này ngày hôm qua, nơi này cũng không có âm khí đáng sợ như vậy, ánh mắt cậu lóe lên, nụ cười trên môi cũng theo đó chợt lóe rồi biến mất.

 

Không ai chú ý đến sự thay đổi biểu cảm trên khuôn mặt cậu, luồng khí lạnh trong nháy mắt khiến bọn họ tưởng rằng trong văn phòng cũng giấu đàn rắn, nhưng rất nhanh, ánh mắt của ba người Hạ Chí đã bị bức tranh trên tường thu hút.

 

Ông vua sân khấu kịch không có ngũ quan, và những khuôn mặt giống như mặt nạ chen chúc bên cạnh hắn ta, tạo thành một bức chân dung tự họa kỳ dị, khiến người ta sởn cả gai ốc.

 

Reng reng reng.

 

Điện thoại di động của Chu Kỳ An đột nhiên vang lên. Rõ ràng là rung, vậy mà lại tự động chuyển thành chuông reo.

 

Vỏ điện thoại vừa mới được Thẩm Tri Ngật xua đuổi âm khí vào tối hôm qua, bây giờ lại một lần nữa tràn ngập hơi lạnh nhàn nhạt.

 

Máu tươi không ngừng tràn ra từ màn hình điện thoại, trên màn hình hiển thị cuộc gọi đến trống trơn, chậm rãi hiện ra một khuôn mặt người, cùng lúc đó, một khuôn mặt trên bức tranh trên tường dường như có hình dạng mờ ảo, đang vươn dài cánh tay.

 

“Đến bầu bạn với tôi–“

 

Giọng nói oán hận vô cùng mãnh liệt, xuống địa ngục bầu bạn với tôi.

 

Cánh tay xuyên qua không khí, những ngón tay khô héo trắng bệch lại vươn ra từ màn hình điện thoại, dường như muốn kéo Chu Kỳ An vào trong.

 

Cửa văn phòng của Ông vua sân khấu kịch rất kiên cố, ít nhất đã chặn được Mẹ Chu tông cửa một lần, nhưng đã có rắn men theo khe cửa chui vào,

 

Hạ Chí né tránh rắn độc, nghe thấy động tĩnh, sắc mặt sa sầm, cô ta nhận ra người trên bức tranh dường như là đồng đội đã mất tích của mình.

 

Cuối cùng, dường như cô ta nghĩ đến điều gì đó.

 

Tại sao lại chết?

 

Rất đơn giản, bị giết thì chết chứ sao.

 

Trong số người chơi ẩn giấu hung thủ, con đường sống mà trò chơi đưa ra là tìm manh mối để chỉ ra.

 

Nhưng ai nói người giết người nhất định là hung thủ?

 

Lấy ví dụ như lúc này, con ma ở bến xe rõ ràng có sát ý với chàng trai, logic nhập vai là trốn thoát khỏi việc bị giết hại, vậy thì trong quá trình bị ma giết mà trốn thoát được, cũng có thể coi là nhập vai thành công.

 

Cả hai tay Chu Kỳ An đều là máu dính nhớp, trong mắt tràn đầy ý cười, nhưng trên mặt lại giả vờ sợ hãi: “Làm sao bây giờ? Hình như có ma, có ma muốn giết tôi.”

 

Muốn giết cậu đâu chỉ có một.

 

Nhân viên an ninh bị bỏng muốn trả thù; còn có người chơi bị nhốt trong tranh ngày hôm qua, đến lúc cuối cùng vẫn oán độc nói sẽ không buông tha cho cậu. Hai người này đều có động cơ gây án đầy đủ.

 

So với những người chơi khác, cậu có một mạch truyện hợp lý.

 

Tối hôm qua vì cơn ác mộng mà Ông vua sân khấu kịch mang đến nên không được nghỉ ngơi tốt, cho nên ban ngày định quay về bến xe nghỉ ngơi một chút, rồi mới đi tìm đồng hồ bỏ túi, ai ngờ lại đụng phải con ma muốn trả thù mình.

 

Tiếp theo chỉ cần giết ngược con ma, vậy coi như là cậu đã【Thoát khỏi kết cục bị người khác hãm hại】.

