Chương 103:
Thẩm Quyết bước vào phòng.
Hắn chỉ mặc áo choàng ngủ bằng lụa màu đen, mái tóc dài xõa xuống, hắn giơ tay lên giữa không trung vung một cái, năng lượng tối màu tỏa ra, ngăn màn mưa đang trút xuống từ bên ngoài cửa sổ, đồng thời phong tỏa mọi âm thanh trong phòng.
Thẩm Quyết đi đến trước mặt Thẩm Am, bàn tay thon dài đẹp đẽ hóa thành những xúc tu hắn ám, đâm vào lồng ngực Thẩm Am.
Thẩm Am khẽ rên một tiếng. Nó mở to đôi mắt đỏ ngầu nhìn anh trai, nước mưa lăn dài qua hàng mi và trên má của nó.
“Anh, em có ngon không?” Thẩm Am hỏi.
Thẩm Quyết: “Ừ.”
Phải thừa nhận rằng, với tư cách là “Diệt Thế Chi Hình” cùng nguồn gốc, trên thế giới này không có thức ăn nào tốt hơn Thẩm Am. Sức mạnh nhập vào cơ thể, căn bản không cần tiêu hóa, trực tiếp trở thành một phần của hắn.
Thực tế thì hắn đã từng ăn nó một lần rồi.
Là vào lần trước —— lần trước hắn đến thế giới này.
Hắn chìm vào giấc ngủ trôi nổi trong hư không, khi tỉnh lại thì phát hiện mình đã ở trong thế giới này, và cảm nhận được một sự no đủ chưa từng có. Lúc đó, hắn đã thôn phệ Thẩm Am.
Ranh giới từ cấp 1 đến cấp 0 sắp bị phá vỡ.
Hắn đứng trên cao nhìn xuống thế giới hoang tàn, xác chết la liệt sau cuộc chiến tranh giữa loài người và dị chủng.
Đó chính là cảnh cuối cùng được viết trong cuốn sách mà hệ thống đã nói.
[ Ngày tận thế, người anh hùng cuối cùng gục ngã trước ánh bình minh.
…… Cuộc chiến tranh kéo dài nhiều năm cuối cùng cũng hạ màn. Cuối cùng, thân hình khổng lồ của ‘Ngài’ cũng xuất hiện trong màn đêm. Người anh hùng nhìn ngài, chỉ cảm thấy vô cùng tà ác, khó có thể diễn tả bằng lời được.
…… Sử sách của thời đại này kết thúc tại đây, hạ màn là một đống tro tàn.]
Người ghi chép sử sách đến đây đã ngừng bút.
Vì vậy, người đó đã không thể nhìn thấy, từ dưới gốc cây có một con người đã đọa hóa thành dị chủng mở mắt ra, dùng sức mạnh thiêu đốt linh hồn, ép hắn trở về hư không. Rồi lại dốc hết tất cả để tạo ra một cơn ác mộng có thể giam cầm hắn, kìm hãm bước chân thăng cấp của hắn.
Dị chủng đó cũng từng được loài người tôn là anh hùng. Cái cây mà anh bảo vệ là nơi sinh sản cuối cùng của nhân loại. Ngọn lửa của nhân loại được đôi bàn tay đã hóa thành xương cốt đó cẩn thận bảo tồn, được thắp lại trên cái cây ở rìa thế giới.
—— “Linh hồn” cấp 1, hình thái dị chủng, “Mộng Yểm Chi Chủ”.
Trong phòng, Thẩm Am nắm chặt chiếc chăn bẩn thỉu.
Cảm giác bị anh trai nắm lấy trái tim không hề dễ chịu chút nào. Nhưng tư thế này lại là hành động thân mật nhất của bọn họ kể từ khi gặp lại, thân mật đến mức nó không muốn rời xa.
Thẩm Am nói: “Em còn một phần ba sinh mệnh… Anh, anh có thể ăn nhanh hơn một chút được không?”
Hoàn toàn thôn phệ nó, thăng lên cấp 0, như vậy, trên thế giới này sẽ không còn bất kỳ người hay vật nào có thể cản bước chân của anh trai được nữa. Ngay cả con người có dị năng “Linh hồn” cấp 1 đó cũng không thể ảnh hưởng đến suy nghĩ và phán đoán của anh trai. Anh trai sẽ là tồn tại mạnh mẽ nhất, tự do nhất, tùy ý nhất trên thế giới này.
Nhưng Thẩm Quyết không làm như nó mong muốn.
Những ngón tay dị dạng màu đen rút ra khỏi lồng ngực Thẩm Am, không để lại một chút dấu vết nào —— ngoại trừ sắc mặt Thẩm Am càng thêm tái nhợt, cơ thể nhìn qua so với cái bóng lung lay của “Diệt Thế Chi Hình” lại càng thêm chân thực hơn, càng giống một cậu bé loài người hơn.
Thẩm Quyết nhắm mắt lại, ổn định dục vọng nuốt chửng đang cuộn trào trong linh hồn mình.
Hiện tại cơ thể hắn ở đây chỉ là phân thân sức mạnh, bản thể cách nơi này hai thế giới, nếu không, hắn thật sự không chắc mình có thể nhịn được việc thôn phệ lõi sức mạnh của Thẩm Am hay không.
Bây giờ chưa phải lúc. Còn phải đợi mọi thứ chuẩn bị đầy đủ hơn.
Hắn đứng dậy, định rời đi trở về căn phòng trên lầu.
Tháng này, số lần hắn tìm Thẩm Am nhiều hơn, không biết Tông Lẫm có phát hiện ra hay không.
“Anh!”
Nhìn theo mái tóc dài và bóng lưng hắn từng bước rời xa, Thẩm Am không nhịn được gọi hắn, ánh mắt có chút u oán.
“Ăn xong rồi chạy, có phải hơi vô tình không?”
Ban đầu nó còn tưởng anh trai mình vẫn sẽ như thường lệ, sẽ không quay đầu lại, không ngờ lần này, Thẩm Quyết lại quay người, đôi mắt màu tím liếc nhìn cậu một cái, rồi giơ tay vung lên.
Năng lượng màu tối bao phủ xung quanh lập tức hòa vào tường, cảnh vật trong căn phòng đổ nát lập tức thay đổi.
Cửa sổ bị dột biến thành cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, cảnh tượng sấm chớp bên ngoài trở thành nắng ấm, hoa đua nở, dây leo xanh quấn quanh tường, lại là một khu vườn nhỏ xinh đẹp.
Chiếc giường gỗ cũ nát biến thành một chiếc giường tròn lớn, chiếc chăn bẩn thỉu cũng trở nên trắng muốt mềm mại, được ánh nắng mặt trời hong khô ấm áp. Rèm cửa là một lớp vải voan trắng, nhẹ nhàng bay bay trong gió.
Nhìn chung thì, căn phòng không được trang trí xa hoa, so với diện mạo của khách sạn, cùng lắm chỉ có thể coi là ấm cúng.
Nhưng mà, Thẩm Am nhớ lại, khi nó còn rất nhỏ, hai anh em bọn họ vẫn còn sống chật vật trong căn nhà nhỏ tăm tối chật hẹp đó, nó đã từng nắm lấy vạt áo anh trai mình ngây thơ nói.
“Đợi em lớn lên, em sẽ đổi cho anh một căn nhà lớn. Trong phòng có cửa sổ thật to thật to, hướng về phía mặt trời, như vậy ban ngày anh đọc sách sẽ không cần bật đèn nữa. Còn phải có một chiếc giường đủ cho hai người ngủ, có thể lăn lộn, loại thật to thật to ấy. Đúng rồi đúng rồi! Bên ngoài còn phải có một khu vườn nhỏ, trồng đầy cây xanh và hoa tươi, như vậy mỗi buổi sáng anh thức dậy đều có thể nhìn thấy.”
Thẩm Am nhìn cách bài trí trong phòng. Rõ ràng giống hệt như ước nguyện nó đã từng nói năm đó.
…………
Lúc Thẩm Quyết trở về căn phòng trên lầu, thời gian đã trôi qua mười phút. Hắn đến bên giường, thân hình như ảo ảnh tan biến, lại rúc vào lòng Tông Lẫm.
Nghe tiếng lửa cháy bập bùng tí tách trong lò sưởi. Hắn cảm thấy dường như cánh tay Tông Lẫm ôm hắn siết chặt hơn một chút.
Thẩm Quyết run run hàng mi.
……Bị phát hiện rồi.
Sức mạnh của phân thân không bằng bản thể, vừa rồi động tĩnh hắn thay đổi căn phòng cho Thẩm Am hơi lớn một chút, bị phát hiện cũng là điều không thể tránh khỏi.
“Đi tìm thằng nhóc đó làm gì?” Tông Lẫm ôm hắn, từ phía sau lên tiếng hỏi hắn.
Giọng nói của anh trầm trầm khàn khàn, không giống bình thường, còn mang theo dục vọng chưa tan, hơi thở phả vào cổ hắn.
Ba ngày ba đêm ở bãi biển trước đó, nếu không phải cơn mưa bất chợt ập đến làm gián đoạn, bọn họ còn có thể ở lại lâu hơn một chút. Hai người trở về phòng, nhưng vẫn còn lưu luyến, bầu không khí trong phòng cũng rất tốt, vậy nên lại làm một lần nữa mới đi ngủ.
Thẩm Quyết: “Có chút việc.”
Đối với đứa em trai không có quan hệ gì với Thẩm Quyết, thực ra Tông Lẫm vẫn luôn không ưa gì lắm.
Dù sao Thẩm Am cũng đã từng hủy diệt một căn cứ. Mặc dù những người sống sót của căn cứ J vượt biển đến đất liền, số lượng vốn đã không còn nhiều, nhưng nàm “Pháo hoa” lần đó của Thẩm Am đã cướp đi không biết bao nhiêu sinh mạng, vẫn không thể đếm hết được.
Cũng chính vì nó đã mạo danh hình dạng của Thẩm Quyết làm rất nhiều chuyện, mới khiến Thẩm Quyết bị loài người nghi ngờ rất sâu.
Con người đã lựa chọn sai lầm thì phải trả giá. Kẻ gây ra tội ác cũng vậy.
Tông Lẫm nói: “Đây cũng là chuyện em ‘không muốn nói’ sao?”
Thẩm Quyết: “Ừ.”
Tông Lẫm không ép hắn, đôi môi mỏng chạm vào tai hắn, nói: “Chuyện của người khác anh có thể không hỏi. Nhưng nếu em có chuyện gì, nhất định phải nói cho anh biết.”
Thẩm Quyết nhỏ giọng nói: “Em biết rồi.”
Hai người ôm nhau ngủ.
………
Buổi sáng ngày 25 tháng 4, trời nắng đẹp.
Hôm nay là ngày mà tất cả mọi người trong thành đều mong đợi, ngày chính thức thực hiện kế hoạch “Vá trời”.
Một chiếc xe đen dài rời khỏi viện nghiên cứu.
Tô Thời Vũ ngồi ở hàng ghế sau, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mấy tháng nay, theo “Tấm màng” dần dần suy yếu, sương mù xâm thực vào thế giới ngày càng sâu, đã không còn nhìn thấy bao nhiêu ánh nắng mặt trời nữa. Người đi lại trên đường phố rất ít, đa phần đều vội vã, không dám dừng lại lâu —— thành phố này cũng không còn là nơi an toàn nữa.
Xe đến cổng Trung tâm quan trắc, hôm nay cậu ta cần phải khuếch tán sức mạnh “Sang Sinh Chi Vũ” đã đạt đến giai đoạn chín ra toàn thế giới.
Để hoàn thành việc thăng cấp trong thời gian ngắn như vậy, cậu ta đã tiêu tốn rất nhiều tinh lực, gần như ngày đêm không ngủ hấp thụ tinh hạch. Thỉnh thoảng còn phải chịu đựng sự quấy nhiễu từ bản thể, có thể nói là cực kỳ khó khăn. Nhưng mà, may mắn là đã hoàn thành đúng hạn.
Tô Thời Vũ đẩy cửa bước xuống xe, phát hiện xung quanh toàn là người.
“Đến rồi!”
“Là vị cứu thế chủ!”
“Vị cứu thế chủ đến rồi! Thế giới của chúng ta chắc chắn được cứu rồi!”
Những băng rôn được giăng ra trong sương mù trông rất nổi bật.
Đám đông chen chúc, ai nấy đều nhìn cậu ta, trong mắt bọn họ ngập tràn kỳ vọng.
Gần đây, dù cậu ta đi đến đâu, dường như xung quanh lúc nào cũng đều chật kín người. Rộn ràng nhốn nháo. Thậm chí còn có người xông lên, muốn xin chữ ký của cậu ta làm bùa bình an.
Giáo phái “Cứu thế chi tinh” từ khi ra đời đến khi lan rộng khắp thế giới, cũng chỉ mất thời gian vỏn vẹn nửa năm.
Thậm chí Tô Thời Vũ còn nhìn thấy chân dung của mình trên trang web của giáo phái, còn có cả dâng hương điện tử nữa.
Kiểu phô trương này kỳ thực không phải là điều mà Chúc Vô Ưu và Sử Trần mong muốn. Chỉ là, trong số các ủy viên hội đồng thành phố tham dự hôm đó, có người đã lan truyền tin tức của cậu, còn tạo dựng cho cậu ta một hình tượng như vị cứu thế chủ hoàn hảo.
Tô Thời Vũ không bận tâm.
Mặc dù trước đó đã nói đùa với Tông Lẫm rằng cậu ta là một người tốt bụng, nhưng thực chất cậu ta không phải không nhận ra một số người trong thành phố đang lợi dụng cậu ta, chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi.
Cậu ta có tính toán của riêng mình.
Hiện tại cậu ta mặc một bộ lễ phục màu trắng. Mái tóc hơi dài được buộc bằng ruy băng ở phía sau, đôi mắt màu xanh lục lạnh lẽo, như hai dòng suối lạnh.
Đám đông bị khí thế của cậu ta làm cho khiếp sợ, tự động tách ra một con đường.
Tòa tháp ở trung tâm quan trắc đã mở cửa cho cậu ta. Cậu ta đi vào, đi thang máy lên tầng cao nhất. Bên trong, các dị năng giả trong thành phố tham gia kế hoạch “Vá trời” đã tập trung đông đủ.
Không chỉ riêng thành phố này, mà gần như tất cả các dị năng giả hệ “Sinh mệnh” của tất cả các căn cứ trên toàn thế giới đều tham gia vào kế hoạch, dùng sức mạnh của mình trở thành một phần nâng đỡ “tấm lưới”, hơn nữa cũng đã sẵn sàng.
Còn cậu ta là chủ thể trung tâm của lưới, cũng là cốt lõi của toàn bộ kế hoạch “Vá trời” này.
Đúng lúc này, cậu ta quay đầu lại, liền nhìn thấy bên ngoài cửa kính lớn, vài quả tên lửa phóng lên trời, mang theo một “tấm vải” lấp lánh ánh sáng bảy sắc cầu vồng bay lên cao, hướng về phía bầu trời cao vút.
—— Đó là màng thế giới nhân tạo dùng để “Vá trời”.
Hết chương 103.