Chương 104: Bóng Côn Trùng (30)
Đội trọng án không tìm thấy thêm manh mối nào tại hiệu sách cũ. Trần Tranh trở về sở cảnh sát và đi thẳng đến văn phòng kỹ thuật hình sự. Minh Hàn đang chống một tay vào lưng ghế của một kỹ thuật viên, quay đầu lại: “Anh, anh về rồi.”
Trần Tranh ừ một tiếng: “Thế nào rồi?”
Minh Hàn hất cằm về phía màn hình máy tính: “Lâu Tiểu Quả không theo dõi Nhậm Khiết, có vẻ như không phải là fan của cô ấy. Nhưng không loại trừ khả năng cậu ta còn có tài khoản khác mà chúng ta chưa phát hiện ra.”
Trần Tranh thở phào: “Cứ tiếp tục điều tra, hai người này chắc chắn có liên quan.”
Minh Hàn đưa cho anh một cốc nước: “Sao anh chắc chắn vậy?”
Trần Tranh nói: “Hôm nay, nếu người đối mặt với Nhậm Khiết là em, em sẽ còn chắc chắn hơn tôi.”
Minh Hàn cười: “Anh đang khen em nhạy bén hả?”
Trần Tranh không tiếp lời: “Có nhiều nơi để vứt xác như vậy, hung thủ không chọn, lại cố tình để xác ở xưởng văn phòng phẩm. Cậu ta làm vậy chắc chắn là muốn đạt được một mục đích nào đó. Vứt xác ngẫu nhiên, điều này không phù hợp với logic hành vi trước giờ của hung thủ. Sau khi gặp Nhậm Khiết, tôi nghĩ mục đích của hung thủ đã rõ ràng hơn.”
Minh Hàn: “Ồ?”
“Ngôi nhà làm xưởng văn phòng phẩm vốn thuộc về Nhậm Khiết. Tính cách nhường nhịn của cô ấy khiến Đỗ Quang Bảo chiếm giữ ngôi nhà trong một thời gian dài, cô ấy buộc phải làm việc cho Đỗ Quang Bảo. Mặc dù khi nhắc đến quãng thời gian làm streamer mấy năm đó, cô ấy không thể hiện quá nhiều cảm xúc, nhưng đối với cô ấy, chắc chắn là rất đau khổ.” Trần Tranh nói: “Cô ấy không thể tự giúp mình, hàng xóm xung quanh chứng kiến cô ấy lớn lên cũng vì nhiều lý do mà không thể giúp cô ấy. Nếu không phải xác chết đột nhiên xuất hiện, có lẽ đến bây giờ cô ấy vẫn sống như vậy.”
Minh Hàn nói: “Có thể nói là xác của Chung Lực Sơn và Khổng Xuân Tường đã cứu cô ấy.”
“Đỗ Quang Bảo bị bóc phốt, bỏ đi, Nhậm Khiết lấy lại được thứ thuộc về mình, mở hiệu sách cũ, cuối cùng cũng không còn bị người khác sai khiến nữa. Giống như cô ấy nói, tuy kiếm không được nhiều như xưởng văn phòng phẩm, nhưng tự do.” Trần Tranh khoanh tay lại: “Nhìn thế nào thì Nhậm Khiết cũng là người hưởng lợi từ vụ án này, một trong số đó.”
“Vậy xuất phát từ góc độ người hưởng lợi, là Nhậm Khiết giết người?” Minh Hàn lắc đầu sau khi nói xong: “Nhưng có vẻ như không thể nào?”
“Nhậm Khiết không phải hung thủ. Người như cô ấy, nếu so với người cậu Đỗ Quang Bảo của cô ấy thì càng không thể là hung thủ.” Trần Tranh nói: “Tôi nghi ngờ nghi phạm của chúng ta sau khi có kế hoạch giết người, đã ‘thuận tiện’ đưa việc giúp đỡ cô ấy vào kế hoạch. Cậu ta biết, khi xác chết xuất hiện trong sân xưởng văn phòng phẩm, dư luận chắc chắn sẽ tập trung vào đó, Đỗ Quang Bảo sẽ không tiếp tục được nữa, sẽ xám xịt trốn đi, trên thực tế là đã trả lại nhà cho Nhậm Khiết.”
Minh Hàn nói: “Vậy thì phải xem nghi phạm của chúng ta, Lâu Tiểu Quả nói thế nào đã.”
Lâu Tiểu Quả cúi đầu nhìn bức ảnh của Nhậm Khiết, nửa phút sau mới ngẩng đầu lên, mặt không chút biểu cảm: “Đây là ai?”
Trần Tranh nói: “Cậu không quen biết?”
Lâu Tiểu Quả cười khẩy: “Anh cho rằng hễ là người nào nhỏ tuổi, xinh đẹp một chút là tôi đều thích à?”
Trần Tranh dùng hai ngón tay kẹp lấy bức ảnh: “Nhưng hình như cô ấy có ấn tượng với cậu.”
Khóe miệng Lâu Tiểu Quả hơi giật giật, đây là một động tác nhỏ không che giấu được. Trần Tranh còn chú ý thấy khi nhìn bức ảnh của Nhậm Khiết, động tác của Lâu Tiểu Quả rất lớn và cường điệu, mà trước đây cậu ta không như vậy. Cậu ta vô thức dùng động tác để che giấu sự thay đổi trong ánh mắt, nhưng không thể qua mắt được Trần Tranh.
“Vậy sao?” Lâu Tiểu Quả hắng giọng: “Ấn tượng gì? Cô ấy nói gì về tôi?”
Trần Tranh chậm rãi nói: “Tôi đưa ảnh của cậu cho cô ấy xem, cô ấy nhận ra người trong ảnh, tỏ ra rất hoảng sợ.”
Lâu Tiểu Quả cau mày: “Vậy anh muốn nói gì? Điều này chứng minh tôi giết người?”
Trần Tranh cười: “Tôi còn chưa nói cô ấy làm nghề gì, làm việc ở đâu, nhà ở đâu, mà cậu cũng tự xưng là không biết cô ấy, vậy tại sao cô ấy nhận ra cậu lại chứng minh cậu giết người? Chẳng lẽ cậu biết, cô ấy sống ở tiệm văn phòng phẩm ‘Ngõ Thời Gian’?”
Lâu Tiểu Quả bị chặn họng, một lúc sau mới ngả người ra sau: “Đừng dùng loại lời nói này để kích tôi, vô dụng.”
Trần Tranh gật đầu: “Vậy tôi trả lời câu hỏi vừa rồi của cậu, cô ấy có ấn tượng với cậu, không thể chứng minh cậu giết người, nhưng cho tôi tự tin để tiếp tục điều tra cậu.”
Môi Lâu Tiểu Quả mím chặt đến trắng bệch.
Trần Tranh giơ bức ảnh lên: “Đúng rồi, cậu có biết cô ấy là con gái không?”
Lâu Tiểu Quả nói: “Tôi đã nói rồi, tôi không quen biết cô ta.”
“Vậy bây giờ quen biết cũng chưa muộn. Tôi còn chưa giới thiệu cô ấy cho cậu à? Tôi cứ tưởng hai người quen biết.” Trần Tranh vững vàng giơ bức ảnh trước mặt Lâu Tiểu Quả: “Cô ấy tên Nhậm Khiết, trước đây bị ông chủ xưởng văn phòng phẩm, cũng chính là cậu của cô ấy, Đỗ Quang Bảo ép buộc livestream ở xưởng văn phòng phẩm. Cô ấy còn bị gán cho cái mác mỹ thiếu niên, sau khi vụ án Chung Lực Sơn và Khổng Xuân Tường xảy ra, fan của cô ấy mới biết cô ấy là con gái.”
Lâu Tiểu Quả im lặng.
Trần Tranh lại nói: “Cậu thích vẽ tranh như vậy, ‘Ngõ Thời Gian’ lại là nơi chuyên về màu vẽ, cậu chưa từng xem livestream của cô ấy à? Chưa từng mua màu vẽ của cô ấy à?”
Lâu Tiểu Quả u ám nói: “Anh không phải rất giỏi điều tra sao? Tự mình đi điều tra đi.”
“Cậu ta bị chúng ta đánh úp bất ngờ.” Minh Hàn nói: “Chính xác mà nói, cậu ta bất ngờ trước phản ứng của Nhậm Khiết. Chắc chắn cậu ta và Nhậm Khiết quen biết, nhưng thử nghĩ kỹ xem, tại sao Nhậm Khiết nhìn thấy ảnh của cậu ta lại phản ứng dữ dội như vậy, hơn nữa còn rất hoảng sợ? Nhậm Khiết biết chuyện gì đó mà cậu ta đã làm, mà lúc này, cậu ta biết Nhậm Khiết đã biết.”
Trần Tranh gật đầu: “Khách sạn Esports của mẹ Lâu Tiểu Quả, tôi nhớ là đã được sửa sang lại hai lần?”
Minh Hàn nhướng mày: “Anh muốn…..”
“Giao điểm khả năng nhất giữa Lâu Tiểu Quả và Nhậm Khiết, nghĩ đi nghĩ lại, tôi cảm thấy vẫn là ở màu vẽ, Lâu Tiểu Quả là người mua, Nhậm Khiết là người bán, nhưng trong nhà Lâu Tiểu Quả không tìm thấy bất kỳ loại màu vẽ nào của ‘Ngõ Thời Gian’.” Trần Tranh nói: “Chúng ta đã bỏ qua khách sạn Esports. Vụ án của Khổng Xuân Tường và Chung Lực Sơn xảy ra vào ba năm trước, khách sạn esports sau đó đã được sửa sang lại, có lẽ Lâu Tiểu Quả đang che giấu điều gì đó.”
Minh Hàn suy nghĩ một chút: “Mẹ cậu ta đúng là có nói, cảm thấy bức tranh trên tường trước đây rất đẹp. Em sẽ đến khách sạn Esports một chuyến.”
Lúc này, Trình Xúc vội vàng chạy đến, đưa một chiếc máy tính bảng cho Trần Tranh: “Tìm được công ty hiện tại của Đỗ Quang Bảo rồi, ông ta đang kinh doanh đèn chiếu sáng. Người này có chút bản lĩnh, nhanh như vậy đã vực dậy được.”
Minh Hàn thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài: “Em sẽ đi cả hai chỗ cùng lúc.”
Tại khách sạn Esports, chị Quảng còn cảnh giác hơn lần trước Minh Hàn đến: “Tại sao mấy người lại bắt con trai tôi? Mau thả nó ra! Nó không thể nào phạm tội được!”
Minh Hàn an ủi: “Chúng tôi không phải bắt cậu ấy, mà là cần cậu ấy hỗ trợ điều tra, sớm điều tra rõ ràng, cũng sớm được rửa oan, bà nói có phải không?”
Chị Quảng nghi ngờ: “Vậy hôm nay cậu lại đến đây làm gì?”
Minh Hàn hỏi: “Tôi muốn xem phong cách trang trí trước đây của khách sạn.”
Chị Quảng càng khó hiểu hơn: “Có gì đẹp mà xem?”
Minh Hàn cười nói: “Tôi không tiện tiết lộ quá nhiều, mong bà thông cảm cho tôi.”
Chị Quảng đánh giá cậu một lúc, thở dài: “Cậu đợi một lát, tôi xem còn lưu ảnh không.”
Minh Hàn đi theo chị Quảng lên tầng hai, chị Quảng cắm sạc cho chiếc điện thoại cũ, loay hoay một lúc: “Cậu xem đi, đây là ảnh tôi chụp lúc khách sạn được sửa sang. Màu sắc khá phong phú, tôi cũng khá thích. Nhưng sau đó Tiểu Quả nói phong cách này đã lỗi thời, mới đổi thành phong cách như bây giờ…..”
Minh Hàn vừa lướt xem ảnh vừa nghe chị Quảng nói. Màu sắc trong ảnh chủ yếu là màu xanh lá cây, nhưng được điểm xuyết bởi những con bướm rất rực rỡ. Thành thật mà nói, Minh Hàn nhìn thấy những con bướm này, trong lòng có chút khó chịu: “Sẽ có khách hàng sợ loại này nhỉ?”
Chị Quảng nói: “Đúng vậy, nên chúng tôi mới đổi phong cách! Nhưng tôi vẫn thấy phong cách trước đây nghệ thuật hơn, đều là do Tiểu Quả và bạn nó vẽ.”
“Bạn?” Minh Hàn đang định hỏi là người bạn nào, thì lật đến một bức ảnh có người. Hai người đàn ông mặc quần áo lao động đang vẽ tranh bên tường, người ngồi trên thang là Lâu Tiểu Quả, còn người đứng là…
Minh Hàn phóng to bức ảnh, người đó nghiêng mặt sang, đang nói chuyện với Lâu Tiểu Quả. Đó không phải là đàn ông, mà là Nhậm Khiết ăn mặc theo phong cách trung tính!
Minh Hàn vội vàng hỏi: “Bức ảnh này là do bà chụp?”
Chị Quảng nói: “Đúng vậy, Tiểu Quả dẫn bạn về giúp trang trí, bảo tôi xuống lầu đợi, tôi không nhịn được nên lên xem thử. À, người bạn đó của nó tay chân nhanh nhẹn lắm, nhưng mà không thích nói chuyện, cứ như người câm vậy.”
Minh Hàn nói: “Cậu ấy có nói người bạn này tên gì không?”
Chị Quảng suy nghĩ một lúc, lắc đầu: “Không nhớ nữa, hình như không nói? Tôi có hỏi nó đó là ai, nó chỉ nói là bạn, đến giúp đỡ, tính tình hơi nhút nhát, bảo tôi đừng quá nhiệt tình, nếu không sẽ dọa người ta. Ban đầu tôi muốn giữ bọn nó ở lại ăn cơm, nhưng mà bọn nó làm việc xong một buổi chiều là đi luôn, ngay cả Tiểu Quả cũng không ở nhà ăn cơm.”
Minh Hàn sao chép tất cả các bức ảnh, lúc này chị Quảng mới giật mình, hỏi: “Chẳng lẽ là người bạn này của nó có vấn đề? Nó liên lụy đến con trai tôi?”
Minh Hàn nói: “Chuyện này chúng tôi còn phải xác minh thêm, cảm ơn bà về manh mối.”
Công ty mới của Đỗ Quang Bảo nằm trong một khu dân cư. Minh Hàn tìm đến nơi, Đỗ Quang Bảo tưởng cậu là khách hàng, liền nhiệt tình chào đón: “Ở đây chúng tôi có đủ loại đèn, cậu muốn loại nào tôi cũng có thể tìm cho cậu!”
Minh Hàn lấy giấy tờ ra, nụ cười của Đỗ Quang Bảo lập tức đông cứng: “Cảnh… cảnh sát?”
“Sao vậy, sợ cảnh sát đến thế à?” Minh Hàn đi một vòng quanh văn phòng được trang trí lòe loẹt.
“Không phạm pháp, không vi kỷ, sợ cảnh sát làm gì. Chỉ là trước đây từng xảy ra chuyện, bị người ta vu oan giá họa.” Đỗ Quang Bảo liếc Minh Hàn, nhỏ giọng nói: “Tôi bị PTSD với cảnh sát các cậu đấy.”
Minh Hàn cười: “Còn cả PTSD nữa, học được từ đâu đấy?”
Đỗ Quang Bảo nói: “Học từ đám trẻ chứ đâu. Trước đây làm ăn với người trẻ tuổi, mà không học mấy câu của bọn nó thì sao mà được?”
Minh Hàn nói: “Vậy bây giờ không làm ăn với người trẻ tuổi nữa à?”
*Chú thích: PTSD là viết tắt của Post-Traumatic Stress Disorder, là Rối loạn căng thẳng sau chấn thương. Đây là một tình trạng sức khỏe tâm thần thường xảy ra sau khi một người trải qua hoặc chứng kiến một sự kiện đau buồn, đáng sợ hoặc đe dọa tính mạng. Hết chú thích….
Đỗ Quang Bảo vội vàng xua tay: “Không dám, không dám. Bọn nó bóc phốt tôi đến tận gốc rễ luôn, không biết bọn nó rảnh rỗi quá hay sao ấy! Vẫn là làm ăn với người trung niên cho lành, trên có già, dưới có trẻ, ai mà rảnh rỗi đi bóc phốt ông chủ như tôi làm gì.”
Minh Hàn ngồi xuống: “Ông chiếm nhà cháu gái, ép buộc cô ấy làm việc cho mình, sản phẩm có vấn đề về chất lượng, vậy mà không cho người ta bóc phốt à?”
“Ôi chao, ôi chao!” Đỗ Quang Bảo vừa kêu vừa đóng cửa văn phòng lại: “Chuyện đó qua bao lâu rồi, cảnh sát à, cậu đến đây là để lật lại chuyện cũ với tôi đấy à?”
“Đúng là phải lật lại chuyện cũ của ông đấy.” Minh Hàn nói: “Nhưng mà đối với ông cũng không phải là chuyện xấu.”
“Hửm?” Đỗ Quang Bảo không hiểu.
Minh Hàn nghiêm mặt nói: “Chúng tôi đang tìm cách điều tra lại vụ án Chung Lực Sơn và Khổng Xuân Tường.”
Mắt Đỗ Quang Bảo lập tức trợn to như chuông đồng: “Cái… cái gì?”
“Ba năm nay ông không phải vẫn luôn mang tiếng oan sao? Mặc dù không có bằng chứng chứng minh ông là hung thủ, nhưng không ít người khẳng định ông chính là hung thủ, mà cảnh sát cũng không làm gì được ông.”
Minh Hàn nói trúng tim đen của Đỗ Quang Bảo, ông ta suýt chút nữa thì khóc òa lên: “Đúng vậy! Cho nên tôi mới nói bị cảnh sát các cậu tìm đến không có gì tốt đẹp cả, tôi bị ám ảnh rồi! Lúc đó tôi đang làm ăn đàng hoàng, haiz, đúng là tôi có lỗi với Khiết Nhi, nhưng mà tôi cũng cho con bé cuộc sống ổn định còn gì? Sản phẩm của tôi có một lô không đảm bảo chất lượng, nhưng cũng không phải lô nào cũng vậy! Doanh nhân nào mà chẳng có lúc mắc sai lầm…”
“Được rồi, tôi không đến đây để nghe ông than vãn.” Minh Hàn ngắt lời.
Đỗ Quang Bảo vội vàng ngậm miệng, cười nịnh nọt: “Ờ, ờ, tôi biết rồi. Cậu đến đây là để trả lại sự trong sạch cho tôi! Vậy cảnh sát Minh này, cậu nói đi, cần tôi làm gì?”
Minh Hàn lấy Nhậm Khiết làm điểm bắt đầu: “Ông có biết Nhậm Khiết hiện tại đang làm gì không?”
Đỗ Quang Bảo nói: “Biết chứ, con bé không phải đang mở một tiệm sách cũ sao? Haiz, người dân ở khu đập Lam Loan cứ nghĩ tôi sẽ quay lại tranh giành buôn bán với con bé. Tôi là loại người như vậy sao? Dù sao tôi cũng là cậu của con bé, là người thân ruột thịt. Con bé có công việc, tôi cũng yên tâm.”
“Ối chà, lúc này lại ra dáng một ông cậu rồi?” Minh Hàn chế giễu.
“Các cậu cứ nghĩ tôi ngược đãi con bé, lợi dụng con bé, người nhà với nhau mà, đâu phải chuyện đơn giản như vậy?” Đỗ Quang Bảo tỏ ra rất hăng hái, Minh Hàn liền để ông ta nói.
Từ nhỏ Đỗ Quang Bảo đã là người rất cầu tiến, đầu óc cũng rất thông minh, lúc đi học thành tích cũng không tệ, thậm chí còn từng mơ ước được vào đại học, làm nghiên cứu khoa học. Nhưng hiện thực đã cho ông ta một gậy vào đầu, nhà không có mấy đồng tiền, ưu điểm về ngoại hình của cha mẹ lại dồn hết cho chị gái, người khác nhắc đến nhà họ Đỗ, đều nói ông ta là con hoang, nếu không thì tại sao ngoại hình lại khác biệt so với chị gái đến vậy.
Mặc dù ông ta cũng yêu quý chị gái, nhưng vì bị so sánh như vậy trong một thời gian dài, tâm lý dần dần thay đổi, không muốn tiếp xúc với chị gái. Khi chị gái đi làm ăn xa, ông ta cũng đã rời quê hương, khi chị gái qua đời, ông ta thậm chí còn không thể gặp mặt lần cuối.
Chị gái và anh rể để lại một đứa con gái, ông ta thừa nhận ban đầu mình đến đón Nhậm Khiết về là vì căn nhà, bởi vì lúc đó ông ta căn bản chưa từng chung sống với Nhậm Khiết, nói đến tình cảm thì càng không có. Ông ta đã bươn chải bên ngoài nhiều năm, đi đâu cũng bị người ta coi thường, nên rất muốn có một công ty của riêng mình, căn nhà của chị gái, ông ta nhất định phải có được.
Tính cách Nhậm Khiết nhút nhát, ngoan ngoãn, rất dễ nuôi. Ông ta thề là mình chưa từng để Nhậm Khiết thiếu ăn thiếu mặc, cũng bỏ tiền cho Nhậm Khiết đi học. Chỉ là, Nhậm Khiết cũng giống mẹ mình, đầu óc chậm chạp, học không vào, học xong giáo dục bắt buộc, ông ta hỏi Nhậm Khiết có muốn học cấp ba không, chỉ cần Nhậm Khiết gật đầu, ông ta sẽ đóng tiền cho con bé đi học. Nhưng Nhậm Khiết nói không muốn, thà ở nhà phụ giúp ông ta, còn hơn là đi học. Ông ta thở phào nhẹ nhõm.
Lúc đó, xưởng văn phòng phẩm “Ngõ Thời Gian” đang trong quá trình chuẩn bị, ông ta đã dồn hết số tiền tích góp được bao nhiêu năm qua vào đó, không còn đồng nào dư, nếu lần khởi nghiệp này thất bại, có lẽ ông ta sẽ phải bán nhà, cùng Nhậm Khiết ra đường ở.
Nói đến đây, Đỗ Kim Bảo biện minh cho mình, nói rằng ông ta cũng có nỗi khổ tâm, người khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng ai mà không như vậy? Ông ta bao nhiêu tuổi rồi mà chưa có vợ, tuổi này rồi, sau này cũng chẳng thể cưới được nữa, sau này tài sản của ông ta chính là của Nhậm Khiết.
Minh Hàn bảo ông ta tiếp tục, ông ta gật đầu.
Sau khi xưởng văn phòng phẩm được mở, ông ta đã làm rất nhiều công việc, biết rằng chỉ sản xuất hàng hóa là không đủ, phải biết cách sử dụng mạng xã hội, livestream bán hàng, cọ nhiệt, vì vậy ông ta đã chi rất nhiều tiền để thuê những streamer xinh đẹp, còn tự mình viết những bài thơ vớ vẩn để lừa gạt trẻ con. Cách này rất hiệu quả, rất nhiều người nói rằng hy vọng đến tuổi của ông ta, bọn họ vẫn sẽ yêu đời như ông ta.
Nhưng mà, điều khiến ông ta bất ngờ nhất chính là Nhậm Khiết. Ban đầu, ông ta hoàn toàn không hề nghĩ đến việc để Nhậm Khiết làm streamer, con bé nói chuyện còn không rõ ràng, trong mắt không có chút tự tin nào, ngay cả việc kiểm kê hàng trong kho cũng có thể làm sai. Thế nhưng, cư dân mạng lại thích kiểu người như vậy, nói rằng con bé có cảm giác mong manh, khiến người ta muốn che chở.
Đỗ Quang Bảo là một doanh nhân, cơ hội đến mà không nắm bắt thì đúng là có lỗi với bản thân. Ông ta biết Nhậm Khiết mắc chứng sợ xã hội, hơn nữa rất sợ phải đối mặt với ống kính, nhưng ông ta không quan tâm nhiều đến vậy, ông ta ép Nhậm Khiết phải đối mặt với ống kính để nói chuyện, cho dù đã ngừng livestream, ông ta cũng bắt Nhậm Khiết phải luyện tập, thậm chí còn yêu cầu Nhậm Khiết phải cầm camera mọi lúc mọi nơi.
Trước kia, Nhậm Khiết rất dựa dẫm vào người cậu này, nhưng vì chuyện livestream, Nhậm Khiết đã xa lánh ông ta, ngay cả cơm cũng không muốn ăn cùng. Nhưng ông ta không hề thỏa hiệp, cơ hội đến, nếu không nắm bắt, ông trời sẽ không ban ơn cho ông ta lần thứ hai.
Nghĩ lại, Đỗ Quang Bảo thừa nhận mình đã ép Nhậm Khiết quá đáng, cũng biết Nhậm Khiết nhất định là có vấn đề về tâm lý, nhưng trước số tiền kiếm được ngày càng nhiều, ông ta đã chọn giả vờ như không biết đến nỗi đau khổ của Nhậm Khiết.
Nếu không phải vì có người đến vứt xác trong xưởng, có lẽ “Ngõ Thời Gian” đã là một trong những xưởng văn phòng phẩm lớn nhất cả nước. Đỗ Quang Bảo thở dài tiếc nuối, nói rằng lúc sự việc vừa xảy ra, ông ta hoàn toàn choáng váng, không hiểu tại sao hai người mà ông ta hoàn toàn không quen biết lại bị vứt xác trong sân nhà mình.
Sau đó, cảnh sát bắt đầu điều tra, ông ta bình tĩnh lại, cảm thấy mình đã chặn đường kiếm tiền của người khác nên bị trả thù. Nhưng cảnh sát đã loại trừ khả năng này.
Đáng sợ hơn cảnh sát chính là những cư dân mạng từng ủng hộ ông ta, bọn họ không cần nói đạo lý gì cả, dễ dàng xé toạc lớp vỏ bọc mà ông ta đã tạo dựng cho mình và Nhậm Khiết, xưởng văn phòng phẩm gần như mất đi toàn bộ khách hàng, mà cảnh sát vẫn không bắt được hung thủ. Ngày càng có nhiều tin đồn nói rằng ông ta chính là hung thủ.
Ông ta chỉ có thể đóng cửa xưởng văn phòng phẩm. Còn căn nhà, ông ta rất không nỡ. Làm ăn nhiều năm như vậy, ông ta cũng có chút mê tín, không khỏi nghĩ, có phải do mấy năm nay mình làm ăn quá phát đạt nên ông trời mới giáng tai họa xuống không? Trong sân đã từng xuất hiện xác chết, phong thủy đã bị phá hỏng, mọi người đều biết ông ta là ai, nếu ông ta tiếp tục kinh doanh ở đây, cho dù là đổi nghề, e rằng cũng khó mà làm ăn được.
Nghĩ đủ mọi cách, cuối cùng ông ta chỉ có thể trả lại căn nhà cho Nhậm Khiết.
“Tôi đã nói là tôi coi con bé như con ruột của mình, nếu không tôi hoàn toàn có thể bán căn nhà đi.” Đỗ Quang Bảo lại tự dát vàng lên mặt mình: “Tôi làm vậy là vì muốn tốt cho con bé. Nếu là người khác, tôi không thể nào làm vậy đâu. Bây giờ tiệm sách của con bé có thể kiếm ra tiền rồi, tôi cũng yên tâm, sau này xuống dưới cũng có thể ăn nói với chị gái tôi.”
Minh Hàn hỏi: “Nhậm Khiết có fan cuồng nào không?”
Đỗ Quang Bảo ngẩn ra: “Tất nhiên là có rồi. Lúc xưởng của chúng tôi xảy ra chuyện, đám người điên đó còn đến gây rối, đều bị tôi báo cảnh sát đuổi đi hết. Còn có một số người lý trí, bây giờ vẫn đang ủng hộ tiệm sách của con bé.” Đỗ Quang Bảo lại không nhịn được mà tự khen mình: “Tôi ép con bé livestream cũng có ích, bây giờ con bé cũng đang livestream đấy thôi, con bé đã vượt qua được nỗi sợ hãi rồi. Hừ, nếu không phải là nhờ tôi thì con bé lấy đâu ra bản lĩnh livestream chứ?”
Lúc này Minh Hàn mới lấy ra bức ảnh của Lâu Tiểu Quả: “Cậu ta có phải là fan của Nhậm Khiết không? Ông đã từng gặp cậu ta chưa?”
Đỗ Quang Bảo nói: “Không có ấn tượng gì, nhưng chắc chắn cậu ta không phải là fan cuồng như cậu nói đâu, lúc đó trong đám người đến gây rối không có cậu ta.”
Minh Hàn gật đầu: “Có lẽ cậu ta không phải fan cuồng nhiệt, nhưng cậu ta có thể đã từng mua màu vẽ của xưởng ông.”
Đỗ Quang Bảo nói: “Ồ? Mua lúc nào vậy?”
Minh Hàn nói: “Tôi chỉ muốn hỏi ông, ông còn nhớ không thôi.”
Đỗ Quang Bảo nói: “Cảnh sát các cậu cũng không tra ra được sao?”
Minh Hàn nói: “Cảnh sát chúng tôi cũng không phải chuyện gì cũng tra ra được.”
Đỗ Quang Bảo đứng dậy đi vài bước, bỗng nhiên cười toe toét: “Cậu hỏi đúng người rồi đấy. Lúc trẻ tôi làm việc trong kho, nên có thói quen ghi lại tất cả các ghi chú giao hàng. Hay là, cậu đi theo tôi một chuyến?”
Nơi mà Đỗ Quang Bảo nói chính là nhà xưởng hiện tại của ông ta, khá hẻo lánh, tòa nhà văn phòng có hai tầng, có một căn phòng chuyên để tài liệu lưu trữ. Trong không khí có mùi ẩm mốc, Đỗ Quang Bảo nói rằng bình thường ông ta không cho công nhân vệ sinh vào đây dọn dẹp, nên bụi khá nhiều. Ông ta mở một chiếc thùng ra: “Tất cả sổ sách của xưởng văn phòng phẩm đều ở đây, tôi mang hết đến đây rồi, cậu tự tìm đi.”
Minh Hàn thầm nghĩ, công việc này đúng là quá nhiều, bèn gọi điện cho Trình Xúc, bảo anh ta cử thêm mấy người đến đây.
Tuy tài liệu rất nhiều, nhưng không phải cái nào cũng cần phải xem. Minh Hàn giới hạn thời gian trong khoảng từ bốn đến năm năm trước.
Tìm kiếm đến tận đêm khuya, một cảnh sát kêu lên: “Anh Minh, có phải cái này không?”
Minh Hàn cầm lên xem, địa chỉ nhận hàng trên đơn đặt hàng chính là khách sạn Esports của chị Quảng, người nhận là GUO.
Minh Hàn hít sâu một hơi, đây chính là bằng chứng cho thấy Lâu Tiểu Quả đã mua một lượng lớn màu vẽ của “Ngõ Thời Gian”, sau khi Chung Lực Sơn và Khổng Xuân Tường bị hại, cậu ta đã lập tức cho sửa sang lại khách sạn Esports, hòng che giấu sự thật này. Nhưng cậu ta không ngờ rằng, sau khi xưởng văn phòng phẩm đã đóng cửa, lão cáo già Đỗ Quang Bảo vẫn còn giữ lại sổ sách đơn hàng.
Bức ảnh và đơn đặt hàng được đặt trước mặt Lâu Tiểu Quả, trên mặt cậu ta không còn vẻ ngây thơ và vô tội giả tạo nữa, vai khẽ thả lỏng, nhưng cằm lại hơi ngẩng lên cao.
Trần Tranh nói: “Người trong ảnh chính là cậu và Nhậm Khiết, bốn năm trước cậu đã mua màu vẽ của ‘Ngõ Thời Gian’, dùng để vẽ tranh trong khách sạn Esports của mẹ cậu, Nhậm Khiết còn đến giúp đỡ. Bây giờ cậu còn muốn chối cãi việc quen biết Nhậm Khiết nữa không?”
Lâu Tiểu Quả im lặng rất lâu, đột nhiên cười khàn khàn: “Tôi và cô ta đúng là quen biết, nhưng anh cũng đã nói rồi, đó là chuyện của bốn năm trước, đã lâu như vậy rồi, ai mà còn nhớ? Các người không phải đã kiểm tra tất cả lịch sử liên lạc của tôi rồi sao? Gần đây tôi có liên lạc với cô ta không? Đối với tôi, từ lâu cô ta đã là người xa lạ rồi.”
Trần Tranh hỏi: “Tại sao lại che giấu việc mua sản phẩm của ‘Ngõ Thời Gian’?”
Lâu Tiểu Quả nói: “Bởi vì chuyện này có gì đáng nói đâu? Thương hiệu đó không phải là xảy ra chuyện rồi sao? Còn liên quan đến chuyện giết người, vứt xác gì đó, tôi không muốn dính líu vào.”
Trần Tranh nói: “Thời gian cậu cho sửa sang lại khách sạn esports lần thứ hai thật trùng hợp, chính là sau khi ‘Ngõ Thời Gian’ xảy ra chuyện.”
Lâu Tiểu Quả nghiến răng: “Tôi thấy xui xẻo, hơn nữa những bức tranh trước đó cũng lỗi thời rồi, muốn thay đổi phong cách mới, không được sao?”
Trần Tranh quay lại câu hỏi trước đó: “Cậu và Nhậm Khiết quen nhau như thế nào? Lúc đầu cậu có nghĩ cô ấy là con trai không?”
Sắc mặt Lâu Tiểu Quả sa sầm, từ chối trả lời.
Trần Tranh nhận ra cậu ta đã luống cuống, sợ để lộ thêm sơ hở, nên mới chọn cách im lặng. Nhưng việc điều tra sẽ không vì sự im lặng của cậu ta mà dừng lại.
Trần Tranh nói: “Tôi đã nói với cậu rồi, tôi đã gặp Nhậm Khiết, hơn nữa còn nói chuyện với cô ấy về cậu. Khi cô ấy nhìn thấy ảnh của cậu đã rất kinh ngạc, cậu có đoán được tại sao cô ấy lại kinh ngạc như vậy không?”
Lâu Tiểu Quả vẫn im lặng không nói.
“Cô ấy có một suy đoán nào đó về cậu, nhưng cô ấy vẫn luôn không nói ra, có lẽ cũng không muốn tin, bây giờ cảnh sát đến, cầm theo ảnh của cậu, suy đoán của cô ấy đã được chứng thực.” Trần Tranh nhìn chằm chằm vào mắt Lâu Tiểu Quả: “Cô ấy không giống cậu, cô ấy giống như lời Đỗ Quang Bảo nói, không được thông minh cho lắm, nên không giỏi che giấu bản thân. Tôi nghĩ, bây giờ cô ấy đang rất do dự. Cậu nói xem nếu tôi đến gặp cô ấy lần nữa, cô ấy có nói ra quá trình quen biết cậu hay không.”
Lâu Tiểu Quả hít thở thật mạnh.
Trần Tranh nói: “Sao vậy, sợ rồi à? Sợ là đúng rồi. Nhưng mà tôi đột nhiên thay đổi ý định, không muốn nghe cậu kể chuyện cũ của hai người nữa.” Nói xong, Trần Tranh đứng dậy rời đi.
Cuối cùng Lâu Tiểu Quả cũng không nhịn được nữa: “Đứng lại, anh đi đâu?”
Trần Tranh nghiêng đầu: “Còn cần phải hỏi sao? Tất nhiên là đi gặp Nhậm Khiết. Cô ấy che giấu manh mối, cũng coi như là cản trở điều tra rồi.”
Hết chương 104.