 

Không biết tại sao ở bến xe lại có ma muốn giết Chu Kỳ An, nhưng những người khác lúc này lại ghen tị với việc cậu có ma giết vô cùng!

 

Ánh mắt Văn trầm xuống, lập tức muốn sử dụng đạo cụ tập hỏa, cướp lấy danh ngạch giết người của con ma. Không chỉ có hắn, Hạ Chí và Vưu Mã cũng lần lượt hiểu ra, chuẩn bị hành động.

 

Phải khơi dậy sát ý của con ma trước khi người phụ nữ đáng sợ bên ngoài kia xông vào.

 

Nói về tốc độ tay thì Chu Kỳ An chưa bao giờ thua trong lĩnh vực này.

 

Một tia sáng vàng lóe lên, trong tay cậu xuất hiện một cây đinh ba màu vàng, sau khi cây đinh ba xuất hiện không hề dừng lại, Chu Kỳ An nắm chặt lấy nó, dùng sức đâm về phía cánh tay trắng bệch vươn ra từ màn hình.

 

Bàn tay ma bị đâm xuyên qua, tiếng kêu thét chói tai lại phát ra từ khung tranh trên tường.

 

“Đây là…”

 

Hạ Chí có linh lực nhạy bén lập tức cảm nhận được điều gì đó, Văn cũng như phát hiện ra điều gì đó, nheo mắt nhìn tia sáng vàng kia, trên khuôn mặt có vẻ yếu ớt lộ ra vẻ tham lam.

 

Dù cho là trang bị đạo cụ lợi hại đến đâu, cũng không thể nào trong nháy mắt tiêu diệt được con ma. Trừ khi…

 

Đây là đạo cụ có thuộc tính trên năm sao.

 

【Máu của ngài đã bị hao hụt 400cc.】

 

Sắc mặt Chu Kỳ An tái nhợt, cậu đứng vững vàng, dịu dàng chủ động giới thiệu: “Đúng vậy, không sai, đây là Thánh Khí.”

 

Cùng với lời nói vừa dứt, Thánh Khí được rút ra rồi cất đi.

 

Một khuôn mặt trên bức tranh trên tường bắt đầu phân hủy, người trong tranh co giật gào thét, khuôn mặt đó bắt đầu từ từ co lại thành một cục nhăn nheo, một khuôn mặt khác gần đó lập tức há to miệng, nuốt chửng tiếng kêu thét đầy oán hận.

 

Bức chân dung tự họa khôi phục lại vẻ nguyên vẹn ban đầu, ngoại trừ việc trên đó thiếu mất một khuôn mặt, giống như nó chưa từng xuất hiện.

 

Giữa những khuôn mặt này vậy mà có thể cắn nuốt lẫn nhau, Chu Kỳ An cau mày, Ông vua sân khấu kịch này là đang nuôi cổ hả?

 

Trong tiếng nhai nhóp nhép, âm thanh máy móc quen thuộc lại vang lên——

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

【Chúc mừng bạn đã thoát khỏi kết cục bị người khác hãm hại.】

 

【Bạn đã hoàn thành màn trình diễn này.】

 

【Đang chấm điểm cho màn trình diễn của bạn…】

 

【Điểm số: 8.0

 

Đánh giá: Người qua đường A lơ lửng bên ngoài cốt truyện, đất diễn của bạn cũng nhanh như con người bạn vậy.】

 

【Phần thưởng tham gia đã được gửi.】

 

【Phần thưởng: Manh mối về Ông vua sân khấu kịch.】

 

【Manh mối về Ông vua sân khấu kịch 2: Hắn ta có vết nhơ quy tắc ngầm với diễn viên, không chỉ một lần.】

 

Thực sự nghe thấy âm thanh nhắc nhở, Chu Kỳ An mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Tàn tro trên trần nhà bị chấn động rơi xuống lả tả, cửa văn phòng không trụ được bao lâu nữa, rắn chui vào văn phòng cũng ngày càng nhiều.

 

Lúc nãy mọi người chạy đến mức sắp ngất xỉu, cậu không chút kiêng dè ngồi trên ghế làm việc của Ông vua sân khấu kịch, hơi chống cằm, mỉm cười hỏi:

 

“Nhắc nhở nhiều lần như vậy, tại sao các người cứ phải chạy đến đường cùng với tôi?”

 

Đàn rắn di chuyển và những khuôn mặt trong bức chân dung tự họa có sự ăn ý giống nhau, giết chết một con, những con rắn khác nuốt chửng xác đồng loại, trở nên phình to hơn.

 

Rầm! Rầm!

 

Hạ Chí định đẩy giá sách chặn cửa lại một lúc.

 

Nhưng cánh cửa đã bắt đầu xuất hiện vết nứt, những con rắn chui vào thậm chí bắt đầu tự phân chia, những con rắn nhỏ mới sinh không ngừng nhe răng nanh chảy nọc độc, từ cánh cửa đến sàn nhà đều bị ăn mòn nhẹ.

 

Hạ Chí vội vàng lùi lại một bước.

 

Vưu Mã vốn là lính đánh thuê máu lạnh vô tình, thấy vậy liền trầm giọng: “Muốn chết thì cùng chết.”

 

Cho dù có chết, hắn ta cũng phải lôi theo tên này chết chung.

 

“Vậy thì lát nữa anh chết đi.” Chu Kỳ An nhìn hai người còn lại, ý cười trong mắt càng sâu: “Tôi còn biết một con đường sống nữa, đồng ý với tôi mấy điều kiện, tôi sẽ chỉ cho các người một con đường sống, thế nào?”

 

Cậu thản nhiên ngồi đó, thái độ tùy ý, vậy mà khí thế áp đảo còn mạnh hơn cả Ông vua sân khấu kịch trong tranh.

 

Nếu Chu Kỳ An biết được suy nghĩ trong lòng người chơi lúc này, chắc chắn sẽ rất tán thành.

 

Ông vua sân khấu kịch làm sao có thể so sánh với cậu được, hắn ta chỉ xứng đáng bị treo trên tường thôi.

 

“Được.” Gần như chưa đến nửa giây sau khi Chu Kỳ An dứt lời, Hạ Chí đã gật đầu.

 

Chỉ cần không phải là yêu cầu quá đáng thì đều có thể thương lượng.

 

Chu Kỳ An nhướng mày, bỗng nhiên nhớ tới “Mẹ nhỏ” Hàn Lệ của mình, hai người này tuy không tính là quá thông minh, nhưng rất biết nắm bắt cơ hội.

 

Văn lấy đạo cụ khế ước ra, anh ta cũng rất tích cực, nhưng không hề nói đồng ý hay không, rõ ràng là muốn nghe điều kiện trước.

 

Cho dù cửa có mở, anh ta vẫn còn lá bài tẩy để giữ mạng.

 

“Thứ nhất, không được chỉ ra hung thủ, hoặc tiết lộ thân phận hung thủ cho bạn đồng hành. Sau khi vở kịch này kết thúc, nhớ giúp tôi đưa những người bạn đồng hành khác của tôi từ phố cổ đến bến xe.”

 

Trong thời gian hồi chiêu, hôm nay không thể dùng đèn hải đăng được nữa.

 

“Thứ hai, trong mấy vở kịch tiếp theo, sau mỗi lần vở kịch kết thúc, phải chia sẻ manh mối thu được cho tôi vô điều kiện.”

 

“Thứ ba, mỗi người đưa cho tôi một đạo cụ tăng tốc độ chất lượng cao.”

 

Mí mắt mấy người giật giật.

 

Bao che cho hung thủ đã đủ vô lý rồi, lúc trước khi chạy trốn, tên này còn chạy nhanh như con quay, nhanh như vậy rồi mà còn muốn tăng tốc.

 

Nhưng mà so sánh ra thì, điều kiện thứ hai ngược lại là bình thường nhất.

 

“Rầm”, một tiếng động lớn vang lên.

 

Cửa văn phòng bị đá văng, khoảnh khắc cánh cửa rơi xuống đất, Văn lập tức kích hoạt đạo cụ khế ước.

 

Nửa bàn chân Mẹ Chu đã giẫm lên cánh cửa, đàn rắn cũng tràn vào.

 

“Đi tìm cô Tề.” Có được kết quả như ý muốn, Chu Kỳ An móc chứng chỉ trong người ra, thản nhiên nói: “Nói với cô ta là các người muốn thi chứng chỉ diễn viên.”

 

Âm thanh nhắc nhở nhiệm vụ đã nói rõ ràng, trong thời gian thi, trường thi sẽ tạm thời phong tỏa, nơi này sẽ tiến vào một cảnh tượng khác, người không liên quan không thể vào được.

 

Nghe vậy, Vưu Mã lập tức muốn dựa vào đạo cụ để phá vây lao ra ngoài.

 

Cho dù không đồng ý điều kiện thì sao? Chẳng lẽ hắn ta không thể biết cách phá giải sao?

 

Người chơi đã quen với việc quan sát mọi phía.

 

Trong nháy mắt lao ra ngoài, Vưu Mã liếc mắt nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh của Chu Kỳ An, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác bất an.

 

Ngay khi hắn ta muốn sử dụng đạo cụ có tốc độ vô địch để chạy trốn, thì bên trái, bên phải, không, còn có rắn trên mặt đất và rắn treo trên trần nhà, đòn tấn công từ bốn phương tám hướng ập xuống như mưa rào.

 

Trong đó, đòn tấn công hung hãn nhất không phải đến từ Mẹ Chu, mà là Hạ Chí và Văn.

 

Bọn họ muốn ra ngoài, chỉ có hai con đường là nhảy cửa sổ và quay lại đường cũ.

 

Bất kể là con đường nào, cũng đều cần thời gian.

 

“Làm phiền anh ở lại một lát.”

 

Cánh tay Vưu Mã bị Văn dùng một loại vũ khí kỳ quái rạch một nhát, ngửi thấy mùi máu tanh, lũ rắn hưng phấn quấn lấy. Trong nháy mắt bốn mắt nhìn nhau với Văn, tinh thần Vưu Mã như bị khống chế, suy nghĩ có chút đình trệ, hắn ta quên mất việc phải phản kháng ngay lập tức, thậm chí quên cả việc tự vệ.

 

Văn là người đầu tiên nhảy cửa sổ rời đi, Hạ Chí theo sát phía sau.

 

Những con rắn mỏng manh như tấm lưới chắn trước mặt bọn họ, bên ngoài cửa sổ vậy mà cũng có rắn!

 

Hạ Chí bị cắn mất nửa cái tai, Văn phản ứng nhanh hơn, đã sớm chuẩn bị, trong tay xuất hiện một thanh đạo cụ sắc bén giống như đao của võ sĩ.

 

Phía sau, đồng tử dựng đứng của Mẹ Chu hiện lên vẻ khó chịu vì bị cắt ngang việc giết chóc, bà khống chế đàn rắn đuổi theo hai người.

 

Bà không lập tức rời khỏi văn phòng, ánh mắt khóa chặt con mồi vẫn còn ở nguyên vị trí, mái tóc xoăn đáng sợ càng lúc càng cuộn tròn dữ dội hơn.

 

Bị kẹp giữa hai mẹ con ghê tởm này, cái bóng bao trùm từ trên đỉnh đầu, Vưu Mã lập tức cảm thấy toàn thân lạnh toát.

 

Trước đó hắn ta đã bị Văn đánh trọng thương, nửa người lảo đảo vì mất máu, trong cơn nguy cấp, hắn ta liều mạng tung ra kỹ năng: “Đóng băng –“

 

Đạo cụ trị liệu nhất thời không thể bù đắp được lượng máu đã mất.

 

Vưu Mã dùng cánh tay còn chút sức lực ném ra một đóa hoa đào đỏ rực đầy kỳ dị.

 

Đây là lá bài tẩy của hắn ta, có thể kéo bất kỳ quỷ quái nào vào trong ảo cảnh.

 

Hoa đào nở rộ giữa không trung, giây tiếp theo liền bị bàn tay trắng nõn trơn nhẵn của người phụ nữ kia nắm lấy, mẹ Chu hờ hững liếc nhìn: “Thứ đồ chơi gì thế này?”

 

Bông hoa xinh đẹp lập tức héo tàn.

