Chương 105: Bóng Côn Trùng (31)

 

Chương 105: Bóng Côn Trùng (31)

 

Nhậm Khiết gần như phát trực tiếp mỗi ngày, nhưng hôm nay lại treo thông báo xin nghỉ, tiệm sách cũ cũng không mở cửa. Những người hâm mộ đã quen nghe cô chia sẻ cảm nhận về sách mỗi ngày, đã nhắn tin trong nhóm hỏi cô có chuyện gì, nhưng cô không online, mọi người tự trò chuyện với nhau.

 

Trần Tranh đến đập Lam Loan một lần nữa, nhìn thấy Nhậm Khiết xách một chiếc túi, vẻ mặt hoảng sợ, vội vã quay về nhà. Anh đuổi theo, gọi Nhậm Khiết lại khi cô sắp đóng cửa nhà: “Nhậm Khiết.”

 

Nhậm Khiết hoảng hốt quay người lại, theo bản năng giấu chiếc túi ra sau lưng, khi nhìn rõ người đến thì càng thêm căng thẳng: “Trần, cảnh sát Trần.”

 

“Sao thế?” Trần Tranh nhìn về phía sau, “Có ai đang đuổi theo cô à?”

 

Nhậm Khiết vội vàng lắc đầu: “Sao anh lại đến đây?”

 

Trần Tranh bước tới: “Chúng tôi đã tìm Đỗ Quang Bảo, điều tra được một số thông tin mới, đến để xác minh với cô.”

 

Nhậm Khiết cúi đầu, ấp úng nói: “Thông tin mới gì ạ?”

 

Trần Tranh hỏi: “Còn cô? Cô đang cầm gì vậy?”

 

Nhậm Khiết lùi về sau, Trần Tranh nói: “Nhậm Khiết, tôi hỏi lại cô một lần nữa, cô có quen biết Lâu Tiểu Quả không?”

 

Nhậm Khiết vừa định lên tiếng, Trần Tranh lại nói: “Cô là nhân chứng quan trọng, cô phải chịu trách nhiệm cho lời nói của mình.”

 

“Tôi…” Nhậm Khiết cúi đầu thấp hơn, “Tôi…”

 

Trần Tranh nói: “Thôi được, trước tiên tôi sẽ cho cô biết tôi đã điều tra được gì. Lần trước cô đã nói dối, cô không chỉ quen biết Lâu Tiểu Quả, mà còn từng cùng cậu ta đến khách sạn Esports của mẹ cậu ta vẽ tranh, cậu ta từng là khách hàng của ‘Ngõ Thời Gian’. Tại sao không thừa nhận?”

 

Đôi mắt mông lung sương mù của Nhậm Khiết bỗng chốc lấp lánh ánh lệ, cô trông vô cùng bất lực: “Tôi, tôi thật sự không biết phải nói sao.”

 

Trần Tranh chìa tay về phía cô: “Vậy thì đi cùng tôi đến Cục cảnh sát một chuyến, cô có thể từ từ sắp xếp ngôn từ. Tất nhiên, nếu cô không muốn đi, chúng ta có thể nói chuyện ở đây.”

 

Nhậm Khiết đứng yên tại chỗ, nhưng đôi tay giấu sau lưng lại từ từ đưa ra trước. Đó là một chiếc túi màu đen, không nhìn thấy bên trong đựng gì. Cô như đang đấu tranh tư tưởng, giơ tay muốn đưa chiếc túi cho Trần Tranh, rồi lại hạ xuống.

 

Trần Tranh chạm vào chiếc túi, thấy cô không phản kháng mới cầm lấy. Trong túi bốc ra mùi đất nồng nặc, thoạt nhìn là một túi đất. Nhưng Trần Tranh nhìn kỹ, phát hiện đất không phải là trọng điểm, mà là những mảnh thủy tinh bị bao bọc trong đất.

 

“Đây là…”

 

Nhậm Khiết bỗng ngồi xổm xuống, hai tay ôm mặt, khóc nức nở.

 

Trong phòng thẩm vấn Cục cảnh sát thành phố.

 

Nhậm Khiết nhớ mình chưa từng dũng cảm, khi còn nhỏ đi theo cha mẹ làm nghề mua vui cho thiên hạ, rõ ràng bọn họ đều có ngoại hình xinh đẹp như vậy, nhưng luôn khúm núm trước mặt người khác, đến khi cô lớn hơn một chút, mới hiểu ra đó là “Mạnh Thường Quân” của cha mẹ.

 

Cha mẹ lần lượt đổ bệnh, bệnh tình đáng sợ, cô trở thành đứa trẻ không ai chăm sóc. Mọi người nhìn thấy cô, luôn mang theo ánh mắt chán ghét và sợ hãi, bước nhanh tránh xa, sợ bị cô lây nhiễm căn bệnh chết người kia.

 

Cô và cha mẹ sống ở khu ổ chuột, ở đó thường xuyên có người qua đời, thông thường sẽ dựng rạp mấy ngày đêm, nhưng sau khi cha mẹ qua đời, thi thể trực tiếp bị đưa đến nhà hỏa táng, nửa tiếng sau, người sống sờ sờ biến thành một nắm tro tàn. Không ai muốn động vào tro cốt của bọn họ, cũng giống như không ai muốn chấp nhận cô.

 

Cô bơ vơ không nơi nương tựa, mơ hồ biết rằng mình có thể sẽ đi theo vết xe đổ của cha mẹ.

 

Người dì trước đây giới thiệu việc làm cho mẹ cô tìm đến, bà ta là người duy nhất đồng ý giúp đỡ để cha mẹ được chôn cất tử tế, điều kiện là bán cô cho bà ta. Cô không do dự nhiều liền đồng ý, mặc kệ ánh mắt của người khác. Một đứa trẻ mồ côi tha hương như cô, ngoài việc dựa dẫm vào người phụ nữ ăn mặc sang trọng này, chẳng còn cách nào khác.

 

Nhưng ngay khi cô sắp bị đưa đi, Đỗ Quang Bảo xuất hiện. Ông ta ôm chặt lấy cô, nói rằng ông ta là cậu út của cô, cậu út đến rồi, không cần sợ gì cả, cậu út đưa con và ba mẹ về nhà.

 

Cô khóc, khi thi thể cha mẹ bị đưa đi cô còn không khóc, lần này lại khóc nức nở trong lòng người cậu chưa từng gặp mặt này.

 

Đỗ Quang Bảo cãi nhau một trận với dì đó, không chỉ giành lại cô, mà còn không biết dùng cách nào, đòi lại được số tiền của cha mẹ bị người ta bòn rút. Dì dùng tiếng địa phương mắng chửi om sòm, nhưng Đỗ Quang Bảo lại làm như không nghe thấy, ôm cô lên xe, cười đến mức không thấy mắt đâu: “Đi nào, về nhà với cậu út, sống một cuộc sống tốt đẹp nào!”

 

Những ngày tháng sau khi trở về thành phố Nam Sơn có phải là ngày tháng tốt đẹp không? Cô cảm thấy là như vậy, ít nhất là tốt hơn so với khi sống chen chúc cùng cha mẹ trong căn phòng ọp ẹp như chuồng chim bồ câu. Đỗ Quang Bảo có một ngôi nhà rất lớn, ở trong ngôi nhà này, lần đầu tiên cô có được căn phòng thuộc về riêng mình. Tất nhiên sau này cô mới biết, ngôi nhà này vốn dĩ là của cô, là mẹ để lại cho cô, nhưng lại bị Đỗ Quang Bảo chiếm đoạt với danh nghĩa là nuôi nấng cô.

 

Người dân đập Lam Loan cảm thấy cô nên giành lại ngôi nhà này, kỳ thực trong lòng cô không quan tâm lắm. Một cô gái nhỏ bé như cô, cần gì phải chiếm hữu một ngôi nhà lớn như vậy?

 

Cô sống chung với Đỗ Quang Bảo, dần dần cũng hiểu rõ người cậu út này là người như thế nào, cậu út có tình cảm với cô, nhưng không nhiều, trong đầu cậu út chỉ toàn là làm ăn buôn bán, kiếm tiền. Chỉ cần có thể kiếm tiền mà không phạm pháp quá đáng, thì chuyện gì cậu út cũng làm.

 

Cô được Đỗ Quang Bảo sắp xếp cho học trường trung học bình thường, mặc dù rất thích đọc sách, nhưng thành tích học tập lại rất bình thường, cứ động vào số là không học được. Ngay cả giáo viên cũng thở dài nói với Đỗ Quang Bảo rằng, đứa cháu gái này của anh, thật sự không phải là người có tài học hành, tính cách lại quá trầm, sợ tiếp xúc với người khác, hay là anh tìm cho con bé một công việc không cần giao tiếp với người khác đi.

 

Bản thân Đỗ Quang Bảo là ông chủ, tìm một công việc có gì là khó? Sau khi tốt nghiệp cấp 2, cô trở thành nhân viên quản lý kho của xưởng văn phòng phẩm “Ngõ Thời Gian”, chỉ cần chuyển hàng, ghi chép sổ sách là được.

 

Đỗ Quang Bảo ngày càng bận rộn, người ra vào nhà cũng ngày càng nhiều, mỗi người dường như đều sống rất rực rỡ, chỉ có cô là sống nhạt nhẽo vô vị. Nhưng như vậy cũng tốt hơn so với khi đi theo cha mẹ, vì vậy cô rất biết ơn Đỗ Quang Bảo.

 

Cô từng nghĩ, cả đời này sẽ hiếu thuận với Đỗ Quang Bảo, sau này đợi ông ta già yếu không đi lại được nữa, sẽ lo liệu hậu sự cho ông ta. Nhưng ngay khi cô cảm thấy ngày tháng cứ thế trôi qua, thì Đỗ Quang Bảo đột nhiên đẩy cô ra trước vô số ánh mắt. Đỗ Quang Bảo muốn cô giả trai, đứng trước ống kính giới thiệu sản phẩm của “Ngõ Thời Gian”, lấy lòng người hâm mộ, nói những lời mà cô tuyệt đối không thể nói ra khỏi miệng.

 

Cô hoàn toàn sững sờ, đối diện với ống kính, không nói được một câu hoàn chỉnh. Ánh đèn sáng rọi vào mặt cô, đầu óc cô trống rỗng, sắc mặt càng thêm nhợt nhạt, nhưng những người đang xem livestream lại kinh ngạc hét lên: Wow, mỹ thiếu niên mong manh!

 

Sự xuất hiện của cô đã phá vỡ kết cấu vốn có của livestream “Ngõ Thời Gian”, khiến những streamer được Đỗ Quang Bảo bỏ tiền túi ra mời đến lu mờ. Người hâm mộ chỉ muốn xem cô, vì lợi ích nên tất nhiên Đỗ Quang Bảo sẽ không bỏ qua cho cô. Khoảng thời gian đó đối với cô mà nói, quả thực là cực hình, gần như mỗi ngày cô đều mơ thấy mình đang ở giữa hàng vạn chiếc camera, sợ hãi tỉnh giấc, đầu giường lại là camera.

 

Cô khóc lóc cầu xin Đỗ Quang Bảo, thật sự không thể đối mặt với ống kính nữa, Đỗ Quang Bảo vừa đấm vừa xoa, dọa dẫm cô nếu không nghe lời, sẽ đuổi cô ra ngoài, nhà, tiền, cô cái gì cũng không có, rồi lại nói mọi thứ của cậu út đều là của con, con giúp cậu út lần này đi, công việc kinh doanh của cậu út tốt lên, thì ngày tháng của chúng ta mới khá lên được!

 

Cô đã quen cam chịu, ngoài việc nghe lời ra thì chẳng còn lựa chọn nào khác. Dần dần, cô đã có thể tự mình hoàn thành một buổi phát sóng trực tiếp, nhưng sau khi kết thúc, cô thường nôn mửa đến tối tăm mặt mày. Đỗ Quang Bảo vui vẻ tính toán thu nhập, lúc vui vẻ sẽ đích thân nấu cho cô một bát chè.

 

Cô biết rất rõ, mình đã bị PUA. Nhưng một người như cô, ngoài việc chấp nhận ra, còn có con đường nào khác?

 

Kể từ khi không đi học nữa, cô rất ít khi rời khỏi đập Lam Loan, nơi này nghe nói chỉ có một con phố, nhưng thực ra rất lớn, gần như đã hình thành một khu dân cư. Mỗi ngày cô phát sóng từ chiều tối đến rạng sáng, sau khi kết thúc thì mất ngủ, có lúc đọc sách, có lúc thì ngẩn ngơ cho đến sáng. Buổi sáng là thời gian ngủ, sau khi thức dậy cho đến trước khi phát sóng, cô sẽ đi dạo phố mua sắm ở đập Lam Loan.

 

Hôm đó, một giọng nói gọi cô lại. Cô sững người, bởi vì người gọi cô ở hiện thực sẽ chỉ gọi tên cô, Nhậm Khiết, hoặc Khiết ca, mà giọng nói kia lại gọi là “Ika”. Đây là cái tên mà Đỗ Quang Bảo đặt cho cô dùng khi livestream, có thể là nam hoặc nữ, còn mang chút hơi hướng nước ngoài.

 

Cô kinh ngạc quay người lại, nhìn thấy một người đàn ông thấp hơn cô. Người đàn ông đứng cách cô vài bước chân, cau mày, trong mắt lộ ra vẻ… lo lắng?

 

“Là anh?” Vì không phải đang đối diện với ống kính, cô quên mất khi là “Ika”, cô nên dùng giọng giả, tuy rằng cô có ngoại hình phi giới tính, ăn mặc trung tính, nhưng giọng nói vừa nghe đã biết là con gái.

 

Người đàn ông thở dài: “Quả nhiên là cô giả vờ.”

 

Cuối cùng cô cũng phản ứng kịp, người này là fan hâm mộ trong livestream của cô, cô đã lộ tẩy. Cô lo lắng đến mức lắp bắp, thầm nghĩ mình đã gây ra họa lớn rồi, nếu người này nói ra ngoài, Đỗ Quang Bảo nhất định sẽ nổi trận lôi đình.

 

Người đàn ông chỉ nói: “Rảnh không? Đi dạo với tôi một lát.”

 

Cô rất sợ hãi, nhưng không dám từ chối, đi theo sau người đàn ông ra khỏi đập Lam Loan. Đi ngang qua một tiệm trà sữa, người đàn ông nhìn cô một cái, mua cho cô một ly trà sữa khoai môn. Cô nhận lấy, lúng túng nói lời cảm ơn. Người đàn ông lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước.

 

Đi về phía Tây đập Lam Loan, chỗ đó là một bãi đất hoang rộng lớn chưa được khai phá, hít thở không khí trong lành, cô bỗng nhiên không còn sợ hãi như vậy nữa, trà sữa sưởi ấm lòng bàn tay, dường như người đàn ông không có ác ý với cô. Cô không nhịn được hỏi lại: “Anh là ai?”

 

“Fan hâm mộ trong livestream của cô.” Trên mặt người đàn ông không có nụ cười, “Cô có thể gọi tôi là Tiểu Lâu. Lâu trong tòa nhà.”

 

Cô gật đầu, căng thẳng nói: “Vậy hôm nay anh…”

 

“Tôi chỉ muốn xác minh suy đoán của mình.” Tiểu Lâu nói.

 

“Suy, suy đoán gì?”

 

“Cô là con gái, hơn nữa còn là người bị ép livestream.”

 

Cô giật mình, suýt chút nữa thì làm rơi ly trà sữa: “Vậy bây giờ anh biết rồi, sẽ làm gì?”

 

Tiểu Lâu nhìn cô: “Cô cho rằng tôi sẽ vạch trần cô và ông chủ của cô?”

 

Cô lắc đầu, nhưng trong lòng lại nghĩ như vậy.

 

“Tôi không có hứng thú.” Tiểu Lâu cười khẩy, “Tôi chỉ là cảm thấy, ‘IKa’ sống rất khổ cực.”

 

Cô ngẩn người, dần dần, trong mắt lại dâng lên nước mắt.

 

Mang danh nghĩa “IKa” làm streamer lâu như vậy, từng có những đêm dài đau khổ mất ngủ, nhưng chưa từng có ai nói với cô một câu vất vả, Đỗ Quang Bảo nhìn thấy vẻ mặt tiều tụy của cô, thậm chí còn kinh hỷ nói với chuyên viên trang điểm rằng, đây có phải chính là cảm giác mong manh mà mọi người nói không?

 

Tiểu Lâu bước tới, đánh giá cô: “Sao cô lại khóc?”

 

Cô vội vàng lau nước mắt: “Không có, tôi không vất vả.”

 

Tiểu Lâu cười giễu cợt: “Ngay cả việc thừa nhận mình vất vả cô cũng không dám.”

 

Cô nhận lấy tờ giấy Tiểu Lâu đưa qua, đột nhiên không nhịn được nữa, sự uất ức tích tụ lâu ngày hóa thành dòng nước mắt không ngừng tuôn rơi. Cô trút bầu tâm sự với Tiểu Lâu, từ chuyện cha mẹ làm nghề buôn phấn bán hương cho đến khi cả hai đều qua đời vì bệnh tật, nói đến việc Đỗ Quang Bảo chiếm đoạt nhà của cô, ép buộc cô livestream.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

Tiểu Lâu yên lặng lắng nghe, đợi cô bình tĩnh lại, mới hỏi: “Cô không có cách nào thay đổi sao?”

 

Cô nắm chặt tay, các đốt ngón tay trắng bệch: “Tôi không dám.”

 

Lại qua một lúc, Tiểu Lâu nói: “Kỹ năng diễn xuất của cô thật sự rất tệ, cô cho rằng không ai biết cô là nữ giả nam sao?”

 

Cô kinh ngạc nói: “Không phải chỉ có mình anh biết sao?”

 

“Rất nhiều người đều nhận ra, chỉ là không vạch trần, hơn nữa còn thích thú nhìn bộ dạng mong manh đáng thương này của cô.” Tiểu Lâu nhìn lên bầu trời, khinh thường nói: “Con người chính là như vậy, chẳng có gì tốt đẹp cả.”

 

Lúc đó cô không thể hiểu được lời nói của Tiểu Lâu, dè dặt hỏi: “Làm sao anh nhận ra được?”

 

Tiểu Lâu lại không trả lời trực tiếp: “Tôi thích đàn ông.”

 

Cô ngơ ngác há miệng: “Hả?”

 

“Tôi đang lướt video thì nhìn thấy cô, lúc đầu còn tưởng rằng gặp được cực phẩm, sau đó càng xem càng thấy sai sai, đoán được cô là con gái.” Tiểu Lâu cười khẩy một tiếng, nhìn cô đầy ẩn ý: “Hơn nữa còn là một người phụ nữ nhu nhược.”

 

Cô xấu hổ cúi đầu, không biết nên đáp lại thế nào.

 

“Cô nên quay về livestream rồi.” Tiểu Lâu nói: “Có lẽ cô có thể thử phản kháng người cậu út kia của cô một chút.”

 

Cô lo lắng bất an quay trở lại nhà, Đỗ Quang Bảo vừa nhìn thấy bộ dạng thất hồn lạc phách của cô, vội vàng kéo cô vào phòng livestream, lải nhải: “Đi đâu mà thành ra thế này? Nhanh trang điểm…”

 

Sau đó, trong đầu cô thường xuyên hiện lên hình bóng Tiểu Lâu, còn có những lời Tiểu Lâu nói.

 

Phản kháng Đỗ Quang Bảo? Phản kháng thế nào? Cô không biết. Cô đã đọc rất nhiều sách, nghi ngờ bản thân mắc hội chứng Stockholm, nhưng biết thì đã sao, cô vẫn không có dũng khí thoát khỏi cuộc sống như vậy.

 

Tiểu Lâu lại đến, lần này gặp lại, cô không còn hoảng sợ như lần trước nữa, ngược lại còn cảm thấy Tiểu Lâu như là bạn cũ của mình. Đổi một tiệm trà sữa khác, cô mời Tiểu Lâu uống nước. Tiểu Lâu nói: “Cô vẫn không có dũng khí phản kháng sao?”

 

Cô thở dài: “Trong người tôi chảy dòng máu của mẹ tôi, bà ấy ngu ngốc nhu nhược, tôi cũng vậy. Bây giờ cậu út là người thân duy nhất của tôi.”

 

Tiểu Lâu không lên tiếng, trò chuyện với cô về hội họa. Lúc này cô mới biết, thì ra Tiểu Lâu rất thích vẽ tranh, hơn nữa chính là vì mua màu vẽ và dụng cụ vẽ tranh khác, mới để ý đến cô đang livestream. Cô có chút vui mừng nói: “Chúng ta thật có duyên.”

 

Nụ cười của Tiểu Lâu có chút lạnh lùng, cô vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi.”

 

“Xin lỗi cái gì?” Tiểu Lâu hỏi.

 

“Tôi…” Cô không biết diễn đạt như thế nào, bởi vì người như cô không xứng đáng cảm thấy có duyên sao? Câu nói này quá mức làm thân sao?

 

Tiểu Lâu buông một câu: “Cô thật đáng thương.”

 

Cô rất chán nản. Bao năm qua, cô chưa từng cảm thấy bản thân đáng thương, mất cha mẹ, nhà cửa bị chiếm đoạt, trở thành con rối, nhưng cô vẫn được ăn no mặc ấm, tốt hơn nhiều so với những người không có cơm ăn áo mặc. Có phải là không biết bản thân đáng thương thì càng đáng thương hơn không? Nhưng nếu như ngay cả cô cũng được coi là đáng thương, vậy những người khác đáng thương hơn cô thì gọi là gì?

 

Tiểu Lâu lại xuất hiện, nói là nhận một công việc trang trí, cần vẽ tranh trên tường, đến “Ngõ Thời Gian” mua một lượng lớn màu vẽ, hy vọng cô có thể đến cùng vẽ. Lần đầu tiên có bạn bè rủ, cho dù là rủ đi làm cu li, cô cũng rất vui vẻ.

 

Đỗ Quang Bảo không vui khi cô xin nghỉ, nhưng cô đã livestream liên tục rất lâu rồi, gần đây biểu hiện cũng không tệ, Đỗ Quang Bảo không tìm được lý do gì để từ chối. Cô lên xe buýt đến trung tâm thành phố sau một thời gian dài, Tiểu Lâu đang đợi cô ở trạm xe buýt. Hai người cùng nhau đến một cửa hàng, Tiểu Lâu nói sau này nơi đây sẽ kinh doanh quán net.

 

Cô hỏi: “Đây là quán net của anh mở sao?”

 

Tiểu Lâu nói: “Đã nói với cô là nhận công việc rồi.”

 

Hai người cùng nhau vẽ tranh ở trên lầu, cô vẽ rất vui vẻ, như thể lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác thư thái là như thế nào. Giữa chừng có một người phụ nữ nhiệt tình đến đưa đồ ăn cho bọn họ, chắc là chủ quán net. Tiểu Lâu đuổi người phụ nữ xuống lầu, người phụ nữ còn nháy mắt với cô, cô linh cảm người phụ nữ này hẳn là người quen, hoặc là người lớn tuổi trong nhà Tiểu Lâu, nhưng Tiểu Lâu lại nói chỉ là chủ quán.

 

Quay trở lại đập Lam Loan, trong lòng cô có gì đó đã thay đổi, mong chờ Tiểu Lâu đến tìm cô lần nữa, cố gắng đọc nhiều sách hơn, ảo tưởng sau này có một ngày, bản thân có thể thoát khỏi sự khống chế của Đỗ Quang Bảo.

 

Công việc kinh doanh của “Ngõ Thời Gian” ngày càng tốt, Đỗ Quang Bảo càng ra sức bóc lột cô hơn. Cô muốn nói chuyện với Tiểu Lâu một chút, nhưng đã lâu rồi Tiểu Lâu không đến tìm cô. Cô không biết Tiểu Lâu có phải đã xảy ra chuyện gì hay không, muốn đến quán net hỏi thăm chủ quán, nhưng vì tính cách do dự thiếu quyết đoán, mọi hành động đều dừng lại ở giai đoạn suy nghĩ.

 

Làm livestream lâu rồi, cô không còn là người mới, dần dần nắm bắt được tâm lý của người hâm mộ. Họ thích cô, tự nhiên cũng sẽ thích streamer khác, có người mỗi ngày đều đến livestream tặng quà, sau khi hết nhiệt tình thì có người lặng lẽ rời đi, có người thì quay lại giẫm đạp. Tiểu Lâu cũng vậy sao, đã hết hứng thú với cô, nên không xuất hiện nữa.

 

Tuy rằng cô cảm thấy hụt hẫng, nhưng cũng rất biết ơn Tiểu Lâu, ít nhất Tiểu Lâu đã không rầm rộ vạch trần bí mật cô giả trai.

 

Ngay khi cô nghĩ rằng sau này sẽ không bao giờ gặp lại Tiểu Lâu nữa, thì lại nhìn thấy Tiểu Lâu trong nhà. Nói chính xác, là một người có ngoại hình giống Tiểu Lâu.

 

Hôm đó sau khi kết thúc livestream, cô lại mất ngủ sau một thời gian dài, mãi cho đến 5 giờ sáng vẫn không ngủ được. Con phố này đều là cửa hàng, phải đến trưa mới bắt đầu mở cửa kinh doanh, 5 giờ sáng là lúc vắng người qua lại nhất, yên tĩnh nhất.

 

Cô lặng lẽ rời khỏi phòng, ngồi trong bóng tối trên sân, ngẩn người nhìn mặt trăng treo trên bầu trời phía Tây. Đúng lúc này, cô nghe thấy tiếng xe dừng lại, còn có tiếng đồ vật bị xê dịch. Kẻ trộm sao? Cô căng thẳng nín thở, tập trung tinh thần. Không lâu sau, có vật nặng rơi từ trên tường xuống. Đầu tiên là một cái, mấy phút sau lại thêm một cái nữa. Cô lập tức nấp kỹ hơn, chỉ để lộ đôi mắt.

 

Không lâu sau, trên tường xuất hiện bóng người, có người trèo tường vào! Đỗ Quang Bảo lắp mảnh thủy tinh nhọn trên tường, vậy mà vẫn có người dám trèo tường.

 

Người nọ nhẹ nhàng tiếp đất, kéo theo chiếc túi đã ném vào trước đó đi đến góc tường, nơi đó có một đống hộp giấy gói hàng bỏ đi, chất cao như núi, Đỗ Quang Bảo định kỳ tìm người đến thu mua phế liệu, thông thường nửa tháng mới thu một lần.

 

Cô nhìn thấy mặt người đến, kinh ngạc che miệng. Là Tiểu Lâu, Tiểu Lâu đến làm gì?

 

Tiểu Lâu lén lút đặt đồ vật ném vào dưới đống phế liệu, sau đó dùng vải nhựa che lại, nhìn xung quanh, đi đến cửa, mở cửa rời đi.

 

Nhịp tim của cô nhanh đến đỉnh điểm, hoàn toàn không hiểu Tiểu Lâu đang làm gì.

 

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, trời sắp sáng rồi. Cô sốt ruột, chạy đến bên tường, vén tấm vải nhựa lên, mở chiếc túi vải bố đè ở dưới cùng ra. Cô run rẩy vì sợ hãi, một linh cảm nào đó khiến cô toát mồ hôi lạnh. Một bàn tay đột nhiên xuất hiện, cô ngừng thở, vội vàng siết chặt túi vải bố.

 

Tâm trí cô hoàn toàn rối loạn, nhìn chằm chằm vào vị trí Tiểu Lâu trèo tường vào. Tiểu Lâu giết người rồi? Tại sao? Tiểu Lâu là người tốt như vậy. Tại sao lại ném thi thể ở đây? Không, Tiểu Lâu sẽ không giết người, Tiểu Lâu chỉ là vứt bỏ thi thể!

 

Cô càng nghĩ càng sợ hãi, theo bản năng bao che cho Tiểu Lâu. Tiểu Lâu nhất định có nỗi khổ tâm, ví dụ như lại nhận công việc gì đó, phải giúp người ta vứt bỏ thi thể. Nhưng tại sao lại ném ở đây? Muốn trả thù chuyện cô giả trai sao? Không, không thể nào, Tiểu Lâu không phải là người như vậy! Tiểu Lâu đang giúp cô sao? Cảnh sát nhất định sẽ điều tra Đỗ Quang Bảo, Đỗ Quang Bảo vì kiếm tiền, đã sử dụng rất nhiều nguyên liệu không đúng quy định, những thứ này cảnh sát vừa tra là biết ngay, cô, nói không chừng cô sẽ được tự do!

 

Nhất định là như vậy, nhất định là như vậy! Tiểu Lâu cảm thấy cô quá nhu nhược, lâu như vậy rồi mà vẫn là con rối, cuối cùng cũng ra tay giúp cô.

 

Cô không ngừng tự động viên bản thân, tìm thang, trèo lên tường. Cô nhớ trước đây luôn có trẻ con trèo tường vào sân, để trộm văn phòng phẩm. Đỗ Quang Bảo vì ngăn cản những đứa trẻ này, nên đã lắp mảnh thủy tinh nhọn. Có đứa trẻ bị cứa rách chân, máu chảy đầm đìa, từ đó về sau không dám đến nữa. Cô không khỏi nghĩ đến việc Tiểu Lâu có bị thương hay không, nếu như bị thương…

 

Máu! Cô nhìn thấy chút vết máu trên một mảnh thủy tinh nhọn, rất ít, giống như chỉ là bị cứa nhẹ một đường trên da.

 

Trong số những cuốn sách cô đọc cũng có cả truyện trinh thám, đại khái biết cảnh sát sẽ điều tra án mạng như thế nào, lập tức tìm kìm, bẻ gãy mảnh thủy tinh nhọn dính máu. Để tránh gây chú ý, cô lại bẻ gãy thêm mấy mảnh nữa.

 

Làm xong tất cả những việc này, quần áo của cô đã ướt đẫm mồ hôi, trên trời cũng dần hửng sáng. Cô lặng lẽ cất thang đi, cầm mảnh thủy tinh nhọn trở về phòng. Cô không thể ngủ được nữa, nhìn mảnh thủy tinh nhọn, đầu đau như búa bổ.

 

Cô phải xử lý thứ này như thế nào đây? Cất giấu ở nhà? Không được, sau khi phát hiện thi thể, cảnh sát nhất định sẽ đến khám xét. Ném đi sao? Đúng vậy, ném đi là xong chuyện!

 

“Cạch” một tiếng, mảnh thủy tinh nhọn bị ném vào thùng rác, nhưng không lâu sau, cô lại như ma xui quỷ khiến nhặt nó lên, lẩm bẩm tự nói: “Tiểu Lâu không giết người, Tiểu Lâu không giết người…”

 

Cô đang tự thôi miên bản thân, Tiểu Lâu chỉ là bị ép vứt bỏ thi thể.

 

Nhưng nếu như, Tiểu Lâu thật sự giết người thì sao? Suy nghĩ đáng sợ này cứ quẩn quanh trong đầu cô, không thể nào thoát ra được. Cô nhút nhát, nhu nhược, coi Tiểu Lâu là người tốt giúp đỡ, động viên mình. Cô bằng lòng giữ bí mật cho Tiểu Lâu, cũng giống như Tiểu Lâu đã không vạch trần chuyện cô là con gái.

 

Nhưng nếu Tiểu Lâu là hung thủ, thì tính chất lại khác. Cho dù cô có thiên vị Tiểu Lâu như thế nào cũng không thể chấp nhận việc cậu ta giết người.

 

Vậy thì mảnh thủy tinh nhọn này, chính là chứng cứ.

 

Cô nắm chặt mảnh thủy tinh nhọn được bọc trong túi vải, do dự đến tận trưa. Trong sân truyền đến giọng nói của Đỗ Quang Bảo, hỏi tối hôm qua là ai không khóa cửa. Không ai thừa nhận, Đỗ Quang Bảo lại đi xem camera giám sát, phát hiện camera hỏng, bực bội mắng vài câu, xác nhận không mất đồ, cũng coi như là xong chuyện.

 

Cô xách túi vải ra ngoài, đến phố mua sắm. Buổi chiều cô thường ra ngoài, không ai để ý. Cô mua một ly trà sữa khoai môn, uống một hơi cạn sạch, như thể đang cổ vũ bản thân, sau đó sải bước đi về phía bãi đất hoang ở phía Tây đập Lam Loan.

 

Xung quanh không một bóng người, cô đào một cái hố sâu, chôn mảnh thủy tinh nhọn xuống.

 

Nhậm Khiết nước mắt lưng tròng nhìn Trần Tranh: “Tiểu Lâu… Lâu Tiểu Quả, cậu ấy thật sự là hung thủ giết người sao?”

 

Mảnh thủy tinh nhọn gần như hòa lẫn với đất đã được giao cho pháp y, đang được giám định. Trần Tranh nói: “Cảm ơn cô đã cung cấp manh mối.”

 

Nhậm Khiết lại không kìm được nước mắt: “Tôi xin lỗi cậu ấy, cậu ấy muốn giúp tôi, nếu tôi có chí khí hơn một chút…”

 

Cô không thể không nghĩ, Tiểu Lâu nhiều lần động viên cô thay đổi, rời xa Đỗ Quang Bảo, cô đều vì nhu nhược mà không làm được, cuối cùng Tiểu Lâu cũng không nhịn được nữa, thúc đẩy cô thay đổi. Sau khi thi thể bị phát hiện, cuộc sống của cô đã có sự thay đổi long trời lở đất, tuy rằng có khoảng thời gian khó khăn, nhưng không phá thì không thể lập, cuối cùng cô cũng có thể không dựa dẫm vào Đỗ Quang Bảo nữa, cuối cùng cũng trở thành một con người độc lập.

 

Người cần cảm ơn Tiểu Lâu nhất chính là cô, vậy mà cô lại giao chứng cứ cho cảnh sát, chỉ điểm ân nhân của mình!

 

Cô đập đầu, đau khổ không thôi, không ngừng lẩm bẩm: “Đồ hèn nhát!”

 

Hết chương 105.

 

Chương 105: Bóng Côn Trùng (31)

Ngày đăng: 23 Tháng mười hai, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên