Chương 103: Bóng Côn Trùng (29)
Lâu Tiểu Quả vỗ tay, tiếng vỗ tay đơn điệu vang lên trong căn phòng thẩm vấn bỗng chốc yên tĩnh, nghe thật chói tai và mỉa mai. “Nói hay lắm, phân tích rất hay, hợp tình hợp lý, ngay cả tôi là ‘Đương sự’ cũng phải tin.”
Nói xong, Lâu Tiểu Quả gật đầu. “Tại sao tôi về muộn? Bản thân tôi cũng không nhớ rõ nữa, tuổi thanh xuân không muốn về nhà, lang thang bên ngoài, chẳng phải là chuyện bình thường sao? Nghe nói Lịch Thúc Tinh rất được lòng người, thường xuyên giúp đỡ bạn học trong lớp, cậu ta nhắm vào tôi – người nhà chẳng có mấy đồng tiền để làm gì? Bình Y Y? Thật lòng mà nói, nếu không phải cô ấy gặp nạn, có lẽ tôi đã sớm quên mất người này rồi. Bây giờ anh khăng khăng nói bọn họ bắt nạt tôi, hình như tôi cũng không có cách nào phản bác? Vậy thì…”
Cậu ta chồm người về phía trước, giọng nói hạ thấp đầy nguy hiểm, thần thái hoàn toàn khác hẳn với anh chàng nhân viên bán hàng ở cửa hàng thời trang cao cấp. “Cảnh sát Trần, bằng chứng đâu? Bằng chứng tôi bị bọn họ bắt nạt, tôi giết bọn họ, bằng chứng thầy Tiết bao che cho tôi đâu?”
Trần Tranh nhìn thẳng vào mắt cậu ta, trong đôi mắt đen láy như bùng lên một ngọn lửa, tựa như đang biểu thị uy quyền với cảnh sát.
Trần Tranh chậm rãi nói: “Cậu rất may mắn, lúc đó Tiết Thần Văn đã chán sống, nên anh ta bằng lòng dùng mạng của mình để đổi lấy mạng sống cho cậu, đồng thời cho cậu một ảo giác – hóa ra giết người lại dễ dàng như vậy, cho dù cậu phạm sai lầm cũng sẽ có người gánh vác thay. Đây là bất hạnh của cậu.”
Lâu Tiểu Quả cau mày, nhất thời chưa hiểu ý của Trần Tranh.
“Vì vậy, cậu ngang nhiên để lại ‘chữ ký’, hơn nữa còn làm thêm một bước trong vụ án của Chung Lực Sơn và Khổng Xuân Tường, ném xác vào xưởng văn phòng phẩm.” Trần Tranh nói từng chữ rõ ràng, và như dự đoán, anh nhìn thấy Lâu Tiểu Quả đột nhiên căng thẳng.
Trần Tranh nhẹ nhàng đẩy cậu ta ra, đứng dậy. “Tôi rất tò mò, tại sao hung thủ lại vứt xác ở nơi hẻo lánh như vậy? Tiếp theo tôi sẽ bắt đầu từ xưởng văn phòng phẩm, cậu đoán xem, tôi có tìm được bằng chứng không?”
Nói xong, Trần Tranh đẩy cửa rời đi. Lâu Tiểu Quả vẫn giữ nguyên tư thế cúi người, camera đã ngừng hoạt động, cửa cũng đã đóng lại, cảnh sát bên cạnh giục cậu ta đứng dậy, nhưng cậu ta lại như mất đi điểm tựa, ngã người ra sau ghế, cúi đầu, nửa khuôn mặt ẩn vào trong bóng tối. Cậu ta im lặng như một pho tượng, không ai biết “pho tượng” này đang suy nghĩ điều gì.
……….
Trần Tranh cùng đội trọng án đến đập Lam Loan ở vùng ngoại ô, xưởng văn phòng phẩm “Ngõ Thời Gian” – nơi ba năm trước Chung Lực Sơn và Khổng Xuân Tường bị vứt xác đã thay đổi hoàn toàn, bây giờ là một hiệu sách cũ.
Một người trẻ tuổi tóc ngắn mặc tạp dề đang khuân những thùng hàng mới từ xe tải xuống rồi mang vào sân, mấy thùng sách lớn, bên cạnh cũng không có ai giúp đỡ. Chủ cửa hàng bên cạnh nhìn thấy, lớn tiếng nói: “Khiết ca, sao lại khuân đồ nữa rồi? Để đó đi, tôi giúp cho!”
Người trẻ tuổi đứng thẳng người, cười nói: “Không cần không cần, tôi vào trong đẩy xe ra.”
Lúc này, Trần Tranh mới nhận ra, người trẻ tuổi cao gần một mét tám có dáng người mảnh khảnh này là một cô gái có vẻ ngoài trung tính.
Cô gái nhìn thấy Trần Tranh và các thành viên khác, ngẩn người ra. “Mọi người là…”
Một thành viên đội trọng án bước lên, xuất trình giấy tờ và thông báo khám xét. “Chúng tôi đến điều tra vụ án Khổng Xuân Tường và Chung Lực Sơn, mong cô hợp tác.”
Cô gái có vẻ ngoài lãnh đạm, lúc này, sự ngạc nhiên hiện lên trên khuôn mặt cũng lãnh đạm, giọng nói nhẹ nhàng, nếu không phải là âm cuối hơi run rẩy, người ngoài rất khó nhận ra cô không hề bình tĩnh. “Vụ án đó… còn phải điều tra sao? Đã qua bao nhiêu năm rồi.”
Người cảnh sát nói: “Không phải vì vẫn chưa phá được án sao?” Nói xong anh ta nhìn vào trong. “Ông chủ Đỗ đâu?”
Cô gái nói: “Cậu tôi đã không làm ở đây nữa, bây giờ tôi là người phụ trách.”
Trần Tranh bước lên, nói với cô gái: “Tôi là cảnh sát mới tham gia điều tra, không rõ lắm về chuyện ba năm trước, có thể nói chuyện riêng với cô được không?”
Ánh mắt cô gái lảng tránh, có chút sợ hãi. Người cảnh sát nói: “Đây là thầy Trần, lãnh đạo đến từ Sở Cảnh sát tỉnh, lần này chúng tôi nhất định phải phá án, như thế mọi người mới có thể tiếp tục phát triển kinh doanh chứ nhỉ?”
Cô gái gượng cười. “Vậy mọi người vào trong đi, cậu tôi đã không còn ở đây nữa…”
Trần Tranh đi theo sau cô gái. “Cô là cháu gái của Đỗ Quang Bảo?”
Cô gái dừng bước. “Ông ấy là em trai của mẹ tôi, tôi tên là Nhậm Khiết.” Không biết là vì tin tưởng cảnh sát, hay là muốn chứng minh cho bản thân, cô chạy về phòng, lấy chứng minh thư của mình ra. “Mọi người xem.”
Trần Tranh liếc mắt nhìn, bảo cô cất đi. “Tôi đã xem báo cáo điều tra lúc đó, trước đây nơi này là xưởng văn phòng phẩm do Đỗ Quang Bảo mở, kinh doanh rất tốt, tại sao đột nhiên lại đổi thành hiệu sách?”
Hai tay Nhậm Khiết gãi gãi vào tạp dề, rất không được tự nhiên. “Bởi, bởi vì ảnh hưởng của vụ án quá lớn, cậu tôi làm, làm không nổi nữa.”
“Đừng căng thẳng, cứ từ từ nói với tôi.” Trần Tranh nói: “Chúng tôi đến đây là để giải quyết vấn đề.”
Nhậm Khiết gật đầu, dè dặt hỏi: “Có thể cho tôi biết, tại sao sau bao nhiêu năm, bây giờ lại bắt đầu điều tra vụ án này không?”
Trần Tranh nói thật: “Bởi vì bây giờ đã xuất hiện manh mối mới, ba năm trước chính vì thiếu manh mối nên mới không thể phá án.”
Nhậm Khiết bình tĩnh hơn một chút. “Vậy anh muốn hỏi gì? Tôi biết gì thì sẽ nói hết.”
Trần Tranh lấy ảnh Chung Lực Sơn và Khổng Xuân Tường ra. “Cô có quen biết hai nạn nhân này không?”
Nhậm Khiết lắc đầu. “Không quen, lúc trước mọi người đã cho tôi xem ảnh rồi. Tôi không biết bọn họ là ai.”
Trần Tranh lại nói: “Lúc đó cô cũng sống ở đây? Giúp đỡ Đỗ Quang Bảo à?”
“Tôi vẫn luôn sống ở đây.” Khi Nhậm Khiết nói “Vẫn luôn”, giọng nói có hơi lớn, nói xong cô cúi đầu. “Xin lỗi.”
Trần Tranh quan sát cô, cảm thấy có lẽ giữa cô và Đỗ Quang Bảo không phải là quan hệ cậu cháu bình thường, bèn đổi chủ đề. “Đỗ Quang Bảo là người như thế nào?”
Nhậm Khiết có chút bất ngờ. “Cậu tôi? Ông ấy, ông ấy hẳn là không liên quan gì đến vụ án.”
Trần Tranh nói: “Cũng không thể nói như vậy, trên con phố này có nhiều cửa hàng, xí nghiệp nhỏ như vậy, tại sao xác chết lại bị ném vào xưởng văn phòng phẩm?”
Nhậm Khiết suy nghĩ một lúc. “Cậu tôi không phải người tốt, nhưng ông ấy cũng không thể giết người.”
Trần Tranh nói: “Tại sao?”
“Ông ấy không có gan đó.” Nhậm Khiết không khỏi lộ ra vẻ mặt khinh bỉ.
Trần Tranh nói: “Ý tôi là, tại sao cô lại nói ông ấy không phải người tốt.”
Cơ thể Nhậm Khiết cứng đờ, ánh mắt né tránh. Trần Tranh lại nói: “Nghe có vẻ như quan hệ của hai người không tốt lắm, nhưng trước khi xảy ra chuyện, hai người vẫn luôn sống chung?”
Nhậm Khiết im lặng hồi lâu, rồi thả lỏng vai. “Tôi được ông ấy nuôi nấng, bố mẹ tôi mất sớm, ông ấy cho tôi một miếng cơm.”
Giống như các thành phố lớn khác, sự phát triển của thành phố Nam Sơn cũng từ khu phố cổ dần dần mở rộng. Vài chục năm trước, đập Lam Loan giống như một thị trấn nhỏ nằm bên cạnh thành phố Nam Sơn, Nhậm Khiết sinh ra ở thị trấn nhỏ này. Mẹ cô là người đẹp nổi tiếng ở đập Lam Loan, không chỉ xinh đẹp, vóc dáng cũng rất cao. Còn cậu của cô – Đỗ Quang Bảo, lại như Thổ Hành Tôn, vừa xấu vừa lùn.
Lúc mười mấy tuổi, mẹ cô bị những lời tâng bốc làm cho mê muội, bỏ quê hương, cùng người ta đi làm ăn xa, bà quen biết một người đàn ông đẹp trai, chính là bố của Nhậm Khiết. Nhưng cả hai đều không có tiền, không có học vấn, ngoại trừ ngoại hình ra thì không có gì cả.
Thời buổi đó, những công việc phù hợp với những người trẻ tuổi đẹp trai nhưng không có bản lĩnh không nhiều, bọn họ lại đều là người không chịu khổ, sau khi sinh ra Nhậm Khiết thì cả hai đều lao vào con đường buôn phấn bán hương, không biết là ai mắc bệnh trước, chưa đầy hai năm, cả hai đều bỏ mạng.
Ngược lại, Đỗ Quang Bảo từ nhỏ đã bị người xung quanh coi thường, lại học đến cấp ba, vào thành phố làm sale bán màu vẽ, kiếm được chút tiền, liền đón Nhậm Khiết – đứa cháu gái mồ côi cha mẹ về nuôi. Lúc đó Nhậm Khiết còn quá nhỏ, coi Đỗ Quang Bảo là người thân duy nhất, không biết trên đời này không có bữa cơm nào là miễn phí, Đỗ Quang Bảo nhận nuôi cô, là muốn chiếm lấy căn nhà của mẹ cô, còn muốn lợi dụng cô để kiếm tiền.
Cô dần dần lớn lên, thừa hưởng vóc dáng và chiều cao của bố mẹ, ban đầu Đỗ Quang Bảo còn rất vui mừng, nhưng chiều cao của cô dường như không có dấu hiệu dừng lại. Cao quá, làm gì có con gái nhà ai cao như vậy, giống con trai.
Ban đầu, Đỗ Quang Bảo muốn bán cô cho người có tiền, nhưng những ông chủ có ý với cô đều cảm thấy cô quá cao, Đỗ Quang Bảo đành phải thôi, thường xuyên oán trách cô ăn quá nhiều nên mới cao như vậy, mắng cô lãng phí tiền. Cô biết ý đồ của Đỗ Quang Bảo, bèn cắt phăng mái tóc của mình, ăn mặc như con trai. Đỗ Quang Bảo tức muốn ói máu, nhưng cũng không làm gì được cô.
Cuộc sống của cô không hề vui vẻ, nhưng dường như cũng không cần vui vẻ. Đỗ Quang Bảo làm sale nhiều năm, tích lũy được kha khá kênh phân phối và vốn liếng, chuẩn bị mở xưởng văn phòng phẩm, chủ yếu vẫn là kinh doanh màu vẽ. Cô rất tò mò Đỗ Quang Bảo sẽ xây nhà xưởng ở đâu, Đỗ Quang Bảo nói, căn nhà của chúng ta chẳng phải là có sẵn rồi sao?
Đỗ Quang Bảo muốn chiếm đoạt hoàn toàn căn nhà mà mẹ cô để lại cho cô, cô đã từng muốn phản kháng, nhưng cuối cùng lại chọn im lặng. Từ nhỏ cô đã như vậy, không biết nói lời từ chối với người khác, huống hồ người này là cậu ruột đã nuôi nấng cô, nếu không có Đỗ Quang Bảo, có lẽ cô đã sớm bị đưa đến trại trẻ mồ côi tự sinh tự diệt rồi.
Đỗ Quang Bảo thu xếp mọi thứ rất nhanh chóng, không lâu sau, căn nhà đã được cải tạo thành xưởng văn phòng phẩm, Đỗ Quang Bảo còn đặt cho xưởng văn phòng phẩm một cái tên rất văn nghệ, gọi là “Ngõ Thời Gian”.
Phải nói rằng, Đỗ Quang Bảo là một người rất có đầu óc buôn bán, xưởng văn phòng phẩm vừa khai trương, Đỗ Quang Bảo đã làm livestream bán hàng, đồng thời tự gắn mác cho mình thành một người đàn ông trung niên đầy chất thơ. Các loại màu vẽ chủ lực mà xưởng văn phòng phẩm sản xuất đều mang một câu chuyện riêng, và được đặt những cái tên nghe rất văn chương, sau đó mở rộng sang bút, sổ tay,… Ngõ Thời Gian cũng là xưởng văn phòng phẩm đầu tiên ở tỉnh Hàm làm băng keo, sổ tay.
Đỗ Quang Bảo đích thân tham gia livestream bán hàng, trên các nền tảng đều có tài khoản cá nhân, xào nấu hình tượng nhà thơ. Tuy rằng thời trẻ ông ta xấu xí, nhưng bây giờ sau khi được “tút tát”, lại có một vẻ đẹp trai kiểu phong trần, cộng thêm những bài thơ hiện đại mà ông ta viết, vậy mà lại thu hút được một lượng lớn người hâm mộ.
Nhậm Khiết nhìn thấy hết mọi chuyện, nhưng vẫn giữ thái độ thờ ơ. Cô cũng là một thành viên của xưởng văn phòng phẩm, nhưng công việc mà Đỗ Quang Bảo giao cho cô rất nhẹ nhàng và nhàm chán, không cần phải xuất hiện trước mặt mọi người, chỉ cần ở trong kho sắp xếp đơn hàng mà thôi.
Đỗ Quang Bảo mời thêm vài streamer xinh đẹp, rực rỡ, bọn họ đi ngang qua cô, càng khiến cô trở nên lu mờ. Nhưng cô rất hài lòng với hiện trạng, chỉ cần Đỗ Quang Bảo không nổi hứng, lại muốn bán cô cho người có tiền, cô sẽ cứ an phận thủ thường như vậy.
Nhưng không lâu sau, chuyện mà cả cô và Đỗ Quang Bảo đều không ngờ tới đã xảy ra.
Hôm đó, Đỗ Quang Bảo đang livestream đọc bài thơ mới viết, thì trợ lý lại bị đau bụng, liên tục chạy vào nhà vệ sinh. Livestream không thể không có trợ lý, cô bị gọi đến hỗ trợ. Cô không quen thuộc với những việc này, không biết góc độ nào sẽ bị ống kính lia tới, vừa vào phòng đã lộ mặt.
Cô từ trong kho chạy đến, mặc đồng phục, vẻ mặt ngây ngô, nhưng bình luận đột nhiên sôi trào, cư dân mạng đều hỏi, đây là anh chàng đẹp trai nào vậy, sao có thể đẹp trai như vậy?
Lúc đó cô không biết cư dân mạng đang bình luận về mình, không dám nhìn vào ống kính, cúi đầu làm theo yêu cầu của Đỗ Quang Bảo. Đỗ Quang Bảo nhiều lần nhìn cô với ánh mắt cuồng nhiệt, cô rất khó chịu, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc buổi livestream này. Không lâu sau, Đỗ Quang Bảo đột nhiên giới thiệu với cư dân mạng, nói cô là cháu trai của mình, một thời gian nữa sẽ trở thành streamer, hôm nay đến đây “thực tập” trước.
Khi bị đẩy ra trước ống kính, cô rất hoang mang, không nói nên lời. Nhưng chỉ cần ngồi đó, cô cũng nhận được vô số phần thưởng, tất cả mọi người đều khen cô xinh đẹp, dùng những từ ngữ vô cùng khoa trương, nào là mỹ thiếu niên ngủ say ngàn năm. Đỗ Quang Bảo cười toe toét, cam kết với cư dân mạng sau này sẽ cho cô lên sóng nhiều hơn.
Sau khi buổi livestream hôm đó kết thúc, Đỗ Quang Bảo xoa tay, đi vòng quanh cô. “Cậu đúng là mù rồi, trước đây sao lại không phát hiện ra cháu có tiềm năng làm streamer như vậy? Khiết Nhi à Khiết Nhi, cháu đúng là cây hái ra tiền của cậu! Cố gắng lên, sau này của cậu đều là của cháu!”
Sau đó, cô bị Đỗ Quang Bảo đào tạo thành streamer.
Đỗ Quang Bảo rất thông minh, biết cư dân mạng thích gì, muốn xem gì, bèn tạo cho cô hình tượng là mỹ thiếu niên khó phân biệt nam nữ, trang điểm theo phong cách trung tính, còn bắt cô nói giọng giả, thỉnh thoảng lại phát ra giọng nữ, thì giải thích là giọng thiếu niên. Không lâu sau, cô đã trở thành streamer được yêu thích nhất trong tay Đỗ Quang Bảo.
Nhưng mà, việc phải nịnh nọt người khác trước ống kính khiến cô rất đau khổ, cô không giỏi làm việc này, nhưng Đỗ Quang Bảo không cho phép cô không làm.
“Cháu thử nghĩ xem ai là người nuôi nấng cháu lớn như vậy? Cậu lớn tuổi như vậy tại sao còn chưa kết hôn, chẳng phải là vì có đứa cháu là gánh nặng này sao? Sao cháu lại ích kỷ như vậy, chỉ biết nghĩ cho bản thân, không nghĩ cho cậu? Cậu kiếm tiền là vì ai? Cậu muốn cháu được sống cuộc sống tốt đẹp!”
Cô nghe những lời này đến phát ngấy, mỗi lần Đỗ Quang Bảo ép cô như vậy, cô chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi trước ống kính. Đúng vậy, cô nợ Đỗ Quang Bảo, cô không thể rời khỏi ngôi nhà này, Đỗ Quang Bảo là người thân duy nhất của cô, cô không muốn mất đi người thân thêm một lần nào nữa.
Những năm đó, việc kinh doanh của Đỗ Quang Bảo ngày càng phát đạt, “Ngõ Thời Gian” đã thành công xây dựng hai hình tượng là nhà thơ lãng mạn và mỹ thiếu niên yếu đuối, thậm chí còn có không ít người gán ghép hai người họ.
Ban đầu, Đỗ Quang Bảo lấy màu vẽ làm trọng tâm, sau đó dùng các sản phẩm văn hóa sáng tạo để thu hút người hâm mộ, thậm chí còn xuất bản sách, giả vờ livestream ký tặng, kiếm bộn tiền. Trước khi thi thể Chung Lực Sơn và Khổng Xuân Tường được phát hiện, Đỗ Quang Bảo đang lên kế hoạch mua lại mấy căn nhà lân cận, mở rộng quy mô xưởng văn phòng phẩm.
Nhưng vụ án mạng đã đặt dấu chấm hết cho tất cả. Đỗ Quang Bảo không thể giải thích được tại sao thi thể lại xuất hiện trong nhà máy của mình, cảnh sát thường xuyên đến điều tra, tuy không tìm được chứng cứ Đỗ Quang Bảo liên quan đến vụ án, nhưng “Đỗ Quang Bảo giết người” đã lan truyền rộng rãi ở đập Lam Loan.
Điều chết người hơn là, cư dân mạng biết được xưởng văn phòng phẩm xảy ra án mạng, từ bốn phương tám hướng đổ xô đến “điều tra”, Đỗ Quang Bảo và Nhậm Khiết bị lột sạch sẽ. Mọi người rốt cuộc cũng biết, Đỗ Quang Bảo căn bản không phải là nhà thơ gì cả, bỏ lớp vỏ bọc bên ngoài, những bài thơ hiện đại mà ông ta viết quả thực là vô vị, nhạt nhẽo.
Hơn nữa, căn nhà của xưởng văn phòng phẩm cũng không phải là của Đỗ Quang Bảo, mà là ông ta cướp được từ người chị gái đã khuất. Livestream của xưởng văn phòng phẩm diễn ra rầm rộ, nhưng Đỗ Quang Bảo lại thường xuyên nợ tiền thiết kế, vẽ tranh của các designer, họa sĩ, bởi vì fan hâm mộ quá đông, chiếm ưu thế dư luận, nên designer và họa sĩ đăng bài đòi lương, cũng sẽ bị fan hâm mộ của ông ta tấn công, đúng là một kẻ lừa đảo.
Giới tính của Nhậm Khiết cũng bị phơi bày, cư dân mạng mắng cô giả trai lừa đảo, trong một thời gian ngắn, những lời lẽ “sụp đổ hình tượng” tràn ngập tất cả các khu vực bình luận liên quan đến xưởng văn phòng phẩm “Ngõ Thời Gian”.
Đỗ Quang Bảo khẳng định mình không giết người, cũng không quen biết các nạn nhân, tưởng rằng sau khi cảnh sát kết thúc điều tra, dư luận trên mạng qua đi, tình hình sẽ tốt hơn, nào ngờ cư dân mạng càng đào càng sâu, lại đào ra chuyện màu vẽ không đạt tiêu chuẩn chất lượng, thành phần gây ung thư,… Vài tháng sau, Đỗ Quang Bảo nhận rõ hiện thực, biết xưởng văn phòng phẩm không thể tiếp tục kinh doanh được nữa, bèn dứt khoát đóng cửa. Còn căn nhà cũ này bị ông ta coi là phong thủy không tốt, liền trả lại cho Nhậm Khiết.
“Bây giờ ông ấy đang làm ăn buôn bán thứ khác, tuy rằng xưởng văn phòng phẩm không còn nữa, nhưng mấy năm trước ông ấy dựa vào xưởng văn phòng phẩm cũng kiếm được rất nhiều tiền.” Nhậm Khiết nói: “Đổi một đường khác, sẽ không còn ai để ý đến chuyện ông ấy giả tạo hình tượng nữa. Hơn nữa bây giờ ông ấy cũng không lộ mặt nữa.”
Trần Tranh đưa mắt nhìn quanh sân, căn nhà này tuy đã cũ, nhưng được sắp xếp rất có phong độ tri thức, giống như những tiệm sách độc lập đang rất được ưa chuộng hiện nay. “Sau khi Đỗ Quang Bảo đi, cô đã cải tạo nơi này thành hiệu sách à?”
Nhậm Khiết sửa lại: “Là hiệu sách cũ.”
Trần Tranh hỏi: “Kinh doanh thế nào?”
Nhậm Khiết nói: “Không thể so với trước đây, nhưng được mọi người ủng hộ rất nhiều, cũng đủ sống.”
“Ủng hộ cô?” Trần Tranh nhìn ra ngoài sân. “Là nói những người buôn bán xung quanh sao?”
Nhậm Khiết gật đầu. “Ừm, còn có khách hàng nữa, bọn họ cũng bằng lòng đến đây mua sách của tôi.”
Trần Tranh nói: “Xin mạo muội hỏi một câu, lúc nãy cô nói sau khi cô và Đỗ Quang Bảo sụp đổ hình tượng, trên mạng toàn là những lời mắng chửi hai người. Bây giờ ông ta đã bỏ đi, cô ở lại tiếp tục kinh doanh, khách hàng của cô có biết….”
“Biết, rất nhiều người trong số đó là fan hâm mộ của xưởng văn phòng phẩm trước đây.” Nhậm Khiết ngẩng đầu, giọng nói đầy biết ơn. “Khi sự việc mới xảy ra, bọn họ cảm thấy bị tôi lừa dối, tôi căn bản không phải mỹ thiếu niên gì cả. Nhưng vẫn có một số người bằng lòng nghe tôi giải thích, tin tưởng tôi không phải cố ý làm như vậy. Thực ra cậu tôi trả lại căn nhà này cho tôi, cũng là công lao của bọn họ, nếu không phải bọn họ kêu gọi tẩy chay ‘Ngõ Thời Gian’, có lẽ cậu tôi sẽ không bỏ cuộc.”
Nhậm Khiết thở dài, trên môi nở nụ cười ngại ngùng. “Bọn họ hỏi tôi sau này muốn làm gì, động viên tôi đừng tự ti như vậy, đã lấy lại được căn nhà rồi thì hãy sống thật tốt. Tôi đã suy nghĩ rất lâu, quyết định mở một hiệu sách cũ, không cần kiếm nhiều tiền, chỉ cần để tôi có thể sống yên ổn là được.”
Nói đến hiệu sách cũ này, giọng điệu của Nhậm Khiết rõ ràng thoải mái hơn rất nhiều, khi còn làm streamer cho Đỗ Quang Bảo, cô thường xuyên đến những hiệu sách nhỏ trong thành phố để tìm mua sách cũ, nên cũng có chút am hiểu về lĩnh vực này. Đập Lam Loan ở ngoại ô thành phố, căn nhà của cô khá lớn, những điều này đều là điều kiện thuận lợi để cô mở hiệu sách cũ. Những người hâm mộ ủng hộ cô cũng giúp đỡ cô rất nhiều, năm ngoái cô đã khai trương hiệu sách, một lần nữa giới thiệu sản phẩm của mình trước ống kính.
Lần này không còn là bị ép buộc, mà là xuất phát từ sự tự nguyện. Cô rụt rè giới thiệu những cuốn sách mình yêu thích, chia sẻ cảm nhận khi đọc sách, chân thành, mộc mạc, dần dần có thêm những người hâm mộ và khách hàng mới.
“Vậy thì tốt quá.” Trần Tranh nói: “Hy vọng lần điều tra này của chúng tôi sẽ không ảnh hưởng quá nhiều đến cuộc sống và công việc kinh doanh của cô.”
Nhậm Khiết nói: “Tôi hiểu.”
Trần Tranh hỏi: “Sau khi hiệu sách cũ của cô đi vào hoạt động, Đỗ Quang Bảo có đến tìm cô gây phiền phức gì không?”
“Không, chúng tôi cơ bản không còn liên lạc nữa.” Nhậm Khiết giải thích, hiệu sách cũ này tuy nhìn có vẻ ổn, nhưng kiếm không được nhiều tiền, bản thân cô rất hài lòng, nhưng số tiền nhỏ này Đỗ Quang Bảo căn bản là không thèm để vào mắt.
Trần Tranh lấy bức ảnh vẽ hình ve sầu trên tường ra. “Cô có ấn tượng gì về bức tranh này không?”
Nhậm Khiết nhìn kỹ, nghi hoặc nói: “Đây là bức tường bên ngoài sân sao? Ở chỗ chúng tôi trẻ con rất nhiều, thường có trẻ con vẽ bậy lên tường, năm ngoái khi sửa sang lại đã bị tôi quét vôi che hết rồi.”
Lúc đến Trần Tranh đã phát hiện bức tường đã được sửa chữa lại, không còn hình vẽ ve sầu nữa. Thấy Nhậm Khiết lại căng thẳng, Trần Tranh nói: “Hình vẽ này có thể là ‘chữ ký’ mà hung thủ để lại, vì vậy tôi muốn hỏi cô, có từng nhìn thấy hình vẽ nào tương tự không?”
Nhậm Khiết hít sâu một hơi, kinh ngạc nói: “Do hung thủ vẽ? Tôi, tôi chưa từng thấy bức hình nào khác, hung thủ vẽ vào lúc nào? Lần trước, lần trước cảnh sát cũng không nói gì đến chuyện hình vẽ!”
Manh mối về hình vẽ mãi đến gần đây mới được công nhận, ba năm trước cảnh sát đương nhiên sẽ không hỏi những câu hỏi liên quan đến hình vẽ. Trần Tranh hỏi: “Cô có quen Lâu Tiểu Quả không?”
Nhậm Khiết ngơ ngác. “Ai? Tôi chưa từng nghe nói đến cái tên này.”
Trần Tranh mở ảnh ra. “Chính là nam sinh này.”
Nhậm Khiết cúi đầu, hai giây sau đột nhiên thẳng người, trong mắt là vẻ kinh ngạc không thể che giấu.
Trần Tranh hỏi: “Cô quen cậu ta?”
Nhưng Nhậm Khiết lại theo bản năng lắc đầu. “Không, không, tôi không quen.”
Trần Tranh nói: “Thật sự không quen?”
Có lẽ là do quá bất ngờ, khuôn mặt vốn đã trắng bệch của Nhậm Khiết càng thêm nhợt nhạt, cô không dám nhìn thẳng vào Trần Tranh nữa, nhỏ giọng nói: “Không quen, tôi không biết đây là ai.”
Qua cuộc nói chuyện vừa rồi, Trần Tranh đã nắm sơ bộ được tính cách của Nhậm Khiết, cô rất nhút nhát, nội tâm yếu đuối, luôn muốn dựa dẫm vào người khác, trước đây dựa dẫm vào cậu ruột Đỗ Quang Bảo, bây giờ dựa dẫm vào những người hâm mộ luôn động viên cô. Cô không giỏi che giấu, cảm xúc rất dễ dàng biểu hiện ra mặt. Lúc này cô khăng khăng nói không quen Lâu Tiểu Quả, nhưng phản ứng của cô đã bán đứng cô.
Cô nhất định là quen biết Lâu Tiểu Quả, nhưng quả thực không biết gì về hình vẽ, cũng không biết tên của Lâu Tiểu Quả.
Tại sao cô lại phản ứng mạnh như vậy với bức ảnh của Lâu Tiểu Quả? Lâu Tiểu Quả đã từng tiếp cận cô với một cái tên khác? Nếu Lâu Tiểu Quả chỉ là một người quen bình thường, tại sao cô phải giấu giếm chuyện mình quen biết Lâu Tiểu Quả?
Trần Tranh không vội, chậm rãi nói: “Người mà tôi vừa cho cô xem, là nghi phạm trọng điểm mà chúng tôi đang nhắm đến. Còn hình vẽ ve sầu cũng có khả năng là do cậu ta vẽ.”
Nhậm Khiết chìm trong kinh hãi, nhìn chằm chằm ra cửa như khúc gỗ.
Trần Tranh nói: “Cô biết vụ án đang được lan truyền rầm rộ gần đây chứ? Lão tổng của tập đoàn Ứng Cường bị người ta giết chết, hiện trường cũng có hình vẽ tương tự. Đây chính là lý do tại sao chúng tôi lại bắt đầu điều tra vụ án của Chung Lực Sơn và Khổng Xuân Tường.”
Cơ thể Nhậm Khiết run lên. “Cậu, cậu ta còn giết người khác?”
Trần Tranh nheo mắt lại. “‘Cậu ta’? ‘Cậu ta’ nào?”
“Không không, tôi không biết ‘cậu ta’ nào cả.” Nhậm Khiết vội vàng giải thích. “Là vì nghe thấy anh nói gì đó về hình vẽ, tôi mới hỏi như vậy, tôi không biết hung thủ là ai.”
Trần Tranh an ủi: “Không sao, là do tôi hỏi gấp quá. Vậy nhé, tôi sẽ đến nữa, nếu cô có gì muốn nói với tôi, hãy liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.”
“Vâng, vâng.”
Trần Tranh đã đi đến cửa, đột nhiên quay người lại. “Thật ra chuyện hình vẽ tôi vẫn chưa nói hết.”
Nhậm Khiết hồn vía lên mây. “Gì cơ?”
Trần Tranh nói: “Hình vẽ xuất hiện lần đầu tiên không phải trên bức tường nhà cô, mà là ở gần sân bóng bàn của một nhà máy bỏ hoang, cô lớn lên ở thành phố Nam Sơn phải không? Có từng nghe nói đến vụ án của trường Trung học Nam Khê không?”
Ban đầu, dường như Nhậm Khiết không hiểu, nhưng rất nhanh sau đó lại trợn to mắt. “Ý anh là vụ án giáo viên giết học sinh đó sao?”
Trần Tranh nói: “Đúng vậy, hiện tại chúng tôi nghi ngờ, hung thủ của ba vụ án này là cùng một người.”
“Nhưng mà….” Trên trán Nhậm Khiết lấm tấm mồ hôi. “Nhưng mà giáo viên đó không phải đã chết từ lâu rồi sao?”
Trần Tranh nhún vai. “Có lẽ còn một hung thủ khác.”
Giọt mồ hôi trên mặt Nhậm Khiết chảy xuống, một lúc sau, cô nhìn sang chỗ khác. “Phải, phải không.”
Hết chương 103.