 

Nửa người dưới bị đàn rắn gặm nhấm, Vưu Mã gần như tuyệt vọng, trong lòng nảy sinh một kế hoạch nham hiểm.

 

Đạo cụ tập hỏa cao cấp.

 

Trong lúc lợi dụng Chu Kỳ An để chuyển hướng thù hận, hắn ta còn không ngừng tiếp cận đối phương. Giống như đã nói lúc trước, muốn chết thì cùng chết, Vưu Mã lao về phía Chu Kỳ An, khóe miệng mang theo cảm giác khoái trá.

 

Cùng nhau bị nhấn chìm trong đàn rắn đi.

 

Chu Kỳ An chỉ ngồi tại chỗ nhìn hắn ta, nhìn thấy lưỡi dao giấu trong kẽ tay đối phương cũng không né tránh.

 

Dải lụa trắng từ trên không trung bay ra, diễn một màn treo cổ tự tử.

 

Vưu Mã bị chặn lại, lưỡi dao không thể rạch đứt dải lụa trắng, khi hắn ta muốn triệu hồi vũ khí khác thì đã không còn kịp nữa rồi.

 

Giây phút cuối cùng, tiếng gầm gừ bất an của Vưu Mã là hướng về phía Chu Kỳ An mà phát ra: “Tại sao! Người đàn bà đê tiện kia cũng hãm hại cậu, tại sao cậu không giết?”

 

Rõ ràng Hạ Chí cũng từng hãm hại đối phương, tại sao chỉ có mình hắn ta phải chết?

 

Chu Kỳ An chân thành khuyên nhủ: “Kiếp sau đừng mọc miệng nữa.”

 

Hạ Chí đã từng bị đàn rắn nuốt chửng một lần, cũng không có ngu ngốc đến mức gào thét muốn kéo cậu chết chung trong lúc tuyệt vọng, hơn nữa bản thân thực lực không đủ, bị hai người kia dùng làm bàn đạp, liên quan gì đến cậu?

 

Không thèm nhìn Vưu Mã nửa người đã biến thành xương trắng nữa, Chu Kỳ An nhìn về phía mẹ già nhà mình đang xách nồi cơm điện đi tới.

 

Lúc nãy đàn rắn không tấn công hành khách, đây không phải là phong cách của mẹ cậu.

 

Trong quá trình nhập vai, có lẽ hung thủ không có cách nào giết người ngoài cốt truyện.

 

Cho nên hiện tại cậu vẫn còn bình tĩnh.

 

Chu Kỳ An đoán không sai, Mẹ Chu bị hạn chế bởi 【Chỉ có thể giết người chơi có độ tham gia vở kịch này dưới 50%】.

 

Nồi cơm điện được đặt trên bàn làm việc của Ông vua sân khấu kịch, giọng nói rất nhỏ nhưng lại tràn ngập sát ý trong trẻo, giống hệt với giọng điệu của người phụ nữ lúc này.

 

“Cùi chỏ hướng ra ngoài?”

 

Giúp đỡ hai con mồi trốn thoát, hoàn toàn chọc giận bà.

 

Chu Kỳ An đã thoát khỏi màn này, thản nhiên đáp: “Là vì chứng chỉ diễn viên.”

 

“Chứng chỉ diễn viên rất quan trọng, cũng rất khó thi.”

 

Chu Kỳ An dùng ánh mắt uất ức nhìn mẹ mình, “Nhưng mà Ông vua sân khấu kịch một lần chủ trì nhiều người thi như vậy khó tránh khỏi phân tâm, nhân lúc hai người kia bị thương, bây giờ mẹ cũng đi thi đi, độ khó có thể sẽ giảm xuống.”

 

Cậu run rẩy, nói: “Con cũng là vì muốn tốt cho mẹ thôi.”

 

Sao lại không hiểu cho tấm lòng của con như vậy chứ?

 

Hết chương 102.

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Chu Kỳ An: Sự đa dạng loài người ngày càng phong phú, đến lúc phải cập nhật kho nhạc của tôi rồi.

 

Chương 102: Chu Đáo

Ngày đăng: 21 Tháng mười, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên